Ngôn Tình - Tuyển Tập
-
C12: Người Đến Từ Bóng Tối - Tang Giới (1)
Mạnh Phương Ngôn
1."Tin tôi đi." Giọng anh mang theo chút điềm nhiên cô không thể giải thích, "Trên đời này, thứ duy nhất tôi không sợ chính là cái chết".
2. Hít sâu một hơi, cô bật ra năm chữ từ kẽ răng: "Anh... tới... đây... làm... gì?".
Cô đã giấu hành tung của mình đến mức đó, âm thầm chạy tới vùng núi non này, mà anh vẫn có thể tìm ra cô một cách chuẩn xác.
Chúc Tịnh nhìn nụ cười tươi rạng rỡ của Mạnh Phương Ngôn mà chỉ thấy sống lưng lạnh tê tái.
"Tôi tới đây thì có thể làm gì?" Anh ghé sát vào tai cô, hạ thấp giọng, đáp bằng giọng phong lưu: "Không có em ở nhà, buổi tối làm sao tôi ngủ được".
Cô lườm nguýt, hất tay anh ra, định quay trở về.
Ai ngờ đạo hạnh của cô vẫn còn quá thấp.
Vào lúc cô định rời khỏi, anh bất ngờ kéo tay cô lại, sau đó quay người, bình tĩnh và đạo mạo nói với đám trẻ đang hừng hực khí thế: "Các em, nghe lời của anh Phương Ngôn, lát nữa ai cũng sẽ có kẹo ăn".
"Vâng ạ!" Tất cả bọn trẻ đồng thanh đáp lại. "Bây giờ, các em hãy nhắm mắt lại trong vòng ba phút."
Bọn trẻ không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, cực kỳ hiếu kỳ đối với chuyện anh chàng từ trên trời rơi xuống này định làm, đứa nào đứa đấy đều ngoan ngoãn, lập tức nhắm chặt mắt lại, bao gồm cả Tiểu Hữu vốn đang nắm tay Chúc Tịnh cũng biết điều buông tay cô ra, đứng ra bên cạnh các bạn.
"Tốt, ngoan lắm, bắt đầu tính giờ." Lúc này, Mạnh Phương Ngôn mỉm cười xoa xoa cằm, sau đó quay người, khẽ nháy đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp với Chúc Tịnh trước mặt anh.
Trong đầu cô rung lên một hồi chuông cảnh báo. Nhưng một giây sau, cô đã nhìn thấy mặt anh và mặt mình không còn chút khoảng cách nào.
Vì vừa tỉnh ngủ, cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của anh, cô bỗng chậm chạp một cách khó hiểu, phản ứng không kịp đã bị anh cướp mất nụ hôn.
3. "Tôi thừa nhận, tôi có coi trọng cô ta nhiều hơn những người khác một chút, đó là vì cô ấy rất quan trọng đối với nhiệm vụ lần này. Trước khi Ghost bị bắt, cô ấy không được phép chết, đúng không? Đây chính là nguyên do tại sao ban đầu tôi lại lựa chọn mai phục bên cạnh cô ấy để thực hiện nhiệm vụ, vì trong số tất cả các mối quan hệ của Ghost, chỉ có ở bên cạnh cô ấy mới không dễ bị Ghost nghi ngờ.
Tôi nghĩ anh cũng biết rõ, tôi có vô số những "bà vợ" trên danh nghĩa mà tôi đếm không hết. Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ và biến mất, họ từng thất thần một thời gian, nhưng thời gian rồi sẽ xóa sạch hoàn toàn dấu vết của tôi.
Nhiệm vụ lần này tuy là cấp R+ nhưng việc thành công chỉ còn là vấn đề thời gian. Chỉ cần cho tôi thời gian là được, quan tâm quá độ là không cần thiết đâu, Louis."
Anh thậm chí đã gọi toàn bộ tên của L ra.
"Đợi khi mọi việc kết thúc, đợi khi tôi rời khỏi thế giới của cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng lãng quên việc tôi từng đến bên cuộc đời mình..."
5. Anh không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một khách vãng lai bước qua thế giới của cô.
6. Con đường này đã định sẵn không có điểm dừng.
Mọi thứ chẳng biết từ lúc nào đã tan thành mây khói, không biết cả tương lai liệu có tan biến như bong bóng hay không.
Làm sao cô không hiểu những điều anh thực sự muốn nói chứ.
Thứ tình cảm không nên có nhất trên đời này chính là chiếm hữu.
"Chúc Tịnh!" Anh phủ lên người cô, ôm chặt cô vào lòng.
Đêm lạnh như nước, anh nhìn cô rất lâu mới nói: "Em đừng tin anh". Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ tin anh.
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên ánh trăng ngoài cửa sổ.
"Em hiểu..."
7. "Mạnh Phương Ngôn!" Lát sau, cô lên tiếng: "Sau này nếu có một ngày em kết hôn, em sẽ không mời anh tới dự đâu".
"Anh biết."
"Cả đời này em cũng sẽ không kể cho chồng em nghe về anh."
"Anh hiểu." Anh nghiêng đầu, liên tục hôn lên tóc cô.
"Em sẽ đợi người ấy, mười năm em cũng đợi."
"Đúng, người ấy nhất định sẽ đến." Anh kiên nhẫn trả lời cô.
8. Anh không muốn để cô một mình gánh đỡ bóng tối, thế nên dù linh hồn tan vỡ anh cũng chọn cách ra đi quyết đoán.
Nhưng anh không ngờ, cô gái này lại tình nguyện từ bỏ tất cả để bước vào bóng tối, dang tay về phía anh.
9. "Vào giây phút tôi buông tay, tôi mới hiểu thứ tôi đánh mất là người tôi yêu nhất cuộc đời này."
10. Không phải trên đời không có bóng tối.
Mà vì đã có ai đó dốc hết sức lực để chắn nó lại ở nơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook