[Ngôn Tình] Đọa Tiên
-
Chương 66
Edit: Yunchan
Giọng nói này như một tiếng nổ ầm vang, dội vào bên tai Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh. Mặt đất vốn đã rung chuyển liên hồi lại càng rung lên dữ dội hơn, song song với nó là tiếng nói như nện vào lòng người, khiến buồng tim cũng phát run theo.
Tạ Cẩn Du nắm chặt tay Liễu Ký Minh, giữ thăng bằng cho mình.
Liễu Ký Minh nhanh chóng phất tay, một món pháp khí tức tốc rơi ra từ tay áo bào, tên gọi của nó là “Ký Minh”, là pháp khí tùy thân mà Liễu Tương Sinh mời người chế tạo riêng cho Liễu Ký Minh, tác dụng lớn nhất của nó chính là có thể chiếu sáng. Tuy Liễu Tương Sinh luôn lãnh đạm với Liễu Ký Minh, nhưng khi lấy tên Liễu Ký Minh đặt tên cho pháp khí phải chăng y cũng đã đặt một phần yêu thương chân thành vào nó?
Ánh sáng lấp lánh như bạch ngọc hắt ra chung quanh màu dìu dịu, rạch ra một con đường ánh sáng trong bóng tối sâu hút, nó giống như ước mong của Liễu Tương Sinh với Liễu Ký Minh, cho dù ở trong bóng đêm đen tối nhất thì cũng có thể mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Dưới nguồn sáng lấp lánh, dung mạo tinh tế vô song của Liễu Ký Minh được soi tỏ.
“Sư thúc.” Tạ Cẩn Du vừa nhìn thấy hắn thì lập tức an tâm lại.
Liễu Ký Minh giữ cô thật chắc rồi cau mày quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy cô không có gì đáng ngại mới thả lỏng đầu mày: “Nàng không sao chứ?”
“Ta không sao hết.” Tạ Cẩn Du lắc đầu: “Còn sư thúc?”
Cô vừa dứt câu đã dời tầm mắt lên bàn tay đang cầm Thiên Thu của Liễu Ký Minh, mặc dù ánh sáng khá yếu, thậm chí cảnh sắc được chiếu rọi dưới thứ ánh sáng này khá là hư ảo, nhưng Tạ Cẩn Du vẫn nhìn thấy rõ ở gan bàn tay của Liễu Ký Minh có một vết thương đang rỉ máu, máu chảy dọc theo mũi kiếm Thiên Thu nhỏ xuống đất tí tách.
“Đây là…” Tạ Cẩn Du hớt hải kéo lấy tay phải của hắn, liếc qua khóe mắt nhìn thấy xác con nhện mặt người đang nằm bất động trên đất, thoáng cái đã vỡ lẽ.
Cho dù khả năng của sư thúc có cao cường tới đâu đi nữa thì khoảng cách giữa hắn với con nhện mặt người lúc đó cũng quá gần, có thể toàn mạng rút lui là đã khó nhằn rồi, làm sao có thể hy vọng xa vời tháo lui mà không bị thương mảy may được chứ?
Tạ Cẩn Du nhanh chóng dùng châm nhỏ phong bế huyệt vị, rồi từ từ dẫn linh lực bị phân tán bên ngoài về lại cơ thể của Liễu Ký Minh, máu dần ngừng chảy.
Liễu Ký Minh nhìn cô cúi đầu trị thương cho mình với dáng vẻ nghiêm túc, hàng mi dài cứ run lên từng đợt, mi mắt buông rũ. Nếu xét một cách công tâm thì trong cái tu tiên giới đầy rẫy tuấn nam mỹ nữ này, tướng mạo của Tạ Cẩn Du thật lòng chẳng thể coi là nổi bật, nhưng dù có đặt cô vào trong biển người, thì người ta vẫn có thể nhìn thấy cô một cách dễ dàng.
Bởi vì ánh mắt cô rất sáng, bao giờ cũng lấp lánh ý cười, như một đóa hoa nhỏ trông có vẻ tầm thường ở ven đường, song cho dù gió táp mưa sa cũng không thể uốn cong nó được.
Mà chính con người đó đã từng tuyên bố sẽ bảo vệ hắn trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn réo một tiếng “Tạ Cẩn Du”, thì bất kể trong tình huống nào cô cũng sẽ xuất hiện, dù yêu cầu thứ gì thì cô cũng sẽ cho hắn ngay lập tức. Một lời tỏ tình đầy ngang ngược, lại làm trái tim lạnh như băng đá tan chảy thành nước.
Hắn rủ mắt xuống, hơi cúi người, hôn nhẹ vào trán Tạ Cẩn Du một cái.
Như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi tách ra.
Thật ra hai người đã làm nhiều việc còn thân mật hơn thế, chút chuyện nhỏ này thì có đáng là gì. Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ một cái hôn đơn giản không có bất kỳ kiều diễm ái muội nào lại khiến lòng Tạ Cẩn Du rung động, cuống quýt ngẩng đầu lên như phải bỏng.
“Sư thúc, chàng thấy đỡ hơn chưa?”
Ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại, nhìn cô nói: “Lâm Uyên Quân thả nàng ra sao?”
“Ừ.” Tạ Cẩn Du dừng lại giây lát rồi ngập ngừng nói: “Nhưng mà, ý của hắn là… sợ rằng đã muộn, lòng ta vẫn bất an lắm, sư thúc, giọng nói lúc nãy chàng thấy sao?”
Liễu Ký Minh chỉ hơi suy tư một thoáng, nét mặt đã sáng tỏ: “Đông Như Quân.”
Tạ Cẩn Du gật đầu tiếp lời: “Ta cũng nghĩ như chàng, chẳng qua… Đông Như Quân rõ ràng đã bị phong ấn từ lâu, tại sao chàng vừa tới đây thì hắn lại đột nhiên thức tỉnh?”
Liễu Ký Minh cầm tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp: “Ta cũng không biết.”
Hắn thấy Tạ Cẩn Du có vẻ bất an, bèn thả chậm giọng lại: “Có điều, chuyện gì đến cũng phải đến, nếu Đông Như Quân đã thức tỉnh thì có lẽ chúng ta muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng nữa.”
“Cũng phải.” Tạ Cẩn Du nhoẻn miệng cười: “Thôi thì cứ đi tham quan một tí xem kết quả ra sao, được một người tầm cỡ như vậy nhớ thương thì cũng đáng giá.”
Liễu Ký Minh nâng “Ký Minh” lên quá đầu, món pháp khí này được linh khí vận hành bèn thong thả quay tròn giữa không trung, qua mỗi một vòng quay ánh sáng sẽ nhảy lên một lần, trông sống động như có sinh mạng vậy.
“Sư thúc.” Tạ Cẩn Du được Liễu Ký Minh dắt đi bên cạnh, ấp úng lên tiếng: “Ờm… chàng nghĩ Liễu chưởng môn là người thế nào?”
Mặc dù cô dùng từ Liễu chưởng môn, nhưng Liễu Ký Minh cũng biết rõ cô đang nhắc tới ai.
Tạ Cẩn Du lật đật giải thích: “Ta từng nhìn thấy trong thần thức của chàng… hình như, Liễu chưởng môn có vẻ nhiệt tình với Hạ Lăng hơn một chút. Nhưng mà nếu y chịu chế tạo pháp khí cho chàng, thì tại sao, tại sao luôn đối xử lãnh đạm với chàng chứ?”
Liễu Ký Minh nghe thế vẫn dửng dưng, như thể đã quen lắm rồi: “Ta cũng từng nghi ngờ.”
Thân là con, nhưng lại chẳng có được sự yêu thương khen thưởng của phụ thân, dù là ai cũng sẽ thấy nghi ngờ, thậm chí là khổ sở. Và dĩ nhiên Liễu Ký Minh cũng từng suy ngẫm về nó, tuy lãnh đạm với nhân tình nhưng không thờ ơ hờ hững, nên hắn chẳng mấy chốc đã nhận ra, những việc Liễu Tương Sinh làm xưa nay đều chỉ âm thầm, ví như pháp khí Ký Minh, ví như vũ khí bổn mạng Thiên Thu, và thậm chí là tâm pháp tu tập của hắn.
“Nhưng phụ thân đối xử với ta rất tốt, đối với mẫu thân cũng vậy.” Hắn trả lời sau một hồi ngẫm nghĩ.
Liễu Tương Sinh đối xử với hắn rất tốt, nhưng dường như không muốn cho hắn phát hiện ra. Y lặng lẽ trải sẵn cho hắn một con đường vô cùng trơn tru bằng phẳng, còn Hạ Lăng, thay vì nói y là sư huynh đồng môn của Liễu Ký Minh, thì chẳng thà nói y là một quản gia danh chính ngôn thuận chăm sóc cho Liễu Ký Minh sau khi Liễu Tương Sinh qua đời thì đúng hơn.
Tạ Cẩn Du đăm chiêu hồi lâu, lòng thầm nhủ, nếu vấn đề không nằm ở Liễu Tương Sinh, vậy, chẳng lẽ Liễu Ký Minh không phải con ruột của Liễu mẫu? Nhưng mà… rõ ràng Liễu mẫu rất cưng yêu Liễu Ký Minh. Có lẽ nào, Liễu mẫu là một Ma tộc? Thế thì lá gan của Liễu Tương Sinh cũng quá lớn rồi!
“Lúc nãy, sư thúc cảm thấy con nhện mặt người đó… là mẹ mình thật sao?” Tạ Cẩn Du do dự một lát rồi cũng lên tiếng hỏi.
Chân mày Liễu Ký Minh chau lại, sau đó cất giọng: “Ta hoài nghi, nhưng sau đó lại có chút mơ hồ. Chẳng qua… nó bắt chước rất giống.”
Tạ Cẩn Du cũng nói cho Liễu Ký Minh chuyện con nhện mặt người nhìn thấy cô rồi biến thành hình dáng của cô, Liễu Ký Minh trầm ngâm hồi lâu, sau đó gật đầu tỏ ý mình biết rồi.
Hai người đi dọc theo một hành lang lát gạch dài hun hút, đi mãi tới khi một hơi thở âm lãnh phả tới, khiến Tạ Cẩn Du dừng bước.
Cô thấy ngực tưng tức khó chịu, trước đó chỉ có hơi lạnh lan ra khắp toàn thân, còn giờ đây cô lại thấy hơi thở của mình cũng sắp bị đông cứng tới nơi, không dằn được phải hít sâu một hơi.
“Sao vậy?” Liễu Ký Minh thấy sắc mặt cô tái đi, lên tiếng hỏi.
Tạ Cẩn Du toan trả lời, nhưng đúng lúc này tầm mắt cô bất ngờ sáng bừng lên, ánh sáng tỏa ra từ “Ký Minh” bị lấn át, nơi tầm mắt chạm tới đều phủ đầy màu xanh u tối.
Ở cuối hành lang là một đại điện tráng lệ.
Ở bốn góc đại điện cắm đứng tám cái giá nến, hoa văn trên giá nến lắc lư ma quái, bấc nến cháy lách tách, tỏa ra xung quanh màu sáng xanh lập lòe u ám, trong đại điện thì xếp chi chít thành dãy những chiếc quan tài đen.
Tạ Cẩn Du hít ngược khí lạnh.
Trong những chiếc quan tài này chẳng biết có đựng thứ gì hay không. Nếu không có, thì đặt nhiều quan tài rỗng ở đây làm gì? Mà nếu có, thì rốt cuộc bên trong đó là thứ gì? Cô thật tình không dám nghĩ tiếp nữa.
Mà tại sao những cây nến này lại đột nhiên cháy lên?
Tạ Cẩn Du bất giác nắm chặt lấy năm ngón tay của Liễu Ký Minh, trong phút chốc quên béng cả cơn khó chịu đang lan ra khắp toàn thân: “Sư thúc, mấy cái giá nến đó, liệu có vấn đề gì không?”
Liễu Ký Minh đảo mắt qua một lượt, rồi trầm giọng nói: “Bốn góc ở cách nhau quá xa, cho dù có vấn đề thì chúng ta cũng không thể dập tắt tất cả nến trong một lúc được.”
Đó là sự thật, vì hai người đều chẳng tài nào đoán được sẽ có thứ gì nhảy ra từ trong quan tài.
“Cạch —-“
“Cạch —– Cạch —–“
Tiếng đập nặng nề bỗng vọng tới từng đợt, tầm mắt của Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh lập tức bị hút về một chiếc quan tài nằm bên tay trái cả hai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tạ Cẩn du dần nới lỏng tay, vào thế chuẩn bị nghênh chiến.
“Rắc!”
Một tiếng động phát ra vang dội, nắp quan tài không chịu nổi cú đập nặng nề, thoắt cái đã bị đánh nát, mạt gỗ tuôn rơi lả tả, bên trong lập tức nhảy ra một người, vừa chồm dậy đã xông thẳng về phía Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh.
Là con người sao?
Tạ Cẩn Du hoa mắt, sau khi định thần lại thì mới bàng hoàng nhận ra, đó là một các xác khô chỉ còn mỗi một lớp da!
Qua phần da bong tróc đắp lên cái đầu lâu xương xẩu, có thể nhìn thấy thấp thoáng cái đã từng là dung nhan, mà thứ hắn mặc trên người rành rành là áo bào trắng của tu sĩ, nếu còn sống thì chắc cũng là một thiếu niên trẻ trung anh tuấn.
“Đây là người của Thương Vũ môn?!” Tạ Cẩn Du kêu lên.
Cho dù y phục đã bị hư hại, nhưng màu sắc cùng chất liệu lụa độc nhất vô nhị đã vạch trần thân phận của cái xác khô này, rõ ràng khi còn sống người này chính là một đệ tử của Thương Vũ môn!
Liễu Ký Minh rút Thiên Thu ra, để lộ lưỡi kiếm sắc lạnh, trong mắt cũng lóe lên hàn quang, lập tức xông lên chém cái xác khô ra làm đôi, chẳng chút lưu tình.
Ngay khi ngã xuống, từ trong mi tâm của các xác chợt bốc ra một luồng khí đen rồi thổi thốc lên trên, đến đây Tạ Cẩn Du mới phát hiện, trên đầu hai người đang dựng thẳng một cái đỉnh đồng xanh, luồng khí đen kia chui nhanh vào trong đỉnh, rồi mất dạng.
Một khắc sau, gần như tất cả quan tài đều thi nhau vang lên tiếng lạch cạch, mấy chục chiếc quan tài đồng thời bị phá nát, ngay sau đó từng cái xác khô lần lượt nhảy chồm ra, trong số chúng có kẻ mặc y phục của Thương Vũ môn, cũng có kẻ mặc y phục của những tông môn khác, không có ai là ngoài lệ, tất cả đều là tu sĩ nhân tộc.
Quá kỳ quái!
Năm đó rõ ràng là phong ấn Đông Như Quân của Ma tộc, nhưng tại sao lại dùng nhiều thi thể tu sĩ tới mức này?!
Tạ Cẩn Du nhớ truyền thuyết kể lại rằng trong trận chiến này tu tiên giới tử thương vô số, để bắt được Đông Uyên Quân mà chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng chẳng biết đã dùng bao nhiêu cách thức bẩn thỉu.
Song, giá nào cô cũng không ngờ được, tới cả đồng môn của mình mà họ cũng chẳng tha.
Giọng nói này như một tiếng nổ ầm vang, dội vào bên tai Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh. Mặt đất vốn đã rung chuyển liên hồi lại càng rung lên dữ dội hơn, song song với nó là tiếng nói như nện vào lòng người, khiến buồng tim cũng phát run theo.
Tạ Cẩn Du nắm chặt tay Liễu Ký Minh, giữ thăng bằng cho mình.
Liễu Ký Minh nhanh chóng phất tay, một món pháp khí tức tốc rơi ra từ tay áo bào, tên gọi của nó là “Ký Minh”, là pháp khí tùy thân mà Liễu Tương Sinh mời người chế tạo riêng cho Liễu Ký Minh, tác dụng lớn nhất của nó chính là có thể chiếu sáng. Tuy Liễu Tương Sinh luôn lãnh đạm với Liễu Ký Minh, nhưng khi lấy tên Liễu Ký Minh đặt tên cho pháp khí phải chăng y cũng đã đặt một phần yêu thương chân thành vào nó?
Ánh sáng lấp lánh như bạch ngọc hắt ra chung quanh màu dìu dịu, rạch ra một con đường ánh sáng trong bóng tối sâu hút, nó giống như ước mong của Liễu Tương Sinh với Liễu Ký Minh, cho dù ở trong bóng đêm đen tối nhất thì cũng có thể mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Dưới nguồn sáng lấp lánh, dung mạo tinh tế vô song của Liễu Ký Minh được soi tỏ.
“Sư thúc.” Tạ Cẩn Du vừa nhìn thấy hắn thì lập tức an tâm lại.
Liễu Ký Minh giữ cô thật chắc rồi cau mày quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy cô không có gì đáng ngại mới thả lỏng đầu mày: “Nàng không sao chứ?”
“Ta không sao hết.” Tạ Cẩn Du lắc đầu: “Còn sư thúc?”
Cô vừa dứt câu đã dời tầm mắt lên bàn tay đang cầm Thiên Thu của Liễu Ký Minh, mặc dù ánh sáng khá yếu, thậm chí cảnh sắc được chiếu rọi dưới thứ ánh sáng này khá là hư ảo, nhưng Tạ Cẩn Du vẫn nhìn thấy rõ ở gan bàn tay của Liễu Ký Minh có một vết thương đang rỉ máu, máu chảy dọc theo mũi kiếm Thiên Thu nhỏ xuống đất tí tách.
“Đây là…” Tạ Cẩn Du hớt hải kéo lấy tay phải của hắn, liếc qua khóe mắt nhìn thấy xác con nhện mặt người đang nằm bất động trên đất, thoáng cái đã vỡ lẽ.
Cho dù khả năng của sư thúc có cao cường tới đâu đi nữa thì khoảng cách giữa hắn với con nhện mặt người lúc đó cũng quá gần, có thể toàn mạng rút lui là đã khó nhằn rồi, làm sao có thể hy vọng xa vời tháo lui mà không bị thương mảy may được chứ?
Tạ Cẩn Du nhanh chóng dùng châm nhỏ phong bế huyệt vị, rồi từ từ dẫn linh lực bị phân tán bên ngoài về lại cơ thể của Liễu Ký Minh, máu dần ngừng chảy.
Liễu Ký Minh nhìn cô cúi đầu trị thương cho mình với dáng vẻ nghiêm túc, hàng mi dài cứ run lên từng đợt, mi mắt buông rũ. Nếu xét một cách công tâm thì trong cái tu tiên giới đầy rẫy tuấn nam mỹ nữ này, tướng mạo của Tạ Cẩn Du thật lòng chẳng thể coi là nổi bật, nhưng dù có đặt cô vào trong biển người, thì người ta vẫn có thể nhìn thấy cô một cách dễ dàng.
Bởi vì ánh mắt cô rất sáng, bao giờ cũng lấp lánh ý cười, như một đóa hoa nhỏ trông có vẻ tầm thường ở ven đường, song cho dù gió táp mưa sa cũng không thể uốn cong nó được.
Mà chính con người đó đã từng tuyên bố sẽ bảo vệ hắn trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn réo một tiếng “Tạ Cẩn Du”, thì bất kể trong tình huống nào cô cũng sẽ xuất hiện, dù yêu cầu thứ gì thì cô cũng sẽ cho hắn ngay lập tức. Một lời tỏ tình đầy ngang ngược, lại làm trái tim lạnh như băng đá tan chảy thành nước.
Hắn rủ mắt xuống, hơi cúi người, hôn nhẹ vào trán Tạ Cẩn Du một cái.
Như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi tách ra.
Thật ra hai người đã làm nhiều việc còn thân mật hơn thế, chút chuyện nhỏ này thì có đáng là gì. Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ một cái hôn đơn giản không có bất kỳ kiều diễm ái muội nào lại khiến lòng Tạ Cẩn Du rung động, cuống quýt ngẩng đầu lên như phải bỏng.
“Sư thúc, chàng thấy đỡ hơn chưa?”
Ánh mắt Liễu Ký Minh dịu lại, nhìn cô nói: “Lâm Uyên Quân thả nàng ra sao?”
“Ừ.” Tạ Cẩn Du dừng lại giây lát rồi ngập ngừng nói: “Nhưng mà, ý của hắn là… sợ rằng đã muộn, lòng ta vẫn bất an lắm, sư thúc, giọng nói lúc nãy chàng thấy sao?”
Liễu Ký Minh chỉ hơi suy tư một thoáng, nét mặt đã sáng tỏ: “Đông Như Quân.”
Tạ Cẩn Du gật đầu tiếp lời: “Ta cũng nghĩ như chàng, chẳng qua… Đông Như Quân rõ ràng đã bị phong ấn từ lâu, tại sao chàng vừa tới đây thì hắn lại đột nhiên thức tỉnh?”
Liễu Ký Minh cầm tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp: “Ta cũng không biết.”
Hắn thấy Tạ Cẩn Du có vẻ bất an, bèn thả chậm giọng lại: “Có điều, chuyện gì đến cũng phải đến, nếu Đông Như Quân đã thức tỉnh thì có lẽ chúng ta muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng nữa.”
“Cũng phải.” Tạ Cẩn Du nhoẻn miệng cười: “Thôi thì cứ đi tham quan một tí xem kết quả ra sao, được một người tầm cỡ như vậy nhớ thương thì cũng đáng giá.”
Liễu Ký Minh nâng “Ký Minh” lên quá đầu, món pháp khí này được linh khí vận hành bèn thong thả quay tròn giữa không trung, qua mỗi một vòng quay ánh sáng sẽ nhảy lên một lần, trông sống động như có sinh mạng vậy.
“Sư thúc.” Tạ Cẩn Du được Liễu Ký Minh dắt đi bên cạnh, ấp úng lên tiếng: “Ờm… chàng nghĩ Liễu chưởng môn là người thế nào?”
Mặc dù cô dùng từ Liễu chưởng môn, nhưng Liễu Ký Minh cũng biết rõ cô đang nhắc tới ai.
Tạ Cẩn Du lật đật giải thích: “Ta từng nhìn thấy trong thần thức của chàng… hình như, Liễu chưởng môn có vẻ nhiệt tình với Hạ Lăng hơn một chút. Nhưng mà nếu y chịu chế tạo pháp khí cho chàng, thì tại sao, tại sao luôn đối xử lãnh đạm với chàng chứ?”
Liễu Ký Minh nghe thế vẫn dửng dưng, như thể đã quen lắm rồi: “Ta cũng từng nghi ngờ.”
Thân là con, nhưng lại chẳng có được sự yêu thương khen thưởng của phụ thân, dù là ai cũng sẽ thấy nghi ngờ, thậm chí là khổ sở. Và dĩ nhiên Liễu Ký Minh cũng từng suy ngẫm về nó, tuy lãnh đạm với nhân tình nhưng không thờ ơ hờ hững, nên hắn chẳng mấy chốc đã nhận ra, những việc Liễu Tương Sinh làm xưa nay đều chỉ âm thầm, ví như pháp khí Ký Minh, ví như vũ khí bổn mạng Thiên Thu, và thậm chí là tâm pháp tu tập của hắn.
“Nhưng phụ thân đối xử với ta rất tốt, đối với mẫu thân cũng vậy.” Hắn trả lời sau một hồi ngẫm nghĩ.
Liễu Tương Sinh đối xử với hắn rất tốt, nhưng dường như không muốn cho hắn phát hiện ra. Y lặng lẽ trải sẵn cho hắn một con đường vô cùng trơn tru bằng phẳng, còn Hạ Lăng, thay vì nói y là sư huynh đồng môn của Liễu Ký Minh, thì chẳng thà nói y là một quản gia danh chính ngôn thuận chăm sóc cho Liễu Ký Minh sau khi Liễu Tương Sinh qua đời thì đúng hơn.
Tạ Cẩn Du đăm chiêu hồi lâu, lòng thầm nhủ, nếu vấn đề không nằm ở Liễu Tương Sinh, vậy, chẳng lẽ Liễu Ký Minh không phải con ruột của Liễu mẫu? Nhưng mà… rõ ràng Liễu mẫu rất cưng yêu Liễu Ký Minh. Có lẽ nào, Liễu mẫu là một Ma tộc? Thế thì lá gan của Liễu Tương Sinh cũng quá lớn rồi!
“Lúc nãy, sư thúc cảm thấy con nhện mặt người đó… là mẹ mình thật sao?” Tạ Cẩn Du do dự một lát rồi cũng lên tiếng hỏi.
Chân mày Liễu Ký Minh chau lại, sau đó cất giọng: “Ta hoài nghi, nhưng sau đó lại có chút mơ hồ. Chẳng qua… nó bắt chước rất giống.”
Tạ Cẩn Du cũng nói cho Liễu Ký Minh chuyện con nhện mặt người nhìn thấy cô rồi biến thành hình dáng của cô, Liễu Ký Minh trầm ngâm hồi lâu, sau đó gật đầu tỏ ý mình biết rồi.
Hai người đi dọc theo một hành lang lát gạch dài hun hút, đi mãi tới khi một hơi thở âm lãnh phả tới, khiến Tạ Cẩn Du dừng bước.
Cô thấy ngực tưng tức khó chịu, trước đó chỉ có hơi lạnh lan ra khắp toàn thân, còn giờ đây cô lại thấy hơi thở của mình cũng sắp bị đông cứng tới nơi, không dằn được phải hít sâu một hơi.
“Sao vậy?” Liễu Ký Minh thấy sắc mặt cô tái đi, lên tiếng hỏi.
Tạ Cẩn Du toan trả lời, nhưng đúng lúc này tầm mắt cô bất ngờ sáng bừng lên, ánh sáng tỏa ra từ “Ký Minh” bị lấn át, nơi tầm mắt chạm tới đều phủ đầy màu xanh u tối.
Ở cuối hành lang là một đại điện tráng lệ.
Ở bốn góc đại điện cắm đứng tám cái giá nến, hoa văn trên giá nến lắc lư ma quái, bấc nến cháy lách tách, tỏa ra xung quanh màu sáng xanh lập lòe u ám, trong đại điện thì xếp chi chít thành dãy những chiếc quan tài đen.
Tạ Cẩn Du hít ngược khí lạnh.
Trong những chiếc quan tài này chẳng biết có đựng thứ gì hay không. Nếu không có, thì đặt nhiều quan tài rỗng ở đây làm gì? Mà nếu có, thì rốt cuộc bên trong đó là thứ gì? Cô thật tình không dám nghĩ tiếp nữa.
Mà tại sao những cây nến này lại đột nhiên cháy lên?
Tạ Cẩn Du bất giác nắm chặt lấy năm ngón tay của Liễu Ký Minh, trong phút chốc quên béng cả cơn khó chịu đang lan ra khắp toàn thân: “Sư thúc, mấy cái giá nến đó, liệu có vấn đề gì không?”
Liễu Ký Minh đảo mắt qua một lượt, rồi trầm giọng nói: “Bốn góc ở cách nhau quá xa, cho dù có vấn đề thì chúng ta cũng không thể dập tắt tất cả nến trong một lúc được.”
Đó là sự thật, vì hai người đều chẳng tài nào đoán được sẽ có thứ gì nhảy ra từ trong quan tài.
“Cạch —-“
“Cạch —– Cạch —–“
Tiếng đập nặng nề bỗng vọng tới từng đợt, tầm mắt của Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh lập tức bị hút về một chiếc quan tài nằm bên tay trái cả hai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tạ Cẩn du dần nới lỏng tay, vào thế chuẩn bị nghênh chiến.
“Rắc!”
Một tiếng động phát ra vang dội, nắp quan tài không chịu nổi cú đập nặng nề, thoắt cái đã bị đánh nát, mạt gỗ tuôn rơi lả tả, bên trong lập tức nhảy ra một người, vừa chồm dậy đã xông thẳng về phía Tạ Cẩn Du và Liễu Ký Minh.
Là con người sao?
Tạ Cẩn Du hoa mắt, sau khi định thần lại thì mới bàng hoàng nhận ra, đó là một các xác khô chỉ còn mỗi một lớp da!
Qua phần da bong tróc đắp lên cái đầu lâu xương xẩu, có thể nhìn thấy thấp thoáng cái đã từng là dung nhan, mà thứ hắn mặc trên người rành rành là áo bào trắng của tu sĩ, nếu còn sống thì chắc cũng là một thiếu niên trẻ trung anh tuấn.
“Đây là người của Thương Vũ môn?!” Tạ Cẩn Du kêu lên.
Cho dù y phục đã bị hư hại, nhưng màu sắc cùng chất liệu lụa độc nhất vô nhị đã vạch trần thân phận của cái xác khô này, rõ ràng khi còn sống người này chính là một đệ tử của Thương Vũ môn!
Liễu Ký Minh rút Thiên Thu ra, để lộ lưỡi kiếm sắc lạnh, trong mắt cũng lóe lên hàn quang, lập tức xông lên chém cái xác khô ra làm đôi, chẳng chút lưu tình.
Ngay khi ngã xuống, từ trong mi tâm của các xác chợt bốc ra một luồng khí đen rồi thổi thốc lên trên, đến đây Tạ Cẩn Du mới phát hiện, trên đầu hai người đang dựng thẳng một cái đỉnh đồng xanh, luồng khí đen kia chui nhanh vào trong đỉnh, rồi mất dạng.
Một khắc sau, gần như tất cả quan tài đều thi nhau vang lên tiếng lạch cạch, mấy chục chiếc quan tài đồng thời bị phá nát, ngay sau đó từng cái xác khô lần lượt nhảy chồm ra, trong số chúng có kẻ mặc y phục của Thương Vũ môn, cũng có kẻ mặc y phục của những tông môn khác, không có ai là ngoài lệ, tất cả đều là tu sĩ nhân tộc.
Quá kỳ quái!
Năm đó rõ ràng là phong ấn Đông Như Quân của Ma tộc, nhưng tại sao lại dùng nhiều thi thể tu sĩ tới mức này?!
Tạ Cẩn Du nhớ truyền thuyết kể lại rằng trong trận chiến này tu tiên giới tử thương vô số, để bắt được Đông Uyên Quân mà chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng chẳng biết đã dùng bao nhiêu cách thức bẩn thỉu.
Song, giá nào cô cũng không ngờ được, tới cả đồng môn của mình mà họ cũng chẳng tha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook