Ngọc Tiên Duyên
-
Chương 218: Đầu trách vấn lộ
Đêm đen trăng mờ, gió thổi mây bay. Chín tia chớp đan vào nhau thành một luồng sáng chói mắt mãnh liệt đánh về phía mặt đất, Thần Kiếm sơn trang đang tối đen đột nhiên sáng lòa lên.
Cùng lúc đó từ xa mây đen cuồn cuộn kéo đến trong nháy mắt đã phủ kín đại địa. Tất cả những hiện tượng này đều do một tay Hoa Lân tạo nên, tuyệt không do nữ tử trên không trung dẫn phát. Cho nên các nàng càng tin rằng tên nam nhân ở phía dưới nhất định là một ma đầu…
Nói thì chậm nhưng chỉ trong một sát na, tia chớp “oanh” lên một tiếng đánh thẳng vào Hà Chiếu kiếm đang được hắn giương cao. Điều đáng sợ là tại mũi kiếm của hắn hình thành một quang cầu trong suốt, đây hiển nhiên là hiện tượng lôi điện tập trung cao độ tạo thành, được gọi là “Cuồng lao thiên lôi”.
Nếu là trước đây Hoa Lân tuyệt không thể sử dụng chiêu này. Nhưng hôm nay hắn lĩnh ngộ được cách sử dụng Sư Vương Thuẫn, hơn nữa Hà Chiếu trong tay “chúc tính” đại tăng. Cho nên lần này thiên lôi cũng chỉ có thể làm toàn thân hắn hơi run mà thôi. Bất quá hắn cũng không dám giữ tình trạng này lâu liền nhanh chóng khiên dẫn Thiên lôi hướng về phía các thiếu nữ trên bầu trời đánh trở lại rồi nhanh chóng ôm Thu Uyển Ly lập tức bay lên rời xa mặt đất…
Các thiếu nữ trên không trung đều là nhất đẳng cao thủ, thấy Hoa Lân xuất ra thiên lôi bức họ quay lại liền quát lớn:
- Cửu thiên thần lôi. Đánh!
Nếu có người tu chân ở đây, nghe thấy tên chiêu thức tuyệt học này thì có thể sợ đến tè ra cả quần, chiêu này chính là khi Tiên Lăng cung hạ sát thủ với yêu ma mới dùng đến.
Cho dù là người có tu vi Thần Hợp kì cũng không dám ngạnh tiếp một chiêu này.
Nhưng Hoa Lân căn bản là không biết gì cả, thấy bầu trời xuất hiện một màn điện võng cực lớn hướng tới mình đánh xuống. Đạo thiên lôi mình đánh ra không những không phá được màn điện võng mà còn bị hấp thu hoàn toàn, chính là mình tự tay tăng thêm uy lực cho chiêu thức của họ.
Ngẩng đầu nhìn lại Thiên lôi võng trong tay các thiếu nữ này mà hắn bồn chồn không yên. Bất luận Hoa Lân đào thoát theo hướng nào các nàng đều có thể tùy ý điều động tâm võng về phía đó. Như vậy rốt cục cũng tạo cho hắn một loại cảm giác không thể né tránh….
Điều buồn cười là Hoa Lân lại thi triển Phong vân ngự lôi thuật phát động mãnh liệt, bao tia chớp mãnh liệt đột nhiên xé toang trời đêm , xuyên thấu tầng tầng vân vụ, từ trên trời giáng xuống. “Oanh oanh oanh…” tất cả đều kích lên màn lôi võng. Lôi võng trong tay các nàng càng trở nên dày đặc, hơn nữa còn diệu xuất ánh sáng trắng chói mắt, hiển nhiên là uy lực lại tăng lên hơn hai lần…
Hoa Lân thật sự cảm thấy buồn bực, nghĩ rằng mình thi triển Phong vân ngự lôi thuật lại biến thành tăng cường lực lượng cho đối phương, sự tình này khiến cho hắn không thể không tức giận. Bây giờ lưới điện đã áp xuống tới đầu, có muốn tránh cũng không được, đành phải giương Hà Chiếu ngăn cản quang trụ, quát lớn:
- Phong vân ngự lôi thuật…
Hắn cũng không còn biện pháp, buộc phải sử dụng Phong vân ngự lôi thuật để dẫn khai lưới điện trên đỉnh đầu, nếu không chỉ còn tử lộ là cái chắc.
Phong vân ngự lôi thuật vừa xuất ra lập tức trên bầu trời nổi lên ba tia chớp, “Oanh oanh oanh” đều kích lên màn điện võng. Nguyên lai Phong vân ngự lôi thuật của Hoa Lân tất cả đều là dựa vào tính năng của Hà Chiếu, bản thân hắn tuyệt không có khả năng khống chế loại lôi điện cường mãnh này. Khi hắn thi triển Phong Vân ngự lôi thuật, tất nhiên Hà Chiếu kiếm sẽ thu lôi điện vào thân kiếm, cho nên hắn cũng phải liều mạng hấp dẫn lôi điện về phía mình!
… Hà Chiếu mặc dù thông linh nhưng liệu có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng chủ nhân?
Hoa Lân thấy màn điện võng ngày càng cường đại hắn cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Đột nhiên tình huống có sự chuyển biến vi diệu, khi đạo tia chớp thứ ba rót vào lưới điện thì màn điện lưu này cũng đã đạt đến giới hạn tiếp nhận. Dẫn lôi kiếm trong tay chín thiếu nữ đã không thể còn lưu giữ thêm được điện năng nữa, khi vượt qua khả năng khống chế của bọn họ, tất sẽ bị màn lôi điện phản phệ ngược trở lại.
Cho nên lúc này cả song phương đều hiện lên vẻ mặt hoảng sợ….
Tư tư tư…
Màn điện võng bị song phương giằng co không ngừng súc thế ở giữa không trung. Hồ quang chói mắt chiếu sáng cả một vùng không gian, Hoa Lân liều mạng áp trụ Hà Chiếu lên màn điện võng. So với hắn chín thiếu nữ này càng tỏ ra khó khăn hơn nhiều, căng thẳng giữ chặt phi kiếm trong tay, từng dòng điện lưu không ngừng bành trướng lên thân thể mềm mại của các nàng. Cho đến hôm nay các nàng mới hiểu được rằng, Cửu thiên thần lôi thiểm ngàn vạn lần không được cùng lúc thi triển, nếu không kết quả sẽ trở thành đánh nhầm lẫn nhau. Trên mặt các nàng đều nổi lên vẻ khác thường…
Hoa Lân trên mặt cũng đổ mồ hôi lạnh, bức xuất toàn bộ chân nguyên trong cơ thể miễn cưỡng trụ lại. Trong khi hắn đang liều mạng ngăn cản dòng lôi đôi điện phản phệ thì Thu Uyển Ly ở trong lồng ngực hắn đã sớm bị choáng váng, nhìn những tia chớp sáng ngời trong mắt lộ ra vẻ vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Lúc này lại phát sinh một chuyện khiến Hoa Lân phải lo lắng. Phong vân ngự lôi thuật của hắn khi thi triển sẽ kéo theo liên miên tia chớp không ngừng nghỉ nhưng hắn lại không dám triệt chiêu. Một khi mất đi tấm chắn Phong vân ngự lôi thuật này khẳng định hắn sẽ là đích hội tụ cho năm đạo thiên lôi oanh kích. Vì vậy mà mây đen kéo đến ngày càng đậm, ba đạo tia chớp lại tiếp tục lóe lên “Oanh oanh oanh” tiếp tục kích lên màn điện võng khiến mọi người ở đây không khỏi biến sắc …
Đột nhiên Thu Uyển Ly thét lên một tiếng. Hoa Lan rốt cục cũng không thể ngăn cản được tất cả lôi điện phản phệ, một tia điện lưu xuyên qua thân thể hắn, Thu Uyển Ly ở trong lòng ngực hắn đương nhiên cũng không tránh khỏi, “Á” lên một tiếng thân thể mềm mại nhất thời chết lặng, mềm người tựa vào trong lồng ngực hắn…
Vây xem xung quanh còn có hơn mười thiếu nữ nữa, các nàng vừa thấy tình thế không ổn lập tức có hai thiếu nữ bay lên. Các nàng đều chỉ kiếm về phía Hoa Lân, chỉ cần hắn bại lôi điện sẽ hội tụ trên người hắn, chiêu “thêm củi đốt lò" này đúng là cách tốt nhất để đánh bại Hoa Lân. Hơn nữa còn có thể lấy đi mạng nhỏ của hắn…
Nhưng lúc này vị tiên tử cầm đầu đột nhiên quát lên:
- Dừng tay!
Chỉ thấy một thân ảnh mầu xanh nhạt nhoáng lên, vị tiên tử cầm đầu đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, ngọc thủ nhẹ nhàng nhấc lên trường kiếm trong tay lập tức vung lên , lôi điện cường đại lập tức bị nàng khiêu dẫn đánh xuống mặt đất. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một hố lớn
Nhưng Hoa Lân không kịp thu lại Phong vân ngự lôi thuật, ba đạo tia chớp từ bầu trời hung mãnh xẹt đến, nhằm vào chỗ thanh y nữ tử mà công kích…
Hoa Lân biết rõ đối phương nhất định có thể “dễ dàng” ngăn cản ba tia chớp này nhưng hắn cũng tỏ ra vẻ kinh hãi thất sắc nói”
- Ai nha! Cẩn thận tia chớp…
Quả nhiên nữ tử kia ngọc thủ vừa nhấc cả ba đạo tia chớp đều bị nàng thu vào trong kiếm. Cử động khinh khoái thanh thoát, tạo nên một hình ảnh ưu mĩ, trong lòng Hoa Lân dấy lên một trận kinh dị, không hiểu nàng ta tu vi đã đạt tới cảnh giới nào…
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy nàng thu liễm tinh thần, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có phải là đệ tử Phần Âm Tông không? Tại sao lại đến Úy Lam tinh?
Nguyên lai nàng đã nhìn ra Hoa Lân không phải là một ma đầu. Bởi vì lôi điện là khắc tinh của tất cả các ma đầu, bọn chúng tuyệt không có khả năng thao túng lôi điện cho nên nàng lập tức tiến lên ngăn cản tình huống hiểu lầm này.
Hoa Lân vô duyên vô cớ bị người ta công kích tất nhiên trong lòng không khỏi có chút tức giận. Nhưng hắn cũng không quá so đo, cho nên trả lời:
- Ta không phải ngươi của Phần Âm Tông,. ngươi ngàn vạn lần đừng có hiểu nhầm
Nói xong hắn tập trung chú ý quan sát biểu tình trên khuôn mặt nàng, muốn xem thử khi nàng nghe tới ba chữ “Phần Âm tông” thì có phản ứng gì?
Nhưng đã khiến hắn thất vọng, trên khuôn mặt thanh tú của nữ tử này, một chút biểu tình cũng không thấy, thật không nhìn ra là địch hay là bạn. Hoa Lân lại hỏi:
- Tại hạ Long Tại Trần! Xin hỏi phương danh của cô nương? Sư môn là gì?
Hoa Lân tưởng nàng sẽ không trả lời nhưng thật ngoài ý liệu, đối phương nhàn nhạt giọng nói:
- Ta là “Tiên Lăng cung” Cầm Oản Vận, chúng ta chuẩn bị tại Úy Lam tinh khai đàn thụ pháp… Theo ta biết nơi này có rất ít người tu chân muốn đến, ngươi tại sao lại đến địa phương này?
Hoa Lân giật nảy trong lòng, mang máng nhớ Bồ Tinh Huy có nói qua, gần đây Tu chân giới có hai môn phái quật khởi, một chính là Tiên Lăng cung, còn một nữa là Ám ảnh chi môn. Không thể tưởng được vận khí của mình lại tốt như vậy, tại Úy Lam tinh có thể gặp được một trong hai phái đó.
Hoa Lân không biết rằng tu chân giới hiện nay đều thuộc vào thế lực của Thất đại thánh môn, Tiên Lăng cung nếu muốn tăng cường thực lực, thì phải kiến trú quanh tinh vực từ từ kiến tạo uy tín cho mình. Cho nên các nàng phải tu sửa thần miếu để củng cố lòng người… Mà Úy Lam tinh này cực ít người tu chân lui tới, tự nhiên trở thành địa điểm lí tưởng cho mục tiêu của các nàng.
Hoa Lân đương nhiên không hiểu chuyện này, nghi hoặc nói:
- Ta từ truyền tống trận tới, chẳng lẽ các ngươi không phải vậy?
Cầm Oản Vận chỉ tập trung con mắt đánh giá Thu Uyển Ly đang ở trên người Hoa Lân, nghe hắn trả lời không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Nơi này đã có truyền tống trận? Ở đâu?
Lúc này các thiếu nữ khác cũng đều xông tới, trong đó có sáu thiếu nữ không có kiếm. Hiển nhiên là bảo kiếm của các nàng đã bị Hấp tinh thạch thu mất rồi.
Hoa Lân cũng không vội trả kiếm chỉ về hướng bắc nói:
- Ở phía bắc trên đỉnh Phi Tiên phong có một tòa truyền tống trận!... Nhưng có điều truyền tống trận này chỉ có thể đi đến Tinh Nguyên tinh mà thôi. Thật sự cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.
Dừng lại một chút hắn đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Nói như vậy, các ngươi nhất định sở hữu Tốc Tinh Luân?... Ngươi có thể giúp ta chuyện này có được không?
Cầm Oản Vận mở đôi mắt đẹp đánh giá hắn, thản nhiên cười nói:
- Có phải ngươi bị khốn tại Úy Lam tinh này, muốn ta kiến tạo một tòa truyền tống trận đưa ngươi thoát khỏi đây. Phải không?
Hoa Lân sững sờ, thấy nàng cười lên giống như hòa tan cả một tòa băng phong, vẻ uyển nhược thật kinh người. Hoàn hảo, thật khó có thể tin đây là một con người bình thường được. Hắn cũng gặp qua không ít mĩ nữ, từ Trữ Tiêm Tuyết vũ mị, Thượng Quan Linh mĩ mạo, cho đến Diệp Thanh ôn nhu thuần hậu, cho nên nữ tử cũng rất khó để khiến hắn mất đi định lực , liền cười nói:
- Ngươi cũng thật lợi hại! Cả chuyện ta bị khốn tại Úy Lam tinh cũng đoán được… Đúng vậy, ta đang bị khốn tại đây. Ta vốn định đi Phiêu Miễu hà, nhưng trong tay lại không có Phồn Tinh nghi. Chỉ cần ngươi chỉ cho ta lộ tuyến là ta lập tức rời khỏi đây. Hắc hắc…
Trong mắt Cầm Oản vận khẽ thoáng qua một tia hàn ý khó có thể phát hiện, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi tới Phiêu Miễu hà làm gì?
Phản ứng của nàng làm sao có thể qua khỏi mắt Hoa Lân? Trong lòng vừa động liền ha ha cười nói:
- Chúng ta đang đi du lịch, tại một địa phương đã đi qua chúng ta nghe được môn nhân Phần Âm Tông thường xuyên xuất hiện tại Phiêu Miễu hà cho nên muốn cùng bọn họ kết giao. Hắc hắc…
Hoa Lân trả lời một cách hồ đồ, cũng không nói rõ là đi để làm gì? Có thật là đi tìm bằng hữu dù sao cũng không muốn đối phương tra ra.
Cầm Oản Vận quả nhiên bị hắn làm cho sững sờ, nhẹ nhàng nhíu mày nói:
- Được rồi! Chờ ta kiến tạo xong truyền tống trận… ta sẽ nói cho ngươi lộ tuyến đi Phiêu Miễu Hà. Bây giờ trước tiên ngươi đưa ta tới Phi tiên phong xem xét đã, ta muốn biết vị trí chính xác của Úy Lam Tinh, đỡ phải động dụng tới Phồn tinh nghi để định phương vị.
Hoa Lân trong lòng hoan hỉ vội hỏi:
- A? nơi này là tinh tiêu (hành tinh làm mốc chuẩn, giống như cọc tiêu, hoa tiêu - ND) ta cũng biết, căn bản là không cần đi xa làm gì. Úy Lam tinh ở vị trí “hạ đinh kiền, hậu tuất li, tả ất kiền” (đây là các phương vị trong bát quái đồ - ND). Tinh nguyên tinh ở hướng tây bắc, tinh tiêu là “thượng giáp đoài, tiền đinh khảm, hữu tân tốn”
Nói xong trong lòng Hoa Lân cũng rất kích động, nghĩ thầm rốt cục cũng đã có thể đến được Phiêu Miễu hà…  Trước Sau  
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook