Ngôi Làng Ma Quái
C18: Nhà hát 6

“Con bé đó trở lại rồi, dẫn theo hai người, một trai, một gái.” Tư Mã Luân nhìn thấy nhóm của Đường Mộc Nhi vào làng thông qua tầm nhìn của những con rối.

“Con gái? Cô ta xinh đẹp không?” Mạc Xuân Hoa hỏi, nằm cạnh ả ta là Hạ Vĩnh Thành, lúc này đã bất tỉnh, vết thương đã được xử lý. Trong kí ức của Tô Quyên không có thông tin về hai người này, nếu xuất hiện một cô gái xinh đẹp hơn thì ả sẽ chuyển đổi đối tượng cướp xác.

“Để tôi xem, cô ta trẻ hơn Triệu Giai Nhân, nhan sắc cũng không tệ, nhưng có lẽ không hợp với gu của cô lắm.” Tư Mã Luân nhận xét.

“Vậy kế hoạch vẫn sẽ như cũ.” Mạc Xuân Hoa đáp.

Tư Mã Luân nhìn ả một lúc rồi hỏi “Cái thân xác tên Tô Quyên này cũng không đến nỗi tệ, đầy đủ bộ phận. Sao cô lại phải tốn công sức thế kia chứ?”

“Anh thì hiểu cái gì, tôi phải chọn được một thân xác xinh đẹp, thật xinh đẹp. Còn cái thân xác này tôi dùng tạm để di chuyển thôi. Chẳng phải trước đây đàn ông phủ phục dưới chân tôi cũng là do nhan sắc sao?”

“Tôi đoán thế.”


“Không phải anh cũng nằm trong số đó sao, tôi nhớ đến tận lúc tôi có tuổi rồi anh vẫn quan tâm đến tôi mà.”

“Đó là tình đồng liêu, cô bạn à.” Tư Mã Luân đính chính.

“Đồng liêu, về tà thuật ấy à?”

“Về múa rối, Xuân Hoa thân mến. Không phải đám đàn ông háo sắc kia là con rối trong tay cô còn gì, thế nên tôi rất nể phục cô.” Tư Mã Luân đáp, hắn không ngờ là cả trăm năm qua ả đã nghĩ là hắn thích ả.

“Dẹp cái tình đồng liêu qua một bên đi, nhưng anh phải thừa nhận rằng nhan sắc vẫn khiến anh có thiện cảm hơn đúng chứ? Thế nên dù đã qua cả trăm năm rồi anh vẫn đồng ý giúp tôi.”

“Tôi đồng ý giúp cô là vì vở kịch này rất thú vị. Xuân Hoa này, nếu muốn có nhan sắc xinh đẹp, thì bọn rối của tôi làm ra còn đẹp hơn cô nhiều.” Tư Mã Luân đáp, hắn bước tới cửa sổ nhìn xuống phía dưới. Hắn biết là nhóm Đường Mộc Nhi sắp tới.

“Làm gì có ai so sánh người với rối chứ?” Mạc Xuân Hoa bước tới, cùng nhìn xuống bên dưới.

“Người và rối cũng như nhau thôi, khác biệt chỉ là chất liệu và vài sợi dây. Để tôi kể cho cô nghe vài câu chuyện.”

“Thôi, thôi. Mấy cái chiến tích của anh tôi nghe nhàm rồi, đừng tưởng một trăm năm trôi qua là tôi có hứng nghe lại. Trong lúc chờ bọn chúng thì anh có muốn nghe vài chuyện thú vị của tôi không?” Mạc Xuân Hoa hướng chủ đề câu chuyện về phía mình. Ả luôn muốn làm trung tâm của sự chú ý. Sự cô đơn một mình trong căn nhà suốt nhiều năm qua khiến sự khao khát được người khác để mắt tới đang rất mãnh liệt. Lúc mới chiếm được thân xác của Tô Quyên, ả đã muốn khiến cả thành phố chú ý đến mình, nhưng bước tiếp theo cần xử lý Tô Quyên, vậy nên ả không thể để cô ấy quá nổi bật. Đến khi lấy được thân xác của Triệu Giai Nhân, Mạc Xuân Hoa quyết tâm phải trở thành người nổi tiếng trên cả nước.

“Chuyện của cô? Tôi không có hứng thú với mấy chuyện bậy bạ.” Tư Mã Luân từ chối.

“Chuyện bậy bạ? Bộ anh nghĩ tôi chỉ toàn làm mấy trò đó à.” Mạc Xuân Hoa vừa giận vừa xấu hổ, đỏ mặt quát.

“Thế cô còn làm cái gì nữa? Đừng có bịa ra đấy.”


“Anh bảo thích cách tôi điều khiển đám đàn ông mà, anh muốn nghe thử tôi làm thế nào không?”

“Không, nghe cái đó có ích gì cho tôi đâu.”

“Thế mấy cái câu chuyện của anh có ích gì cho tôi chứ?”

“Thì tôi có ép cô nghe đâu.”

Mạc Xuân Hoa giận run người, đối với người luôn được đàn ông tôn sùng như cô thì thái độ của Tư Mã Luân quá xấc xược. Lúc còn sống ả không để mắt đến hắn lằm, giờ nghĩ lại mới thấy đó là quyết định đúng. Nếu không phải vì kế hoạch lớn, ả sẽ không bao giờ tiếp xúc với người như hắn.

Ả ta lại định cãi lại thì Tư Mã Luân ra hiệu im lặng và chỉ tay xuống phía dưới. Ba người đang đi về phía sân khấu trong tư thế quay lưng lại với nhau.

Một người ả có thể nhận ra là Triệu Giai Nhân, cô gái còn lại đúng như nhận xét của Tư Mã Luân, đẹp nhưng mang nét trẻ con, không hợp với sở thích của Mạc Xuân Hoa.

“Họ đang làm cái trò gì vậy?” Mạc Xuân Hoa thấy khó hiểu với cái tư thế di chuyển đó.


“Đại khái là bao quát tầm nhìn, không cho bọn rối của tôi di chuyển.” Tư Mã Luân nói.

“Bọn rối của anh vô dụng thế à? Bị nhìn cái là không di chuyển được, vậy làm được trò gì?” Mạc Xuân Hoa trưng ra bộ dạng khinh thường đã từng khiến cho nhiều người đàn ông tự xem mình là rác rưởi.

“Đủ để cô tới đây nhờ tôi giúp đỡ.” Tư Mã Luân đáp khiến ả cứng họng, bực tức trở lại ngồi cạnh Hạ Vĩnh Thành.

Khi bọn họ đã đi vào cánh gà, Tư Mã Luân điều khiển bọn rối đi tới, nhưng chỉ vài giây sau là chúng đã bất động, hắn biết là đám rối đang bị khống chế.

Một lúc sau có tiếng người ở ngoài ban công, Tư Mã Luân rời cửa sổ, chuẩn bị chào đón những vị khách không mời.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương