Ngốc Phúc Tấn
Chương 2-3

******

Thấy hắn vào phòng, nhớ đến cảnh đêm qua cùng hắn chung giường chung gối, Hải lăng ngồi trước bàn đọc sách không nhịn được cúi người.

"A, bối lạc, hôm nay sao người trở về sớm vậy?" Châu Nhi có chút ngoài ý muốn hỏi. Vẫn chưa đến trưa, bình thường giờ này Bối lạc gia vẫn là nên ở lại trong cung mới đúng.

"Đường chỉ ở nách của triều phục này bị đứt một đoạn, ta về đổi cái khác." Liếc nhìn Hải Lăng một cái, Miên Dục tự mình đi vào bên trong.

Thấy phúc tấn nhà mình vậy mà vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, giống như không có ý định đi qua hầu hạ, Châu Nhi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng, nhưng mà ra hiệu một lúc, mắt sắp bị rút gân, phúc tấn vẫn giống như pho tượng bồ tát ngồi không động đậy, nàng đành phải đuổi theo sau đi vào, thay phúc tấn hầu hạ chủ tử thay quần áo.

Đổi y phục xong, Miên Dục vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Châu Nhi cầm cái áo kia đi ngoài, nhăn mày hỏi: "Phúc tấn, vừa rồi nô tỳ ám chỉ cho ngài, ngài nên đi vào giúp bối lạc gia thay y phục, người nhìn không hiểu ý nô tỳ sao?" Hai ngày nay hầu hạ phúc tấn, nàng phát hiện vị phục tấn này không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy bối lạc luôn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cách ngài rất xa không muốn đến gần.

Hải Lăng trầm mặc không nói, thoáng nhìn qua triều phục nàng ấy cầm trên tay, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một suy nghĩ, mở miệng nói: "Triều phục kia, để ta vá lại đi."

Thấy nàng chủ động muốn giúp bối lạc gia vá áo, Châu Nhi vội vàng đáp: "Vâng, nô tỳ đi lấy kim chỉ qua." Xem ra phúc tấn là nhất thời chưa thích ứng được với thân phận mới này, mà không phải là chán ghét bối lạc gia, chờ qua một thời gian cũng quen thôi, dù sao với thân phận của nàng, có thể gả cho bối lạc làm chính phúc tấn, thật sự là vô cùng may mắn.

Nhận lấy kim chỉ Châu Nhi đưa đến, Hải Lăng cúi đầu vá lại triều phục kia, Châu Nhi ở bên cạnh dọn dẹp phòng, thấy nàng vá tốt triều phục, liền đi đến, "Phúc tấn, người đưa triều phục cho nô tỳ, nô tỳ đưa cho đại thẩm phòng giặt để giặt."

Hải Lăng tránh tay nàng ra, "Triều phục này vẫn còn sạch, không cần phải lấy đi giặt." Nàng cố ý bảo Châu Nhi rời đi. "Ta có chút khát, ngươi đi pha giúp ta ly trà đến.

"Vâng ạ."

Sau khi Châu Nhi rời đi, nàng đi vào bên trong, đem áo treo ở vị trí ngoài cùng, chuẩn bị ngày mai để Miên Dục mặc vào triều.

Hôm sau, còn chưa tới buổi trưa, Miên Dục lần thứ hai vội vàng quay về phòng ngủ.

"Châu Nhi, cái áo hôm qua là ai vá?" Vừa đi vào, hắn liền giận tái mặt, chỉ vào vết rách dưới tay áo, phía trên còn nguyên đường chỉ vụng về.

Sáng nay lúc mặc hắn không phát hiện, kết quả vào triều mới giơ tay lên, liền nghe thấy tiếng chỉ đứt, dưới cánh tay liền rách ra một khoảng lớn, lập tức rước đến một trận cười mỉa mai, khiến cho hắn trở thành trò cười, còn bị hoàng tổ trêu chọc một phen. 

"A?" Châu Nhi khó hiểu ngẩn người.

Hải Lăng từ trong quyển sách ngẩng đầu lên, sợ hãi khẽ cắn môi, ngập ngừng nói: "Triều phục kia là...là do ta vá."

Nàng động tay động chân trên triều phục kia, chỉ cần hắn động mạnh một cái, dưới nách sẽ rách ra. Chẳng qua là hắn phát hiện muộn hơn so với dự đoán của nàng, ban đầu nàng cho rằng hắn ra cửa không lâu thì sẽ phát hiện ra, không ngờ đến tận lúc này mới phát hiện ra.

"Nàng vá?" Miên Dục nóng lòng nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì nữa, đi vào bên trong, thay một cái áo khác.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Hải Lăng nhăn mày. Hắn...không tức giận? Vì sao?

Khi hắn vừa bước vào phòng, trên mặt rõ ràng là tức giận, nhưng sau khi biết là do nàng vá, hắn lại không hề trách mắng nàng?

Nàng nhắm mắt trầm ngâm vài giây. Nếu như không có cách nào làm hắn chán ghét nàng, như vậy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương