Sau khi tắt đèn, một bóng người rón rén đi đến chỗ tủ Gỗ sưa trong phòng khách.

Tiếng than nhỏ bé vang lên, “Hừm, mình chỉ muốn xem bên trong có gì thôi, chỉ liếc một cái thôi.”

Ra vẻ phải lấy dũng khí lớn lao, Hạng Bội Tâm cầm chìa khóa đồng run run tra nó vào ổ khóa đồng của tủ Gỗ sưa, nhưng xoay lật mấy lần, vẫn không cách nào mở ra.

“Sao có thể như vậy?” Trong giọng nói nhỏ bé lộ ra sự lo lắng, cô nhìn quanh bốn phía, kiên trì tiếp tục thử.

Tay cầm chìa khóa xoay lật thử thêm vài lần, vẫn không cách nào mở được. Trong bóng đêm, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay lộ ra vẻ mất mát.

“Lẽ nào, ổ khóa đã bị thay?” Chống trán lên tủ, Hạng Bội Tâm có chút chán chường.

Sau một lúc lâu, cô cầm chìa khóa về phòng, lông mày xoắn lại.

Gió đêm thổi tung tấm mành ở phòng khách, để lộ bóng người ở ban công, vừa rồi mỗi một động tác của cô đều lọt vào trong một đôi mắt thâm thúy, Dương Duy đứng im lặng trên ban công sau tấm mành, khói thuốc lượn lờ hòa cùng suy nghĩ, và cả những việc bất ngờ rơi vào trong đáy mắt.

Đây là một buổi tối kỳ lạ, anh và Vương Chí Hoằng gặp mặt, ngược lại làm sâu sắc thêm suy nghĩ anh chưa bao giờ dám nghĩ xa, anh muốn dùng khói thuốc phóng thích những sự lương thiện dư thừa, không ngờ lại trông thấy cảnh đó, khóe miệng anh nhướng lên thành ý cười.

Anh cúi đầu lẩm bẩm, “Em muốn có được nó sao? Vậy em sẽ lấy gì để trao đổi? Nếu anh muốn trái tim của em thì sao? Em sẽ cho chứ?”

Anh dập tắt điếu thuốc, nhẹ nhàng không tạo ra bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ trở lại phòng, để nguyên quần áo nằm lên giường, một lúc sau, anh lại ngồi dậy.

“Nếu anh muốn gia tăng lợi thế đàm phán, phải từ bỏ giấc ngủ thư thái này, nếu anh muốn có được em, nhất định phải mang đến cho em càng nhiều sự an toàn.”

Dương Duy lấy bảng báo cáo còn dang dở, tạm thời quên đi tư lợi, tập trung vào công việc.

Hôm sau, mặc dù cả đêm không ngủ, anh vẫn vô cùng tỉnh táo, ngược lại Hạng Bội Tâm có vẻ ủ rũ cực kỳ.

“Ồ --- hôm nay gấu trúc đi tuần đó à?” Dương Đông chuẩn bị bữa sáng trông thấy cô thì giật mình.

Cô lườm một cái khinh thường, “Anh không nói tiếng nào thì tôi sẽ rất cảm kích.”

Đừng bao giờ nhắc nhở về sự mệt mỏi và thảm hại của phụ nữ trước mặt họ! Không hề nghi ngờ, Dương Đông là tên ngốc.

“Boss, hôm nay tôi sẽ gặp mặt giáo sư Cao, ông ấy đã đồng ý lấy thừa bù thiếu cho tài chính của chúng ta.”

“Cao tầng của Uy Cơ tôi đã tiếp xúc qua, giá thu mua cổ phiếu còn có cơ hội đàm phán, tôi nghĩ ông ta đang chờ xem thái độ của những người khác, cho nên, trước tiên tôi sẽ đè ý đồ của chúng ta xuống, để trái quyền của ngân hàng đứng ra tạo áp lực cho Uy Cơ, việc này so ra hữu ích với chúng ta hơn.”

“Ừ, nợ nần hiện nay của Dương Thị cũng không phải con số nhỏ, thật sự không chấp nhận được thêm tổn thất nào, Uy Cơ muốn nâng giá cổ phiếu, trừ phi những chủ tịch khác ra tay, chúng ta phải cẩn trọng quan sát.”

“Đang trên bàn ăn mà hai người cứ bàn chủ đề kém tiêu hóa này vậy?” Dương Đông kháng nghị.

“Kết thúc chủ đề.” Dương Duy nuốt miếng sandwich cuối cùng, chủ động kéo Hạng Bội Tâm ra ngoài.

Song chiếc xe của họ lại bãi công, hai người nhìn nhau bất đắc dĩ.

“Chết mất, tại sao lại bãi công nữa!” Dương Đông vâng mệnh sửa xe không nhịn được chửi bới.

Dương Duy định xắn tay áo gia nhập đội ngũ sửa xe, Hạng Bội Tâm không thể nhịn được nữa đột nhiên hào khí lên mây nói: “Đừng sửa nữa, tôi quyết định, sau khi tan ca ngày hôm nay, chúng ta sẽ đi mua xe mới.”

“Ai trả tiền?” Dương Đông hỏi, mọi người đều nghèo rớt mùng tơi, phải ăn bánh mì đến nỗi ngửi thấy mùi thôi cũng muốn ói, nào có tiền mua xe?

“Yên tâm, bổn cô nương trả tiền.”

Điên rồi, người phụ nữ này tối qua nhất định ngủ không ngon, cho nên ngôn ngữ bắt đầu rối loạn, Dương Đông nghẹn họng nhìn trân trối, Dương Duy thì không ngăn cản, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười, ngắm nhìn Hạng Bội Tâm.

*

Trung tâm tiêu thụ trưng bày ô tô, từng chiếc xe được bày ra tại không gian rộng lớn, khí phái không ai bì nổi.

“Cô thích chiếc nào?” Dương Duy hỏi.

Hạng Bội Tâm là cô gái có chủ kiến, trước hết hỏi ý kiến của cô đã vô tình thành thói quen của Dương Duy.

“Xe chú trọng tính năng, chúng ta không cần chiếc xa hoa bảnh tỏn, mà là một chiếc tính năng an toàn cao.” Cô phát biểu ý kiến.

Anh gật đầu, rất cùng quan điểm.

Nhân viên bán xe A dùng động tác hình thể rất khoa trương, “Anh Dương, vậy thì đúng rồi, chúng tôi mới cho ra một chiếc xe thông qua thí nghiệm đẳng cấp năm sao mà Cục An toàn giao thông Mỹ (NHTSA) ban hành.”

Nhân viên bán xe B tiếp lời thuyết minh, “Nói cách khác, chiếc 300C này khi đang lái với vận tốc 56 km/h, dưới tình huống gặp va chạm, mức độ bị thương của hành khách ngồi trước thấp hơn 10%. Thiết kế an toàn bị động hoàn mỹ nổi trội, để chủ xe có được sự bảo vệ an toàn kịp thời.”

“Chiếc xe này tuyệt đối chiếm vị trí số một trong thị phần xe hơi đồng cấp ở Bắc Mỹ, hai vị có ánh mắt rất tinh tường...” Nhân viên bán xe A nước miếng tung bay nhiệt tình giới thiệu.

“Bây giờ đang trong thời gian chiêm ngưỡng xe, hoan nghênh ngồi thử.” Hai nhân viên bán xe một đáp một hát thuyết phục.

“Anh có bằng lái chứ?” Hạng Bội Tâm hỏi Dương Duy.

“Ừ.”

“Vậy thì chiếc này.” Cô lấy ra một tờ chi phiếu, không nhiều lời thanh toán tiền xe.

“Jessica!” Dương Duy vội vã muốn ngăn lại, thật ra trong túi anh cũng chuẩn bị một tờ chi phiếu, là do anh đi vay, Dương Đông là người đứng ra bảo đảm, chủ nợ là bác Dương.

“Cho tôi cơ hội đi! Tôi đã sớm muốn mua một chiếc xe con để thử niềm vui thích khi được làm chủ một chiếc xe, chỉ là mãi không tìm được một lái xe miễn phí mà thôi, bây giờ tôi danh chính ngôn thuận ủy khuất Boss làm lái xe của tôi vậy, tất nhiên, đây là đóng góp của bà Mao, cho nên chúng ta cũng phải cám ơn sự hào phóng của bà ấy.” Cô tinh nghịch chìa ra tờ chi phiếu trong tay.

Mãi đến khi ngồi lên chiếc xe mới tinh, Dương Duy vẫn cảm thấy như đang mơ. Trước kia anh chẳng thiếu gì cả, bây giờ lại vì một chiếc xe con mà cảm thấy khó khăn, chiếc xe này đã ghi lại khoảnh khắc đặc biệt nhất trong cuộc đời anh.

“Hình như tôi chưa từng hỏi cô, vì sao bà Mao lại đưa cho cô số tiền đó.” Anh chậm rãi lái xe ra.

“Phí môi giới sân bãi.”

“Phí môi giới? Tôi không hiểu.”

“Người của công ty lễ phục biết bà Mao muốn mượn Paul Pador, nhưng bà chủ Thiện không có ý cho mượn, vậy nên tôi chủ động ra mặt hỗ trợ thuyết phục bà chủ Thiện, đây là phí môi giới.”

“Công ty lễ phục? Giao thiệp của cô thật rộng rãi.”

“Cũng tạm, có điều, bây giờ chúng ta nên về nhà chứ nhỉ? A Đông trông thấy chiếc xe nhất định rất vui, sau này khi đi mua thức ăn cũng dễ dàng hơn.” Cô vui vẻ vỗ tay.

Dương Duy hiếm khi được ngồi ghế lái, nghe tiếng động cơ phát ra ầm ầm khi khởi động xe, anh và Hạng Bội Tâm cùng nở nụ cười hiểu ý.

“Tiếng động cơ xe mới nghe rất khác biệt, quả nhiên không phải chiếc xe cũ kỹ khí huyết suy nhược có thể so sánh.” Hạng Bội Tâm cười nói.

“Ừ.” Có lẽ là người từng chung hoạn nạn, càng có thể lĩnh hội sự đáng quý không dễ dàng có được này.

Chiếc xe vững vàng chạy băng băng trên đường, “Đúng rồi, có lẽ sau này tôi cũng nên đi thi bằng lái, vậy thì có thể hưởng thụ niềm vui lái xe.” Cô đột nhiên cũng muốn thử nghiệm cảm giác điều khiển.

“Bội Tâm, cô nên để lại một số việc cho người khác thể hiện, tôi rất thích được làm lái xe của cô, mặc kệ cô muốn đi đâu.” Dương Duy thật lòng nói.

“Boss, nghe anh nói vậy, tôi thật sự không nén nổi hư vinh mà vui mừng một phen.” Đầu đề thay đổi, “Đúng rồi, trước khi tan ca hôm nay tôi nhận được tin tốt, vì ngân hàng tạo áp lực, Uy Cơ không đợi được những thành viên ban giám đốc khác của Kael đứng ra thu mua, họ đã quyết định nhượng lại cổ phần Kael đang nắm trong tay, hơn nữa, tôi còn giảm đi một thành giá bán.”

“Đó đúng thật là tin tốt, chẳng qua, dù có cổ phần mà Uy Cơ nắm giữ, đó vẫn là số ít, chúng ta còn cần nghĩ cách có thêm 8% mới có thể bước vào Hội đồng quản trị.”

“Đúng, cho nên chúng ta phải tiếp tục cố gắng, không thể có chút lơ là, cơ hội trên thương trường chỉ thay đổi trong nháy mắt.”

“Bội Tâm, cô nói vì sao Long Đức không ra tay? Đây là điều tôi rất buồn bực.”

Xí nghiệp Long Đức là kẻ có dã tâm bừng bừng nhất trong thành viên ban giám đốc tập đoàn Kael, lần này rõ ràng là thời cơ tốt cho bọn họ giành lấy vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng lại không thấy Long Đức ra tay, điều này khiến Dương Duy sầu muộn.

“Mặc dù nói hiện nay trong Hội đồng quản trị Kael thì Long Đức là cổ đông lớn nhất, nhưng tính cách độc bá của ông ta khiến những người khác không vừa lòng, thực tế người nắm giữ Uy Cơ trước giờ không hợp với ông ta, dù rằng với tài chính và đãi ngộ Long Đức đưa ra, lập trường của chúng ta vẫn tương đối có lợi, đúng lúc không ai dám đối đầu trực diện với Long Đức, bớt đi sự cạnh tranh khác, chúng ta tất nhiên có thể thuận lợi đắc thủ.”

“Chẳng trách, cho nên muốn đọ sức với Long Đức, chúng ta phải tích cực lôi kéo những thành viên ban giám đốc khác mới được.”

“Đúng, như vậy mới có thể dùng nhỏ đánh lớn.”

Trong lúc hai người đối thoại, một chiếc xe đạp vượt đèn đỏ đột ngột lao đến, Dương Duy né tránh không kịp, đầu xe vang lên tiếng kịch rất lớn, túi khí an toàn phía trước bật ra.

Biết mình gây họa, người gây ra họa không xuống xe mà còn nhanh chóng bỏ chạy.

Trong nháy mắt, hai người rơi vào trạng thái sững sờ kinh hãi, một lúc sau, Dương Duy mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỏi tình huống của cô, “Bội Tâm, em có sao không? Có bị thương gì không?”

“Tôi...” Hạng Bội Tâm vẫn còn đang kinh hãi.

“Bội Tâm, thế nào?” Trong lúc cấp bách, anh liền kéo cô ôm vào lòng, “Có khó chịu ở đâu không? Đầu có bị đụng không? Còn nữa...” Anh lo lắng hỏi cô, xem xét từng chi tiết.

Hạng Bội Tâm bị đụng lấy lại tinh thần cười khổ, sau đó nói: “Boss, tôi không sao, chỉ là bị dọa thôi.”

“Thật sự không sao chứ?” Anh xác nhận thêm lần nữa.

“Ừ, đầu hoạt động trở lại rồi, chỉ hơi chậm chút, tôi nghĩ tôi thật sự không sao, có điều...”

“Có điều gì?”

“Có điều Boss ôm tôi chặt quá, tôi có chút khó thở.”

“Xin lỗi.” Dương Duy vội vàng buông hai tay.

Nới khoảng cách, Hạng Bội Tâm mới nhìn rõ vết thương trên trán anh, “Boss, anh bị thương rồi!”

Cô nói vậy, anh mới thoáng có cảm giác đau đớn trên trán, ngón tay xoa nhẹ lên, quả nhiên dính máu.

Hạng Bội Tâm nhanh chóng lấy khăn tay ra, đè chặt lên trán anh.

“Ái!” Anh né tránh vì bị đau.

“Đau lắm sao?”

“Không sao, không sao.”

“Rõ ràng là rất đau, tôi đưa anh đến bệnh viện.” Tháo dây đai an toàn, cô ra vẻ mở cửa xe.

“Bội Tâm, không cần phiền phức thế đâu, tôi không sao.”

“Thật chứ?” Trên gương mặt cô tràn ngập vẻ lo âu, nhìn chằm chằm anh.

Trở lại bãi đỗ xe ở chung cư, hai người sóng vai đứng nhìn đầu xe bị lõm vào, trên trán Dương Duy còn mang theo một cái u lớn, hai người dở khóc dở cười.

“Cô nói không sai, quan trọng là tính năng an toàn của chiếc xe, trải qua đợt kiểm tra này, chiếc 300C này tuyệt đối có tư cách thông qua thí nghiệm đẳng cấp năm sao mà Cục An toàn giao thông Mỹ ban hành.” Dương Duy nói: “Thật là ký ức khó quên.”

“Đây là sự hài hước u tối của anh à?” Cô tức giận lườm anh.

“Thật, đây sẽ là ký ức khắc sâu nhất trong cuộc đời tôi, kể cả cô.” Ánh mắt sáng ngời của anh dừng trên người cô.

Hạng Bội Tâm nhìn vào mắt anh, mãi một lúc lâu không nói ra được một câu, ánh mắt anh thật mãnh liệt, đáy mắt lập lòe đại biểu cho hàm ý gì đó? Cô thấy mình như lún sâu vào đôi mắt đen bạc của anh.

Dương Duy chậm rãi tới gần từng chút một, hơi thở anh hòa quyện lấy hơi thở cô...

Chợt, Dương Đông lớn giọng nổ tung hai người.

“Trời ơi! Sao xe lại thành ra như vậy? Duy thiếu gia, anh không sao chứ? Là tên đáng chết nào dám làm như thế?” Dương Đông vô cùng xót xa cho chiếc xe mới trước mặt, “Xe mới, nó là xe mới đấy!”

Dương Duy và Hạng Bội Tâm đột ngột kéo dãn khoảng cách giữa hai người, đều có chút cứng ngắc không được tự nhiên, hai người cúi đầu, ai cũng không nói gì, miệng im thin thít.

Đêm khuya trên giường, Hạng Bội Tâm mờ mịt hỏi bản thân, nếu khi đó Dương Đông không xuất hiện, có phải bọn họ sẽ hôn nhau không?

Tay Dương Duy đè lên băng gạc trên trán, trong lòng khẳng định mình 100% thích cô, còn cô? Vương Chí Hoằng và anh, ai sẽ là người chiếm được vị trí trong trái tim cô?

Anh lo lắng nhắm mắt lại, bóng dáng Hạng Bội Tâm vô cùng rõ ràng, mà những từ thủ đoạn độc ác cùng lúc xuất hiện.

Không chút do dự, Dương Duy ngồi dậy đi sang phòng Dương Đông, hi vọng kế hoạch của anh sẽ không làm Dương Đông chấn động.

*

Trụ sở chính xí nghiệp Long Đức.

“Có nghe nói được cổ phần trong tay Uy Cơ là ai mua không?” Giọng nói hổn hển truyền khắp văn phòng làm việc.

“Là Khoa học Kỹ thuật Dương Thị.” Tay cấp dưới cẩn thận trả lời.

“Khoa học Kỹ thuật Dương Thị? Anh nói là Dương Duy?” Người nói chuyện cực kỳ hoảng sợ.

“Nghe nói là vậy.”

“Cái gì mà nghe nói! Phải là phải, không phải là không phải, tên ngốc Dương Duy sao có thể trong thời gian ngắn có được bản lĩnh đó? Cậu ta không phải luôn ở châu Phi là viện trợ nhân đạo gì đó sao?”

“Nhưng trên thương trường có tin tức nói, anh ta đã quay về Dương Thị rồi.”

“Khoa học Kỹ thuật Dương Thị cũng chỉ là một công ty mang nợ, lẽ nào cậu ta muốn dùng lợi thế tệ hại này để giành lại Kael trong tay tôi?”

“Ban đầu Khoa học Kỹ thuật Dương Thị không gượng dậy nổi, có điều, họ đã giành được một nửa đơn hàng có trong tay Phong Lễ, để Khoa học Kỹ thuật Dương Thị hưởng lợi lớn.”

“Cái tên họ Mao của Phong Lễ điên rồi phải không? Sao có thể nảy sinh lòng từ bi cho thằng ngốc kia miếng cơm ăn? Chẳng lẽ ông ta muốn tranh đấu nội bộ?” Ông ta nắm chặt bàn tay.

“Chủ tịch, làm sao bây giờ?” Tay cấp dưới sợ hãi hỏi.

“Cái gì mà làm sao? Trước đó bảo các anh tích cực đàm phán với Uy Cơ, kết quả chẳng làm được trò trống gì, thiệt cho tôi từ nhiều mặt tạo áp lực để ngân hàng trái quyền, muốn giết chết Uy Cơ, kết quả lại để tên Dương Duy ngồi mát ăn bát vàng.”

“Rất xin lỗi Chủ tịch, thật sự là...”

Ông ta cầm thanh giữ giấy trên bàn ném ra, thanh giữ giấy bằng thạch anh vỡ vụn trên đất, “Còn có lý do!”

Đám cấp dưới lặng ngắt như tờ.

Trong lồng ngực ông ta dâng lên đầy lửa giận, “Đều nghe đây cho tôi!”

“Vâng, Chủ tịch.”

“Diệt trừ Dương Duy, nhất định phải diệt trừ cậu ta trước khi cậu ta vào Hội đồng quản trị! Tôi tuyệt đối sẽ không để Kael khó khăn lắm mới giành được trở về tay thằng nhãi đó, kể cả không từ thủ đoạn, các anh cũng phải diệt trừ cậu ta.”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

“Có nghe hay không?”

“Vâng, Chủ tịch.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

“Chủ tịch, vị này là trợ lý đặc biệt mới đến báo danh hôm nay, Vương Chí Hoằng.”

Vương Chí Hoằng thẳng lưng cất bước đi tới, “Chào Chủ tịch.”

Môi mím lại, ánh mắt mở to nhớn nhác, cái mũi đầy mưu mô tính toán dường như ngửi được hơi thở quen thuộc.

Vương Chí Hoằng này trở thành người của ông ta, ông ta rất hài lòng gật đầu.

*

Trong thư phòng, Hạng Bội Tâm đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện tài liệu cần cho cuộc họp nội bộ ngày mai.

Khoa học Kỹ thuật Dương Thị xuất hiện lại trên thị trường, thời gian này rất nhiều chuyện phải xử lý, kể cả kế hoạch trở lại Kael cũng đang như lửa bỏng dầu sôi.

“Hắt xì, hắt xì!” Cô lấy giấy lau mũi, sau đó ném vào chồng núi nhỏ bên cạnh.

Dương Duy vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy cô hắt hơi mấy cái, đống khăn giấy thì như núi nhỏ ở trên bàn.

“Boss, anh đã về rồi?” Cô nói với giọng mũi đặc tịt.

Anh nhướng mày lên, “Cô đi nghỉ ngay đi.” Anh chỉ đơn giản kéo cô dậy khỏi ghế.

“Gì vậy?” Hạng Bội Tâm khó hiểu nhìn anh, “Tài liệu cho cuộc họp ngày mai còn chưa chuẩn bị xong mà.” Cô vội rút tay lại tiếp tục công việc.

Anh đưa tay ngăn cản, “Lát nữa để tôi làm.”

“Không được, tôi là nhân viên, với lại tôi sắp xong rồi.”

“Chính bởi cô là trợ lý quan trọng nhất của tôi, cho nên cô càng phải chăm sóc bản thân thật tốt, rõ ràng bị cảm sao không nghỉ ngơi?”

“ Không có gì đáng ngại, A Đông mới pha cốc trà nóng cho tôi, uống đỡ hơn nhiều rồi.” Cô xoa mũi.

“Bội Tâm, nghe lời.”

Cô nhanh nhẹn đổi đề tài, “Đúng rồi, tối nay anh và mấy thành viên hội đồng quản trị gặp mặt thế nào?”

“Ngoài dự đoán là khá tốt, Long Đức độc chiếm các công ty phụ thuộc Kael để hưởng lợi, khiến rất nhiều người không vừa lòng, nhưng Chủ tịch Long Đức lại bảo thủ, cho nên họ vô cùng bất mãn với ông ta, đã sớm chuẩn bị phản bội rồi. Có điều, chúng ta vẫn phải cẩn thận, mọi việc còn chưa chắc chắn, đều có thể xảy ra thay đổi.”

Hạng Bội Tâm nheo mắt lại, “Boss, anh thật sự thay đổi rất nhiều.”

“Nói thế nào?”

“Trước kia miệng anh đầy những lý lẽ về quý ông, không biết rằng những người này vốn không thể coi như quân tử, giờ cuối cùng anh đã nhận rõ sự thật.”

“Cô đang khen hay đang chê tôi vậy? Sao tôi cảm thấy không giống như khen ngợi nhỉ.”

“Tôi còn chưa khen anh đâu, thế nào, Boss, anh cho rằng tôi đang khen anh đó sao?” Ánh mắt giảo hoạt lóe lên.

“Hạng Bội Tâm, tôi phục cô rồi đấy.” Anh cười đầu hàng.

“Haha!” Bỗng nhiên, Hạng Bội Tâm hắt hơi về phía mặt anh.

Cô đỏ mặt xin lỗi, “A! Boss, xin lỗi!” Miệng vừa xin lỗi, tay vừa lấy giấy lau, dướn người lau mặt cho anh.

Anh kéo tay cô xuống, “Không sao.” Xoay người cầm áo khoác trên ghế, khoác lên vai cô, “Cô thật sự bị cảm lạnh rồi.”

“Thật sự xin lỗi.”

“Ngoan, nghe lời, bây giờ cô đi nghỉ trước, chuyện còn lại để tôi làm.” Dương Duy nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Lòng bàn tay anh vừa ấm vừa dày, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của mình, hành động che chở ấy khiến cô có chút e lệ, muốn rút tay về, không ngờ anh lại dùng sức, cô không đề phòng ngã vào ngực anh.

Trái tim giật mình, cô không nói được câu nào, tay thả xuống hai bên luống cuống nắm chặt lại.

“Chăm sóc thật tốt bản thân, cô bị bệnh, tôi sẽ rất lo lắng.”

“Tôi...” Cô nhất thời nghẹn lời.

Anh buông cô ra, ôm lấy khuôn mặt né tránh của cô, tay áp lên trán cô kiểm tra, nhướng mày, “Mau về phòng nghỉ.”

“Ừ.”

Không ngờ một giây sau, anh lại cúi xuống hôn trán cô một cái, Hạng Bội Tâm kinh hãi ngẩng đầu lên, hai mắt giao nhau, sự mập mờ lăn tăn trong sóng mắt.

Bất chợt, Dương Duy chiếm lấy đôi môi đang hé mở của cô, dành cho cô một nụ hôn nóng bỏng.

“Ưm...” Hai tay cô chống lên ngực anh, khẩn trương đến nỗi không dám thở.

Anh kiên nhẫn chờ đợi cô đáp lại, thăm dò vài lần, mãi đến khi lý trí cuối cùng trong đầu cô không chống cự nổi sự dịu dàng của anh, cô mới khó khăn đáp lại nụ hôn ấy.

Cảm xúc càng không thể thu hồi, hai trái tim trong chớp nhoáng như muốn nhảy xổ ra.

Anh thở hổn hển thấp giọng nói, “Bội Tâm, anh thích em...”

Ánh mắt Hạng Bội Tâm mơ mơ màng màng tràn đầy bối rối nhìn anh, đồng thời cũng hoang mang với bản thân, hoang mang chính mình lại sinh ra cảm giác khác thường với anh. Có thể không? Cô có thể cũng thích Dương Duy chứ?

Anh cúi xuống lại muốn hôn cô, nhưng cô xấu hổ bối rối nói, “Em, em mệt rồi.” Lấy lý do qua loa, cô hốt hoảng thoát khỏi sự dịu dàng anh dành cho mình.

Cô vừa đi, Dương Duy thở dài ngồi xuống ghế, buồn bực vò tóc, nắm tay đặt trên bàn siết chặt, chặt đến nỗi không có một khe hở.

Hết chương 8

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương