Ngôi Sao Rực Sáng
-
Chương 10: Gió thổi trước cơn bão
Hôm nay, cả phong tộc nổi lên cơn gió lớn. Em trai của thành chủ, một trong các vị tướng hùng dũng của phong tộc đã chết tại nhà riêng của mình, chết do bị ám sát.
- Cha! Chuyện này là sao chứ?- Thiên Kì nghe tin đã vội chạy đến nhà của chú mình, cậu ngay lập tức hỏi cha đang đứng ở đấy.
Lăng thành chủ nét mặt ngưng trọng, không trả lời cậu mà chăm chăm nhìn vào thi thể rướm đầy máu dưới đất. Thiên Kì lúc nhìn tới lập tức muốn nôn. Máu chảy ra hóa đen khiến cả cơ thể Lăng Duẫn mang sắc đen kì dị, mùi hôi thối khó chịu đến cực điểm, đôi mắt ông mở to dường như không cam lòng. Lăng Kì cố nén cỗ dịch trào lên từ cổ, cậu vén vạt áo, ngồi xuống kiểm tra, bàn tay chưa kịp vươn ra đã bị cha cậu nắm lại:
- Đừng chạm vào! Đó là kịch độc.
- Kịch độc?- Thiên Kì nhìn cha lại nhìn chú mình. Máu đen đúng là máu độc nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy không hẳn là trúng độc.- Không sao.- Thiên Kì nói rồi rút bàn tay lại, bao quanh tay một lớp màng bảo vệ bằng năng lượng gió của bản thân rồi từ từ kiểm tra.
Trên cơ thể ấy có hàng đống vết thương, đó là lý do tại sao...máu lại chảy ra nhiều đến vậy. Hơn nữa máu cũng đông...như vậy...là xảy ra vào tối qua. Thiên Kì mím chặt môi, mắt cụp xuống...Sao chuyện này lại xảy ra chứ?
- Chuyện này ta sẽ xử lí...con không nên nhúng tay vào.
- Sao có thể chứ? Đó là người mà con kính trọng...con nhất định phải tìm ra hung thủ và bắt hắn phải trả giá, Hơn nữa...hung thủ chắc chắn liên quan đến đám người Hoàng triều.
- Câm miệng! Khi mọi việc chưa rõ ràng không nên nói bừa...hơn nữa nghi phạm không chỉ riêng bọn họ.
- Cha nói vậy là ý gì?
- Ai cũng có thể là hung thủ...như Ngân Doanh chẳng hạn. Nếu con vội vàng kết luận bọn họ mà không có bằng chứng...thì...không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
- Cha! Ngân Doanh bị thương sao có thể...Con nhất định sẽ tìm ra bằng chứng!- Thiên Kì kiên quyết nói.
- Chuyện này con không được xen vào!- Lăng thành chủ đanh mặt nói.- Con hãy lo mà luyện thành thục Phong phá liên thụ...Phong thành không thể có người chủ nhân yếu kém được. Mọi chuyện đích thân ta sẽ lo.- Lăng thành chủ nói xong phất tay áo rời đi.
Thiên Kì đấm tay xuống mặt đất, hàm răng nghiến chặt không cam lòng. Tại sao cha lại như vậy? Một người cha mà cậu kính trọng há lại e sợ đám người Hoàng triều ấy? Nước mắt bất giác lăn xuống gò má, hòa vào trong vết máu loang dưới đất.
- Chết tiệt!
Bất chợt cậu mở mắt ra, trên mặt đất, máu đông tan dần hiện lên một cái tên mà cậu không ngờ tới " Lăng Thiên Thành" cũng chính là tên cha cậu. Đầu óc Thiên Kì trở nên rối loạn...đây không lẽ là di ngôn của chú...nhưng sao lại...không lẽ cha cậu chính là người...không thể nào! Tuyệt đối không thể.
- Thiên Kì! Thiên Kì!- Mai Tuyết vừa chạy trên hành lang vừa gọi lớn khi thấy bóng dáng Thiên Kì.- Ngân Doanh... Thiên Kì anh sao vậy?
Mai Tuyết vốn định nói chuyện của Ngân Doanh nhưng cô bất chợt lại phát hiện Thiên Kì không ổn lắm, đôi mắt anh thất thần, dáng vẻ rối rắm, mặt tái đi. Dáng đi vô hồn.
- Thiên Kì! Thiên Kì, anh ổn chứ?- Mai Tuyết lo lắng lay người cậu.
- Ha... Mai Tuyết... sao em lại ở đây?- Thiên Kì giật mình hỏi.
- Anh không sao chứ? Em thấy anh không được ổn!- Mai Tuyết lo lắng hỏi.
- Ừm... Chú anh... mất rồi...- Thiên Kì cúi mặt khó khăn nói.
- Cái gì? Làm sao có thể... - Mai Tuyết kinh sợ nói. Nhìn nét mặt đau khổ của Thiên Kì, lòng cô chạnh lại, lúc này cô không biết nên nói sao bởi cho dù là an ủi thì liệu nó có làm dịu được nỗi đau trong lòng cậu? Không thể đâu.
- Anh không sao! Anh nhất định sẽ tìm ra hung thủ thực sự... nhất định... - Thiên Kì thì thào nói, lời nói ấy như lời hứa với chính bản thân cậu. Thiên Kì ngẩng đầu lên hỏi.- Em tìm anh có chuyện gì?
- A, Ngân Doanh, cô ấy sáng nay tỉnh dậy đã vội ra ngoài, vết thương còn chưa lành em lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện.
- Sao? Vết thương trên người cô ấy rất nặng... Em có biết cô ấy đi đâu không?- Thiên Kì lo lắng hỏi.
- Em... em quên hỏi rồi. Thật xin lỗi.- Mai Tuyết nhỏ giọng nói. Sao cô lại quên điều quan trọng này chứ?
- Không phải lỗi của em. Nếu là Ngân Doanh... chắc sẽ ổn thôi.- Thiên Kì vỗ vai cô nói. Cậu cũng rất muốn đi tìm cô nhưng trước hết phải lo chuyện trong tộc đã. Ngày nào đám sứ giả ấy còn ở đây cậu không thể yên tâm được. Trong lòng Thiên Kì vẫn nhận định người Hoàng triều gây ra cái chết cho Lăng Duẫn nhưng không hiểu sao... ở đâu đó trong lòng vẫn gợn lên cơn sóng bất định. Một mối nghi ngờ đáng lẽ ra không nên có.
Trong căn phòng tối, một ánh sáng xanh rực lên soi một góc tường, bàn tay thô ráp đặt lên bức tranh treo trên tường thì thào:
- Cơn bão đã nổi lên rồi, có lẽ tôi vẫn không tài nào ngăn được sự diệt vong này. Thật xin lỗi... những gì tôi có thể làm lúc này... chỉ là giúp thằng bé mà thôi.
Trong khi bao người trong phong tộc tiếc thương cho sự ra đi của một phong tướng anh dũng thì ở nơi nào đó có những người đang cười thầm trong bụng.
- Cha! Chuyện này là sao chứ?- Thiên Kì nghe tin đã vội chạy đến nhà của chú mình, cậu ngay lập tức hỏi cha đang đứng ở đấy.
Lăng thành chủ nét mặt ngưng trọng, không trả lời cậu mà chăm chăm nhìn vào thi thể rướm đầy máu dưới đất. Thiên Kì lúc nhìn tới lập tức muốn nôn. Máu chảy ra hóa đen khiến cả cơ thể Lăng Duẫn mang sắc đen kì dị, mùi hôi thối khó chịu đến cực điểm, đôi mắt ông mở to dường như không cam lòng. Lăng Kì cố nén cỗ dịch trào lên từ cổ, cậu vén vạt áo, ngồi xuống kiểm tra, bàn tay chưa kịp vươn ra đã bị cha cậu nắm lại:
- Đừng chạm vào! Đó là kịch độc.
- Kịch độc?- Thiên Kì nhìn cha lại nhìn chú mình. Máu đen đúng là máu độc nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy không hẳn là trúng độc.- Không sao.- Thiên Kì nói rồi rút bàn tay lại, bao quanh tay một lớp màng bảo vệ bằng năng lượng gió của bản thân rồi từ từ kiểm tra.
Trên cơ thể ấy có hàng đống vết thương, đó là lý do tại sao...máu lại chảy ra nhiều đến vậy. Hơn nữa máu cũng đông...như vậy...là xảy ra vào tối qua. Thiên Kì mím chặt môi, mắt cụp xuống...Sao chuyện này lại xảy ra chứ?
- Chuyện này ta sẽ xử lí...con không nên nhúng tay vào.
- Sao có thể chứ? Đó là người mà con kính trọng...con nhất định phải tìm ra hung thủ và bắt hắn phải trả giá, Hơn nữa...hung thủ chắc chắn liên quan đến đám người Hoàng triều.
- Câm miệng! Khi mọi việc chưa rõ ràng không nên nói bừa...hơn nữa nghi phạm không chỉ riêng bọn họ.
- Cha nói vậy là ý gì?
- Ai cũng có thể là hung thủ...như Ngân Doanh chẳng hạn. Nếu con vội vàng kết luận bọn họ mà không có bằng chứng...thì...không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
- Cha! Ngân Doanh bị thương sao có thể...Con nhất định sẽ tìm ra bằng chứng!- Thiên Kì kiên quyết nói.
- Chuyện này con không được xen vào!- Lăng thành chủ đanh mặt nói.- Con hãy lo mà luyện thành thục Phong phá liên thụ...Phong thành không thể có người chủ nhân yếu kém được. Mọi chuyện đích thân ta sẽ lo.- Lăng thành chủ nói xong phất tay áo rời đi.
Thiên Kì đấm tay xuống mặt đất, hàm răng nghiến chặt không cam lòng. Tại sao cha lại như vậy? Một người cha mà cậu kính trọng há lại e sợ đám người Hoàng triều ấy? Nước mắt bất giác lăn xuống gò má, hòa vào trong vết máu loang dưới đất.
- Chết tiệt!
Bất chợt cậu mở mắt ra, trên mặt đất, máu đông tan dần hiện lên một cái tên mà cậu không ngờ tới " Lăng Thiên Thành" cũng chính là tên cha cậu. Đầu óc Thiên Kì trở nên rối loạn...đây không lẽ là di ngôn của chú...nhưng sao lại...không lẽ cha cậu chính là người...không thể nào! Tuyệt đối không thể.
- Thiên Kì! Thiên Kì!- Mai Tuyết vừa chạy trên hành lang vừa gọi lớn khi thấy bóng dáng Thiên Kì.- Ngân Doanh... Thiên Kì anh sao vậy?
Mai Tuyết vốn định nói chuyện của Ngân Doanh nhưng cô bất chợt lại phát hiện Thiên Kì không ổn lắm, đôi mắt anh thất thần, dáng vẻ rối rắm, mặt tái đi. Dáng đi vô hồn.
- Thiên Kì! Thiên Kì, anh ổn chứ?- Mai Tuyết lo lắng lay người cậu.
- Ha... Mai Tuyết... sao em lại ở đây?- Thiên Kì giật mình hỏi.
- Anh không sao chứ? Em thấy anh không được ổn!- Mai Tuyết lo lắng hỏi.
- Ừm... Chú anh... mất rồi...- Thiên Kì cúi mặt khó khăn nói.
- Cái gì? Làm sao có thể... - Mai Tuyết kinh sợ nói. Nhìn nét mặt đau khổ của Thiên Kì, lòng cô chạnh lại, lúc này cô không biết nên nói sao bởi cho dù là an ủi thì liệu nó có làm dịu được nỗi đau trong lòng cậu? Không thể đâu.
- Anh không sao! Anh nhất định sẽ tìm ra hung thủ thực sự... nhất định... - Thiên Kì thì thào nói, lời nói ấy như lời hứa với chính bản thân cậu. Thiên Kì ngẩng đầu lên hỏi.- Em tìm anh có chuyện gì?
- A, Ngân Doanh, cô ấy sáng nay tỉnh dậy đã vội ra ngoài, vết thương còn chưa lành em lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện.
- Sao? Vết thương trên người cô ấy rất nặng... Em có biết cô ấy đi đâu không?- Thiên Kì lo lắng hỏi.
- Em... em quên hỏi rồi. Thật xin lỗi.- Mai Tuyết nhỏ giọng nói. Sao cô lại quên điều quan trọng này chứ?
- Không phải lỗi của em. Nếu là Ngân Doanh... chắc sẽ ổn thôi.- Thiên Kì vỗ vai cô nói. Cậu cũng rất muốn đi tìm cô nhưng trước hết phải lo chuyện trong tộc đã. Ngày nào đám sứ giả ấy còn ở đây cậu không thể yên tâm được. Trong lòng Thiên Kì vẫn nhận định người Hoàng triều gây ra cái chết cho Lăng Duẫn nhưng không hiểu sao... ở đâu đó trong lòng vẫn gợn lên cơn sóng bất định. Một mối nghi ngờ đáng lẽ ra không nên có.
Trong căn phòng tối, một ánh sáng xanh rực lên soi một góc tường, bàn tay thô ráp đặt lên bức tranh treo trên tường thì thào:
- Cơn bão đã nổi lên rồi, có lẽ tôi vẫn không tài nào ngăn được sự diệt vong này. Thật xin lỗi... những gì tôi có thể làm lúc này... chỉ là giúp thằng bé mà thôi.
Trong khi bao người trong phong tộc tiếc thương cho sự ra đi của một phong tướng anh dũng thì ở nơi nào đó có những người đang cười thầm trong bụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook