Edit: Yunchan

***

"Ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này nhanh thôi."

Bị gió lạnh thổi suốt nửa đêm, còn giao chiến trực diện với Lâm Uyên Quân xuất hiện bất ngờ, tuy không đáng nói là đấu trí đấu dũng, nhưng cũng bị vắt cạn sức lực, mãi tới khi Liễu Ký Minh lên tiếng thì trái tim chênh vênh của Tạ Cẩn Du mới tìm được chỗ đặt chân, không còn bị treo lửng lơ giữa không trung nữa.

Đầu óc vừa được thả lỏng, Tạ Cẩn Du lại bắt đầu buồn ngủ.

Tinh thần của cô chẳng tốt chút nào, trừ thân thể rã rời ra, thì giằng xé và băn khoăn vẫn chất nặng trong lòng, loại băn khoăn này bào mòn tinh thần người ta cực độ, làm người ta bất an, cứ như bị một tảng đá nặng trịch đè lên, tới hít thở cũng thấy bức bối.

Tay Liễu Ký Minh xoa nhẹ lên má cô, ngón tay dừng lại trên đôi môi hơi tái, vuốt ve từng tấc, rồi thầm thở dài một hơi.

Sắc mặt Tạ Cẩn Du quá kém.

Lúc cô chới với chạy về phía hắn, thật giống như một cành cây con bơ vơ trên đại mạc hoang vu, oằng mình đong đưa trong cơn bão cát dữ dội, bối rối hoảng hốt, chỉ có bám chắc vào rễ mới không bị thổi bật gốc.

Rõ ràng cô đã xem hắn là cái rễ cây cứu mạng đó.

Làm sao Liễu Ký Minh lại không biết?

Chẳng những biết, mà hắn còn vô cùng cam tâm tình nguyện làm cái rễ của cô.

Cảm thấy hơi thở của người trong lòng đã dẫn bình ổn lại, Liễu Ký Minh cúi đầu xuống, thấy cô dựa vào ngực mình, ghì chặt lấy vạt áo của mình không buông ra, mắt nhắm nghiền, hàng mày cau chặt cũng giãn ra đôi chút, rõ ràng là đã ngủ quên mất rồi.

Liễu Ký Minh xoa nhẹ lên ngọn tóc cô, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Rõ ràng đang vào đêm, vậy mà thinh không lại loan ra màu lam sẫm như nước biển. Hơn nửa vầng trăng máu soi sáng khung cảnh bên dưới với những dãy nhà nối liền tề chỉnh như ở nhân gian, song lại bị màu lam u tối tô lên nét tiêu điều vắng lặng, phô bày một bộ mặt hoàn toàn khác.

Không có hơi người, dù giống nhân gian tới đâu đi nữa thì cũng chỉ uổng công.

Tầm mắt hắn bỗng khựng lại, nhìn thẳng tới trước, chiếc bóng in lên nơi đó có hơi loang lỗ vì bị ngọn cây che khuất, người đang đứng ở đó chính là Ma tôn Lâm Uyên Quân.

Liễu Ký Minh như đã nhận ra điều gì, ánh mắt tối sầm lại, sắc đen còn sâu hút hơn cả bóng đêm ở nhân gian từ từ loan ra ở đáy mắt, chẳng chừa lại một chỗ trống nào, che lấp tất cả hào quang.

Lúc Tạ Cẩn Du thức dậy thì ngoài cửa sổ đã sáng rồi.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại chỉ thấy toàn thân như bị cối xay nghiền qua, chẳng thể cựa quậy, phải mất hơn nửa ngày trời cô mới đảo được con ngươi, thoát khỏi cảm giác hóa đá, thấy mình cuối cùng cũng sống lại rồi.

Liễu Ký Minh không có trong phòng, cả căn phòng trống chỉ còn cô nằm một mình trên giường, nhìn màn giường tới phát ngốc.

Cô hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua.

Hôm qua Lâm Uyên Quân nói quá nhanh gọn, gần như chẳng cho cô thời gian để tiêu hóa hay sắp xếp lại thông tin mình nhận được, còn bây giờ chỉ có một mình cô trong phòng thì có thể ngẫm kỹ lại một lần.

Nhưng mà ngẫm kỹ lại, Tạ Cẩn Du bỗng thấy có vài chỗ không ổn.

Lâm Uyên Quân nói, Hạ Lăng của Thương Vũ môn chẳng qua chỉ là phân thân của hắn mà thôi, nói cách khác, bất kể là Hạ Lăng hay Ma tôn bây giờ đều do Lâm Uyên Quân sắm vai cả.

Thế thì hơi lạ, Lâm Uyên Quân làm Ma tôn chưa đủ thích à, sao còn muốn chạy tới tu tiên giới đóng giả một cầm tu nho nhỏ, còn cùng lớn lên với Liễu Ký Minh, thân mật khắn khít, đã vậy còn quan tâm săn sóc Liễu Ký Minh hết mức, về sau thì leo lên chức chưởng môn của Thương Vũ môn.

Nếu bảo hắn muốn tập kích toàn bộ tu tiên giới thì khá là buồn cười. Hắn đã có tài phân thân này, thì mấy trưởng lão của tu tiên giới đấu tay đôi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, chưa kể sau lưng hắn còn có cả một Ma tộc hung hãn hùng mạnh chống lưng, cho dù muốn đi nước cờ chậm rãi thì cũng đâu nhất thiết phải dằn nén bản thân tới trăm năm chứ.

Suy ra, nếu không phải vì tu tiên giới, thì vì ai?

Cũng không thể vì cô được, Tạ Cẩn Du nhủ thầm. Vì lúc ở Thương Vũ môn cô chẳng được coi là nhân vật quan trọng gì, thời điểm đó tuy Hạ Lăng không hề ghét cô, nhưng cũng không thể nói là thích được, vả lại hắn còn chính tay đuổi cô ra khỏi Thương Vũ môn, đâu nhất thiết phải thế.

... Khoan, không nhất thiết?

Tạ Cẩn Du ngồi bật dậy, bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

Vì Thu Mi bị bắt đi, Hạ Lăng đã từng đối đầu một mất một còn với Ma tộc một lần, cũng chính là trận ác chiến tiên ma dạo nọ, Thương Vũ môn bị tổn thương trầm trọng, đệ tử tử thương rất nhiều, còn Hạ Lăng thì đã bỏ mình ngay trong trận chiến ấy.

Nói giỡn hả, Lâm Uyên Quân tự mình đánh mình, còn giết luôn mình?

Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du không khỏi buồn cười. Lâm Uyên Quân nói, vì khi đó hắn nhất thời sơ suất, khiến Hạ Lăng bị Thu Mi mê hoặc, nên không thể không giết. Giết xong rồi, thì thả phân thân ra lại làm cái giống gì?

Nụ cười trên môi Tạ Cẩn Du nhạt dần đi mãi tới khi tắt ngấm, mắt hiện lên ý lạnh.

Bởi vì mục đích của Lâm Uyên Quân chính là Liễu Ký Minh.

Thuật phân thân gì đó, rồi nguyên nhân cô bị đuổi khỏi Thương Vũ môn, và cả lời hứa của hắn với cô, tất tần tật đều do một tay Lâm Uyên Quân sắp xếp!

Uổng cho cô lúc đó còn tưởng rằng là do hệ thống ép cô không thể thoát ra khỏi cốt truyện ban đầu, cho nên cô mới bị vu khống là gian tế của Ma tộc, bị đưa lên Đọa Tiên đài, phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Thương Vũ môn!

Cô nhớ lại, khi đó, người có vấn đề nhất không phải Thu Mi, mà là Hạ Lăng.

Thái độ của Hạ Lăng quay ngoắc một trăm tám mươi độ, quá bất ngờ, đến cuối, Liễu Ký Minh gần như không tiếc đoạn tuyệt quan hệ sư huynh đệ với Hạ Lăng cũng quyết lòng xuống núi tìm cô.

Không phải Liễu Ký Minh không phát hiện, mà nhất định là hắn đã lờ mờ nhận ra chỗ bất thường.

Sau đó thì sao... thì sao nữa hả...

"Đau quá..." Tạ Cẩn Du ôm đầu kêu lên.

Nghĩ tới đây đầu cô như bị vô số cây kim đâm chích, đau tới quằn quại.

Ma địa... cô và Liễu Ký Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Ma địa, cô hoàn toàn không nhớ ra. Có điều kết quả cuối cùng, chắn chắn là Liễu Ký Minh rời khỏi Ma địa, dẫn theo người của Thương Vũ môn đánh tới đây, nhưng không phải vì cô mà là vì Hạ Lăng, còn Hạ Lăng thì vì Thu Mi.

Sau đó, cô tự bạo, mất trí nhớ, tỉnh lại trong Thương Vũ môn. Việc này nhất định không nằm trong kế hoạch của Lâm Uyên Quân.

Chính vì trượt ra khỏi kế hoạch nên mới có chuyện hắn dẫn theo Ma tộc lên Thương Vũ môn đòi lại Lưu Chiếu quân chưa chết, sau đó Hạ Lăng hồi sinh, dắt theo Thu Mi tàn sát giao nhân, đồng thời giá họa cho cô và Liễu Ký Minh, ép hai người phải trốn đi.

Càng nghĩ càng hãi hùng.

Hơn nữa, vì cô cố chấp muốn tìm lại ký ức, Lâm Uyên Quân mới đánh cuộc rằng cô nhất định sẽ đưa Liễu Ký Minh tới Ma địa, còn hắn sẽ chực sẵn ở đây.

Vấn đề hóc búa hơn đã nảy sinh tại đây.

Tạ Cẩn Du muốn lấy lại ký ức, nhưng Liễu Ký Minh rõ ràng không muốn, Lâm Uyên Quân thì giăng một cái bẫy chờ hai người nhảy vào, còn hy vọng Tạ Cẩn Du có thể nhớ lại quá khứ.

Cô hầu như... không biết phải làm sao.

Tạ Cẩn Du lục lọi tìm toa thuốc trong túi, rút nó ra.

Nếu Lâm Uyên Quân đưa cho cô toa thuốc này thì chắc chắn nó là mấu chốt để phá thế bế tắc.

Hay là tìm ít dược liệu luyện thử, coi tác dụng của nó ra sao? Tạ Cẩn Du nghĩ đến đây, cuối cùng tâm trạng cũng thư ra đôi chút. Cô là y tu, một phương thuốc cỏn con thì làm khó được cô sao.

Tạ Cẩn Du cất toa thuốc vào lại, quyết định khoan cho Liễu Ký Minh nhìn thấy thì tốt hơn.

Chẳng biết có phải cô bị hoang tưởng hay không, mà cô thấy Liễu Ký Minh cũng trở nên là lạ.

Vừa cất đồ vào xong, cửa phòng đã mở ra đánh kẹt.

Tạ Cẩn Du ló đầu ra từ trong màn giường, thấy Liễu Ký Minh đứng im lặng ở cửa, bèn mỉm cười, chìa tay ra gọi: "Sư thúc, chàng về rồi."

Liễu Ký Minh thấy cô đã thức thì ánh mắt hơi dịu lại, nhấc gót đi tới trước giường, sau đó lập tức bất động.

Tạ Cẩn Du ngẩng đầu nhìn hắn, còn quơ quơ tay, động tác rất chi lộ liễu. Liễu Ký Minh như không phát hiện ra, rũ mắt xuống, im lặng nhìn cô.

"Sư thúc ~" Tạ Cẩn Du chu môi, giọng có hơi bất mãn: "Sư thúc, bế."

Mí mắt Liễu Ký Minh giật giật, thấy ánh mắt cô long lanh trong veo, nhìn mình chẳng chớp lấy một lần, bên trong đong đầy chờ mong và tin cậy, thật lòng thì không ai có thể chống cự lại một ánh mắt thế này.

Hắn lại càng không thể.

Buông tiếng thở dài, hắn đành cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán tiểu cô nương này một cái, như chuồn chuồn lướt nước, phớt qua rồi tan.

Tiểu Tạ, các sư thúc sư bá tận mắt chứng kiến nàng lớn lên trưởng thành. Tuy ở Thanh Dao phong, là đại đệ tử của Mộc sư huynh, nhưng tất cả mọi người đều xem nàng là bảo bối mà bảo vệ.

Hiện tại tiểu cô nương này đã là của hắn, làm sao có thể không thương yêu bảo vệ chặt chẽ được chứ?

Liễu Ký Minh ôm lấy, nhấc cô ra khỏi chăn.

Một tay Tạ Cẩn Du vòng qua cổ hắn, hai chân thì đong đưa bên hông hắn hết sức tự nhiên, đầu dựa vào ngực hắn. Trong quá khứ cô thật lòng chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình cũng thành đồ nhõng nhẽo thế này, chỉ vì bây giờ mọi đề phòng và bóng tối đều được nam nhân này chặn lại tất cả.

Tạ Cẩn Du không nói gì, để mặc hắn bế mình ra cửa.

"Khoan khoan khoan, sư thúc..." Rồi như nhận ra gì đó, cô bỗng ngượng tới chín mặt, dù sao đi nữa thì cũng không thể công khai ân ái tới mức này được, huống chi đằng sau còn có hai đồ đệ, nếu nhìn thấy cô bị Liễu Ký Minh bế kiểu này, thì sau này biết để mặt vào đâu đây?

Tạ Cẩn Du lật đật hỏi hắn: "Chàng định bế ta đi đâu?"

Liễu Ký Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô: "Không làm nũng nữa à?"

Tạ Cẩn Du nổi cáu cắn vào cằm hắn một phát, nhưng không nỡ cắn mạnh quá, vừa nhả ra xong lại sấn tới liếm liếm.

"Càn quấy." Liễu Ký Minh vẫn mắng cô như xưa: "Dương Vân Thanh có một thứ muốn đưa cho nàng."

~ Hết chương 47 ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương