Ấm quá, thoái mái quá, thì ra ngực Mộ Vân Long có thể làm giường nha.

Co tròn trong lòng của hắn, Đàm Tiểu Hâm giống như một khúc gỗ đang trôi nổi trên biển, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi .

Nàng an tâm nhắm hai mắt lại.

Lâm Kiếm Lan bị biến cố chợt đến chợt đi này làm cho sững sờ đầu óc.

Chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, vì mạng sống, chuyện gì hắn cũng nguyện ý.

“Lâm Kiếm Lan, ngươi làm nhiều việc ác, ngươi cho là ngươi còn có mệnh sống sao.” – Mộ Vân Phi thấy huynh trưởng ngồi cuối bàn ôm lấy Đàm Tiểu Hâm hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đối với việc này đã không còn lưu luyến gì, vì thế tự đứng ra giải quyết.

Nâng bàn tay nhỏ bé, mềm mà vô lực của Đàm Tiểu Hâm. Mộ Vân Long hận không thể đem toàn bộ máu trong cơ thể mình cho nàng.

“Vị tiểu cô nương này ngoài mất máu quá nhiều, cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ cần bồi bổ tốt một thời gian, sẽ không vấn đề gì.” – lời đại phu nói vẫn ở trong tai, nhưng mà, đã hai ngày hai đêm rồi, vì sao nàng còn không tỉnh lại.

Hâm Nhi, không nên dùng phương thức này đến trừng phạt ta.

Đàm Tiểu Hâm trên giường như đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút huyết sắc.

“Ca ca,huynh nghỉ ngơi đi, huynh hai ngày hai đêm đã không chợp mắt rồi.” – Mộ Vân Thường không chỉ một lần khuyên đại ca đi nghỉ ngơi, nhưng đại ca giống như một pho tượng tượng đá, không động đậy.

Cô nàng chết dầm kia, lại tra tấn đại ca, nhất định là như vậy.

“Đàm Tiểu Hâm, ngươi đứng lên cho ta, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta cho ngươi đánh một trăm lần!” – Mộ Vân Thường kích động kéo cái người đang ngủ ở trên giường không nhúc nhích.

“Muội làm gì!” – Mộ Vân Long hoàn toàn không đoán được muội muội sẽ có hành động như thế, Đàm Tiểu Hâm đã bị nàng kéo người ra.

Nắm tay muội muội, hai tay hung hăng giữ cánh tay Mộ Vân Thường, không cho phép nàng lại có hành động.

Mà Đàm Tiểu Hâm xui xẻo tự dưng bị người kéo dậy, lại tự dưng mất đi lực chống đỡ, chỉ có thể ngã về phía sau.

Chỉ nghe một tiếng bịch.

Mộ gia huynh muội ngừng xô kéo, nhìn lại trên giường.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Tiểu Hâm lúc này mơ hồ, lấy tay vỗ vỗ cái gáy, kêu to “Ôi”.

Thì ra là Mộ Vân Thường trong vô tình, đem Đàm Tiểu Hâm đang ngủ say “gọi” dậy.

Nàng cũng không ngã lên gối, mà là ngã xuống khung giường.

Cảm giác đau đớn làm cho nàng không thể ngủ say .

Hai ngày hai đêm qua, nàng cũng không có việc gì, đại phu nói đều đúng, bởi vì quá mệt mỏi, nàng ngủ rất say mà thôi.

Vỗ đầu, nàng ngồi dậy, nhìn hai người kỳ quái cạnh giường, nàng không nhịn được đỡ cái thắt lưng lười biếng, đúng là bộ dáng môt người mới tỉnh mộng.

“Hai huynh muội các ngươi đang khiêu vũ à.” – khó hiểu, muốn nhảy thì ra chỗ khác nhảy, sao lại nhảy ở bên giường của nàng, nàng cũng chưa chết, lên đồng à.

Liếc mắt xem thường, duỗi hai chân, xuống giường ăn cơm.

Buông Mộ Vân Thường, kinh ngạc nhìn Đàm Tiểu Hâm giống như hoàn toàn đã quên mất chuyện cũ.

“Buông tay, các ngươi không đi ngủ, ở trong phòng ta lên đồng sao.” – Hai huynh muội ngu ngốc.

“Đàm Tiểu Hâm, ngươi có thể nói tiếng người hay không……” – Mộ Vân Thường tức giận vì nàng lãng phí si mê của đại ca.

“Nàng mới tỉnh, muội không nên quát nàng!” Mộ Vân Long trong mắt có chút không vui.

Đúng là, nàng mặc kệ, lòng tốt không được báo đáp. Mộ Vân Thường dậm dậm chân, lao ra khỏi phòng.

Đàm Tiểu Hâm ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng đẩy tay Mộ Vân Long ra.

Định đi rót chén nước uống, khát muốn chết.

Mới đứng lên, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu choáng váng chân vô lực. Thân mình mềm nhũn, ngã xuống.

Thấy thế, Mộ Vân Long nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng của nàng, ôm nàng vào trong ngực.

“Ta làm sao vậy.” – bản thân thành yếu ớt bao lâu rồi. Tuy rằng được hắn ôm ấp rất ấm, nhưng đây không phải tác phong của nàng.

“Nàng bị thương. Thực xin lỗi, đều là ta không tốt.” – Gắt gao ôm nàng, trong lòng âm thầm thề, về sau không bao giờ tổn thương nàng nữa.

Ách, Đàm Tiểu Hâm đang không rõ ràng, không nói gì nhìn vẻ mặt thâm tình của đối phương.

Lời kịch này ở đâu ra đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương