Ngọc Đàm Hoàng Hậu
-
Chương 45
Vương Ngọc Đàm vô tình nhìn xuống hồ nước, cái hồ này rất rộng, có sức chứa đựng lên tới mười người. Chưa kể xung quanh hồ đều được xây kín nhằm không để thoát nước ra ngoài. Nếu như tên thích khách trốn trong hồ thì cũng không có điều gì ngạc nhiên.
Nhận ra nàng đang nghĩ gì, Dương Kinh Thiên mặt lạnh quát lớn,"Tên thích khách không có ở đây. Các người lui xuống hết cho ta. Cả nàng nữa." Hắn vừa nói vừa liếc nhìn nàng. Vẻ mặt của hắn vô cùng căng thẳng, dường như từng cử chỉ và hành động của nàng cũng đều khiến hắn phải chột dạ.
Tất cả mọi người đều đã lui xuống nhưng Vương Ngọc Đàm vẫn đứng yên lặng tại chỗ. Nàng đúng là không thể tin nổi hắn lại đi bao che cho tên thích khách suýt hại chết nàng. Vậy mà hắn luôn miệng nói yêu nàng, cái gì mà yêu nàng hơn bất kỳ thứ gì. Tất cả đều là dối trá.
"Nàng còn muốn gì nữa đây?" Hắn cau mày, trong lòng đầy lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì người ở dưới sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nàng chán ghét nhìn hắn, sự đáng ghét của nàng về hắn đã lên tới một tầm cao mới, nàng miệng cười chua chát,"Trong khi ta suýt bị ám sát thì thái tử lại có thời gian an nhàn ở đây." Nói rồi nàng lạnh lùng bỏ ra ngoài. Tên khốn khiếp Dương Kinh Thiên, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Nàng vừa đi khỏi, Dương Kinh Thiên đã vội vàng lặn xuống hồ, lôi tên thích khách lên, hắn ta mất quá nhiều máu. Tình thế cấp bách, hắn liền hô hấp nhân tạo cho hắn ta. Ngay khi tay hắn chạm vào ngực của hắn ta, giống như một nguồn điện chạy qua xẹt ngang người hắn. Dương Kinh Thiên cả kinh rụt tay lại, vẻ mặt như không thể tin nổi, hắn ấm úng,"Là...con...gái...ư?"
Không ngờ vị đại hiệp tốt bụng cứu mạng hắn năm năm trước lại chính là một vị cô nương. Nhưng điều khiến hắn không hiểu chính là tại sao lại ám sát thái tử phi. Nếu đúng như lời nàng nói, vậy thì cô gái này đang có âm mưu gì đây?
Đợi nàng ấy tỉnh lại thì trời cũng đã quá trưa, Dương Kinh Thiên sai người dọn sẵn một mâm thức ăn đặt trên bàn. Khi nàng ấy tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là ăn sạch thức ăn trên bàn. Giống như đã phải nhịn đói không biết bao nhiêu ngày.
"Ta tên Lương Ly, là con gái của Lương Đinh đại nhân, chính là người vừa bị xử trạm ngày hôm qua." Vừa ăn Lương Ly vừa khóc, không ngờ nàng mới biết cha nàng là ai thì đã nghe tin dữ, thậm chí còn chưa được gặp mặt ông ấy một lần nào. Nàng đã tìm ông ấy 15 năm nhưng tại sao ông trời lại bất công với nàng? Không lẽ ông trời đang muốn trừng phạt nàng sao? Vậy rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì để bị đối xử tàn nhẫn như vậy?
Dương Kinh Thiên không rõ về Lương đại nhân lắm! Chỉ biết ông ta có hai người con trai là Lương Phong và Lương Văn còn Lương Ly thì chưa từng nghe qua. Bản thân ông ta vốn là một người thẳng tính, cương trực, có gì nói nấy. Chính vì vậy mà khiến không ít người phật lòng trong đó có Vương tể tướng. Trên triều Lương đại nhân và Vương tể tướng luôn tìm cách đối trọi với nhau, không ai chịu nhường ai. Nếu chỉ dừng lại ở đối trọi nhau thì tại sao Lương Ly lại muốn ám sát thái tử phi? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
"Vậy tại sao cô lại ám sát thái tử phi?"
Lương Ly nhếch mép, khinh bỉ nói,"Ông ấy bị Vương Ngọc Hành hại chết. Vì thế ta muốn giết con gái ông ta để trả thù cho cha."
"Xằng bậy." Dương Kinh Thiên đập bàn quạt lớn, lần này hắn tức giận thật sự rồi. Đối với hắn mà nói, Lương Ly chính là ân nhân cứu mạng hắn. Vì vậy hắn vô cùng nể trọng và kính cẩn. Hắn cũng đã hứa với Lương Ly sẽ báo đáp nàng ấy miễn là không vượt quá khả năng của hắn. Tuy nhiên hắn lại chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp Lương Ly trong tình cảnh trớ trêu như thế này.
"Chỉ vì nàng ta là thái tử phi của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ đã từng hứa sẽ giúp ta thực hiện một nguyện vọng hay sao?" Lương Ly nhìn thẳng vào mắt hắn,"Dương Kinh Thiên, ta muốn ngươi thực hiện nguyện vọng của ta. Đó là giết chết Vương Ngọc Đàm." Nàng đang muốn hắn nhớ lại tình cảnh năm năm về trước. Khi ấy hắn nằm co ro trên nền đất, hai chân đều bị gãy, toàn thân đều phủ đầy máu của những người vừa mất mạng. Nếu không phải nàng rủ lòng từ bi, quay lại cứu hắn thậm chí còn đưa hắn đi nhờ một đoạn thì bây giờ hắn đã không thể trở thành thái tử, khoác áo bào và đứng sừng sững tại đây.
Note: Mình là tác giả của bộ truyện này, hiện tại mình thấy khá nhiều trang đăng tải truyện của mình. Tuy nhiên mình mới sửa lại ngôi kể chuyện và nội dung truyện. Vì thế những bạn đọc ở trang khác đôi khí sẽ thấy các chương ko liền mạch và rời rạc. Do vậy nếu các bạn có nhu cầu đọc truyện này, mình hy vọng các bạn sẽ vào "sàn truyện " đọc nhé. Mình đăng truyện tại đây mà. Cảm ơn các bạn rất nhiều ạ.
Nhận ra nàng đang nghĩ gì, Dương Kinh Thiên mặt lạnh quát lớn,"Tên thích khách không có ở đây. Các người lui xuống hết cho ta. Cả nàng nữa." Hắn vừa nói vừa liếc nhìn nàng. Vẻ mặt của hắn vô cùng căng thẳng, dường như từng cử chỉ và hành động của nàng cũng đều khiến hắn phải chột dạ.
Tất cả mọi người đều đã lui xuống nhưng Vương Ngọc Đàm vẫn đứng yên lặng tại chỗ. Nàng đúng là không thể tin nổi hắn lại đi bao che cho tên thích khách suýt hại chết nàng. Vậy mà hắn luôn miệng nói yêu nàng, cái gì mà yêu nàng hơn bất kỳ thứ gì. Tất cả đều là dối trá.
"Nàng còn muốn gì nữa đây?" Hắn cau mày, trong lòng đầy lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì người ở dưới sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nàng chán ghét nhìn hắn, sự đáng ghét của nàng về hắn đã lên tới một tầm cao mới, nàng miệng cười chua chát,"Trong khi ta suýt bị ám sát thì thái tử lại có thời gian an nhàn ở đây." Nói rồi nàng lạnh lùng bỏ ra ngoài. Tên khốn khiếp Dương Kinh Thiên, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Nàng vừa đi khỏi, Dương Kinh Thiên đã vội vàng lặn xuống hồ, lôi tên thích khách lên, hắn ta mất quá nhiều máu. Tình thế cấp bách, hắn liền hô hấp nhân tạo cho hắn ta. Ngay khi tay hắn chạm vào ngực của hắn ta, giống như một nguồn điện chạy qua xẹt ngang người hắn. Dương Kinh Thiên cả kinh rụt tay lại, vẻ mặt như không thể tin nổi, hắn ấm úng,"Là...con...gái...ư?"
Không ngờ vị đại hiệp tốt bụng cứu mạng hắn năm năm trước lại chính là một vị cô nương. Nhưng điều khiến hắn không hiểu chính là tại sao lại ám sát thái tử phi. Nếu đúng như lời nàng nói, vậy thì cô gái này đang có âm mưu gì đây?
Đợi nàng ấy tỉnh lại thì trời cũng đã quá trưa, Dương Kinh Thiên sai người dọn sẵn một mâm thức ăn đặt trên bàn. Khi nàng ấy tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là ăn sạch thức ăn trên bàn. Giống như đã phải nhịn đói không biết bao nhiêu ngày.
"Ta tên Lương Ly, là con gái của Lương Đinh đại nhân, chính là người vừa bị xử trạm ngày hôm qua." Vừa ăn Lương Ly vừa khóc, không ngờ nàng mới biết cha nàng là ai thì đã nghe tin dữ, thậm chí còn chưa được gặp mặt ông ấy một lần nào. Nàng đã tìm ông ấy 15 năm nhưng tại sao ông trời lại bất công với nàng? Không lẽ ông trời đang muốn trừng phạt nàng sao? Vậy rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì để bị đối xử tàn nhẫn như vậy?
Dương Kinh Thiên không rõ về Lương đại nhân lắm! Chỉ biết ông ta có hai người con trai là Lương Phong và Lương Văn còn Lương Ly thì chưa từng nghe qua. Bản thân ông ta vốn là một người thẳng tính, cương trực, có gì nói nấy. Chính vì vậy mà khiến không ít người phật lòng trong đó có Vương tể tướng. Trên triều Lương đại nhân và Vương tể tướng luôn tìm cách đối trọi với nhau, không ai chịu nhường ai. Nếu chỉ dừng lại ở đối trọi nhau thì tại sao Lương Ly lại muốn ám sát thái tử phi? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.
"Vậy tại sao cô lại ám sát thái tử phi?"
Lương Ly nhếch mép, khinh bỉ nói,"Ông ấy bị Vương Ngọc Hành hại chết. Vì thế ta muốn giết con gái ông ta để trả thù cho cha."
"Xằng bậy." Dương Kinh Thiên đập bàn quạt lớn, lần này hắn tức giận thật sự rồi. Đối với hắn mà nói, Lương Ly chính là ân nhân cứu mạng hắn. Vì vậy hắn vô cùng nể trọng và kính cẩn. Hắn cũng đã hứa với Lương Ly sẽ báo đáp nàng ấy miễn là không vượt quá khả năng của hắn. Tuy nhiên hắn lại chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp Lương Ly trong tình cảnh trớ trêu như thế này.
"Chỉ vì nàng ta là thái tử phi của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ đã từng hứa sẽ giúp ta thực hiện một nguyện vọng hay sao?" Lương Ly nhìn thẳng vào mắt hắn,"Dương Kinh Thiên, ta muốn ngươi thực hiện nguyện vọng của ta. Đó là giết chết Vương Ngọc Đàm." Nàng đang muốn hắn nhớ lại tình cảnh năm năm về trước. Khi ấy hắn nằm co ro trên nền đất, hai chân đều bị gãy, toàn thân đều phủ đầy máu của những người vừa mất mạng. Nếu không phải nàng rủ lòng từ bi, quay lại cứu hắn thậm chí còn đưa hắn đi nhờ một đoạn thì bây giờ hắn đã không thể trở thành thái tử, khoác áo bào và đứng sừng sững tại đây.
Note: Mình là tác giả của bộ truyện này, hiện tại mình thấy khá nhiều trang đăng tải truyện của mình. Tuy nhiên mình mới sửa lại ngôi kể chuyện và nội dung truyện. Vì thế những bạn đọc ở trang khác đôi khí sẽ thấy các chương ko liền mạch và rời rạc. Do vậy nếu các bạn có nhu cầu đọc truyện này, mình hy vọng các bạn sẽ vào "sàn truyện " đọc nhé. Mình đăng truyện tại đây mà. Cảm ơn các bạn rất nhiều ạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook