Ngọc Tiên Duyên
-
Chương 223: Thần long bảo bảo
Đương nhiên Nhâm Vi cũng biết Hoa Lân có năng lực khống chế thủy hệ, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào chính mình. Song phương đối nhãn nhìn nhau một hồi lâu, ngay cả Thu Uyển Ly đang ở trên mặt đất cũng có cảm giác tử vong đang tới gần…
Nhâm Vi rốt cuộc cũng ra tay, trường kiếm khẽ rung lên cả người đột nhiên biến mất, chỉ thấy vô số Thiên ngoại lưu tinh xẹt qua, nhằm thẳng vào ngực Hoa Lân bắn đến. Trong phút chốc thiên địa dường như tối sầm lại, phong tỏa hết mọi đường lui của Hoa Lân.
Chiêu Thiên ngoại lưu tinh này Nhâm Vi đã từng thi triển một lần với Hoa Lân. Lúc này vẫn không đổi chiêu khác bởi vì với hắn “Tuyệt sanh thập lục thức” tuyệt không phải là thi triển cho người khác xem. Đồng thời hắn cũng nghĩ rằng chỉ với chiêu này là đủ để lấy mạng Hoa Lân.
Nhưng hắn không ngờ rằng Hoa Lân lại có thể ngăn cản. Hắn không ngừng áp súc công thế từ giữa không trung đột nhiên ép xuống .
Cùng lúc đó chỉ nghe Hoa Lân hét lớn một tiếng:
- Bài sơn đảo hải…
Ngay lập tức thủy đàm ở phía dưới “Oanh” lên một tiếng, bốn cột nước khổng lồ vọt lên nhanh chóng đón lấy lưu tinh đầy trời đang bổ xuống. Thật ra mục đích của Hoa Lân rất đơn giản, chỉ cần trì hoãn một chút hắn có thể rút ra Phần Tinh Luân rồi sau đó quay người… chạy!
Nhâm Vi không nghĩ tới đối phương lại thi triển “Khống thủy đại pháp” với mình, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, nghĩ thầm như vậy không phải ngươi tự muốn chết hay sao? Lại dám ở trước mặt bổn tiên mà “múa rìu qua cửa Lỗ Ban”!
Vì vậy hắn từ không trung lao thẳng xuống, nhằm thẳng vào thân ảnh Hoa Lân mà truy tới. Tả chưởng xòe ra đón đầu một cột nước phách ra một chưởng. Chỉ nghe “Hoa” một tiếng thật lớn, thủy trụ khổng lồ đã bị một chưởng chấn tan. Không chỉ có thế, các tia nước bắn tung tóe đột nhiên kết thành vô số băng chùy sắc bén hướng về phía Hoa Lân bắn tới. Hơn nữa thủ chưởng của hắn còn kéo theo một đạo thủy nhận nhằm thẳng vào phần hông của Hoa Lân….
Bên bờ đầm Thu Uyển Ly hét lên kinh hãi, nàng mặc dù không hiểu tiên thuật nhưng ai mạnh ai yếu chỉ liếc mắt cũng có thể biết được. Chỉ thấy các thủy trụ của Hoa Lân bị đối phương lợi dụng, băng nhận đầy trời xé gió mà tới, phô thiên cái địa dồn hắn vào trong phạm vi của Băng tiêm trụ.
Hoa Lân thấy khả năng “Khống thủy” của đối phương so với mình còn mạnh hơn gấp trăm lần, trong lòng cả kinh đã thấy thủy nhận đầy trời đang ập đến. Tình hình này đừng nói đến khải động Phần Tinh Luân mà ngay cả thời gian để chuẩn bị cũng không có.
Hắn trăm lần bất đắc dĩ, đành phải lùi lại ba thước, khó khăn lắm mới tránh được thủy nhận của Nhâm Vi nhưng lại rơi vào vòng vây của Băng Tiêm trụ đang bắn tới. Hắn hét lên một tiếng giương cao song chưởng toàn lực ngăn cản, ý niệm theo cánh tay mà bộc phát. Chỉ thấy Băng Tiêm trụ đầy trời phút chốc đều dừng lại, một số ít băng chùy bén nhọn đã đến được ngay trước mặt hắn, chỉ cần thêm nửa thước nữa là có thể đâm xuyên thân thể Hoa Lân, hình thành một tràng Băng nhận đại trận…
Tình hình lúc này thập phần kì lạ, vô số băng chùy hàn lãnh đứng yên tại không trung, băng nhận dưới ánh mặt trời tỏa hào quang sáng lóe, chỉ cần ý niệm của Hoa Lân suy yếu đi, lập tức sẽ bị biến thành con nhím đầy lông.
Nhâm Vi thoải mái đứng giữa không trung, hữu chưởng thủ tại trước thân, thuận thế từ trên ép xuống, chậm rãi thúc các băng chùy về phía Hoa Lân. Lúc này trên mặt hắn lộ ra một nét cười nhạo, hữu chưởng lăng không lại án lên thúc đẩy vô số băng chùy trước mặt Hoa Lân ép xuống chỉ còn cách hắn có ba thốn. Hắn cảm thấy như bị đánh một chưởng cực mạnh vào ngực, “Phác” một tiếng khóe miệng lập tức rỉ máu…
Hoa Lân thật sự không nghĩ tới việc giằng co ý niệm cũng có thể làm hắn bị thương nặng đến như vậy. Khống thủy đại pháp của Nhâm Vi so ra hơn mình hàng trăm lần, áp lực cường đại không ngừng ép xuống giống như vô cùng vô tận vậy, trong tâm không khỏi dấy lên một cơn tuyệt vọng.
Vì vậy Hoa Lân chỉ có thể toàn lực ngăn cản băng chùy tiến đến, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có.
Lúc này, Nhâm Vi nở ra một nụ cười khinh miệt nhàn nhạt nói:
- …ta có thể mở cho ngươi một sinh lộ, nhưng ngươi phải gia nhập làm môn hạ của ta, cả đời nghe lệnh ta….Nếu thế không những ta đảm bảo an toàn cho ngươi mà còn dạy cho ngươi nửa bộ Phạm mật tâm kinh còn lại, ngươi thấy thế nào?
Hoa Lân căn bản là không thể phân tâm nhưng trong ánh mắt toát lên vẻ không khuất phục, khi nghe tới bốn chữ Phạm Mật tâm kinh thì trong mắt lại nổi lên một tia hàn quang kì dị.
Nhâm Vi chỉ cười lạnh, với tu vi của hắn thì chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Hoa Lân cũng biết hắn đang nghĩ gì. Vì vậy hắn đột nhiên trầm giọng nói:
- Ngươi đã muốn tìm chết, ta cũng không hẹp hòi mà thành toàn cho ngươi…
Thu Uyển Ly ở ngoài xa xa lớn tiếng khóc ròng nói:
- Hoa ca ca, ngươi đáp ứng hắn đi! Đáp ứng hắn đi mà…
Thanh âm run rẩy mãi không thôi, liều mạng van cầu hắn.
Hoa Lân hai mắt lóe sáng, hắn vốn định giả vờ đồng ý với đề nghị của Nhâm Vi nhưng lại phát hiện ánh mắt đối phương giống như một tầng mây mù lạnh lẽo nhìn hắn. Hoa Lân không khỏi run lên nghĩ thầm không biết người này rốt cuộc là muốn gì ở mình?...hắn đột nhiên hiểu được thủ đoạn của Nhâm Vi không phải chỉ có chừng này. Tâm khẽ máy động, chuẩn bị rút Phần Tinh Luân ra mạo hiểm ngạnh tiếp công kích của Băng Tiêm trụ.
Đương nhiên hành vi này của hắn không qua được mắt của Nhâm Vi, hai gò má đầy đặn thoáng hiện lên một tia hắc khí khó nhận biết, lạnh lùng nói:
- Đã thế ngươi đừng có trách ta!
Nói xong hữu chưởng chợt áp xuống, Hoa Lân cảm thấy áp lực đại tăng, “Phác” một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi, phát hiện rốt cục cũng không thể ngăn cản được nữa rồi.
Vô số băng chùy bén nhọn phá tan màn phòng ngự của hắn điên cuồng bắn tới…
Hoa Lân nhìn băng chùy rợp trời, hết lần này đến lần khác tưởng như trời xoay đất chuyển, nhưng hắn vẫn đang liều chết cố xuất ra Phần Tinh Luân, chuẩn nỗ lực một lần cuối cùng.
Nhâm Vi khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười kì quái, hắn phảng phất như đang ngắm nhìn một con sâu con kiến đáng thương đang giãy dụa trước mặt vậy. Hắn tin rằng Hoa Lân phải chết không thể nghi ngờ, tin rằng đây là thời khắc thành công của mình…
Đột nhiên sau lưng Hoa Lân hiện ra một bóng trắng nho nhỏ, tiếp đó là một loạt tiếng kêu hỗn loạn vang lên: “hống hống …”
Nhâm Vi thoáng sững sờ, trước mặt đột nhiên sóng lớn ngập trời, thủy đàm dưới chân bộc phát sóng cuộn kinh thiên động địa. Với công lực của Nhâm Vi mà Băng chùy trước mặt cũng hoàn toàn phản phệ quay trở về, khí thế bài sơn đảo hải này mình tuyệt đối không thể so sánh.
Tất cả mọi người đều bị diễn biến bất ngờ làm cho sững sờ, Thu Uyển Ly đang đứng trên bờ thác thiếu chút nữa bị sóng lớn cuốn đi.
Công lực của Nhâm Vi quả nhiên cũng rất thâm hậu, đối diện với thủy hoa rợp trời này hắn không chút né tránh, trường kiếm mạnh mẽ bổ ra, hồng thủy mãnh liệt lập tức bị hắn bổ đôi tạo thành một thông đạo. Sóng lớn đi qua thân ảnh hắn vẫn vững vàng trên bầu trời, nhưng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc hoài nghi hỏi:
- Cái gì?.. Huyền Băng thánh long?
Chờ hắn tỉnh lại đang định tiến đến thì đã thấy hồng quang chợt lóe, Hoa Lân dùng Phần Tinh Luân đã phóng vút lên trời cao, hóa thành một đạo lưu tinh, hướng ra ngoài xa lao đi…
Nhâm Vi mí mắt giật lên liên hồi,tay phải giương lên, một “Toa hình vật thể” trong suốt đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hắn nhanh chóng tiến vào. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, “Toa hình vật thể” kia hướng theo phía Hoa Lân ở ngoài xa mà truy đuổi…
Trên mặt đất để lại một bãi chiến trường hỗn độn sũng nước, thật khiến người ta trợn mắt há miệng kinh hãi. Thu Uyển Ly đứng bên bờ thác si ngốc nhìn xa xôi về phía chân trời, thật lâu dường như chính mình cũng không còn tồn tại vậy…
Lại nói Hoa Lân lúc ấy căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy Tiểu Bạch đột nhiên từ đầm nước nhảy lên vai mình, sau đó quay về phía NhâmVi kêu “Hống” một tràng. Lúc đó hắn bối rối mở ra Phần Tinh Luân, căn bản là không có thời gian phân tích sự tình phát sinh, chỉ là hoảng sợ không kể đường lối liền giá ngự Phần Tinh Luân nhằm hướng bầu trời bay đi, sợ chần chừ sẽ bị Nhâm Vi đuổi theo.  Nhưng thật bất hạnh, NhâmVi quả nhiên đã đuổi theo tới nơi.
Mặc dù Hoa Lân khởi hành nhanh hơn, nhưng vì hắn chưa thành thục điều khiển Phần Tinh Luân nên chưa thể sử dụng hết công năng của nó. Bay được một lúc hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một “ Toa hình vật thể” màu trắng đang bám theo ngoài hai mươi trượng. Nhưng lần này Phần Tinh Luân đột nhiên nổi lên một trận rung động kịch liệt, không khí phía trước đột nhiên xuất hiện một vết rách màu đỏ. Hắn không biết đây là hiện tượng khi xuyên qua đại khí tầng (khí quyển>>không gian - ND), còn tưởng Phần Tinh Luân sắp tan vỡ, sợ tới mức mặt mày tái nhợt .
May mắn là ở phía sau Nhâm Vi cũng có hiện tượng như vậy, thủy chung hai người vẫn giữ khoảng cách hai mươi trượng. Nhưng Hoa lân đã sợ tới mức luống cuống chân tay, liều mạng điều khiển Phần Tinh Luân chạy loạn. Đúng lúc này hắn đột nhiên toàn thân chấn động, Phần Tinh Luân khôi phục lại sự ổn định vững vàng, trước mắt cũng tối sầm lại. Chỉ thấy bầu trời đêm đẹp đẽ gần trong gang tấc, nhưng bên phải mặt trời vẫn đang chói chang chiếu rọi vào mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào tinh không, đối mặt với vô cùng vô tận hắc ám , cảm thấy chân tay thừa thãi. Vì hắn không kịp thích ứng với “không gian rỗng” này nên đã để cho Nhâm Vi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách lại còn một nửa.
Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân cũng hoảng sợ tới mức kêu loạn lên: “hống hống hống…” khẩn trương chạy qua chạy lại trên vai hắn, hiển nhiên là đối với NhâmVi cực kì sợ hãi.
Hoa Lân lúc này mới hổi phục lại tinh thần, lại liều mạng thúc dục Phần Tinh Luân tăng tốc độ. Trong bất tri bất giác, tốc độ của bọn họ đột nhiên nhanh như thiểm điện, tựa như hai khỏa Lưu tinh (sao chổi) xẹt ngang qua bầu trời bắn thẳng vào không gian đầy các hành tinh.
Lần này Hoa Lân cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, bởi vì tốc độ tăng quá nhanh cơ thể hắn còn chưa kịp thích nghi, phía trước mặt tất cả phảng phất đều biến thành hư ảo. Quay đầu lại thì đã thấy NhâmVi đuổi tới bên trái Phần Tinh Luân, bổ ra một đạo kiếm khí lăng lệ, chém thẳng vào phần ngoài của Phần Tinh Luân.
Cũng may Sư Vương Thuẫn đột nhiên phát huy tác dụng, hồng quang chợt lóe miễn cưỡng cản được một kích này của Nhâm Vi. Hoa Lân biết tình hình nguy cấp, để bảo toàn tính mạng thúc dục Phần Tinh Luân nhắm về hướng xa xa chạy đi. Hắn cũng là người thông minh, thấy bay lâu như vậy mà “tinh lộ” không có biến hóa gì phát sinh. Rốt cuộc hắn cũng hiểu rằng các vì sao này nhìn thì gần nhưng thực tế thì lại vô cùng xa xôi, đơn giản là vì bóng dáng của các vì sao đó ở trước mặt bọn họ không hề có một chút gì là lớn lên cả. Hắn tập trung tinh thần toàn lực thúc dục Phần Tinh Luân tăng tốc, trong bất tri bất giác hắn đã học được cách sử dụng Tốc Tinh Luân…
Cùng lúc đó Phần Tinh Luân lại vang lên một tiếng “Phanh” rung động mãnh liệt, bên trái chính là Nhâm Vi đang truy đuổi theo sát nút, quả là một tên gia hỏa khủng khiếp. Nếu như không phải Sư Vương Thuẫn phòng ngự cao tuyệt thì có lẽ Hoa Lân đã sớm trở thành du hồn dưới lưỡi kiếm của hắn.
Hoa Lân khẩn trương khống chế Phần Tinh Luân, Tiểu Bạch trên vai hoảng sợ không ngừng kêu loạn lên. Liền quay đầu nhìn lại thì thấy Nhâm Vi đang nhằm vào Phần Tinh Luân trực tiếp đánh tới, trường kiếm bén nhọn đường kiếm hung hiểm kích thẳng đến, nếu cứ như vậy khẳng định sớm muộn cũng sẽ bỏ mệnh đương trường…
Hoa Lân bắt đầu đổ mồ hôi trán, đang chuẩn bị liều mạng, không nghĩ tới Phần Tinh Luân đột nhiên tăng tốc một lần nữa, Nhâm Vi tự nhiên đánh hụt vào khoảng không. Ánh mắt hắn tối sầm, “tinh lộ” phía trước khẩn trương hình thành một màn khí vụ, lại khí vụ này cho cảm giác cực kì tương tự với truyền tống trận.
Hoa Lân cũng bị một trận cả kinh, vung vẩy chân tay điên cuồng hét lên:
- Ta thành công rồi, ta thành công rồi…
Trong hoàn cảnh khó khăn đó rốt cuộc hắn cũng đã nắm được yếu quyết để sử dụng Tốc Tinh Luân. Sở dĩ vốn là: “mỗ cá tinh thần” vi tham chiếu vật, dụng ý niệm nhượng “tốc tinh luân” (tập trung tinh thần, để lên vật, dùng ý niệm thi triển Tốc Tinh Luân - ND) như vậy mới có thể đạt tới tốc độ ngang với Truyền tống trận. Nếu chỉ dùng ý niệm mà thôi động thì có lẽ không bao giờ có thể đạt tới vận tốc ánh sáng siêu việt này…
Nhưng Hoa Lân cao hứng có hơi sớm…
Hắn không nghĩ tới phía sau Nhâm Vi tốc độ cũng không giảm, đang giương mắt nhìn chăm chú vào Hoa Lân trong Phần Tinh Luân, tốc độ cũng không kém là bao. Vì vậy bọn họ một trước một sau như hai tia chớp lao vào không gian vô cùng vô tận, bắt đầu màn truy đuổi trong tinh không. Kì thực tốc độ của họ là cực nhanh, con người vô phương thấy quỹ đạo bay…
Phần Tinh Luân vốn dĩ là tiên khí thông linh, nó kết hợp với ý chí của Hoa Lân nhắm ngay một tinh cầu cực xa xôi nhanh chóng bay đi, rốt cuộc cũng không cần Hoa Lân tự mình khống chế nữa. Hắn được rảnh một chút liền trầm tư chìm trong suy nghĩ. Hắn khôi phục lại thần trí nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch trên vai, không khỏi thắc mắc hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là loại động vật gì? Sao mà so với ta còn lợi hại hơn nhiều vậy?
Nói xong cầm nó trên tay nhìn đi nhìn lại, tựa như đang quan sát một chuyện hết sức kì dị hấp dẫn vậy…
Đáng thương cho Tiểu bạch bị hắn chuyển qua chuyển lại, nhìn hắn kêu lên hai tiếng “Hống hống…” tỏ ý phản đối mãnh liệt…  Trước Sau  
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook