Ngôi Sao Tái Sinh
-
Chương 20: Đăng ký kết hôn (2)
Trước đây rất lâu, lúc đạo diễn Cửu Đáo viết kịch bản này, Lam Kim Ngọc đã được chọn làm nữ chính, từ chỉ đạo tới sản xuất, đạo diễn đều nắm hết, có thể nói là tự biên tự diễn, vai nữ chính này là được đo ni đóng giày cho Lam Kim Ngọc.
Lúc đọc kịch bản, Lam Kim Ngọc cũng thích thú vô cùng, nên cô vốn nghĩ vai đó chắc chắn sẽ thuộc về cô, không chạy đi đâu được, nào ngờ giữa đường lại thành một Trình Giảo Kim, bị người cắt râu, rốt cuộc vai diễn không có, mà ngay cả mạng mình cũng mất luôn.
Theo những gì Lam Kim Ngọc biết về Thẩm Vi An, kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng chẳng ra gì, bình thường thích lên Weibo nói bậy bạ, thường tham gia mấy buổi tiệc tùng để tìm cơ hội cho bản thân mình, rốt cuộc thì cũng có Dận Chân vài vai phụ, có điều diễn xuất không đủ tốt, nên sau đó cũng chẳng để lại được ấn tượng gì.
Lúc hai người còn sống cùng nhau, Thẩm Vi An luôn tự giễu nói với cô: “Lam Kim Ngọc, sao số của tớ không được tốt như cậu nhỉ? Cậu nhìn đi, tớ cũng có thua gì cậu đâu, ngoại hình cũng tương xứng, lại còn bước chân vào ngành giải trí cùng lúc nữa, sao giờ lại chênh lệch nhiều vậy chứ?”
Những lúc như thế, cô chỉ mỉm cười mà chẳng nói gì.
Sự chênh lệch duy nhất giữa hai người, chính là trong bộ phim đầu tay, đó là một phim về đề tài chiến tranh, các vai diễn toàn là đàn ông, nếu có nữ thì cũng chỉ là vai phụ mà thôi, lúc đó, Thẩm Vi An có điều kiện tốt hơn cô nhiều, khi đạo diễn casting đã chọn Thẩm Vi An, tiếc là cô ta không thích kịch bản, lại càng không thích tuyến nhân vật như vậy, rồi cô viện cớ mình bị trùng lịch quay, không sắp xếp được.
Thật ra lúc đó Thẩm Vi An không có lịch quay nào hết, cô chỉ muốn dùng thời gian này để lựa chọn một vai diễn phù hợp nhất với mình, còn bản thân Lam Kim Ngọc, cô chủ động tự tiến cử mình với đạo diễn, nói rằng mình muốn thử vai này, vốn là một vai không quan trọng, đạo diễn nhìn thấy cô cũng không đến nỗi nào nên đồng ý, cô được nhận vai.
Lam Kim Ngọc không bao giờ quên được ngày hôm đó, lúc cô quay xong về nhà, Thẩm Vi An đang ngồi cạnh hồ bơi cùng nhị thiếu gia của Phú gia, thấy cô, Thẩm Vi An che miệng cười trộm, chỉ vào cô nói: “Kim Ngọc, cậu thấy tớ sáng suốt không, may mà từ chối vai này, cậu xem giờ cậu đen thui thùi lùi kìa, y như một con quạ.”
Đây là bộ phim đầu tay của cô, mỗi phân đoạn đều quay dưới trời nắng như đổ lửa, giang nắng muốn cháy da, có điều, cô học hỏi được rất nhiều thứ, cũng quen biết được rất nhiều người.
Sau này nghĩ lại, chính bộ phim đó tạo ra chênh lệch giữa hai người, cô được nhiều đạo diễn biên kịch biết đến, từ đó sự nghiệp hanh thông, còn Thẩm Vi An vẫn mãi chờ đợi cái gọi là cơ hội, và một vai diễn thích hợp với cô.
Trên đời này làm gì có cái gì hoàn toàn hợp với mình? Oán trách số phận, chi bằng tự thay đổi chính mình!
Lúc Phó Bách Niên nằm viện, Lam Kim Ngọc luôn ở cạnh chăm sóc anh, Phó Bách Niên hồi phúc rất nhanh, nhưng Lam Kim Ngọc lại đổ bệnh, có thể do thể chất của Trần Mỹ Mỹ không đủ khỏe, hoặc cũng có thể biến cố dồn dập, Lam Kim Ngọc không có thời gian nghie ngơi, kết quả là buổi tối ngày thứ ba, Lam Kim Ngọc lên cơn sốt.
Tối đó, Phó Bách Niên vừa tắt đèn thì nghe thấy tiếng rên của Lam Kim Ngọc, vốn là rất nhỏ, nhưng ban đêm tĩnh lặng nên nghe rất rõ ràng, càng về sau, tiếng kêu của cô càng lớn, rồi lần như là gào lên, khiến Phó Bách Niên nhíu mày.
“Trần Mỹ Mỹ, thiệt tình là tôi muốn quay lại cảnh này. Nằm mơ gì mà rên rỉ tới mức cả bệnh viện đều nghe.”
Nhưng rất nhanh anh đã phát hiện được có gì đó bất thường.
“Phó Bách Niên, cứu tôi... cứu tôi với, cứu tôi...” Cô giãy giụa, hai tay quờ quạng trong không trung, trán túa đầy mồ hôi.
Phó Bách Niên vội vàng xuống giường, đi tới gần Lam Kim Ngọc, đưa tay sờ mặt cô, làn da nóng như lửa đốt khiến anh giật nảy mình.
“Nóng quá!” Vậy là sốt rồi.
Anh tính quay qua gọi bác sĩ thì cánh tay đã bị chụp lấy, mạnh tới mức một người đàn ông như anh cũng không thoát ra được.
“Trầm Dục, Trầm Dục, đừng đi, anh không nhận ra tôi sao? Trầm Dục, cứu tôi, cứu tôi đi, tôi khó chịu quá!”
Trong chớp mắt, Phó Bách Niên đứng như trời trồng.
Giờ này khắc này, cái tên Trần Mỹ Mỹ luôn miệng gọi là Trầm Dục, chứ không phải là Phó Bách Niên, chẳng phải Trần Mỹ Mỹ và Trầm Dục luôn bất hòa sao? Lần nào gặp nhau cũng cãi, sao tự dưng lúc này lại gọi tên Trầm Dục?
Hàng chục câu hỏi quay cuồng trong đầu Phó Bách Niên, khiến anh muốn choáng váng.
Lẽ nào... người Trần Mỹ Mỹ thích là Trầm Dục?
Đối với anh chỉ là đùa cho vui?
Mặt Phó Bách Niên sầm lại trong nháy mắt, anh hất mạnh cánh tay của Trần Mỹ Mỹ ra, sau đó bước thẳng ra ngoài.
Lam Kim Ngọc như chìm vào một giấc mơ rất dài, cô đang lạc trong một khu rừng đang bốc chắc, bốn phía đều là lửa, cô lọt thỏm bên trong, không ngừng gọi nên một người, nhưng mà, người đó vẫn không xuất hiện, xông vào biển lửa cứu cô lại là một người phụ nữ, người đó cười với cô, sau đó đưa hai tay về phía cô.
Rồi hình ảnh bỗng nhiên biến mất, xung quanh cô không còn lửa nữa, mà là màn đêm đặc quánh, gió từ dưới đất thổi lên, vốn không có cảm giác, nhưng trong mơ cô biết đó là gió, giõ mỗi lúc một lớn, gào rít bên tai, cơ thể của cô mất thăng bằng, rồi ngã ập xuống đất.
Lam Kim Ngọc mở mắt, những giọt thuốc trong chai đang từng giọt từng giọt chạy vào mạch máu của mình.
Giọng cô khàn khàn: “Phó Bách Niên, tôi bị sao vậy?”
Phó Bách Niên im lặng một lát mới trả lời: “Giảm cân quá mức, ăn uống không đủ dinh dưỡng dẫn tới suy nhược. Chẳng qua cũng chỉ là cảm vặt mà thôi.”
“Ừ... vậy thì tốt, còn tưởng mắc phải bệnh gì nan y! Sau này không gặp anh được nữa chứ.”
Phó Bách Niên bỗng hỏi: “Trần Mỹ Mỹ, cả đêm qua cô cứ...” gọi tên Trầm Dục, có phải cô thích cậu ta không?
Lam Kim Ngọc ngạc nhiên nhìn anh: “Cả đêm qua tôi làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nói mớ thôi!”
Câu này của Phó Bách Niên vốn không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến Lam Kim Ngọc kinh hãi, cứ cho rằng tối qua mình đã nói hết chuyện mình hồi sinh.
Cô khẩn trương hỏi: “Tôi nói gì bậy sao?”
Phó Bách Niên hừ lạnh, xem như cô đã thừa nhận mình thích Trầm Dục, anh nói: “Trần Mỹ Mỹ, cô giấu kỹ nhỉ, đến tôi mà cũng không phát hiện ra.”
Lam Kim Ngọc trừng mắt nhìn trần nhà, thôi xong, lộ rồi.
Phó Bách Niên lại hỏi: “Nếu vậy thì chúng ta có tiếp tục đăng ký kết hôn không?”
Lam Kim Ngọc hỏi ngược lại anh: “Hai chuyện này có liên quan tới nhau sao?”
“Cô thích Trầm Dục, sao lại không liên quan, tuy có thể cậu ta sẽ không chấp nhận cô như thế này, nhưng mà...”
Vậy là Lam Kim Ngọc đã hiểu, thì ra Phó Bách Niên nói tới chuyện đó, còn cô thì lại tưởng... làm cô lo lắng hãi hùng hơn cả nửa này. Cô đang định trả lời thì nghe thấy bên ngoài có một người vội vã xông vào.
“Có chứ, tất nhiên là phải đăng ký rồi, ôi, rốt cuộc thì hai đứa con cũng đã viên mãn rồi.”
Người vào đích thị là bà Phó, bà vui mừng xoa đầu Phó Bách Niên: “Cũng không uổng công mẹ vun đắp bấy lâu.”
Người dịch: Ớt Hiểm (Ớt’s team)
Lúc đọc kịch bản, Lam Kim Ngọc cũng thích thú vô cùng, nên cô vốn nghĩ vai đó chắc chắn sẽ thuộc về cô, không chạy đi đâu được, nào ngờ giữa đường lại thành một Trình Giảo Kim, bị người cắt râu, rốt cuộc vai diễn không có, mà ngay cả mạng mình cũng mất luôn.
Theo những gì Lam Kim Ngọc biết về Thẩm Vi An, kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng chẳng ra gì, bình thường thích lên Weibo nói bậy bạ, thường tham gia mấy buổi tiệc tùng để tìm cơ hội cho bản thân mình, rốt cuộc thì cũng có Dận Chân vài vai phụ, có điều diễn xuất không đủ tốt, nên sau đó cũng chẳng để lại được ấn tượng gì.
Lúc hai người còn sống cùng nhau, Thẩm Vi An luôn tự giễu nói với cô: “Lam Kim Ngọc, sao số của tớ không được tốt như cậu nhỉ? Cậu nhìn đi, tớ cũng có thua gì cậu đâu, ngoại hình cũng tương xứng, lại còn bước chân vào ngành giải trí cùng lúc nữa, sao giờ lại chênh lệch nhiều vậy chứ?”
Những lúc như thế, cô chỉ mỉm cười mà chẳng nói gì.
Sự chênh lệch duy nhất giữa hai người, chính là trong bộ phim đầu tay, đó là một phim về đề tài chiến tranh, các vai diễn toàn là đàn ông, nếu có nữ thì cũng chỉ là vai phụ mà thôi, lúc đó, Thẩm Vi An có điều kiện tốt hơn cô nhiều, khi đạo diễn casting đã chọn Thẩm Vi An, tiếc là cô ta không thích kịch bản, lại càng không thích tuyến nhân vật như vậy, rồi cô viện cớ mình bị trùng lịch quay, không sắp xếp được.
Thật ra lúc đó Thẩm Vi An không có lịch quay nào hết, cô chỉ muốn dùng thời gian này để lựa chọn một vai diễn phù hợp nhất với mình, còn bản thân Lam Kim Ngọc, cô chủ động tự tiến cử mình với đạo diễn, nói rằng mình muốn thử vai này, vốn là một vai không quan trọng, đạo diễn nhìn thấy cô cũng không đến nỗi nào nên đồng ý, cô được nhận vai.
Lam Kim Ngọc không bao giờ quên được ngày hôm đó, lúc cô quay xong về nhà, Thẩm Vi An đang ngồi cạnh hồ bơi cùng nhị thiếu gia của Phú gia, thấy cô, Thẩm Vi An che miệng cười trộm, chỉ vào cô nói: “Kim Ngọc, cậu thấy tớ sáng suốt không, may mà từ chối vai này, cậu xem giờ cậu đen thui thùi lùi kìa, y như một con quạ.”
Đây là bộ phim đầu tay của cô, mỗi phân đoạn đều quay dưới trời nắng như đổ lửa, giang nắng muốn cháy da, có điều, cô học hỏi được rất nhiều thứ, cũng quen biết được rất nhiều người.
Sau này nghĩ lại, chính bộ phim đó tạo ra chênh lệch giữa hai người, cô được nhiều đạo diễn biên kịch biết đến, từ đó sự nghiệp hanh thông, còn Thẩm Vi An vẫn mãi chờ đợi cái gọi là cơ hội, và một vai diễn thích hợp với cô.
Trên đời này làm gì có cái gì hoàn toàn hợp với mình? Oán trách số phận, chi bằng tự thay đổi chính mình!
Lúc Phó Bách Niên nằm viện, Lam Kim Ngọc luôn ở cạnh chăm sóc anh, Phó Bách Niên hồi phúc rất nhanh, nhưng Lam Kim Ngọc lại đổ bệnh, có thể do thể chất của Trần Mỹ Mỹ không đủ khỏe, hoặc cũng có thể biến cố dồn dập, Lam Kim Ngọc không có thời gian nghie ngơi, kết quả là buổi tối ngày thứ ba, Lam Kim Ngọc lên cơn sốt.
Tối đó, Phó Bách Niên vừa tắt đèn thì nghe thấy tiếng rên của Lam Kim Ngọc, vốn là rất nhỏ, nhưng ban đêm tĩnh lặng nên nghe rất rõ ràng, càng về sau, tiếng kêu của cô càng lớn, rồi lần như là gào lên, khiến Phó Bách Niên nhíu mày.
“Trần Mỹ Mỹ, thiệt tình là tôi muốn quay lại cảnh này. Nằm mơ gì mà rên rỉ tới mức cả bệnh viện đều nghe.”
Nhưng rất nhanh anh đã phát hiện được có gì đó bất thường.
“Phó Bách Niên, cứu tôi... cứu tôi với, cứu tôi...” Cô giãy giụa, hai tay quờ quạng trong không trung, trán túa đầy mồ hôi.
Phó Bách Niên vội vàng xuống giường, đi tới gần Lam Kim Ngọc, đưa tay sờ mặt cô, làn da nóng như lửa đốt khiến anh giật nảy mình.
“Nóng quá!” Vậy là sốt rồi.
Anh tính quay qua gọi bác sĩ thì cánh tay đã bị chụp lấy, mạnh tới mức một người đàn ông như anh cũng không thoát ra được.
“Trầm Dục, Trầm Dục, đừng đi, anh không nhận ra tôi sao? Trầm Dục, cứu tôi, cứu tôi đi, tôi khó chịu quá!”
Trong chớp mắt, Phó Bách Niên đứng như trời trồng.
Giờ này khắc này, cái tên Trần Mỹ Mỹ luôn miệng gọi là Trầm Dục, chứ không phải là Phó Bách Niên, chẳng phải Trần Mỹ Mỹ và Trầm Dục luôn bất hòa sao? Lần nào gặp nhau cũng cãi, sao tự dưng lúc này lại gọi tên Trầm Dục?
Hàng chục câu hỏi quay cuồng trong đầu Phó Bách Niên, khiến anh muốn choáng váng.
Lẽ nào... người Trần Mỹ Mỹ thích là Trầm Dục?
Đối với anh chỉ là đùa cho vui?
Mặt Phó Bách Niên sầm lại trong nháy mắt, anh hất mạnh cánh tay của Trần Mỹ Mỹ ra, sau đó bước thẳng ra ngoài.
Lam Kim Ngọc như chìm vào một giấc mơ rất dài, cô đang lạc trong một khu rừng đang bốc chắc, bốn phía đều là lửa, cô lọt thỏm bên trong, không ngừng gọi nên một người, nhưng mà, người đó vẫn không xuất hiện, xông vào biển lửa cứu cô lại là một người phụ nữ, người đó cười với cô, sau đó đưa hai tay về phía cô.
Rồi hình ảnh bỗng nhiên biến mất, xung quanh cô không còn lửa nữa, mà là màn đêm đặc quánh, gió từ dưới đất thổi lên, vốn không có cảm giác, nhưng trong mơ cô biết đó là gió, giõ mỗi lúc một lớn, gào rít bên tai, cơ thể của cô mất thăng bằng, rồi ngã ập xuống đất.
Lam Kim Ngọc mở mắt, những giọt thuốc trong chai đang từng giọt từng giọt chạy vào mạch máu của mình.
Giọng cô khàn khàn: “Phó Bách Niên, tôi bị sao vậy?”
Phó Bách Niên im lặng một lát mới trả lời: “Giảm cân quá mức, ăn uống không đủ dinh dưỡng dẫn tới suy nhược. Chẳng qua cũng chỉ là cảm vặt mà thôi.”
“Ừ... vậy thì tốt, còn tưởng mắc phải bệnh gì nan y! Sau này không gặp anh được nữa chứ.”
Phó Bách Niên bỗng hỏi: “Trần Mỹ Mỹ, cả đêm qua cô cứ...” gọi tên Trầm Dục, có phải cô thích cậu ta không?
Lam Kim Ngọc ngạc nhiên nhìn anh: “Cả đêm qua tôi làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nói mớ thôi!”
Câu này của Phó Bách Niên vốn không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến Lam Kim Ngọc kinh hãi, cứ cho rằng tối qua mình đã nói hết chuyện mình hồi sinh.
Cô khẩn trương hỏi: “Tôi nói gì bậy sao?”
Phó Bách Niên hừ lạnh, xem như cô đã thừa nhận mình thích Trầm Dục, anh nói: “Trần Mỹ Mỹ, cô giấu kỹ nhỉ, đến tôi mà cũng không phát hiện ra.”
Lam Kim Ngọc trừng mắt nhìn trần nhà, thôi xong, lộ rồi.
Phó Bách Niên lại hỏi: “Nếu vậy thì chúng ta có tiếp tục đăng ký kết hôn không?”
Lam Kim Ngọc hỏi ngược lại anh: “Hai chuyện này có liên quan tới nhau sao?”
“Cô thích Trầm Dục, sao lại không liên quan, tuy có thể cậu ta sẽ không chấp nhận cô như thế này, nhưng mà...”
Vậy là Lam Kim Ngọc đã hiểu, thì ra Phó Bách Niên nói tới chuyện đó, còn cô thì lại tưởng... làm cô lo lắng hãi hùng hơn cả nửa này. Cô đang định trả lời thì nghe thấy bên ngoài có một người vội vã xông vào.
“Có chứ, tất nhiên là phải đăng ký rồi, ôi, rốt cuộc thì hai đứa con cũng đã viên mãn rồi.”
Người vào đích thị là bà Phó, bà vui mừng xoa đầu Phó Bách Niên: “Cũng không uổng công mẹ vun đắp bấy lâu.”
Người dịch: Ớt Hiểm (Ớt’s team)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook