[Ngôn Tình] Mị Hoạn
-
Chương 11
Edit + Beta: Winnie
Sắc trời lúc chạng vạng tựa như đang khoác lên mình sắc tơ lụa Yên Hà, những tầng mây ở cái thời điểm này dần dần loãng ra mỏng dần, đầu đuôi kéo trường, xa xôi như là cuộc gặp gỡ của Ngưu Lang Chức Nữ ở cầu Hỉ Thước, màu đỏ của cung điện đắm chìm trong sắc hoàng hôn, giảm bớt vài phần nguy nga, lại nhiều thêm vài phần ấm áp, xa xôi màn trời mang theo làn sương khói mờ mờ.
Lương Thiệu Ngôn cố ý kêu Châu Châu đi đến chỗ đại công chúa Ngọc Thịnh, bởi vì hắn biết đại hoàng tỷ Ngọc Thịnh của hắn chán ghét nhất là Mị Nô.
Hoàng đế Lương Quốc con nối dõi đông đảo, chỉ riêng công chúa đã hơn hai mươi vị, trong đó được sủng ái nhất không ai hơn được chính là trưởng công chúa Ngọc Thịnh. Nàng là do Hoàng Hậu sinh ra, là công chúa từ nhỏ được sủng ái, tuy đã qua tuổi hai mươi lăm, nhưng vẫn chưa có hôn phối. Công chúa Ngọc Thịnh từng công khai nói rằng, Phò mã của nàng tất phải do nàng tự mình tuyển nam tử tốt nhất trên đời này, mà bởi vì Ngọc Thịnh chưa gả, nên dư lại hai mươi mấy vị công chúa kia cũng còn là khuê nữ.
Ngọc Thịnh công chúa tuy trời sinh đã có mỹ mạo vô song, nhưng tính tình nàng lại không giống như tướng mạo chút nào, cho dù là Thái Tử, thấy vị Hoàng muội này cũng đều phải cam bái hạ phong.
Lương đế ban đầu bên người có bốn Mị Nô, trong đó hai người là Mị Nô song sinh, Lương Thiệu Ngôn tuy chưa thấy qua, nhưng nghe nói họ thập phần tuyệt đẹp, làm các nam nhân khi thấy liền sẽ cảm giác như xương cốt mềm nhũn, mấy lời này là hắn từ chỗ thái giám nghe được. Hắn lúc ấy còn cảm thấy buồn cười, “Thái giám cũng coi như nam nhân sao?”
Một đôi Mị Nô song sinh kia cũng coi như xui xẻo, hai người ban đêm du ngoạn Ngự Hoa Viên, thế là gặp phải Ngọc Thịnh công chúa. Lúc đó đôi song sinh tử chưa mang nô bộc, lại không biết Ngọc Thịnh công chúa, hơn nữa bóng đêm tối tăm nhìn không ra y phục trang sức hoa lệ của Ngọc Thịnh công chúa, các nàng đã không quỳ xuống hành lễ lại còn ỷ vào sự sủng ái của Lương đế gần đây đối với các nàng, cao ngạo đứng ở tại chỗ, chờ Ngọc Thịnh công chúa né tránh.
Ngọc Thịnh công chúa lúc ấy chỉ dẫn theo một cung nữ, cung nữ kia là cung nữ bên người Ngọc Thịnh công chúa, được Lương đế ban cho công chúa. Cung nữ kia tên là Trích Tinh, nàng ta có một thân công phu, lúc ấy liền đi lên phía trước đem một đôi Mị Nô kia ấn quỳ trên mặt đất: “Lớn mật thay cho hai tên Mị Nô các ngươi, nhìn thấy Ngọc Thịnh công chúa còn dám không hành lễ!”
Lúc này hai Mị Nô đó mới phản ứng lại, vội vàng dập đầu thỉnh an, nhưng Ngọc Thịnh công chúa đã nổi giận.
“Trích Tinh, đánh.”
Trích tinh là người có võ, sức lực so với nam tử tầm thường còn muốn lớn hơn, mười bàn tay đánh liêm tiếp, mặt của Mị Nô đều xuất huyết, khóc sướt mướt trở về tìm Lương đế tố khổ, nào biết Lương đế vừa thấy mặt các nàng liền lệnh người đem các nàng đuổi ra khỏi cung.
Lương Thiệu Ngôn nghĩ đến đây liền nhịn không được cười một tiếng, hắn đương nhiên không muốn Ngọc Thịnh công chúa đem mặt Châu Châu đánh hư, nên hắn phái hai tên tiểu thái giám bồi Châu Châu cùng đi. Lương Thiệu Ngôn sớm âm thầm phân phó, Châu Châu chỉ cần chọc Ngọc Thịnh công chúa một cái, hai tên tiểu thái giám này liền lập tức trở về bẩm báo hắn, đến lúc đó hắn sẽ trở thành anh hùng lên sân khấu, cứu nha đầu thúi kia, sẵn cứu luôn cái thể diện mới mất đi của hắn trước đó.
Bất quá, lương Thiệu Ngôn lại không nghĩ tới, nếu là Ngọc Thịnh công chúa đã muốn phạt Châu Châu, kia hai tên tiểu thái giám lại không kịp trở về mật báo, huống hồ Mị Nô của Lương đế lúc bị Ngọc Thịnh công chúa đánh, Lương đế còn làm theo ý của nữ nhi này, một chút ý kiến cũng chưa nói, hắn thân là đệ đệ của Ngọc Thịnh công chúa, giờ nàng muốn phạt người, hắn vẫn là không thể ngăn được.
Sắc trời dần dần tối đi, Lương Thiệu Ngôn ở trong điện chờ cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Hắn từ ghế thái sư đứng dậy, miệng nao nao, lại tê tái một hơi, một lát sau, hắn kêu một thái giám lên: “Ngươi đi đến cung điện Đại công chúa nhìn xem, xem là sự tình như thế nào, dù sống hay chết nhất định cũng phải có chút động tĩnh chứ.”
Chẳng lẽ đã bị đánh chết?
Nếu như vậy thì hai tên tiểu thái giám hẳn là sẽ trở về hồi báo.
Chẳng lẽ hai cái tiểu thái giám kia cũng bị đánh chết?
Lương Thiệu Ngôn gãi gãi tóc, lệnh thái giám lập tức đuổi qua đó, hỏi thăm rõ ràng tình huống rồi nhanh trở về đáp lời.
Lần này rất mau thái giám đó đã trở về tới, hắn chạy trốn thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng: “Thập lục hoàng tử, cái kia, Đại công chúa nơi đó…… Nơi đó……”
Lương Thiệu Ngôn nghe hắn nói mà gấp đến độ muốn chết đi luôn, nâng chân hướng tên thái giám đó đá một cái trên người hắn: “Nói nhanh đi, còn lắp bắp cái quái gì thế hả.”
09:25- 04/02/19
Sắc trời lúc chạng vạng tựa như đang khoác lên mình sắc tơ lụa Yên Hà, những tầng mây ở cái thời điểm này dần dần loãng ra mỏng dần, đầu đuôi kéo trường, xa xôi như là cuộc gặp gỡ của Ngưu Lang Chức Nữ ở cầu Hỉ Thước, màu đỏ của cung điện đắm chìm trong sắc hoàng hôn, giảm bớt vài phần nguy nga, lại nhiều thêm vài phần ấm áp, xa xôi màn trời mang theo làn sương khói mờ mờ.
Lương Thiệu Ngôn cố ý kêu Châu Châu đi đến chỗ đại công chúa Ngọc Thịnh, bởi vì hắn biết đại hoàng tỷ Ngọc Thịnh của hắn chán ghét nhất là Mị Nô.
Hoàng đế Lương Quốc con nối dõi đông đảo, chỉ riêng công chúa đã hơn hai mươi vị, trong đó được sủng ái nhất không ai hơn được chính là trưởng công chúa Ngọc Thịnh. Nàng là do Hoàng Hậu sinh ra, là công chúa từ nhỏ được sủng ái, tuy đã qua tuổi hai mươi lăm, nhưng vẫn chưa có hôn phối. Công chúa Ngọc Thịnh từng công khai nói rằng, Phò mã của nàng tất phải do nàng tự mình tuyển nam tử tốt nhất trên đời này, mà bởi vì Ngọc Thịnh chưa gả, nên dư lại hai mươi mấy vị công chúa kia cũng còn là khuê nữ.
Ngọc Thịnh công chúa tuy trời sinh đã có mỹ mạo vô song, nhưng tính tình nàng lại không giống như tướng mạo chút nào, cho dù là Thái Tử, thấy vị Hoàng muội này cũng đều phải cam bái hạ phong.
Lương đế ban đầu bên người có bốn Mị Nô, trong đó hai người là Mị Nô song sinh, Lương Thiệu Ngôn tuy chưa thấy qua, nhưng nghe nói họ thập phần tuyệt đẹp, làm các nam nhân khi thấy liền sẽ cảm giác như xương cốt mềm nhũn, mấy lời này là hắn từ chỗ thái giám nghe được. Hắn lúc ấy còn cảm thấy buồn cười, “Thái giám cũng coi như nam nhân sao?”
Một đôi Mị Nô song sinh kia cũng coi như xui xẻo, hai người ban đêm du ngoạn Ngự Hoa Viên, thế là gặp phải Ngọc Thịnh công chúa. Lúc đó đôi song sinh tử chưa mang nô bộc, lại không biết Ngọc Thịnh công chúa, hơn nữa bóng đêm tối tăm nhìn không ra y phục trang sức hoa lệ của Ngọc Thịnh công chúa, các nàng đã không quỳ xuống hành lễ lại còn ỷ vào sự sủng ái của Lương đế gần đây đối với các nàng, cao ngạo đứng ở tại chỗ, chờ Ngọc Thịnh công chúa né tránh.
Ngọc Thịnh công chúa lúc ấy chỉ dẫn theo một cung nữ, cung nữ kia là cung nữ bên người Ngọc Thịnh công chúa, được Lương đế ban cho công chúa. Cung nữ kia tên là Trích Tinh, nàng ta có một thân công phu, lúc ấy liền đi lên phía trước đem một đôi Mị Nô kia ấn quỳ trên mặt đất: “Lớn mật thay cho hai tên Mị Nô các ngươi, nhìn thấy Ngọc Thịnh công chúa còn dám không hành lễ!”
Lúc này hai Mị Nô đó mới phản ứng lại, vội vàng dập đầu thỉnh an, nhưng Ngọc Thịnh công chúa đã nổi giận.
“Trích Tinh, đánh.”
Trích tinh là người có võ, sức lực so với nam tử tầm thường còn muốn lớn hơn, mười bàn tay đánh liêm tiếp, mặt của Mị Nô đều xuất huyết, khóc sướt mướt trở về tìm Lương đế tố khổ, nào biết Lương đế vừa thấy mặt các nàng liền lệnh người đem các nàng đuổi ra khỏi cung.
Lương Thiệu Ngôn nghĩ đến đây liền nhịn không được cười một tiếng, hắn đương nhiên không muốn Ngọc Thịnh công chúa đem mặt Châu Châu đánh hư, nên hắn phái hai tên tiểu thái giám bồi Châu Châu cùng đi. Lương Thiệu Ngôn sớm âm thầm phân phó, Châu Châu chỉ cần chọc Ngọc Thịnh công chúa một cái, hai tên tiểu thái giám này liền lập tức trở về bẩm báo hắn, đến lúc đó hắn sẽ trở thành anh hùng lên sân khấu, cứu nha đầu thúi kia, sẵn cứu luôn cái thể diện mới mất đi của hắn trước đó.
Bất quá, lương Thiệu Ngôn lại không nghĩ tới, nếu là Ngọc Thịnh công chúa đã muốn phạt Châu Châu, kia hai tên tiểu thái giám lại không kịp trở về mật báo, huống hồ Mị Nô của Lương đế lúc bị Ngọc Thịnh công chúa đánh, Lương đế còn làm theo ý của nữ nhi này, một chút ý kiến cũng chưa nói, hắn thân là đệ đệ của Ngọc Thịnh công chúa, giờ nàng muốn phạt người, hắn vẫn là không thể ngăn được.
Sắc trời dần dần tối đi, Lương Thiệu Ngôn ở trong điện chờ cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Hắn từ ghế thái sư đứng dậy, miệng nao nao, lại tê tái một hơi, một lát sau, hắn kêu một thái giám lên: “Ngươi đi đến cung điện Đại công chúa nhìn xem, xem là sự tình như thế nào, dù sống hay chết nhất định cũng phải có chút động tĩnh chứ.”
Chẳng lẽ đã bị đánh chết?
Nếu như vậy thì hai tên tiểu thái giám hẳn là sẽ trở về hồi báo.
Chẳng lẽ hai cái tiểu thái giám kia cũng bị đánh chết?
Lương Thiệu Ngôn gãi gãi tóc, lệnh thái giám lập tức đuổi qua đó, hỏi thăm rõ ràng tình huống rồi nhanh trở về đáp lời.
Lần này rất mau thái giám đó đã trở về tới, hắn chạy trốn thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng: “Thập lục hoàng tử, cái kia, Đại công chúa nơi đó…… Nơi đó……”
Lương Thiệu Ngôn nghe hắn nói mà gấp đến độ muốn chết đi luôn, nâng chân hướng tên thái giám đó đá một cái trên người hắn: “Nói nhanh đi, còn lắp bắp cái quái gì thế hả.”
09:25- 04/02/19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook