Ngọc Vô Hà
-
Chương 8
Đến khi thanh tỉnh lại thì trong phòng đã toàn bộ tối đen, cho dù mở cửa, bên ngoài cũng không thấy ngọn đèn nào, mọi nơi tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe được côn trùng kêu vang, hiển nhiên là đêm đã khuya.
Liên Ngọc loạng choạng từ trên mặt đất đứng lên, trong bụng trống rỗng, đại khái đã đói đến mức lợi hại, vừa mới đứng lên thì có thể cảm giác được trong bụng từng đợt co rút đau đớn.
Nỗi tuyệt vọng trong hồi ức từ giấc mộng vẫn kéo dài đến khi mộng tỉnh, khiến cho tâm tình phá lệ ủ dột, thế nên dù đã đứng lên lại đến bên giường nằm xuống, liền không muốn cử động nữa.
Chỉ là đau đớn càng ngày càng rõ ràng, cho dù nằm ở trên giường đem chăn đắp kín bưng cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, Liên Ngọc không thể làm gì khác hơn là mặc y phục vào, như một kẻ trộm ra ngoài kiếm ăn.
Cận gia trên dưới như đều đã ngủ, dọc theo đường đi tối như mực, Liên Ngọc chỉ có thể nương theo ánh trăng ảm đạm dò dẫm đi về phía trước, vừa nỗ lực nhớ xem trước đó quản gia có nhắc tới trù phòng ở đâu không.
“Người nào!”
Vừa đi qua nguyệt môn đã bị một tiếng hét lớn dọa cho hoảng sợ, thân thể Liên Ngọc cứng đờ quay đầu lại nhìn, liền thấy hai đại hán từ bụi cỏ bên kia đi tới, theo dáng dấp, tựa hồ là hộ vệ gác đêm.
Liên Ngọc khiếp sợ đáp lại một tiếng: “Là ta…” Sau đó liền như là không biết làm sao mà đứng đó, gió thổi ảnh động làm cho người ta có cảm giác y đang run rẩy.
“Khuya khoắt lén lút ở đây làm gì, muốn trộm cái gì hả?” Một đại hán đối với vẻ khiếp nhược của y nhìn như không thấy, chỉ đi lên trước túm lấy y, quát lớn.
Liên Ngọc nhất thời co người lại: “Ta, ta chỉ là có điểm đói bụng muốn tìm gì để ăn … Ta, ta là Cận đại ca mang về… Ta, ta…”
Hai đại hán liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người cười lạnh chế trụ hai tay Liên Ngọc túm y đẩy đi: “Cái gì Kim đại ca Ngân đại ca, đi, nhìn ngươi giống một tên tiểu tặc không biết sống chết, trộm cắp trên đầu gia gia a.”
Liên Ngọc âm thầm nhíu mày, đây là Cận gia đại trạch, hạ nhân tất nhiên không có khả năng ngay chính chủ tử của mình mà không biết, nếu y không biết hai người này đang diễn trò, đời này y coi như sống uổng phí.
Hạ mắt xuống, Liên Ngọc cũng không nói gì thêm, trái lại theo sát hai người đi về phía trước.
Quả nhiên hai người kia một đường mang theo Liên Ngọc cứ chọn chỗ bụi hoa cây cối hẻo lánh âm u mà đi, dường như đang giấu diếm cái gì, càng đi càng nhanh, Liên Ngọc bị bọn họ mang theo, chiều cao so ra kém hai người, mắt chỉ nhìn thoáng thấy vài thứ, lại bị gắt gao kiềm chế, một đường kéo đi.
Đi một trận, hai người rốt cục mang theo Liên Ngọc đi vào một viện tử, thấy điện thờ bên cạnh viện tử, Liên Ngọc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trong phòng cũng đã tối sầm, thẳng đến khi một trong hai đại hán đi vào một hồi lâu, bên trong mới từ từ sáng đèn, người nọ đi trở ra, liền đem Liên Ngọc đẩy vào, sau đó vội vã đóng cửa lại.
Trong phòng thật quạnh quẽ, chỉ có một mình Cận mẫu khoác kiện hồ da ngoại bào ngồi ngay ngắn tại ghế giữa, trên mặt một mảnh băng lãnh.
“Lão phu nhân.” Liên Ngọc suy nghĩ một chút, liền đi lên phía trước, cung kính chào.
Mặc kệ muốn ở lại bao lâu, bây giờ y rốt cuộc vẫn phải dựa vào Cận Song Thành, nên không thể ngang ngạnh với Cận mẫu.
Cận mẫu chỉ hừ một tiếng, ngồi ở đàng kia đưa mắt đánh giá Liên Ngọc, cũng không nói gì.
Nhãn thần như vậy đã lộ rõ cực đại xem thường, bàn tay Liên Ngọc giấu ở ống tay áo đã nắm thành quyền, trên mặt như trước bình tĩnh kính cẩn, thậm chí còn dẫn theo một tia khiếp ý.
Một hồi lâu, Cận mẫu mới chậm rãi từ ghế đứng lên, đi tới trước mặt Liên Ngọc, đưa tay nắm lấy cằm Liên Ngọc, ánh mắt như ưng, nhìn chằm chằm mặt Liên Ngọc giống như đang nhìn thứ gì dơ bẩn.
Nàng so ra cũng không thấp hơn Liên Ngọc bao nhiêu, lúc này hai người cách nhau thật gần, tình tự trong mắt nàng Liên Ngọc tự nhiên thấy rõ, cái loại nhãn thần như đang soi mói đánh giá hàng hóa khiến cho phẫn nộ trong lòng Liên Ngọc từng chút tăng thêm.
“Nghe nói mỹ sắc Tần lâu Dương Châu có một không hai, phong lưu vô song, giờ nhìn thấy khuôn mặt ngươi… Thực là thất vọng.”
Liên Ngọc cắn môi không nói lời nào, vẻ khiếp nhược giả vờ trong mắt kia cũng đã thu hồi, hầu như là vô thức, y hạ mắt để che giấu tâm tình trong đó.
“Chỉ dựa vào một bộ dạng đáng thương nghèo túng cũng có thể câu dẫn được không ít nam nhân?”, tay Cận mẫu dùng sức, “Thật là ghê tởm.”
Liên Ngọc bị nàng niết đến đau nhức, nghe được một câu cuối cùng, liền nhịn không được một tay đẩy tay Cận mẫu ra, thối lui một bước.
Cận mẫu còn mang theo vài phần nhàn hạ mèo vờn chuột, hiện tại giống như bị hành động của y chọc giận, cười lạnh: “Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là ai, chỉ bằng thân phận thấp hèn trước kia của ngươi sẽ không thể ở lại Cận gia ta. Con ta phải thú một danh môn khuê tú sau đó đèn nhang hương khói, đừng nói ngươi là một nam nhân, ngươi dù là một nữ nhân, cũng không tới phiên ngươi.”
Liên Ngọc trong lòng cười nhạt, trên mặt nhưng nhiễm một chút bi thương: “Lão phu nhân… Ta… Ta cùng Cận đại ca là thật tâm yêu nhau …”
Nói chưa dứt lời liền bị một cái tát cắt đứt, sắc mặt Cận mẫu càng thêm xấu xí: “Ngươi nói bậy, con ta hiếu thuận nhu hòa, làm sao có thể cùng ngươi làm nên cái loại chuyện cùng một chỗ chẳng biết hổ thẹn này? Một kẻ như ngươi, cùng một nam nhân… cùng một nam nhân…” Nàng rốt cuộc cũng xuất thân từ danh môn, Cận mẫu thủy chung nói không ra những lời thô tục, cuối cùng dừng một chút, chỉ vào Liên Ngọc nghiến răng nói, “Ngươi không cảm thấy ghê tởm sao? Nghĩ xem một kẻ như ngươi, nam bất nam, nữ bất nữ, còn, còn không biết cảm thấy hổ thẹn mà thông đồng với nam nhân, thực sự không biết để mặt mũi tổ tông phụ mẫu ở đâu!”
“Bà câm miệng!”, Liên Ngọc giơ tay liền giáng cho Cận mẫu một cái tát vang dội, Cận mẫu lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã xuống đất, một bóng người từ ngoài cửa chạy vào, khó khăn lắm mới đỡ được bà.
“Liên Ngọc, ngươi làm gì hả!”
Liên Ngọc sau khi giáng một cái tát kia liền cứng người ở đàng kia bất động, như một con thú khốn cùng, mắt đầy cảnh giác, lúc này nghe được có người gọi tên mình, hảo một trận mới chậm rãi liễm đi phẫn nộ, trì độn ngẩng đầu nhìn, gương mặt trước mắt tràn ngập băng lãnh, trong mắt đã mang theo tức giận rõ ràng.
“Cận… Song Thành?”
“Tiện nhân!” Không đợi Liên Ngọc đối Cận Song Thành có thêm phản ứng nào, Cận mẫu đã vọt tới cho Liên Ngọc một cái tát, đẩy hai người cách ra. “Ngươi cái thứ ghê tởm này, cách con ta xa một chút!”
Liên Ngọc đảo mắt nhìn về phía Cận mẫu, trong mắt có vài phần âm trầm, sau đó y chậm rãi giơ tay lên, như là tùy thời sẽ hung hăng tát xuống.
Cận mẫu giống như bị khí thế đột nhiên của y dọa sợ, rồi lại không chịu lùi bước, đưa tay túm lấy góc áo Cận Song Thành liền hướng Liên Ngọc kêu gào: “Ngươi dám đánh ta?”
Liên Ngọc trong mắt hiện lên một tia hung ác, tay cũng giơ lên, lại bị Cận Song Thành một phát bắt được: “Liên Ngọc!”
“Buông tay!” Liên Ngọc cũng không quay đầu lại, rống lên một tiếng.
Cận Song Thành lại cố sức nắm lấy tay y: “Ngươi đây là có thái độ gì, xem đây thành nơi nào hả? Cho dù nương ta có lỗi, nhưng ngươi là hậu bối, là một nam tử, nhường nhịn tôn trọng cũng làm không được sao? Ở đây không phải là chỗ hạ cửu lưu, không cho phép ngươi tùy ý làm bậy, đem thủ đoạn mà ngươi học tại những nơi kia thu hồi cho ta!”
Liên Ngọc lui lại một chút, có điểm không thể tin nhìn về phía Cận Song Thành, hảo một trận, lại chậm rãi đổi thành cười nhạt: “Liên Ngọc vốn là người đi ra từ nơi hạ cửu lưu, nếu không phải quy củ hạ cửu lưu, Liên Ngọc thật sẽ học không thành.”
Cận Song Thành ngẩn người, một lúc nói không nên lời.
Còn Cận mẫu ở một bên châm ngòi thổi gió: “Song Thành, đây là người con chết sống quyết lưu lại gia sao? Con xem sắc mặt bộ dáng đáng thẹn của y đi, lưu ở nhà, thật sự là mất mặt hết Cận gia ta, cho y chút tiền rồi đem người đuổi đi ngay.”
Liên Ngọc lại tiến về trước, hầu như áp vào người Cận Song: “Cận đại ca không phải vẫn biết Liên Ngọc là ai sao? Liên Ngọc luôn như vậy, Cận đại ca cũng luôn dung túng a.”
“Liên Ngọc!” Ý thức được Liên Ngọc là muốn làm tới, Cận Song Thành nhíu nhíu mày, đem người đẩy ra, nhìn y, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta hiện tại đang nghĩ, ta đã dung túng quá rồi …”
“Cận đại ca không thương Liên Ngọc sao?” Liên Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, hạ mắt chăm chú diễn vai của y.
Cận mẫu ở một bên cũng đã tức giận điên cuồng: “Song Thành, đem người đuổi đi! Loại này… Loại này vi phạm âm dương, chẳng biết liêm sỉ, tuyệt đối không thể lưu ở nhà!”
Liên Ngọc chỉ cúi đầu, kề sát vào Cận Song Thành gọi: “Cận đại ca…”
“Liên Ngọc!”, Cận Song Thành bị hai bên huyên náo mà tâm phiền, biết Liên Ngọc nếu không chịu cho qua, sự tình tuyệt không tốt đẹp gì, nhìn y lại bắt đầu áp đến gần, nhịn không được liền quát to một tiếng, đưa tay muốn đẩy y ra.
“Ba” một tiếng, một cái tát đánh vào mặt Cận Song Thành, Cận Song Thành và Cận mẫu đều giật mình, chỉ có Liên Ngọc đứng đó, tay vẫn duy trì tư thế giơ lên, trên mặt vẻ ai oán ngụy trang kia đều đã tan biến hết, thay vào chính là địch ý âm ngoan, còn có tại sâu trong đáy mắt chính là bi thương khiến cho Cận Song Thành vô pháp tự áp chế mà đau lòng.
Liên Ngọc loạng choạng từ trên mặt đất đứng lên, trong bụng trống rỗng, đại khái đã đói đến mức lợi hại, vừa mới đứng lên thì có thể cảm giác được trong bụng từng đợt co rút đau đớn.
Nỗi tuyệt vọng trong hồi ức từ giấc mộng vẫn kéo dài đến khi mộng tỉnh, khiến cho tâm tình phá lệ ủ dột, thế nên dù đã đứng lên lại đến bên giường nằm xuống, liền không muốn cử động nữa.
Chỉ là đau đớn càng ngày càng rõ ràng, cho dù nằm ở trên giường đem chăn đắp kín bưng cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, Liên Ngọc không thể làm gì khác hơn là mặc y phục vào, như một kẻ trộm ra ngoài kiếm ăn.
Cận gia trên dưới như đều đã ngủ, dọc theo đường đi tối như mực, Liên Ngọc chỉ có thể nương theo ánh trăng ảm đạm dò dẫm đi về phía trước, vừa nỗ lực nhớ xem trước đó quản gia có nhắc tới trù phòng ở đâu không.
“Người nào!”
Vừa đi qua nguyệt môn đã bị một tiếng hét lớn dọa cho hoảng sợ, thân thể Liên Ngọc cứng đờ quay đầu lại nhìn, liền thấy hai đại hán từ bụi cỏ bên kia đi tới, theo dáng dấp, tựa hồ là hộ vệ gác đêm.
Liên Ngọc khiếp sợ đáp lại một tiếng: “Là ta…” Sau đó liền như là không biết làm sao mà đứng đó, gió thổi ảnh động làm cho người ta có cảm giác y đang run rẩy.
“Khuya khoắt lén lút ở đây làm gì, muốn trộm cái gì hả?” Một đại hán đối với vẻ khiếp nhược của y nhìn như không thấy, chỉ đi lên trước túm lấy y, quát lớn.
Liên Ngọc nhất thời co người lại: “Ta, ta chỉ là có điểm đói bụng muốn tìm gì để ăn … Ta, ta là Cận đại ca mang về… Ta, ta…”
Hai đại hán liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người cười lạnh chế trụ hai tay Liên Ngọc túm y đẩy đi: “Cái gì Kim đại ca Ngân đại ca, đi, nhìn ngươi giống một tên tiểu tặc không biết sống chết, trộm cắp trên đầu gia gia a.”
Liên Ngọc âm thầm nhíu mày, đây là Cận gia đại trạch, hạ nhân tất nhiên không có khả năng ngay chính chủ tử của mình mà không biết, nếu y không biết hai người này đang diễn trò, đời này y coi như sống uổng phí.
Hạ mắt xuống, Liên Ngọc cũng không nói gì thêm, trái lại theo sát hai người đi về phía trước.
Quả nhiên hai người kia một đường mang theo Liên Ngọc cứ chọn chỗ bụi hoa cây cối hẻo lánh âm u mà đi, dường như đang giấu diếm cái gì, càng đi càng nhanh, Liên Ngọc bị bọn họ mang theo, chiều cao so ra kém hai người, mắt chỉ nhìn thoáng thấy vài thứ, lại bị gắt gao kiềm chế, một đường kéo đi.
Đi một trận, hai người rốt cục mang theo Liên Ngọc đi vào một viện tử, thấy điện thờ bên cạnh viện tử, Liên Ngọc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trong phòng cũng đã tối sầm, thẳng đến khi một trong hai đại hán đi vào một hồi lâu, bên trong mới từ từ sáng đèn, người nọ đi trở ra, liền đem Liên Ngọc đẩy vào, sau đó vội vã đóng cửa lại.
Trong phòng thật quạnh quẽ, chỉ có một mình Cận mẫu khoác kiện hồ da ngoại bào ngồi ngay ngắn tại ghế giữa, trên mặt một mảnh băng lãnh.
“Lão phu nhân.” Liên Ngọc suy nghĩ một chút, liền đi lên phía trước, cung kính chào.
Mặc kệ muốn ở lại bao lâu, bây giờ y rốt cuộc vẫn phải dựa vào Cận Song Thành, nên không thể ngang ngạnh với Cận mẫu.
Cận mẫu chỉ hừ một tiếng, ngồi ở đàng kia đưa mắt đánh giá Liên Ngọc, cũng không nói gì.
Nhãn thần như vậy đã lộ rõ cực đại xem thường, bàn tay Liên Ngọc giấu ở ống tay áo đã nắm thành quyền, trên mặt như trước bình tĩnh kính cẩn, thậm chí còn dẫn theo một tia khiếp ý.
Một hồi lâu, Cận mẫu mới chậm rãi từ ghế đứng lên, đi tới trước mặt Liên Ngọc, đưa tay nắm lấy cằm Liên Ngọc, ánh mắt như ưng, nhìn chằm chằm mặt Liên Ngọc giống như đang nhìn thứ gì dơ bẩn.
Nàng so ra cũng không thấp hơn Liên Ngọc bao nhiêu, lúc này hai người cách nhau thật gần, tình tự trong mắt nàng Liên Ngọc tự nhiên thấy rõ, cái loại nhãn thần như đang soi mói đánh giá hàng hóa khiến cho phẫn nộ trong lòng Liên Ngọc từng chút tăng thêm.
“Nghe nói mỹ sắc Tần lâu Dương Châu có một không hai, phong lưu vô song, giờ nhìn thấy khuôn mặt ngươi… Thực là thất vọng.”
Liên Ngọc cắn môi không nói lời nào, vẻ khiếp nhược giả vờ trong mắt kia cũng đã thu hồi, hầu như là vô thức, y hạ mắt để che giấu tâm tình trong đó.
“Chỉ dựa vào một bộ dạng đáng thương nghèo túng cũng có thể câu dẫn được không ít nam nhân?”, tay Cận mẫu dùng sức, “Thật là ghê tởm.”
Liên Ngọc bị nàng niết đến đau nhức, nghe được một câu cuối cùng, liền nhịn không được một tay đẩy tay Cận mẫu ra, thối lui một bước.
Cận mẫu còn mang theo vài phần nhàn hạ mèo vờn chuột, hiện tại giống như bị hành động của y chọc giận, cười lạnh: “Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là ai, chỉ bằng thân phận thấp hèn trước kia của ngươi sẽ không thể ở lại Cận gia ta. Con ta phải thú một danh môn khuê tú sau đó đèn nhang hương khói, đừng nói ngươi là một nam nhân, ngươi dù là một nữ nhân, cũng không tới phiên ngươi.”
Liên Ngọc trong lòng cười nhạt, trên mặt nhưng nhiễm một chút bi thương: “Lão phu nhân… Ta… Ta cùng Cận đại ca là thật tâm yêu nhau …”
Nói chưa dứt lời liền bị một cái tát cắt đứt, sắc mặt Cận mẫu càng thêm xấu xí: “Ngươi nói bậy, con ta hiếu thuận nhu hòa, làm sao có thể cùng ngươi làm nên cái loại chuyện cùng một chỗ chẳng biết hổ thẹn này? Một kẻ như ngươi, cùng một nam nhân… cùng một nam nhân…” Nàng rốt cuộc cũng xuất thân từ danh môn, Cận mẫu thủy chung nói không ra những lời thô tục, cuối cùng dừng một chút, chỉ vào Liên Ngọc nghiến răng nói, “Ngươi không cảm thấy ghê tởm sao? Nghĩ xem một kẻ như ngươi, nam bất nam, nữ bất nữ, còn, còn không biết cảm thấy hổ thẹn mà thông đồng với nam nhân, thực sự không biết để mặt mũi tổ tông phụ mẫu ở đâu!”
“Bà câm miệng!”, Liên Ngọc giơ tay liền giáng cho Cận mẫu một cái tát vang dội, Cận mẫu lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã xuống đất, một bóng người từ ngoài cửa chạy vào, khó khăn lắm mới đỡ được bà.
“Liên Ngọc, ngươi làm gì hả!”
Liên Ngọc sau khi giáng một cái tát kia liền cứng người ở đàng kia bất động, như một con thú khốn cùng, mắt đầy cảnh giác, lúc này nghe được có người gọi tên mình, hảo một trận mới chậm rãi liễm đi phẫn nộ, trì độn ngẩng đầu nhìn, gương mặt trước mắt tràn ngập băng lãnh, trong mắt đã mang theo tức giận rõ ràng.
“Cận… Song Thành?”
“Tiện nhân!” Không đợi Liên Ngọc đối Cận Song Thành có thêm phản ứng nào, Cận mẫu đã vọt tới cho Liên Ngọc một cái tát, đẩy hai người cách ra. “Ngươi cái thứ ghê tởm này, cách con ta xa một chút!”
Liên Ngọc đảo mắt nhìn về phía Cận mẫu, trong mắt có vài phần âm trầm, sau đó y chậm rãi giơ tay lên, như là tùy thời sẽ hung hăng tát xuống.
Cận mẫu giống như bị khí thế đột nhiên của y dọa sợ, rồi lại không chịu lùi bước, đưa tay túm lấy góc áo Cận Song Thành liền hướng Liên Ngọc kêu gào: “Ngươi dám đánh ta?”
Liên Ngọc trong mắt hiện lên một tia hung ác, tay cũng giơ lên, lại bị Cận Song Thành một phát bắt được: “Liên Ngọc!”
“Buông tay!” Liên Ngọc cũng không quay đầu lại, rống lên một tiếng.
Cận Song Thành lại cố sức nắm lấy tay y: “Ngươi đây là có thái độ gì, xem đây thành nơi nào hả? Cho dù nương ta có lỗi, nhưng ngươi là hậu bối, là một nam tử, nhường nhịn tôn trọng cũng làm không được sao? Ở đây không phải là chỗ hạ cửu lưu, không cho phép ngươi tùy ý làm bậy, đem thủ đoạn mà ngươi học tại những nơi kia thu hồi cho ta!”
Liên Ngọc lui lại một chút, có điểm không thể tin nhìn về phía Cận Song Thành, hảo một trận, lại chậm rãi đổi thành cười nhạt: “Liên Ngọc vốn là người đi ra từ nơi hạ cửu lưu, nếu không phải quy củ hạ cửu lưu, Liên Ngọc thật sẽ học không thành.”
Cận Song Thành ngẩn người, một lúc nói không nên lời.
Còn Cận mẫu ở một bên châm ngòi thổi gió: “Song Thành, đây là người con chết sống quyết lưu lại gia sao? Con xem sắc mặt bộ dáng đáng thẹn của y đi, lưu ở nhà, thật sự là mất mặt hết Cận gia ta, cho y chút tiền rồi đem người đuổi đi ngay.”
Liên Ngọc lại tiến về trước, hầu như áp vào người Cận Song: “Cận đại ca không phải vẫn biết Liên Ngọc là ai sao? Liên Ngọc luôn như vậy, Cận đại ca cũng luôn dung túng a.”
“Liên Ngọc!” Ý thức được Liên Ngọc là muốn làm tới, Cận Song Thành nhíu nhíu mày, đem người đẩy ra, nhìn y, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta hiện tại đang nghĩ, ta đã dung túng quá rồi …”
“Cận đại ca không thương Liên Ngọc sao?” Liên Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, hạ mắt chăm chú diễn vai của y.
Cận mẫu ở một bên cũng đã tức giận điên cuồng: “Song Thành, đem người đuổi đi! Loại này… Loại này vi phạm âm dương, chẳng biết liêm sỉ, tuyệt đối không thể lưu ở nhà!”
Liên Ngọc chỉ cúi đầu, kề sát vào Cận Song Thành gọi: “Cận đại ca…”
“Liên Ngọc!”, Cận Song Thành bị hai bên huyên náo mà tâm phiền, biết Liên Ngọc nếu không chịu cho qua, sự tình tuyệt không tốt đẹp gì, nhìn y lại bắt đầu áp đến gần, nhịn không được liền quát to một tiếng, đưa tay muốn đẩy y ra.
“Ba” một tiếng, một cái tát đánh vào mặt Cận Song Thành, Cận Song Thành và Cận mẫu đều giật mình, chỉ có Liên Ngọc đứng đó, tay vẫn duy trì tư thế giơ lên, trên mặt vẻ ai oán ngụy trang kia đều đã tan biến hết, thay vào chính là địch ý âm ngoan, còn có tại sâu trong đáy mắt chính là bi thương khiến cho Cận Song Thành vô pháp tự áp chế mà đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook