Lý Ninh Ngọc nhận ra có người đang đi theo mình.

Cô biết là ai.

Cô cũng muốn gặp mặt cô ta.

Đối diện với ánh mắt của Thẩm Lâm, hai người đứng lại trước cổng bệnh viện.
"Xin chào! Tôi là Thẩm Lâm, tôi..." Thẩm Lâm sờ lên chiếc mũ trong bộ tây trang của mình, giống như đang tuyên thệ chủ quyền, hơi nhếch môi, thân thiết hỏi thăm người trước mặt.
"Tôi biết." Lý Ninh Ngọc cắt ngang lời nói của Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm không ngờ người trước mặt trong xinh đẹp như vậy nhưng lại không lịch sự chút nào.
"Không biết tên của tiểu thư là gì nhỉ?" Thẩm Lâm vô cùng tò mò về người trước mặt.

Hôm đó, ký ức về hình ảnh miss Triệu chặn trước mặt người này mãi vẫn không ném đi được.

Tại sao cô lại ở bệnh viện? Miss Triệu lại còn che chở cho cô?
"Tôi họ Lý..." Lý Ninh Ngọc lạnh lùng trả lời.

Ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Lý?" Thế mà lại có cùng họ.

Chẳng lẽ bởi vì chuyện này sao? Trong lòng khó hiểu nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra chút thay đổi, vẫn thân thiết như cũ: "Lý tiểu thư, uống ly cà phê nhé?"
"Được..." Lý Ninh Ngọc cũng muốn trò chuyện với cô ta một chút.
Hương thơm trong quán cà phê đặt giữa thời đại này lại lộ ra chút khác biệt.

Mặc tây trang, uống cà phê chính là dáng vẻ của mấy tiểu thư danh môn.

Là một tiểu thư của nhà họ Thẩm đã lụn bại, cô ta thậm chí còn có chút mê luyến cảm giác này.
"Lý tiểu thư, không biết tình trạng của Hiểu Mộng như thế nào rồi?" Thẩm Lâm hỏi thăm.

Ánh mắt của cô ta có chút ưu thương nhàn nhạt, trông có vẻ không giống giả vờ quan tâm.
"Đã không sao rồi.

Dưỡng bệnh một khoảng thời gian là được." Cảm xúc của Lý Ninh Ngọc cũng không được bình tĩnh.


Cô không muốn tha thứ cho người ngồi trước mặt, cũng không muốn tìm hiểu người trước mặt.

Nhưng lúc này, Lý Ninh Ngọc lại càng không lộ ra cảm xúc của mình.
"Vậy thì tốt rồi." Thẩm Lâm thở phào một hơi: "Cậu ấy vốn dĩ là như vậy, làm chuyện gì cũng đều rất xúc động, không hề có dáng vẻ của con gái chút nào." Thẩm Lâm ra vẻ oán trách, làm như hiểu rất rõ về Cố Hiểu Mộng.
"..." Lý Ninh Ngọc khẽ nhấp một ngụm cà phê, không đưa ra bất cứ phản ứng gì.
"Lý tiểu thư quen biết Hiểu Mộng được bao lâu rồi?"
"Không lâu..."
"Không lâu?" Miệng của Lý Ninh Ngọc tựa như bị khóa lại.

Cô không muốn để cho người khác thám thính, như vậy khiến cho Thẩm Lâm cảm thấy không có chỗ xuống tay.
"Lý tiểu thư là người Hàng Châu à?"
"Thẩm tiểu thư, thật ra chúng ta đều có chuyện mà đối phương muốn biết, thẳng thắn một chút đi" Lý Ninh Ngọc đặt tách cà phê xuống, ánh mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, khiến cho người ta không rét mà run.
"Được, tôi thích sự sảng khoái này của Lý tiểu thư rồi đó." Lòng hiếu kỳ của Thẩm Lâm đối với người trước mặt quá nặng.

Phải nói là, từng người xuất hiện bên cạnh Cố Hiểu Mộng đều khiến cô ta tò mò.
"Cô tham dự vào buổi thấm vấn của Cố Hiểu Mộng à?" Lý Ninh Ngọc hỏi thẳng, ánh mắt có chút dao động khó diễn đạt thành lời.
"Ha ha, ai nói với cô vậy? Hiểu Mộng à? Cậu ấy nói chuyện này với cô à?" Thẩm Lâm có chút hoảng hốt.

Rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào mà lại có thể nói ra chuyện này?
"Cô cảm thấy thế nào?" Trông thì có vẻ như đang hỏi, Lý Ninh Ngọc biết người ngồi trước mặt căn bản không thể xác định được.
"Tôi...!không có..." Thẩm Lâm vừa định nói, lại nhìn về phía người ngồi trước mặt, thay đổi lời nói: "Tham dự thì thế nào?"
"..." Lý Ninh Ngọc không nói nữa.

Cái người trước mặt thật đáng chết.
Thẩm Lâm vẫn luôn cảm thấy người này hoàn toàn không có chút cảm xúc, thậm chí vào những lúc quan trọng thì lại im lặng, khiến cho cô ta có cảm giác như đánh vào bông gòn.
"Lý tiểu thư, không chỉ giống họ của người kia, mà ngay cả tính cách cũng tương đồng như vậy." Thẩm Lâm cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê.

Lý Ninh Ngọc khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
"Lý...!Ninh...!Ngọc.

Đừng nói với tôi cô không biết cái tên này nhé?" Thẩm Lâm chế giễu.
"Cố Hiểu Mộng không nói cho cô biết, dáng vẻ của tôi cũng rất giống à?" Gương mặt của Lý Ninh Ngọc không lộ rõ cảm xúc, uống cà phê.


Dáng vẻ cũng giống, khó trách miss Triệu lại che chở cho người trước mặt này, sợ bản thân tổn thương cô.

Thẩm Lâm thầm oán hận, ánh mắt nhìn về phía Lý Ninh Ngọc trở nên khác lạ.

Cô ta chán ghét người được Cố Hiểu Mộng quan tâm, lại càng ghét Lý Ninh Ngọc.
"Vẻ ngoài giống nhau thì thế nào, rốt cuộc vẫn là đồ thay thế của cô ta thôi." Thẩm Lâm cố ý khiêu khích Lý Ninh Ngọc.

Nhưng không hiểu sao người ngồi trước mặt một chút phản ứng cũng không có.
"Em ấy kêu tôi nói với cô: Năm đó, dưới gốc cây anh đào, tuổi nhỏ vô tri, dù sao cũng là cô thay đổi trước." Lý Ninh Ngọc phản đòn.

Đương nhiên, Cố Hiểu Mộng vẫn chưa tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ không cho phép Lý Ninh Ngọc gặp Thẩm Lâm.

Lý Ninh Ngọc từng nghe miss Triệu kể.

Lúc nhỏ, Thẩm Lâm và Cố Hiểu Mộng rất thân thiết, hay đóng vai dưới gốc cây anh đào, đọc sách, nói chuyện.

Ký ức lúc nhỏ có lẽ là chuyện hiện tại Thẩm Lâm không muốn nhắc đến nhất! Nhưng Lý Ninh Ngọc muốn nói, là do cô ta phụ lòng nàng.
"Cậu ấy tỉnh rồi? Cậu ấy kêu cô nói? Cô có tư cách gì?" Cuối cùng Thẩm Lâm đã phẫn nộ: "Cô nghĩ cô là ai? Cô cho rằng dáng vẻ của cô giống thì cô trong lòng cậu ấy sẽ có sự khác biệt à? Nực cười...!Cố Hiểu Mộng sớm đã chết ở Cầu Trang rồi.

Bây giờ, cậu ấy đối xử tốt với cô đều là giả thôi.

Cậu ấy là một cô gái, lại đi thích một người phụ nữ khác.

Rõ ràng có tiền, nhưng lại không cần tiền, rõ ràng có quyền, nhưng lại chẳng thích quyền.

Tự nghĩ rằng bản thân là đúng, là cao thượng, lại đi thích một người phụ nữ, không ngừng tìm thứ đồ thay thế, thực sự khiến cho người ta buồn nôn."
"Im miệng!" Lý Ninh Ngọc đột nhiên nổi giận.

Cô không cho phép người trước mặt nói về Cố Hiểu Mộng như vậy, cô ta không có tư cách.
"Tôi cứ muốn nói đó.

Không phải cô hỏi tôi có tham dự thẩm vấn không à? Tôi có tham dự, vậy thì thế nào! Chữ trên lưng cậu ấy là do tự tay tôi đóng dấu, tôi muốn cậu ấy mãi mãi mang theo dấu hiệu của tôi.


Không phải cậu ấy thích Lý Ninh Ngọc sao? Lại mang theo dấu ấn của người khác.

Tôi sẽ khiến cho Cố Hiểu Mộng đến chết cũng không có mặt mũi đi gặp cô ta!" Thẩm Dật Chi đã hoàn toàn chọc tức Lý Ninh Ngọc đang ngồi trước mặt.
Lý Ninh Ngọc đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, chĩa vào đầu của Thẩm Dật Chi: "Cô muốn giết tôi? Cô không dám."
"Đoàng..."
Lý Ninh Ngọc nổ súng không chút do dự, bắn vào bả vai của Thẩm Dật Chi: "A..."
Thẩm Dật Chi đau đớn nằm gục trên ghế.

Người xung quanh bởi vì tiếng súng nổ mà rối loạn cả lên.

Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa nâng khẩu súng lên, đặt ngay đỉnh đầu của Thẩm Dật Chi.

Thẩm Dật Chi chưa từng nghĩ đến việc người trước mắt vậy mà lại không chút do dự.

Họng súng đen ngòm, u ám, khiến cho người ta khiếp sợ.

Thẩm Dật Chi không muốn chết.

Từ đầu đến cuối, cô ta nghĩ mãi vẫn không ra tại sao cô lại có dũng khí để nổ súng, trước mặt nhiều người như vậy, nhưng cơn đau truyền đến từ bả vai lại không cho cô ta suy nghĩ.
Lý Ninh Ngọc chưa từng lỗ mãng như vậy.

Trí tuệ chính là vũ khí lớn nhất của cô, sở trường của cô là dùng trí tuệ của mình.

Cô có thể dùng rất nhiều cách, khiến cho Thẩm Dật Chi chết đi không một tiếng động.

Nhưng hôm qua, sau khi biết được những chuyện Cố Hiểu Mộng từng trải qua, cô không có cách nào khống chế được bản thân.

Cô muốn tự tay giải quyết Thẩm Dật Chi, không cần bất cứ thứ gì khác...!Thẳng thắn đối diện với người này.
"Em ấy tin tưởng cô...!cô có biết không? Cô là người duy nhất em ấy tin tưởng hoàn toàn." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc có chút run rấy.
Ngay cả Lý Ninh Ngọc cũng đã từng bị Cố Hiểu Mộng nghi ngờ, nhưng người bạn từ tấm bé này, Cố Hiểu Mộng lại chưa từng hoài nghi.

Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, Thẩm Dật Chi còn có thể bình an sống tiếp, kết hôn...!đây còn không phải là do Cố Hiểu Mộng thủ hạ lưu tình sao? Lý Ninh Ngọc vô cùng đau lòng.

Vì Hiểu Mộng của cô, đối với những người mà nàng quan tâm, mãi mãi cũng không thể xuống tay được.
"Tin tôi?" Đau đớn khiến cho Thẩm Dật Chi khó có thể khống chế bản thân, nhưng cô ta lại sợ người trước mặt sẽ thực sự giết mình: "Cô có biết nỗi tuyệt vọng nhất đối với một người là gì không? Chính là ban cho hi vọng rồi lại lấy đi mất! Cố Hiểu Mộng kia, nếu như thực sự đối xử tốt với tôi như vậy, sẽ không mỗi ngày đều uống say, kêu tên chị Ngọc của cậu ấy, sẽ không vào lúc uống say, nhận lầm tôi là cô ta.

Tôi là cái gì? Tôi cũng là người...!Cô ta có thể đối xử với tôi không tốt, nhưng cô ta đối xử tốt với tôi còn chẳng bằng đối với một người đã chết.

Đây là sự nhục mạ lớn nhất đối với tôi..."

Đố kị khiến con người lệch lạc.

Cái người lúc nhỏ bảo vệ trước mặt cô ta, cái người khi cô ta ở nơi xa vẫn không ngừng viết thư, cái người ngay giây phút xém chút nữa cô ta đã chết ở Thượng Hải thì đã từ trên trời giáng xuống cứu cô ta, thế mà lại đắm mình trong một người phụ nữ mang tên Lý Ninh Ngọc, lại còn là một người đã chết.

Ác ý của một người không phải đột ngột nảy sinh, không biết nguồn cơn, cô ta chán ghét Cố Hiểu Mộng.

Lúc đóng dấu lên người của Cố Hiểu Mộng, mùi thịt khét lan tràn xung quanh và tiếng hét tuyệt vọng của Cố Hiểu Mộng.

Chẳng hiểu tại sao hủy diệt Cố Hiểu Mộng lại khiến cho cô ta hưng phấn như vậy.
"Đoàng..."
Lý Ninh Ngọc lại bắn một phát súng lên bả vai còn lại của Thẩm Lâm.

Máu tươi của cô ta bắn lên tay áo của cô: "Thẩm Dật Chi, xuất phát từ sự tôn trọng dành cho sinh mệnh, tôi không giết cô..." Lý Ninh Ngọc thu súng lại, lạnh nhạt nói.
Thẩm Dật Chi nhìn người ở trước mặt hệt như một phán quan ma quỷ, lạnh lùng: "Hiểu Mộng không giết cô.

Tôi cũng sẽ không giết cô!"
Lý Ninh Ngọc cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cà phê đổ lên bả vai của Thẩm Dật Chi.

Cô ta không ngờ người trước mặt lại tàn nhẫn như vậy.

Cà phê ấm nóng mang theo hương cà phê và mùi máu tươi gay mũi, khiến cho người ta tuyệt vọng...
"Thẩm Dật Chi, rồi cô sẽ biết! Còn sống, chính là nỗi đau khổ lớn nhất của cô..." Giờ phút này, Lý Ninh Ngọc không giống Lý Ninh Ngọc, mà lại giống hệt như Cố Hiểu Mộng...!Một Cố Hiểu Mộng ra tay không chút lưu tình.
"Đừng nhúc nhích..." Rốt cuộc Lưu Khắc Thành cũng đã dẫn người đến quán cà phê.
"Lý quả phụ?" Lưu Khắc Thành ngạc nhiên, nhìn Lý Ninh Ngọc.
"Đã lâu không gặp..." Lý Ninh Ngọc lau đi vết máu dính trên tay áo.
"Cô còn sống..."
"Tôi muốn gặp Mitsui..." Lý Ninh Ngọc thẳng người, lạnh lùng nhìn Lưu Khắc Thành.
"Em sao rồi?" Lưu Khắc Thành đỡ vợ mình ngồi dậy: "Lý Ninh Ngọc, cô nổ súng?" Lưu Khắc Thành tức giận.
"Lý...!Ninh...!Ngọc." Đôi mắt của Thẩm Dật Chi trợn trừng, không biết là do bị đau hay bị dọa.
"Chỉ thu một chút tiền lời, gậy ông đập lưng ông thôi..." Sau đó nhìn về phía Thẩm Dật Chi, tràn đầy thương hại.
.---..

-.

-.--.- -.
Không hiểu sao lại thích chị Ngọc nóng tính, hở cái là rút súng bắn này ghê =))).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương