Ngôi Sao Tái Sinh
-
Chương 44: Ly hôn (2)
Phân đoạn của Lam Kim Ngọc trong ‘Nước mắt ngàn năm’ không nhiều, mà từ giờ đến lúc bấm máy bộ phim tiếp theo vẫn còn nhiều thời gian, sau khi nghỉ ngơi một ngày, Lam Kim Ngọc lôi kéo Lý Kỳ đến cục dân sự, trên đường đi, thái độ của Lý Kỳ vô cùng phức tạp.
Lý Kỳ luôn miệng hỏi cô: “Đây chẳng phải là đường tới cục dân sự sao?”
Tới nơi, Lý Kỳ lại hỏi: “Tôi đã có người trong lòng rồi, cô ngàn vạn lần không thể đập chậu cướp hoa đâu nha, tôi không kết hôn với cô đâu.”
Lam Kim Ngọc khẽ lườm anh rồi nghiêm giọng nói: “Anh nghĩ gì vậy hả, tôi đã kết hôn rồi, hôm nay tôi tới đây để... hoàn tất thủ tục ly hôn thôi.”
Lúc nói câu này, gương mặt Lam Kim Ngọc thoáng buồn, cũng tại nơi này, cô cùng Phó Bách Niên vừa đăng kí kết hôn cách đây chẳng bao lâu, vậy mà... bây giờ cô lại quay lại đây thêm lần nữa. Cô còn nhớ hôm đó, trước khi cô và Phó Bách Niên rời đi, nữ nhân viên làm thủ tục còn nói với theo, ‘hẹn gặp lại lần sau’, có lẽ cô ta đã đoán được, mà có vẻ như không phải mình cô ta, bất cứ ai nhìn vào đều sẽ thấy cặp này không hợp.
Lý Kỳ nghe cô nhắc tới ly hôn thì trợn tròn hai mắt, quay lại nhìn cô đầy ngạc nhiên: “Ly hôn? Cô ly hôn với ai? Phó Bách Niên sao? Hai người đã đăng kí kết hôn rồi hả? Tôi cứ tưởng lễ cưới hôm trước là do cô bức hôn chứ, nên Phó Bách Niên mới không có mặt.”
Rồi anh lại hỏi: “Sao tôi lại không biết tí gì vậy nhỉ?”
Lam Kim Ngọc lườm anh: “Chúng tôi đăng ký kết hôn rất gấp, hầu như không ai biết hết, nên anh không có thông tin cũng là điều dễ hiểu thôi, sau lễ cưới đó thì cả thế giới mới biết.”
Nói xong, nét mặt cô chùng hẳn so với lúc nãy.
Lý Kỳ thấy cô buồn thì lên tiếng an ủi: “Thôi không sao, cái cũ không đi thì sao cái mới đến được, lạc quan lên đi, không chừng chừng đang có một người đàn ông tốt chờ cô phía trước đó.”
Hai người ngồi trong xe đợi rất lâu mà Phó Bách Niên vẫn chưa đến, Lý Kỳ sốt ruột hỏi: “Cô đã hẹn với Phó Bách Niên chưa? Sao giờ này anh ta còn chưa tới”
“Sáng nay tôi đã gọi điện rồi. Anh ta nói có chuyện quan trọng cần giải quyết nên bảo tôi đến thì chờ một chút, chúng ta ráng đợi đi.”
“Được, thì đợi chứ sao, hi vọng anh ta sẽ không lặn mất tăm như lần trước.”
Lam Kim Ngọc: “...”
Tại phòng tổng giám đốc công ty giải trí Lam Đình.
Phó Bách Niên nhìn điện thoại liên tục, mặt đầy lo lắng, cứ một phút trôi qua, anh lại lấy điện thoại gọi cho người bên kia: “Bao lâu nữa cậu mới đến?”
Người bên kia trả lời: “Phó tổng, đang là giờ cao điểm, mà phía trước hình như có tai nạn giao thông, kẹt xe cứng ngắc, tôi cũng không biết là khi nào mới đến được nữa, anh thông cảm đợi chút nha.”
Phó Bách Niên bực bội tắt máy, ném điện thoại xuống bàn, thở dài ngồi xuống ghế.
Đến khi anh quyết định không đợi nữa thì trong lòng chợt nghĩ, trời sinh anh đã có một trực giác rất tốt, nó giúp anh bách chiến bách thắng trên thương trường, vậy nên, anh sẽ tin vào trực giác của mình thêm lần này.
Chỉ cần đợi thêm một lát thôi, một lát thôi là có thể biết được sự thật rồi.
Lam Kim Ngọc đã đợi ở trướ cục dân sự hơn một tiếng đồng hồ, cô gọi mấy lần Phó Bách Niên mới chịu bắt máy.
“Alo!”
“Alo! Phó Bách Niên, rốt cuộc thì anh có tới không hả? Tôi đợi hơn một tiếng rồi đó, tôi nói cho anh biết nhé, nếu lần này anh không tới nữa thì tôi sẽ gọi phóng viên đó.”
Sự căng thẳng của Phó Bách Niên gần như tan biến hẳn, anh cười cười: “Tôi đã hứa thì nhất định sẽ đến, đợi tôi thêm một tiếng nữa đi, một tiếng nữa tôi sẽ có mặt.”
Lam Kim Ngọc nghe anh nói vậy thì tức điên lên, cô gằn: “Phó Bách Niên, người muốn ly hôn là anh, ba ngày hai bữa hối thúc tôi, phiền không tả nổi, rồi bây giờ lại như vậy là có ý gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà anh không đến, tôi sẽ gọi cho phóng viên, tôi sẽ nói với họ rằng Phó tổng không muốn ly hôn với tôi.”
Nhưng lời đe dọa của Lam Kim Ngọc chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, Phó Bách Niên nghe xong lại càng thích thú, anh ngã người vào lưng ghế xoay một vòng, không nhanh không chậm trả lời: “Muốn mời phóng viên thì mời đi, cô cứ nói rằng Phó Bách Niên tôi vẫn còn vương vấn Trần Mỹ Mỹ và không muốn ly hôn đi, coi như bù đắp chuyện lần trước cho cô vậy.”
Anh vừa dứt lời, bên kia đã cúp máy, có vẻ như có người đã bị anh chọc tới nổi giận rồi.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc thì người của văn phòng thám tử cũng đã đến, cửa phòng vừa mở, Phó Bách Niên lập tức đứng dậy lao tới chụp lấy tập tại liệu.
Người kia thấm thấm mồ hôi trên trán, cười nói: “Phó tổng, tôi co giò co cẳng chạy một mạch tới đây, thở không ra hơi luôn đó, để tôi phân tích kết quả điều tra được cho anh biết nhé!”
Phó Bách Niên mở tài liệu ra, gật đầu: “Ừ!”
Ngừng một lát, người đó tiếp: “Kết quả giám định xác nhận hai nét bút này giống nhau đến 99%, điều đó chứng minh họ là cùng một người, ngoài ra còn có một nghi vấn khác, độ thấm mực trên hai tờ giấy không giống nhau, theo suy đoán của chúng tôi là do thời điểm viết thư cách xa nhau, tuyệt đối không sai.”
Phó Bách Niên bất ngờ ngẩng đầu lên: “Cậu nói sao?”
Người đó chỉ vào tập tài liệu, bình tĩnh giải thích: “Kết quả cho thấy bút tích là của cùng một người, nhưng độ thấm mực trên lá thư này vẫn còn rất mới, chứng tỏ nó vừa được viết cách đây không lâu, còn bút tích trên hợp đồng này thì lâu rồi.”
Phó Bách Niên không hề bất ngờ khi nghe tin này, thậm chí anh vui đến mức mất kiểm soát mà cười thành tiếng.
“Ý cậu là Lam Kim Ngọc vẫn còn sống trên đời này sao, cậu khẳng định kết quả này không sai chứ?”
Tuy không hiểu anh đang hỏi gì, sau một thoáng ngập ngừng, người đó tự tin khẳng định: “Tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi có một đội ngũ rất chuyên nghiệp và có uy nhất trong ngành này, cho nên anh hoàn toàn có thể tin tưởng vào kết quả chủa chúng tôi.”
Phó Bách Niên bỗng mỉm cười, anh nhìn tập tài liệu, trong lòng vui đến mức ngẩn ngơ.
“Được! Thực sự rất cảm ơn cậu, chi phí hết bao nhiêu cậu cứ đến phòng tài chính lấy nhé!”
Phó Bách Niên nhanh chóng cầm tập tài liệu đi thẳng tới cục dân sự, suốt dọc đường, nụ cười trên mặt anh vẫn không hề mất đi.
Anh nghĩ, nếu Trần Mỹ Mỹ... à không, là Lam Kim Ngọc mới đúng, muốn mời phóng viên đến thì cứ để cho cô mời, lúc đó anh sẽ nói cho cả thế giới biết rằng, anh và cô đã đăng kí kết hôn rồi.
Những tổn thương mà cô đã chịu, nhất định anh sẽ bù đắp gấp trăm ngàn lần.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)
Lý Kỳ luôn miệng hỏi cô: “Đây chẳng phải là đường tới cục dân sự sao?”
Tới nơi, Lý Kỳ lại hỏi: “Tôi đã có người trong lòng rồi, cô ngàn vạn lần không thể đập chậu cướp hoa đâu nha, tôi không kết hôn với cô đâu.”
Lam Kim Ngọc khẽ lườm anh rồi nghiêm giọng nói: “Anh nghĩ gì vậy hả, tôi đã kết hôn rồi, hôm nay tôi tới đây để... hoàn tất thủ tục ly hôn thôi.”
Lúc nói câu này, gương mặt Lam Kim Ngọc thoáng buồn, cũng tại nơi này, cô cùng Phó Bách Niên vừa đăng kí kết hôn cách đây chẳng bao lâu, vậy mà... bây giờ cô lại quay lại đây thêm lần nữa. Cô còn nhớ hôm đó, trước khi cô và Phó Bách Niên rời đi, nữ nhân viên làm thủ tục còn nói với theo, ‘hẹn gặp lại lần sau’, có lẽ cô ta đã đoán được, mà có vẻ như không phải mình cô ta, bất cứ ai nhìn vào đều sẽ thấy cặp này không hợp.
Lý Kỳ nghe cô nhắc tới ly hôn thì trợn tròn hai mắt, quay lại nhìn cô đầy ngạc nhiên: “Ly hôn? Cô ly hôn với ai? Phó Bách Niên sao? Hai người đã đăng kí kết hôn rồi hả? Tôi cứ tưởng lễ cưới hôm trước là do cô bức hôn chứ, nên Phó Bách Niên mới không có mặt.”
Rồi anh lại hỏi: “Sao tôi lại không biết tí gì vậy nhỉ?”
Lam Kim Ngọc lườm anh: “Chúng tôi đăng ký kết hôn rất gấp, hầu như không ai biết hết, nên anh không có thông tin cũng là điều dễ hiểu thôi, sau lễ cưới đó thì cả thế giới mới biết.”
Nói xong, nét mặt cô chùng hẳn so với lúc nãy.
Lý Kỳ thấy cô buồn thì lên tiếng an ủi: “Thôi không sao, cái cũ không đi thì sao cái mới đến được, lạc quan lên đi, không chừng chừng đang có một người đàn ông tốt chờ cô phía trước đó.”
Hai người ngồi trong xe đợi rất lâu mà Phó Bách Niên vẫn chưa đến, Lý Kỳ sốt ruột hỏi: “Cô đã hẹn với Phó Bách Niên chưa? Sao giờ này anh ta còn chưa tới”
“Sáng nay tôi đã gọi điện rồi. Anh ta nói có chuyện quan trọng cần giải quyết nên bảo tôi đến thì chờ một chút, chúng ta ráng đợi đi.”
“Được, thì đợi chứ sao, hi vọng anh ta sẽ không lặn mất tăm như lần trước.”
Lam Kim Ngọc: “...”
Tại phòng tổng giám đốc công ty giải trí Lam Đình.
Phó Bách Niên nhìn điện thoại liên tục, mặt đầy lo lắng, cứ một phút trôi qua, anh lại lấy điện thoại gọi cho người bên kia: “Bao lâu nữa cậu mới đến?”
Người bên kia trả lời: “Phó tổng, đang là giờ cao điểm, mà phía trước hình như có tai nạn giao thông, kẹt xe cứng ngắc, tôi cũng không biết là khi nào mới đến được nữa, anh thông cảm đợi chút nha.”
Phó Bách Niên bực bội tắt máy, ném điện thoại xuống bàn, thở dài ngồi xuống ghế.
Đến khi anh quyết định không đợi nữa thì trong lòng chợt nghĩ, trời sinh anh đã có một trực giác rất tốt, nó giúp anh bách chiến bách thắng trên thương trường, vậy nên, anh sẽ tin vào trực giác của mình thêm lần này.
Chỉ cần đợi thêm một lát thôi, một lát thôi là có thể biết được sự thật rồi.
Lam Kim Ngọc đã đợi ở trướ cục dân sự hơn một tiếng đồng hồ, cô gọi mấy lần Phó Bách Niên mới chịu bắt máy.
“Alo!”
“Alo! Phó Bách Niên, rốt cuộc thì anh có tới không hả? Tôi đợi hơn một tiếng rồi đó, tôi nói cho anh biết nhé, nếu lần này anh không tới nữa thì tôi sẽ gọi phóng viên đó.”
Sự căng thẳng của Phó Bách Niên gần như tan biến hẳn, anh cười cười: “Tôi đã hứa thì nhất định sẽ đến, đợi tôi thêm một tiếng nữa đi, một tiếng nữa tôi sẽ có mặt.”
Lam Kim Ngọc nghe anh nói vậy thì tức điên lên, cô gằn: “Phó Bách Niên, người muốn ly hôn là anh, ba ngày hai bữa hối thúc tôi, phiền không tả nổi, rồi bây giờ lại như vậy là có ý gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà anh không đến, tôi sẽ gọi cho phóng viên, tôi sẽ nói với họ rằng Phó tổng không muốn ly hôn với tôi.”
Nhưng lời đe dọa của Lam Kim Ngọc chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, Phó Bách Niên nghe xong lại càng thích thú, anh ngã người vào lưng ghế xoay một vòng, không nhanh không chậm trả lời: “Muốn mời phóng viên thì mời đi, cô cứ nói rằng Phó Bách Niên tôi vẫn còn vương vấn Trần Mỹ Mỹ và không muốn ly hôn đi, coi như bù đắp chuyện lần trước cho cô vậy.”
Anh vừa dứt lời, bên kia đã cúp máy, có vẻ như có người đã bị anh chọc tới nổi giận rồi.
Nửa tiếng sau, rốt cuộc thì người của văn phòng thám tử cũng đã đến, cửa phòng vừa mở, Phó Bách Niên lập tức đứng dậy lao tới chụp lấy tập tại liệu.
Người kia thấm thấm mồ hôi trên trán, cười nói: “Phó tổng, tôi co giò co cẳng chạy một mạch tới đây, thở không ra hơi luôn đó, để tôi phân tích kết quả điều tra được cho anh biết nhé!”
Phó Bách Niên mở tài liệu ra, gật đầu: “Ừ!”
Ngừng một lát, người đó tiếp: “Kết quả giám định xác nhận hai nét bút này giống nhau đến 99%, điều đó chứng minh họ là cùng một người, ngoài ra còn có một nghi vấn khác, độ thấm mực trên hai tờ giấy không giống nhau, theo suy đoán của chúng tôi là do thời điểm viết thư cách xa nhau, tuyệt đối không sai.”
Phó Bách Niên bất ngờ ngẩng đầu lên: “Cậu nói sao?”
Người đó chỉ vào tập tài liệu, bình tĩnh giải thích: “Kết quả cho thấy bút tích là của cùng một người, nhưng độ thấm mực trên lá thư này vẫn còn rất mới, chứng tỏ nó vừa được viết cách đây không lâu, còn bút tích trên hợp đồng này thì lâu rồi.”
Phó Bách Niên không hề bất ngờ khi nghe tin này, thậm chí anh vui đến mức mất kiểm soát mà cười thành tiếng.
“Ý cậu là Lam Kim Ngọc vẫn còn sống trên đời này sao, cậu khẳng định kết quả này không sai chứ?”
Tuy không hiểu anh đang hỏi gì, sau một thoáng ngập ngừng, người đó tự tin khẳng định: “Tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi có một đội ngũ rất chuyên nghiệp và có uy nhất trong ngành này, cho nên anh hoàn toàn có thể tin tưởng vào kết quả chủa chúng tôi.”
Phó Bách Niên bỗng mỉm cười, anh nhìn tập tài liệu, trong lòng vui đến mức ngẩn ngơ.
“Được! Thực sự rất cảm ơn cậu, chi phí hết bao nhiêu cậu cứ đến phòng tài chính lấy nhé!”
Phó Bách Niên nhanh chóng cầm tập tài liệu đi thẳng tới cục dân sự, suốt dọc đường, nụ cười trên mặt anh vẫn không hề mất đi.
Anh nghĩ, nếu Trần Mỹ Mỹ... à không, là Lam Kim Ngọc mới đúng, muốn mời phóng viên đến thì cứ để cho cô mời, lúc đó anh sẽ nói cho cả thế giới biết rằng, anh và cô đã đăng kí kết hôn rồi.
Những tổn thương mà cô đã chịu, nhất định anh sẽ bù đắp gấp trăm ngàn lần.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook