Ngốc Phúc Tấn
-
Chương 1-1-2
**
Tử Cấm Thành nguy nga hùng vĩ, là nơi ở của Đế vương, đồng với cũng là nơi xử lý chuyện trọng đại của triều đình.
Giờ phút này, ngay tại phía cửa thành phía bắc Thần Vũ môn, đang có một hàng dài các nữ tử chờ tuyển chọn, các cô nương đủ tư cách tuyển chọn, tuổi phải nằm trong khoảng từ mười ba đến mười bảy.
Phàm là nữ tử thông qua sơ tuyển và phục tuyển, sẽ trình báo cho hoàng thượng, sau khi được hoàng thượng tuyển chọn, nữ tử được chọn có người sẽ nạp làm tần phi,có người có thể bị chỉ hôn cho thân vương, bối lạc hoặc bối tử.
Trước mắt chính là giai đoạn đầu tiên của tuyển tú, chủ yếu là xem dung mạo và dáng vẻ.
Hải Lăng cũng đang ở trong hàng người này, theo đội ngũ đi về phía trước, bước chân chậm chạp.
Lúc này, có mấy người đi từ trong cung ra, trong đó có hai nam nhân rõ ràng là chủ tử đang bàn luận.
"Miên Dục, những tặc nhân kia đã bắt được chưa?" Nam nhân mặc trường bào màu chàm, trong tay cầm quạt hỏi.
"Bắt được rồi." Miên Dục mặc trường bào màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu lam, tùy tiện trả lời.
"Bọn hắn chắc chắn đã nhìn theo dõi ngươi từ lâu, nên mới có thể nhân cơ hội ngươi ở một mình mà ám sát." Thoáng nhìn thấy mấy nữ tử tuyển tú đang nhìn trộm hắn, nam tử kia phất quạt, mỉm cười với các nàng.
"Tháng trước khi vây bắt đám cướp đó, tên nhị gia đó thừa cơ chạy thoát, sau đó bọn hắn âm thầm theo dõi, chờ cơ hội ám sát ta để trả thù."
"Ta nói ngươi cũng quá sơ ý, biết rõ bọn hắn muốn gây bất lợi cho ngươi, lại vẫn còn để cho Ngạc Nhĩ rời khỏi bên người, lần này bị thương nặng như vậy, đã biết ăn khổ chưa?"
"Lần này là ngoài ý muốn." Miên Dục miễn cưỡng nói, ánh mắt tùy ý nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng, bỗng dưng nheo mắt lại.
Lúc này, nam tử cầm quạt đúng vào khuỷu tay của hắn, "Y, đó không phải là lục thúc của ngươi sao? Ông ấy từ Giang Nam về lúc nào vậy?"
Nghe thấy hắn hỏi, Miên Dục dời ánh mắt, lườm hắn một cái nói, "Chắc là về hôm qua." Hắn lại quay về phía kia, không khỏi nhăn mày một cái. Sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm.
"Là do ta quá muốn gặp nàng, cho nên mới nhận nhầm người sao?" Hắn thì thào tự hỏi.
Nghe thấy hắn mơ hồ nói gì đó, nam tử cầm quạt quay đầu lại hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì." Hắn lắc đầu, thu ánh mắt lại, cùng nam tử cầm quạt đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
Sau khi bọn họ rời đi, lúc này Hải Lăng vừa đi nhặt khăn tay bị gió thổi chậm chạp quay lại, trở về trong hàng ngũ.
Tử Cấm Thành nguy nga hùng vĩ, là nơi ở của Đế vương, đồng với cũng là nơi xử lý chuyện trọng đại của triều đình.
Giờ phút này, ngay tại phía cửa thành phía bắc Thần Vũ môn, đang có một hàng dài các nữ tử chờ tuyển chọn, các cô nương đủ tư cách tuyển chọn, tuổi phải nằm trong khoảng từ mười ba đến mười bảy.
Phàm là nữ tử thông qua sơ tuyển và phục tuyển, sẽ trình báo cho hoàng thượng, sau khi được hoàng thượng tuyển chọn, nữ tử được chọn có người sẽ nạp làm tần phi,có người có thể bị chỉ hôn cho thân vương, bối lạc hoặc bối tử.
Trước mắt chính là giai đoạn đầu tiên của tuyển tú, chủ yếu là xem dung mạo và dáng vẻ.
Hải Lăng cũng đang ở trong hàng người này, theo đội ngũ đi về phía trước, bước chân chậm chạp.
Lúc này, có mấy người đi từ trong cung ra, trong đó có hai nam nhân rõ ràng là chủ tử đang bàn luận.
"Miên Dục, những tặc nhân kia đã bắt được chưa?" Nam nhân mặc trường bào màu chàm, trong tay cầm quạt hỏi.
"Bắt được rồi." Miên Dục mặc trường bào màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu lam, tùy tiện trả lời.
"Bọn hắn chắc chắn đã nhìn theo dõi ngươi từ lâu, nên mới có thể nhân cơ hội ngươi ở một mình mà ám sát." Thoáng nhìn thấy mấy nữ tử tuyển tú đang nhìn trộm hắn, nam tử kia phất quạt, mỉm cười với các nàng.
"Tháng trước khi vây bắt đám cướp đó, tên nhị gia đó thừa cơ chạy thoát, sau đó bọn hắn âm thầm theo dõi, chờ cơ hội ám sát ta để trả thù."
"Ta nói ngươi cũng quá sơ ý, biết rõ bọn hắn muốn gây bất lợi cho ngươi, lại vẫn còn để cho Ngạc Nhĩ rời khỏi bên người, lần này bị thương nặng như vậy, đã biết ăn khổ chưa?"
"Lần này là ngoài ý muốn." Miên Dục miễn cưỡng nói, ánh mắt tùy ý nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng, bỗng dưng nheo mắt lại.
Lúc này, nam tử cầm quạt đúng vào khuỷu tay của hắn, "Y, đó không phải là lục thúc của ngươi sao? Ông ấy từ Giang Nam về lúc nào vậy?"
Nghe thấy hắn hỏi, Miên Dục dời ánh mắt, lườm hắn một cái nói, "Chắc là về hôm qua." Hắn lại quay về phía kia, không khỏi nhăn mày một cái. Sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm.
"Là do ta quá muốn gặp nàng, cho nên mới nhận nhầm người sao?" Hắn thì thào tự hỏi.
Nghe thấy hắn mơ hồ nói gì đó, nam tử cầm quạt quay đầu lại hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì." Hắn lắc đầu, thu ánh mắt lại, cùng nam tử cầm quạt đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
Sau khi bọn họ rời đi, lúc này Hải Lăng vừa đi nhặt khăn tay bị gió thổi chậm chạp quay lại, trở về trong hàng ngũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook