Cánh cửa hơi lùn, phải cong lưng mới chui vừa được, ngay khi bước một chân vào cửa, một mùi tanh hôi lập tức xông vào mũi.

Xương cốt toàn thân trong nháy mắt bị ép muốn nát nhừ, cả người giống như bị nhét vô cái hộp nhỏ, cậu đau đến mức tối sầm mắt, sau đó ngất xỉu mất.

Nhưng mà hôn mê không lâu, sau một khoảng thời gian, A Viên dần tỉnh lại. Cậu cảm thấy ai đó lắc lắc mình, một giọng nói bé trai quanh quẩn bên tai, không ngừng gọi cậu, “Em trai, em trai à, mau tỉnh dậy! Mau tỉnh!”

Toàn thân cậu đau muốn chết, cái trán toàn mồ hôi lạnh, miễn cưỡng he hé mắt nhìn, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt bé nhỏ non nớt, bĩu môi nói với cậu, “Em trai em trai! Mau tỉnh đi, ba tới rồi!”

A Viên ngẩn ra, mất tự nhiên ngồi dậy, nhưng vừa mới động eo, đau đớn lập tức ùa tới.

Cánh cửa vang lên âm thanh kẽo kẹt, tiếng giày da thình thịch đạp lên đất, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò đi đến mép giường.

Gã chống ở đầu giường, nhìn thoáng qua A Viên, hờ hững hỏi, “An Chính, em trai con thế nào rồi?”

Vừa nghe thấy xưng hô, A Viên không khỏi quay đầu nhìn sang đứa trẻ bên cạnh, đứa trẻ đã sớm leo xuống giường, chạy thẳng đến chỗ người đàn ông — quả thật rất giống Hoàng An Chính phiên bản mini.

Thế người đàn ông trước mặt này là ai?

A Viên nhướng mắt nhìn, phân tích hồi lâu mới đưa ra kết luận, gã chính là Hoàng Vinh Cường lúc trẻ. Nhưng giờ gã trông ốm quá, đừng nhắc tới cái bụng to với vết sẹo lồi, ngay cả cái má cũng mất thịt, da dán sát vào xương gò má, trông rất dọa người.

Dường như gã không được nghỉ ngơi mấy ngày, quầng thâm tô đậm đôi mắt mông lung, hai con ngươi lõm vào bên trong, nhìn tử khí trầm trầm.

A Viên bị gã liếc mà cảm thấy xương cốt càng thêm đau nhức, cậu dời mắt, chăm chú nhìn cái đèn bàn màu đen bên sườn đầu giường.

Đã đến giờ phút này, cậu lại bình tĩnh đến lạ. Cậu nghĩ đến chuyện “quỷ bám vào người”, tâm vừa động, trong đầu mơ hồ xuất hiện tiểu lệ quỷ đen như than — Dường như tiểu lệ quỷ muốn cậu nhìn, ký ức vốn thuộc về nó.

Thế nhưng, tại sao tiểu lệ quỷ lại muốn cậu thấy chuyện này?

A Viên cảm thấy khó hiểu, đã nghe Hoàng An Chính trả lời: “Em trai vẫn khó chịu lắm, không nói gì cả…” Hắn ngừng một hồi, giọng nói thấp xuống như thì thầm, “Ba ơi, ba đừng quăng em ấy ngã nữa được không?”

Quăng ngã? Không phải đánh mà là quăng ngã? Tất cả sự đau đớn này đều do một tay Hoàng Vinh Cường tạo nên? A Viên cả kinh, chỉ thấy cả người run rẩy, không ngừng lui về phía sau, dường như kịch liệt sợ hãi gì đó.

“An Chính ngoan, biết phải chiếu cố em trai.” Giọng Hoàng Vinh Cường âm trầm đến mức tích thành dòng nước đen, “Nhưng em con không ngoan, nó không chịu nghe lời ba, chạy tới nơi bị cấm vào, thấy người nó không nên nhìn.”

“Đó là chỗ của mẹ mà. Em ấy chỉ muốn gặp mẹ, con cũng nhớ mẹ nữa.” Hoàng An Chính mặc dù khiếp đảm, nhưng vẫn ngoan cường nói với Hoàng Vinh Cường, “Vì sao tụi con không được gặp mẹ chứ?”

“Không được kêu mẹ!” Hoàng Vinh Cường tức giận mắng, “Ả không phải mẹ con.”

A Viên co rúm lại, Hoàng An Chính cũng bị gã dọa lùi về sau mấy bước, tròng mắt vẫn lì lợm nhìn gã.

Hoàng Vinh Cường bị hắn nhìn chằm chằm một hồi, thở dài, cúi đầu nói, “An Chính thích mẹ bây giờ sao?”

Hoàng An Chính nghiêng đầu suy nghĩ, lắc đầu nhỏ giọng đáp: “Không thích.”

Hoàng Vinh Cường vuốt đầu Hoàng An Chính thấp giọng dẫn dắt, “Thế An Chính có nhớ từ khi nào mẹ lại trở nên bất thường như vậy?”

Hoàng An Chính nghiêng đầu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn người trên giường, càng thêm hạ giọng, “Là trước khi sinh em trai.”

Hoàng Vinh Cường nói, “Đã vậy An Chính còn thích em trai nữa không?”

Hoàng An Chính chớp đôi mắt nhìn Hoàng Vinh Cường, lại quay đầu nhìn người nằm trên giường, sau đó vẫn gật đầu đáp, “Mẹ dặn con phải bảo vệ em.”

Hoàng Vinh Cường vẫn hướng dẫn, “Nhưng mẹ con không còn bình thường nữa, lời mẹ nói đâu nghe được?”

Hoàng An Chính không đáp, hắn mở to mắt, nhìn cái má gầy gò của ba mình, không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Hoàng Vinh Cường không ép hắn, lấy một cái ô tô đồ chơi từ đằng sau. Biển số dán trên đầu ô tô, dùng sơn vẽ một chữ cái X viết hoa.

A Viên liếc một cái liền nhận ra, đây chính là món đồ chơi số lượng có hạn của công ty X rất nổi gần đây, giá cả xa xỉ.

Hoàng An Chính dường như đã mong đợi nó từ rất lâu, hai mắt to nháy mắt sáng lên, nhìn nhìn món đồ chơi lại nhìn nhìn ba mình.

Hoàng Vinh Cường hỏi, “An Chính muốn không?”

Hoàng An Chính dùng sức gật đầu, lớn tiếng đáp, “Muốn!”

Hoàng Vinh Cường sờ đầu hắn, “Muốn ô tô hay muốn em trai?”

Ánh sáng trong mắt Hoàng An Chính hơi ảm đạm, hắn chu miệng nhìn chằm chằm cái ô tô.

Hoàng Vinh Cường tiếp tục nói, “Em trai có gì tốt chứ, vì nó mà mẹ con điên rồi. Nó chiếm hết tình yêu của mẹ, con nhìn mẹ con ngày nào cũng chỉ nhớ em trai, chưa từng thấy nhắc đến con, chỉ có ba thương An Chính thôi, còn mua ô tô cho An Chính.”

Hoàng An Chính dường như bị đả động, qua hồi lâu, hắn mới quay đầu nhìn người trên giường, sau đó nói nhỏ với Hoàng Vinh Cường, “An Chính muốn ô tô nhỏ.”

A Viên nằm trên giường nghe cuộc đối thoại từ đầu đến cuối, đáy lòng chốc lát lạnh lẽo, cha con này có ý gì? Vì sao Hoàng Vinh Cường lại chán ghét đứa con nhỏ như thế… Chẳng lẽ đứa trẻ này thật sự là nguyên nhân khiến bà vợ cả bị điên?

Hoàng Vinh Cường trông có vẻ hài lòng với đáp án đó, gương mặt gã lần đầu tiên mỉm cười, tuy rằng nụ cười đó như trộn lẫn với nọc độc. Gã duỗi tay đưa ô tô cho Hoàng An Chính, “Ba tặng con ô tô nhỏ.”

Hoàng An Chính cẩn thận ôm ô tô nhỏ tinh xảo vào lòng, đánh giá hồi lâu, khuôn mặt hốt hoảng cũng dần nhiễm nụ cười, “Cảm ơn ba ạ.”

Hoàng Vinh Cường hỏi, “An Chính muốn ô tô nữa không?”

Hoàng An Chính cúi đầu nhìn ô tô trong lòng, do dự thật lâu, hắn nói: “Muốn, An Chính rất thích ô tô.”

“Ngoan, chờ ba kiếm thật nhiều tiền, sẽ mua thật nhiều ô tô cho An Chính.” Hoàng Vinh Cường keo kiệt thu nụ cười, gã chán ghét liếc nhìn A Viên nằm trên giường, “Lại đó, bế nó lên, chúng ta đến gặp mẹ con.”

Hoàng An Chính cho rằng sắp được cho quà, lập tức hoan hỉ đưa ô tô cho A Viên nhìn thoáng qua, vui vẻ nói, “Em nhìn nè! Ba tặng cho ô tô nhỏ.” Nhưng chỉ kịp liếc qua, hắn lập tức bỏ ô tô xuống tủ, sau đó duỗi tay bế A Viên lên.

Hắn chỉ dùng một tay đã nhấc bổng A Viên, A Viên giờ chỉ thấy đau đớn, không thể nhúc nhích, càng không thể thấy hình dáng mình ra sao, chắc cơ thể vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh, cho nên Hoàng An Chính mới ôm dễ dàng như vậy.

Thẳng đến khi bọn họ đi ngang qua một tấm kính, trong nháy mắt, vô tình liếc mắt nhìn sang, A Viên đột ngột phát hiện, căn bản Hoàng An Chính chẳng bế đứa trẻ nào cả — mà chỉ là một búp bê rách rưới.

Mái tóc vàng dơ bẩn quấn vào nhau thành mấy dúm, gương mặt trắng bệch có vài vết rạn, mũi và môi như thụt cả vào trong, thoạt nhìn giống như quái vật không có mắt mũi miệng.

Em trai Hoàng An Chính sao thành cái dạng này? Chẳng lẽ ngay từ đầu, thứ hắn gọi là em trai đã sớm biến thành tiểu lệ quỷ đáng sợ?

Suy nghĩ hỗn độn va chạm với nhau, đương nhiên không có ai tiến lên giải đáp cả.

Hoàng An Chính an an tĩnh tĩnh ôm búp bê theo sau lưng cha mình, đi hết hành lang trắng đen đan xen, đi ngang qua chính sảnh bài trí đơn sơ, chân ngắn chân nhỏ bước lên cầu thang, thẳng đến khi tiến vào cánh cửa đen sau đèn đồng.

Cửa mở ra, bên trong chỉ thắp một ngọn đèn.

Hoàng Vinh Cường đứng trước cửa không vào, chỉ nói với Hoàng An Chính, “An Chính ngoan. Vào đi con, để em trai vào lòng mẹ.”

Hoàng An Chính chỉ cho rằng mình sắp gặp mẹ, vui vui vẻ vẻ tiến vào.

Giờ phút này A Viên mới nhìn thấy rõ ràng cấu tạo bên trong phòng tối, nói là phòng vậy thôi, thật ra chẳng khác gì quan tài.

Phù văn màu đỏ từ đỉnh dán tràn lan khắp bốn phía bức tường, trên vách tường dường như làm từ một thứ kim loại dễ cháy nào đó, có thể phản quang, những dòng chữ đỏ uốn lượn, giống như còn rất mới, vẫn chưa khô, ngoằn ngoèo đến cái giường gỗ chính giữa.

Trên giường gỗ có một người phụ nữ gầy gò, cô mặc một chiếc áo trắng, mái tóc dài uốn lượn sau lưng, chỗ bụng dường như có một phù văn sặc sỡ, giống như những cái khác.

Diễm lệ tựa như một đóa hoa hồng xinh đẹp.

Dưới ánh sáng ảm đạm, gương mặt tái nhợt dường như hơi xanh xao, ánh mắt cô dại ra nhìn đỉnh đầu, đôi tay chéo lại như đang ôm gì đó, đến gần chút mới nghe thấy tiếng hát, đây là một khúc ru con, “Ánh trăng cười tủm tỉm, ngôi sao chớp chớp mắt. Chim kêu chiêm chiếp, các loài hoa đóng mắt lại. Tiểu bảo bảo tiểu bảo bảo, mau mau ngủ ngoan, mẹ rất thương con.”

Hoàng An Chính ôm búp bê trong ngực đến bên cạnh người phụ nữ, hắn thấp giọng gọi, “Mẹ ơi.”

Người phụ nữ dừng hát, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng liếc sang, “An Chính?”

Hoàng An Chính vui vẻ bổ nhào vào lòng cô nói, “Mẹ ơi! Con đến thăm mẹ.”

Người phụ nữ không quan tâm hắn vui vẻ ra sao, ánh mắt thoáng nhìn búp bê trong lòng hắn, đột nhiên vươn tay, đoạt lấy búp bê trong ngực An Chính, gắt gao ôm chặt, giọng nói tha thiết, hét to từng tiếng, “Bảo bối của mẹ, bảo bối ngoan của mẹ!”

Khí lực cô rất lớn, Hoàng An Chính bị đẩy ngã, ống quần dính đầy máu, những giọt máu vẫn chảy không ngừng, xuất phát từ bụng người phụ nữ, sau đó tí tách tí tách chảy xuống váy.

Hoàng An Chính ngồi dưới đất đau đớn kêu, “Mẹ, mẹ nhìn con nữa.” Hắn giống như chú chim non bị đuổi khỏi tổ, co rúm dưới mặt đất lạnh như băng chấp nhất gọi, chỉ muốn mẹ chú ý mình.

Nhưng người phụ không hề đáp lại, chỉ ôm chặt búp bê rách trong lòng không ngừng gọi, sau một lúc, cô lại cất tiếng hát, âm thanh suy yếu, “Ánh trăng cười tủm tỉm, ngôi sao chớp chớp mắt. Chim kêu chiêm chiếp, các loài hoa đóng mắt lại.”

Hoàng An Chính chống đất, tự đứng dậy, “Mẹ!”

Hắn gọi lần nữa.

Ngoài cửa Hoàng Vinh Cường bắt đầu kêu, “An Chính, được rồi. Ra ngoài thôi.”

Hoàng An Chính quay đầu nhìn ba, lại cúi đầu nhìn búp bê trong lòng mẹ.

Nước mắt tràn khắp gương mặt trẻ con, hắn quay người nhanh chóng lao ra ngoài.

“Ba!” Hắn bổ nhào đến chỗ Hoàng Vinh Cường, ôm chặt lấy chân gã không buông, “Ba ơi, mẹ không để ý tới con.”

Hoàng Vinh Cường hòa ái vỗ vỗ đầu hắn, “An Chính còn muốn mẹ bình thường trở lại sao?”

Hoàng An Chính dùng sức gật đầu, “Muốn!”, sau đó dừng lại một lát, nhỏ giọng nói, “Chỉ cần mẹ thôi, không cần em trai.”

Hoàng Vinh Cường lấy một cây nến sáp cháy hừng hực, quanh ngọn nến cũng có phù văn màu đỏ, gã đưa ngọn nến cho Hoàng An Chính cầm, “Ngoan, ném vào trong đó.”

Hoàng An Chính lắp bắp kinh hãi, hắn nhìn ngọn nến chằm chằm, lại nhìn người phụ nữ trong phòng, “Sẽ bốc cháy đó.”

Hoàng Vinh Cường cúi đầu nhìn hắn, “An Chính tin ba không?”

Hoàng An Chính lớn tiếng đáp, “Tin ạ.”

Hoàng Vinh Cường lại bảo, “Thế ba nói làm vậy sẽ khiến mẹ con trở về bình thường, An Chính có tin không?”

Hoàng An Chính chần chờ, qua hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói, “Dạ tin.”

Hắn tiến mấy bước, lại quay đầu, Hoàng Vinh Cường tỏ vẻ cổ vũ.

Hắn lại đi lên thật nhanh.

Một bước, hai bước, ba bước —

Hắn đứng trước cánh cửa, giơ cánh tay nhỏ, ngọn nến vẽ một đường sặc sỡ, sau đó rơi xuống đất.

Bùng —

Ngọn lửa nho nhỏ nhanh chóng bốc thành một quả cầu lửa lớn, cắn nuốt bất cứ thứ gì xung quanh. Căn phòng tối nhanh chóng biến thành một cái lò thiêu.

Hoàng An Chính vẫn đứng yên ở đó, ngọn lửa từ từ đến gần, muốn qua đó liếm láp gương mặt hắn, Hoàng An Chính theo bản năng che mặt.

Phía sau bỗng nhiên bị ai đó túm lấy, sau đó cánh cửa lập tức khép kín.

Dòng khí cực nóng tràn lan khắp phòng, trong nháy mắt, Hoàng An Chính như thấy người phụ nữ đứng dậy khỏi giường, đứng sau ngọn lửa hừng hực mỉm cười với mình, giống như hồi hắn còn bé.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt, trên cái trản đèn đồng mỹ nhân ôm con bỗng nhiên xuất hiện ngọn lửa.

Đứa trẻ nằm trong lòng mỹ nhân dưới ánh sáng u lục, tựa như ác quỷ mở to mắt nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương