Ngọn Sóng Không Tên
-
Chương 67: Một mái ấm chỉ thuộc về hai người (Hết chính văn)
Ánh nắng mặt trời buổi chiều rực rỡ chói mắt, vào thời điểm này câu lạc bộ cưỡi ngựa rộng rãi sáng sủa, chỉ có mấy người khách cưỡi ngựa.
Nghe thấy câu nói của Tiêu Bạch Hủy, Thi Hảo ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang xoay người xuống ngựa rồi đi về phía mình. Cô cứ dõi theo bước chân của anh, trái tim khẽ rung động.
“Dì về phòng vẽ tranh trước đây.” Thấy con trai mình chỉ còn cách nơi này hơn mười mét, Tiêu Bạch Hủy dịu dàng nói: “Hai đứa chơi vui vẻ nhé.”
Mi mắt Thi Hảo khẽ run rẩy: “Vâng ạ.”
“…”
Mấy giây sau, Lương Tây Kinh đã đứng trước mặt Thi Hảo.
Anh đang định hỏi sao Tiêu Bạch Hủy lại rời đi nhưng chợt tinh mắt chú ý tới cảm xúc không được bình tĩnh của bạn gái mình. Anh cau mày, nâng tay lên sờ gò má của cô: “Sao vậy? Mẹ anh nói gì với em à?”
Thi Hảo ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
Cô thấy cảm xúc sốt ruột trong mắt Lương Tây Kinh, bên tai không ngừng vang vọng những lời nói của Tiêu Bạch Hủy.
“Hửm?” Lương Tây Kinh khom lưng đối diện với ánh mắt của cô: “Hảo Hảo?”
Thi Hảo đáp lại một tiếng “ừm” không rõ, sau đó dang hai tay về phía anh: “Anh ôm em một cái đi.”
Lương Tây Kinh không hiểu tại sao cô lại làm vậy nhưng vẫn vươn tay kéo cô vào lòng mình.
Ngửi mùi hương trên người Lương Tây Kinh, gò má của Thi Hảo đặt trên vai anh, trái tim trống rỗng thoáng chốc được lấp đầy.
Hai người ôm nhau một lát, Lương Tây Kinh tiếp tục hỏi: “Mẹ anh nói gì với em vậy?”
“Bà ấy không nói gì hết.” Thi Hảo không định hỏi kế hoạch kết hôn của anh. Cô nhìn về phía anh với vẻ mặt hết sức tự nhiên: “Bà ấy chỉ nói với em rằng trình độ cưỡi ngựa của anh rất cao, sau đó hỏi em có biết cưỡi ngựa không, em bảo em không biết.”
Thấy ánh mắt trốn tránh của cô, Lương Tây Kinh biết ngay cô đang nói dối.
Tuy nhiên anh cũng không sốt ruột. Nếu Thi Hảo không muốn nói thì anh sẽ kiên nhẫn chờ cô, chờ đến khi nào cô muốn nói, đương nhiên cô sẽ nói cho anh nghe.
Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh mỉm cười hỏi cô: “Em có muốn học cưỡi ngựa không?”
Thi Hảo hơi lo sợ: “Em sợ sẽ sẩy chân ngã xuống ngựa mất.”
“Không có chuyện đó đâu.” Lương Tây Kinh nắm tay cô tiến về phía sân cưỡi ngựa, anh an ủi cô bằng chất giọng dịu dàng: “Có anh ở đây mà.”
Anh sẽ không để Thi Hảo sẩy chân ngã xuống.
Lương Tây Kinh không chỉ đơn giản là một nhà lãnh đạo tài năng, mà còn là một thầy giáo tận tâm với nghề.
Ít nhất Thi Hảo cảm thấy như thế.
Suốt một buổi chiều, cô và Lương Tây Kinh đều chơi trong câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Cô học cưỡi ngựa, còn Lương Tây Kinh thì dạy cô cưỡi ngựa.
Tần Yến vốn cũng có mặt ở đó, chẳng qua anh ấy cảm thấy mình làm kỳ đà cản mũi quá chói mắt nên chỉ xuất hiện một lát rồi về phòng nghỉ ngơi trước.
Thi Hảo không sợ độ cao, chẳng qua là có tâm lý sợ hãi đối với những loài động vật có hình thể lớn như ngựa.
Thế nên ngay cả việc lên ngựa cô cũng phải chuẩn bị tinh thần thật lâu mới dám trèo lên. Nếu là người khác, có lẽ đã sớm mất hết kiên nhẫn mà nói với cô rằng, rốt cuộc cô có muốn học hay không.
Nhưng Lương Tây Kinh sẽ không đối xử với cô như thế.
Lương Tây Kinh cực kỳ kiên nhẫn, không ngừng xoa dịu cảm xúc của cô, anh chưa bao giờ thể hiện dù chỉ là một chút cảm xúc không kiên nhẫn hay khó chịu bực bội.
Trước kia Thi Hảo đã cảm thấy Lương Tây Kinh thuộc tuýp người có cảm xúc cực kỳ ổn định và vững vàng.
Đến hôm nay, cô càng tin tưởng vào sự thật này.
Suốt cả buổi chiều đều hao phí ở sân cưỡi ngựa, lại thêm có một người thầy tận tâm và kiên nhẫn là Lương Tây Kinh, Thi Hảo dần dần học được cách cưỡi ngựa.
Đến sau này Tần Yến chạy tới sân cưỡi ngựa kêu hai người về ăn tối, Thi Hảo vẫn còn lưu luyến không nỡ rời đi.
Thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, Lương Tây Kinh cười nói: “Nếu em thích thì ngày mai chúng ta lại đến đây chơi tiếp.”
Thi Hảo sửng sốt: “Ngày mai chúng ta chưa về hả?”
Lương Tây Kinh cụp mi mắt nhìn cô: “Em muốn quay về à?”
Anh lo Thi Hảo sẽ cảm thấy không được thoải mái khi ở đây.
“Em sao cũng được.” Thi Hảo ngước mắt nhìn anh: “Chủ yếu là anh.”
Lương Tây Kinh suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Chiều mai chúng ta về được không? Buổi sáng anh dẫn em đi dạo xung quanh.”
Xung quanh toàn là phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, anh cảm thấy Thi Hảo sẽ thích.
Đôi mắt Thi Hảo sáng lên, vội vàng đồng ý ngay tắp lự: “Vâng vâng.”
…
Đêm hôm đó, Lương Tây Kinh và Thi Hảo nghỉ lại ở Tây Viên.
Tần Yến đã về nhà sau khi ăn bữa tối cùng họ.
Đa số thời gian Tiêu Bạch Hủy đều ở trong phòng vẽ tranh. Lần này vì Thi Hảo đến nhà nên bà ấy mới dành nhiều thời gian để chiêu đãi hai người họ, không ru rú trong phòng vẽ tranh suốt ngày.
Sau bữa tối, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi dạo loanh quanh trong Tây Viên như đang tản bộ.
Ngoài trời quá lạnh nên hai người chỉ đi dạo một lát rồi vào nhà.
Dì Trình đã thu dọn phòng ngủ cho hai người. Thi Hảo và Lương Tây Kinh sẽ ngủ chung một phòng.
Về phòng ngủ, Lương Tây Kinh cụp mi nhìn Thi Hảo đang định đi tắm: “Em tắm trước đi, anh đi tìm mẹ trò chuyện một lát.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thi Hảo khẽ gật đầu: “Anh đi đi.”
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Em sẽ ở đây chờ anh về.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô. Anh nâng tay xoa đầu cô an ủi: “Anh sẽ quay về thật nhanh.”
“…”
Thi Hảo tắm rửa xong mà Lương Tây Kinh vẫn chưa về.
Bỗng dưng màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn do Thẩm Âm gửi tới, hỏi có phải cô đang ở Bắc Kinh không. Tối qua cô ấy tham dự tiệc tối giao thừa ở Bắc Kinh, hơn nữa sáng nay lại có sự kiện ở Bắc Kinh nên bây giờ vẫn chưa quay về thành phố Giang.
Thi Hảo: [Đúng rồi, còn cô thì sao? Tối nay về thành phố Giang hả?]
Thẩm Âm: [Tối nay chắc chắn là không về kịp rồi, tôi định quay về vào ngày mai. Còn hai người thì sao?]
Thi Hảo ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: [Thế thì cô có muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi sẽ về vào chiều ngày mai.]
Thẩm Âm: [Lương Tây Kinh sẽ không chê tôi quá chói mắt chứ?]
Thi Hảo: [… Chắc là không đâu.]
Thẩm Âm: [Thế thì tôi không thành vấn đề, hai người đặt vé nhớ báo cho tôi một tiếng nhé.]
Thi Hảo: [Ok.]
Thi Hảo đang trò chuyện với Thẩm Âm thì Lương Tây Kinh về phòng.
Thi Hảo báo trước với anh về chuyện Thẩm Âm sẽ cùng họ trở về thành phố Giang, sau đó còn hỏi anh có đế ý hay không.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh không khỏi buồn cười: “Em không để ý thì anh để ý cái gì?”
“Cũng đúng.” Thi Hảo nghiêm túc nói: “Trong ba người chúng ta, anh và Thẩm Âm gặp nhau thì lẽ ra người nên ghen là em mới phải.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh sâu sắc cảm thấy mình quá oan uổng: “Anh với cô ấy hoàn toàn trong sạch.”
Thi Hảo liếc anh một cái: “Em cố tin anh một lần vậy.”
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh đang định vươn tay nhéo má Thi Hảo thì lại bị cô đánh cho một phát.
Vẻ mặt cô có phần ghét bỏ, nhắc nhở anh: “Anh vẫn chưa tắm đâu đấy.”
“…”
Lương Tây Kinh hơi nghẹn họng, thế là anh không thể kìm nén được nữa mà véo má cô một phát thật mạnh, véo xong mới đi về phía phòng tắm.
Thi Hảo: “… Đồ ấu trĩ.”
Thi Hảo hẹn gặp Thẩm Âm ở sân bay rồi lại trò chuyện với Ôn Ỷ mấy câu.
Buổi chiều vận động quá nhiều nên sau khi đặt di động xuống, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Khi Lương Tây Kinh tắm xong ra ngoài thì Thi Hảo đã gần như sắp chìm vào giấc ngủ.
Anh xốc chăn trèo lên giường, Thi Hảo mơ mơ màng màng chui vào lòng anh, giọng nói mềm nhũn: “Chúc ngủ ngon.”
Nhìn cô gái vùi mặt vào lòng mình, Lương Tây Kinh bỗng bật cười: “Chúc em ngủ ngon.”
Anh thít chặt cánh tay ôm chầm cô gái trong lòng, đôi môi mềm mại lướt qua gò má của cô, để lại một nụ hôn dịu dàng trên má cô.
Ở lại Tây Viên hơn một ngày, đến khi rời đi, Thi Hảo không khỏi lưu luyến.
Trước khi hai người rời đi, Tiêu Bạch Hủy đã tặng cho Thi Hảo một món quà: “Hảo Hảo, dì rất chào đón cháu và Tây Kinh lần sau lại đến đây chơi. Đây là chút lòng thành của dì, mong cháu có thể nhận lấy.”
Thi Hảo ngẩn ra, cô hơi lưỡng lự khi thấy bao lì xì màu đỏ và hộp quà mà bà ấy tặng cho mình.
Cô nhìn về phía Lương Tây Kinh theo phản xạ, sau đó lại nghe thấy anh nói với vẻ mặt dịu dàng: “Em cứ nhận đi.”
Thế là Thi Hảo vươn tay nhận lấy món quà của Tiêu Bạch Hủy: “Cháu cảm ơn dì.
Tiêu Bạch Hủy cười dịu dàng: “Chào mừng cháu thường xuyên đến đây chơi.” Dừng lại trong chốc lát, bà ấy lại nhìn Lương Tây Kinh căn dặn: “Nếu mẹ trở về thì sẽ báo cho con biết trước.”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Cả ba người đều không phải là kiểu người sẽ dây dưa rề rà lúc chia tay.
Sau khi đã dặn dò kỹ lưỡng những điều cần chú ý, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi vào xe hơi.
Tần Yến vẫn đóng vai “tài xế” của hai người.
Xe hơi vừa rời khỏi cổng Tây Viên, Thi Hảo lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía Tây Viên càng ngày càng thu nhỏ trong tầm mắt của mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc lưu luyến không nỡ rời xa.
Nhận thấy tâm trạng thay đổi của cô, Lương Tây Kinh khẽ hỏi: “Nếu em thích nơi này thì chỉ cần rảnh rỗi, chúng ta sẽ đến đây chơi.”
Thi Hảo “ừ” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điểm mấu chốt: “Bà ấy… Sắp trở về thành phố Giang à?”
Lương Tây Kinh: “Mẹ anh sẽ trở về để làm một chuyện.”
Anh không giấu Thi Hảo, cũng không tránh mặt Tần Yến, nói với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Một khoảng thời gian sau Lương Tự Minh sẽ quay về, mẹ anh cũng định về nhà một chuyến.”
Thi Hảo còn chưa hỏi về nhà làm gì, Tần Yến ngoảnh đầu lại nhìn Lương Tây Kinh một cái, lên tiếng trước: “Quay về…”
Anh ấy còn chưa kịp nói câu kế tiếp thì Lương Tây Kinh đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, hàng mi dài cụp xuống che khuất cảm xúc trong đôi mắt: “Ly hôn.”
Thi Hảo kinh hãi, trong lòng rất bất ngờ, song đồng thời cô cũng cảm thấy không bất ngờ cho lắm.
Cô cụp mi nhìn bàn tay của Lương Tây Kinh đặt trên đùi mình. Cô lại gần anh, đặt tay lên lưng anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Lương Tây Kinh quay sang nhìn cô rồi lại nhìn bàn tay của hai người chồng lên nhau, thế là bàn tay của anh cong lên nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của Thi Hảo: “Anh không sao.”
Thi Hảo không nói gì, chỉ nắm tay anh chặt hơn, đồng thời ghé lại gần bên tai anh thủ thỉ: “Anh vẫn còn em.”
Lương Tây Kinh nở nụ cười hiểu ngầm: “Anh biết.”
Có Thi Hảo bầu bạn bên cạnh, anh không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Đây là sự thật mà Lương Tây Kinh đã biết từ rất lâu trước kia.
Đến sân bay, Tần Yến dặn dò hai người mấy câu rồi về nhà trước.
Hai người gặp mặt Thẩm Âm, sau đó vào phòng khách quý nghỉ ngơi một lát.
Trùng hợp là Thi Hảo lại gặp Dương Văn Tuấn ở phòng chờ khách quý của sân bay.
Thấy bọn họ, Dương Văn Tuấn cũng rất bất ngờ.
“Thi Hảo.” Anh ấy vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại ở…”
Dương Văn Tuấn còn chưa kịp hỏi hết câu thì đã thấy Lương Tây Kinh ở cách đó không xa, anh ấy không khỏi nở nụ cười: “Em đến đây chơi với tổng giám đốc Lương hả?”
Thi Hảo gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi kéo Lương Tây Kinh đến trước mặt Dương Văn Tuấn, hơi ngượng ngùng nói: “Đàn anh, em muốn chính thức giới thiệu anh ấy với anh.”
Cô không hỏi Lương Tây Kinh có đồng ý hay không mà cứ thế nói luôn: “Đây là Lương Tây Kinh, bạn trai của em.” Thi Hảo đưa mắt nhìn Lương Tây Kinh rồi lại dời mắt về phía Dương Văn Tuấn: “Đây là Dương Văn Tuấn, đàn anh thời đại học trước kia đã giúp đỡ em rất nhiều.”
“…”
Nghe thấy lời giới thiệu của Thi Hảo, Lương Tây Kinh đành phải gánh gượng vươn tay ra trước mặt Dương Văn Tuấn: “Kỹ sư Dương, rất vui được gặp anh.”
Dương Văn Tuấn nở nụ cười nguôi ngoai, sau đó bắt tay với Lương Tây Kinh, đồng thời nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương, anh thật may mắn.”
Lương Tây Kinh hiểu ý Dương Văn Tuấn, thế nên anh cũng đáp lại bằng giọng chọc tức người khác: “Quả thực tôi may mắn hơn kỹ sư Dương một chút.”
Bởi vì may mắn nên anh mới gặp được Thi Hảo, hơn nữa còn yêu đương với cô.
Nghe vậy, Dương Văn Tuấn lại không tức giận.
Anh ấy cười khẽ, đưa mắt nhìn hai người đứng trước mặt mình: “Khi nào sắp có tin vui thì đừng quên mời tôi uống một ly rượu mừng.”
Lương Tây Kinh rất khâm phục tính cách cởi mở của anh ấy nên thái độ của anh trở nên thân thiện hơn chút xíu: “Chắc chắn rồi.”
Thấy vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói gì đó của Dương Văn Tuấn, Lương Tây Kinh nói thêm một câu: “Sẽ không xảy ra chuyện mà anh vẫn lo lắng đâu.”
Nghe vậy, Dương Văn Tuấn mới yên lòng: “Anh hãy yêu thương cô ấy thật nhiều.”
Trò chuyện mấy câu với Dương Văn Tuấn, Thi Hảo mới biết khoảng thời gian trước anh ấy có đến Bắc Kinh để phụ trách một dự án ở đây.
Đến tận hôm nay mới quyết định xong một vài thứ mấu chốt nên anh ấy định tranh thủ kỳ nghỉ tết Dương lịch để trở về thành phố Giang nghỉ ngơi mấy ngày.
Sau khi lên máy bay, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi bên cạnh nhau.
Thẩm Âm và trợ lý của cô ấy ngồi sau ghế của họ. Thẩm Âm thường xuyên bắt chuyện với Thi Hảo khiến Lương Tây Kinh hơi bất mãn. Anh không rõ rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa Thi Hảo và Thẩm Âm đã trở nên thân thiết đến mức này.
Thân thiết đến mức Thi Hảo chẳng buồn bận tâm tới người bạn trai là anh đây, chỉ lo tán gẫu với Thẩm Âm trong suốt thời gian chờ máy bay cất cánh.
Thi Hảo không hề hay biết suy nghĩ hẹp hòi trong lòng Lương Tây Kinh. Cô đang bận tán phét về mấy tin đồn với Thẩm Âm, nói chuyện hăng say đến mức quên cả thời gian.
Nếu không phải sợ Lương Tây Kinh sẽ giận dỗi thì cô thậm chí muốn đổi chỗ với trợ lý của Thẩm Âm để có thể tiếp tục tán phét với cô ấy ấy chứ.
Để tránh gây ồn ào cho các hành khách khác, sau khi máy bay cất cánh không được bao lâu, hai người đều giữ im lặng, không tiếp tục trò chuyện nữa.
“Buồn ngủ rồi à?” Lương Tây Kinh nhìn cô gái bên cạnh mình.
Thi Hảo ngáp một cái: “Hơi hơi, giờ em muốn ngủ một lát.”
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ: “Em ngủ đi.”
Giọng anh rất ấm áp: “Chừng nào máy bay hạ cánh, anh sẽ đánh thức em.”
Thi Hảo nở nụ cười tươi sáng: “Vâng.”
Bởi vì thân phận ngôi sao nữ nổi tiếng của Thẩm Âm nên khi máy bay của họ hạ cánh xuống sân bay thành phố Giang, họ gặp được không ít fans hâm mộ đến đây đón máy bay.
Để tránh tình huống bất trắc, đoàn người rời đi thông qua lối đi VIP.
Ra ngoài sân bay, Thẩm Âm chia tay với họ.
Cô ấy còn có lịch trình khác, còn Thi Hảo và Lương Tây Kinh thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Về đến biệt thự, trong lúc thu dọn hành lý, Thi Hảo mới nhớ tới món quà mà Tiêu Bạch Hủy tặng cho mình.
Trong bao lì xì đỏ là một xấp tiền dày cộp, Thi Hảo đổ xấp tiền ra đếm thử, sau đó nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Có phải bà ấy cho em nhiều quá không?”
Lương Tây Kinh cụp mi nhìn cô: “Bao nhiêu mà nhiều?”
Anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Mẹ anh lo rằng em sẽ hoảng sợ nên chỉ cho chừng này thôi, không thì bà ấy còn có thể cho em nhiều hơn ấy chứ.”
Số tiền mà bà ấy nhét vào bao lì xì này chẳng qua là để lấy số hên thôi.
Thi Hảo im thin thít.
Lương Tây Kinh cầm xấp tiền lên rồi chỉ vào hộp quà bằng gỗ khác, nói: “Em nhìn xem có hợp không.”
“Hở?” Thi Hảo cúi đầu: “Đây là cái gì thế?”
Sau khi rời khỏi Tây Viên, túi xách của Thi Hảo hơi nhỏ không nhét vừa hộp quà nên cô đưa mấy thứ này cho Lương Tây Kinh giữ hộ.
Lúc qua cửa an ninh sân bay, cô cũng không kiểm tra xem bên trong đựng thứ gì.
Lương Tây Kinh nhếch môi cười: “Em cứ xem rồi sẽ biết.”
Thi Hảo nhìn anh do dự một lát rồi mới mở hộp quà trông rất cổ kính đó.
Khi thấy thứ nằm trong hộp, cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Thứ này là…?”
Lương Tây Kinh cầm chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy với màu xanh biếc được phân bố đều đặn đặt trong hộp quà lên, sau đó nâng một tay Thi Hảo: “Đeo thử xem có vừa không?”
Thi Hảo đè lên tay Lương Tây Kinh: “Thứ này quá đắt tiền.”
Mặc dù Thi Hảo không phải là chuyên gia giám định phỉ thúy nhưng trước kia cô cũng từng đi theo Lương Tây Kinh tham dự không ít buổi bán đấu giá, cho nên cô cũng hiểu biết chút ít về một số vật phẩm trang sức đắt tiền.
Chiếc vòng tay mà Tiêu Bạch Hủy tặng cho cô, vừa thấy đã biết có giá trị cực kỳ cao.
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười: “Thứ này là mẹ anh muốn tặng cho em mà.”
Thi Hảo không hiểu ý của Lương Tây Kinh cho lắm.
Lương Tây Kinh bèn giải thích: “Chiếc vòng tay này là do bà nội anh từng tặng cho mẹ anh hồi bà ấy mới kết hôn với người đó.”
Đây là vòng tay gia truyền của nhà họ Lương.
Thi Hảo kinh ngạc há hốc miệng: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh nắm tay cô, thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, một tia buồn cười lướt qua trong mắt anh: “Bây giờ mẹ anh tặng lại chiếc vòng tay này cho em, em thông minh cỡ này chắc chắn đã hiểu được ý của mẹ anh rồi nhỉ.”
“…”
Thi Hảo ngớ người, đôi môi khẽ run rẩy: “Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?” Lương Tây Kinh thay đổi góc độ rồi đeo vòng tay vào cổ tay của Thi Hảo: “Em không muốn hả?”
Thi Hảo cụp mắt nhìn anh cẩn thận từng li từng tí đeo vòng tay vào cổ tay cho mình như thể sợ làm mình đau, lại nhớ tới lời nói mà Tiêu Bạch Hủy từng nói với mình lúc ở Tây Viên.
Cô im lặng trong chốc lát rồi ngước mắt lên nhìn Lương Tây Kinh, hỏi một câu khiến anh kinh ngạc đến sững sờ: “… Anh bảo bà ấy cầu hôn em giúp anh hả?”
Lương Tây Kinh bị điếng hồn vì câu hỏi của cô, không khỏi liếc cô một cái: “Em nói gì vậy?”
Thi Hảo hậm hực vươn tay sờ chóp mũi: “Anh còn chưa cầu hôn em đâu, anh bảo em biết nhận vòng tay này kiểu gì cho phải nhẽ?”
Lương Tây Kinh chăm chú nhìn vào hàng mi khẽ run rẩy của cô, khóe môi anh cong lên: “Ý em là, chỉ cần anh cầu hôn em thì em sẽ chịu nhận chiếc vòng ngọc này hả?”
Nghe vậy, Thi Hảo vốn định trả lời đúng vậy, song cô lại cảm thấy mình đồng ý dễ dàng như vậy thì lời cho Lương Tây Kinh quá.
Thế là cô lại ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh: “Còn phải xem thành ý của anh nữa.”
Lương Tây Kinh đã hiểu.
Anh nhét vòng ngọc vào lòng bàn tay Thi Hảo, giọng nói trầm lắng: “Được, anh hiểu rồi.”
Thi Hảo đối diện với anh trong chốc lát. Để tránh khiến anh hiểu nhầm, Thi Hảo mím môi rồi nói: “Em không có ý giục anh cưới em đâu nhé.”
Cô lẩm bẩm: “Em vẫn chưa sốt ruột đâu.”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Nhưng anh sốt ruột.”
Anh kéo Thi Hảo đứng dậy từ trên tấm thảm trải sàn, ôm chầm cô vào lòng mình, gương mặt của anh thân thiết dụi lên gò má của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Anh mới là người sốt ruột.” Anh cúi đầu tìm kiếm đôi môi của cô, nói một câu phát âm không rõ ràng: “Anh muốn cưới em từ rất lâu rồi.”
“…”
-
Mặc dù nói vậy nhưng sau ngày hôm ấy, Thi Hảo chờ suốt nửa tháng mà vẫn không thấy Lương Tây Kinh cầu hôn mình.
Nếu không phải hai người vẫn luôn ở bên nhau, chỉ tách rời khỏi nhau những lúc làm việc, hơn nữa thái độ dính người của Lương Tây Kinh thì có lẽ Thi Hảo sẽ nghi ngờ anh hoàn toàn không có ý định cưới mình.
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, còn phải đi làm thêm một tháng nữa thì mới đến kỳ nghỉ tết Âm lịch.
Gần đến kỳ nghỉ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trở nên bận rộn hơn trước kia. Thi Hảo đỡ hơn một chút, cho dù phải tăng ca vào ngày cuối tuần thì cũng có thể giải quyết trong vòng một hai tiếng ở nhà.
Trái lại là Lương Tây Kinh liên tục phải xử lý những công việc lặt vặt.
Ngày cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, anh còn nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc thương nghiệp ở Hồng Kông, nhất định phải có mặt.
Vừa nhận được thư mời, Lương Tây Kinh lập tức hỏi Thi Hảo có thể làm bạn nữ cùng đi dự tiệc với anh không.
Biết địa điểm tổ chức bữa tiệc là trên du thuyền, Thi Hảo đồng ý rất dứt khoát.
Cô thích biển rộng, thích cảm giác khi đứng trên du thuyền.
Tối thứ sáu, Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đến Hồng Kông.
Khi hai người đến nơi thì đã khuya nên sau khi rửa mặt xong xuôi, hai người lập tức đi ngủ luôn.
Chiều hôm sau, Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đến salon thiết kế tạo hình cá nhân để làm tóc, trang điểm và chọn quần áo cho cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Thi Hảo đến một nơi như thế này, chẳng qua trước kia cô chưa bao giờ cảm thấy long trọng như bây giờ.
Đến khi sửa soạn xong xuôi, hai người lên đường đi đến nơi tổ chức tiệc.
Du thuyền được thả neo ở cảng.
Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến nơi, bên trên du thuyền đã người đến người đi, có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới kinh doanh.
Sau khi trò hàn huyên đôi lời với những người từng giao tiếp trước kia, Thi Hảo mới biết người đứng ra tổ chức bữa tiệc trên du thuyền này là nhà họ Minh ở Hồng Kông, tức là gia đình bên nhà ngoại của Thẩm Minh Yến.
Biết được tin này, tranh thủ lúc Lương Tây Kinh đang đàm phán với người khác, Thi Hảo đi sang một bên nghỉ ngơi, nhân tiện gửi tin nhắn cho Thẩm Âm hỏi cô ấy đang ở đâu.
Lát nữa chắc chắn Thẩm Minh Yến sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này. Cơ hội tốt đến thế, lẽ ra Thẩm Âm nên đến đây để theo đuổi người ta mới đúng.
Tin nhắn vừa được gửi đi thì một trận xôn xao truyền tới từ nơi xa.
Thi Hảo ngước mắt lên, thấy Thẩm Minh Yến khoác lên mình bộ suit phẳng phui, được một nhóm vệ sĩ vây quanh đang bước tới.
Cô nhướng mày, đang định dời mắt nhìn sang nơi khác thì không biết từ khi nào Lương Tây Kinh đã đi đến bên cạnh cô, giọng nói âm u sâu lắng: “Em nhìn anh ta làm gì?”
“?”
Thi Hảo ngửa đầu lên nhìn người đàn ông đang chặn đường trước mặt mình, không khỏi buồn cười: “Hôm nay trông tổng giám đốc Thẩm hơi bị đẹp trai.”
Lương Tây Kinh: “…”
Thấy vẻ mặt uất ức của anh, Thi Hảo buồn cười: “Anh đừng chặn trước mặt em, để em chụp tấm ảnh cho Thẩm Âm cái đã.”
Lương Tây Kinh cạn lời: “Lát nữa cô ấy sẽ đến đây, không cần chụp.”
Thi Hảo sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
“Lúc nãy anh nghe người ta nói.” Lương Tây Kinh bình tĩnh giải thích.
Huống chi Thẩm Minh Yến đang ở đây, nơi này lại là địa bàn của nhà họ Minh, chắc chắn Thẩm Âm sẽ chạy đến đây.
Lương Tây Kinh vừa dứt lời thì di động của Thi Hảo rung lên, có một tin nhắn mới từ Thẩm Âm.
Thẩm Âm: “Kẹt xe mất tiêu rồi hu hu hu, tôi đang trên đường đây, cô chờ tôi một xíu, nhân tiện trông chừng Thẩm Minh Yến giúp tôi nhé.”
Thi Hảo đang định trả lời “Ok” thì Lương Tây Kinh cười khẩy một tiếng: “Đừng quan tâm tới cô ấy.”
“…”
Thi Hảo không để ý tới Lương Tây Kinh, vẫn giơ cao di động lên chụp một bức ảnh của Thẩm Minh Yến rồi gửi cho Thẩm Âm: [Ừm, tôi đợi cô.]
Thẩm Âm: [Ừm ừm, tối nay hai người sẽ ngủ lại trên du thuyền hả?]
Thi Hảo: [Chắc vậy.]
Thẩm Âm: [Lát nữa gặp lại nhé.]
Thi Hảo vừa trò chuyện với Thẩm Âm xong, Lương Tây Kinh lập tức kéo cô đi gặp không ít đối tác của công ty anh.
Rất nhiều người đều biết bạn gái của Lương Tây Kinh là thư ký trước kia từng làm việc cho anh, đồng thời họ cũng biết Lương Hanh không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, tuy nhiên vẫn có không ít người cho rằng hai người sẽ không thể đi đến cuối cùng.
Mãi đến tối hôm nay, Lương Tây Kinh gặp ai cũng giới thiệu Thi Hảo là bạn gái của mình, hơn nữa khi được người khác hỏi thăm có phải anh sắp có tin vui hay không thì anh đều trả lời rằng mình nghe lời bạn gái, mọi người mới hiểu ra – Có lẽ Lương Tây Kinh thật sự muốn cưới Thi Hảo.
Lương Tây Kinh giới thiệu Thi Hảo với mọi người không chỉ đơn giản muốn tuyên bố cho mọi người biết cô là bạn gái của mình, anh còn nhắc đến công việc mà Thi Hảo đang làm.
Những người có mặt trong bữa tiệc du thuyền ngày hôm nay, trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thành đối tác của Thi Hảo. Nếu có thể nhận được hợp đồng cộng tác với họ thì lộ trình thăng tiến của Thi Hảo trong tương lai sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Có điều Lương Tây Kinh chỉ phụ trách giới thiệu đối tác cho cô, còn những việc khác anh sẽ không nhúng tay vào.
Anh biết năng lực của Thi Hảo, chỉ cần cho cô một cơ hội tiếp xúc, cô sẽ có bản lĩnh khiến người ta tin tưởng năng lực của cô, bội phục sự chuyên nghiệp của cô.
Không lâu sau, Thẩm Âm đã đến nơi.
Cô ấy trò chuyện với Thi Hảo mấy câu, sau đó chỉ vào Thẩm Minh Yến đứng cách đó không xa, hạ thấp âm lượng xuống: “Tôi đi tìm anh ấy nhé.”
Thi Hảo cười khẽ, nháy mắt mấy cái với cô ấy: “Chúc cô may mắn.”
Sau khi Thẩm Âm rời đi, Thi Hảo thấy Lương Tây Kinh ở cách đó không xa đang trao đổi với người khác, cô bèn nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa vào nhà vệ sinh không lâu thì Thi Hảo nghe thấy có người tán gẫu ở chỗ bồn rửa tay.
“Mấy cô nghe tin gì chưa? Không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Lương thị lại thật sự muốn cưới một cô thư ký.”
“Ai mà biết được chứ, nói không chừng ngày mai hai người đó chia tay cũng nên. Nhà cao cửa rộng dễ gì mà đặt chân vào được.”
“Hồi trước tôi cứ nghe người ta bảo thư ký của Lương Tây Kinh chẳng xinh đẹp tí nào, ngoại hình hết sức tầm thường, tối nay gặp được mới thấy thực ra cô ấy cũng đẹp lắm chứ bộ.”
“Không chỉ xinh đẹp mà vóc dáng cũng rất chuẩn.”
“Thế chẳng phải là chuyện bình thường à? Loại phụ nữ có xuất thân như cô ta, nếu không xinh đẹp, vóc dáng cũng không chuẩn thì chắc Lương Tây Kinh cũng chướng mắt cô ta ấy chứ.”
“Tôi thật sự rất muốn rốt cuộc Thi Hảo đã dùng thủ đoạn gì để cưa đổ tổng giám đốc Lương.”
“Tôi cũng tò mò chết đi được, rốt cuộc Lương Tây Kinh thích cô ta ở điểm nào?”
“…”
Nghe tiếng trò chuyện bên ngoài càng ngày càng xa, Thi Hảo cạn lời ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết mấy cô nàng kia đang mỉa mai hay là khen ngợi mình nữa.
Thi Hảo nán lại trong phòng vệ sinh một lát rồi mới ra ngoài, vừa lúc gặp được người chạy đến đây tìm mình.
“Em đi đâu vậy?” Lương Tây Kinh sốt ruột đi đến trước mặt cô.
Thi Hảo ngẩng đầu nhìn anh rồi chỉ ra sau lưng mình: “Em đi vệ sinh, anh trò chuyện xong rồi hả?”
Lương Tây Kinh nhân tiện nắm tay cô, ừ một tiếng: “Trò chuyện xong rồi. Em mệt chưa? Có muốn đến phòng của chúng ta nghỉ ngơi không?”
Thi Hảo suy nghĩ mấy giây rồi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen nhánh: “Lát nữa hẵng đến đó, chúng ta lên trên hóng gió một lát nhé?”
Lương Tây Kinh: “Em không thấy lạnh à?”
Thi Hảo chỉ vào áo choàng khoác trên vai mình: “Em có cái này rồi.”
Hai người ra ngoài boong tàu du thuyền ngắm cảnh đêm.
Hồng Kông là một thành phố hết sức choáng ngợp lộng lẫy.
Ít nhất Thi Hảo cảm thấy như thế.
Hóng gió một lát, Thi Hảo ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh đã cởi áo vest khoác lên vai mình, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không lạnh mà. Nhiệt độ hôm nay cũng hơi cao đấy, không lạnh mấy đâu.”
Lương Tây Kinh: “Khoác vào, đừng để bị cảm.”
Thi Hảo nhìn anh: “Vậy còn anh?”
Gió biển thổi tới, chiếc áo sơ mi trắng trên người Lương Tây Kinh bị thổi dính sát vào cơ bụng của anh, khiến Thi Hảo có thể lập tức nhìn thấy từng múi cơ bụng mượt mà và cơ bắp săn chắc trên cơ thể anh.
Cứ thế nhìn một lát, Thi Hảo khẽ mím môi rồi chầm chậm dời tầm mắt sang chỗ khác để mình có thể tỉnh táo lại một chút.
Chẳng qua là cơ bụng mà thôi, có phải cô chưa từng vuốt ve bao giờ đâu, đừng có quê mùa như thể “chưa được trải đời” thế.
Chú ý tới vành tai đỏ ửng của Thi Hảo, Lương Tây Kinh ngước mắt lên nhìn cô: “Sao tai em đỏ bừng vậy?”
“…” Thi Hảo xấu hổ liếc anh một cái: “Em lạnh.”
Cô sẽ không bao giờ chịu thừa nhận tai mình đỏ vì nhìn lén cơ bụng của anh đâu nhé.
Lương Tây Kinh hoàn toàn không tin: “Thật không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Để đề phòng Lương Tây Kinh tiếp tục gặng hỏi, Thi Hảo nhớ tới tin đồn mà lúc nãy mình đi vệ sinh tình cờ nghe thấy, thế là cô không kìm nén được mà hỏi Lương Tây Kinh: “Em có thể hỏi anh một câu không?”
Lương Tây Kinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Em hỏi đi.”
Thực ra thì Thi Hảo cũng như mấy cô gái kia, rất muốn biết rốt cuộc Lương Tây Kinh thích mình hồi nào, tại sao lại thích mình.
“Anh… Thích em hồi nào?” Thi Hảo muốn biết đáp án nên hỏi cũng rất thẳng thắn.
Lương Tây Kinh sững sờ, không ngờ Thi Hảo lại muốn hỏi câu này.
Đôi mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi lại bằng chất giọng ôn hòa “Em tò mò à?”
Thi Hảo lẩm bẩm: “Nếu không tò mò thì em sẽ không hỏi đâu.”
Câu hỏi này, thực ra chính Lương Tây Kinh cũng không biết đáp án chính xác.
Anh nhớ lại chuyện quá khứ rồi nói với Thi Hảo: “Em có biết lần đầu tiên anh gặp em là hồi nào không?”
Thi Hảo: “Lúc em thực tập ở tập đoàn đúng không?”
Lương Tây Kinh: “Không đúng.”
Thi Hảo: “Hở?”
Lần đầu Lương Tây Kinh gặp Thi Hảo là hồi cô học lớp 7.
Nhưng cũng không thể nói là “gặp”, lẽ ra phải gọi là lần đầu tiên anh thấy Thi Hảo, đó là năm cô học lớp 7.
Hồi Thi Hảo học lớp 7, Lương Tây Kinh đã sắp tốt nghiệp trung học phổ thông.
Lương Tây Kinh từ thời cấp 3 đã từng nghe nói tới cái tên “Thi Hảo” rất nhiều rất nhiều lần.
Lương Hanh rất thích Thi Hảo, sau khi đưa Thi Hảo đến trại trẻ mồ côi, ông còn thường xuyên tranh thủ thời gian đến đó thăm cô.
Mỗi lần thăm Thi Hảo rồi về nhà, ông sẽ bắt đầu bới lông tìm vết với Lương Tây Kinh. Ông cảm thấy Thi Hảo là một cô bé rất ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa cũng rất đáng thương.
Dần dà, đối với Lương Tây Kinh mà nói, Thi Hảo hơi hơi giống “con nhà người ta”.
Đương nhiên anh còn không ấu trĩ đến mức đó, cứ khăng khăng so đo với một đứa trẻ đáng thương không có nhà để về.
Đến khi Thi Hảo tốt nghiệp tiểu học, Lương Hanh biết Thi Hảo đạt được số điểm cao nhất trong toàn trường, ông lại bắt đầu điên cuồng khen ngợi Thi Hảo với Lương Tây Kinh.
Hôm trường cấp hai của Thi Hảo khai giảng, Lương Hanh còn dành thời gian đi thăm cô, tặng quà cho cô.
Hôm ấy Lương Tây Kinh cũng đi theo ông nội mình. Chẳng qua anh không theo Lương Hanh vào nhà.
Anh hồi ấy, có cảm giác cực kỳ phức tạp đối với Thi Hảo.
Một mặt anh nghĩ rằng ông cụ nhà mình có người bầu bạn trò chuyện cùng là chuyện đáng mừng, không đến mức tuổi già cô đơn một mình, mặt khác anh lại cảm thấy tình yêu mà ông nội dành cho mình bị chia cắt mất một phần nhỏ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh trước khi thấy Thi Hảo.
Lương Hanh vào trại trẻ mồ côi tặng đồ, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thi Hảo dắt một đứa trẻ ba bốn tuổi rời khỏi trại trẻ mồ côi, liên tục quơ tay trao đổi gì đó với cô bé ấy.
Thi Hảo mười hai tuổi trông vừa gầy vừa nhỏ thó.
Nhìn từ góc độ của Lương Tây Kinh, cô thật sự rất yếu, yếu đến mức một bàn tay của anh có thể nhấc bổng cô lên.
Khoảnh khắc ấy, Lương Tây Kinh nhớ tới quá khứ của Thi Hảo mà Lương Hanh từng kể cho mình nghe.
Trong tích tắc, anh chợt nhận thấy mình thật sự quá bủn xỉn, so đo tình yêu của ông cụ nhà mình với một cô bé nhỏ xíu làm gì? Em ấy đáng thương cỡ này, ông cụ nhà mình tốt với em ấy hơn một chút là chuyện đương nhiên mà.
Đó là lần đầu tiên Lương Tây Kinh nhìn thấy Thi Hảo.
Sau lần đó, mỗi khi ông cụ nhắc đến Thi Hảo, thỉnh thoảng Lương Tây Kinh còn quan tâm hỏi han mấy câu.
Đương nhiên anh còn chưa biến thái đến mức thích Thi Hảo ngay từ hồi đó. Anh chỉ đồng cảm với những gì mà cô đã trải qua, mong rằng tương lai cô sẽ càng ngày càng tốt hơn mà thôi.
Sau này gặp lại Thi Hảo là khi cô học đại học.
Kể từ khi tốt nghiệp đến nay, Lương Tây Kinh vẫn làm việc ở chi nhánh nước ngoài, lần đó cũng là sự trùng hợp bất ngờ, anh về nước mấy ngày vì một dự án.
Sau đó anh nhận được lời mời tham dự một buổi tọa đàm từ trường đại học mà Thi Hảo đang theo học.
Chẳng qua hôm ấy, Thi Hảo không xuất hiện trong hội trường.
Hôm đó cô đi làm thêm.
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Lương Tây Kinh đến văn phòng trưởng khoa để trò chuyện mấy câu.
Trưởng khoa là bạn học cũ của Lương Tự Minh, trước kia quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Khi anh trò chuyện xong rời khỏi trường thì sắc trời đã tối om.
Lương Tây Kinh và trợ lý vừa bước ra sân trường, bỗng một cái tên quen thuộc lọt vào tai anh, đó là tiếng kêu của bạn cùng lớp với Thi Hảo đang gọi tên cô ấy.
“Thi Hảo, sao cậu thê thảm dữ vậy?” Bạn nam kia hỏi.
Như phản xạ có điều kiện, Lương Tây Kinh nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cách đó không xa, Thi Hảo đang đứng ở đó, mái tóc ướt nhẹp, trông thật sự thê thảm.
Nhưng cô chẳng thèm để bụng.
Cô sửa soạn lại mái tóc ướt nhẹp, nở nụ cười trả lời bạn nam kia: “Lúc làm thêm tôi gặp phải một cặp đôi đang cãi nhau. Cô gái bất cẩn hất ly nước trái cây lên người tôi nên mới bị ướt.”
Nói xong, Thi Hảo chỉ vào khuôn viên trường học: “Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải về ký túc xá đây.”
“…”
Nghe Lương Tây Kinh kể xong, Thi Hảo vô cùng khiếp sợ.
“Chúng ta từng gặp nhau sớm đến thế sao?”
Lương Tây Kinh sửa lại câu nói của cô: “Phải nói là chỉ có mình anh từng nhìn thấy em thôi.”
Từ đầu tới cuối, Thi Hảo chưa bao giờ liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
Thi Hảo ngượng ngùng: “Có phải anh…”
Hiểu ý cô, Lương Tây Kinh bất đắc dĩ nói: “Anh rất tiếc khi phải nói với em rằng, không phải.”
Lương Tây Kinh không phải là người sẽ bị tình yêu sét đánh với một người khác.
Chẳng qua anh không thể phủ nhận một điều, lúc nào anh cũng nhớ tới nụ cười của Thi Hảo ở cổng trường hôm ấy. Đến khi cô được thực tập ở tập đoàn Lương thị, sau này lên làm trợ lý của mình, đôi khi cô phải chịu oan ức ở nơi làm việc, anh lại nhớ đến nụ cười của cô ngày hôm ấy.
Thời điểm anh thật sự phải lòng Thi Hảo chắc là khi cô đã trở thành thư ký của anh.
Nhưng cụ thể là ngày nào, vì sự kiện nào thì Lương Tây Kinh cũng không thể đưa ra đáp án chính xác. Anh chỉ biết rằng anh càng ngày càng không thể nhẫn nại khi thấy người khác ức hiếp Thi Hảo, cũng càng ngày càng không thể trơ mắt nhìn cô tan tầm về nhà một mình cô đơn lẻ bóng.
Bữa tiệc nguyên đán tối hôm ấy, cũng có một phần là do cồn thúc đẩy cảm xúc trong lòng anh.
Nhưng Lương Tây Kinh dám khẳng định rằng, anh thích Thi Hảo, muốn yêu đương với Thi Hảo. Trước kia anh không dám bày tỏ là vì sợ Thi Hảo sẽ từ chối mình.
Anh biết Thi Hảo sợ điều gì nhất.
Nghe vậy, Thi Hảo bị nghẹn họng, kìm lòng không đậu lẩm bẩm: “Cho nên anh cố tình gài bẫy em chứ gì?”
Lương Tây Kinh vẫn mỉm cười, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Cũng không thể gọi là gài bẫy đâu nhỉ.”
Anh chỉ thử thăm dò thái độ và cảm xúc của Thi Hảo dành cho mình mà thôi.
Lương Tây Kinh khóa môi Thi Hảo, nói một câu phát âm không rõ ràng: “Anh cảm thấy rất may mắn.”
Đêm hôm ấy, anh thành công.
Khi anh từ từ nhắm mắt nằm trên sofa, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Thi Hảo đặt lên người mình, anh đã biết Thi Hảo cũng thích mình. Nắm chắc được điều này, đoạn sau anh mới dám làm một số chuyện liều lĩnh hơn.
Đôi môi Thi Hảo khẽ hé mở, đang định cãi lại thì Lương Tây Kinh đã bế cô lên, cúi đầu nói: “Chúng ta về phòng nhé?”
“…”
Hai người đều không chú ý tới có người ở nơi xa đang nhìn họ.
Trước đó không lâu, tổng giám đốc Lưu đã nghe tin Lương Tây Kinh và Thi Hảo đang yêu nhau. Ông ta đang nghĩ nên tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi với hai người, lần trước trên bàn tiệc ông ta có mắt không tròng nên mới ăn nói bậy bạ.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp mở lời thì hai người kia đã bắt đầu hôn môi ngay trước mắt ông ta.
Tổng giám đốc Lưu hơi ái ngại nên quyết định chờ hai người kia hôn xong rồi mới lại gần.
Tiếc rằng Lương Tây Kinh không cho ông ta cơ hội đó.
Không lâu sau, Lương Tây Kinh đã bế Thi Hảo trở về phòng nghỉ của hai người.
Sáng hôm sau, du thuyền cập bến.
Tổng giám đốc Lưu mới thấy hai người kia dính nhau như sam. Ông ta cực kỳ biết điều, không lại gần quấy rầy họ. Chuyện xin lỗi đành phải để lần sau.
…
Thi Hảo và Lương Tây Kinh không hề hay biết tổng giám đốc Lưu vẫn còn nhớ vụ mình ăn nói bỗ bã với Thi Hảo trong bữa tiệc hôm ấy.
Ngày thứ hai sau khi tham dự bữa tiệc, hai người trở về thành phố Giang.
Đi làm nốt ngày cuối cùng, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngủ lại ở biệt thự một đêm, hôm sau lên đường trở về nhà cũ.
Theo lý mà nói, Thi Hảo không nên đến đây vào ngày tết Âm lịch. Chẳng qua Lương Tây Kinh và Lương Hanh đều không đồng ý, khăng khăng yêu cầu cô phải đến nhà họ.
Thi Hảo biết hai ông cháu không yên tâm bỏ mặc mình ăn tết một mình. Họ sợ cô sẽ cô đơn.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đồng ý ăn tết cùng hai ông cháu.
Hôm nay là ngày ba mươi tháng Chạp, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhau dán câu đối cho nhà cũ, sau đó tổng vệ sinh cho cả căn nhà.
Buổi tối, thậm chí Thi Hảo còn đích thân vào bếp, cùng bác Tôn nấu bữa tối cho cả nhà.
Ừm, Lương Tây Kinh cũng vào bếp.
Anh chế biến một phần nộm dưa chuột.
Bác Tôn không cưới vợ, từ hồi còn trẻ đến bây giờ vẫn luôn sống ở nhà họ Lương.
Tết Âm lịch, cả bốn người quây quần bên nhau ăn tết.
Ăn bữa cơm đoàn viên xong, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cùng xem Gala Cuối Năm với Lương Hanh, nhân tiện thức đêm chờ đến giao thừa.
Đêm nay, hai người không đi bất cứ nơi nào, chỉ ra ngoài sân chơi đốt pháo hoa que.
Đón giao thừa xong, hai người trở về phòng ngủ.
Tiếng pháo nổ truyền tới từ nơi xa ngoài cửa sổ, trong phòng ngủ cũng không ngừng vang lên những tiếng động mờ ám ướt át.
Khi hai người thực sự nằm trên giường ngủ thì đã hơn ba giờ sáng.
Thi Hảo vừa ngả người lên giường, Lương Tây Kinh lập tức đưa một bao lì xì cho cô: “Hảo Hảo, chúc mừng năm mới.”
Thi Hảo ngây người, cố gắng giữ tỉnh táo mở mắt ra nhìn anh: “Sao anh còn chuẩn bị thứ này?”
Lúc ăn bữa tối, Lương Hanh và bác Tôn cũng tặng bao lì xì mừng tuổi cho họ.
“Ừ.” Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Tiền áp tuế*.”
*Tiền áp tuế: Theo phong tục của Trung Quốc, “tiền áp tuế” là loại tiền mừng tuổi vào năm mới cho trẻ nhỏ sẽ được đặt ở dưới chân giường với mục đích xua đuổi, trấn áp tà ma không cho chúng làm hại trẻ nhỏ, phù hộ đứa trẻ sống lâu trăm tuổi, không gặp tai họa bệnh tật.
Khóe môi Thi Hảo cong lên: “Đã nhiều năm rồi em không nhận được nhiều bao lì xì như năm nay.”
Lương Tây Kinh khựng lại trong chốc lát rồi kéo cô vào lòng mình: “Kể từ năm nay, năm nào em cũng sẽ có lì xì, sẽ càng ngày càng nhiều.”
Bởi vì anh sẽ giúp cô có được nhiều người yêu thương cô.
Ánh mắt Thi Hảo cong lên, lấy một bao lì xì mà mình chuẩn bị cho Lương Tây Kinh dưới gối: “Thực ra em cũng có một cái cho anh.”
Lương Tây Kinh nhận bao lì xì, hôn lên khóe môi cô: “Cảm ơn bạn gái của anh.”
Thi Hảo vươn tay choàng qua cổ anh: “Không cần khách sáo.”
Đêm nay, hai người đều ngủ rất ngon.
Ngày đầu tiên của năm mới, khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Lương Hanh và bác Tôn đã lên chùa. Hai người ở nhà ăn đại thứ gì đó, Lương Tây Kinh lập tức kêu Thi Hảo thay quần áo mới, nói rằng muốn dẫn cô đến một nơi.
Quần áo là do Lương Tây Kinh mua.
Anh nói rằng các cô gái nên mặc quần áo mới vào ngày tết. Trước kia Thi Hảo không quan tâm cũng không sao, sau này anh sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô.
“Mình đi đâu vậy?” Ngồi trên xe hơi ra ngoài, Thi Hảo tò mò hỏi.
Nhìn sắc trời âm u, Thi Hảo than thở: “Tết năm ngoái tuyết rơi, không biết năm nay có tuyết rơi không nhỉ?”
Lương Tây Kinh trả lời câu hỏi trước đó của cô, nói rằng hãy để anh giữ lại một chút bất ngờ.
Sau đó anh quan sát sắc trời, trả lời: “Có lẽ sẽ tuyết rơi.”
Mỗi năm thành phố Giang đều sẽ có một hai trận tuyết rơi lâu ngày, năm nay tuyết vẫn chưa rơi.
Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe chạy băng băng trên đường.
Hơn nửa tiếng sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh xuống xe, Thi Hảo ngước mắt nhìn căn nhà trước mặt mình, sau đó lại quay đầu sang nhìn hoa cỏ nở rực rỡ tươi tốt ngay giữa mùa đông chung quanh căn nhà.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Đây là đâu…?”
Lương Tây Kinh vươn tay về phía cô: “Cùng anh vào nhà xem thử nhé?”
“…”
Trong lòng thấp thỏm, Thi Hảo đi theo Lương Tây Kinh bước vào trong biệt thự.
Đi đến trước cửa lớn, Lương Tây Kinh ra dấu cho cô: “Mở cửa.”
Thi Hảo kinh ngạc: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh giơ ngón tay của Thi Hảo lên, mở khóa bằng vân tay.
Thi Hảo khó tin nhìn anh: “Anh…”
“Lát nữa anh sẽ giải thích với em.” Lương Tây Kinh bóp nhẹ lòng bàn tay của cô để an ủi.
Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt là nội thất tối giản theo phong cách hiện đại hóa.
Thi Hảo nhìn lướt qua một vòng, sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Lương Tây Kinh chăm chú nhìn cô, hỏi: “Em thích không?”
Thi Hảo không nói một lời.
Lương Tây Kinh nói tiếp: “Về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta nhé, em thấy sao?”
Không chờ Thi Hảo đáp lại, Lương Tây Kinh bỗng nhiên cầm một chiếc hộp nhung tơ không biết lấy từ đâu ra.
Trong căn nhà rộng rãi sáng sủa được trang trí đầy hoa tươi, anh quỳ một chân trước mặt Thi Hảo, ngửa đầu chăm chú nhìn vào Thi Hảo, ánh mắt đong đầy ý cười, hỏi từng câu từng từ: “Thi Hảo, em có đồng ý gả cho anh không?”
Anh muốn cho Thi Hảo một mái ấm.
Một mái ấm chỉ thuộc về hai người họ.
Lương Tây Kinh không muốn Thi Hảo vẫn luôn nghĩ rằng mình là người đơn côi, là một người không có gia đình, không có người thân.
Anh muốn cho cô một nơi để cô che gió che mưa.
Thi Hảo hiểu ý của Lương Tây Kinh. Cô cúi đầu, ánh mắt của cô quấn quýt với ánh mắt của anh.
Thật lâu sau, cô lau những giọt lệ tràn mi, chìa tay về phía anh: “Vâng.”
Cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình với Lương Tây Kinh, cô không có khả năng từ chối lời cầu hôn của anh.
Từ nhỏ, Thi Hảo đã bị cha mẹ ruột ruồng bỏ chẳng thèm quan tâm.
Sau này, cô lại bị ba mẹ nuôi đưa vào danh sách dự bị.
Trở về trại trẻ mồ côi rồi lớn lên ở đó, lúc nào cô cũng trong trạng thái nước chảy bèo trôi, không nơi nương tựa.
Mãi đến khi gặp được Lương Tây Kinh, cô mới thật sự được một người nâng niu trong lòng bàn tay.
Họ đều từng bị lạc đường, lang thang bước đi trong cánh rừng bát ngát tối tăm, mãi tới khi gặp được người kia, họ mới thoát khỏi khu rừng ấy, thấy được ánh sáng mặt trời chói chang, tìm được một bến đỗ cho chính mình.
Bỗng nhiên, hai người chú ý tới bông tuyết không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.
Lương Tây Kinh đeo nhẫn vào ngón tay cho cô, cùng cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài không trung có tuyết rơi, sau đó nhìn nhau cười.
“Như thế này có được xem là tiên tri không nhỉ?” Lương Tây Kinh nói.
Thi Hảo tiện tay kéo anh lại gần mình: “Lời tiên tri chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu hả?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Khóe môi Thi Hảo hơi cong lên: “Có phải chúng ta nên ra ngoài một lát không?”
Lương Tây Kinh: “Hửm?”
Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh ra ngoài sân. Từng viên bông tuyết lẻ tẻ rơi xuống giữa không trung, đậu trên vai, trên mái tóc của hai người.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Thi Hảo quay sang nhìn Lương Tây Kinh nói: “Làm như này thì lời tiên tri mới có thể trở thành sự thật đấy nhé.”
Từ nay về sau, họ sẽ dắt tay nhau cùng bước đi cho đến khi bạc đầu, tựa như ngày hôm nay. Lời tiên tri của riêng họ sẽ trở thành sự thật trong tương lai.
Nghe thấy câu nói của Tiêu Bạch Hủy, Thi Hảo ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang xoay người xuống ngựa rồi đi về phía mình. Cô cứ dõi theo bước chân của anh, trái tim khẽ rung động.
“Dì về phòng vẽ tranh trước đây.” Thấy con trai mình chỉ còn cách nơi này hơn mười mét, Tiêu Bạch Hủy dịu dàng nói: “Hai đứa chơi vui vẻ nhé.”
Mi mắt Thi Hảo khẽ run rẩy: “Vâng ạ.”
“…”
Mấy giây sau, Lương Tây Kinh đã đứng trước mặt Thi Hảo.
Anh đang định hỏi sao Tiêu Bạch Hủy lại rời đi nhưng chợt tinh mắt chú ý tới cảm xúc không được bình tĩnh của bạn gái mình. Anh cau mày, nâng tay lên sờ gò má của cô: “Sao vậy? Mẹ anh nói gì với em à?”
Thi Hảo ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
Cô thấy cảm xúc sốt ruột trong mắt Lương Tây Kinh, bên tai không ngừng vang vọng những lời nói của Tiêu Bạch Hủy.
“Hửm?” Lương Tây Kinh khom lưng đối diện với ánh mắt của cô: “Hảo Hảo?”
Thi Hảo đáp lại một tiếng “ừm” không rõ, sau đó dang hai tay về phía anh: “Anh ôm em một cái đi.”
Lương Tây Kinh không hiểu tại sao cô lại làm vậy nhưng vẫn vươn tay kéo cô vào lòng mình.
Ngửi mùi hương trên người Lương Tây Kinh, gò má của Thi Hảo đặt trên vai anh, trái tim trống rỗng thoáng chốc được lấp đầy.
Hai người ôm nhau một lát, Lương Tây Kinh tiếp tục hỏi: “Mẹ anh nói gì với em vậy?”
“Bà ấy không nói gì hết.” Thi Hảo không định hỏi kế hoạch kết hôn của anh. Cô nhìn về phía anh với vẻ mặt hết sức tự nhiên: “Bà ấy chỉ nói với em rằng trình độ cưỡi ngựa của anh rất cao, sau đó hỏi em có biết cưỡi ngựa không, em bảo em không biết.”
Thấy ánh mắt trốn tránh của cô, Lương Tây Kinh biết ngay cô đang nói dối.
Tuy nhiên anh cũng không sốt ruột. Nếu Thi Hảo không muốn nói thì anh sẽ kiên nhẫn chờ cô, chờ đến khi nào cô muốn nói, đương nhiên cô sẽ nói cho anh nghe.
Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh mỉm cười hỏi cô: “Em có muốn học cưỡi ngựa không?”
Thi Hảo hơi lo sợ: “Em sợ sẽ sẩy chân ngã xuống ngựa mất.”
“Không có chuyện đó đâu.” Lương Tây Kinh nắm tay cô tiến về phía sân cưỡi ngựa, anh an ủi cô bằng chất giọng dịu dàng: “Có anh ở đây mà.”
Anh sẽ không để Thi Hảo sẩy chân ngã xuống.
Lương Tây Kinh không chỉ đơn giản là một nhà lãnh đạo tài năng, mà còn là một thầy giáo tận tâm với nghề.
Ít nhất Thi Hảo cảm thấy như thế.
Suốt một buổi chiều, cô và Lương Tây Kinh đều chơi trong câu lạc bộ cưỡi ngựa.
Cô học cưỡi ngựa, còn Lương Tây Kinh thì dạy cô cưỡi ngựa.
Tần Yến vốn cũng có mặt ở đó, chẳng qua anh ấy cảm thấy mình làm kỳ đà cản mũi quá chói mắt nên chỉ xuất hiện một lát rồi về phòng nghỉ ngơi trước.
Thi Hảo không sợ độ cao, chẳng qua là có tâm lý sợ hãi đối với những loài động vật có hình thể lớn như ngựa.
Thế nên ngay cả việc lên ngựa cô cũng phải chuẩn bị tinh thần thật lâu mới dám trèo lên. Nếu là người khác, có lẽ đã sớm mất hết kiên nhẫn mà nói với cô rằng, rốt cuộc cô có muốn học hay không.
Nhưng Lương Tây Kinh sẽ không đối xử với cô như thế.
Lương Tây Kinh cực kỳ kiên nhẫn, không ngừng xoa dịu cảm xúc của cô, anh chưa bao giờ thể hiện dù chỉ là một chút cảm xúc không kiên nhẫn hay khó chịu bực bội.
Trước kia Thi Hảo đã cảm thấy Lương Tây Kinh thuộc tuýp người có cảm xúc cực kỳ ổn định và vững vàng.
Đến hôm nay, cô càng tin tưởng vào sự thật này.
Suốt cả buổi chiều đều hao phí ở sân cưỡi ngựa, lại thêm có một người thầy tận tâm và kiên nhẫn là Lương Tây Kinh, Thi Hảo dần dần học được cách cưỡi ngựa.
Đến sau này Tần Yến chạy tới sân cưỡi ngựa kêu hai người về ăn tối, Thi Hảo vẫn còn lưu luyến không nỡ rời đi.
Thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, Lương Tây Kinh cười nói: “Nếu em thích thì ngày mai chúng ta lại đến đây chơi tiếp.”
Thi Hảo sửng sốt: “Ngày mai chúng ta chưa về hả?”
Lương Tây Kinh cụp mi mắt nhìn cô: “Em muốn quay về à?”
Anh lo Thi Hảo sẽ cảm thấy không được thoải mái khi ở đây.
“Em sao cũng được.” Thi Hảo ngước mắt nhìn anh: “Chủ yếu là anh.”
Lương Tây Kinh suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Chiều mai chúng ta về được không? Buổi sáng anh dẫn em đi dạo xung quanh.”
Xung quanh toàn là phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp, anh cảm thấy Thi Hảo sẽ thích.
Đôi mắt Thi Hảo sáng lên, vội vàng đồng ý ngay tắp lự: “Vâng vâng.”
…
Đêm hôm đó, Lương Tây Kinh và Thi Hảo nghỉ lại ở Tây Viên.
Tần Yến đã về nhà sau khi ăn bữa tối cùng họ.
Đa số thời gian Tiêu Bạch Hủy đều ở trong phòng vẽ tranh. Lần này vì Thi Hảo đến nhà nên bà ấy mới dành nhiều thời gian để chiêu đãi hai người họ, không ru rú trong phòng vẽ tranh suốt ngày.
Sau bữa tối, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi dạo loanh quanh trong Tây Viên như đang tản bộ.
Ngoài trời quá lạnh nên hai người chỉ đi dạo một lát rồi vào nhà.
Dì Trình đã thu dọn phòng ngủ cho hai người. Thi Hảo và Lương Tây Kinh sẽ ngủ chung một phòng.
Về phòng ngủ, Lương Tây Kinh cụp mi nhìn Thi Hảo đang định đi tắm: “Em tắm trước đi, anh đi tìm mẹ trò chuyện một lát.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thi Hảo khẽ gật đầu: “Anh đi đi.”
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: “Em sẽ ở đây chờ anh về.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô. Anh nâng tay xoa đầu cô an ủi: “Anh sẽ quay về thật nhanh.”
“…”
Thi Hảo tắm rửa xong mà Lương Tây Kinh vẫn chưa về.
Bỗng dưng màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn do Thẩm Âm gửi tới, hỏi có phải cô đang ở Bắc Kinh không. Tối qua cô ấy tham dự tiệc tối giao thừa ở Bắc Kinh, hơn nữa sáng nay lại có sự kiện ở Bắc Kinh nên bây giờ vẫn chưa quay về thành phố Giang.
Thi Hảo: [Đúng rồi, còn cô thì sao? Tối nay về thành phố Giang hả?]
Thẩm Âm: [Tối nay chắc chắn là không về kịp rồi, tôi định quay về vào ngày mai. Còn hai người thì sao?]
Thi Hảo ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hỏi: [Thế thì cô có muốn đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi sẽ về vào chiều ngày mai.]
Thẩm Âm: [Lương Tây Kinh sẽ không chê tôi quá chói mắt chứ?]
Thi Hảo: [… Chắc là không đâu.]
Thẩm Âm: [Thế thì tôi không thành vấn đề, hai người đặt vé nhớ báo cho tôi một tiếng nhé.]
Thi Hảo: [Ok.]
Thi Hảo đang trò chuyện với Thẩm Âm thì Lương Tây Kinh về phòng.
Thi Hảo báo trước với anh về chuyện Thẩm Âm sẽ cùng họ trở về thành phố Giang, sau đó còn hỏi anh có đế ý hay không.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh không khỏi buồn cười: “Em không để ý thì anh để ý cái gì?”
“Cũng đúng.” Thi Hảo nghiêm túc nói: “Trong ba người chúng ta, anh và Thẩm Âm gặp nhau thì lẽ ra người nên ghen là em mới phải.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh sâu sắc cảm thấy mình quá oan uổng: “Anh với cô ấy hoàn toàn trong sạch.”
Thi Hảo liếc anh một cái: “Em cố tin anh một lần vậy.”
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh đang định vươn tay nhéo má Thi Hảo thì lại bị cô đánh cho một phát.
Vẻ mặt cô có phần ghét bỏ, nhắc nhở anh: “Anh vẫn chưa tắm đâu đấy.”
“…”
Lương Tây Kinh hơi nghẹn họng, thế là anh không thể kìm nén được nữa mà véo má cô một phát thật mạnh, véo xong mới đi về phía phòng tắm.
Thi Hảo: “… Đồ ấu trĩ.”
Thi Hảo hẹn gặp Thẩm Âm ở sân bay rồi lại trò chuyện với Ôn Ỷ mấy câu.
Buổi chiều vận động quá nhiều nên sau khi đặt di động xuống, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Khi Lương Tây Kinh tắm xong ra ngoài thì Thi Hảo đã gần như sắp chìm vào giấc ngủ.
Anh xốc chăn trèo lên giường, Thi Hảo mơ mơ màng màng chui vào lòng anh, giọng nói mềm nhũn: “Chúc ngủ ngon.”
Nhìn cô gái vùi mặt vào lòng mình, Lương Tây Kinh bỗng bật cười: “Chúc em ngủ ngon.”
Anh thít chặt cánh tay ôm chầm cô gái trong lòng, đôi môi mềm mại lướt qua gò má của cô, để lại một nụ hôn dịu dàng trên má cô.
Ở lại Tây Viên hơn một ngày, đến khi rời đi, Thi Hảo không khỏi lưu luyến.
Trước khi hai người rời đi, Tiêu Bạch Hủy đã tặng cho Thi Hảo một món quà: “Hảo Hảo, dì rất chào đón cháu và Tây Kinh lần sau lại đến đây chơi. Đây là chút lòng thành của dì, mong cháu có thể nhận lấy.”
Thi Hảo ngẩn ra, cô hơi lưỡng lự khi thấy bao lì xì màu đỏ và hộp quà mà bà ấy tặng cho mình.
Cô nhìn về phía Lương Tây Kinh theo phản xạ, sau đó lại nghe thấy anh nói với vẻ mặt dịu dàng: “Em cứ nhận đi.”
Thế là Thi Hảo vươn tay nhận lấy món quà của Tiêu Bạch Hủy: “Cháu cảm ơn dì.
Tiêu Bạch Hủy cười dịu dàng: “Chào mừng cháu thường xuyên đến đây chơi.” Dừng lại trong chốc lát, bà ấy lại nhìn Lương Tây Kinh căn dặn: “Nếu mẹ trở về thì sẽ báo cho con biết trước.”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Cả ba người đều không phải là kiểu người sẽ dây dưa rề rà lúc chia tay.
Sau khi đã dặn dò kỹ lưỡng những điều cần chú ý, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi vào xe hơi.
Tần Yến vẫn đóng vai “tài xế” của hai người.
Xe hơi vừa rời khỏi cổng Tây Viên, Thi Hảo lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía Tây Viên càng ngày càng thu nhỏ trong tầm mắt của mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc lưu luyến không nỡ rời xa.
Nhận thấy tâm trạng thay đổi của cô, Lương Tây Kinh khẽ hỏi: “Nếu em thích nơi này thì chỉ cần rảnh rỗi, chúng ta sẽ đến đây chơi.”
Thi Hảo “ừ” một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới điểm mấu chốt: “Bà ấy… Sắp trở về thành phố Giang à?”
Lương Tây Kinh: “Mẹ anh sẽ trở về để làm một chuyện.”
Anh không giấu Thi Hảo, cũng không tránh mặt Tần Yến, nói với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: “Một khoảng thời gian sau Lương Tự Minh sẽ quay về, mẹ anh cũng định về nhà một chuyến.”
Thi Hảo còn chưa hỏi về nhà làm gì, Tần Yến ngoảnh đầu lại nhìn Lương Tây Kinh một cái, lên tiếng trước: “Quay về…”
Anh ấy còn chưa kịp nói câu kế tiếp thì Lương Tây Kinh đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi, hàng mi dài cụp xuống che khuất cảm xúc trong đôi mắt: “Ly hôn.”
Thi Hảo kinh hãi, trong lòng rất bất ngờ, song đồng thời cô cũng cảm thấy không bất ngờ cho lắm.
Cô cụp mi nhìn bàn tay của Lương Tây Kinh đặt trên đùi mình. Cô lại gần anh, đặt tay lên lưng anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Lương Tây Kinh quay sang nhìn cô rồi lại nhìn bàn tay của hai người chồng lên nhau, thế là bàn tay của anh cong lên nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của Thi Hảo: “Anh không sao.”
Thi Hảo không nói gì, chỉ nắm tay anh chặt hơn, đồng thời ghé lại gần bên tai anh thủ thỉ: “Anh vẫn còn em.”
Lương Tây Kinh nở nụ cười hiểu ngầm: “Anh biết.”
Có Thi Hảo bầu bạn bên cạnh, anh không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Đây là sự thật mà Lương Tây Kinh đã biết từ rất lâu trước kia.
Đến sân bay, Tần Yến dặn dò hai người mấy câu rồi về nhà trước.
Hai người gặp mặt Thẩm Âm, sau đó vào phòng khách quý nghỉ ngơi một lát.
Trùng hợp là Thi Hảo lại gặp Dương Văn Tuấn ở phòng chờ khách quý của sân bay.
Thấy bọn họ, Dương Văn Tuấn cũng rất bất ngờ.
“Thi Hảo.” Anh ấy vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại ở…”
Dương Văn Tuấn còn chưa kịp hỏi hết câu thì đã thấy Lương Tây Kinh ở cách đó không xa, anh ấy không khỏi nở nụ cười: “Em đến đây chơi với tổng giám đốc Lương hả?”
Thi Hảo gật đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi kéo Lương Tây Kinh đến trước mặt Dương Văn Tuấn, hơi ngượng ngùng nói: “Đàn anh, em muốn chính thức giới thiệu anh ấy với anh.”
Cô không hỏi Lương Tây Kinh có đồng ý hay không mà cứ thế nói luôn: “Đây là Lương Tây Kinh, bạn trai của em.” Thi Hảo đưa mắt nhìn Lương Tây Kinh rồi lại dời mắt về phía Dương Văn Tuấn: “Đây là Dương Văn Tuấn, đàn anh thời đại học trước kia đã giúp đỡ em rất nhiều.”
“…”
Nghe thấy lời giới thiệu của Thi Hảo, Lương Tây Kinh đành phải gánh gượng vươn tay ra trước mặt Dương Văn Tuấn: “Kỹ sư Dương, rất vui được gặp anh.”
Dương Văn Tuấn nở nụ cười nguôi ngoai, sau đó bắt tay với Lương Tây Kinh, đồng thời nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương, anh thật may mắn.”
Lương Tây Kinh hiểu ý Dương Văn Tuấn, thế nên anh cũng đáp lại bằng giọng chọc tức người khác: “Quả thực tôi may mắn hơn kỹ sư Dương một chút.”
Bởi vì may mắn nên anh mới gặp được Thi Hảo, hơn nữa còn yêu đương với cô.
Nghe vậy, Dương Văn Tuấn lại không tức giận.
Anh ấy cười khẽ, đưa mắt nhìn hai người đứng trước mặt mình: “Khi nào sắp có tin vui thì đừng quên mời tôi uống một ly rượu mừng.”
Lương Tây Kinh rất khâm phục tính cách cởi mở của anh ấy nên thái độ của anh trở nên thân thiện hơn chút xíu: “Chắc chắn rồi.”
Thấy vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói gì đó của Dương Văn Tuấn, Lương Tây Kinh nói thêm một câu: “Sẽ không xảy ra chuyện mà anh vẫn lo lắng đâu.”
Nghe vậy, Dương Văn Tuấn mới yên lòng: “Anh hãy yêu thương cô ấy thật nhiều.”
Trò chuyện mấy câu với Dương Văn Tuấn, Thi Hảo mới biết khoảng thời gian trước anh ấy có đến Bắc Kinh để phụ trách một dự án ở đây.
Đến tận hôm nay mới quyết định xong một vài thứ mấu chốt nên anh ấy định tranh thủ kỳ nghỉ tết Dương lịch để trở về thành phố Giang nghỉ ngơi mấy ngày.
Sau khi lên máy bay, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi bên cạnh nhau.
Thẩm Âm và trợ lý của cô ấy ngồi sau ghế của họ. Thẩm Âm thường xuyên bắt chuyện với Thi Hảo khiến Lương Tây Kinh hơi bất mãn. Anh không rõ rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa Thi Hảo và Thẩm Âm đã trở nên thân thiết đến mức này.
Thân thiết đến mức Thi Hảo chẳng buồn bận tâm tới người bạn trai là anh đây, chỉ lo tán gẫu với Thẩm Âm trong suốt thời gian chờ máy bay cất cánh.
Thi Hảo không hề hay biết suy nghĩ hẹp hòi trong lòng Lương Tây Kinh. Cô đang bận tán phét về mấy tin đồn với Thẩm Âm, nói chuyện hăng say đến mức quên cả thời gian.
Nếu không phải sợ Lương Tây Kinh sẽ giận dỗi thì cô thậm chí muốn đổi chỗ với trợ lý của Thẩm Âm để có thể tiếp tục tán phét với cô ấy ấy chứ.
Để tránh gây ồn ào cho các hành khách khác, sau khi máy bay cất cánh không được bao lâu, hai người đều giữ im lặng, không tiếp tục trò chuyện nữa.
“Buồn ngủ rồi à?” Lương Tây Kinh nhìn cô gái bên cạnh mình.
Thi Hảo ngáp một cái: “Hơi hơi, giờ em muốn ngủ một lát.”
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ: “Em ngủ đi.”
Giọng anh rất ấm áp: “Chừng nào máy bay hạ cánh, anh sẽ đánh thức em.”
Thi Hảo nở nụ cười tươi sáng: “Vâng.”
Bởi vì thân phận ngôi sao nữ nổi tiếng của Thẩm Âm nên khi máy bay của họ hạ cánh xuống sân bay thành phố Giang, họ gặp được không ít fans hâm mộ đến đây đón máy bay.
Để tránh tình huống bất trắc, đoàn người rời đi thông qua lối đi VIP.
Ra ngoài sân bay, Thẩm Âm chia tay với họ.
Cô ấy còn có lịch trình khác, còn Thi Hảo và Lương Tây Kinh thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Về đến biệt thự, trong lúc thu dọn hành lý, Thi Hảo mới nhớ tới món quà mà Tiêu Bạch Hủy tặng cho mình.
Trong bao lì xì đỏ là một xấp tiền dày cộp, Thi Hảo đổ xấp tiền ra đếm thử, sau đó nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Có phải bà ấy cho em nhiều quá không?”
Lương Tây Kinh cụp mi nhìn cô: “Bao nhiêu mà nhiều?”
Anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Mẹ anh lo rằng em sẽ hoảng sợ nên chỉ cho chừng này thôi, không thì bà ấy còn có thể cho em nhiều hơn ấy chứ.”
Số tiền mà bà ấy nhét vào bao lì xì này chẳng qua là để lấy số hên thôi.
Thi Hảo im thin thít.
Lương Tây Kinh cầm xấp tiền lên rồi chỉ vào hộp quà bằng gỗ khác, nói: “Em nhìn xem có hợp không.”
“Hở?” Thi Hảo cúi đầu: “Đây là cái gì thế?”
Sau khi rời khỏi Tây Viên, túi xách của Thi Hảo hơi nhỏ không nhét vừa hộp quà nên cô đưa mấy thứ này cho Lương Tây Kinh giữ hộ.
Lúc qua cửa an ninh sân bay, cô cũng không kiểm tra xem bên trong đựng thứ gì.
Lương Tây Kinh nhếch môi cười: “Em cứ xem rồi sẽ biết.”
Thi Hảo nhìn anh do dự một lát rồi mới mở hộp quà trông rất cổ kính đó.
Khi thấy thứ nằm trong hộp, cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Thứ này là…?”
Lương Tây Kinh cầm chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy với màu xanh biếc được phân bố đều đặn đặt trong hộp quà lên, sau đó nâng một tay Thi Hảo: “Đeo thử xem có vừa không?”
Thi Hảo đè lên tay Lương Tây Kinh: “Thứ này quá đắt tiền.”
Mặc dù Thi Hảo không phải là chuyên gia giám định phỉ thúy nhưng trước kia cô cũng từng đi theo Lương Tây Kinh tham dự không ít buổi bán đấu giá, cho nên cô cũng hiểu biết chút ít về một số vật phẩm trang sức đắt tiền.
Chiếc vòng tay mà Tiêu Bạch Hủy tặng cho cô, vừa thấy đã biết có giá trị cực kỳ cao.
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười: “Thứ này là mẹ anh muốn tặng cho em mà.”
Thi Hảo không hiểu ý của Lương Tây Kinh cho lắm.
Lương Tây Kinh bèn giải thích: “Chiếc vòng tay này là do bà nội anh từng tặng cho mẹ anh hồi bà ấy mới kết hôn với người đó.”
Đây là vòng tay gia truyền của nhà họ Lương.
Thi Hảo kinh ngạc há hốc miệng: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh nắm tay cô, thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, một tia buồn cười lướt qua trong mắt anh: “Bây giờ mẹ anh tặng lại chiếc vòng tay này cho em, em thông minh cỡ này chắc chắn đã hiểu được ý của mẹ anh rồi nhỉ.”
“…”
Thi Hảo ngớ người, đôi môi khẽ run rẩy: “Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?” Lương Tây Kinh thay đổi góc độ rồi đeo vòng tay vào cổ tay của Thi Hảo: “Em không muốn hả?”
Thi Hảo cụp mắt nhìn anh cẩn thận từng li từng tí đeo vòng tay vào cổ tay cho mình như thể sợ làm mình đau, lại nhớ tới lời nói mà Tiêu Bạch Hủy từng nói với mình lúc ở Tây Viên.
Cô im lặng trong chốc lát rồi ngước mắt lên nhìn Lương Tây Kinh, hỏi một câu khiến anh kinh ngạc đến sững sờ: “… Anh bảo bà ấy cầu hôn em giúp anh hả?”
Lương Tây Kinh bị điếng hồn vì câu hỏi của cô, không khỏi liếc cô một cái: “Em nói gì vậy?”
Thi Hảo hậm hực vươn tay sờ chóp mũi: “Anh còn chưa cầu hôn em đâu, anh bảo em biết nhận vòng tay này kiểu gì cho phải nhẽ?”
Lương Tây Kinh chăm chú nhìn vào hàng mi khẽ run rẩy của cô, khóe môi anh cong lên: “Ý em là, chỉ cần anh cầu hôn em thì em sẽ chịu nhận chiếc vòng ngọc này hả?”
Nghe vậy, Thi Hảo vốn định trả lời đúng vậy, song cô lại cảm thấy mình đồng ý dễ dàng như vậy thì lời cho Lương Tây Kinh quá.
Thế là cô lại ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh: “Còn phải xem thành ý của anh nữa.”
Lương Tây Kinh đã hiểu.
Anh nhét vòng ngọc vào lòng bàn tay Thi Hảo, giọng nói trầm lắng: “Được, anh hiểu rồi.”
Thi Hảo đối diện với anh trong chốc lát. Để tránh khiến anh hiểu nhầm, Thi Hảo mím môi rồi nói: “Em không có ý giục anh cưới em đâu nhé.”
Cô lẩm bẩm: “Em vẫn chưa sốt ruột đâu.”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Nhưng anh sốt ruột.”
Anh kéo Thi Hảo đứng dậy từ trên tấm thảm trải sàn, ôm chầm cô vào lòng mình, gương mặt của anh thân thiết dụi lên gò má của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Anh mới là người sốt ruột.” Anh cúi đầu tìm kiếm đôi môi của cô, nói một câu phát âm không rõ ràng: “Anh muốn cưới em từ rất lâu rồi.”
“…”
-
Mặc dù nói vậy nhưng sau ngày hôm ấy, Thi Hảo chờ suốt nửa tháng mà vẫn không thấy Lương Tây Kinh cầu hôn mình.
Nếu không phải hai người vẫn luôn ở bên nhau, chỉ tách rời khỏi nhau những lúc làm việc, hơn nữa thái độ dính người của Lương Tây Kinh thì có lẽ Thi Hảo sẽ nghi ngờ anh hoàn toàn không có ý định cưới mình.
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, còn phải đi làm thêm một tháng nữa thì mới đến kỳ nghỉ tết Âm lịch.
Gần đến kỳ nghỉ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trở nên bận rộn hơn trước kia. Thi Hảo đỡ hơn một chút, cho dù phải tăng ca vào ngày cuối tuần thì cũng có thể giải quyết trong vòng một hai tiếng ở nhà.
Trái lại là Lương Tây Kinh liên tục phải xử lý những công việc lặt vặt.
Ngày cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, anh còn nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc thương nghiệp ở Hồng Kông, nhất định phải có mặt.
Vừa nhận được thư mời, Lương Tây Kinh lập tức hỏi Thi Hảo có thể làm bạn nữ cùng đi dự tiệc với anh không.
Biết địa điểm tổ chức bữa tiệc là trên du thuyền, Thi Hảo đồng ý rất dứt khoát.
Cô thích biển rộng, thích cảm giác khi đứng trên du thuyền.
Tối thứ sáu, Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đến Hồng Kông.
Khi hai người đến nơi thì đã khuya nên sau khi rửa mặt xong xuôi, hai người lập tức đi ngủ luôn.
Chiều hôm sau, Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đến salon thiết kế tạo hình cá nhân để làm tóc, trang điểm và chọn quần áo cho cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Thi Hảo đến một nơi như thế này, chẳng qua trước kia cô chưa bao giờ cảm thấy long trọng như bây giờ.
Đến khi sửa soạn xong xuôi, hai người lên đường đi đến nơi tổ chức tiệc.
Du thuyền được thả neo ở cảng.
Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến nơi, bên trên du thuyền đã người đến người đi, có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới kinh doanh.
Sau khi trò hàn huyên đôi lời với những người từng giao tiếp trước kia, Thi Hảo mới biết người đứng ra tổ chức bữa tiệc trên du thuyền này là nhà họ Minh ở Hồng Kông, tức là gia đình bên nhà ngoại của Thẩm Minh Yến.
Biết được tin này, tranh thủ lúc Lương Tây Kinh đang đàm phán với người khác, Thi Hảo đi sang một bên nghỉ ngơi, nhân tiện gửi tin nhắn cho Thẩm Âm hỏi cô ấy đang ở đâu.
Lát nữa chắc chắn Thẩm Minh Yến sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này. Cơ hội tốt đến thế, lẽ ra Thẩm Âm nên đến đây để theo đuổi người ta mới đúng.
Tin nhắn vừa được gửi đi thì một trận xôn xao truyền tới từ nơi xa.
Thi Hảo ngước mắt lên, thấy Thẩm Minh Yến khoác lên mình bộ suit phẳng phui, được một nhóm vệ sĩ vây quanh đang bước tới.
Cô nhướng mày, đang định dời mắt nhìn sang nơi khác thì không biết từ khi nào Lương Tây Kinh đã đi đến bên cạnh cô, giọng nói âm u sâu lắng: “Em nhìn anh ta làm gì?”
“?”
Thi Hảo ngửa đầu lên nhìn người đàn ông đang chặn đường trước mặt mình, không khỏi buồn cười: “Hôm nay trông tổng giám đốc Thẩm hơi bị đẹp trai.”
Lương Tây Kinh: “…”
Thấy vẻ mặt uất ức của anh, Thi Hảo buồn cười: “Anh đừng chặn trước mặt em, để em chụp tấm ảnh cho Thẩm Âm cái đã.”
Lương Tây Kinh cạn lời: “Lát nữa cô ấy sẽ đến đây, không cần chụp.”
Thi Hảo sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
“Lúc nãy anh nghe người ta nói.” Lương Tây Kinh bình tĩnh giải thích.
Huống chi Thẩm Minh Yến đang ở đây, nơi này lại là địa bàn của nhà họ Minh, chắc chắn Thẩm Âm sẽ chạy đến đây.
Lương Tây Kinh vừa dứt lời thì di động của Thi Hảo rung lên, có một tin nhắn mới từ Thẩm Âm.
Thẩm Âm: “Kẹt xe mất tiêu rồi hu hu hu, tôi đang trên đường đây, cô chờ tôi một xíu, nhân tiện trông chừng Thẩm Minh Yến giúp tôi nhé.”
Thi Hảo đang định trả lời “Ok” thì Lương Tây Kinh cười khẩy một tiếng: “Đừng quan tâm tới cô ấy.”
“…”
Thi Hảo không để ý tới Lương Tây Kinh, vẫn giơ cao di động lên chụp một bức ảnh của Thẩm Minh Yến rồi gửi cho Thẩm Âm: [Ừm, tôi đợi cô.]
Thẩm Âm: [Ừm ừm, tối nay hai người sẽ ngủ lại trên du thuyền hả?]
Thi Hảo: [Chắc vậy.]
Thẩm Âm: [Lát nữa gặp lại nhé.]
Thi Hảo vừa trò chuyện với Thẩm Âm xong, Lương Tây Kinh lập tức kéo cô đi gặp không ít đối tác của công ty anh.
Rất nhiều người đều biết bạn gái của Lương Tây Kinh là thư ký trước kia từng làm việc cho anh, đồng thời họ cũng biết Lương Hanh không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, tuy nhiên vẫn có không ít người cho rằng hai người sẽ không thể đi đến cuối cùng.
Mãi đến tối hôm nay, Lương Tây Kinh gặp ai cũng giới thiệu Thi Hảo là bạn gái của mình, hơn nữa khi được người khác hỏi thăm có phải anh sắp có tin vui hay không thì anh đều trả lời rằng mình nghe lời bạn gái, mọi người mới hiểu ra – Có lẽ Lương Tây Kinh thật sự muốn cưới Thi Hảo.
Lương Tây Kinh giới thiệu Thi Hảo với mọi người không chỉ đơn giản muốn tuyên bố cho mọi người biết cô là bạn gái của mình, anh còn nhắc đến công việc mà Thi Hảo đang làm.
Những người có mặt trong bữa tiệc du thuyền ngày hôm nay, trong tương lai rất có khả năng sẽ trở thành đối tác của Thi Hảo. Nếu có thể nhận được hợp đồng cộng tác với họ thì lộ trình thăng tiến của Thi Hảo trong tương lai sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Có điều Lương Tây Kinh chỉ phụ trách giới thiệu đối tác cho cô, còn những việc khác anh sẽ không nhúng tay vào.
Anh biết năng lực của Thi Hảo, chỉ cần cho cô một cơ hội tiếp xúc, cô sẽ có bản lĩnh khiến người ta tin tưởng năng lực của cô, bội phục sự chuyên nghiệp của cô.
Không lâu sau, Thẩm Âm đã đến nơi.
Cô ấy trò chuyện với Thi Hảo mấy câu, sau đó chỉ vào Thẩm Minh Yến đứng cách đó không xa, hạ thấp âm lượng xuống: “Tôi đi tìm anh ấy nhé.”
Thi Hảo cười khẽ, nháy mắt mấy cái với cô ấy: “Chúc cô may mắn.”
Sau khi Thẩm Âm rời đi, Thi Hảo thấy Lương Tây Kinh ở cách đó không xa đang trao đổi với người khác, cô bèn nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa vào nhà vệ sinh không lâu thì Thi Hảo nghe thấy có người tán gẫu ở chỗ bồn rửa tay.
“Mấy cô nghe tin gì chưa? Không ngờ tổng giám đốc của tập đoàn Lương thị lại thật sự muốn cưới một cô thư ký.”
“Ai mà biết được chứ, nói không chừng ngày mai hai người đó chia tay cũng nên. Nhà cao cửa rộng dễ gì mà đặt chân vào được.”
“Hồi trước tôi cứ nghe người ta bảo thư ký của Lương Tây Kinh chẳng xinh đẹp tí nào, ngoại hình hết sức tầm thường, tối nay gặp được mới thấy thực ra cô ấy cũng đẹp lắm chứ bộ.”
“Không chỉ xinh đẹp mà vóc dáng cũng rất chuẩn.”
“Thế chẳng phải là chuyện bình thường à? Loại phụ nữ có xuất thân như cô ta, nếu không xinh đẹp, vóc dáng cũng không chuẩn thì chắc Lương Tây Kinh cũng chướng mắt cô ta ấy chứ.”
“Tôi thật sự rất muốn rốt cuộc Thi Hảo đã dùng thủ đoạn gì để cưa đổ tổng giám đốc Lương.”
“Tôi cũng tò mò chết đi được, rốt cuộc Lương Tây Kinh thích cô ta ở điểm nào?”
“…”
Nghe tiếng trò chuyện bên ngoài càng ngày càng xa, Thi Hảo cạn lời ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết mấy cô nàng kia đang mỉa mai hay là khen ngợi mình nữa.
Thi Hảo nán lại trong phòng vệ sinh một lát rồi mới ra ngoài, vừa lúc gặp được người chạy đến đây tìm mình.
“Em đi đâu vậy?” Lương Tây Kinh sốt ruột đi đến trước mặt cô.
Thi Hảo ngẩng đầu nhìn anh rồi chỉ ra sau lưng mình: “Em đi vệ sinh, anh trò chuyện xong rồi hả?”
Lương Tây Kinh nhân tiện nắm tay cô, ừ một tiếng: “Trò chuyện xong rồi. Em mệt chưa? Có muốn đến phòng của chúng ta nghỉ ngơi không?”
Thi Hảo suy nghĩ mấy giây rồi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài bầu trời đêm đen nhánh: “Lát nữa hẵng đến đó, chúng ta lên trên hóng gió một lát nhé?”
Lương Tây Kinh: “Em không thấy lạnh à?”
Thi Hảo chỉ vào áo choàng khoác trên vai mình: “Em có cái này rồi.”
Hai người ra ngoài boong tàu du thuyền ngắm cảnh đêm.
Hồng Kông là một thành phố hết sức choáng ngợp lộng lẫy.
Ít nhất Thi Hảo cảm thấy như thế.
Hóng gió một lát, Thi Hảo ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh đã cởi áo vest khoác lên vai mình, bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không lạnh mà. Nhiệt độ hôm nay cũng hơi cao đấy, không lạnh mấy đâu.”
Lương Tây Kinh: “Khoác vào, đừng để bị cảm.”
Thi Hảo nhìn anh: “Vậy còn anh?”
Gió biển thổi tới, chiếc áo sơ mi trắng trên người Lương Tây Kinh bị thổi dính sát vào cơ bụng của anh, khiến Thi Hảo có thể lập tức nhìn thấy từng múi cơ bụng mượt mà và cơ bắp săn chắc trên cơ thể anh.
Cứ thế nhìn một lát, Thi Hảo khẽ mím môi rồi chầm chậm dời tầm mắt sang chỗ khác để mình có thể tỉnh táo lại một chút.
Chẳng qua là cơ bụng mà thôi, có phải cô chưa từng vuốt ve bao giờ đâu, đừng có quê mùa như thể “chưa được trải đời” thế.
Chú ý tới vành tai đỏ ửng của Thi Hảo, Lương Tây Kinh ngước mắt lên nhìn cô: “Sao tai em đỏ bừng vậy?”
“…” Thi Hảo xấu hổ liếc anh một cái: “Em lạnh.”
Cô sẽ không bao giờ chịu thừa nhận tai mình đỏ vì nhìn lén cơ bụng của anh đâu nhé.
Lương Tây Kinh hoàn toàn không tin: “Thật không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Để đề phòng Lương Tây Kinh tiếp tục gặng hỏi, Thi Hảo nhớ tới tin đồn mà lúc nãy mình đi vệ sinh tình cờ nghe thấy, thế là cô không kìm nén được mà hỏi Lương Tây Kinh: “Em có thể hỏi anh một câu không?”
Lương Tây Kinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô: “Em hỏi đi.”
Thực ra thì Thi Hảo cũng như mấy cô gái kia, rất muốn biết rốt cuộc Lương Tây Kinh thích mình hồi nào, tại sao lại thích mình.
“Anh… Thích em hồi nào?” Thi Hảo muốn biết đáp án nên hỏi cũng rất thẳng thắn.
Lương Tây Kinh sững sờ, không ngờ Thi Hảo lại muốn hỏi câu này.
Đôi mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi lại bằng chất giọng ôn hòa “Em tò mò à?”
Thi Hảo lẩm bẩm: “Nếu không tò mò thì em sẽ không hỏi đâu.”
Câu hỏi này, thực ra chính Lương Tây Kinh cũng không biết đáp án chính xác.
Anh nhớ lại chuyện quá khứ rồi nói với Thi Hảo: “Em có biết lần đầu tiên anh gặp em là hồi nào không?”
Thi Hảo: “Lúc em thực tập ở tập đoàn đúng không?”
Lương Tây Kinh: “Không đúng.”
Thi Hảo: “Hở?”
Lần đầu Lương Tây Kinh gặp Thi Hảo là hồi cô học lớp 7.
Nhưng cũng không thể nói là “gặp”, lẽ ra phải gọi là lần đầu tiên anh thấy Thi Hảo, đó là năm cô học lớp 7.
Hồi Thi Hảo học lớp 7, Lương Tây Kinh đã sắp tốt nghiệp trung học phổ thông.
Lương Tây Kinh từ thời cấp 3 đã từng nghe nói tới cái tên “Thi Hảo” rất nhiều rất nhiều lần.
Lương Hanh rất thích Thi Hảo, sau khi đưa Thi Hảo đến trại trẻ mồ côi, ông còn thường xuyên tranh thủ thời gian đến đó thăm cô.
Mỗi lần thăm Thi Hảo rồi về nhà, ông sẽ bắt đầu bới lông tìm vết với Lương Tây Kinh. Ông cảm thấy Thi Hảo là một cô bé rất ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa cũng rất đáng thương.
Dần dà, đối với Lương Tây Kinh mà nói, Thi Hảo hơi hơi giống “con nhà người ta”.
Đương nhiên anh còn không ấu trĩ đến mức đó, cứ khăng khăng so đo với một đứa trẻ đáng thương không có nhà để về.
Đến khi Thi Hảo tốt nghiệp tiểu học, Lương Hanh biết Thi Hảo đạt được số điểm cao nhất trong toàn trường, ông lại bắt đầu điên cuồng khen ngợi Thi Hảo với Lương Tây Kinh.
Hôm trường cấp hai của Thi Hảo khai giảng, Lương Hanh còn dành thời gian đi thăm cô, tặng quà cho cô.
Hôm ấy Lương Tây Kinh cũng đi theo ông nội mình. Chẳng qua anh không theo Lương Hanh vào nhà.
Anh hồi ấy, có cảm giác cực kỳ phức tạp đối với Thi Hảo.
Một mặt anh nghĩ rằng ông cụ nhà mình có người bầu bạn trò chuyện cùng là chuyện đáng mừng, không đến mức tuổi già cô đơn một mình, mặt khác anh lại cảm thấy tình yêu mà ông nội dành cho mình bị chia cắt mất một phần nhỏ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh trước khi thấy Thi Hảo.
Lương Hanh vào trại trẻ mồ côi tặng đồ, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thi Hảo dắt một đứa trẻ ba bốn tuổi rời khỏi trại trẻ mồ côi, liên tục quơ tay trao đổi gì đó với cô bé ấy.
Thi Hảo mười hai tuổi trông vừa gầy vừa nhỏ thó.
Nhìn từ góc độ của Lương Tây Kinh, cô thật sự rất yếu, yếu đến mức một bàn tay của anh có thể nhấc bổng cô lên.
Khoảnh khắc ấy, Lương Tây Kinh nhớ tới quá khứ của Thi Hảo mà Lương Hanh từng kể cho mình nghe.
Trong tích tắc, anh chợt nhận thấy mình thật sự quá bủn xỉn, so đo tình yêu của ông cụ nhà mình với một cô bé nhỏ xíu làm gì? Em ấy đáng thương cỡ này, ông cụ nhà mình tốt với em ấy hơn một chút là chuyện đương nhiên mà.
Đó là lần đầu tiên Lương Tây Kinh nhìn thấy Thi Hảo.
Sau lần đó, mỗi khi ông cụ nhắc đến Thi Hảo, thỉnh thoảng Lương Tây Kinh còn quan tâm hỏi han mấy câu.
Đương nhiên anh còn chưa biến thái đến mức thích Thi Hảo ngay từ hồi đó. Anh chỉ đồng cảm với những gì mà cô đã trải qua, mong rằng tương lai cô sẽ càng ngày càng tốt hơn mà thôi.
Sau này gặp lại Thi Hảo là khi cô học đại học.
Kể từ khi tốt nghiệp đến nay, Lương Tây Kinh vẫn làm việc ở chi nhánh nước ngoài, lần đó cũng là sự trùng hợp bất ngờ, anh về nước mấy ngày vì một dự án.
Sau đó anh nhận được lời mời tham dự một buổi tọa đàm từ trường đại học mà Thi Hảo đang theo học.
Chẳng qua hôm ấy, Thi Hảo không xuất hiện trong hội trường.
Hôm đó cô đi làm thêm.
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Lương Tây Kinh đến văn phòng trưởng khoa để trò chuyện mấy câu.
Trưởng khoa là bạn học cũ của Lương Tự Minh, trước kia quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Khi anh trò chuyện xong rời khỏi trường thì sắc trời đã tối om.
Lương Tây Kinh và trợ lý vừa bước ra sân trường, bỗng một cái tên quen thuộc lọt vào tai anh, đó là tiếng kêu của bạn cùng lớp với Thi Hảo đang gọi tên cô ấy.
“Thi Hảo, sao cậu thê thảm dữ vậy?” Bạn nam kia hỏi.
Như phản xạ có điều kiện, Lương Tây Kinh nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Cách đó không xa, Thi Hảo đang đứng ở đó, mái tóc ướt nhẹp, trông thật sự thê thảm.
Nhưng cô chẳng thèm để bụng.
Cô sửa soạn lại mái tóc ướt nhẹp, nở nụ cười trả lời bạn nam kia: “Lúc làm thêm tôi gặp phải một cặp đôi đang cãi nhau. Cô gái bất cẩn hất ly nước trái cây lên người tôi nên mới bị ướt.”
Nói xong, Thi Hảo chỉ vào khuôn viên trường học: “Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải về ký túc xá đây.”
“…”
Nghe Lương Tây Kinh kể xong, Thi Hảo vô cùng khiếp sợ.
“Chúng ta từng gặp nhau sớm đến thế sao?”
Lương Tây Kinh sửa lại câu nói của cô: “Phải nói là chỉ có mình anh từng nhìn thấy em thôi.”
Từ đầu tới cuối, Thi Hảo chưa bao giờ liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
Thi Hảo ngượng ngùng: “Có phải anh…”
Hiểu ý cô, Lương Tây Kinh bất đắc dĩ nói: “Anh rất tiếc khi phải nói với em rằng, không phải.”
Lương Tây Kinh không phải là người sẽ bị tình yêu sét đánh với một người khác.
Chẳng qua anh không thể phủ nhận một điều, lúc nào anh cũng nhớ tới nụ cười của Thi Hảo ở cổng trường hôm ấy. Đến khi cô được thực tập ở tập đoàn Lương thị, sau này lên làm trợ lý của mình, đôi khi cô phải chịu oan ức ở nơi làm việc, anh lại nhớ đến nụ cười của cô ngày hôm ấy.
Thời điểm anh thật sự phải lòng Thi Hảo chắc là khi cô đã trở thành thư ký của anh.
Nhưng cụ thể là ngày nào, vì sự kiện nào thì Lương Tây Kinh cũng không thể đưa ra đáp án chính xác. Anh chỉ biết rằng anh càng ngày càng không thể nhẫn nại khi thấy người khác ức hiếp Thi Hảo, cũng càng ngày càng không thể trơ mắt nhìn cô tan tầm về nhà một mình cô đơn lẻ bóng.
Bữa tiệc nguyên đán tối hôm ấy, cũng có một phần là do cồn thúc đẩy cảm xúc trong lòng anh.
Nhưng Lương Tây Kinh dám khẳng định rằng, anh thích Thi Hảo, muốn yêu đương với Thi Hảo. Trước kia anh không dám bày tỏ là vì sợ Thi Hảo sẽ từ chối mình.
Anh biết Thi Hảo sợ điều gì nhất.
Nghe vậy, Thi Hảo bị nghẹn họng, kìm lòng không đậu lẩm bẩm: “Cho nên anh cố tình gài bẫy em chứ gì?”
Lương Tây Kinh vẫn mỉm cười, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Cũng không thể gọi là gài bẫy đâu nhỉ.”
Anh chỉ thử thăm dò thái độ và cảm xúc của Thi Hảo dành cho mình mà thôi.
Lương Tây Kinh khóa môi Thi Hảo, nói một câu phát âm không rõ ràng: “Anh cảm thấy rất may mắn.”
Đêm hôm ấy, anh thành công.
Khi anh từ từ nhắm mắt nằm trên sofa, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Thi Hảo đặt lên người mình, anh đã biết Thi Hảo cũng thích mình. Nắm chắc được điều này, đoạn sau anh mới dám làm một số chuyện liều lĩnh hơn.
Đôi môi Thi Hảo khẽ hé mở, đang định cãi lại thì Lương Tây Kinh đã bế cô lên, cúi đầu nói: “Chúng ta về phòng nhé?”
“…”
Hai người đều không chú ý tới có người ở nơi xa đang nhìn họ.
Trước đó không lâu, tổng giám đốc Lưu đã nghe tin Lương Tây Kinh và Thi Hảo đang yêu nhau. Ông ta đang nghĩ nên tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi với hai người, lần trước trên bàn tiệc ông ta có mắt không tròng nên mới ăn nói bậy bạ.
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp mở lời thì hai người kia đã bắt đầu hôn môi ngay trước mắt ông ta.
Tổng giám đốc Lưu hơi ái ngại nên quyết định chờ hai người kia hôn xong rồi mới lại gần.
Tiếc rằng Lương Tây Kinh không cho ông ta cơ hội đó.
Không lâu sau, Lương Tây Kinh đã bế Thi Hảo trở về phòng nghỉ của hai người.
Sáng hôm sau, du thuyền cập bến.
Tổng giám đốc Lưu mới thấy hai người kia dính nhau như sam. Ông ta cực kỳ biết điều, không lại gần quấy rầy họ. Chuyện xin lỗi đành phải để lần sau.
…
Thi Hảo và Lương Tây Kinh không hề hay biết tổng giám đốc Lưu vẫn còn nhớ vụ mình ăn nói bỗ bã với Thi Hảo trong bữa tiệc hôm ấy.
Ngày thứ hai sau khi tham dự bữa tiệc, hai người trở về thành phố Giang.
Đi làm nốt ngày cuối cùng, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngủ lại ở biệt thự một đêm, hôm sau lên đường trở về nhà cũ.
Theo lý mà nói, Thi Hảo không nên đến đây vào ngày tết Âm lịch. Chẳng qua Lương Tây Kinh và Lương Hanh đều không đồng ý, khăng khăng yêu cầu cô phải đến nhà họ.
Thi Hảo biết hai ông cháu không yên tâm bỏ mặc mình ăn tết một mình. Họ sợ cô sẽ cô đơn.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đồng ý ăn tết cùng hai ông cháu.
Hôm nay là ngày ba mươi tháng Chạp, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhau dán câu đối cho nhà cũ, sau đó tổng vệ sinh cho cả căn nhà.
Buổi tối, thậm chí Thi Hảo còn đích thân vào bếp, cùng bác Tôn nấu bữa tối cho cả nhà.
Ừm, Lương Tây Kinh cũng vào bếp.
Anh chế biến một phần nộm dưa chuột.
Bác Tôn không cưới vợ, từ hồi còn trẻ đến bây giờ vẫn luôn sống ở nhà họ Lương.
Tết Âm lịch, cả bốn người quây quần bên nhau ăn tết.
Ăn bữa cơm đoàn viên xong, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cùng xem Gala Cuối Năm với Lương Hanh, nhân tiện thức đêm chờ đến giao thừa.
Đêm nay, hai người không đi bất cứ nơi nào, chỉ ra ngoài sân chơi đốt pháo hoa que.
Đón giao thừa xong, hai người trở về phòng ngủ.
Tiếng pháo nổ truyền tới từ nơi xa ngoài cửa sổ, trong phòng ngủ cũng không ngừng vang lên những tiếng động mờ ám ướt át.
Khi hai người thực sự nằm trên giường ngủ thì đã hơn ba giờ sáng.
Thi Hảo vừa ngả người lên giường, Lương Tây Kinh lập tức đưa một bao lì xì cho cô: “Hảo Hảo, chúc mừng năm mới.”
Thi Hảo ngây người, cố gắng giữ tỉnh táo mở mắt ra nhìn anh: “Sao anh còn chuẩn bị thứ này?”
Lúc ăn bữa tối, Lương Hanh và bác Tôn cũng tặng bao lì xì mừng tuổi cho họ.
“Ừ.” Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Tiền áp tuế*.”
*Tiền áp tuế: Theo phong tục của Trung Quốc, “tiền áp tuế” là loại tiền mừng tuổi vào năm mới cho trẻ nhỏ sẽ được đặt ở dưới chân giường với mục đích xua đuổi, trấn áp tà ma không cho chúng làm hại trẻ nhỏ, phù hộ đứa trẻ sống lâu trăm tuổi, không gặp tai họa bệnh tật.
Khóe môi Thi Hảo cong lên: “Đã nhiều năm rồi em không nhận được nhiều bao lì xì như năm nay.”
Lương Tây Kinh khựng lại trong chốc lát rồi kéo cô vào lòng mình: “Kể từ năm nay, năm nào em cũng sẽ có lì xì, sẽ càng ngày càng nhiều.”
Bởi vì anh sẽ giúp cô có được nhiều người yêu thương cô.
Ánh mắt Thi Hảo cong lên, lấy một bao lì xì mà mình chuẩn bị cho Lương Tây Kinh dưới gối: “Thực ra em cũng có một cái cho anh.”
Lương Tây Kinh nhận bao lì xì, hôn lên khóe môi cô: “Cảm ơn bạn gái của anh.”
Thi Hảo vươn tay choàng qua cổ anh: “Không cần khách sáo.”
Đêm nay, hai người đều ngủ rất ngon.
Ngày đầu tiên của năm mới, khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Lương Hanh và bác Tôn đã lên chùa. Hai người ở nhà ăn đại thứ gì đó, Lương Tây Kinh lập tức kêu Thi Hảo thay quần áo mới, nói rằng muốn dẫn cô đến một nơi.
Quần áo là do Lương Tây Kinh mua.
Anh nói rằng các cô gái nên mặc quần áo mới vào ngày tết. Trước kia Thi Hảo không quan tâm cũng không sao, sau này anh sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô.
“Mình đi đâu vậy?” Ngồi trên xe hơi ra ngoài, Thi Hảo tò mò hỏi.
Nhìn sắc trời âm u, Thi Hảo than thở: “Tết năm ngoái tuyết rơi, không biết năm nay có tuyết rơi không nhỉ?”
Lương Tây Kinh trả lời câu hỏi trước đó của cô, nói rằng hãy để anh giữ lại một chút bất ngờ.
Sau đó anh quan sát sắc trời, trả lời: “Có lẽ sẽ tuyết rơi.”
Mỗi năm thành phố Giang đều sẽ có một hai trận tuyết rơi lâu ngày, năm nay tuyết vẫn chưa rơi.
Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe chạy băng băng trên đường.
Hơn nửa tiếng sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh xuống xe, Thi Hảo ngước mắt nhìn căn nhà trước mặt mình, sau đó lại quay đầu sang nhìn hoa cỏ nở rực rỡ tươi tốt ngay giữa mùa đông chung quanh căn nhà.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Đây là đâu…?”
Lương Tây Kinh vươn tay về phía cô: “Cùng anh vào nhà xem thử nhé?”
“…”
Trong lòng thấp thỏm, Thi Hảo đi theo Lương Tây Kinh bước vào trong biệt thự.
Đi đến trước cửa lớn, Lương Tây Kinh ra dấu cho cô: “Mở cửa.”
Thi Hảo kinh ngạc: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh giơ ngón tay của Thi Hảo lên, mở khóa bằng vân tay.
Thi Hảo khó tin nhìn anh: “Anh…”
“Lát nữa anh sẽ giải thích với em.” Lương Tây Kinh bóp nhẹ lòng bàn tay của cô để an ủi.
Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt là nội thất tối giản theo phong cách hiện đại hóa.
Thi Hảo nhìn lướt qua một vòng, sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Lương Tây Kinh chăm chú nhìn cô, hỏi: “Em thích không?”
Thi Hảo không nói một lời.
Lương Tây Kinh nói tiếp: “Về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta nhé, em thấy sao?”
Không chờ Thi Hảo đáp lại, Lương Tây Kinh bỗng nhiên cầm một chiếc hộp nhung tơ không biết lấy từ đâu ra.
Trong căn nhà rộng rãi sáng sủa được trang trí đầy hoa tươi, anh quỳ một chân trước mặt Thi Hảo, ngửa đầu chăm chú nhìn vào Thi Hảo, ánh mắt đong đầy ý cười, hỏi từng câu từng từ: “Thi Hảo, em có đồng ý gả cho anh không?”
Anh muốn cho Thi Hảo một mái ấm.
Một mái ấm chỉ thuộc về hai người họ.
Lương Tây Kinh không muốn Thi Hảo vẫn luôn nghĩ rằng mình là người đơn côi, là một người không có gia đình, không có người thân.
Anh muốn cho cô một nơi để cô che gió che mưa.
Thi Hảo hiểu ý của Lương Tây Kinh. Cô cúi đầu, ánh mắt của cô quấn quýt với ánh mắt của anh.
Thật lâu sau, cô lau những giọt lệ tràn mi, chìa tay về phía anh: “Vâng.”
Cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình với Lương Tây Kinh, cô không có khả năng từ chối lời cầu hôn của anh.
Từ nhỏ, Thi Hảo đã bị cha mẹ ruột ruồng bỏ chẳng thèm quan tâm.
Sau này, cô lại bị ba mẹ nuôi đưa vào danh sách dự bị.
Trở về trại trẻ mồ côi rồi lớn lên ở đó, lúc nào cô cũng trong trạng thái nước chảy bèo trôi, không nơi nương tựa.
Mãi đến khi gặp được Lương Tây Kinh, cô mới thật sự được một người nâng niu trong lòng bàn tay.
Họ đều từng bị lạc đường, lang thang bước đi trong cánh rừng bát ngát tối tăm, mãi tới khi gặp được người kia, họ mới thoát khỏi khu rừng ấy, thấy được ánh sáng mặt trời chói chang, tìm được một bến đỗ cho chính mình.
Bỗng nhiên, hai người chú ý tới bông tuyết không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.
Lương Tây Kinh đeo nhẫn vào ngón tay cho cô, cùng cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài không trung có tuyết rơi, sau đó nhìn nhau cười.
“Như thế này có được xem là tiên tri không nhỉ?” Lương Tây Kinh nói.
Thi Hảo tiện tay kéo anh lại gần mình: “Lời tiên tri chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu hả?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Khóe môi Thi Hảo hơi cong lên: “Có phải chúng ta nên ra ngoài một lát không?”
Lương Tây Kinh: “Hửm?”
Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh ra ngoài sân. Từng viên bông tuyết lẻ tẻ rơi xuống giữa không trung, đậu trên vai, trên mái tóc của hai người.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Thi Hảo quay sang nhìn Lương Tây Kinh nói: “Làm như này thì lời tiên tri mới có thể trở thành sự thật đấy nhé.”
Từ nay về sau, họ sẽ dắt tay nhau cùng bước đi cho đến khi bạc đầu, tựa như ngày hôm nay. Lời tiên tri của riêng họ sẽ trở thành sự thật trong tương lai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook