Ngôn Hi Thành Ngọc
-
Chương 74
Trong mơ màng như có gì đó chạm nhẹ vào má, Kiều Ngôn Hi xoay người, cảm giác khác thường trên mặt càng rõ, cả người như bị tảng đá lớn đè nặng không đẩy ra nổi, mà ngược lại bên tai có tiếng thở dốc nặng nề. Cô tỉnh tỉnh mơ mơ mở mắt, bị khuôn mặt phóng to trước mặt làm cho sợ hết hồn, má nóng như lửa đốt, e lệ nói, "Anh... Anh đứng lên đi."
Khương Thành Ngọc tắm xong đi ra thấy Kiều Ngôn Hi co người ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn khiến người ta thương yêu. Anh biết cô cực kỳ mệt mỏi nên mới ngủ nhanh như thế. Nhìn gương mặt khi ngủ của cô, tiếng hít thở nhẹ nhàng, dáng ngủ yên bình hệt như một đứa trẻ, tay anh chạm nhẹ vào hàng lông mi dài, cảm giác ngưa ngứa khiến đầu óc anh trống rỗng trong giây lát, đến khi kịp phản ứng thì bản thân đã cúi xuống hôn lên gương mặt cô.
Người nằm bên dưới dường như không được thoải mái, khẽ nhăn lông mày muốn cựa mình, nhưng vì anh đang đè lên người mà không cách nào thực hiện, tuy nhiên hành động ấy của cô đã lôi kéo toàn bộ dục vọng của anh. Đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ bịt kín một tầng sương mỏng, lấp lánh ánh lệ, trong vẻ ngây thơ thanh thuần ấy mang theo cả sự quyến rũ. Hình như chưa hiểu rõ tình huống lúc này, ánh mắt cô vừa ngơ ngác vừa mơ màng, sau khi hiểu rõ toàn bộ, trên má liền đỏ rực, ngay đến cái tai trắng noãn cũng nhuốm màu hồng nhạt, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực anh, nhỏ tiếng kháng nghị "Anh đứng lên" mà không biết sự đụng chạm đó khiến dục vọng của anh bành trướng hơn.
Anh cúi đầu lấp kín môi cô, mùi hương chỉ của riêng cô vấn vương nơi chóp mũi, tối nay, cô là của anh! Nghĩ đến mai là ngày nghỉ, Khương Thành Ngọc nhướng môi cười, hiện lên dưới ngọn đè mờ đầy dụ hoặc. Môi lưỡi triền miên, dục vọng anh không chỉ không được thỏa mãn mà còn tăng lên. Nụ hôn càng đi sâu, càng uyển chuyển.
Kiều Ngôn Hi hơi sợ, cô không còn là cô bé con, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì cô biết, nhưng cô không đẩy nổi anh ra, môi cô lại bị lấp kín, ngay cả nói cũng không nói được. Cô muốn trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng Khương Thành Ngọc như nhìn thấu cô, bám sát như hình với bóng, dù cô có di chuyển thế nào cũng không thoát khỏi nụ hôn của anh.
Qua thật lâu, lâu đến mức môi cô không còn cảm giác, anh mới lưu luyến buông cô ra, vẫn nằm trên cô thở dốc, hơi thở nóng nực phả lên mặt khiến cả người cô dần nóng lên. Cô vừa định lên tiếng, anh lại cúi xuống đưa lưỡi liếm lấy nước miếng chảy ra khỏi miệng mà cô chưa kịp nuốt xuống, "Ưm... A Ngọc... A Ngọc, đứng lên..." Sức lực của cô chẳng còn bao nhiêu, để mặc anh muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không phải chưa từng hôn.
Nhưng Khương Thành Ngọc làm lơ, cánh môi nhạt màu ngậm lấy vành tai mượt mà của cô, Kiều Ngôn Hi nhũn cả người, cảm giác tê dại từ sống lưng truyền tới não, "Ư..." tiếng rên rỉ không tự chủ thoát ra.
Khương Thành Ngọc cứng đờ người, tiếng thở càng thô hơn, bàn tay không chịu ở yên, thừa dịp Kiều Ngôn Hi sơ ý liền chui vào áo cô, đè lên vật mềm mại mà anh muốn đã lâu. Nó êm ái, vươn cao, độ lớn vừa phải, anh thỏa mãn thở ra, nụ hôn như cánh hoa bay khắp trời rơi xuống người cô.
Bàn tay xâm lấn vật trước ngực khiến Kiều Ngôn Hi hoảng hốt sợ sệt, cô nắm lấy bàn tay suồng sã của anh, răng cắn chặt môi dưới, trong mắt đều là sự sợ hãi, "Khương Thành Ngọc, anh đứng lên, em không muốn...", nói đến từ cuối cùng trong giọng cô đã mang theo tiếng nức nở.
Khương Thành Ngọc thở dài, Kiều A Miêu của anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cái hôn êm ái rơi lên mắt cô, giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn vang lên bên tai, "Kiều A Miêu, cho anh, cho anh, được không?" Anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, dù là thân thể hay là tâm hồn đều là của anh!
"Không muốn... Em không muốn..." Tay Kiều Ngôn Hi đập lên ngực Khương Thành Ngọc, nước mắt trượt xuống theo gò má, cô rất sợ.
"Ngoan, cho anh có được không?" Tay anh gẩy nhẹ phần tóc mái trên trán cô, dịu dàng nhìn vào mắt cô, "Kiều A Miêu, nhìn anh đi, tin tưởng anh, có được không?"
Sâu trong đôi mắt anh phản chiếu lại hình bóng cô, đôi đồng tử đen thẫm chứa đựng tình yêu chỉ dành cho cô. Nhưng cô vẫn sợ, "Em... Em sợ." Cô nhỏ giọng khóc sụt sùi, nằm bên dưới anh, vừa bất lực vừa đáng thương.
Anh cầm tay cô úp lên ngực, nhìn cô, "Kiều A Miêu, em có cảm nhận được không? Nhịp tim của anh, anh cũng rất khẩn trương."
Nhịp đập vừa có lực vừa dồn dập nhắc nhở cô tình trạng của anh, anh nhìn cô chăm chú, vì đang phải chịu đựng mà trên trán hiện lên từng tầng mồ hôi mịn nhưng vẫn nhỏ nhẹ an ủi cô, cố kỵ cảm giác của cô, cô ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên mất đi ngôn ngữ.
Thấy phản ứng của cô, anh cười khổ, vẫn không được sao? Vậy anh cần tiếp tục cố gắng, chẳng qua sau này càng phải cảnh giác đề phòng đàn ông tiếp cận cô.
Quên đi, vào phòng vệ sinh tự giải quyết vậy, dù sao nhiều năm qua đều dùng tay giải quyết. Bất luận thế nào, anh cũng không nỡ ép buộc cô, chỉ là người đang nằm đó là người mình yêu nhất cả đời này, tú sắc khả xan, thanh lệ mê người, có thể nhìn mà không thể ăn, đến mức này rồi anh lại còn có thể nhịn, Khương Thành Ngọc không khỏi hoài nghi mình có tiềm chất của Liễu Hạ Huệ. Đang định đứng lên thì người bên dưới bất chợt ôm lấy eo anh, má áp lên ngực anh.
Niềm vui sướng khổng lồ nháy mắt trùm kín anh, động tác này, động tác này của cô có phải đại biểu cô đồng ý?!
Anh nuốt nước miếng một cái, yết hầu lên xuống, vất vả lắm mới lấy lại được giọng nói, "Kiều A Miêu...", Khương Thành Ngọc ôm lấy cơ thể mảnh mai, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kiều Ngôn Hi không nói gì, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng anh. Cô đã nhận định anh là người đó của cô, từ cái ngày họ bắt đầu, cả hai đều muốn cùng nhau đi hết cuộc đời, nếu đã vậy thì cho anh lại có làm sao.
Động tác của cô khiến thần kinh căng thẳng của anh lập tức đứt phựt, vật bên dưới nhô lên, cúi xuống vội vàng tìm kiếm môi cô, mạnh mẽ mút vào, áo sơ mi vướng víu không biết đã bị anh cởi ra lúc nào, thân trên bị lộ ra không khí, Kiều Ngôn Hi giật mình, sau đó đối diện với đôi mắt u tối đang rực cháy của anh.
Mặc dù biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bản tính con gái vẫn làm cô xấu hổ không chịu nổi, tay để ngang trên mắt, che đi thị giác, như vậy có phải sẽ tốt hơn một chút?
Đôi mắt trong trẻo linh động àm mình yêu thích bị che mất, Khương Thành Ngọc bất mãn nheo mắt, anh muốn nhìn cô, muốn thấy cảm xúc chân thật trong mắt cô. Bắt lấy cánh tay không nghe lời, nụ hôn bắt đầu từ đầu ngón tay, không buông tha cho mỗi một tấc da thịt, hài lòng trông thấy vẻ mông lung trong đôi mắt to của Kiều Ngôn Hi, miệng càng nỗ lực, in lên những dấu ấn màu hồng trên da thịt như tuyết trắng của cô.
Nhiệt độ nóng bỏng từ anh lan sang cô, cô hơi giãy dụa để giảm bớt cảm giác xa lạ dâng lên trong cơ thể, một cảm giác trống rỗng khó hiểu không ngừng lan rộng, muốn anh dừng lại nhưng cũng không nỡ để anh dừng lại.
Con ngươi Khương Thành Ngọc u tối, cô gái nhỏ này mai không muốn xuống giường nữa sao, lại dám khiêu khích anh, tưởng anh là thánh nhân à?!
Quần áo bị cởi ra đá lung tung xuống giường, bừa bộn nằm trên sàn nhà, trên giường, hai cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau.
Ánh mắt nóng rực của Khương Thành Ngọc lưu luyến không rời trên cặp đùi thon dài trắng như ngọc của Kiều Ngôn Hi, thật đẹp, Kiều A Miêu của anh, nếu không phải bản thân kiềm chế, chắc chắn anh đã sớm nuốt chửng cô rồi.
Bàn tay anh trượt theo đường cong cơ thể cô, dừng lại một lúc ở phần bụng dưới bằng phẳng trơn nhẵn, rồi đi xuống dưới gây loạn, tiếng rên rỉ của Kiều Ngôn Hi truyền vào tai anh giống như chim sơn ca hát giữa đêm, uyển chuyển du dương. "Ưm... A Ngọc, A Ngọc..." Cô không còn nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ nhớ được rằng người đang không ngừng hành động trên người là người yêu của cô, là A Ngọc của cô.
Anh xoa nắn ngực cô, môi cũng thường xuyên hôn mút khắp nơi trên cơ thể, giọng nói trầm khàn: "Kiều A Miêu, tin tưởng anh, tin tưởng anh."
Cô mở to đôi mắt mờ sương nhìn dáng vẻ chịu đựng của anh, khẽ mỉm cười, khuôn mặt đầy phong tình quyến rũ.
Anh không kiềm chế được dục vọng trong mình nữa, tách đôi chân thon dài của cô ra, cơ thể chậm rãi trầm xuống... mới vào được một nửa, tiếng khóc nức nở của cô vang lên, "Đau quá, A Ngọc, đau quá!" Anh luống cuống dừng lại, không dám cử động, cho dù nhịn rất cực khổ cũng không nỡ để cô khó chịu. Mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống, rơi lên lông mi của cô, "Nhịn một chút, Kiều A Miêu, một lát sẽ ổn thôi." Anh ngốc nghếch an ủi, hôn lên mi tâm nhíu chặt của cô, liếm đi những giọt nước mắt chảy xuống, thật ra, anh cũng đau.
Ngừng một lúc, dường như cảm thấy người bên dưới đã thích ứng với nó, Khương Thành Ngọc bắt đầu chậm rãi di chuyển, cô đau, anh cũng đau, nhưng anh sẽ không dừng lại. Cảm giác thoải mái từ trung tâm cơ thể dần lan truyền khắp nơi, thay thế đau đớn khiến động tác của anh ngày một nhau, cũng ngày một mạnh mẽ.
"Ư... Chậm, chậm một chút, A Ngọc..." dường như không chịu nổi động tác mãnh liệt của người bên trên, trong đầu cô chỉ còn lại chút tỉnh táo để bày tỏ ý nghĩ của mình, lại không nghĩ rằng tiếng thở gấp của cô lọt vào tai anh chính là thuốc kích thích tốt nhất trên thế giới, động tác của anh chẳng những không chậm lại mà ngày càng nhanh hơn.
Cảm giác tê dại và kích thích mãnh liệt khiến chút lý trí cuối cùng của cô biến mất, chỉ có thể nằm dưới anh uyển chuyển rên rỉ, "A, ư... A Ngọc, ư..." Cơ thể cô thít chặt khiến anh không nhịn được nữa mà phóng hết tinh hoa của mình ra, "Anh thật hạnh phúc... Kiều A Miêu." Lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên của anh.
Anh nằm trên người cô thở dốc, nước mắt vui sướng thiếu chút nữa trào ra, hạnh phúc này, anh không biết phải cảm ơn ai.
Lần đầu tiên của anh tuy rằng kết thúc rất nhanh, nhưng tinh lực cũng khôi phục rất nhanh, khi cảm nhận được vật gì đó trong người mình trướng lên, Kiều Ngôn Hi hoảng sợ nhìn anh, "A Ngọc, anh..." Khương Thành Ngọc cười tà di chuyển đổi lấy tiếng rên rỉ không được khống chế của cô, anh cười đắc ý, xoa lên mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của cô, "Ngoan, đêm còn dài mà."
Bỗng nhiên, Kiều Ngôn Hi nghĩ đến cái gì, vội vàng đẩy Khương Thành Ngọc, sắc mặt hốt hoảng, "Liệu có... ừm, có mang thai không?" Ánh mắt ướt át khiến trái tim anh càng mềm ra, hôn lên môi cô, "Lần đầu tiên sẽ không đâu."
"Nhưng..." Nhưng đây là lần thứ hai của chúng ta, lời còn lại của Kiều Ngôn Hi chưa kịp nói ra thì người kia đã bắt đầu hoạt động, những lời định nói ra chỉ còn lại những tiếng rên rỉ. Cơ thể cô mềm nhũn như nước dưới cơ thể anh, để anh dẫn cô lên đỉnh cao của niềm vui sướng cùng cực...
Khương Thành Ngọc tắm xong đi ra thấy Kiều Ngôn Hi co người ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn khiến người ta thương yêu. Anh biết cô cực kỳ mệt mỏi nên mới ngủ nhanh như thế. Nhìn gương mặt khi ngủ của cô, tiếng hít thở nhẹ nhàng, dáng ngủ yên bình hệt như một đứa trẻ, tay anh chạm nhẹ vào hàng lông mi dài, cảm giác ngưa ngứa khiến đầu óc anh trống rỗng trong giây lát, đến khi kịp phản ứng thì bản thân đã cúi xuống hôn lên gương mặt cô.
Người nằm bên dưới dường như không được thoải mái, khẽ nhăn lông mày muốn cựa mình, nhưng vì anh đang đè lên người mà không cách nào thực hiện, tuy nhiên hành động ấy của cô đã lôi kéo toàn bộ dục vọng của anh. Đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ bịt kín một tầng sương mỏng, lấp lánh ánh lệ, trong vẻ ngây thơ thanh thuần ấy mang theo cả sự quyến rũ. Hình như chưa hiểu rõ tình huống lúc này, ánh mắt cô vừa ngơ ngác vừa mơ màng, sau khi hiểu rõ toàn bộ, trên má liền đỏ rực, ngay đến cái tai trắng noãn cũng nhuốm màu hồng nhạt, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực anh, nhỏ tiếng kháng nghị "Anh đứng lên" mà không biết sự đụng chạm đó khiến dục vọng của anh bành trướng hơn.
Anh cúi đầu lấp kín môi cô, mùi hương chỉ của riêng cô vấn vương nơi chóp mũi, tối nay, cô là của anh! Nghĩ đến mai là ngày nghỉ, Khương Thành Ngọc nhướng môi cười, hiện lên dưới ngọn đè mờ đầy dụ hoặc. Môi lưỡi triền miên, dục vọng anh không chỉ không được thỏa mãn mà còn tăng lên. Nụ hôn càng đi sâu, càng uyển chuyển.
Kiều Ngôn Hi hơi sợ, cô không còn là cô bé con, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì cô biết, nhưng cô không đẩy nổi anh ra, môi cô lại bị lấp kín, ngay cả nói cũng không nói được. Cô muốn trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng Khương Thành Ngọc như nhìn thấu cô, bám sát như hình với bóng, dù cô có di chuyển thế nào cũng không thoát khỏi nụ hôn của anh.
Qua thật lâu, lâu đến mức môi cô không còn cảm giác, anh mới lưu luyến buông cô ra, vẫn nằm trên cô thở dốc, hơi thở nóng nực phả lên mặt khiến cả người cô dần nóng lên. Cô vừa định lên tiếng, anh lại cúi xuống đưa lưỡi liếm lấy nước miếng chảy ra khỏi miệng mà cô chưa kịp nuốt xuống, "Ưm... A Ngọc... A Ngọc, đứng lên..." Sức lực của cô chẳng còn bao nhiêu, để mặc anh muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không phải chưa từng hôn.
Nhưng Khương Thành Ngọc làm lơ, cánh môi nhạt màu ngậm lấy vành tai mượt mà của cô, Kiều Ngôn Hi nhũn cả người, cảm giác tê dại từ sống lưng truyền tới não, "Ư..." tiếng rên rỉ không tự chủ thoát ra.
Khương Thành Ngọc cứng đờ người, tiếng thở càng thô hơn, bàn tay không chịu ở yên, thừa dịp Kiều Ngôn Hi sơ ý liền chui vào áo cô, đè lên vật mềm mại mà anh muốn đã lâu. Nó êm ái, vươn cao, độ lớn vừa phải, anh thỏa mãn thở ra, nụ hôn như cánh hoa bay khắp trời rơi xuống người cô.
Bàn tay xâm lấn vật trước ngực khiến Kiều Ngôn Hi hoảng hốt sợ sệt, cô nắm lấy bàn tay suồng sã của anh, răng cắn chặt môi dưới, trong mắt đều là sự sợ hãi, "Khương Thành Ngọc, anh đứng lên, em không muốn...", nói đến từ cuối cùng trong giọng cô đã mang theo tiếng nức nở.
Khương Thành Ngọc thở dài, Kiều A Miêu của anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cái hôn êm ái rơi lên mắt cô, giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn vang lên bên tai, "Kiều A Miêu, cho anh, cho anh, được không?" Anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, dù là thân thể hay là tâm hồn đều là của anh!
"Không muốn... Em không muốn..." Tay Kiều Ngôn Hi đập lên ngực Khương Thành Ngọc, nước mắt trượt xuống theo gò má, cô rất sợ.
"Ngoan, cho anh có được không?" Tay anh gẩy nhẹ phần tóc mái trên trán cô, dịu dàng nhìn vào mắt cô, "Kiều A Miêu, nhìn anh đi, tin tưởng anh, có được không?"
Sâu trong đôi mắt anh phản chiếu lại hình bóng cô, đôi đồng tử đen thẫm chứa đựng tình yêu chỉ dành cho cô. Nhưng cô vẫn sợ, "Em... Em sợ." Cô nhỏ giọng khóc sụt sùi, nằm bên dưới anh, vừa bất lực vừa đáng thương.
Anh cầm tay cô úp lên ngực, nhìn cô, "Kiều A Miêu, em có cảm nhận được không? Nhịp tim của anh, anh cũng rất khẩn trương."
Nhịp đập vừa có lực vừa dồn dập nhắc nhở cô tình trạng của anh, anh nhìn cô chăm chú, vì đang phải chịu đựng mà trên trán hiện lên từng tầng mồ hôi mịn nhưng vẫn nhỏ nhẹ an ủi cô, cố kỵ cảm giác của cô, cô ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên mất đi ngôn ngữ.
Thấy phản ứng của cô, anh cười khổ, vẫn không được sao? Vậy anh cần tiếp tục cố gắng, chẳng qua sau này càng phải cảnh giác đề phòng đàn ông tiếp cận cô.
Quên đi, vào phòng vệ sinh tự giải quyết vậy, dù sao nhiều năm qua đều dùng tay giải quyết. Bất luận thế nào, anh cũng không nỡ ép buộc cô, chỉ là người đang nằm đó là người mình yêu nhất cả đời này, tú sắc khả xan, thanh lệ mê người, có thể nhìn mà không thể ăn, đến mức này rồi anh lại còn có thể nhịn, Khương Thành Ngọc không khỏi hoài nghi mình có tiềm chất của Liễu Hạ Huệ. Đang định đứng lên thì người bên dưới bất chợt ôm lấy eo anh, má áp lên ngực anh.
Niềm vui sướng khổng lồ nháy mắt trùm kín anh, động tác này, động tác này của cô có phải đại biểu cô đồng ý?!
Anh nuốt nước miếng một cái, yết hầu lên xuống, vất vả lắm mới lấy lại được giọng nói, "Kiều A Miêu...", Khương Thành Ngọc ôm lấy cơ thể mảnh mai, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kiều Ngôn Hi không nói gì, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng anh. Cô đã nhận định anh là người đó của cô, từ cái ngày họ bắt đầu, cả hai đều muốn cùng nhau đi hết cuộc đời, nếu đã vậy thì cho anh lại có làm sao.
Động tác của cô khiến thần kinh căng thẳng của anh lập tức đứt phựt, vật bên dưới nhô lên, cúi xuống vội vàng tìm kiếm môi cô, mạnh mẽ mút vào, áo sơ mi vướng víu không biết đã bị anh cởi ra lúc nào, thân trên bị lộ ra không khí, Kiều Ngôn Hi giật mình, sau đó đối diện với đôi mắt u tối đang rực cháy của anh.
Mặc dù biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bản tính con gái vẫn làm cô xấu hổ không chịu nổi, tay để ngang trên mắt, che đi thị giác, như vậy có phải sẽ tốt hơn một chút?
Đôi mắt trong trẻo linh động àm mình yêu thích bị che mất, Khương Thành Ngọc bất mãn nheo mắt, anh muốn nhìn cô, muốn thấy cảm xúc chân thật trong mắt cô. Bắt lấy cánh tay không nghe lời, nụ hôn bắt đầu từ đầu ngón tay, không buông tha cho mỗi một tấc da thịt, hài lòng trông thấy vẻ mông lung trong đôi mắt to của Kiều Ngôn Hi, miệng càng nỗ lực, in lên những dấu ấn màu hồng trên da thịt như tuyết trắng của cô.
Nhiệt độ nóng bỏng từ anh lan sang cô, cô hơi giãy dụa để giảm bớt cảm giác xa lạ dâng lên trong cơ thể, một cảm giác trống rỗng khó hiểu không ngừng lan rộng, muốn anh dừng lại nhưng cũng không nỡ để anh dừng lại.
Con ngươi Khương Thành Ngọc u tối, cô gái nhỏ này mai không muốn xuống giường nữa sao, lại dám khiêu khích anh, tưởng anh là thánh nhân à?!
Quần áo bị cởi ra đá lung tung xuống giường, bừa bộn nằm trên sàn nhà, trên giường, hai cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau.
Ánh mắt nóng rực của Khương Thành Ngọc lưu luyến không rời trên cặp đùi thon dài trắng như ngọc của Kiều Ngôn Hi, thật đẹp, Kiều A Miêu của anh, nếu không phải bản thân kiềm chế, chắc chắn anh đã sớm nuốt chửng cô rồi.
Bàn tay anh trượt theo đường cong cơ thể cô, dừng lại một lúc ở phần bụng dưới bằng phẳng trơn nhẵn, rồi đi xuống dưới gây loạn, tiếng rên rỉ của Kiều Ngôn Hi truyền vào tai anh giống như chim sơn ca hát giữa đêm, uyển chuyển du dương. "Ưm... A Ngọc, A Ngọc..." Cô không còn nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ nhớ được rằng người đang không ngừng hành động trên người là người yêu của cô, là A Ngọc của cô.
Anh xoa nắn ngực cô, môi cũng thường xuyên hôn mút khắp nơi trên cơ thể, giọng nói trầm khàn: "Kiều A Miêu, tin tưởng anh, tin tưởng anh."
Cô mở to đôi mắt mờ sương nhìn dáng vẻ chịu đựng của anh, khẽ mỉm cười, khuôn mặt đầy phong tình quyến rũ.
Anh không kiềm chế được dục vọng trong mình nữa, tách đôi chân thon dài của cô ra, cơ thể chậm rãi trầm xuống... mới vào được một nửa, tiếng khóc nức nở của cô vang lên, "Đau quá, A Ngọc, đau quá!" Anh luống cuống dừng lại, không dám cử động, cho dù nhịn rất cực khổ cũng không nỡ để cô khó chịu. Mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống, rơi lên lông mi của cô, "Nhịn một chút, Kiều A Miêu, một lát sẽ ổn thôi." Anh ngốc nghếch an ủi, hôn lên mi tâm nhíu chặt của cô, liếm đi những giọt nước mắt chảy xuống, thật ra, anh cũng đau.
Ngừng một lúc, dường như cảm thấy người bên dưới đã thích ứng với nó, Khương Thành Ngọc bắt đầu chậm rãi di chuyển, cô đau, anh cũng đau, nhưng anh sẽ không dừng lại. Cảm giác thoải mái từ trung tâm cơ thể dần lan truyền khắp nơi, thay thế đau đớn khiến động tác của anh ngày một nhau, cũng ngày một mạnh mẽ.
"Ư... Chậm, chậm một chút, A Ngọc..." dường như không chịu nổi động tác mãnh liệt của người bên trên, trong đầu cô chỉ còn lại chút tỉnh táo để bày tỏ ý nghĩ của mình, lại không nghĩ rằng tiếng thở gấp của cô lọt vào tai anh chính là thuốc kích thích tốt nhất trên thế giới, động tác của anh chẳng những không chậm lại mà ngày càng nhanh hơn.
Cảm giác tê dại và kích thích mãnh liệt khiến chút lý trí cuối cùng của cô biến mất, chỉ có thể nằm dưới anh uyển chuyển rên rỉ, "A, ư... A Ngọc, ư..." Cơ thể cô thít chặt khiến anh không nhịn được nữa mà phóng hết tinh hoa của mình ra, "Anh thật hạnh phúc... Kiều A Miêu." Lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên của anh.
Anh nằm trên người cô thở dốc, nước mắt vui sướng thiếu chút nữa trào ra, hạnh phúc này, anh không biết phải cảm ơn ai.
Lần đầu tiên của anh tuy rằng kết thúc rất nhanh, nhưng tinh lực cũng khôi phục rất nhanh, khi cảm nhận được vật gì đó trong người mình trướng lên, Kiều Ngôn Hi hoảng sợ nhìn anh, "A Ngọc, anh..." Khương Thành Ngọc cười tà di chuyển đổi lấy tiếng rên rỉ không được khống chế của cô, anh cười đắc ý, xoa lên mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của cô, "Ngoan, đêm còn dài mà."
Bỗng nhiên, Kiều Ngôn Hi nghĩ đến cái gì, vội vàng đẩy Khương Thành Ngọc, sắc mặt hốt hoảng, "Liệu có... ừm, có mang thai không?" Ánh mắt ướt át khiến trái tim anh càng mềm ra, hôn lên môi cô, "Lần đầu tiên sẽ không đâu."
"Nhưng..." Nhưng đây là lần thứ hai của chúng ta, lời còn lại của Kiều Ngôn Hi chưa kịp nói ra thì người kia đã bắt đầu hoạt động, những lời định nói ra chỉ còn lại những tiếng rên rỉ. Cơ thể cô mềm nhũn như nước dưới cơ thể anh, để anh dẫn cô lên đỉnh cao của niềm vui sướng cùng cực...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook