Ngôn Tình - Tuyển Tập
-
C20: Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Cửu Nguyệt Hi (1)
Hứa Thấm
1. Hứa Thấm một tay bỏ vào trong túi áo blouse trắng, một tay mở cửa xe nhảy xuống. Tống Diệm mặc bộ đồng phục màu cam, cũng đúng lúc nhảy xuống từ phía cửa xe cứu hộ cao cao. Hai người đụng mặt nhau cũng chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua rồi tức thì dời mắt, nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu của mình. Một người đi về phía tây, nơi có nạn nhân bị đụng văng ra, ngã sõng soài trên mặt đường. Một người đi về phía đông, chỗ nạn nhân bị kẹt trong chiếc xe móp méo sau vụ tai nạn.
Đèn báo hiệu trên xe cứu thương màu trắng và xe cứu hộ màu đỏ sáng lập lòe. Hai bóng người một trắng một cam quay lưng đi về hai hướng ngược nhau, kéo ra một đường thẳng kiên định trong cơn gió hiu quạnh.
2. Hứa Thấm bướng bình không chịu đi, kiên quyết đẩy Tiêu Diệc Kiêu ra, hất cầm lên nhìn xoáy vào Tống Diệm: "Đúng! Anh không xứng với tôi. Là anh không xứng với tôi."
Tống Diệm im lặng nhìn cô giây lát, cuối cùng cười khẩy một tiếng, ra vẻ không sao cả, quay người đi về phòng mình.
Khoảng khắc ấy, Hứa Thấm cảm thấy tim mình đau đớn đến mức sắp nổ tung.
"Bởi vì..." Trong đêm khuya sương giá, cô nhìn bóng lưng anh, khóe môi nở nụ cười thê lương. "... Tôi thích anh hơn anh thích tôi... rất nhiều."
Bước chân Tống Diệm đột ngột dừng lại.
"Tôi không giỏi giao tiếp, không thích kết giao bạn bè. Kinh tế, luật sư, quản lý...đều không hợp với tôi. Chỉ có bác sĩ thôi, chỉ cần nắm vũng chuyên môn là được, không lo thất nghiệp, còn có thể tự nuôi sống bản thân." Nước mắt Hứa Thấm chậm rãi dâng tràn khóe mi, cô đau lòng đến mức không thể nổi. Cô run rẩy hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi, thân thể chếch choáng men rượu nhưng vẫn cố đứng vững. "Tôi về nước, trở lại học, chuyển ra ngoài sống, từng bước từng bước thực hiện kế hoạch, không cần gia đình chu cấp nữa. Tôi luôn nghĩ, phải làm thế nào mới không khiến bố mẹ tức giận, không phản đối, không từ đứa con gái là tôi. Có khi nào cố gắng làm việc, trở thành bác sĩ khoa ngoại nỏi tiếng là có thể khiến bố mẹ cảm thấy tự hào về tôi, sau đó có thể... dung túng tôi một chút không?"
Cô khẽ khàng nói từng chữ đứt quãng, rồi im bặt.
Tống Diệm quay người, nhìn thấy dòng lệ lăn dài trên gò má tái nhợt trong bóng đêm tịnh mịch của cô. Cô nhìn anh qua màn nước mắt, đôi mắt chất chứa nỗi oán hận không thể kìm nén.
"Nhưng còn anh, anh đã làm gì? Tống Diệm, tôi hỏi anh đấy! Nói thích tôi nhưng anh đã làm được gì? Phải, tôi không ngừng muốn tiếp cận anh, lại do dự hết lần này đến lần khác. Tôi suy đi tính lại, tôi tham lam so bì, tôi chần chừ mềm yếu. Tôi không nhìn thấy hy vọng. Tôi sợ. Đó là vì..." Cô hé môi muốn nói gì đó nhưng lại bị dòng nước mắt tuôn ra ào ạt ngăn lại. Cô cắn chặt răng, ép mình phải kiềm chế, cuối cùng hạ giọng, gằn từng chữ xé toạc vết thương khó quên nhất. "Anh chưa bao giờ cố gắng dẫu chỉ một chút để hai chúng ta được ở bên nhau. Chưa bao giờ!"
Cổ họng Tống Diệm đắng chát, gương mặt nổi gân xanh.
"Tôi nói đúng rồi, phải không? Anh nói đi, phải không?" Hứa Thấm dồn dập chất vấn.
Tống Diệm nhìn cô đăm đăm, lồng ngực phập phồng, rõ ràng có muôn vàn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt nổi thành câu.
Hứa Thấm ngây ngốc nhìn anh. Sự im lặng kéo dài như một đáp án không lời khiến nước mắt cô tuôn rơi như mưa: "Anh không thích tôi, đúng không? Có phải anh chưa từng thích tôi? Anh căn bản không thích tôi! Nếu không, sao anh lại không thử cố gắng chút nào chứ! Thậm chí, anh còn chưa bao giờ muốn đến gần tôi nữa kìa!"
Nước mắt không còn khống chế được nữa, giàn giụa trên gương mặt tái nhợt.
Cô nức nở lên án: "Anh chỉ biết đứng đó chờ tôi đi tìm anh. Dù thấy tôi vấp ngã cũng không chịu bước đến kéo tôi dậy. Tại sao tôi phải cần người như anh chứ? Tại sao tôi cứ phải mù quáng đi tìm anh? Phải tôi ích kỷ. Dù là với người mình thích, tôi cũng vẫn ích kỷ như thế. Tôi muốn thấy anh trả giá thì mới dám đi về phía anh. Nếu không, tôi phải làm sao bây giờ? Nếu như tôi mất hết tất cả nhưng anh vẫn chỉ hờ hững đứng yên đấy thì tôi phải làm thế nào? Là tôi không đơn thuần, là tôi so đo, là tôi muốn anh cũng phải hi sinh, muốn anh cũng có thể tiến về phía tôi. Nhưng tại sao anh lại không bước đến?"
Mắt Tống Diệm có nước.
Cô bắt lấy anh, vừa đấm vừa đá, gào khóc khản cổ: "Tại sao anh không chịu đi về phía tôi? Tôi hoàn toàn không nhìn thấy tình yêu của anh. Nói cho anh biết, tôi sẽ không hướng về anh nữa, không bao giờ hướng về phía anh nữa."
Tiêu Diệc Kiêu không nhịn được nữa, bước đến ra sức ôm chặt Hứa Thấm, cưỡng ép kéo cô ra ngoài: "Về nhà!"
Lần này, Hứa Thấm không vùng ra được, chỉ có thể gào lên đau đớn: "Tống Diệm, tại sao anh không bước đến? Tôi ở đây, tại sao anh không đến? Có phải anh không thích tôi đến mức ấy không? Đã không thích tôi, tại sao lại nói ra những lời đó? Tại sao lại nói anh rất thích tôi? Tôi tưởng thật, tôi đã thật sự tin là thật đấy, anh có biết không?"
Giọng nói tan nát cõi lòng của Hứa Thấm nhanh chóng tan đi theo cơn gió. Tiêu Diệc Kiêu cứng rắn lôi được cô ra ngoài.
Khoảng sân yên tĩnh trở lại, nhưng nơi xa vẫn loáng thoáng truyền đến tiếng nghẹn ngào.
Địch Miễu ngỡ ngàng đứng đấy, nước mắt nhạt nhào: "Không phải như thế!" Cô lao ra ngoài cổng.
"Địch Miểu!"
Tiếng quát vang lên thình lình khiến Địch Miểu sởn gai ốc, đứng khựng lại. Cô nghe rất rõ nỗi niềm tuyệt vọng và sự thống khổ đè nén trong đó. Địch Miểu chậm rãi quay đầu, dường như trước mặt cô là một người không hề quen biết. Đây không phải là Tống Diệm, không phải Tống Diệm anh trai cô.
Người đàn ông này như thế đã không còn linh hồn kể từ giây phút Hứa Thấm rời đi.
Địch Miểu chưa tùng thấy anh trai mình như vậy. Đầu anh cúi gằm, bả vai thõng xuống, sống lưng cũng cong lại, dường như trong cơ thể có cơn đơn cực độ đang giằng xé. Hình như anh cũng không tài nào chịu đựng được nữa, từ từ ngồi xuống, ôm chặt lấy đầu mình, không còn cất lên âm thanh nào khác.
3. "Con thật sự rất thích anh ấy."
Giọng cô nhẹ tênh và trôi chảy như dòng cát.
"Vô cùng thích, thích đến nỗi mỗi ngày đều muốn gặp anh ấy... Nhìn thấy anh ấy, con sẽ vui vẻ, con... con chỉ muốn sống vui vẻ thôi, không được sao? Giống như... không gặp được anh ấy, cuộc sống của con sẽ không còn màu sắc nữa. Khi ấy, con phải làm sao?" Chóp mũi đỏ ửng, cô nhẹ nhàng hít một hơi, lại khôi phục sự bình tĩnh rồi mới quay sang nói với Phó Văn Anh: "Mẹ, Mẹ nói con người không thể tham lam mong muốn mọi thứ. Con hiểu." Cô gật đầu. "Nếu ở bên anh ấy, nhất định sẽ mất đi tất cả, cuộc sống cũng không còn đơn giản nữa. Nếu ở bên anh ấy, nhất định phải đối mặt với khó khăn mà bố mẹ đã nói. Tuy vậy... con vẫn lựa chọn anh ấy, có được không?... Con chỉ cần anh ấy thôi, có được không?"
4. "Thật ra, em không thấy làm gái nhảy có gì là đúng hay sai. Có lẽ em không quan tâm mấy quy chuẩn đạo đức đó, cho rằng họ bằng lòng làm những gì cũng là lựa chọn của họ. Nhưng nếu có người ban đầu đã không muốn làm gái thì ngay từ đầu đừng nên làm lễ tân "sạch" gì đó làm gì. Bởi vì... có một vài thời điểm mấu chốt, một khi nhượng bộ thì sẽ tiếp tục sa ngã. Chuyện về sau sẽ không còn phát triển theo dự định ban đầu nữa. Con người là loài động vật không ngừng viện cớ cho mình. Rất nhiều người tuy có ý nghĩ tốt đẹp nhưng lại lầm đường lỡ bước. Thời điểm ta vừa mới làm trái ý niệm ban đầu, thì ý niệm đó đã không thể nguyên vẹn như cũ được nữa rồi."
5. "Thật ra thì... em đã nghĩ kỹ rồi. Nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện, em sẽ trộm lấy ống tiêm và morphine ở bệnh viện."
Tống Diệm giật nảy mình, còn cô vẫn bình tĩnh như đang diễn tả lại một chuyện rất đỗi bình thường: "Hoặc là giấu dao mổ và thuốc ngủ mang đi, ở đây..." Cô lật bàn tay đang bị anh nắm lấy, ngón tay bên kia vạch lên cổ tay. Anh nhìn theo, sắc mặt thay đổi.
"Anh cảm thấy em không có lý trí cũng tốt, cho rằng em nhu nhược, vô dụng cũng được. Có lẽ anh sẽ nghĩ là em đang uy hiếp anh, sẽ nổi giận. Nhưng hôm đó, nhìn anh suýt nữa ngã xuống lầu, khoảnh khắc ấy, em đã thực sự suy nghĩ như vậy đấy. Nếu anh thật sự..." Dường như không thể tiếp tục nhớ lại khung cảnh hôm ấy, cô lắc đầu quầy quậy. "Đau đớn lắm! Em không chịu được, cũng không sống nổi."
Cô không bao giờ muốn quay lại cuộc sống ngột ngạt, tối tăm kia nữa. Đã được hưởng thụ hơi ấm và hạnh phúc, cô không thể nào quay về những tháng ngày cũ được nữa rồi.
6. "Trước đây anh hỏi em, nếu em có thể ở bên anh ấy, tại sao không thể ở bên anh. Mạnh Yến Thần, em chỉ ở bên anh ấy thôi. Bởi vì những năm qua, em không hề tiến bộ. em chỉ biết đứng im đó, thậm chí lần lượt lui bước, đổi ý, hoài nghi... Nếu là người khác, đã sớm từ bỏ em rồi. Nhưng anh ấy vẫn kiên định, không chịu buông tay, không ngừng đi về phía em. Cho nên, em chỉ có thể ở bên anh ấy thôi."
---------------------------------------
"Cửa ải này chính là mười năm, chỉ chờ người ban đầu lặn lội đường xa, không màng sương gió đuổi theo đến đây, bước vào lần nữa.
Tòa thành của em đang chờ anh. Anh không đến, em sẽ mãi cô độc. May mà, băng qua màn sương dày đặc, vượt qua cát bụi mịt mù, rốt cuộc anh đã đến, cho câu chuyện của chúng ta một cái kết viên mãn. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook