Ngọc Toái Cung Khuynh
-
Chương 5
Khi thái tử Nhược Hiền dẫn thái y đi vào Minh Dương cung, đối mặt với thảm trạng trước mắt, một người luôn luôn bình tĩnh lãnh khốc như hắn cũng không khỏi thót tim sững người. Tuy rằng sớm đã đoán trước, Huyền Vũ đế sẽ tra tấn Tâm Nguyệt đến thương tích đầy mình không ra hình người mới thôi. Cả người Tâm Nguyệt đâu đâu cũng là máu, toàn thân thương tích nằm sóng soài trên long sàng, hình thể cân đối gợi tình làm cho tâm hắn có chút rộn lên. Sau một đêm hung ác Huyền Vũ đế biến ngang dọc trên người Tâm Nguyệt phủ đầy những vết tích xanh tím ứ đỏ, miệng vết thương đã được băng bó toàn bộ cũng bị rách toét chảy máu không ngừng.
Lúc này Huyền Vũ đế đang ung dung để nhất loạt thái giám hầu hạ mình chỉnh quan thay y phục chuẩn bị vào triều. Đối với chút hơi tàn của Tâm Nguyệt ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn đến.
Thái y lấy ra đại nội bí dược định thoa thuốc lên miệng vết thương của Tâm Nguyệt, đã thấy hắn khủng bố đến cực điểm, nhỏ giọng cầu xin nói: “Đừng bắt ta dùng loại dược kia, đau lắm! Ta sẽ đau đến chết mất …” Huyền Vũ đế đứng một bên nghe xong cười lạnh nói: “Tiện nhân! Cho ngươi nếm chút đau khổ này coi như đã dễ dãi với ngươi lắm rồi, còn kèo nài gì nữa!” Tâm Nguyệt thống khổ cố hết sức van nài: “Phụ hoàng, cầu ngài khai ân, buông tha nhi thần lúc này đi…”
“Câm miệng!” Huyền Vũ đế tức giận cắt ngang lời cầu xin đáng thương của Tâm Nguyệt, quay sang hướng thái y ra lệnh: “Bắt hắn uống ‘Đề thần thang’, trẫm muốn hắn bảo trì thanh tỉnh, rành mạch rõ ràng cảm nhận hết thảy nỗi đau sống không bằng chết!” Tâm Nguyệt nghe xong mấy lời phụ hoàng nói như rơi vào hầm băng, sợ hãi cùng thương tâm làm cả người hắn run rẫy không thôi. Hắn bất lực nhìn về phía thái tử Nhược Hiền, hy vọng thái tử có thể giúp hắn van cầu, nhưng thái tử vẫn hờ hững đứng lặng một bên, nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn! Tâm Nguyệt đau lòng đến cực điểm, thầm than một tiếng, nhận mệnh nhắm hai mắt lại…
Huyền Vũ đế dẫn thái tử Nhược Hiền đi vào triều, còn thái y bức Tâm Nguyệt uống ‘Đề thần thang’ xong liền xoa thuốc cho hắn. Chính Tâm Nguyệt cũng không biết bản thân là như thế nào có thể ai qua nổi ải này, bởi vì sau khi uống thuốc thân thể hắn trở nên dị thường mẫn cảm, đầu vết thương cả người như liệt hỏa thiêu đốt kim châm dày xéo, đau tận xương cốt, quả thực đã muốn khiến hắn phát cuồng nổi loạn. Đến cuối cùng, Tâm Nguyệt dù chưa đau đến ngất đi, nhưng ý thức đã chìm vào mê man, tất cả đều hỗn loạn mơ hồ, ngoại trừ đau đớn cái gì cũng không cảm thấy được.
Bởi vì thương thế nghiêm trọng, Tâm Nguyệt nằm liệt giường ước chừng một tháng hơn, may mà trong hơn một tháng đó Huyền Vũ đế không triệu kiến hắn để dày vò phiền toái, hắn mới có thể bình an dưỡng thương. Người giám thị hắn là Vương công công, bình thường tuy rằng đối hắn ngang ngược quát mắng, nhưng trong lúc hắn dưỡng thương cũng không dám gây khó dễ cho hắn, đặc biệt phái một tiểu thái giám hầu hạ hắn ăn uống, sinh hoạt. Tất nhiên, trên danh nghĩa Tâm Nguyệt vẫn là cửu hoàng tử, nếu bởi vì không người chăm sóc mà bị thương nặng đến vong mạng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không giờ dung tha việc đó. Đợi đến khi thương thế Tâm Nguyệt khá hơn một chút, miễn cưỡng có thể đi lại được, Vương công công sẽ không cần phải khách khí với hắn nữa, sẽ như cũ lập tức sai bảo hắn như nô dịch không công.
Thời tiết lúc này đã chuyển lạnh, cũng sắp tiến vào đầu đông, tối đến Tâm Nguyệt lại ngủ trên chiếc giường ọp ẹp duy nhất chỉ có một mảnh chăn mỏng nhàu nát, Mỗi đêm đông lạnh Tâm Nguyệt luôn luôn bọc nó ở trên người mà ngủ, toàn thân trên dưới đều phát run lạnh cóng. Hắn vì lạnh cầu xin Vương công công ban cho hắn một tấm chăn bông dày hơn, Vương công công lại nói việc này hắn không làm chủ được, cần phải xin chỉ thị của Hoàng Thượng mới xong. Tâm Nguyệt nghe đến hai chữ “Hoàng thượng” đã sợ tới mức vội vàng từ bỏ, hắn cho dù có bị đông chết cũng không dám đi kinh động đến phụ hoàng.
Một ngày nọ, thời tiết dị thường rét lạnh, vào ban đêm gió Bắc gào thét không thôi, Tâm Nguyệt nằm ở trong căn phòng bốn bề gió lùa, lạnh cóng không sao ngủ được. Hắn đành phải co người ngồi xuống đem tất cả số quần áo mình có mặc hết lên người rồi lại bò đến chiếc giường ọp ẹp kia nằm xuống, bấy giờ mới cảm giác ấm áp hơn một chút. Cuồng phong bên ngoài liên tận gào rít, luồng vào thổi thấu gian nhà này của hắn lập tức căn phòng nhỏ hẹp như lung lay sắp đổ.
Tâm Nguyệt nhìn theo khe hở giữa các mảnh ghép vụn vặt ở cửa sổ, trông thấy được bên ngoài vô số bông tuyết đang nhẹ nhàng tung bay, nghĩ rằng sắp đến lễ mừng năm mới, tất cả mọi người đều vui vẻ hy vọng một năm mới may mắn nữa lại đến. Nhưng còn mình thì sao? Mình có mong chờ năm mới không? Sống lâu một năm phải chịu thêm một năm tội nghiệt, sang năm mới không biết có bao nhiêu thống khổ cùng tra tấn đang chờ mình phía trước. Lại nghĩ đến bản thân từ lúc sinh ra liền mất đi mẫu thân, sống suốt mười lăm năm trời chưa bao giờ có được một ngày yên lành, không có ai thương không có ai yêu, nhận hết mọi khinh thường cùng ngược đãi, đời sống bi thảm như thế còn cố sống cố chết bám lấy nó làm gì!?
Tâm Nguyệt ngậm ngùi thân thế càng nghĩ càng đau lòng, nhịn không được rơi lệ bi ai. Lúc này ngoài cửa sổ, lờ mờ truyền đến từng đợt đàn ca huyền nhạc, Tâm Nguyệt biết đó là từ đông cung truyền sang. Tối nay Huyền Vũ đế ở đông cung thiết yến khoản đãi các vị hoàng tử, lúc này bên kia đông cung nhất định là náo nhiệt phi phàm lắm. Tâm Nguyệt nghĩ rằng trận đại tuyết tối nay là sự khởi xướng cho một mùa đông, vào đầu đông luôn luôn có những trận tuyết kinh niên như thế, Huyền Vũ đế cùng các hoàng tử thưởng tuyết uống rượu tận tình cuồng hoan, mà chính mình lại ở trong một gian phòng cũ nát ăn đói mặc rách, thật là cách biệt một trời một vực!
Tâm Nguyệt lại nghĩ, dù sao tối nay hắn cũng không thể đi vào giấc ngủ, nếu phụ hoàng cùng các huynh trưởng thưởng tuyết tìm hoan, thì hắn cũng muốn đi ra ngoài xem tuyết ngắm cảnh. Vì thế hắn đem tấm chăn mỏng khoác lên trên người đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc này gió đã ngừng thổi, thời tiết ngược lại cũng không quá lạnh. Tâm Nguyệt khoác tấm chăn đi đến sau đình viện chỗ ở của Vương công công, ngưỡng vọng nhìn thấy bông tuyết bay lượn đầy trời, giữa trời đất bao la đã phủ đầy một màu trắng xóa.
Tâm Nguyệt chầm chậm bước đi vô định, bất tri bất giác càng đi càng xa. Bởi vì đình viện ở chỗ Vương công công là nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, cho nên hắn đi một hồi lâu cũng không hề bắt gặp bất cứ người nào. Dần dần Tâm Nguyệt đã chậm rãi bước đến trước gần ngự hoa viên, nhìn về hướng đông bắt gặp bên kia đông cung đèn đuốc sáng trưng, tiếng hoan hô huyên náo từng trận truyền đến. Tâm Nguyệt không khỏi thầm nghĩ: vị thái tử lạnh lùng đó, lúc này có hòa vào dòng người hoan lạc hay không? Lại nghĩ tới thái độ của thái tử đối với mình không biết là tốt hay xấu, là tự mình đơn phương tình nguyện, sùng bái hắn, ái mộ hắn, hắn lại chưa bao giờ xem mình tồn tại. Nghĩ đến đó, Tâm Nguyệt thở dài một hơi, ngơ ngẩn nhìn về phía đông cung, tưởng cảnh vui của người khác là niềm vui của bản thân, bất giác xem đến ngây người…
Bỗng nhiên một trận tiếng chân dồn dập truyền đến, đem Tâm Nguyệt từ trong những suy nghĩ sâu xa, giật mình tỉnh lại. Khi hắn quay đầu, chỉ thấy tứ hoàng tử Tinh Dương dẫn đầu trong đám bộ hạ thân cận hướng hắn đi như bay tới. Tâm Nguyệt nhất thời lúng túng, không biết nên làm thế nào mới tốt…
Tứ hoàng tử Tinh Dương là người con thứ hai do hoàng hậu sở sinh, là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với thái tử Nhược Hiền. Tinh Dương cùng thái tử đều là bẩm sinh anh tuấn, tiêu sái phi phàm, chỉ tiếc bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong nội tâm thì tàn nhẫn lãnh khốc! Tuy rằng là thân huynh đệ với thái tử Nhược Hiền, nhưng tính tình lãnh ngạo quái gở, bản tính đâm ra kiêu căng hư hỏng, không như thái tử phụ tá đắc lực giúp Huyền Vũ đế xử lý triều chính, trung quân ái dân, được thần dân vô cùng ủng hộ yêu kính. Mà Tinh Dương ngược lại trời sinh bản tính hung ác tàn bạo, ỷ vào sự sủng ái của Huyền Vũ đế làm xằng làm bậy ức hiếp bách tính làm trăm chuyện xấu. Trong ngoài kinh thành đối với hắn vừa hận lại vừa sợ, căm giận mà không dám nói ra. Tâm Nguyệt thấy hắn đã tim đập chân run, cho tới bây giờ đều tìm cách tránh né chạm mặt với hắn, rất sợ nếu lỡ dại mà chọc đến tên ác thái tuế này bản thân chắc chắn sẽ bi thảm không gì nói nổi!
Tối nay Huyền Vũ đế triệu tập chúng hoàng tử ở đông cung tụ hội, Tinh Dương bởi vì đến kỹ viện ở bên ngoài cung tìm hoan mà quay về chậm trễ, vội vàng dẫn một đám người hầu gấp gáp đi dự hội yến.
Lúc này Tinh Dương cũng đã phát hiện thấy Tâm Nguyệt, không còn cách nào khác Tâm Nguyệt bèn vội vàng hướng hắn cúi đầu thỉnh an. Tinh Dương chợt nhìn thấy bộ dáng hắn kỳ quái lạ lùng, cất giọng lãnh đạm nói: “Đêm hôm khuya khoắc ngươi ở đây lén lút làm gì?”
Tâm Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào trả lời đành vâng vâng dạ dạ nói: “Ta… Ta không ngủ được.. Cho nên mới ra ngoài đi dạo một chút..” Nói xong sợ hãi cúi đầu.
Tinh Dương không khỏi cười lạnh, nói tiếp: “Không ngủ được?! Có phải vì ban ngày ngươi quá nhàn nhã rồi hay không!?” Bỗng thấy hắn khoác lên người tấm chăn bông cũ nát dị họm, cổ quái hỏi lại: “Ngươi khoác thứ xấu này xí kệch cõm này để làm gì? Định giả quỷ dọa người à?!”
Tâm Nguyệt vội giải thích nói: “Tứ hoàng huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ nào dám. Tiểu đệ chỉ là sợ lạnh mà lại không có quần áo chống lạnh, cho nên mới….”
Tinh Dương bĩu môi châm chọc cười phá lên: “Ha ha.. Ngươi thật đúng là rất giỏi giả vờ đáng thương a! Ta không tin ngươi lại thảm đến mức ngay cả một bộ quần áo chống lạnh cũng không có!”
Tâm Nguyệt u oán nhìn hắn, thượng răng cắn chặt môi dưới cũng không biết nên nói sao cho phải.
Tinh Dương cực kì đắc ý, quyết định trêu cợt hắn một phen, vì thế cười nói: “Ngươi nếu đã đáng thương như vậy, ta xem không bằng ngươi cùng ta đi đến chỗ phụ hoàng, hướng lão nhân gia kể khổ đi!”
Tâm Nguyệt vừa nghe ý định đi gặp phụ hoàng, đã hãi tới cực điểm, hốt hoảng hoang mang hấp tấp nói: “Tứ hoàng huynh… không cần đâu, mấy việc nhỏ như vậy ta sao dám đi kinh động đến phụ hoàng.”
Tinh Dương nhìn thấy bộ dáng sợ tới mức chết đứng của hắn trông đến buồn cười, thừa dịp nói thêm: “Không sao, dù sao ngươi cũng là thân sinh nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng sao đành lòng nhìn ngươi lạnh cóng đến chết mà mặc kệ được? Nào! Ta dẫn ngươi đi!” Nói xong đưa tay nắm chặt lấy Tâm Nguyệt.
Tâm Nguyệt “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói: “Tứ hoàng huynh, phụ hoàng ghét nhất là nhìn thấy ta, ta nào dám đi quấy phiền lão nhân gia đâu, cầu ngươi buông tha ta đi!”
Tinh Dương sao có thể nghe mấy lời khóc lóc kể lể của hắn, nắm chặt cánh tay hắn, quyết lôi hắn đi! Tâm Nguyệt giãy ra không được, đành phải nuốt lệ đi theo, trong lòng khổ sở tới cực điểm…
Lúc này ở đông cung đương ca múa vang trời, nơi nơi đều là tiếng hoan hô huyên náo. Huyền Vũ đế ngồi ở chính giữa bữa tiệc, trái phải có hai nàng tuyệt luân vũ cơ sắc diện tuyệt mỹ cùng nâng khăn hầu rượu. Phân dài hai bên phía dưới là chúng hoàng tử ngồi theo thứ tự bên cạnh đều có các vũ cơ hầu hạ. Một góc trong đại điện có vài nghệ nhân cung đình đang dốc sức diễn tấu nhạc khí. Thái tử Nhược Hiền ngồi phía dưới hướng tay trái Huyền Vũ đế, vẫn như trước vẻ mặt lãnh đạm một mình uống rượu, đối với chúng hoàng tử a dua nịnh hót hoàn toàn xa cách.
Tinh Dương túm Tâm Nguyệt lôi vào đại điện, thả lỏng tay hung hăng ném Tâm Nguyệt trên mặt đất. Mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều không khỏi sửng sốt. Huyền Vũ đế vừa thấy Tâm Nguyệt liền sinh tâm căm ghét, lại thấy Tinh Dương dẫn hắn đến thập phần kỳ quái, lập tức cất cao giọng hỏi: “Tinh Dương sao ngươi lại đến trễ như vậy, còn mang cả tên tiện nhân đáng ghét này đến nữa!?”
Mọi bề yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng Tinh Dương đáp lời: “Thỉnh phụ hoàng, nhi thần vì có việc nên tới chậm một bước, còn về tên tiện nhân này thì…” Tinh Dương cúi đầu nhìn Tâm Nguyệt liếc mắt một lần rồi nói tiếp: “Cửu hoàng đệ hướng nhi thần kể khóc nói trời lạnh hắn không có quần áo chống lạnh vì thế lạnh cóng đến chịu không nổi, nhi thần thấy hắn đáng thương nên mới mang hắn đến đây để hắn tự mình hướng phụ hoàng kể khổ.”
Huyền Vũ đế nghe xong nổi cơn thịnh nộ, hoắc mắt đứng lên rời tiệc đi đến trước mặt Tâm Nguyệt lạnh lùng nói: “Lưu lại cái mạng khốn nhà ngươi là trẫm đã nhân từ lắm rồi, ngươi cư nhiên còn dám phàn nàn oán giận, ta xem là ngươi chán sống rồi chứ gì!” Tâm Nguyệt bị dọa đến sợ hãi cúi thấp người không ngừng phát run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Huyền Vũ đế cả giận nói tiếp: “Còn nói ngươi không quần áo mặc ư, vậy thứ đang mặc trên người ngươi là cái gì?!” Dứt lời túm lấy tóc Tâm Nguyệt hung hăng giật về phía sau, buộc hắn ngẩng đầu. Tâm Nguyệt đau thống vội cầu xin nói: “Phụ hoàng… nhi thần biết sai rồi, phụ hoàng đối với nhi thần hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhi thần sao dám sinh lòng oán hận.”
Huyền Vũ đế giơ tay lên hung hăng giáng xuống hai bạt tay long trời, hai má Tâm Nguyệt nhất thời sưng hớp đỏ lựng. Huyền Vũ đế đánh ngã hắn trên đất lạnh, hướng ra ngoài điện quát lớn: “Người đâu! Bưng chậu than lên đây!” Tâm Nguyệt vừa nghe qua mấy lời này vô cùng kinh hoảng, hắn không biết Huyền Vũ đế lại nghĩ ra cách gì để tra tấn hắn, xem ra tối nay lại phải chịu đựng một đêm dày vò thống khổ! Đêm nay trôi qua sẽ vô cùng dài lâu…
Lúc này Huyền Vũ đế đang ung dung để nhất loạt thái giám hầu hạ mình chỉnh quan thay y phục chuẩn bị vào triều. Đối với chút hơi tàn của Tâm Nguyệt ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn đến.
Thái y lấy ra đại nội bí dược định thoa thuốc lên miệng vết thương của Tâm Nguyệt, đã thấy hắn khủng bố đến cực điểm, nhỏ giọng cầu xin nói: “Đừng bắt ta dùng loại dược kia, đau lắm! Ta sẽ đau đến chết mất …” Huyền Vũ đế đứng một bên nghe xong cười lạnh nói: “Tiện nhân! Cho ngươi nếm chút đau khổ này coi như đã dễ dãi với ngươi lắm rồi, còn kèo nài gì nữa!” Tâm Nguyệt thống khổ cố hết sức van nài: “Phụ hoàng, cầu ngài khai ân, buông tha nhi thần lúc này đi…”
“Câm miệng!” Huyền Vũ đế tức giận cắt ngang lời cầu xin đáng thương của Tâm Nguyệt, quay sang hướng thái y ra lệnh: “Bắt hắn uống ‘Đề thần thang’, trẫm muốn hắn bảo trì thanh tỉnh, rành mạch rõ ràng cảm nhận hết thảy nỗi đau sống không bằng chết!” Tâm Nguyệt nghe xong mấy lời phụ hoàng nói như rơi vào hầm băng, sợ hãi cùng thương tâm làm cả người hắn run rẫy không thôi. Hắn bất lực nhìn về phía thái tử Nhược Hiền, hy vọng thái tử có thể giúp hắn van cầu, nhưng thái tử vẫn hờ hững đứng lặng một bên, nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn! Tâm Nguyệt đau lòng đến cực điểm, thầm than một tiếng, nhận mệnh nhắm hai mắt lại…
Huyền Vũ đế dẫn thái tử Nhược Hiền đi vào triều, còn thái y bức Tâm Nguyệt uống ‘Đề thần thang’ xong liền xoa thuốc cho hắn. Chính Tâm Nguyệt cũng không biết bản thân là như thế nào có thể ai qua nổi ải này, bởi vì sau khi uống thuốc thân thể hắn trở nên dị thường mẫn cảm, đầu vết thương cả người như liệt hỏa thiêu đốt kim châm dày xéo, đau tận xương cốt, quả thực đã muốn khiến hắn phát cuồng nổi loạn. Đến cuối cùng, Tâm Nguyệt dù chưa đau đến ngất đi, nhưng ý thức đã chìm vào mê man, tất cả đều hỗn loạn mơ hồ, ngoại trừ đau đớn cái gì cũng không cảm thấy được.
Bởi vì thương thế nghiêm trọng, Tâm Nguyệt nằm liệt giường ước chừng một tháng hơn, may mà trong hơn một tháng đó Huyền Vũ đế không triệu kiến hắn để dày vò phiền toái, hắn mới có thể bình an dưỡng thương. Người giám thị hắn là Vương công công, bình thường tuy rằng đối hắn ngang ngược quát mắng, nhưng trong lúc hắn dưỡng thương cũng không dám gây khó dễ cho hắn, đặc biệt phái một tiểu thái giám hầu hạ hắn ăn uống, sinh hoạt. Tất nhiên, trên danh nghĩa Tâm Nguyệt vẫn là cửu hoàng tử, nếu bởi vì không người chăm sóc mà bị thương nặng đến vong mạng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không giờ dung tha việc đó. Đợi đến khi thương thế Tâm Nguyệt khá hơn một chút, miễn cưỡng có thể đi lại được, Vương công công sẽ không cần phải khách khí với hắn nữa, sẽ như cũ lập tức sai bảo hắn như nô dịch không công.
Thời tiết lúc này đã chuyển lạnh, cũng sắp tiến vào đầu đông, tối đến Tâm Nguyệt lại ngủ trên chiếc giường ọp ẹp duy nhất chỉ có một mảnh chăn mỏng nhàu nát, Mỗi đêm đông lạnh Tâm Nguyệt luôn luôn bọc nó ở trên người mà ngủ, toàn thân trên dưới đều phát run lạnh cóng. Hắn vì lạnh cầu xin Vương công công ban cho hắn một tấm chăn bông dày hơn, Vương công công lại nói việc này hắn không làm chủ được, cần phải xin chỉ thị của Hoàng Thượng mới xong. Tâm Nguyệt nghe đến hai chữ “Hoàng thượng” đã sợ tới mức vội vàng từ bỏ, hắn cho dù có bị đông chết cũng không dám đi kinh động đến phụ hoàng.
Một ngày nọ, thời tiết dị thường rét lạnh, vào ban đêm gió Bắc gào thét không thôi, Tâm Nguyệt nằm ở trong căn phòng bốn bề gió lùa, lạnh cóng không sao ngủ được. Hắn đành phải co người ngồi xuống đem tất cả số quần áo mình có mặc hết lên người rồi lại bò đến chiếc giường ọp ẹp kia nằm xuống, bấy giờ mới cảm giác ấm áp hơn một chút. Cuồng phong bên ngoài liên tận gào rít, luồng vào thổi thấu gian nhà này của hắn lập tức căn phòng nhỏ hẹp như lung lay sắp đổ.
Tâm Nguyệt nhìn theo khe hở giữa các mảnh ghép vụn vặt ở cửa sổ, trông thấy được bên ngoài vô số bông tuyết đang nhẹ nhàng tung bay, nghĩ rằng sắp đến lễ mừng năm mới, tất cả mọi người đều vui vẻ hy vọng một năm mới may mắn nữa lại đến. Nhưng còn mình thì sao? Mình có mong chờ năm mới không? Sống lâu một năm phải chịu thêm một năm tội nghiệt, sang năm mới không biết có bao nhiêu thống khổ cùng tra tấn đang chờ mình phía trước. Lại nghĩ đến bản thân từ lúc sinh ra liền mất đi mẫu thân, sống suốt mười lăm năm trời chưa bao giờ có được một ngày yên lành, không có ai thương không có ai yêu, nhận hết mọi khinh thường cùng ngược đãi, đời sống bi thảm như thế còn cố sống cố chết bám lấy nó làm gì!?
Tâm Nguyệt ngậm ngùi thân thế càng nghĩ càng đau lòng, nhịn không được rơi lệ bi ai. Lúc này ngoài cửa sổ, lờ mờ truyền đến từng đợt đàn ca huyền nhạc, Tâm Nguyệt biết đó là từ đông cung truyền sang. Tối nay Huyền Vũ đế ở đông cung thiết yến khoản đãi các vị hoàng tử, lúc này bên kia đông cung nhất định là náo nhiệt phi phàm lắm. Tâm Nguyệt nghĩ rằng trận đại tuyết tối nay là sự khởi xướng cho một mùa đông, vào đầu đông luôn luôn có những trận tuyết kinh niên như thế, Huyền Vũ đế cùng các hoàng tử thưởng tuyết uống rượu tận tình cuồng hoan, mà chính mình lại ở trong một gian phòng cũ nát ăn đói mặc rách, thật là cách biệt một trời một vực!
Tâm Nguyệt lại nghĩ, dù sao tối nay hắn cũng không thể đi vào giấc ngủ, nếu phụ hoàng cùng các huynh trưởng thưởng tuyết tìm hoan, thì hắn cũng muốn đi ra ngoài xem tuyết ngắm cảnh. Vì thế hắn đem tấm chăn mỏng khoác lên trên người đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc này gió đã ngừng thổi, thời tiết ngược lại cũng không quá lạnh. Tâm Nguyệt khoác tấm chăn đi đến sau đình viện chỗ ở của Vương công công, ngưỡng vọng nhìn thấy bông tuyết bay lượn đầy trời, giữa trời đất bao la đã phủ đầy một màu trắng xóa.
Tâm Nguyệt chầm chậm bước đi vô định, bất tri bất giác càng đi càng xa. Bởi vì đình viện ở chỗ Vương công công là nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, cho nên hắn đi một hồi lâu cũng không hề bắt gặp bất cứ người nào. Dần dần Tâm Nguyệt đã chậm rãi bước đến trước gần ngự hoa viên, nhìn về hướng đông bắt gặp bên kia đông cung đèn đuốc sáng trưng, tiếng hoan hô huyên náo từng trận truyền đến. Tâm Nguyệt không khỏi thầm nghĩ: vị thái tử lạnh lùng đó, lúc này có hòa vào dòng người hoan lạc hay không? Lại nghĩ tới thái độ của thái tử đối với mình không biết là tốt hay xấu, là tự mình đơn phương tình nguyện, sùng bái hắn, ái mộ hắn, hắn lại chưa bao giờ xem mình tồn tại. Nghĩ đến đó, Tâm Nguyệt thở dài một hơi, ngơ ngẩn nhìn về phía đông cung, tưởng cảnh vui của người khác là niềm vui của bản thân, bất giác xem đến ngây người…
Bỗng nhiên một trận tiếng chân dồn dập truyền đến, đem Tâm Nguyệt từ trong những suy nghĩ sâu xa, giật mình tỉnh lại. Khi hắn quay đầu, chỉ thấy tứ hoàng tử Tinh Dương dẫn đầu trong đám bộ hạ thân cận hướng hắn đi như bay tới. Tâm Nguyệt nhất thời lúng túng, không biết nên làm thế nào mới tốt…
Tứ hoàng tử Tinh Dương là người con thứ hai do hoàng hậu sở sinh, là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với thái tử Nhược Hiền. Tinh Dương cùng thái tử đều là bẩm sinh anh tuấn, tiêu sái phi phàm, chỉ tiếc bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong nội tâm thì tàn nhẫn lãnh khốc! Tuy rằng là thân huynh đệ với thái tử Nhược Hiền, nhưng tính tình lãnh ngạo quái gở, bản tính đâm ra kiêu căng hư hỏng, không như thái tử phụ tá đắc lực giúp Huyền Vũ đế xử lý triều chính, trung quân ái dân, được thần dân vô cùng ủng hộ yêu kính. Mà Tinh Dương ngược lại trời sinh bản tính hung ác tàn bạo, ỷ vào sự sủng ái của Huyền Vũ đế làm xằng làm bậy ức hiếp bách tính làm trăm chuyện xấu. Trong ngoài kinh thành đối với hắn vừa hận lại vừa sợ, căm giận mà không dám nói ra. Tâm Nguyệt thấy hắn đã tim đập chân run, cho tới bây giờ đều tìm cách tránh né chạm mặt với hắn, rất sợ nếu lỡ dại mà chọc đến tên ác thái tuế này bản thân chắc chắn sẽ bi thảm không gì nói nổi!
Tối nay Huyền Vũ đế triệu tập chúng hoàng tử ở đông cung tụ hội, Tinh Dương bởi vì đến kỹ viện ở bên ngoài cung tìm hoan mà quay về chậm trễ, vội vàng dẫn một đám người hầu gấp gáp đi dự hội yến.
Lúc này Tinh Dương cũng đã phát hiện thấy Tâm Nguyệt, không còn cách nào khác Tâm Nguyệt bèn vội vàng hướng hắn cúi đầu thỉnh an. Tinh Dương chợt nhìn thấy bộ dáng hắn kỳ quái lạ lùng, cất giọng lãnh đạm nói: “Đêm hôm khuya khoắc ngươi ở đây lén lút làm gì?”
Tâm Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào trả lời đành vâng vâng dạ dạ nói: “Ta… Ta không ngủ được.. Cho nên mới ra ngoài đi dạo một chút..” Nói xong sợ hãi cúi đầu.
Tinh Dương không khỏi cười lạnh, nói tiếp: “Không ngủ được?! Có phải vì ban ngày ngươi quá nhàn nhã rồi hay không!?” Bỗng thấy hắn khoác lên người tấm chăn bông cũ nát dị họm, cổ quái hỏi lại: “Ngươi khoác thứ xấu này xí kệch cõm này để làm gì? Định giả quỷ dọa người à?!”
Tâm Nguyệt vội giải thích nói: “Tứ hoàng huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ nào dám. Tiểu đệ chỉ là sợ lạnh mà lại không có quần áo chống lạnh, cho nên mới….”
Tinh Dương bĩu môi châm chọc cười phá lên: “Ha ha.. Ngươi thật đúng là rất giỏi giả vờ đáng thương a! Ta không tin ngươi lại thảm đến mức ngay cả một bộ quần áo chống lạnh cũng không có!”
Tâm Nguyệt u oán nhìn hắn, thượng răng cắn chặt môi dưới cũng không biết nên nói sao cho phải.
Tinh Dương cực kì đắc ý, quyết định trêu cợt hắn một phen, vì thế cười nói: “Ngươi nếu đã đáng thương như vậy, ta xem không bằng ngươi cùng ta đi đến chỗ phụ hoàng, hướng lão nhân gia kể khổ đi!”
Tâm Nguyệt vừa nghe ý định đi gặp phụ hoàng, đã hãi tới cực điểm, hốt hoảng hoang mang hấp tấp nói: “Tứ hoàng huynh… không cần đâu, mấy việc nhỏ như vậy ta sao dám đi kinh động đến phụ hoàng.”
Tinh Dương nhìn thấy bộ dáng sợ tới mức chết đứng của hắn trông đến buồn cười, thừa dịp nói thêm: “Không sao, dù sao ngươi cũng là thân sinh nhi tử của phụ hoàng, phụ hoàng sao đành lòng nhìn ngươi lạnh cóng đến chết mà mặc kệ được? Nào! Ta dẫn ngươi đi!” Nói xong đưa tay nắm chặt lấy Tâm Nguyệt.
Tâm Nguyệt “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói: “Tứ hoàng huynh, phụ hoàng ghét nhất là nhìn thấy ta, ta nào dám đi quấy phiền lão nhân gia đâu, cầu ngươi buông tha ta đi!”
Tinh Dương sao có thể nghe mấy lời khóc lóc kể lể của hắn, nắm chặt cánh tay hắn, quyết lôi hắn đi! Tâm Nguyệt giãy ra không được, đành phải nuốt lệ đi theo, trong lòng khổ sở tới cực điểm…
Lúc này ở đông cung đương ca múa vang trời, nơi nơi đều là tiếng hoan hô huyên náo. Huyền Vũ đế ngồi ở chính giữa bữa tiệc, trái phải có hai nàng tuyệt luân vũ cơ sắc diện tuyệt mỹ cùng nâng khăn hầu rượu. Phân dài hai bên phía dưới là chúng hoàng tử ngồi theo thứ tự bên cạnh đều có các vũ cơ hầu hạ. Một góc trong đại điện có vài nghệ nhân cung đình đang dốc sức diễn tấu nhạc khí. Thái tử Nhược Hiền ngồi phía dưới hướng tay trái Huyền Vũ đế, vẫn như trước vẻ mặt lãnh đạm một mình uống rượu, đối với chúng hoàng tử a dua nịnh hót hoàn toàn xa cách.
Tinh Dương túm Tâm Nguyệt lôi vào đại điện, thả lỏng tay hung hăng ném Tâm Nguyệt trên mặt đất. Mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều không khỏi sửng sốt. Huyền Vũ đế vừa thấy Tâm Nguyệt liền sinh tâm căm ghét, lại thấy Tinh Dương dẫn hắn đến thập phần kỳ quái, lập tức cất cao giọng hỏi: “Tinh Dương sao ngươi lại đến trễ như vậy, còn mang cả tên tiện nhân đáng ghét này đến nữa!?”
Mọi bề yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng Tinh Dương đáp lời: “Thỉnh phụ hoàng, nhi thần vì có việc nên tới chậm một bước, còn về tên tiện nhân này thì…” Tinh Dương cúi đầu nhìn Tâm Nguyệt liếc mắt một lần rồi nói tiếp: “Cửu hoàng đệ hướng nhi thần kể khóc nói trời lạnh hắn không có quần áo chống lạnh vì thế lạnh cóng đến chịu không nổi, nhi thần thấy hắn đáng thương nên mới mang hắn đến đây để hắn tự mình hướng phụ hoàng kể khổ.”
Huyền Vũ đế nghe xong nổi cơn thịnh nộ, hoắc mắt đứng lên rời tiệc đi đến trước mặt Tâm Nguyệt lạnh lùng nói: “Lưu lại cái mạng khốn nhà ngươi là trẫm đã nhân từ lắm rồi, ngươi cư nhiên còn dám phàn nàn oán giận, ta xem là ngươi chán sống rồi chứ gì!” Tâm Nguyệt bị dọa đến sợ hãi cúi thấp người không ngừng phát run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Huyền Vũ đế cả giận nói tiếp: “Còn nói ngươi không quần áo mặc ư, vậy thứ đang mặc trên người ngươi là cái gì?!” Dứt lời túm lấy tóc Tâm Nguyệt hung hăng giật về phía sau, buộc hắn ngẩng đầu. Tâm Nguyệt đau thống vội cầu xin nói: “Phụ hoàng… nhi thần biết sai rồi, phụ hoàng đối với nhi thần hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhi thần sao dám sinh lòng oán hận.”
Huyền Vũ đế giơ tay lên hung hăng giáng xuống hai bạt tay long trời, hai má Tâm Nguyệt nhất thời sưng hớp đỏ lựng. Huyền Vũ đế đánh ngã hắn trên đất lạnh, hướng ra ngoài điện quát lớn: “Người đâu! Bưng chậu than lên đây!” Tâm Nguyệt vừa nghe qua mấy lời này vô cùng kinh hoảng, hắn không biết Huyền Vũ đế lại nghĩ ra cách gì để tra tấn hắn, xem ra tối nay lại phải chịu đựng một đêm dày vò thống khổ! Đêm nay trôi qua sẽ vô cùng dài lâu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook