Giọng nữ này hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng trong nhất thời Trì Yên lại không nhớ ra, cũng không quen lắm.

Trì Yên lúc này mới nâng mắt, mắt cô mở to, kinh ngạc khi thấy người xa lạ biết tên mình, lúc này vẫn hơi mê mang khó hiểu.

Càng làm cho cô khó hiểu chính là, vừa rồi trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên, có thấy người kia hơi kinh ngạc một chút 

Bà ấy xác thực nhìn rất quen, nhưng cô khẳng định chưa từng gặp bao giờ cả. 

Trì Yên thậm chí không kịp hỏi Khương Dịch rõ ràng, người phụ nữ đã đưa tay ra.

Tay trái cô bị Khương Dịch nắm, nhìn động tác của người kia lập tức duỗi tay phải ra.

Trì Yên không thích tiếp xúc tay chân với người xa lạ, cho dù người xa lạ này là một người phụ nữ nhìn qua rất hiền lành dịu dàng, sau khi bắt tay xong cô vội rụt lại: "Xin hỏi, cô là...?"

Người phụ nữ kia hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khương Dịch.

Khương gia không ai là người dễ nói chuyện, đứa cháu trai này lại càng sâu xa khó lường.

Khóe miệng người phụ nữ giật giật, vừa muốn nói, Khương Dịch lại đột nhiên mở miệng: “Thím hai, bên ngoài lạnh qua.”

Bà lập tức hiểu ý, vội vàng tránh ra cho hai người đi vào. 

Trì Yên bừng tỉnh đại ngộ.

Cô phải mất mấy tháng mới thuộc một ít quan hệ gia đình của Khương gia, hôm nay Khương Dịch nhắc tới, cô đã nhanh chóng biết được người phụ nữ này là ai rồi.

Thím hai của Khương Dịch và Khương Du Sở, Phùng Tân Lam.

Quan hệ gia đình nhà Khương Dịch thì đơn giản, nhưng quan hệ nhà chú hai lại phức tạp hơn nhiều, Trì Yên nhớ rõ trước kia Khương Du Sở có lần từng nói qua, chú hai của bọn họ thích làm loạn, phụ nữ bên ngoài nhiều vô số. 

Vợ đầu sinh xong Khương Vận thì ốm đau nằm liệt giường, không được bao lâu thì mất, sau đó nhanh chóng lại có vợ hai, cũng chính là cái vị hiện tại bây giờ.

Kết hôn hai mươi mấy năm, hai người vẫn không sinh được đứa nào cả. 

Thói hư tật xấu của đàn ông vốn khó sửa.

Tái hôn rồi mà vẫn như cũ không chịu tém tém lại tí nào, hàng năm đều ở trong trạng thái trong nhà cờ đỏ chưa ngã, bên ngoài cờ màu đã bay phấp phới rồi.

Hiện tại xem ra, Phùng Tân Lam này đúng là rộng lượng thật.

Chồng thì chả biết còn lưu luyến dưới nhánh hoa nào mà mình lại chạy ngược đến nhà anh chị rồi.

Phùng Tân Lam đã về ngồi bên sô pha, một câu có một câu không trò chuyện với vợ chồng Khương Bác Đào. 

Trì Yên đứng ở đầu cửa chỗ thay giày, cọ tới cọ lui không muốn vào, cô vẫn không quên lúc trước Khương Dịch có nói qua, cúi đầu lấy cùi trỏ đẩy đẩy anh: "Khách chính là thím hai à?"

Khương Dịch nắm lấy tay cô, “Sao vậy?”

Ý này chính là bà ấy rồi.

“Thím ấy sao lại muốn gặp em thế?”

“Bởi vì em đẹp đó.”

Khóe miệng Trì Yên hơi hơi giơ lên tới, dùng sức lực niết ngón tay Khương Dịch, hơi nâng mắt, vừa lúc nhìn thấy Phùng Tân Lam đang nhìn cô chằm chằm.

Cô không hiểu sao lại thấy bực bội.

Như là có một sợi buồn bực từ đầu xông thẳng đến dạ dày, sau đó tắc ở cổ họng, có chút nghẹn khuất.

Phòng khách có bốn người, trừ Phùng Tân Lam, chính là 3 người khác của Khương gia.

Bầu không khí giữa vài người hơi kì quái, trừ Khương Du Sở một lòng cắm mặt vào di động.

Khương Dịch trực tiếp nhét Trì Yên vào vị trí bên cạnh Khương Du Sở, cũng là vị trí xa Phùng Tân Lam nhất, được Khương Du Sở chắn, ánh mắt của người kia cũng bị ngăn. 

Mấy chuyện các trưởng bối  đều là chuyện nhà, Trì Yên ngẫu nhiên còn có thể nghe được tên mình từ lời Phùng Tân Lam, trong giọng nói ẩn có ý nói bóng nói gió.

Quá mức phức tạp, Trì Yên căn bản nghe không hiểu thâm ý mịt mờ ẩn giấu trong đó.

Khương Du Sở chơi games thua rối tinh rối mù, dứt khoát nhét điện thoại vào tay Trì Yên, “Chị dâu, chị chơi hộ em mấy ván được không?”

Trì Yên cúi đầu nhìn giao diện trò chơi, là một game rất hot hiện nay, cô chơi nghịch vài ván, cũng cơ bản quen thuộc thao tác rồi. 

Dù sao cũng đang nhàm chán, cô cũng không từ chối làm gì. 

Khương Du Sở ở bên cạnh hứng thú bừng bừng ngồi xem, Trì Yên chơi cũng rất nhập tâm.

Qua mấy ván, thắng 4 thua 1.

Đã gần hai mươi phút qua đi.

Lúc Trì Yên định chơi thêm ván nữa, lại nghe được tiếng chào hỏi của Phùng Tân Lam với Khương Bác Đào, cô nâng mắt, chẳng biết vô tình hay cố ý, Khương Du Sở lúc này đang khom lưng lấy hoa quả, tầm mắt cô cùng người kia lại giao nhau.

Phùng Tân Lam cười với cô, sau đó cầm túi đi ra cửa.

Bà cười như vậy, Trì Yên lập tức cảm thấy khuôn mặt kia lại tăng thêm vài phần quen thuộc.

Nhưng càng cảm thấy quen thuộc, cô lại càng không nhớ nổi là giống ai nữa.

Trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ, mặc kệ thế nào cũng không nghĩ tiếp được. 

Ánh mắt Trì Yên vẫn luôn đuổi theo Phùng Tân Lam tận đầu cửa, mãi đến kia cửa đóng lại, ánh mắt bị ngăn cản, cô mới quay đầu lại.  

Khách đã đi rồi, nhưng không khí trong phòng khách vẫn có vài phần quỷ dị.

Sắc mặt Khương Bác Đào không được tốt, giọng điệu càng hung dữ: “Khương Dịch, con lên với ba.”

Khương Dịch còn chưa đứng dậy, Thẩm Văn Hinh trước đã “Cọ” một cái đứng lên: “Có chuyện từ từ rồi nói!”

Khương Bác Đào không đáp lời, khuôn mặt đen thui lên lầu trước.

Trì Yên còn chưa phản ứng lại, Khương Du Sở bên cạnh đã thấp thấp phun ra một câu: “Xong rồi.”

Giọng điệu này, Trì Yên quen, đến lời cũng không kém trước đó dù là một chữ. 

Lần trước lúc Khương Du Sở nói hai chữ này, cũng là lúc Khương Dịch bị Khương Bác Đào đánh một trận. 

Trách không được Thẩm Văn Hinh nói câu “Có chuyện từ từ rồi nói”, chưa nói ra nửa câu “Đừng động thủ” phía sau đó.

Trì Yên chỉ mới lung lay lên đồng một xíu, vừa ngẩng đầu, phòng khách đã chỉ còn có ba người phụ nữ bọn cô rồi.

Xung quanh cực kì yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây chuyện động.

Khương Du Sở trộm liếc Thẩm Văn Hinh một cái, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Mẹ, sao thím vừa đến nhà, anh con liền bị mắng a?”

“Đưa chị dâu con lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, tối nay ở lại đây vậy.”

Thẩm Văn Hinh lo lắng sốt ruột, vẫn không quên xuống phòng bếp lấy trà gừng đã chuẩn bị trước bưng lên cho Trì Yên: "Giữ ấm một chút, mấy hôm nay thời tiết thất thường dễ bị cảm lắm đấy."

Hương trà gừng nồng đậm, nếu là ngày thường Trì Yên một ngụm đều không muốn uống.

Nhưng bây giờ tâm tư không ở nơi này, ngược lại chỉ cần một ngụm là uống hết cả chén luôn. 

Khương Du Sở dựa theo ý Thẩm Văn Hinh, trước đưa Trì Yên lên phòng mình.

Phùng Tân Lam cũng không ở lâu, nên bây giờ cũng không tính là quá muộn.

Chưa đến 9 giờ.

Khương Du Sở mở TV, chỉnh kênh, sau đó dừng ở kênh có gameshow của đoàn phim của Trì Yên.

Tiết mục đã chiếu hơn một nửa, lúc này chỉ còn thừa lại phần đuôi, tâm tư Trì Yên không ở bên này, đến chương trình tống nghệ đầu tiên của mình cũng không có tâm trạng để xem.

Bản lĩnh của biên tập viên quả không tồi, cho dù hôm đó toàn bộ quá trình Trì Yên đều không có bao nhiêu biểu tình, thế mà vẫn gắng sức cắt được một cảnh cười vào. 

Số lượng cảnh của Trì Yên không quá nhiều, nhiều lúc vẫn đảm đương tác dụng của một cái phông nền.

Đến 9 giờ, Khương Du Sở nghiêng đầu nhìn qua, Trì Yên đang thất thần.

9 giờ 5 phút, Khương Du Sở lại nghiêng đầu nhìn qua, Trì Yên vẫn đang thất thần.

9 giờ 10 phút, Khương Du Sở dứt khoát tắt TV. Mãi đến khi bên tai an tĩnh lại, Trì Yên mới bất giác nghiêng đầu nhìn cô nàng, Khương Du Sở tùy tiện ném điều khiển lên giường: "Hay là chị em mình đi nghe lén một chuta đi?" 

·

Phòng ngủ của Khương Du Sở chỉ cách thư phòng có một gian phòng.

Lúc này lầu hai an an tĩnh tĩnh, Thẩm Văn Hinh cũng không biết đã chạy tới chỗ nào rồi.

Khương Du Sở cùng Trì Yên lén lút dịch qua, dán mặt lên cửa thư phòng, vẫn như cũ đến nửa cái chữ cũng không nghe rõ.

Càng như vậy, Trì Yên lại càng sốt ruột.

Lòng hiếu kì của Khương Du Sở cũng bị kéo ra, rón ra rón rén đưa tay ấn lên then cửa, cuối cùng nhẹ nhàng xoay tròn, chắc là có phát ra tiếng nho nhỏ, chẳng qua hai người bên trong không có chú ý tới mà thôi.

Cửa nhanh chóng mở ra một khe nhỏ.

Không lớn, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hai người kia nói chuyện.

Khương Du Sở nửa ngồi xổm ở cửa, bám vào khung cửa, Trì Yên bám tay lên vai cô nàng chống đỡ, sợ đè cô nhóc này ra nên cũng không dám dùng quá sức. 

Tư thế của hai người giống như xây đài cao, nhìn thế nào cũng thấy đang làm trò lén lút. 

Thư phòng có mở đèn, ánh sáng sáng ngời, Khương Bác Đào ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt bị ánh đèn chiếu đến một góc, càng có vẻ thâm trầm: "Ba đã sớm nói rồi, hai đứa bọn con không hợp đâu!"

Khương Dịch đứng đưa lưng về phía hai người bọn cô, không nói lời nào.

Khương Bác Đào tức giận ném luôn chén trà trên mặt bàn: "Sao không nói đi!" 

Giọng Khương Dịch nhàn nhạt: “Sợ ba tức giận.”

Khương Bác Đào càng giận sôi máu, nếu sợ ông tức giận sao sớm còn làm thế?

“Con cẩn thận ngẫm lại cho ta đi!”

“Nghĩ lại thì có thể,” giọng điệu Khương Dịch vẫn nhạt như cũ, “Nhưng đã kết hôn rồi, không có khả năng ly hôn.”

Hai người ở ngoài cửa, nghe được rành mạch.

Tay Trì Yên hơi cứng, sau đó lại hơi hơi buộc chặt, móng tay ngón cái dùng sức cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tiếng Khương Bác Đào ném chén trà lớn hơn nữa.

“Phanh” một tiếng nước trà đều bắn ra không ít, chén trà giống như chiếc kia, tan rành. 

Cứng không được, anh chỉ có thể tìm lối tắt đi sang mềm, ý muốn nói đạo lí với Khương Dịch: “Con không phải không biết, Trì Yên là con gái của thím hai con…… lại nói tiếp cũng nên là em gái của con……”

“Em gái?”

Khương Dịch nhẹ cười, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng không rõ: “Là con và cô ấy thừa nhận…… Hay là pháp luật thừa nhận?”

Khương Bác Đào lập tức bị nói lại đến á khẩu không trả lời được.

Ít nhất trước mắt mà nói, hai người bọn họ không có bất kì quan hệ gì trên mặt pháp luật cả.

Còn đến quan hệ huyết thống……Có quăng tám sào cũng không tới.

Hai người bên ngoài đồng thời sửng sốt.

Khương Du Sở là kinh hãi, cô chỉ cho rằng Trì Yên không hợp mắt Khương Bác Đào lại lăn lộn trong giới giải trí, cho nên Khương Bác Đào mới không chấp nhận cô, dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến có một mối quan hệ ẩn thế này nữa. 

Mà Trì Yên, hoàn toàn chính là không kịp phản ứng, đầu giống như đã cứng lại rồi, nhưng cảm quan của thân thể vẫn còn nhanh nhạy, cô còn có thể cảm giác được sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn.

Khương Bác Đào trầm mặc, sau một lúc lâu, mới lại chậm rãi mở miệng: "Lỡ Trì Yên muốn nhận lại mẹ thì sao? Khương Dịch, con còn có thể ngăn cản con bé...."

Nói còn chưa dứt lời, cửa đã truyền đến tiếng. 

Khương Du Sở “A” một tiếng, cửa thư phòng mở rộng ra, cô và Trì Yên cùng nhau ngã sấp vào, nhào lên tấm thảm lông xù xù ở cửa.

Trì Yên lúc này mới giống như tỉnh lại từ trong mơ, vừa nâng mắt, người đã bị Khương Dịch kéo lên, Khương Du Sở vốn dĩ đang túm tay cô, bởi vậy cũng bị kéo lên theo, rất thông minh dán vào ven tường giả làm không khí.

Người đàn ông giơ tay lau vết nước bên khóe mắt cô, giọng nói dịu dàng, nhưng lại có chút lạnh: “Ngã có đau không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương