Ngốc Tướng
15: Cùng Nhau Đi Chơi Hội


Edit: Miee (OnhaMiee)
Beta: Phở
_______________
Diêu Nguyên Trạm quả nhiên nghe theo Vân Khương phân phó, ngốc nghếch ngậm núm vú mút liếm, đem hạt đậu đỏ chơi thành tiểu anh đào, thảm hề hề sưng đỏ đứng thẳng dính chút nước bọt bóng loáng khả nghi.

Còn cẩn thận nâng Vân Khương, sợ y không lưu ý bị trượt xuống.

Vân Khương nằm gọn trong lòng Diêu Nguyên Trạm cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng thế mà vẫn không kêu dừng, thậm chí chủ động ưỡn ngực muốn thuận tiện cho Diêu Nguyên Trạm liếm mút.

Hạ thân thanh tú phấn nộn trước người đã bắn qua, nhưng không biết liêm sỉ cứng rắn thêm lần nữa chọc chọc bụng Diêu Nguyên Trạm, cọ xát cơ bắp săn chắc lưu lại vệt ướt.

"Vú, to lên rồi..."

Đuôi mắt y phiếm hồng, tròng mắt mang theo hơi nước: "Sẽ chảy sữa..."
Vân Khương vô thức lẩm bẩm, cúi đầu nhìn chằm Diêu Nguyên Trạm đang vùi đầu trước ngực mình, cảm giác giống như thật sự đang cho con bú sữa mà Diêu Nguyên Trạm chính là hài tử của y, vuốt ve hắn một chút, thỏa mãn hắn, dùng sữa của mình nuôi dưỡng hắn.

Y sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Diêu Nguyên Trạm, sẽ vĩnh viễn đối với Diêu Nguyên Trạm ngốc nghếch tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương.

Hai người hồ nháo đến tận tối, Vân Khương quấn quýt với Diêu Nguyên Trạm bắn vài lần, khoang bụng căng phình lên chứa đầy tinh dịch, lúc này y mới hài lòng xoa xoa bụng mình, vùi vào ngực hắn làm nũng:
"Như vậy lại có thể mang thai một ổ thỏ nhỏ!"
Diêu Nguyên Trạm là một kẻ ngốc nghe xong cũng cao hứng vô cùng, vui vẻ xoa đầu nương tử, sau đó đứng dậy đi lấy nước nóng.

Buổi tối Diêu phu nhân đến gõ cửa gọi bọn họ ra đường thăm thú.

Tại Trấn Khang Bình dân chúng thuần phác, trùng hợp hôm nay là lễ hội đặc biệt của bọn họ, các đôi tình nhân thường nhân dịp này tụ tập cùng một chỗ với nhau, nào là xem pháo hoa, thả hoa đăng, ở dưới ánh trăng ước định cả đời.

Đây là cảnh sắc tự do, rực rỡ đặc trưng của dân chúng nơi biên cảnh, không cần song thân chi ngôn môi chước chi ước xác định mối quan hệ, nam thanh nữ tú nơi đây nghe theo trái tim của chính mình, luôn luôn có thể ân ái nắm tay cùng nhau đến bạc đầu.

.

ngôn tình tổng tài
Nếu là dĩ vãng Vân Khương tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra ngoài nửa bước cho tới khi chưa khôi phục được hình người.

Nhưng tình huống hiện tại y luôn quấn lấy Diêu Nguyên Trạm, khoảng cách hơi xa một chút cũng không vui, hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều được nằm sấp trên người hắn, tựa vào lồng ngực hắn.

Đối với lễ hội hoa đăng ở Khang Bình trấn y cũng rất tò mò, ánh mắt trông mong nhìn Diêu Nguyên Trạm không rời, làm nũng nói muốn được ra ngoài chơi.


Diêu Nguyên Trạm gãi gãi đầu không còn cách nào khác, bèn ở trong phòng xoay vòng nửa nén nhang, sàn nhà bịch bịch vang lên Diêu Nguyên Trạm mới vỗ đầu một cái, đi tới trước mặt Vân Khương, con ngươi chợt phát sáng nhìn đôi tai thỏ của y:
"Nương tử biến thành thỏ con một lần nữa được không?"
"Thỏ con! Chính là cái loại thỏ trắng tròn tròn nho nhỏ!"
Sợ Vân Khương nghe không hiểu còn cố ý quơ tay múa chân miêu tả cho y, Vân Khương nghe tới quả bóng thỏ liền trừng hắn, trong phút chốc y lập tức ngộ ra ngây ngô ha hả khen hắn thật thông minh, quả nhiên sau khi mang thai phu phu đều ngốc như nhau.

Chờ Diêu phu nhân đẩy cửa, đã thấy con trai mình cầm một quả bóng thỏ nhung, đang nằm trong vòng tay Diêu Nguyên Trạm chớp chớp mắt, ba cánh môi thỏ phấn nộn vừa động, chóp đuôi có chút hồng hồng.

Phát hiện Diêu phu nhân đến, chân sau còn run rẩy đứng thẳng người.

Quả bóng thỏ cũng thật ỷ lại vào Diêu Nguyên Trạm, đôi mắt như quả nho đen liên tục chớp chớp, ngưng trệ một chốc rất nhanh lại co thành một cục, ngoan ngoãn nằm trong ngực Diêu Nguyên Trạm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên dùng miệng chạm vào cằm hắn.

Thỏ con so với mấy tháng trước thì tròn trịa không ít, lông xù sờ lên xúc cảm rất tốt.

"Nguyên nhi, đây là..." Diêu phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Diêu Nguyên Trạm đã ôm nương tử tới trước mặt mẫu thân khoe khoang.


"Mẫu thân xem! Nương tử lại trở thành một con thỏ nhỏ, bây giờ chúng ta có thể đưa y ra ngoài chơi!"
Dứt lời, sợ mình vừa rồi quá lớn tiếng quấy nhiễu đến Vân Khương, cúi đầu cẩn thận trấn an vuốt ve đầu thỏ nho nhỏ, an ủi: "Đừng sợ nha..."
Vân Khương chỉ biến thành thỏ cũng không phải không có đầu óc, cọ cọ bàn tay Diêu Nguyên Trạm muốn nói sẽ không.

Diêu phu nhân dần hiểu được nguyên nhân, đoàn người lúc này mới yên tâm cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa đi vừa dặn dò:
"Nguyên nhi, lần này ra ngoài ngươi nhớ kỹ là đi theo phía sau mẫu thân, tuyệt đối không được chạy loạn, nghe chưa?"
Vừa nói xong quay đầu nhìn Diêu Nguyên Trạm, nhịn không được đỡ trán:
"Đừng nhìn trộm chân sau của Tiểu Khương!"
Nghe thế Diêu Nguyên Trạm vội vàng buông tay đang nâng chân thỏ xuống, ủy khuất, hắn cũng rất tò mò mà, sau khi nương tử hóa thành thỏ phía dưới cũng sẽ có đóa hoa kia sao?
(anh nhà háo sắc vl).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương