Ngôi Nhà Ma Ám
-
Chương 18: Phùng ma thì khắc
Mùa đông ban ngày rất ngắn, đến Làng Chu gia thì cũng đã gần hoàng hôn rồi. Chu Kỳ Niên giúp gia gia chuyển hành lý vào trong, lại trả tiền cho tài xế taxi, do mỗi ngày ở từ đường nên Chu Kỳ Niên có vài phần mệt mỏi, trong ánh chiều càng thêm u ám.
“Bác tài, chú đi đường thong thả.” Chu Kỳ Niên phục hồi tinh thần, cười nói với tài xế.
Tài xế thu xong tiền, không hiểu nói: “Tiểu ca này, ban đêm cậu ngủ ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Chu Kỳ Niên gật đầu.
Tài xế liếc nhìn Chu lão thái gia, lại hướng Chu Kỳ Niên hạ giọng: “Thế nhưng tôi nghe nói ở đây không sạch sẽ a.”
Chu Kỳ Niên nao nao, quay đầu lại nhìn gia gia cười mà như không, bất đắc dĩ nói: “Cảm tạ chú, bác tài, không có chuyện gì.”
Tài xế lắc lắc đầu, quay đầu xe bỏ đi, chỉ còn lại một màn bụi bặm. Phảng phất như chiếc xe đang chạy trốn khỏi thứ gì đó sau lưng.
Chu Kỳ Niên cũng không quan tâm nữa, mang hành lý ở dưới đất của tổ phụ lên, đi vào ngõ phố trống trải quạnh quẻ. Ánh mặt trời mờ nhạt chiếu trên con phố vắng, lôi ra một cái bóng thật mỏng, phảng phất trong mỗi góc tường đều có một cái bóng âm u đang ngủ đông trong đó. Chu Kỳ Niên cảm giác sau lưng mình nổi một tầng da gà, không phải bởi vì lạnh mà bởi vì cái không khí quỷ dị ở đây.
“Xem đi, là hoàng hôn rồi.” Chu Kính Phong đột nhiên nói.
Chu Kỳ Niên cũng không trả lời, chỉ gật gật đầu.
“Lúc này trở về thì thật là điềm xấu a.” Chu Kính Phong tấm tắc, còn có tiếng thở dài.
Chu Kỳ Niên đứng lại, cậu cảm giác như mình vừa phát hiện ra cái gì đó.
Chu Kính Phong cũng quay lại nhìn cháu trai, cười nói: “Đêm cũng nhanh xuống, quỷ mị u hồn đều sẽ đồng thời mà đến, lúc này chính là thời khắc gặp ma.”
Chu Kỳ Niên hơi nhếch nhếch khoé môi: “Vậy thì thế nào ạ?”
Một đường đi tới “Trường nguyên đường”, ngoài trời u ám. Chu Kỳ Niên đẩy cánh cửa, phát hiện không cách nào đẩy ra. Cái này không lẽ là do Chu Kỳ Sinh khó ưa gây ra? Chu Kỳ Niên tức giận nghĩ, cậu bỏ hết hành lý trên tay xuống, bắt đầu dùng hai tay đập cửa, nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa, chỉ có mấy mảnh sơn loang lỗ bong ra rơi rớt.
“Gia gia, người chờ chút, hình như bên trong có ai cài chốt lại rồi.” Chu Kỳ Niên nói, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười nhạo. Cậu quay đầu lại, phát hiện phía sau trống tuếch, Chu Kính Phong cũng không thấy đâu. Trong lòng Chu Kỳ Niên căng thẳng, cúi đầu nhìn lại, hành lý bên cạnh cũng biến mất không còn bóng dáng. Ánh sáng từ phía chân trời rọi lại, Chu Kỳ Niên cảm thấy lạnh đến phát run.
“Gia gia! Gia Gia! Chu Kỳ Sinh, Chu Kỳ Sinh!” Chu Kỳ Niên lại đập cửa mà hô, thế nhưng, đáp lại cậu chỉ có tiếng vọng loáng thoáng và gió lạnh.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mình bị bỏ rơi sao? Có lẽ… đây chính là thời khắc gặp ma?
Chu Kỳ Niên ngồi trên bậc thang ở Trường nguyên đường, càng nghĩ càng khó chịu, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trở lại trấn trên tìm người giúp? Cái này chỉ sợ là không có xe đi nữa, trước mắt có mấy thôn nhỏ, cũng có vài phần không cam lòng, không muốn phiền phức người khác.
Phía chân trời chỉ còn lại một tia sáng nhạt, Chu Kỳ Niên xoa xoa chân, đứng lên định gọi cửa tiếp. Thế nhưng lần này vừa đập xuống. cánh tay đã xuyên luôn qua cánh cửa đó, thoáng cái ngã vào trong. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy trường nguyên đường giăng đèn kết hoa, chính là diện mạo của một nhà có hỷ sự. Chu Kỳ Niên hoang mang, không biết lúc nãy mình làm sao đi vào cửa, ở đây giăng đèn kết hoa như vậy nhưng sao lại không có ai?
“Chu Kỳ Sinh? Gia gia? Phương thúc?” Chu Kỳ Niên hướng phòng khách đi đến, vừa đi vừa hô. Tiền viện trước đây để bồn hoa, nhưng hôm nay mấy cái bồn hoa đều được cột dây lụa. Mấy cây quế trong viện cũng không còn tiêu điều khô cằn, nhìn thế nào cũng chính là có thêm vài phần sinh khí. Dưới mỗi cửa phòng đều có treo ***g đèn giấy, trên đó còn có viết một chữ “Chu”. Cái này là làm từ khi nào? Chu Kỳ Niên nháy mắt mấy cái. Vào phòng, bàn thờ đã biến đi đâu mất, bức hoạ của Khắc Kỳ công cũng không thấy đâu. Trụ sảnh có treo vài câu đối viết trên bảng gỗ, thân trụ cũng không dính một hạt bụi, đen bóng phảng phất còn có thể phản chiếu. Ghế bành bốn phía cũng đều được lau rất sạch sẽ, không còn chút cảm giác cũ kỹ trước đây.
Tia sáng cuối cùng phía chân trời cũng biến mất, sân và phòng đều do ánh sáng ***g đèn giấy phát ra rọi sáng. Lạnh, vô cùng lạnh. Chu Kỳ Niên chà xát cánh tay, thở ra một làn khói trắng: “Chu Kỳ Sinh, mau ra đây, tôi không đùa đâu!”. Theo âm thanh của cậu, ngọn nến trong phòng “phốc” một tiếng, sáng lên. Chu Kỳ Niên giờ mới nhìn rõ, trên bàn trong phòng còn bày một mâm trái cây. Cậu tuy rằng đói khổ lạnh lẽo, trong lòng lại thập phần lo lắng, nhưng cậu cũng tự biết căn nhà này đầy cổ quái, không dám hành động thiếu suy nghĩ. “Kỳ Sinh, Kỳ Sinh…” Chu Kỳ Niên liêc tục gọi, thanh âm quanh quẩn trong nhà, dường như đâu đó còn nghe thấy tiếng cười khẽ.
Ở xa xa phía trong vang lên tiếng pháo “lách cách”, dường như là có người, Chu Kỳ Niên chạy đến cửa, nhưng lại không mở được cánh cửa.
“Ăn tết thôi, cần phải ăn tết rồi…” Trong viện có thanh âm của tiểu hài tử đang cười đùa chạy trốn.
“Tử Ngôn, người chậm một chút, cẩn thận kẽo ngã!”
“Đại ca đại ca, ngươi thật nhiễu sự! Không cùng người chơi, ta muốn đi xem pháo đốt, người đừng tới!”
“Chu Tử Ngôn! Ta đi nói với phụ thân ngươi trộm pháo đốt!”
“Lừa ngươi thôi, ha ha ha…”
“Hừ, ta đương nhiên biết, pháo đốt ta có rất nhiều, ngươi mới không có!”
“Đại ca đại ca…”
Cánh tay đang kéo then cửa của Chu Kỳ Niên thoáng cái không có khí lực, cậu xoay người hoảng sợ nhìn sân nhà rỗng tuếch, tiếng cười thanh thuý của hài tử dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Ngay khi cậu còn đang hoài nghi lỗ tai của mình thì phòng bên kia lại truyền đến tiếng hô của một cô gái: “Tử Quân, Tử Ngôn, các ngươi mau vào trong phòng, phải bắt đầu ăn cơm tất niên rồi…”
“Nương, a nương, Tử Ngôn nói muốn đi xem pháo đốt…”
“Chớ để cho gia gia ngươi tức giận, mau đi vào trong phòng!”
“Tử Ngôn nhanh đi, gia gia nãi nãi sẽ cho tiền mừng tuổi!”
“Hay quá hay quá, hì hì…”
“Tử Ngôn, ngươi đúng là tiểu hài tử!”
“Ha ha ha…”
Chu Kỳ Niên xoa xoa mắt, ngay ánh đèn ***g trước cửa, cậu nhìn thấy hai thân ảnh nho nhỏ chạy vào lòng một vị thiếu phụ búi tóc, ngoài trời tiếng pháo nổ, trên đường lại vang lên tiếng trống đồng, còn có người ngoài cửa hét to: “Qua năm rồi, qua năm rồi…”
Trong phòng lại nghe tiếng cười trong trẻo của bọn nhỏ: “Năm mới rồi năm mới rồi, tiền mừng tuổi tiền mừng tuổi…”
Chu Kỳ Niên không nhịn được cười khổ. Quỷ hí, này chỉ là mới bắt đầu.
END 18
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A đáp là gia gia, a ma là nãi nãi
Editor: Trong này đoạn của Tử Quân Tử Ngôn là gọi a đáp a ma, mình sửa lại luôn thành gia gia nãi nãi.
“Bác tài, chú đi đường thong thả.” Chu Kỳ Niên phục hồi tinh thần, cười nói với tài xế.
Tài xế thu xong tiền, không hiểu nói: “Tiểu ca này, ban đêm cậu ngủ ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Chu Kỳ Niên gật đầu.
Tài xế liếc nhìn Chu lão thái gia, lại hướng Chu Kỳ Niên hạ giọng: “Thế nhưng tôi nghe nói ở đây không sạch sẽ a.”
Chu Kỳ Niên nao nao, quay đầu lại nhìn gia gia cười mà như không, bất đắc dĩ nói: “Cảm tạ chú, bác tài, không có chuyện gì.”
Tài xế lắc lắc đầu, quay đầu xe bỏ đi, chỉ còn lại một màn bụi bặm. Phảng phất như chiếc xe đang chạy trốn khỏi thứ gì đó sau lưng.
Chu Kỳ Niên cũng không quan tâm nữa, mang hành lý ở dưới đất của tổ phụ lên, đi vào ngõ phố trống trải quạnh quẻ. Ánh mặt trời mờ nhạt chiếu trên con phố vắng, lôi ra một cái bóng thật mỏng, phảng phất trong mỗi góc tường đều có một cái bóng âm u đang ngủ đông trong đó. Chu Kỳ Niên cảm giác sau lưng mình nổi một tầng da gà, không phải bởi vì lạnh mà bởi vì cái không khí quỷ dị ở đây.
“Xem đi, là hoàng hôn rồi.” Chu Kính Phong đột nhiên nói.
Chu Kỳ Niên cũng không trả lời, chỉ gật gật đầu.
“Lúc này trở về thì thật là điềm xấu a.” Chu Kính Phong tấm tắc, còn có tiếng thở dài.
Chu Kỳ Niên đứng lại, cậu cảm giác như mình vừa phát hiện ra cái gì đó.
Chu Kính Phong cũng quay lại nhìn cháu trai, cười nói: “Đêm cũng nhanh xuống, quỷ mị u hồn đều sẽ đồng thời mà đến, lúc này chính là thời khắc gặp ma.”
Chu Kỳ Niên hơi nhếch nhếch khoé môi: “Vậy thì thế nào ạ?”
Một đường đi tới “Trường nguyên đường”, ngoài trời u ám. Chu Kỳ Niên đẩy cánh cửa, phát hiện không cách nào đẩy ra. Cái này không lẽ là do Chu Kỳ Sinh khó ưa gây ra? Chu Kỳ Niên tức giận nghĩ, cậu bỏ hết hành lý trên tay xuống, bắt đầu dùng hai tay đập cửa, nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa, chỉ có mấy mảnh sơn loang lỗ bong ra rơi rớt.
“Gia gia, người chờ chút, hình như bên trong có ai cài chốt lại rồi.” Chu Kỳ Niên nói, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười nhạo. Cậu quay đầu lại, phát hiện phía sau trống tuếch, Chu Kính Phong cũng không thấy đâu. Trong lòng Chu Kỳ Niên căng thẳng, cúi đầu nhìn lại, hành lý bên cạnh cũng biến mất không còn bóng dáng. Ánh sáng từ phía chân trời rọi lại, Chu Kỳ Niên cảm thấy lạnh đến phát run.
“Gia gia! Gia Gia! Chu Kỳ Sinh, Chu Kỳ Sinh!” Chu Kỳ Niên lại đập cửa mà hô, thế nhưng, đáp lại cậu chỉ có tiếng vọng loáng thoáng và gió lạnh.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mình bị bỏ rơi sao? Có lẽ… đây chính là thời khắc gặp ma?
Chu Kỳ Niên ngồi trên bậc thang ở Trường nguyên đường, càng nghĩ càng khó chịu, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trở lại trấn trên tìm người giúp? Cái này chỉ sợ là không có xe đi nữa, trước mắt có mấy thôn nhỏ, cũng có vài phần không cam lòng, không muốn phiền phức người khác.
Phía chân trời chỉ còn lại một tia sáng nhạt, Chu Kỳ Niên xoa xoa chân, đứng lên định gọi cửa tiếp. Thế nhưng lần này vừa đập xuống. cánh tay đã xuyên luôn qua cánh cửa đó, thoáng cái ngã vào trong. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, thấy trường nguyên đường giăng đèn kết hoa, chính là diện mạo của một nhà có hỷ sự. Chu Kỳ Niên hoang mang, không biết lúc nãy mình làm sao đi vào cửa, ở đây giăng đèn kết hoa như vậy nhưng sao lại không có ai?
“Chu Kỳ Sinh? Gia gia? Phương thúc?” Chu Kỳ Niên hướng phòng khách đi đến, vừa đi vừa hô. Tiền viện trước đây để bồn hoa, nhưng hôm nay mấy cái bồn hoa đều được cột dây lụa. Mấy cây quế trong viện cũng không còn tiêu điều khô cằn, nhìn thế nào cũng chính là có thêm vài phần sinh khí. Dưới mỗi cửa phòng đều có treo ***g đèn giấy, trên đó còn có viết một chữ “Chu”. Cái này là làm từ khi nào? Chu Kỳ Niên nháy mắt mấy cái. Vào phòng, bàn thờ đã biến đi đâu mất, bức hoạ của Khắc Kỳ công cũng không thấy đâu. Trụ sảnh có treo vài câu đối viết trên bảng gỗ, thân trụ cũng không dính một hạt bụi, đen bóng phảng phất còn có thể phản chiếu. Ghế bành bốn phía cũng đều được lau rất sạch sẽ, không còn chút cảm giác cũ kỹ trước đây.
Tia sáng cuối cùng phía chân trời cũng biến mất, sân và phòng đều do ánh sáng ***g đèn giấy phát ra rọi sáng. Lạnh, vô cùng lạnh. Chu Kỳ Niên chà xát cánh tay, thở ra một làn khói trắng: “Chu Kỳ Sinh, mau ra đây, tôi không đùa đâu!”. Theo âm thanh của cậu, ngọn nến trong phòng “phốc” một tiếng, sáng lên. Chu Kỳ Niên giờ mới nhìn rõ, trên bàn trong phòng còn bày một mâm trái cây. Cậu tuy rằng đói khổ lạnh lẽo, trong lòng lại thập phần lo lắng, nhưng cậu cũng tự biết căn nhà này đầy cổ quái, không dám hành động thiếu suy nghĩ. “Kỳ Sinh, Kỳ Sinh…” Chu Kỳ Niên liêc tục gọi, thanh âm quanh quẩn trong nhà, dường như đâu đó còn nghe thấy tiếng cười khẽ.
Ở xa xa phía trong vang lên tiếng pháo “lách cách”, dường như là có người, Chu Kỳ Niên chạy đến cửa, nhưng lại không mở được cánh cửa.
“Ăn tết thôi, cần phải ăn tết rồi…” Trong viện có thanh âm của tiểu hài tử đang cười đùa chạy trốn.
“Tử Ngôn, người chậm một chút, cẩn thận kẽo ngã!”
“Đại ca đại ca, ngươi thật nhiễu sự! Không cùng người chơi, ta muốn đi xem pháo đốt, người đừng tới!”
“Chu Tử Ngôn! Ta đi nói với phụ thân ngươi trộm pháo đốt!”
“Lừa ngươi thôi, ha ha ha…”
“Hừ, ta đương nhiên biết, pháo đốt ta có rất nhiều, ngươi mới không có!”
“Đại ca đại ca…”
Cánh tay đang kéo then cửa của Chu Kỳ Niên thoáng cái không có khí lực, cậu xoay người hoảng sợ nhìn sân nhà rỗng tuếch, tiếng cười thanh thuý của hài tử dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Ngay khi cậu còn đang hoài nghi lỗ tai của mình thì phòng bên kia lại truyền đến tiếng hô của một cô gái: “Tử Quân, Tử Ngôn, các ngươi mau vào trong phòng, phải bắt đầu ăn cơm tất niên rồi…”
“Nương, a nương, Tử Ngôn nói muốn đi xem pháo đốt…”
“Chớ để cho gia gia ngươi tức giận, mau đi vào trong phòng!”
“Tử Ngôn nhanh đi, gia gia nãi nãi sẽ cho tiền mừng tuổi!”
“Hay quá hay quá, hì hì…”
“Tử Ngôn, ngươi đúng là tiểu hài tử!”
“Ha ha ha…”
Chu Kỳ Niên xoa xoa mắt, ngay ánh đèn ***g trước cửa, cậu nhìn thấy hai thân ảnh nho nhỏ chạy vào lòng một vị thiếu phụ búi tóc, ngoài trời tiếng pháo nổ, trên đường lại vang lên tiếng trống đồng, còn có người ngoài cửa hét to: “Qua năm rồi, qua năm rồi…”
Trong phòng lại nghe tiếng cười trong trẻo của bọn nhỏ: “Năm mới rồi năm mới rồi, tiền mừng tuổi tiền mừng tuổi…”
Chu Kỳ Niên không nhịn được cười khổ. Quỷ hí, này chỉ là mới bắt đầu.
END 18
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A đáp là gia gia, a ma là nãi nãi
Editor: Trong này đoạn của Tử Quân Tử Ngôn là gọi a đáp a ma, mình sửa lại luôn thành gia gia nãi nãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook