Ngôi Sao Trong Tim - Bão Miêu
-
Chương 38
Sáng hôm sau.
Phù Tang thường dậy muộn. Ánh nắng nhẹ nhàng len qua cửa sổ, trong không khí vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào của đêm qua.
Cô trở mình, vươn cánh tay trắng nõn sang bên kia giường, chẳng ngoài dự đoán khi chạm vào khoảng trống – bên cạnh không có ai nữa.
Phó Hi lại biến mất rồi.
Lần nào cũng thế, sau khi thỏa mãn xong là anh bỏ đi.
Phù Tang tức giận đá tung chăn, rồi mới nhận ra cơ thể mình mỏi nhừ, cử động một chút cũng đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, sau khi chu môi nhìn trần nhà than thở một hồi, cô kéo chăn che thân thể trần truồng, ngồi dậy với lấy điện thoại bên gối.
Mở màn hình lên xem.
Bên trong có hai tin nhắn từ người đàn ông ấy:
“Tang Tang, nhớ ăn sáng nhé.”
“Anh đi làm nhiệm vụ, sẽ đi vài ngày. Em ở nhà cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài.”
[…]
Phù Tang nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần. Thật ra cũng chẳng có gì lạ, mỗi lần Phó Hi đi làm nhiệm vụ đều nhắn cho cô như thế. Đại khái báo khi nào sẽ về, dù lần nào cũng về muộn hơn dự định mất vài ngày.
Nhưng câu cuối “Em ở nhà cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài” có chút kỳ lạ.
Phù Tang không nghĩ nhiều, xuống giường xỏ dép, vào nhà tắm rửa mặt qua loa. Sờ cái bụng đói meo, cô chạy vội ra bếp, lôi ra bánh mì và sữa mà Phó Hi đã hâm nóng sẵn.
Vì quá đói nên cô tựa vào quầy bếp ăn ngấu nghiến, ăn có phần vội vàng.
Chưa được mấy miếng đã bị sặc.
Cô không để tâm, rút khăn giấy lau miệng, chậm động tác lại, từ từ thưởng thức bữa sáng.
Ăn xong, cô ngồi nghỉ một lát trước TV ở phòng khách, đang định vào phòng làm việc bắt đầu một ngày mới.
Chưa đi được mấy bước.
Bỗng dưng dạ dày đau quặn lên. Phù Tang ôm bụng, cảm giác rất khó chịu, như thể bữa sáng vừa nuốt vào đang đọng lại trong dạ dày, không tiêu hóa được, có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
Cô chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi nhưng chẳng ra được gì.
Ngược lại, bụng càng đau dữ dội hơn. Phù Tang có nghĩ đến khả năng mang thai, nhưng nghĩ lại, mỗi lần “yêu đương” với Phó Hi đều có biện pháp an toàn, hơn nữa mang thai đâu phải đau dạ dày thế này?
Hồi nhỏ, Phù Tang từng trải qua một cơn bệnh nặng. Ba mất rồi, nhà chỉ còn bà ngoại và mẹ, trong nhà u ám buồn bã, không có chút sinh khí.
Lại thêm mới chuyển đến Tô Châu, vào lớp học hoàn toàn xa lạ, khí hậu không quen, cô bé Phù Tang không thích nghi được, nổi loạn là điều tất yếu.
Cô biến từ một cô bé Bắc Kinh thật thà thành một con nhóc ngỗ nghịch, khiến cả trường náo loạn tưng bừng.
Nhưng từ nhỏ Phù Tang đã được dạy dỗ tử tế, dù nổi loạn nhưng vẫn biết điều gì nên làm, điều gì không.
Tính cô phóng khoáng, sống có nghĩa khí, không bao giờ cố tình bắt nạt người khác. Nếu bạn bè gặp nạn, cô luôn xông lên trước tiên.
Trong quán bar mù mịt khói thuốc, một cô bé gầy yếu bị đám nam sinh cấp ba hư hỏng dồn vào góc tường run rẩy, đợi Phù Tang đến cứu.
Phù Tang biết sức con gái không đọ được con trai, chắc chắn đánh không lại bọn họ. Đám thiếu niên cũng cho cô một cơ hội – chỉ cần uống hết năm chai rượu trên bàn, không những thả cô gái kia ra mà còn nhận cô làm đại ca.
Phù Tang lúc đó mới vào cấp hai, người hơi thấp bé, trông yếu ớt đáng thương. Đám thiếu niên đang chuẩn bị xem trò cười, ai ngờ cô bé mặc đồng phục trắng xanh không nói không rằng nhấc chai rượu lên, nhanh chóng đổ vào bụng.
Cảm giác nóng bỏng mãnh liệt thiêu đốt cổ họng, cô nhíu chặt mày nhưng không dừng lại, cứ thế nuốt ừng ực. Ngửa đầu uống càng lúc càng nhanh, vài giọt rượu chảy dọc cằm xuống xương quai xanh.
Cả quá trình diễn ra gọn gàng, không chút vấy bẩn, có thể nói là hoàn hảo.
Khiến mấy tên thiếu niên cấp ba ngông cuồng phải sợ đến ngây người.
Con nhỏ này, thật chẳng sợ trời đất là gì!
Từ lần đầu tiên chạm vào rượu đó, Phù Tang dần trở nên buông thả, say mê men rượu. Ban đêm làm ác mộng, mơ thấy cảnh tượng ở đồn cảnh sát ngày ấy, mơ thấy Phù Chí Quốc bị nổ tan xác trên chiến trường.
Cảnh trong mơ chân thực đến đáng sợ, khiến cô giật mình tỉnh giấc nửa đêm, khóe mắt còn đọng nước mắt chưa khô.
Ba đã mất rồi.
Lần đầu tiên trải qua cái chết của người thân, cô bé Phù Tang lén lút rót rượu bên giường, lau nước mắt, khóc nấc.
Nửa tháng sau việc uống rượu mới bị phát hiện. Ninh Uyển Dư gõ cửa phòng Phù Tang, định gọi cô dậy đi học, nhưng trong phòng không ai đáp lại.
Đẩy cửa vào mới thấy, cô bé Phù Tang nằm co quắp giữa đống chai rượu trên sàn, ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.
Con bé lén uống rượu bị phát hiện, Ninh Uyển Dư định mắng cho một trận, nhưng không nỡ, đành cõng Phù Tang chạy vội đến phòng khám gần nhất trong thị trấn.
Bác sĩ phòng khám tuy bằng cấp không cao nhưng cũng có kinh nghiệm. Sau khi bấm bụng chỗ đau của Phù Tang và quan sát triệu chứng, ông nhận ra đây có thể là viêm loét dạ dày.
Một đứa trẻ nhỏ mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy, bác sĩ không dám tùy tiện điều trị, chỉ có thể bảo họ chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố.
Ninh Uyển Dư thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ thì biết bệnh tình không đơn giản. Bà đưa Phù Tang lên xe, phóng nhanh đến bệnh viện thành phố. Đi theo đường dành cho gia đình quân nhân, dùng hết tiền trợ cấp của chính phủ cấp sau khi Phù Chí Quốc hy sinh cho tổ quốc mới kéo được Phù Tang về từ cửa tử.
Sau khi Phù Tang bình phục, Ninh Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, bà cũng tự kiểm điểm bản thân không nên mãi đắm chìm trong nỗi đau mất chồng, mà phải dành nhiều tâm sức hơn cho con gái Phù Tang.
*
Mười mấy năm đã trôi qua kể từ cơn bệnh nặng ấy.
Phù Tang mơ hồ cảm thấy có dấu hiệu tái phát, không dám chậm trễ, cố chịu đau bụng, lấy điện thoại gọi cho Ninh Uyển Dư: “Mẹ, còn nhớ cái bệnh dạ dày mười mấy năm trước không?”
Tín hiệu bên kia Ninh Uyển Dư không được tốt lắm, đợi một lúc mới nghe được tiếng trả lời: “Nhớ chứ, sao vậy con? Sao giọng con yếu thế? Người không khỏe à?”
Dù là cái chết của Phù Chí Quốc hay căn bệnh của Phù Tang, với Ninh Uyển Dư đều là hai sự kiện khắc cốt ghi tâm cả đời.
Vì giai đoạn đó thực sự quá đau đớn, bà thực sự sợ hai người thân thiết nhất đều rời bỏ mình, để bà cô độc một mình trên đời.
“Mẹ, năm đó bác sĩ có nói là bệnh có khả năng tái phát không?” Phù Tang không chịu nổi nữa, phải ngồi xổm xuống đất cong người mới miễn cưỡng giảm được chút đau đớn.
“Năm đó…” Ninh Uyển Dư nghiêm túc hồi tưởng, “Năm đó ca phẫu thuật rất thành công. Bác sĩ còn khen con tuy nhỏ tuổi nhưng thường xuyên vận động, hoạt bát, thể trạng không tệ. Sau đó còn nói con hồi phục rất tốt nữa.”
Phù Tang vừa nghe điện thoại vừa xoa nhẹ bụng, cảm giác đau đã giảm được hơn nửa, đỡ hơn nhiều.
Ninh Uyển Dư tiếp tục: “Phù Tang, con không khỏe thật à? Chạy nhanh đến bệnh viện gần đó khám đi, được không? Kiểm tra một chút, xem bác sĩ nói thế nào. Dù là tái phát hay bệnh khác cũng phải điều trị kịp thời, đừng để muộn. Nếu đúng là bệnh dạ dày thì càng phải chú ý hơn, con đã từng một chân bước vào cửa tử rồi, đừng chủ quan.”
“Vâng, con biết rồi. Giờ đỡ hơn nhiều, con rảnh sẽ đi khám.” Mặc dù cơn đau đã dịu nhưng Phù Tang vẫn tái mét mặt, cô khó nhọc đứng dậy rót ly nước ấm uống.
“Nhớ đi đấy, tốt nhất là hôm nay luôn.” Ninh Uyển Dư vẫn còn lo lắng, “Nếu có vấn đề gì thì nói cho mẹ biết, đừng có cứng đầu. Nếu cần thì mẹ sẽ ra Bắc Kinh chăm con, biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi. Con cúp nhé.” Phù Tang cúp máy.
Trước tiên nhắn tin cho Phó Hi: “Anh cẩn thận. Em hơi không khỏe, đi bệnh viện khám.”
Gõ xong, nghĩ nghĩ, rồi xóa đi.
Chỉ để lại bốn chữ: “Anh cẩn thận.”
Phù Tang báo với Thu Thu về tình hình công việc, Thu Thu bảo cô nghỉ ngơi nhiều, đừng vội công việc.
Cô về phòng thay bộ quần áo ấm, mang giày chuẩn bị ra ngoài đến bệnh viện khám.
Sợ nửa đường lại đau bụng nên Phù Tang không lái xe mà chọn ra đường đón taxi.
Tài xế dừng xe bên đường, ngay khi Phù Tang vừa mở cửa sau, khóe mắt vô tình thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác nâu vừa xuất hiện dưới chung cư của cô, giờ lại đứng cùng đường với cô để đón xe.
Ánh mắt lạnh lùng, còn nhìn Phù Tang vài lần.
Ngón tay lạnh ngắt của Phù Tang gõ nhẹ lên cạnh cửa xe, thầm nghĩ có lẽ mình đa nghi, kẻ xấu theo dõi ai mà lại công khai, như sợ người ta không phát hiện ra vậy.
Cô liếm môi dưới, không nghĩ ngợi thêm, cúi người chui vào xe, báo điểm đến cho tài xế.
Cùng lúc đó, người đàn ông phía sau cũng vào xe, nhưng không phải taxi mà là một chiếc Jeep bình thường.
Do xe hơi to nên rất dễ nhận ra khi chạy trên đường.
Phù Tang ngồi ở ghế sau taxi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau, qua mấy ngã tư rồi mà chiếc Jeep vẫn theo sau, luôn giữ khoảng cách khoảng trăm mét.
Phù Tang bảo tài xế tăng tốc, chiếc Jeep cũng tăng tốc theo, dù thế nào cũng không bỏ được.
Theo dõi rõ ràng quá, đối phương chẳng có ý định che giấu.
Lạ thay Phù Tang không cảm thấy sợ, cô cố tình bảo tài xế đi đường vòng. Tài xế không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo. Rõ ràng điểm đến là bệnh viện, nhưng Phù Tang đột nhiên đổi ý xuống xe ở một ngã tư.
Không lâu sau, chiếc Jeep cũng dừng lại.
Phù Tang đi về phía công viên gần đó, gã đàn ông áo nâu cũng xuống xe, theo sau còn có hai người đàn ông thân hình tương tự.
Ba người vẫn giữ khoảng cách vừa phải đi theo sau Phù Tang. Sinh ra trong khu gia đình quân nhân, hàng xóm toàn là quân nhân công trạng hiển hách, Phù Tang vốn tò mò nên đã từng đọc qua vài cuốn sách về chống theo dõi của Phù Chí Quốc, dù chỉ hiểu được phần ngoài.
Gã đàn ông áo nâu hoàn toàn không ngờ cô sẽ ra tay, nên không đề phòng, bất ngờ bị Phù Tang tóm được trong một con hẻm nhỏ.
Phù Tang tay cầm chặt con dao nhỏ gắn trên chùm chìa khóa, khí thế mạnh mẽ kề vào cổ gã đàn ông, ấn hắn vào góc tường. Gã đàn ông liếc nhìn vũ khí sắc bén nhỏ xíu trong tay cô, khẽ cười khẩy.
Có vẻ châm chọc.
Phù Tang nhíu mày, câu nói tiếp theo của gã đàn ông khiến cô hoàn toàn chấn động ——
Phù Tang thường dậy muộn. Ánh nắng nhẹ nhàng len qua cửa sổ, trong không khí vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào của đêm qua.
Cô trở mình, vươn cánh tay trắng nõn sang bên kia giường, chẳng ngoài dự đoán khi chạm vào khoảng trống – bên cạnh không có ai nữa.
Phó Hi lại biến mất rồi.
Lần nào cũng thế, sau khi thỏa mãn xong là anh bỏ đi.
Phù Tang tức giận đá tung chăn, rồi mới nhận ra cơ thể mình mỏi nhừ, cử động một chút cũng đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, sau khi chu môi nhìn trần nhà than thở một hồi, cô kéo chăn che thân thể trần truồng, ngồi dậy với lấy điện thoại bên gối.
Mở màn hình lên xem.
Bên trong có hai tin nhắn từ người đàn ông ấy:
“Tang Tang, nhớ ăn sáng nhé.”
“Anh đi làm nhiệm vụ, sẽ đi vài ngày. Em ở nhà cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài.”
[…]
Phù Tang nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần. Thật ra cũng chẳng có gì lạ, mỗi lần Phó Hi đi làm nhiệm vụ đều nhắn cho cô như thế. Đại khái báo khi nào sẽ về, dù lần nào cũng về muộn hơn dự định mất vài ngày.
Nhưng câu cuối “Em ở nhà cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài” có chút kỳ lạ.
Phù Tang không nghĩ nhiều, xuống giường xỏ dép, vào nhà tắm rửa mặt qua loa. Sờ cái bụng đói meo, cô chạy vội ra bếp, lôi ra bánh mì và sữa mà Phó Hi đã hâm nóng sẵn.
Vì quá đói nên cô tựa vào quầy bếp ăn ngấu nghiến, ăn có phần vội vàng.
Chưa được mấy miếng đã bị sặc.
Cô không để tâm, rút khăn giấy lau miệng, chậm động tác lại, từ từ thưởng thức bữa sáng.
Ăn xong, cô ngồi nghỉ một lát trước TV ở phòng khách, đang định vào phòng làm việc bắt đầu một ngày mới.
Chưa đi được mấy bước.
Bỗng dưng dạ dày đau quặn lên. Phù Tang ôm bụng, cảm giác rất khó chịu, như thể bữa sáng vừa nuốt vào đang đọng lại trong dạ dày, không tiêu hóa được, có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
Cô chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi nhưng chẳng ra được gì.
Ngược lại, bụng càng đau dữ dội hơn. Phù Tang có nghĩ đến khả năng mang thai, nhưng nghĩ lại, mỗi lần “yêu đương” với Phó Hi đều có biện pháp an toàn, hơn nữa mang thai đâu phải đau dạ dày thế này?
Hồi nhỏ, Phù Tang từng trải qua một cơn bệnh nặng. Ba mất rồi, nhà chỉ còn bà ngoại và mẹ, trong nhà u ám buồn bã, không có chút sinh khí.
Lại thêm mới chuyển đến Tô Châu, vào lớp học hoàn toàn xa lạ, khí hậu không quen, cô bé Phù Tang không thích nghi được, nổi loạn là điều tất yếu.
Cô biến từ một cô bé Bắc Kinh thật thà thành một con nhóc ngỗ nghịch, khiến cả trường náo loạn tưng bừng.
Nhưng từ nhỏ Phù Tang đã được dạy dỗ tử tế, dù nổi loạn nhưng vẫn biết điều gì nên làm, điều gì không.
Tính cô phóng khoáng, sống có nghĩa khí, không bao giờ cố tình bắt nạt người khác. Nếu bạn bè gặp nạn, cô luôn xông lên trước tiên.
Trong quán bar mù mịt khói thuốc, một cô bé gầy yếu bị đám nam sinh cấp ba hư hỏng dồn vào góc tường run rẩy, đợi Phù Tang đến cứu.
Phù Tang biết sức con gái không đọ được con trai, chắc chắn đánh không lại bọn họ. Đám thiếu niên cũng cho cô một cơ hội – chỉ cần uống hết năm chai rượu trên bàn, không những thả cô gái kia ra mà còn nhận cô làm đại ca.
Phù Tang lúc đó mới vào cấp hai, người hơi thấp bé, trông yếu ớt đáng thương. Đám thiếu niên đang chuẩn bị xem trò cười, ai ngờ cô bé mặc đồng phục trắng xanh không nói không rằng nhấc chai rượu lên, nhanh chóng đổ vào bụng.
Cảm giác nóng bỏng mãnh liệt thiêu đốt cổ họng, cô nhíu chặt mày nhưng không dừng lại, cứ thế nuốt ừng ực. Ngửa đầu uống càng lúc càng nhanh, vài giọt rượu chảy dọc cằm xuống xương quai xanh.
Cả quá trình diễn ra gọn gàng, không chút vấy bẩn, có thể nói là hoàn hảo.
Khiến mấy tên thiếu niên cấp ba ngông cuồng phải sợ đến ngây người.
Con nhỏ này, thật chẳng sợ trời đất là gì!
Từ lần đầu tiên chạm vào rượu đó, Phù Tang dần trở nên buông thả, say mê men rượu. Ban đêm làm ác mộng, mơ thấy cảnh tượng ở đồn cảnh sát ngày ấy, mơ thấy Phù Chí Quốc bị nổ tan xác trên chiến trường.
Cảnh trong mơ chân thực đến đáng sợ, khiến cô giật mình tỉnh giấc nửa đêm, khóe mắt còn đọng nước mắt chưa khô.
Ba đã mất rồi.
Lần đầu tiên trải qua cái chết của người thân, cô bé Phù Tang lén lút rót rượu bên giường, lau nước mắt, khóc nấc.
Nửa tháng sau việc uống rượu mới bị phát hiện. Ninh Uyển Dư gõ cửa phòng Phù Tang, định gọi cô dậy đi học, nhưng trong phòng không ai đáp lại.
Đẩy cửa vào mới thấy, cô bé Phù Tang nằm co quắp giữa đống chai rượu trên sàn, ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.
Con bé lén uống rượu bị phát hiện, Ninh Uyển Dư định mắng cho một trận, nhưng không nỡ, đành cõng Phù Tang chạy vội đến phòng khám gần nhất trong thị trấn.
Bác sĩ phòng khám tuy bằng cấp không cao nhưng cũng có kinh nghiệm. Sau khi bấm bụng chỗ đau của Phù Tang và quan sát triệu chứng, ông nhận ra đây có thể là viêm loét dạ dày.
Một đứa trẻ nhỏ mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy, bác sĩ không dám tùy tiện điều trị, chỉ có thể bảo họ chuyển đến bệnh viện lớn ở thành phố.
Ninh Uyển Dư thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ thì biết bệnh tình không đơn giản. Bà đưa Phù Tang lên xe, phóng nhanh đến bệnh viện thành phố. Đi theo đường dành cho gia đình quân nhân, dùng hết tiền trợ cấp của chính phủ cấp sau khi Phù Chí Quốc hy sinh cho tổ quốc mới kéo được Phù Tang về từ cửa tử.
Sau khi Phù Tang bình phục, Ninh Uyển Dư thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, bà cũng tự kiểm điểm bản thân không nên mãi đắm chìm trong nỗi đau mất chồng, mà phải dành nhiều tâm sức hơn cho con gái Phù Tang.
*
Mười mấy năm đã trôi qua kể từ cơn bệnh nặng ấy.
Phù Tang mơ hồ cảm thấy có dấu hiệu tái phát, không dám chậm trễ, cố chịu đau bụng, lấy điện thoại gọi cho Ninh Uyển Dư: “Mẹ, còn nhớ cái bệnh dạ dày mười mấy năm trước không?”
Tín hiệu bên kia Ninh Uyển Dư không được tốt lắm, đợi một lúc mới nghe được tiếng trả lời: “Nhớ chứ, sao vậy con? Sao giọng con yếu thế? Người không khỏe à?”
Dù là cái chết của Phù Chí Quốc hay căn bệnh của Phù Tang, với Ninh Uyển Dư đều là hai sự kiện khắc cốt ghi tâm cả đời.
Vì giai đoạn đó thực sự quá đau đớn, bà thực sự sợ hai người thân thiết nhất đều rời bỏ mình, để bà cô độc một mình trên đời.
“Mẹ, năm đó bác sĩ có nói là bệnh có khả năng tái phát không?” Phù Tang không chịu nổi nữa, phải ngồi xổm xuống đất cong người mới miễn cưỡng giảm được chút đau đớn.
“Năm đó…” Ninh Uyển Dư nghiêm túc hồi tưởng, “Năm đó ca phẫu thuật rất thành công. Bác sĩ còn khen con tuy nhỏ tuổi nhưng thường xuyên vận động, hoạt bát, thể trạng không tệ. Sau đó còn nói con hồi phục rất tốt nữa.”
Phù Tang vừa nghe điện thoại vừa xoa nhẹ bụng, cảm giác đau đã giảm được hơn nửa, đỡ hơn nhiều.
Ninh Uyển Dư tiếp tục: “Phù Tang, con không khỏe thật à? Chạy nhanh đến bệnh viện gần đó khám đi, được không? Kiểm tra một chút, xem bác sĩ nói thế nào. Dù là tái phát hay bệnh khác cũng phải điều trị kịp thời, đừng để muộn. Nếu đúng là bệnh dạ dày thì càng phải chú ý hơn, con đã từng một chân bước vào cửa tử rồi, đừng chủ quan.”
“Vâng, con biết rồi. Giờ đỡ hơn nhiều, con rảnh sẽ đi khám.” Mặc dù cơn đau đã dịu nhưng Phù Tang vẫn tái mét mặt, cô khó nhọc đứng dậy rót ly nước ấm uống.
“Nhớ đi đấy, tốt nhất là hôm nay luôn.” Ninh Uyển Dư vẫn còn lo lắng, “Nếu có vấn đề gì thì nói cho mẹ biết, đừng có cứng đầu. Nếu cần thì mẹ sẽ ra Bắc Kinh chăm con, biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi. Con cúp nhé.” Phù Tang cúp máy.
Trước tiên nhắn tin cho Phó Hi: “Anh cẩn thận. Em hơi không khỏe, đi bệnh viện khám.”
Gõ xong, nghĩ nghĩ, rồi xóa đi.
Chỉ để lại bốn chữ: “Anh cẩn thận.”
Phù Tang báo với Thu Thu về tình hình công việc, Thu Thu bảo cô nghỉ ngơi nhiều, đừng vội công việc.
Cô về phòng thay bộ quần áo ấm, mang giày chuẩn bị ra ngoài đến bệnh viện khám.
Sợ nửa đường lại đau bụng nên Phù Tang không lái xe mà chọn ra đường đón taxi.
Tài xế dừng xe bên đường, ngay khi Phù Tang vừa mở cửa sau, khóe mắt vô tình thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác nâu vừa xuất hiện dưới chung cư của cô, giờ lại đứng cùng đường với cô để đón xe.
Ánh mắt lạnh lùng, còn nhìn Phù Tang vài lần.
Ngón tay lạnh ngắt của Phù Tang gõ nhẹ lên cạnh cửa xe, thầm nghĩ có lẽ mình đa nghi, kẻ xấu theo dõi ai mà lại công khai, như sợ người ta không phát hiện ra vậy.
Cô liếm môi dưới, không nghĩ ngợi thêm, cúi người chui vào xe, báo điểm đến cho tài xế.
Cùng lúc đó, người đàn ông phía sau cũng vào xe, nhưng không phải taxi mà là một chiếc Jeep bình thường.
Do xe hơi to nên rất dễ nhận ra khi chạy trên đường.
Phù Tang ngồi ở ghế sau taxi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra sau, qua mấy ngã tư rồi mà chiếc Jeep vẫn theo sau, luôn giữ khoảng cách khoảng trăm mét.
Phù Tang bảo tài xế tăng tốc, chiếc Jeep cũng tăng tốc theo, dù thế nào cũng không bỏ được.
Theo dõi rõ ràng quá, đối phương chẳng có ý định che giấu.
Lạ thay Phù Tang không cảm thấy sợ, cô cố tình bảo tài xế đi đường vòng. Tài xế không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo. Rõ ràng điểm đến là bệnh viện, nhưng Phù Tang đột nhiên đổi ý xuống xe ở một ngã tư.
Không lâu sau, chiếc Jeep cũng dừng lại.
Phù Tang đi về phía công viên gần đó, gã đàn ông áo nâu cũng xuống xe, theo sau còn có hai người đàn ông thân hình tương tự.
Ba người vẫn giữ khoảng cách vừa phải đi theo sau Phù Tang. Sinh ra trong khu gia đình quân nhân, hàng xóm toàn là quân nhân công trạng hiển hách, Phù Tang vốn tò mò nên đã từng đọc qua vài cuốn sách về chống theo dõi của Phù Chí Quốc, dù chỉ hiểu được phần ngoài.
Gã đàn ông áo nâu hoàn toàn không ngờ cô sẽ ra tay, nên không đề phòng, bất ngờ bị Phù Tang tóm được trong một con hẻm nhỏ.
Phù Tang tay cầm chặt con dao nhỏ gắn trên chùm chìa khóa, khí thế mạnh mẽ kề vào cổ gã đàn ông, ấn hắn vào góc tường. Gã đàn ông liếc nhìn vũ khí sắc bén nhỏ xíu trong tay cô, khẽ cười khẩy.
Có vẻ châm chọc.
Phù Tang nhíu mày, câu nói tiếp theo của gã đàn ông khiến cô hoàn toàn chấn động ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook