Ngọc Mộng Kinh Hồng
61: Trao Đổi Điều Kiện


Vào lúc chạng vạng, đại quân Bắc Ngu cuối cùng cũng đã tiến đến ngoại ô Vũ Quận.
Vào mùa đông, thời gian của ban ngày bị rút ngắn, mặt trời vừa nhá nhem lặn thì bóng đêm lập tức ập tới, tầm nhìn theo đó cũng bị hạn chế rất nhiều, điều này khiến cho kế hoạch vây thành trở nên khó khăn, Phan Hán Khanh lập tức hạ lệnh dựng trại tại chỗ, sáng sớm ngày mai dồn lực tấn công, quyết tâm một phát hạ thành.
Trong lúc binh sĩ bận rộn dựng trại, hắn không có gì làm liền chậm rãi thả ngựa đến khu vực tường thành, âm thầm quan sát để tìm điểm đột phá.

Chỉ là mới quan sát một chút thì liền bị âm thanh từ huyền cầm truyền đến thu hút.
Cầm âm rất quen thuộc, lúc thì như gió nhẹ thổi qua cành liễu, lúc thì xối xả như những hạt mưa nặng trĩu vỗ vào bậc thềm.

Trong màn đêm dày đặc ấy, cầm âm lặng lẽ xuyên vào rừng cây ngoài ngoại ô, rồi sau đó lại âm thầm vang vọng lại không dứt.
Khi tất cả đều đang đắm chìm trong tiếng đàn thì tiếng đàn đột ngột dừng lại, thân ảnh bạch y liền xuất hiện ở trên tường thành.

Nàng vẫn như xưa, vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, cho dù là đang nhìn vào thân ca ca thì hàn sương nơi đáy mắt vẫn chưa từng giảm đi.
Huyết thống tương liên, đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau tựa như kẻ thù truyền kiếp.
Phan Hán Khanh ngước đầu nhìn lên muội muội của mình: "Ninh Nhi, muội thật sự muốn ở lại bên cạnh nàng ta sao? Muội thật sự muốn rời bỏ quốc gia, phản bội lại hoàng thượng và sư phụ, trở thành thiên cổ tội nhân đời đời bị thiên hạ thoá mạ sao?"
"A Thành, là hắn đã phản bội ta trước." Phi phong đỏ rực tung bay trong gió, Lý Ninh Ngọc híp mắt, hàn sương nơi đáy mắt lập tức ngưng kết thành băng: "Đối với sư phụ, ta sẽ tìm cách thỉnh tội với lão nhân gia ngài sau.

Còn Cố Niệm Khâm, năm xưa hắn lập thề với ta nhưng nay hắn đã ngang nhiên phản bội.

Vậy thì tại sao ta lại phải tuân thủ lời hứa với hắn chứ?! Phản bội một người nhưng lại có thể đổi lấy vô số sinh mệnh vô tội khác, vậy thì việc gì ta phải quan tâm thế nhân nói gì về ta."
"Muội không quan tâm họ, vậy còn ta thì sao?" Ánh mắt Phan Hán Khanh trở nên thâm trầm, giọng điệu cũng dần trở nên lạnh lẽo: "Hận nước thù nhà, không đội trời chung.

Ta và muội nhẫn nhục chịu đựng, cực khổ cầu toàn, từng bước từng bước gian nan đi đến ngày hôm nay là vì cái gì chứ?? Muội có thể quên nhưng ta thì không! Ta sẽ đòi lại tất cả mọi thứ mà chúng ta đã mất trong quá khứ, ta muốn bọn họ phải nếm trải đau khổ vì nước mất nhà tan."
Phan Hán Khanh càng nói càng kích động, hắn phẫn uất siết chặt nắm tay: "Song thân đều chết dưới tay hắn nhưng muội lại vì nữ nhi của hắn mà chĩa mũi giáo về hướng ca ca của mình.

Ninh Nhi...!Muội thật sự khiến cho tâm của ta và phụ mẫu ở dưới hoàng tuyền cảm thấy vô cùng lạnh lẽo."
"A Thành, oan oan tương báo, bao giờ mới dứt." Lý Ninh Ngọc vẫn bình đạm đứng trên tường thành cao cao, nàng nhớ tới cha mẹ mình, hốc mắt liền đỏ lên.

Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể rũ mắt xót xa nhìn ca ca của mình: "Huynh hận họ tàn ác nhưng huynh vì báo thù họ mà không ngần ngại làm ra những chuyện tàn ác giống như họ.

A Thành, huynh dần dần biến thành loại người mà huynh ghét nhất, huynh có thấy không? Chỉ vì thù hận của một mình huynh mà huynh lại tạo ra hàng ngàn hàng vạn mối thù khác, vòng hận thù này bao giờ mới kết thúc? Chiến tranh không dứt, bách tính thiên hạ vẫn sẽ mãi chìm trong bể khổ li loạn như chúng ta năm đó."

"Chiến tranh chính là như vậy! Nhân nghĩa và lòng thương cảm chỉ dành cho kẻ chết." Phan Hán Khanh nghiến răng tức giận, hắn tiếp tục siết chặt nắm tay mà nhìn muội muội của mình: "Ninh Nhi, ta hỏi muội lần cuối, muội có đi theo ta hay không? Nếu muội vẫn chấp mê bất ngộ, ta sẽ xem như chưa từng có thân muội muội này."
Lý Ninh Ngọc im lặng không đáp lời, nàng vẫn thẳng lưng đứng đó, nơi tường thành cao cao, rũ mắt nhìn xuống, không có dao động cũng không có do dự.
"Tốt! Tốt lắm! Nếu muội đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa."
Phan Hán Khanh quyết liệt nói xong thì nhìn Lý Ninh Ngọc một cái thật sâu, sau đó hắn siết chặt dây cương để ngựa quay đầu đi.
Một đêm dài đằng đẵng, tiếng đàn chưa từng dứt.
Ngay khi bình minh lập lờ ló dạng, một nhóm hắc y vụt qua, cung kính đứng trên thành lâu.

Lý Ninh Ngọc dùng thiên lí truyền âm, trong vòng một đêm cấp tốc triệu hồi thập đại sát thủ của Vân Khuyết Lâu.
Khi đại quân Bắc Ngu đang dần tiếp cận thành trì, bạch y nữ tử liền xuất ra trường kiếm, chỉ thấy trường kiếm mỏng như băng, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên màu bạc tựa như ánh trăng.
"Không cần tham chiến, cấp tốc tìm thấy mục tiêu, quay về hồi báo."
"Rõ, lâu chủ." Một hàng hắc y mang theo hàng loạt vũ khí khác nhau, đồng thanh chắp tay cung kính nhận lệnh.
Một hắc y nam nhân cao lớn đứng sau lưng Lý Ninh Ngọc bỗng bước ra một bước, rút trường đao sắc bén thủ hộ bên cạnh nàng: "Ninh Ngọc, ta muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng chu toàn."
Chiến loa, kèn trống vang lên, trận huyết chiến bắt đầu.
Lý Ninh Ngọc dẫn đầu bay xuống tường thành, nhóm hắc y sát thủ liền bay theo sau lưng nàng, mọi hành động diễn ra trong nháy mắt, tất cả hắc y sát thủ dùng tốc độ của gió chọc thủng đội hình của Ngu quân.
Những người lính lần đầu chứng kiến phi đội thoắt ẩn thoắt hiện, trong lòng liền sợ hãi.
Vân Khuyết Lâu ra tay phô trương thanh thế khiến cho lòng quân cùng cực hoang mang, họ hốt hoảng giẫm đạp lên nhau, chưa đợi kẻ địch ra tay đã tự tàn sát đồng đội của mình.
Phương trận Phan Hán Khanh thiết lập trong nháy mắt vỡ nát.
Phan Hán Khanh siết chặt dây cương Hãn Huyết Bảo Mã, híp mắt lại quan sát chuyển động của nhóm hắc y nhân, sau đó hắn rút ra trường kiếm, hét lớn: "Đứng im tại chỗ, không được di chuyển.

Bọn họ có rất ít người."
Vân Khuyết Lâu chỉ có mười người, vốn không ảnh hưởng nhiều đến đại quân Bắc Ngu nhưng thập đại sát thủ Vân Khuyết Lâu ai nấy cũng đều sở hữu một thân khinh công tuyệt diệu, bay trong không trung nhẹ tựa cánh én.

Vì vậy, họ lợi dụng ưu thế này mà làm nhiễu loạn lòng quân, khiến cho Ngu quân cạn kiệt sức lực, như vậy thế vây hãm thành liền tự rã.

Chỉ là mệnh lệnh của Phan Hán Khanh truyền xuống, đám binh sĩ mặc dù sợ hãi nhưng vẫn đứng yên.

Qua chừng một nén hương, tốc độ ảo diệu của phi đội dần dần chậm lại.

Ngu quân lấy ưu thế số đông, lợi dụng sự tiếp đất lấy đà, lấy sức của nhóm hắc y nhân mà vây lại, khoá chặt từng tên hắc y nhân trong vòng vây.

Sát thủ Vân Khuyết Lâu không phải chỉ là hư danh, họ dùng một địch trăm, nhanh chóng xuyên thủng từng vòng vây.

Tuy nhiên, Ngu quân quá đông, sức họ cũng cạn dần, bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng phá từng vòng một.
Lý Ninh Ngọc nhìn thấy thủ hạ của mình bị tầng tầng lớp lớp Ngu quân vây lấy thì liền tiếp đất, thi triển trường kiếm trong tay giúp họ thoát thân.
Kiếm chiêu của nàng nhanh như sét đánh, lại nhẹ nhàng như gió mát phảng phất qua.

Những binh sĩ bị trường kiếm lướt qua không cảm thấy, đợi khi vạt áo trắng vụt qua một khoảng rất xa thì họ mới cảm thấy đau đớn, đến khi nhìn lại thì máu tươi tung toé, thất thanh kêu rên mà gục ngã.
"Lâu chủ." Một hắc y nam nhân từ đâu bay đến, hắn thở hổn hển quỳ xuống dưới chân Lý Ninh Ngọc: "Đã tìm thấy, hắn ở phía sau."
"Tốt! Tất cả theo sau yểm trợ ta.

Đợi đến khi ta bắt được người thì lập tức rút lui."
Lý Ninh Ngọc vừa hạ lệnh xong liền đạp vào vai một tên binh sĩ mượn lực tung người bay lên không trung.

Nàng vận chân khí đẩy nhanh tốc độ bay về phía sau đại quân.
Phan Hán Khanh nhìn thấy muội muội mình bay đi lập tức muốn đuổi theo, thế nhưng hắn cái gì cũng chưa kịp làm đã bị hắc y nam tử đi theo bên cạnh Lý Ninh Ngọc chặn lại.

Đao kiếm tương quan, Phan Hán Khanh nhất thời không thể thoát thân.
"Ngô Chí Quốc, ngươi thật to gan.

Nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra, hoàng thượng điều tra xuống, tất cả các ngươi đều sẽ phải chịu tội chết."
Trường kiếm sắc bén theo sự phẫn nộ của Phan Hán Khanh đâm tới.

Ngô Chí Quốc liền dùng thân đao to lớn của mình chặn lại, trường đao loé lên ánh sáng màu thiên thanh, Ngô Chí Quốc liền xoay đao, phá vỡ thế công của Phan Hán Khanh, trên môi nở nụ cười chế giễu.
"Người của Vân Khuyết Lâu trước giờ chỉ nghe theo mệnh lệnh tối cao của lâu chủ.

Phan tướng quân, đừng nhiều lời nữa."
......
Phía sau đại quân Bắc Ngu, Long Xuyên Phì Nguyên dẫn đầu đoàn Đông Doanh tử sĩ quan sát tình hình chiến trận.


Đôi mắt thâm trầm của hắn híp lại, thu hết tất cả vào đáy mắt, trong lòng lại âm thầm tính toán.
Một bóng trắng vụt qua, Long Xuyên Phì Nguyên còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã bị túm lên trên không, mà người bắt hắn ra tay nhanh như chớp, hắn còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã bị đánh ngất xỉu.
Đợi đến khi hắn tỉnh dậy thì sự ồn ào nơi chiến trường đã không còn, bản thân hắn đang nằm trên một bãi cỏ rộng lớn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trước mặt hắn là bạch y nữ tử tử, nàng nhắm mắt tĩnh toạ.

Hơi thở lạnh lẽo của nàng hoá thành một làn sương mù lượn lờ trong không khí, màn sương nhẹ nhẹ vây lấy nàng, làm cho nàng giây phút này tựa như thần nữ, khói bụi nhân gian không dám chạm vào nàng.
Long Xuyên Phì Nguyên từ từ đứng dậy, hắn âm thầm tiến tới chỗ nàng, tay nắm chặt đoản đao bên hông, sát khí phủ khắp đôi mắt diều hâu khát máu.
Đoản đao sắc bén được rút ra không một tiếng động, hắn siết chặt đao, chuẩn bị tiến nhập vào vùng hoạt động của đoản đao thì bỗng dưng đôi mắt của bạch y nữ tử mở ra.
Long Xuyên Phì Nguyên sững sờ, dừng lại mọi động tác, đối mặt với Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc hé mở bạc thần, gương mặt vẫn như cũ, xinh đẹp nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ: "Long Xuyên tướng quân, ngươi muốn giết ta?"
"Lý cô nương...!Lý lâu chủ, nàng đánh lén ta chẳng phải là có ý định muốn giết ta sao?"
"Nếu như ta muốn giết Long Xuyên tướng quân thì sớm đã một kiếm xẹt ngang cổ ngài rồi, hà tất giữ lại đoản đao bên hông ngài, chờ đợi ngài tỉnh lại mà phản công." Lý Ninh Ngọc đứng dậy, bình tĩnh nhìn Long Xuyên Phì Nguyên: "Sở dĩ ta đưa ngài tới đây là bởi vì trên chiến trường quá mức ồn ào, không tiện nói chuyện.

Mà chuyện ta sắp nói ra đây, ắt hẳn Long Xuyên tướng quân cũng không muốn bị kẻ khác nghe thấy."
"Nàng đã phản bội lại bọn họ, tất nhiên cũng còn là đồng minh của Đông Kỳ ta, nàng tìm ta làm gì?"
Lý Ninh Ngọc cong khoé môi, âm thanh phát ra lại lạnh lẽo hơn vài phần: "Long Xuyên tướng quân, ngài đang tìm một bức hoạ đồ!?"
"Hửm?" Long Xuyên Phì Nguyên thay đổi sắc mặt, hắn thu lại đoản đao, hứng thú nhìn Lý Ninh Ngọc: "Lý lâu chủ, làm sao nàng biết?"
"Ta không chỉ biết Long Xuyên tướng quân muốn tìm kiếm bức hoạ đồ đó, ta còn biết hiện giờ nó đang ở đâu?"
Long Xuyên Phì Nguyên khẽ cười ngạo mạn, hắn vuốt nhẹ chòm râu đen của mình: "Nếu Lý lâu chủ đã biết thì ta cũng không giấu giếm nàng làm gì.

Hoạ đồ đã ở trong tay ta, sau khi cuộc chiến này kết thúc, ta sẽ có được tất cả mọi thứ."
"Thật đáng tiếc, Long Xuyên tướng quân, ngươi chỉ tốn thêm thời gian mà thôi." Lý Ninh Ngọc lắc đầu, còn không quên nở một nụ cười giễu cợt.

Long Xuyên Phì Nguyên lập tức sững lại, hắn híp mắt nhìn nàng: "Lý lâu chủ, nàng nói vậy là ý gì?"
"Long Xuyên tướng quân, hoạ đồ trong tay ngài là giả.

Còn cái thật, e là trên đời này chỉ có một người duy nhất biết được nó ở đâu mà thôi."
"Sao lại có thể...!Bọn họ dám?"
Lý Ninh Ngọc mỉm cười, một nụ cười vô cùng chắc chắn: "Long Xuyên tướng quân tin cũng được, không tin cũng không sao.

Muốn phân biệt thật giả rất đơn giản, ngài chỉ cần lần theo những gì ghi chú trên hoạ đồ thì sẽ rõ."
"Hoạ đồ là thật hay là giả, tự ta có cách để giám chứng.


Nếu bọn họ dám lừa gạt ta..." Đôi mắt diều hâu của Long Xuyên Phì Nguyên dâng trào một luồng sát khí mãnh liệt: "Nàng vừa mới nói trên thế gian này vẫn có một người biết được hoạ đồ ở đâu, người đó là ai?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
"Tàng bảo đồ của Bắc Ngu tiên đế, Lý lâu chủ...!Nàng làm sao biết được?!!"
"Long Xuyên tướng quân có biết Bắc Ngu tiên đế vì sao đột ngột chết hay không? Mà trước khi chết, người cuối cùng ông ta nhìn thấy là ai không?"
"Trừ phi là nàng?" Long Xuyên Phì Nguyên cau mày.
"Nếu không phải là ta thì làm sao ta biết được hôm ấy tiên đế sẽ đi đâu mà lên kế hoạch ám sát?" Lý Ninh Ngọc rời khỏi tầm mắt giao phong với Long Xuyên Phì Nguyên, suy nghĩ tựa như trở về thời điểm tiên đế Bắc Ngu còn sống: "Năm đó, để có thể thuận lợi giết chết tiên đế, ta liền giả thân phận của một tú nữ trong đợt tuyển phi để nhập cung, quả nhiên như ta tính toán, tiên đế đã chú ý đến ta.

Nhưng bởi vì xung quanh ông ta có quá nhiều phi tần tranh sủng, vì vậy phải qua một khoảng thời gian ngắn ông ta mới có thể triệu ta lâm hạnh."
Lý Ninh Ngọc chậm rãi đi đến trước mặt Long Xuyên Phì Nguyên: "Nhân cơ hội đó, ta đã hạ dược vào trong rượu của ông ta, từ miệng của ông ta lấy được tung tích của tàng bảo đồ.

Sau khi lấy được tàng bảo đồ, ta chưa từng kể chuyện này cho kẻ nào nghe."
Long Xuyên Phì Nguyên liền cười mỉa mai: "Ta không nghĩ tới Lý lâu chủ cũng là loại người tham lam vật chất như hết thảy người trên thế gian này."
"Ta không quan tâm tàng bảo đồ có gì, ta muốn dùng nó làm bùa hộ mệnh cho mình.

Chẳng may ta hành thích thất bại, còn bị bắt giữ thì ta sẽ dùng nó để thương lượng giữ mạng của mình."
"Nếu đã là vậy thì hôm nay Lý lâu chủ đem mọi chuyện kể lại cho ta nghe là có ý gì?"
"Rất đơn giản, ta muốn ngài cầm chân Phan Hán Khanh ba ngày, trong ba ngày này tuyệt đối không để hắn động binh công thành.

Ta sẽ giao tàng bảo đồ thật sự cho ngài nhưng ngài phải đảm bảo với ta, từ nay về sau Đông Kỳ không được xen vào bất kì cuộc chiến nào giữa Nam U và Bắc Ngu.

"
"Ta làm sao biết, là họ gạt ta hay là nàng lừa ta?"
Lý Ninh Ngọc nhìn Long Xuyên Phì Nguyên, vô cùng tự tin mà đáp trả: "Mọi người đều nói Long Xuyên Phì Nguyên là đại tướng quân túc trí đa mưu nhất Đông Kỳ.

Là thật hay giả, ta tin ngài có thể phân định được."
"Nếu thật như lời Lý lâu chủ nói, vậy nàng cần cho ta chút thời gian để suy xét."
"Long Xuyên tướng quân, ngài không có nhiều thời gian đâu.

Nếu Phan Hán Khanh dừng tay thì ngài không có thiệt hại gì.

Nhưng nếu Vũ Quận thất thủ thì ngài vĩnh viễn cũng không bao giờ có được thứ mà ngài muốn."
Lý Ninh Ngọc mỉm cười thật sâu, sau đó xoay người bay đi.
Long Xuyên Phì Nguyên nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo quyết liệt, tâm trí liền chìm vào suy tư..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương