Ngọc Gỗ Định Ước
-
Chương 2
Ba ngày liên tiếp, Cố Minh Yên vẫn chưa tỉnh dậy, nhìn Mộc tiên sinh lại một bộ vân đạm phong khinh, bộ dáng định liệu kỹ lưỡng trước, mọi người biết nàng tính tình cổ quái, cũng không dám hỏi nhiều. Thần y thôi, cũng có kiêu ngạo của bản thân. Mà tiểu thư tuy không tỉnh, nhưng không tiếp tục chuyển biến xấu, đối với người Phỉ Thúy sơn trang mà nói, đây đã là hiện tượng tốt rồi.
Một ngày này, khi đó Mộc tiên sinh từ trong phòng đi ra, thấy công tử ngồi ở trong thiên sảnh, nàng ngớ ra một phen, lập tức dừng bước, tinh thần hoảng hốt nhìn hắn.
Ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào, lông mi công tử và môi đều bị nhuộm thành sắc vàng, toàn thân toát ra khí tức thanh quý văn nhã, cao cao tại thượng như vậy, không nhiễm bụi trần.
Liễu Diệp cau mày, ho nhẹ một cái. Công tử đang suy nghĩ, ngẩng đầu, thấy là nàng, liền mỉm cười.
Nàng vô lễ vũ nhục hắn, hắn lại nửa điểm cũng không để trong lòng. Nam nhân này... Nếu không phải cực kỳ dối trá, liền là giáo dục thật sự quá tốt, có thể so với thánh nhân.
Nghĩ tới đây, Mộc tiên sinh đi nhanh tới chỗ hắn, cúi đầu vừa thấy, thì ra là ánh mắt tập trung vào bàn cờ đang dang dở trên bàn trà.
Trên mặt Mộc tiên sinh nổi lên một chút biến hóa, theo dõi hắn chậm rãi nói: "Ngươi không biết chuyện lãng phí thời gian, sinh mệnh nhất trên đời này là đánh cờ sao?"
Công tử bật cười, "Làm sao có thể? Ván cờ nhiều thay đổi, giống như nhân sinh. Nhưng mà nắm giữ ván cờ, so với nắm giữ nhân sinh dễ dàng hơn nhiều."
Mộc tiên sinh nhìn bàn cờ kia vài lần, nói: "Nghe nói tài đánh cờ của ngươi rất cao, thiên hạ không có mấy người có thể đánh lại ngươi?"
Lần này Liễu Diệp thay hắn trả lời: "Đó là đương nhiên."
Mộc tiên sinh nghe vậy lạnh lùng cười, đỡ ghế dựa ngồi xuống, "Tới, ta với ngươi chơi."
Liễu Diệp đang muốn quát bảo ngưng lại, công tử đã nói trước: "Cầu còn không được. Ngươi là khách, mời nhận Bạch Tử."
Công tử cực nhanh hí khúc Liên Hoa Lạc (có máu mặt), Mộc tiên sinh lại hoàn toàn tương phản, mỗi bước tiếp theo đều phải suy xét thật lâu. Lúc bắt đầu Liễu Diệp thấy cực kì khinh thường, nữ nhân này cũng quá không biết lượng sức, cư nhiên dám tìm công tử so cờ, nhưng một lúc lâu sau, hắn càng xem càng là kinh hãi. Mộc tiên sinh bắt đầu thủ cực kỳ bình thường, nhìn qua không hề có lực sát thương, càng về sau, mỗi một bước đi đều biểu hiện tuyệt đại uy lực, hoàn hoàn đan xen, đều là thế thế bức người.
Mặt trời ngã về tây, mà ván cờ này đã chơi hơn hai canh giờ (1canh=2 giờ), công tử tốc độ cũng chậm lại, hắn ngẩng đầu, chống lại Mộc tiên sinh ánh mắt đen láy, thán phục nói: "Cao minh, cao minh vô cùng..."
"Ngươi còn chưa thua, bàn cờ này còn có thể hạ."
Công tử cười, "Muốn thắng ta? Không dễ dàng." Hắn trước sau như một khiêm tốn, chỉ có những lời này thoáng lộ ra ngạo khí.
Nhưng mà Mộc tiên sinh nghe xong, ánh mắt lại biến sáng, tựa hồ có chút vui sướng.
Trời đã tối sầm, bọn thị nữ tiến vào đốt đèn lên, cũng không dám kêu hai người đang chìm đắm trong ván cờ đi ăn cơm. Cứ như vậy, ba canh giờ lại trôi qua, ánh trăng đã nhô lên cao, Mộc tiên sinh bỗng nhiên nói: "Mệt mỏi quá."
Công tử than dài, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, "Tuy mệt, nhưng thật sự đáng. thật lâu rồi ta chưa có vui vẻ như vậy!"
Mộc tiên sinh dừng ở trước mặt hắn, nhàn nhạt mà nói: "Ngươi không có bằng hữu sao?"
Công tử giật mình, giữa lông mày lộ ra thần sắc tiêu điều.
Bị nàng nói trúng rồi. Cho dù hắn nổi tiếng, cho dù hắn được người người kính ngưỡng, nhưng chỗ càng cao càng lạnh. Ai dám làm bằng hữu với hắn? Người nào muốn làm bằng hữu với hắn?
Mộc tiên sinh đè lại bàn cờ nói: "Bất hạ."
"Vì sao? Vẫn chưa kết thúc."
"Ngày mai tiếp tục đi. Hiện tại ta rất đói."
Bị nàng vừa nói như vậy, công tử mới nhớ tới hai người cũng chưa ăn cơm chiều, quả nhiên bụng đói đã kêu vang, vừa định gọi người, Mộc tiên sinh lại nói: "Đã khuya, bọn hạ nhân đều đã đi ngủ."
Công tử hổ thẹn mà nói: "Vậy không nên làm phiền bọn họ nữa."
"Nếu ngươi không ngại - -" Mộc tiên sinh dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia quẫn bách, "Ta đi làm một ít thức ăn tới, như thế nào?"
"Ngươi?" Không thể trách hắn thất lễ, hắn thật sự ngoài ý muốn.
Mộc tiên sinh đứng lên, "Chớ quên, ta là nữ nhân. Nữ nhân đều biết nấu ăn." Dứt lời xoay người rời đi.
Trên một bên hành lang treo đèn lồng, ánh đèn rơi xuống, kéo dài bóng lưng của nàng. Công tử nhìn bóng lưng kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết.
"Nếu một nữ nhân đồng ý xuống bếp nấu cơm cho một người nam nhân ăn, đây đại biểu gì?" Hắn lầm bầm lầu bầu một câu.
Bất ngờ đằng sau vang lên câu trả lời: "Nếu nữ nhân này là Mộc tiên sinh, thì mọi thứ đều sẽ không có ý nghĩa."
Công tử quay đầu lại, thấy Liễu Diệp sau lưng hắn, sờ sờ chóp mũi cười khổ nói: "Không có biện pháp, cuối cùng ta có chút tự mình đa tình."
Liễu Diệp cũng nhìn phương hướng nàng rời đi, từ từ mà nói: "Mặc kệ nói như thế nào, nữ nhân này... Khiến người ta rất giật mình."
Không bao lâu sau, Mộc tiên sinh liền quay lại, người còn chưa tới, hương thơm đã tới trước rồi.
Thơm quá! Công tử và Liễu Diệp nhìn nhau, bỗng nhiên cảm giác muốn ăn. Xem ra nữ nhân này chẳng những chơi cờ tốt, đồ ăn cũng làm rất ngon.
Mộc tiên sinh đặt đồ ăn và nước canh lên bàn, Liễu Diệp đẩy công tử qua, tầm mắt hai người đang nhìn cá nấu đậu và thịt thỏ xào tỏi trên bàn chợt ngẩn ra.
Thấy sắc mặt hai người khác thường, Mộc tiên sinh nhíu lông mày nói: "Làm sao vậy?"
Liễu Diệp trầm giọng nói: "Công tử không ăn tỏi, cũng không thể ăn cay, ăn cay sẽ nôn."
Sắc mặt Mộc tiên sinh nhất thời trở nên trắng bệch, giống như nghe một tin tức động trời.
Công tử liếc Liễu Diệp một cái, trách cứ hắn lắm lời, vội vàng đưa đũa ra nói: "Không sao, ăn một chút không có gì đáng ngại." Chiếc đũa của hắn còn chưa vươn đến bàn, Mộc tiên sinh đột nhiên hất hết thức ăn trên bàn và nước canh xuống đất, chỉ nghe một trận loảng xoảng, mảnh vỡ và thức ăn nằm hỗn độn trên mặt đất.
Công tử ngớ ra, Liễu Diệp cũng ngớ ra - - không dự đoán được tính khí của nàng đúng là lớn như vậy.
Mộc tiên sinh nhìn công tử, ánh mắt cực kỳ cổ quái, phi thường oán hận, cũng phi thường thê lương.
Trong lòng công tử căng thẳng, vội vàng nói: "Mộc tiên sinh, ta không phải cố ý..."
Liễu Diệp thở dài: "Tuy công tử không ăn tỏi và ớt, nhưng ta ăn được, hất hết đi như vậy, thật sự là đáng tiếc. Những thứ này đồ ăn này nhìn qua rất ngon."
Mộc tiên sinh đứng một hồi lâu, mới thở sâu, khi đó đối mặt với hắn đã khôi phục trấn định, "Vậy hiện tại ngươi thích ăn cái gì?"
Công tử lưu ý đến hai chữ 'hiện tại' trong lời của nàng, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, hắn trầm ngâm, ngẩng đầu nói: "Vừa rồi đã phụ ý tốt của Mộc tiên sinh, hiện tại muốn ta bày tỏ lòng xin lỗi như thế nào?"
"Có ý tứ gì?" Mộc tiên sinh còn chưa hiểu, Liễu Diệp nhưng nhất thời phản ứng kịp, lộ ra biểu tình kinh ngạc nhìn công tử.
Công tử mỉm cười, "Lần này, liền do ta xuống bếp, để cảm tạ các ngươi đã thức suốt đêm cùng ta."
Hắn muốn xuống bếp?!
Lúc này, đến phiên Mộc tiên sinh không dám tin.
"Kỳ thật không chỉ nữ nhân, có một số nam nhân cũng biết nấu ăn." Công tử đẩy xe lăn xoay người rời đi, Liễu Diệp lập tức một tấc cũng không rời hắn.
Hành lang dài u tĩnh, có gió thổi nhẹ, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ bao phủ ánh mắt của Mộc tiên sinh, mà lại có vài phần ướt át. Thân thể nàng bỗng nhiên chấn động, che miệng, vài tơ máu dọc theo khe hở chảy ra nhỏ giọt, khiến ngực đau đớn thoáng bình ổn, nàng mở tay mình ra, tụ huyết trên tay đã dần dần thành màu đen.
Không ngờ... Không được sao? Chỉ vài ngày như vậy, hoặc mấy tháng, đã kiên trì không được sao?
Không, không tin! Mộc tiên sinh ngẩng đầu nhìn trời, một chữ một chữ trầm giọng nói: "Ta không tin, ta không tin ta sẽ thua bởi ngươi! Ông trời, ngươi muốn ta chết, ta không chết. Rất khó khắn ta mới đợi được cơ hội này, nếu như sau này có thua, ta chết cũng không nhắm mắt!"
Đúng vậy, nàng chờ cơ hội này lâu lắm rồi.
Đợi ước chừng sáu năm.
Mui xe chậm rãi dừng lại trước cửa son, người đánh xe vươn người một cái. Nhẹ đứng ở trước mặt người giữ cửa, bàn tay lấy từ trong người ra một tờ thiếp mời nói: "Liễu Thành Đại công tử Diệp Mộ Phong đặc biệt tới bái kiến."
Thị vệ trước cửa vội vàng thối lui, cung nghênh xe ngựa đi vào, nhưng thấy bốn con ngựa trắng kia nghiêm chỉnh huấn luyện, ngoan ngoãn đi theo người dẫn đường ở đi phía trước, tới trước tiền sảnh, cũng không cần người thét to, tự động dừng lại.
Cố Vũ Thành cười bước nhanh nghênh đón nói: "Cuối cùng cũng đến, lại trễ vài ngày, hoa cúc cũng đã rụng mất rồi!"
Cửa xe mở ra, hai đồng tử (trẻ con) đỡ một nam tử áo trắng từ từ đi xuống,sắc mặt hắn trắng xanh, còn đang nhẹ nhàng ho khan, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm, hơn nữa đôi mắt, đen tuyền sáng long lanh, tràn ngập cơ trí.
Người này tiếng tăm lừng lẫy bệnh công tử Diệp Mộ Phong, khi hắn mười tuổi, các đại phu kết luận hắn sống không quá 15; khi hắn mười lăm tuổi, các đại phu kết luận hắn sống không quá 20; hiện tại hắn đã gần đến 30, lại vẫn còn sống, sinh mệnh ngoan cường, thành tựu trong chốn giang hồ lại rất truyền kỳ.
"Có Vô Song công tử và hai vị Cố công tử mời, ta sao dám không đến?" Diệp Mộ Phong nhẹ nhàng cười, được hai đồng tử đỡ vào tiền sảnh.
Cố Vũ Thành cao hứng nói: "Vậy càng tốt, gió thu nổi lên, cá Lư và rau rút đúng là thơm ngon, với tay nghề công tử, đúng là cực phẩm thiên hạ rồi!"
"Công tử thiên tư thông tuệ, làm cái gì cũng đều xuất sắc."
Cố Vũ thành nói xong lời này suy sụp cúi mặt, thở dài: "Nhưng, ta tưởng vốn không có người nào hoàn mỹ, ít nhất hắn không biết thổi tiêu, hôm trước ai ngờ lần đầu hắn đụng vào tiêu, lại thổi ra một khúc Phượng Hoàng đài, ngươi nói có thể tin hay không? Có người vi học nghệ mà mất bao nhiêu năm, có người lại thiên phú dị năng không học tự thông."
Diệp Mộ Phong kinh ngạc nói: "Công tử thổi tiêu?"
"Không thể tưởng được đúng không?" Cố Vũ Thành cười khổ, "Là Mộc tiên sinh kia xui khiến..."
"A, các ngươi mời được Mộc tiên sinh?"
"Nói đến chuyện này, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, sao ngươi biết được Mộc tiên sinh kia y thuật cao minh?"
Diệp Mộ Phong nói: "Nhắc tới cũng là kỳ ngộ, sáu năm trước ta đi ngang qua Mi Sơn tật cũ phát tác, sinh mệnh bị đe dọa, không nghĩ tới trên núi lại có một vị cao nhân ẩn cư, may mắn hắn cứu trợ, mới bảo trụ được sinh mệnh này. Nhưng hắn tính cách quái dị, sau khi trở về, ta sai người mang nhiều lễ vật tới tặng, đều bị hắn từ chối ngoài cửa. Nghe nói Cố đại tiểu thư bị quái bệnh, nên nhớ tới hắn."
Cố Vũ Thành cau mày, lẩm bẩm: "Lại nhìn không ra... Nữ nhân này tác phong làm việc nhìn qua có chỗ quỷ dị, nói nàng có tâm địa từ bi như vậy, thật sự là bảo người làm sao tin được..." '
Diệp Mộ Phong hếch mày lên nói: "Cái gì? Nữ nhân?"
"Mộc tiên sinh không phải nữ nhân sao? Ngươi nói một nữ nhân lại dùng cái tên như vậy, không phải quỷ dị thì là cái gì?"
Diệp Mộ Phong vô cùng chấn kinh nhìn hắn, nói: "Nhưng - - Mộc tiên sinh không phải nữ nhân!"
"Cái gì? Ngươi xác định?" Cố Vũ Thành lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Diệp Mộ Phong than dài, kiên định hồi đáp: "Mộc tiên sinh sở dĩ tên là Mộc tiên sinh, là vì trên mặt hắn mang theo một cái mặt nạ bằng gỗ. Tuy ta chưa gặp mặt, nhưng thân hình hắn, tay của hắn, giọng nói hắn, rõ ràng là nam nhân, mà nếu ta không đoán sai, hắn còn là đệ nhất cao thủ."
Mày Cố Vũ Thành từ từ khóa lại, qua rất lâu, âm âm u u mà nói: "Như thế xem ra, chúng ta cần mời vị 'Mộc tiên sinh' này tới nói chuyện chút."
Hình ảnh phản chiếu trong nước, nổi lên mênh mông một mảnh, quay trở lại trên giấy, sáng loáng ngời ngời.
Công tử nhìn chữ trên giấy, tán thưởng nói: "Ta vẫn cho là chữ viết của ngươi như đao, không nghĩ tới ngươi còn có thể viết đến mềm mại uyển chuyển như vậy."
Mộc tiên sinh khẽ cong khóe miệng, tay nâng bút, lại tuyệt nhiên hai kiểu chữ khác nhau.
"Mễ Nam Cung Thục đơn thuần thiếp." Công tử nói.
Ánh mắt Mộc tiên sinh linh động, lại viết.
"Âu Dương Tuần chín thành cung."
Mộc tiên sinh đơn giản viết, nàng viết, công tử liền đọc lên, một cái viết một cái nói, đúng là không chút nào sai. Sau cùng, bên môi Mộc tiên sinh mỉm cười, nhẹ nhàng khẽ cúi "Thải Tang Tử" ba chữ. Công tử sững sờ nhìn nó, qua rất lâu mới thở dài một tiếng nói: "Đây là chữ của ta. Nếu không phải chính mắt gặp ngươi viết ra, ta còn tưởng rằng là ta viết."
Tay Mộc tiên sinh cầm bút lông nghiêng đầu liếc hắn. Mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên công tử nhìn thấy vẻ mặt của Mộc tiên sinh ôn nhu như vậy, không biết vì sao, trong lòng hơi hơi động, "Thật sự là khó có thể tin, ta nghĩ ngươi chỉ là thần y, hóa ra lại là một tài nữ."
"Ngươi không biết là ta cố ý khoe khoang sao?"
"Nếu như ngươi cố ý khoe khoang, sao đến bây giờ vẫn chưa có tiếng tăm gì trên giang hồ?"
"Có lẽ, đó là ta khinh thường mua danh chuộc tiếng như ngươi." Mộc tiên sinh mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng là trêu ghẹo.
Công tử nghe vậy không khỏi cười khổ, "Đâu phải lỗi của ta. Vì sao lần này ngươi lại ra tay tương hộ?"
Mộc tiên sinh nhìn hắn, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi: "Công tử, ngươi có vui vẻ không?"
Công tử hơi run sợ một phen, không có trả lời. Mộc tiên sinh khẩn căng (khẩn trương+căng thẳng) theo dõi hắn, một mắt sâu không thấy đáy, "Ngươi thích sống như bây giờ sao?"
"Thâm ý khác trong lời nói của ngươi, trong lúc này ta không biết nên trả lời như thế nào."
Mộc tiên sinh than nhẹ nói: "Thẳng thắn như vậy, thật làm người hỏi như ta cảm thấy xấu hổ."
Vì thế hai người cùng cười vui vẻ.
Từ sau ngày chơi cờ đó, quan hệ giữa hắn và nàng có sự tháy đổi, công tử phát hiện Mộc tiên sinh học thức cực kỳ uyên bác, cầm kỳ thư họa tinh thông thiên văn không chỗ nào không tinh, có thể nói, trừ bỏ nàng không biết võ công, cơ hồ không có gì nàng không biết.
Trên đời sao có người thông minh như vậy? Tài văn chương của nàng khiến hắn thuyết phục, hắn với nàng trở lên thân thiết không cần nói cũng hiểu ý nhau. Hai ngày này ở chung, hai người như tri giao nhiều năm thưởng văn, xem họa, phẩm thư, luận cờ, từ thiên văn cho tới địa lý không chỗ nào không nói chuyện, mà hảo cảm đối với nàng cũng tăng thêm một phần. Tựa hồ trên trời biết hắn tịch mịch, cho nên đặc biệt an bài một người như vậy tới bên cạnh hắn, thật sự là may mắn!
Mộc tiên sinh cầm một tấm giấy Tuyên Thành, bút phong bắt đầu tùy ý du tẩu, vừa viết vừa nói: "Kỳ thật có một vấn đề ta thật lâu trước đây vẫn muốn biết, không biết ngươi có thể giải đáp nghi hoặc này của ta hay không?"
"Mộc tiên sinh thỉnh giảng."
"Giang hồ danh người yêu ngươi nhiều như vậy, vì sao ngươi chỉ chọn Cố Minh Yên làm vợ?" Mộc tiên sinh ngẩng đầu, biểu tình lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lại rất sáng, "Ngươi yêu nàng sao?"
Vấn đề của nàng tuy ngoài ý muốn, nhưng công tử lại không thấy nó đường đột, hắn nghĩ một lát, đáp: "Ta cảm thấy trên người nàng có một chút tính chất đặc biệt, phi thường hấp dẫn ta."
"A...?"
"Không biết vì sao, lần đầu tiên ta thấy ánh mắt nàng, cả người tựa như rơi vào một giấc mộng, cảnh trong mơ phi thường ôn nhu, ấm áp, ta một mực tìm kiếm, nhưng đều không có tìm được. Nàng cực kỳ kiêu ngạo, cũng cực kỳ tùy hứng, tất cả mọi người nói tính tình của nàng không tốt, nhưng ở trong mắt ta, lại cảm thấy thật đáng yêu, bộ dáng bình hoa của nàng, ta cũng cảm thấy đẹp... Ta nghĩ, đây là động tâm, cho nên ta chọn nàng."
Công tử đáp xong, nhìn về phía Mộc tiên sinh, phát hiện ánh mắt nàng càng trở nên đen, cũng càng thâm trầm.
"Còn nữa không? Ta muốn nghe chi tiết, có thể nói cho ta nghe không?"
Công tử phát hiện khi đó nàng nói mềm mại như vậy, hắn liền căn bản không đành lòng cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của nàng.
"Kỳ thật cũng không cần nhiều lý do. Tại sau khi hai chân ta bị phế một đoạn thời gian rất dài tinh thần trở lên sa sút, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp xúc. Có một ngày ta ra khỏi phòng, nàng đứng ở đình viện dưới một gốc cây mai, hoàn toàn không giống ngày thường bày ra bộ mặt được nuông chiều, ánh mắt phi thường ôn nhu, cũng phi thường đau thương. Nàng nói với ta: 'Nếu ngươi không chịu đối xử tốt với bản thân thì hãy để ta đến đối xử tốt với ngươi.' " Công tử nói đến chỗ này cười nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: "Người có đôi khi cực kỳ dễ cảm động. Câu nói kia đối với ta có lực ảnh hưởng thật sự quá lớn, ta không thể chống cự."
Mộc tiên sinh gục đầu xuống, hắn nhìn không tới biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn thấy nàng cầm bút, nổi lên một trận run rẩy, sau cùng bút lông từ ngón tay rơi xuống, lăn trên mặt đất.
"Mộc tiên sinh?"
Mộc tiên sinh cả người chấn kinh, đột nhiên ngẩng đầu, "Cái gì?"
"Ngươi - - làm sao vậy?"
"Công tử..." Mộc tiên sinh gọi hắn, đợi hắn nhìn nàng, ánh mắt của nàng lại lùi bước, "Nếu, ta là nói nếu, ta trị không hết bệnh cho Cố đại tiểu thư, cứu không được nàng, ngươi... Có thể hận ta hay không?"
Công tử có chút kinh ngạc, "Vì sao?"
"Ngươi trả lời ta, sẽ, hay là không?"
Công tử than nhẹ nói: "Như vậy, số mệnh vậy. Thiên mệnh không thể cưỡng cầu, ta sao có thể trách ngươi? Ngươi tận lực rồi."
"Như thế nếu... Ta không có tận lực?" Giọng nói Mộc tiên sinh bỗng nhiên trở nên phi thường cổ quái.
Công tử ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, thấy trên mặt nàng trắng thuần hiện lên thần sắc phức tạp, giống như thăm dò giống như nghiêm túc giống như thống khổ lại giống như tà ác.
Nàng không phải dạng nữ nhân này! Công tử bỗng nhiên ý thức được điểm này.
Ngay từ đầu nàng xuất hiện, liền mang theo ba phần khinh thường và không có ý tốt, đến Phỉ Thúy sơn trang hành sự lại càng quỷ dị dị thường, khó phân thiện ác. Chẳng lẽ nàng căn bản là không muốn cứu Minh Yên? Chẳng lẽ nàng thật sự có ý đồ không tốt? Trong lúc này, trong đầu xoẹt qua vô số ý niệm.
Đúng lúc này, một thanh âm phá tan tĩnh lặng: "Công tử, Mộc tiên sinh, Thiếu trang chủ cho mời nhị vị tới tiền sảnh, có việc thương lượng."
Công tử quay đầu, gặp một gia phó chắp tay đứng ở ngoài đình, Mộc tiên sinh lập tức khôi phục thành đạm mạc, đi trước đi ra ngoài.
Một trận gió tới, thổi bay trang giấy trên bàn đá, rơi xuống mặt đất, vừa lúc rơi vào bên chân hắn. Trên giấy, đúng là một bài thơ Tần Phong.
"Khi bỉ thần phong, úc bỉ bắc lâm.
Vị kiến quân tử, ưu tâm khâm khâm.
Như hà như hà? Vong ngã thực đa!
Sơn hữu bao lịch, thấp hữu lục bác.
Vị kiến quân tử. Ưu tâm mỹ nhạc.
Như hà như hà? Vong ngã thực đa!
Sơn hữu bao lệ, thấp hữu thụ kiện.
Vị kiến quân tử, ưu tâm như túy.
Như hà như hà? Vong ngã thực đa!"
Mộc tiên sinh vừa bước vào đại đường, liền cảm giác được một tia dị thường. Liễu Diệp phụ giúp công tử cũng tiến vào sau, sau bình phong truyện tới tiếng ho khan nhẹ nhàng, Cố Vũ Thành và một người chậm rãi mà ra, nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng mà cười.
Mộc tiên sinh thấy Diệp Mộ Phong, sắc mặt nhất thời đại biến.
"Như thế nào? Diệp huynh, vị này liền là Mộc tiên sinh sao?"
Diệp Mộ Phong nhìn cũng không nhìn nàng, cả người đều đã giống như ngây dại, Cố Vũ Thành chậm chạp không chiếm được trả lời của hắn, lại hỏi một lần. Một màn quỷ dị này rơi vào trong mắt của công tử, trong lòng chìm nổi trôi giạt, cũng không biết là vui hay buồn.
Lúc trước sở dĩ mời Diệp Mộ Phong tới đây, chính là vì hắn đối với Mộc tiên sinh sinh lòng nghi ngờ, muốn xác định một phen, nhưng mà mấy ngày ở chung, mặc dù có xung đột, nhưng kính trọng nàng có tài lại thương nàng yếu đuối, một nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ, tính cách kỳ quái một chút cũng có thể tha thứ, bất tri bất giác mà lại thành thói quen có nàng làm bạn.
Thói quen này thật sự là đáng sợ, im hơi lặng tiếng mà tới không hề dự triệu.
Mộc tiên sinh bỗng nhiên xoay người, Cố Vũ Thành đưa ánh mắt, nhất thời có vài người thị vệ "Bốp" địa đóng cửa lại, ngăn lại đường đi.
"Đã muốn đi rồi hả? Mộc tiên sinh – a..., không đúng, có lẽ ta nên hỏi ngươi một câu – ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Vũ Thành đi đến trước mặt nàng, giận tái mặt nói, "Nếu không nói thật, cũng đừng trách ta không khách khí."
Mộc tiên sinh không nhìn hắn, quay đầu nhìn công tử, ánh mắt lóe ra tựa hồ nói ra suy nghĩ của nàng, nhưng chung quy cũng không nói gì.
Công tử than nhẹ một tiếng, ôn nhu hỏi: "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
"Ta..." Nàng gục đầu xuống, thân thể run rẩy, giống lá thu rụng bay theo gió, cơ hồ đứng không nổi, ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt nóng bỏng, sáng rực, như muốn xuyên thấu linh hồn của người, công tử chạm đến ánh mắt như vậy, trong lòng đột nhiên đau xót.
Nàng đột nhiên bắt lấy tay công tử, vội vàng mà nói: "Nói cho ta biết! Nói cho ta biết..."
"Nói cho ngươi cái gì?"
"Ngươi - - ngươi - -" Trong mắt Mộc tiên sinh dần dần hiện lên lệ quang, biểu tình vô cùng đau thương, "Thân là người nối nghiệp một trong võ lâm Tam Đại Thánh Địa Thanh Nghiễn Thai, thế nhân ngưỡng mộ xưng là công tử, gia thế hiển hách tôn sùng địa vị lại có hôn thê như hoa, sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao!"
Nàng hỏi liên tiếp ba lần, người trong phòng nghe được đều chấn kinh.
Cố Vũ Thành mày rậm, nhất thời giận dữ, "Ta biết nữ nhân ngươi tiếp cận công tử là có dụng tâm kín đáo, thì ra đã sớm tính toán muốn cướp đoạt với muội muội ta, làm sao có thể có nữ nhân da mặt dày như vậy, ngươi không xấu hổ sao?"
Nghe tiếng mắng của hắn, sắc mặt công tử trắng bệch, thẳng tắp nhìn Mộc tiên sinh, nhưng nói không nên lời.
Vì thế nước mắt rốt cuộc chịu không nổi sức nặng, từng giọt rơi xuống, Mộc tiên sinh nửa quỳ trước xe lăn của hắn, nhìn lên mặt hắn, nghẹn ngào nói: "Không thể sao? Nói cho ta biết, không thể sao?"
"Vì sao..." Công tử rốt cuộc lên tiếng, thanh âm vô cùng mê mang, "Vì sao? Ta nghĩ ngươi..."
Cửa tiền sảnh bỗng nhiên mở ra, Sử Hoài vội vàng chạy vào, gặp cảnh tượng trong sảnh liền ngớ ra một phen, nhưng lập tức nói: "Công tử, đại tiểu thư tỉnh rồi, kiên trì muốn gặp ngươi!"
Cố Minh Yên tỉnh rồi?!
Thật sự là sóng trước chưa bình, sóng sau lại nổi, mọi người lại là cả kinh.
Công tử đang ở chần chờ, trên tay lại truyền đến một trận đau nhức, nguyên lai là mộc tiên sinh nắm chặt tay hắn, liên móng tay đều đã cơ hồ khảm nhập của hắn nhục trung.
"Đừng..." Nàng cầu xin, "Đừng đi..."
Cố Vũ thành đi tới nhất bả ném ra tay nàng, Mộc tiên sinh không biết võ công, nhất thời cả người ngã trên mặt đất, sợi tóc tán loạn, khó nén chật vật.
"Minh Yên muốn gặp ngươi." Cố Vũ Thành nhìn chằm chằm công tử, nhắc nhở hắn người nào mới đúng là người hắn nên quan tâm.
Ánh mắt Mộc tiên sinh phát lạnh, biểu tình trong nháy mắt trở nên lạnh, nàng cắn môi dưới, lạnh lùng thốt: "Nếu hiện tại ngươi đi ra khỏi cái cửa này, sau này sẽ không còn được gặp lại ta."
Cố Vũ Thành cười nhạo, "Ngươi mà cũng dám uy hiếp? Ngươi cho ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Mộc tiên sinh nhìn chằm chằm công tử, nói ra từng chữ một, "Ngươi nói, ta là ai?"
Sử Hoài sốt ruột nói: "Công tử, đại tiểu thư còn đang chờ,khí sắc nàng thật không tốt, tùy thời đều có khả năng hôn mê!"
Công tử nghe vậy không do dự lập tức xoay người, xoay xe lăn đi ra ngoài, tâm loạn thành một mảnh. Một loại bối rối trước nay chưa có lan khắp toàn thân, căn bản không thể suy nghĩ hành vi chính mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Nữ nhân này, vì sao vừa gặp phải nữ nhân này, tất cả bình tĩnh hắn tự nắm giữ đều đã tan rã?
Mộc tiên sinh nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt thâm sâu hoàn toàn bể vỡ hết.
Cố Vũ Thành không lưu tình chút nào châm chọc nói: "Hiện tại ngươi nên chết tâm đi? Ngươi cũng không soi gương nhìn xem bộ dáng chính mình, người không ra người quỷ không ra quỷ, lại dám nghĩ tranh với muội muội của ta, hừ, không biết lượng sức!"
Người không ra người quỷ không ra quỷ? Mộc tiên sinh nghe thế lại nở nụ cười, vừa cười vừa đứng lên, bộ dáng nhìn qua phi thường đáng sợ.
Cố Vũ Thành không khỏi lui về phía sau một bước, "Uy, ngươi đừng giả ngây giả dại nữa..."
Đúng lúc này, hồn Diệp Mộ Phong vẫn bay trên không trung bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Ta nhớ tới tới! Ngươi là nàng! Ngươi là nàng!"
Cố Vũ Thành vội vàng quay đầu, "Nàng là ai?"
Mộc tiên sinh ngừng cười, mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Ánh mắt Diệp Mộ Phong trở nên phi thường thương tiếc đau khổ, cũng khó hiểu, hắn trầm giọng nói: "Bảy năm qua, mỗi khi hồi tưởng phong thái cô nương ngày xưa, cũng bái phục nàng. Thiên hạ, ta thán phục chỉ có ba người, một là Hiên Viên lão nhân Thanh Nghiễn Thai, một là Lão Lạc Long Quân phiêu bạt kia, người còn lại là cô nương. Nhưng tại sao ngươi tiều tụy và gầy yếu đến vây?"
Trong mắt Mộc tiên sinh nổi lên một chút mê ly.
Cố Vũ Thành nghe Liễu Thành Đại công tử tôn sùng nữ nhân này như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Tới cùng nàng là ai?"
"Tài tử thiên hạ, độc lĩnh phong tao; một khúc Phượng Hoàng, viết tẫn trần gian, mũ Kinh Hoa." Diệp Mộ Phong chậm rãi nói, "Bây giờ ngươi còn không nhớ tới nàng là ai chăng?"
Cố Vũ thành nhất thời trừng to mắt, quá sợ hãi, "Tiễn... Tụy... Ngọc?!"
Hắn chẳng thể nghĩ tới, người đứng ở trước mặt hắn gầy trơ cả xương tính tình quái dị giả mạo Mộc tiên sinh, vậy mà lại là tài nữ đẹ nhất thiên hạ Tiễn Tụy Ngọc năm đó!
Một ngày này, khi đó Mộc tiên sinh từ trong phòng đi ra, thấy công tử ngồi ở trong thiên sảnh, nàng ngớ ra một phen, lập tức dừng bước, tinh thần hoảng hốt nhìn hắn.
Ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào, lông mi công tử và môi đều bị nhuộm thành sắc vàng, toàn thân toát ra khí tức thanh quý văn nhã, cao cao tại thượng như vậy, không nhiễm bụi trần.
Liễu Diệp cau mày, ho nhẹ một cái. Công tử đang suy nghĩ, ngẩng đầu, thấy là nàng, liền mỉm cười.
Nàng vô lễ vũ nhục hắn, hắn lại nửa điểm cũng không để trong lòng. Nam nhân này... Nếu không phải cực kỳ dối trá, liền là giáo dục thật sự quá tốt, có thể so với thánh nhân.
Nghĩ tới đây, Mộc tiên sinh đi nhanh tới chỗ hắn, cúi đầu vừa thấy, thì ra là ánh mắt tập trung vào bàn cờ đang dang dở trên bàn trà.
Trên mặt Mộc tiên sinh nổi lên một chút biến hóa, theo dõi hắn chậm rãi nói: "Ngươi không biết chuyện lãng phí thời gian, sinh mệnh nhất trên đời này là đánh cờ sao?"
Công tử bật cười, "Làm sao có thể? Ván cờ nhiều thay đổi, giống như nhân sinh. Nhưng mà nắm giữ ván cờ, so với nắm giữ nhân sinh dễ dàng hơn nhiều."
Mộc tiên sinh nhìn bàn cờ kia vài lần, nói: "Nghe nói tài đánh cờ của ngươi rất cao, thiên hạ không có mấy người có thể đánh lại ngươi?"
Lần này Liễu Diệp thay hắn trả lời: "Đó là đương nhiên."
Mộc tiên sinh nghe vậy lạnh lùng cười, đỡ ghế dựa ngồi xuống, "Tới, ta với ngươi chơi."
Liễu Diệp đang muốn quát bảo ngưng lại, công tử đã nói trước: "Cầu còn không được. Ngươi là khách, mời nhận Bạch Tử."
Công tử cực nhanh hí khúc Liên Hoa Lạc (có máu mặt), Mộc tiên sinh lại hoàn toàn tương phản, mỗi bước tiếp theo đều phải suy xét thật lâu. Lúc bắt đầu Liễu Diệp thấy cực kì khinh thường, nữ nhân này cũng quá không biết lượng sức, cư nhiên dám tìm công tử so cờ, nhưng một lúc lâu sau, hắn càng xem càng là kinh hãi. Mộc tiên sinh bắt đầu thủ cực kỳ bình thường, nhìn qua không hề có lực sát thương, càng về sau, mỗi một bước đi đều biểu hiện tuyệt đại uy lực, hoàn hoàn đan xen, đều là thế thế bức người.
Mặt trời ngã về tây, mà ván cờ này đã chơi hơn hai canh giờ (1canh=2 giờ), công tử tốc độ cũng chậm lại, hắn ngẩng đầu, chống lại Mộc tiên sinh ánh mắt đen láy, thán phục nói: "Cao minh, cao minh vô cùng..."
"Ngươi còn chưa thua, bàn cờ này còn có thể hạ."
Công tử cười, "Muốn thắng ta? Không dễ dàng." Hắn trước sau như một khiêm tốn, chỉ có những lời này thoáng lộ ra ngạo khí.
Nhưng mà Mộc tiên sinh nghe xong, ánh mắt lại biến sáng, tựa hồ có chút vui sướng.
Trời đã tối sầm, bọn thị nữ tiến vào đốt đèn lên, cũng không dám kêu hai người đang chìm đắm trong ván cờ đi ăn cơm. Cứ như vậy, ba canh giờ lại trôi qua, ánh trăng đã nhô lên cao, Mộc tiên sinh bỗng nhiên nói: "Mệt mỏi quá."
Công tử than dài, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, "Tuy mệt, nhưng thật sự đáng. thật lâu rồi ta chưa có vui vẻ như vậy!"
Mộc tiên sinh dừng ở trước mặt hắn, nhàn nhạt mà nói: "Ngươi không có bằng hữu sao?"
Công tử giật mình, giữa lông mày lộ ra thần sắc tiêu điều.
Bị nàng nói trúng rồi. Cho dù hắn nổi tiếng, cho dù hắn được người người kính ngưỡng, nhưng chỗ càng cao càng lạnh. Ai dám làm bằng hữu với hắn? Người nào muốn làm bằng hữu với hắn?
Mộc tiên sinh đè lại bàn cờ nói: "Bất hạ."
"Vì sao? Vẫn chưa kết thúc."
"Ngày mai tiếp tục đi. Hiện tại ta rất đói."
Bị nàng vừa nói như vậy, công tử mới nhớ tới hai người cũng chưa ăn cơm chiều, quả nhiên bụng đói đã kêu vang, vừa định gọi người, Mộc tiên sinh lại nói: "Đã khuya, bọn hạ nhân đều đã đi ngủ."
Công tử hổ thẹn mà nói: "Vậy không nên làm phiền bọn họ nữa."
"Nếu ngươi không ngại - -" Mộc tiên sinh dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia quẫn bách, "Ta đi làm một ít thức ăn tới, như thế nào?"
"Ngươi?" Không thể trách hắn thất lễ, hắn thật sự ngoài ý muốn.
Mộc tiên sinh đứng lên, "Chớ quên, ta là nữ nhân. Nữ nhân đều biết nấu ăn." Dứt lời xoay người rời đi.
Trên một bên hành lang treo đèn lồng, ánh đèn rơi xuống, kéo dài bóng lưng của nàng. Công tử nhìn bóng lưng kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết.
"Nếu một nữ nhân đồng ý xuống bếp nấu cơm cho một người nam nhân ăn, đây đại biểu gì?" Hắn lầm bầm lầu bầu một câu.
Bất ngờ đằng sau vang lên câu trả lời: "Nếu nữ nhân này là Mộc tiên sinh, thì mọi thứ đều sẽ không có ý nghĩa."
Công tử quay đầu lại, thấy Liễu Diệp sau lưng hắn, sờ sờ chóp mũi cười khổ nói: "Không có biện pháp, cuối cùng ta có chút tự mình đa tình."
Liễu Diệp cũng nhìn phương hướng nàng rời đi, từ từ mà nói: "Mặc kệ nói như thế nào, nữ nhân này... Khiến người ta rất giật mình."
Không bao lâu sau, Mộc tiên sinh liền quay lại, người còn chưa tới, hương thơm đã tới trước rồi.
Thơm quá! Công tử và Liễu Diệp nhìn nhau, bỗng nhiên cảm giác muốn ăn. Xem ra nữ nhân này chẳng những chơi cờ tốt, đồ ăn cũng làm rất ngon.
Mộc tiên sinh đặt đồ ăn và nước canh lên bàn, Liễu Diệp đẩy công tử qua, tầm mắt hai người đang nhìn cá nấu đậu và thịt thỏ xào tỏi trên bàn chợt ngẩn ra.
Thấy sắc mặt hai người khác thường, Mộc tiên sinh nhíu lông mày nói: "Làm sao vậy?"
Liễu Diệp trầm giọng nói: "Công tử không ăn tỏi, cũng không thể ăn cay, ăn cay sẽ nôn."
Sắc mặt Mộc tiên sinh nhất thời trở nên trắng bệch, giống như nghe một tin tức động trời.
Công tử liếc Liễu Diệp một cái, trách cứ hắn lắm lời, vội vàng đưa đũa ra nói: "Không sao, ăn một chút không có gì đáng ngại." Chiếc đũa của hắn còn chưa vươn đến bàn, Mộc tiên sinh đột nhiên hất hết thức ăn trên bàn và nước canh xuống đất, chỉ nghe một trận loảng xoảng, mảnh vỡ và thức ăn nằm hỗn độn trên mặt đất.
Công tử ngớ ra, Liễu Diệp cũng ngớ ra - - không dự đoán được tính khí của nàng đúng là lớn như vậy.
Mộc tiên sinh nhìn công tử, ánh mắt cực kỳ cổ quái, phi thường oán hận, cũng phi thường thê lương.
Trong lòng công tử căng thẳng, vội vàng nói: "Mộc tiên sinh, ta không phải cố ý..."
Liễu Diệp thở dài: "Tuy công tử không ăn tỏi và ớt, nhưng ta ăn được, hất hết đi như vậy, thật sự là đáng tiếc. Những thứ này đồ ăn này nhìn qua rất ngon."
Mộc tiên sinh đứng một hồi lâu, mới thở sâu, khi đó đối mặt với hắn đã khôi phục trấn định, "Vậy hiện tại ngươi thích ăn cái gì?"
Công tử lưu ý đến hai chữ 'hiện tại' trong lời của nàng, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, hắn trầm ngâm, ngẩng đầu nói: "Vừa rồi đã phụ ý tốt của Mộc tiên sinh, hiện tại muốn ta bày tỏ lòng xin lỗi như thế nào?"
"Có ý tứ gì?" Mộc tiên sinh còn chưa hiểu, Liễu Diệp nhưng nhất thời phản ứng kịp, lộ ra biểu tình kinh ngạc nhìn công tử.
Công tử mỉm cười, "Lần này, liền do ta xuống bếp, để cảm tạ các ngươi đã thức suốt đêm cùng ta."
Hắn muốn xuống bếp?!
Lúc này, đến phiên Mộc tiên sinh không dám tin.
"Kỳ thật không chỉ nữ nhân, có một số nam nhân cũng biết nấu ăn." Công tử đẩy xe lăn xoay người rời đi, Liễu Diệp lập tức một tấc cũng không rời hắn.
Hành lang dài u tĩnh, có gió thổi nhẹ, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ bao phủ ánh mắt của Mộc tiên sinh, mà lại có vài phần ướt át. Thân thể nàng bỗng nhiên chấn động, che miệng, vài tơ máu dọc theo khe hở chảy ra nhỏ giọt, khiến ngực đau đớn thoáng bình ổn, nàng mở tay mình ra, tụ huyết trên tay đã dần dần thành màu đen.
Không ngờ... Không được sao? Chỉ vài ngày như vậy, hoặc mấy tháng, đã kiên trì không được sao?
Không, không tin! Mộc tiên sinh ngẩng đầu nhìn trời, một chữ một chữ trầm giọng nói: "Ta không tin, ta không tin ta sẽ thua bởi ngươi! Ông trời, ngươi muốn ta chết, ta không chết. Rất khó khắn ta mới đợi được cơ hội này, nếu như sau này có thua, ta chết cũng không nhắm mắt!"
Đúng vậy, nàng chờ cơ hội này lâu lắm rồi.
Đợi ước chừng sáu năm.
Mui xe chậm rãi dừng lại trước cửa son, người đánh xe vươn người một cái. Nhẹ đứng ở trước mặt người giữ cửa, bàn tay lấy từ trong người ra một tờ thiếp mời nói: "Liễu Thành Đại công tử Diệp Mộ Phong đặc biệt tới bái kiến."
Thị vệ trước cửa vội vàng thối lui, cung nghênh xe ngựa đi vào, nhưng thấy bốn con ngựa trắng kia nghiêm chỉnh huấn luyện, ngoan ngoãn đi theo người dẫn đường ở đi phía trước, tới trước tiền sảnh, cũng không cần người thét to, tự động dừng lại.
Cố Vũ Thành cười bước nhanh nghênh đón nói: "Cuối cùng cũng đến, lại trễ vài ngày, hoa cúc cũng đã rụng mất rồi!"
Cửa xe mở ra, hai đồng tử (trẻ con) đỡ một nam tử áo trắng từ từ đi xuống,sắc mặt hắn trắng xanh, còn đang nhẹ nhàng ho khan, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm, hơn nữa đôi mắt, đen tuyền sáng long lanh, tràn ngập cơ trí.
Người này tiếng tăm lừng lẫy bệnh công tử Diệp Mộ Phong, khi hắn mười tuổi, các đại phu kết luận hắn sống không quá 15; khi hắn mười lăm tuổi, các đại phu kết luận hắn sống không quá 20; hiện tại hắn đã gần đến 30, lại vẫn còn sống, sinh mệnh ngoan cường, thành tựu trong chốn giang hồ lại rất truyền kỳ.
"Có Vô Song công tử và hai vị Cố công tử mời, ta sao dám không đến?" Diệp Mộ Phong nhẹ nhàng cười, được hai đồng tử đỡ vào tiền sảnh.
Cố Vũ Thành cao hứng nói: "Vậy càng tốt, gió thu nổi lên, cá Lư và rau rút đúng là thơm ngon, với tay nghề công tử, đúng là cực phẩm thiên hạ rồi!"
"Công tử thiên tư thông tuệ, làm cái gì cũng đều xuất sắc."
Cố Vũ thành nói xong lời này suy sụp cúi mặt, thở dài: "Nhưng, ta tưởng vốn không có người nào hoàn mỹ, ít nhất hắn không biết thổi tiêu, hôm trước ai ngờ lần đầu hắn đụng vào tiêu, lại thổi ra một khúc Phượng Hoàng đài, ngươi nói có thể tin hay không? Có người vi học nghệ mà mất bao nhiêu năm, có người lại thiên phú dị năng không học tự thông."
Diệp Mộ Phong kinh ngạc nói: "Công tử thổi tiêu?"
"Không thể tưởng được đúng không?" Cố Vũ Thành cười khổ, "Là Mộc tiên sinh kia xui khiến..."
"A, các ngươi mời được Mộc tiên sinh?"
"Nói đến chuyện này, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, sao ngươi biết được Mộc tiên sinh kia y thuật cao minh?"
Diệp Mộ Phong nói: "Nhắc tới cũng là kỳ ngộ, sáu năm trước ta đi ngang qua Mi Sơn tật cũ phát tác, sinh mệnh bị đe dọa, không nghĩ tới trên núi lại có một vị cao nhân ẩn cư, may mắn hắn cứu trợ, mới bảo trụ được sinh mệnh này. Nhưng hắn tính cách quái dị, sau khi trở về, ta sai người mang nhiều lễ vật tới tặng, đều bị hắn từ chối ngoài cửa. Nghe nói Cố đại tiểu thư bị quái bệnh, nên nhớ tới hắn."
Cố Vũ Thành cau mày, lẩm bẩm: "Lại nhìn không ra... Nữ nhân này tác phong làm việc nhìn qua có chỗ quỷ dị, nói nàng có tâm địa từ bi như vậy, thật sự là bảo người làm sao tin được..." '
Diệp Mộ Phong hếch mày lên nói: "Cái gì? Nữ nhân?"
"Mộc tiên sinh không phải nữ nhân sao? Ngươi nói một nữ nhân lại dùng cái tên như vậy, không phải quỷ dị thì là cái gì?"
Diệp Mộ Phong vô cùng chấn kinh nhìn hắn, nói: "Nhưng - - Mộc tiên sinh không phải nữ nhân!"
"Cái gì? Ngươi xác định?" Cố Vũ Thành lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Diệp Mộ Phong than dài, kiên định hồi đáp: "Mộc tiên sinh sở dĩ tên là Mộc tiên sinh, là vì trên mặt hắn mang theo một cái mặt nạ bằng gỗ. Tuy ta chưa gặp mặt, nhưng thân hình hắn, tay của hắn, giọng nói hắn, rõ ràng là nam nhân, mà nếu ta không đoán sai, hắn còn là đệ nhất cao thủ."
Mày Cố Vũ Thành từ từ khóa lại, qua rất lâu, âm âm u u mà nói: "Như thế xem ra, chúng ta cần mời vị 'Mộc tiên sinh' này tới nói chuyện chút."
Hình ảnh phản chiếu trong nước, nổi lên mênh mông một mảnh, quay trở lại trên giấy, sáng loáng ngời ngời.
Công tử nhìn chữ trên giấy, tán thưởng nói: "Ta vẫn cho là chữ viết của ngươi như đao, không nghĩ tới ngươi còn có thể viết đến mềm mại uyển chuyển như vậy."
Mộc tiên sinh khẽ cong khóe miệng, tay nâng bút, lại tuyệt nhiên hai kiểu chữ khác nhau.
"Mễ Nam Cung Thục đơn thuần thiếp." Công tử nói.
Ánh mắt Mộc tiên sinh linh động, lại viết.
"Âu Dương Tuần chín thành cung."
Mộc tiên sinh đơn giản viết, nàng viết, công tử liền đọc lên, một cái viết một cái nói, đúng là không chút nào sai. Sau cùng, bên môi Mộc tiên sinh mỉm cười, nhẹ nhàng khẽ cúi "Thải Tang Tử" ba chữ. Công tử sững sờ nhìn nó, qua rất lâu mới thở dài một tiếng nói: "Đây là chữ của ta. Nếu không phải chính mắt gặp ngươi viết ra, ta còn tưởng rằng là ta viết."
Tay Mộc tiên sinh cầm bút lông nghiêng đầu liếc hắn. Mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tiên công tử nhìn thấy vẻ mặt của Mộc tiên sinh ôn nhu như vậy, không biết vì sao, trong lòng hơi hơi động, "Thật sự là khó có thể tin, ta nghĩ ngươi chỉ là thần y, hóa ra lại là một tài nữ."
"Ngươi không biết là ta cố ý khoe khoang sao?"
"Nếu như ngươi cố ý khoe khoang, sao đến bây giờ vẫn chưa có tiếng tăm gì trên giang hồ?"
"Có lẽ, đó là ta khinh thường mua danh chuộc tiếng như ngươi." Mộc tiên sinh mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng là trêu ghẹo.
Công tử nghe vậy không khỏi cười khổ, "Đâu phải lỗi của ta. Vì sao lần này ngươi lại ra tay tương hộ?"
Mộc tiên sinh nhìn hắn, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi: "Công tử, ngươi có vui vẻ không?"
Công tử hơi run sợ một phen, không có trả lời. Mộc tiên sinh khẩn căng (khẩn trương+căng thẳng) theo dõi hắn, một mắt sâu không thấy đáy, "Ngươi thích sống như bây giờ sao?"
"Thâm ý khác trong lời nói của ngươi, trong lúc này ta không biết nên trả lời như thế nào."
Mộc tiên sinh than nhẹ nói: "Thẳng thắn như vậy, thật làm người hỏi như ta cảm thấy xấu hổ."
Vì thế hai người cùng cười vui vẻ.
Từ sau ngày chơi cờ đó, quan hệ giữa hắn và nàng có sự tháy đổi, công tử phát hiện Mộc tiên sinh học thức cực kỳ uyên bác, cầm kỳ thư họa tinh thông thiên văn không chỗ nào không tinh, có thể nói, trừ bỏ nàng không biết võ công, cơ hồ không có gì nàng không biết.
Trên đời sao có người thông minh như vậy? Tài văn chương của nàng khiến hắn thuyết phục, hắn với nàng trở lên thân thiết không cần nói cũng hiểu ý nhau. Hai ngày này ở chung, hai người như tri giao nhiều năm thưởng văn, xem họa, phẩm thư, luận cờ, từ thiên văn cho tới địa lý không chỗ nào không nói chuyện, mà hảo cảm đối với nàng cũng tăng thêm một phần. Tựa hồ trên trời biết hắn tịch mịch, cho nên đặc biệt an bài một người như vậy tới bên cạnh hắn, thật sự là may mắn!
Mộc tiên sinh cầm một tấm giấy Tuyên Thành, bút phong bắt đầu tùy ý du tẩu, vừa viết vừa nói: "Kỳ thật có một vấn đề ta thật lâu trước đây vẫn muốn biết, không biết ngươi có thể giải đáp nghi hoặc này của ta hay không?"
"Mộc tiên sinh thỉnh giảng."
"Giang hồ danh người yêu ngươi nhiều như vậy, vì sao ngươi chỉ chọn Cố Minh Yên làm vợ?" Mộc tiên sinh ngẩng đầu, biểu tình lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lại rất sáng, "Ngươi yêu nàng sao?"
Vấn đề của nàng tuy ngoài ý muốn, nhưng công tử lại không thấy nó đường đột, hắn nghĩ một lát, đáp: "Ta cảm thấy trên người nàng có một chút tính chất đặc biệt, phi thường hấp dẫn ta."
"A...?"
"Không biết vì sao, lần đầu tiên ta thấy ánh mắt nàng, cả người tựa như rơi vào một giấc mộng, cảnh trong mơ phi thường ôn nhu, ấm áp, ta một mực tìm kiếm, nhưng đều không có tìm được. Nàng cực kỳ kiêu ngạo, cũng cực kỳ tùy hứng, tất cả mọi người nói tính tình của nàng không tốt, nhưng ở trong mắt ta, lại cảm thấy thật đáng yêu, bộ dáng bình hoa của nàng, ta cũng cảm thấy đẹp... Ta nghĩ, đây là động tâm, cho nên ta chọn nàng."
Công tử đáp xong, nhìn về phía Mộc tiên sinh, phát hiện ánh mắt nàng càng trở nên đen, cũng càng thâm trầm.
"Còn nữa không? Ta muốn nghe chi tiết, có thể nói cho ta nghe không?"
Công tử phát hiện khi đó nàng nói mềm mại như vậy, hắn liền căn bản không đành lòng cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của nàng.
"Kỳ thật cũng không cần nhiều lý do. Tại sau khi hai chân ta bị phế một đoạn thời gian rất dài tinh thần trở lên sa sút, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp xúc. Có một ngày ta ra khỏi phòng, nàng đứng ở đình viện dưới một gốc cây mai, hoàn toàn không giống ngày thường bày ra bộ mặt được nuông chiều, ánh mắt phi thường ôn nhu, cũng phi thường đau thương. Nàng nói với ta: 'Nếu ngươi không chịu đối xử tốt với bản thân thì hãy để ta đến đối xử tốt với ngươi.' " Công tử nói đến chỗ này cười nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: "Người có đôi khi cực kỳ dễ cảm động. Câu nói kia đối với ta có lực ảnh hưởng thật sự quá lớn, ta không thể chống cự."
Mộc tiên sinh gục đầu xuống, hắn nhìn không tới biểu tình của nàng, chỉ có thể nhìn thấy nàng cầm bút, nổi lên một trận run rẩy, sau cùng bút lông từ ngón tay rơi xuống, lăn trên mặt đất.
"Mộc tiên sinh?"
Mộc tiên sinh cả người chấn kinh, đột nhiên ngẩng đầu, "Cái gì?"
"Ngươi - - làm sao vậy?"
"Công tử..." Mộc tiên sinh gọi hắn, đợi hắn nhìn nàng, ánh mắt của nàng lại lùi bước, "Nếu, ta là nói nếu, ta trị không hết bệnh cho Cố đại tiểu thư, cứu không được nàng, ngươi... Có thể hận ta hay không?"
Công tử có chút kinh ngạc, "Vì sao?"
"Ngươi trả lời ta, sẽ, hay là không?"
Công tử than nhẹ nói: "Như vậy, số mệnh vậy. Thiên mệnh không thể cưỡng cầu, ta sao có thể trách ngươi? Ngươi tận lực rồi."
"Như thế nếu... Ta không có tận lực?" Giọng nói Mộc tiên sinh bỗng nhiên trở nên phi thường cổ quái.
Công tử ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, thấy trên mặt nàng trắng thuần hiện lên thần sắc phức tạp, giống như thăm dò giống như nghiêm túc giống như thống khổ lại giống như tà ác.
Nàng không phải dạng nữ nhân này! Công tử bỗng nhiên ý thức được điểm này.
Ngay từ đầu nàng xuất hiện, liền mang theo ba phần khinh thường và không có ý tốt, đến Phỉ Thúy sơn trang hành sự lại càng quỷ dị dị thường, khó phân thiện ác. Chẳng lẽ nàng căn bản là không muốn cứu Minh Yên? Chẳng lẽ nàng thật sự có ý đồ không tốt? Trong lúc này, trong đầu xoẹt qua vô số ý niệm.
Đúng lúc này, một thanh âm phá tan tĩnh lặng: "Công tử, Mộc tiên sinh, Thiếu trang chủ cho mời nhị vị tới tiền sảnh, có việc thương lượng."
Công tử quay đầu, gặp một gia phó chắp tay đứng ở ngoài đình, Mộc tiên sinh lập tức khôi phục thành đạm mạc, đi trước đi ra ngoài.
Một trận gió tới, thổi bay trang giấy trên bàn đá, rơi xuống mặt đất, vừa lúc rơi vào bên chân hắn. Trên giấy, đúng là một bài thơ Tần Phong.
"Khi bỉ thần phong, úc bỉ bắc lâm.
Vị kiến quân tử, ưu tâm khâm khâm.
Như hà như hà? Vong ngã thực đa!
Sơn hữu bao lịch, thấp hữu lục bác.
Vị kiến quân tử. Ưu tâm mỹ nhạc.
Như hà như hà? Vong ngã thực đa!
Sơn hữu bao lệ, thấp hữu thụ kiện.
Vị kiến quân tử, ưu tâm như túy.
Như hà như hà? Vong ngã thực đa!"
Mộc tiên sinh vừa bước vào đại đường, liền cảm giác được một tia dị thường. Liễu Diệp phụ giúp công tử cũng tiến vào sau, sau bình phong truyện tới tiếng ho khan nhẹ nhàng, Cố Vũ Thành và một người chậm rãi mà ra, nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng mà cười.
Mộc tiên sinh thấy Diệp Mộ Phong, sắc mặt nhất thời đại biến.
"Như thế nào? Diệp huynh, vị này liền là Mộc tiên sinh sao?"
Diệp Mộ Phong nhìn cũng không nhìn nàng, cả người đều đã giống như ngây dại, Cố Vũ Thành chậm chạp không chiếm được trả lời của hắn, lại hỏi một lần. Một màn quỷ dị này rơi vào trong mắt của công tử, trong lòng chìm nổi trôi giạt, cũng không biết là vui hay buồn.
Lúc trước sở dĩ mời Diệp Mộ Phong tới đây, chính là vì hắn đối với Mộc tiên sinh sinh lòng nghi ngờ, muốn xác định một phen, nhưng mà mấy ngày ở chung, mặc dù có xung đột, nhưng kính trọng nàng có tài lại thương nàng yếu đuối, một nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ, tính cách kỳ quái một chút cũng có thể tha thứ, bất tri bất giác mà lại thành thói quen có nàng làm bạn.
Thói quen này thật sự là đáng sợ, im hơi lặng tiếng mà tới không hề dự triệu.
Mộc tiên sinh bỗng nhiên xoay người, Cố Vũ Thành đưa ánh mắt, nhất thời có vài người thị vệ "Bốp" địa đóng cửa lại, ngăn lại đường đi.
"Đã muốn đi rồi hả? Mộc tiên sinh – a..., không đúng, có lẽ ta nên hỏi ngươi một câu – ngươi rốt cuộc là ai?" Cố Vũ Thành đi đến trước mặt nàng, giận tái mặt nói, "Nếu không nói thật, cũng đừng trách ta không khách khí."
Mộc tiên sinh không nhìn hắn, quay đầu nhìn công tử, ánh mắt lóe ra tựa hồ nói ra suy nghĩ của nàng, nhưng chung quy cũng không nói gì.
Công tử than nhẹ một tiếng, ôn nhu hỏi: "Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
"Ta..." Nàng gục đầu xuống, thân thể run rẩy, giống lá thu rụng bay theo gió, cơ hồ đứng không nổi, ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt nóng bỏng, sáng rực, như muốn xuyên thấu linh hồn của người, công tử chạm đến ánh mắt như vậy, trong lòng đột nhiên đau xót.
Nàng đột nhiên bắt lấy tay công tử, vội vàng mà nói: "Nói cho ta biết! Nói cho ta biết..."
"Nói cho ngươi cái gì?"
"Ngươi - - ngươi - -" Trong mắt Mộc tiên sinh dần dần hiện lên lệ quang, biểu tình vô cùng đau thương, "Thân là người nối nghiệp một trong võ lâm Tam Đại Thánh Địa Thanh Nghiễn Thai, thế nhân ngưỡng mộ xưng là công tử, gia thế hiển hách tôn sùng địa vị lại có hôn thê như hoa, sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao? Sẽ yêu ta sao!"
Nàng hỏi liên tiếp ba lần, người trong phòng nghe được đều chấn kinh.
Cố Vũ Thành mày rậm, nhất thời giận dữ, "Ta biết nữ nhân ngươi tiếp cận công tử là có dụng tâm kín đáo, thì ra đã sớm tính toán muốn cướp đoạt với muội muội ta, làm sao có thể có nữ nhân da mặt dày như vậy, ngươi không xấu hổ sao?"
Nghe tiếng mắng của hắn, sắc mặt công tử trắng bệch, thẳng tắp nhìn Mộc tiên sinh, nhưng nói không nên lời.
Vì thế nước mắt rốt cuộc chịu không nổi sức nặng, từng giọt rơi xuống, Mộc tiên sinh nửa quỳ trước xe lăn của hắn, nhìn lên mặt hắn, nghẹn ngào nói: "Không thể sao? Nói cho ta biết, không thể sao?"
"Vì sao..." Công tử rốt cuộc lên tiếng, thanh âm vô cùng mê mang, "Vì sao? Ta nghĩ ngươi..."
Cửa tiền sảnh bỗng nhiên mở ra, Sử Hoài vội vàng chạy vào, gặp cảnh tượng trong sảnh liền ngớ ra một phen, nhưng lập tức nói: "Công tử, đại tiểu thư tỉnh rồi, kiên trì muốn gặp ngươi!"
Cố Minh Yên tỉnh rồi?!
Thật sự là sóng trước chưa bình, sóng sau lại nổi, mọi người lại là cả kinh.
Công tử đang ở chần chờ, trên tay lại truyền đến một trận đau nhức, nguyên lai là mộc tiên sinh nắm chặt tay hắn, liên móng tay đều đã cơ hồ khảm nhập của hắn nhục trung.
"Đừng..." Nàng cầu xin, "Đừng đi..."
Cố Vũ thành đi tới nhất bả ném ra tay nàng, Mộc tiên sinh không biết võ công, nhất thời cả người ngã trên mặt đất, sợi tóc tán loạn, khó nén chật vật.
"Minh Yên muốn gặp ngươi." Cố Vũ Thành nhìn chằm chằm công tử, nhắc nhở hắn người nào mới đúng là người hắn nên quan tâm.
Ánh mắt Mộc tiên sinh phát lạnh, biểu tình trong nháy mắt trở nên lạnh, nàng cắn môi dưới, lạnh lùng thốt: "Nếu hiện tại ngươi đi ra khỏi cái cửa này, sau này sẽ không còn được gặp lại ta."
Cố Vũ Thành cười nhạo, "Ngươi mà cũng dám uy hiếp? Ngươi cho ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Mộc tiên sinh nhìn chằm chằm công tử, nói ra từng chữ một, "Ngươi nói, ta là ai?"
Sử Hoài sốt ruột nói: "Công tử, đại tiểu thư còn đang chờ,khí sắc nàng thật không tốt, tùy thời đều có khả năng hôn mê!"
Công tử nghe vậy không do dự lập tức xoay người, xoay xe lăn đi ra ngoài, tâm loạn thành một mảnh. Một loại bối rối trước nay chưa có lan khắp toàn thân, căn bản không thể suy nghĩ hành vi chính mình rốt cuộc là đúng hay sai.
Nữ nhân này, vì sao vừa gặp phải nữ nhân này, tất cả bình tĩnh hắn tự nắm giữ đều đã tan rã?
Mộc tiên sinh nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt thâm sâu hoàn toàn bể vỡ hết.
Cố Vũ Thành không lưu tình chút nào châm chọc nói: "Hiện tại ngươi nên chết tâm đi? Ngươi cũng không soi gương nhìn xem bộ dáng chính mình, người không ra người quỷ không ra quỷ, lại dám nghĩ tranh với muội muội của ta, hừ, không biết lượng sức!"
Người không ra người quỷ không ra quỷ? Mộc tiên sinh nghe thế lại nở nụ cười, vừa cười vừa đứng lên, bộ dáng nhìn qua phi thường đáng sợ.
Cố Vũ Thành không khỏi lui về phía sau một bước, "Uy, ngươi đừng giả ngây giả dại nữa..."
Đúng lúc này, hồn Diệp Mộ Phong vẫn bay trên không trung bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Ta nhớ tới tới! Ngươi là nàng! Ngươi là nàng!"
Cố Vũ Thành vội vàng quay đầu, "Nàng là ai?"
Mộc tiên sinh ngừng cười, mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Ánh mắt Diệp Mộ Phong trở nên phi thường thương tiếc đau khổ, cũng khó hiểu, hắn trầm giọng nói: "Bảy năm qua, mỗi khi hồi tưởng phong thái cô nương ngày xưa, cũng bái phục nàng. Thiên hạ, ta thán phục chỉ có ba người, một là Hiên Viên lão nhân Thanh Nghiễn Thai, một là Lão Lạc Long Quân phiêu bạt kia, người còn lại là cô nương. Nhưng tại sao ngươi tiều tụy và gầy yếu đến vây?"
Trong mắt Mộc tiên sinh nổi lên một chút mê ly.
Cố Vũ Thành nghe Liễu Thành Đại công tử tôn sùng nữ nhân này như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Tới cùng nàng là ai?"
"Tài tử thiên hạ, độc lĩnh phong tao; một khúc Phượng Hoàng, viết tẫn trần gian, mũ Kinh Hoa." Diệp Mộ Phong chậm rãi nói, "Bây giờ ngươi còn không nhớ tới nàng là ai chăng?"
Cố Vũ thành nhất thời trừng to mắt, quá sợ hãi, "Tiễn... Tụy... Ngọc?!"
Hắn chẳng thể nghĩ tới, người đứng ở trước mặt hắn gầy trơ cả xương tính tình quái dị giả mạo Mộc tiên sinh, vậy mà lại là tài nữ đẹ nhất thiên hạ Tiễn Tụy Ngọc năm đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook