Ngốc Phúc Tấn
-
Chương 9-1
******
"Hải Lăng."
"Tỷ tỷ." Thấy nàng, Hải Lăng nhíu mày. Không biết biểu ca có nói chuyện cậu gửi thư tới hay không? Tỷ tỷ có đồng ý cùng hắn rời đi không?
"Muội cho người lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với muội." Đổng Hải Đường liếc mắt nhìn ma ma và Châu Nhi.
Hải Lăng bảo các nàng đưa hài tử về phòng trước, Châu Nhi chần chừ một chút, lúc này mới chậm chạp đi ra ngoài, trong lòng nói thầm. Chuyện gì đây, thần bí như vậy không cho các nàng nghe?
Nhìn các nàng rời đi, Hải Lăng mới hỏi: "Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với muội?"
Đổng Hải Đường mỉm cười mở miệng, "Hải Lăng, ta quyết định gả cho Thường Hoằng rồi."
"A, thật vậy sao?" Trên mặt nàng vui vẻ, "Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng tỷ."
"Thường Hoằng nói quấy rầy ở vương phủ lâu như vậy, ở lại cũng xấu hổ, đã rời khỏi vương phủ trước, đến khách điếm ở tạm, mà ta sau khi chào từ biệt muội thì cũng phải rời khỏi."
"Như vậy à, vậy tỷ tỷ phải bảo trọng rồi." Trong lòng nàng lập tức thở ra nhẹ nhõm, may mắn cuối cùng tỷ tỷ cũng rời đi.
Đổng Hải Đường lại nói, "Như thế này, ta muốn về nhà trước một chuyến, cùng nương thương lượng làm thế nào để phụ thân tha thứ, nhưng Thường Hoằng lại quên vài thứ, muốn ta giúp hắn mang qua, Hải Lăng, muội có thể giúp ta mang qua khách điếm được không?"
Thấy tỷ tỷ thành tâm thành ý, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý, "Được."
Đổng Hải Đường lập tức đem bao quần áo giấu ở sau lưng giao cho nàng, cẩn thận dặn dò, "Thường Hoằng ở phòng số ba khách điểm Thăng Lai, khi muội đến cứ hỏi chưởng quầy là được. Đúng rồi, những lời ta vừa nói với muội, thì đừng cho Châu Nhi biết."
"Vì sao?"
"Muội cũng biết nha đầu kia rất ghét ta, nếu biết ta nhờ muội thay ta đưa đồ đến khách điếm, khẳng định sẽ nhiều miệng, nói không chừng còn nghi ngờ ta muốn hại muội."
"Châu Nhi sẽ không nghĩ như vậy." Mặc dù miệng Hải Lăng nói như vậy, nhưng nàng vô cùng hiểu tỷ tỷ nói không sai, Châu Nhi quả thật vô cùng ghét tỷ ỷ, còn luôn đề phòng tỷ ấy.
"Sao lại không, nha đầu ấy mỗi lần thấy ta, liền phòng ta như phòng trộm, tóm lại, muội đừng nói cho Châu Nhi biết là được, cũng đừng cho Châu Nhi đi theo, tự mình đến là tốt rồi." Vì để muội muội tin tưởng, Đổng Hải Đường nói tiếp, "Chờ muội đến khách điếm, tỷ muội chúng ta tâm sự một lúc, ta có chút chuyện muốn nói với muội, là chuyện về vương gia."
"Vương gia."
Thấy muội muội có hứng thú, Đổng Hải Đường cố ý nói, "Muội có muốn hắn cả đời chỉ sủng ái mỗi mình muội hay không?"
"Đương nhiên...là muốn." Hải Lăng thành thật gật đầu.
"Thì vậy, ta sẽ dạy muội, làm thế nào để buộc chặt được tâm của hắn, còn nữa, sau này nếu hắn muốn nạp thiếp, muội cần phải làm những gì." Cúi đầu xuống, vẻ mặt Đổng Hải Đường áy náy nói tiếp, "Ta biết chính mình lúc trước không nên đối với muội như vậy, ta chỉ là muốn bù đắp lại cho muội, có lẽ đây là lần cuối tỷ muội chúng ta gặp mặt."
Cho dù lúc trước tỷ tỷ một lòng muốn cướp phu quân của nàng, nhưng giờ phút này tỷ ấy đã thay đổi, lại chủ động đến giải thích, Hải Lăng luôn khoan dung, lập tức liền tha thứ cho qua.
"Việc này tỷ tỷ không cần để ở trong lòng, đều đã qua rồi." Ít nhất tỷ ấy cũng đã đồng ý rời đi cùng Thường Hoằng, không còn mơ ước đến phu quân của nàng, như vậy là đủ rồi.
"Hải Lăng, muội thật sự rất lương thiện. Ta đã nói trước với nương, muốn về nhà trước, như vậy lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở khách điếm."
"Được."
Thấy muội muội đồng ý, Đổng Hải Đường mỉm cười rồi rời đi.
"Hải Lăng."
"Tỷ tỷ." Thấy nàng, Hải Lăng nhíu mày. Không biết biểu ca có nói chuyện cậu gửi thư tới hay không? Tỷ tỷ có đồng ý cùng hắn rời đi không?
"Muội cho người lui xuống đi, ta có chuyện muốn nói với muội." Đổng Hải Đường liếc mắt nhìn ma ma và Châu Nhi.
Hải Lăng bảo các nàng đưa hài tử về phòng trước, Châu Nhi chần chừ một chút, lúc này mới chậm chạp đi ra ngoài, trong lòng nói thầm. Chuyện gì đây, thần bí như vậy không cho các nàng nghe?
Nhìn các nàng rời đi, Hải Lăng mới hỏi: "Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với muội?"
Đổng Hải Đường mỉm cười mở miệng, "Hải Lăng, ta quyết định gả cho Thường Hoằng rồi."
"A, thật vậy sao?" Trên mặt nàng vui vẻ, "Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng tỷ."
"Thường Hoằng nói quấy rầy ở vương phủ lâu như vậy, ở lại cũng xấu hổ, đã rời khỏi vương phủ trước, đến khách điếm ở tạm, mà ta sau khi chào từ biệt muội thì cũng phải rời khỏi."
"Như vậy à, vậy tỷ tỷ phải bảo trọng rồi." Trong lòng nàng lập tức thở ra nhẹ nhõm, may mắn cuối cùng tỷ tỷ cũng rời đi.
Đổng Hải Đường lại nói, "Như thế này, ta muốn về nhà trước một chuyến, cùng nương thương lượng làm thế nào để phụ thân tha thứ, nhưng Thường Hoằng lại quên vài thứ, muốn ta giúp hắn mang qua, Hải Lăng, muội có thể giúp ta mang qua khách điếm được không?"
Thấy tỷ tỷ thành tâm thành ý, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý, "Được."
Đổng Hải Đường lập tức đem bao quần áo giấu ở sau lưng giao cho nàng, cẩn thận dặn dò, "Thường Hoằng ở phòng số ba khách điểm Thăng Lai, khi muội đến cứ hỏi chưởng quầy là được. Đúng rồi, những lời ta vừa nói với muội, thì đừng cho Châu Nhi biết."
"Vì sao?"
"Muội cũng biết nha đầu kia rất ghét ta, nếu biết ta nhờ muội thay ta đưa đồ đến khách điếm, khẳng định sẽ nhiều miệng, nói không chừng còn nghi ngờ ta muốn hại muội."
"Châu Nhi sẽ không nghĩ như vậy." Mặc dù miệng Hải Lăng nói như vậy, nhưng nàng vô cùng hiểu tỷ tỷ nói không sai, Châu Nhi quả thật vô cùng ghét tỷ ỷ, còn luôn đề phòng tỷ ấy.
"Sao lại không, nha đầu ấy mỗi lần thấy ta, liền phòng ta như phòng trộm, tóm lại, muội đừng nói cho Châu Nhi biết là được, cũng đừng cho Châu Nhi đi theo, tự mình đến là tốt rồi." Vì để muội muội tin tưởng, Đổng Hải Đường nói tiếp, "Chờ muội đến khách điếm, tỷ muội chúng ta tâm sự một lúc, ta có chút chuyện muốn nói với muội, là chuyện về vương gia."
"Vương gia."
Thấy muội muội có hứng thú, Đổng Hải Đường cố ý nói, "Muội có muốn hắn cả đời chỉ sủng ái mỗi mình muội hay không?"
"Đương nhiên...là muốn." Hải Lăng thành thật gật đầu.
"Thì vậy, ta sẽ dạy muội, làm thế nào để buộc chặt được tâm của hắn, còn nữa, sau này nếu hắn muốn nạp thiếp, muội cần phải làm những gì." Cúi đầu xuống, vẻ mặt Đổng Hải Đường áy náy nói tiếp, "Ta biết chính mình lúc trước không nên đối với muội như vậy, ta chỉ là muốn bù đắp lại cho muội, có lẽ đây là lần cuối tỷ muội chúng ta gặp mặt."
Cho dù lúc trước tỷ tỷ một lòng muốn cướp phu quân của nàng, nhưng giờ phút này tỷ ấy đã thay đổi, lại chủ động đến giải thích, Hải Lăng luôn khoan dung, lập tức liền tha thứ cho qua.
"Việc này tỷ tỷ không cần để ở trong lòng, đều đã qua rồi." Ít nhất tỷ ấy cũng đã đồng ý rời đi cùng Thường Hoằng, không còn mơ ước đến phu quân của nàng, như vậy là đủ rồi.
"Hải Lăng, muội thật sự rất lương thiện. Ta đã nói trước với nương, muốn về nhà trước, như vậy lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở khách điếm."
"Được."
Thấy muội muội đồng ý, Đổng Hải Đường mỉm cười rồi rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook