Ngọc Đàm Hoàng Hậu
-
Chương 42
Lời đồn thái tử phi trừng trị Lí lương đệ vang xa khắp nơi. Ngay cả hoàng thượng bận trăm công nghìn việc cũng phải nhắc tới vấn đề này trước mặt Vương tể tướng. Tất nhiên bề ngoài ông cũng tỏ ra khiêm nhường nhưng bên trong sớm đã rất tự hào về đứa nàng rồi. Xem ra ông đã quá lo lắng cho Vương Ngọc Đàm mà quên mất nàng không phải người dễ động vào. Còn phía hoàng hậu, tuy rất tức giận vì hành động ngang ngược của thái tử phi nhưng bà không dám trách tội nàng trực tiếp. Nếu hoàng thượng đã có ý khen nàng chính trực giống cha mình thì hoàng hậu còn lý do gì để phạt nàng đây? Thời gian này đành để Lí lương đệ chịu khổ một thời gian vậy. Trước đó bà cũng đã sai người tìm hiểu nguồn cơn mọi chuyện, người sai là Lí Nguyệt Nhi và Vương Ngọc Đàm ra tay trừng trị là đúng.
Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, vị hôm may đắng hơn mọi khi,"Lí Nguyệt Nhi này không ngờ lại ngông cuồng như vậy. Xem ra bấy lâu nay ta đã bị cô ta lừa dối không ít rồi."
Mộng Uyển là cô cô thân cận nhất bên cạnh hoàng hậu, bà ta xuất thân từ chùa An Tâm mà ra vì thế lòng dạ vô cùng hiểm độc và tàn ác. Mỗi lần thấy hoàng hậu phiền lòng về một ai đó, bà ta nhận ra đó là nhắc nhở của hoàng hậu phải trừ khử người đó đi, vội vàng đáp lại,"Nô tì tuân lệnh."
Số mệnh của Lí Nguyệt Nhi chỉ có thể đi được tới đây thôi. Khoảng thời gian vui vẻ, thân thiết giữa hoàng hậu với nàng ta từ nay sẽ chỉ còn là quá khứ. Rõ ràng bây giờ bà đã hiểu lý do thái tử nhất quyết từ chối lập Lí Nguyệt Nhi lên làm thái tử phi. Bởi vì nàng ta quá tự mãn và ngông cuồng. Nàng ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần lấy lòng hoàng hậu bằng đôi ba món quà có giá trị là sẽ từ vịt hoá thiên nga ngay lập tức. Tuy nhiên nàng ta đã sai lầm khi đối đầu trực tiếp với thải tử phi. Vương Ngọc Đàm được thái tử yêu thương hết mực, cha nàng là Vương tể tướng, là người hoàng thượng nể phục và tin tưởng hết mình. Biểu ca nàng là Vương tướng quân đa mưu cơ trí, văn võ song toàn. Dường như nàng sinh ra đã ở vạch đích vì thế những vị tiểu thư khác phải nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu thì nàng chẳng cần làm gì nó đã tự tìm tới nàng rồi.
"Hoàng hậu, có chuyện lớn rồi." Mộng Uyển cô cô hớt hải chạy vào, gương mặt bà ta nhem nhuốc, quần áo thì ướt sũng,"Lí Nguyệt Nhi đã tử tự rồi ạ!"
Hoàng hậu đập bàn quát lớn,"Cái gì?"
"Khi nô tì định ra ray với cô ta, không ngờ cô ta nhanh tay hơn đã tự dùng lửa thiêu rụi cơ thể của mình. Ngọn lửa vô cùng dữ dội, ngay cả nô tì cũng suýt bị thiêu cháy nếu không phải nô tì sớm nhảy ra ngoài." Đến hiện tại bà ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, Lí Nguyệt Nhi vốn nổi tiếng là kẻ nhát gan, sợ chết vậy mà lại dám tử tự bằng cách đau đớn như vậy khiến bà ta không khỏi sốc.
"Được rồi, ngươi tạm thời lui ra đi. Chuyện này coi như chấm dứt tại đây." Hoàng hậu mệt mỏi nằm xuống giường, nước mắt bỗng rơi xuống lã chã không dứt. Lí Nguyệt Nhi chết rồi. Không phải do Mộng Uyển giết mà là do nàng ta tử tự. Bà nhớ tới dịp sinh thần của thái tử, bà và Lí Nguyệt Nhi đã cùng nhau làm một bức tượng hình con hổ để tặng Thiên Nhi. Khi ấy bà vô cùng hạnh phúc khi biết có người cùng sở thích với bà. Lí Nguyệt Nhi giống như phiên bản thời trẻ của bà vậy. Xinh đẹp, trẻ trung, tâm hồn tự do phóng khoáng, có tài làm gốm, sứ và tượng. Có nàng ta bầu bạn, bà liền cảm thấy cuộc sống bỗng bớt nhàm chán hơn. Thêm nữa nàng ta thường kể chuyện bản thân đi làm gốm, sứ như nào? Cách thầy giảng dạy và chuyện bọn trẻ con xúm lại xin nàng ta những bức tượng ra sao? Mỗi lần như vậy bà đều bắt nàng ta phải kể chi tiết, sau đó liền cười mãn nguyện khi biết bọn trẻ rất thích những bức tượng đó. Chỉ là người đầu trắng đã phải đưa tiễn kẻ đầu xanh, tất cả những ký ức giữa bà và Lí Nguyệt Nhi giờ đây sẽ mãi mãi là hồi ức. Nếu có ai hỏi về hồi ức đó, bà sẽ sẵn sàng nói,"Đẹp lắm!"
Phủ Vương tể tướng, Vương Ngọc Đàn được mẹ sai đưa cống phẩm mà biểu ca nhận được từ Tây Tạng cho Vương Ngọc Đàm. Tất nhiên nàng đồng ý liền, đã lâu ngày không gặp tỷ tỷ rồi.
Khi chỉ còn vài bước chân là tới đông cung, Vương Ngọc Đàn đụng phải một tên đàn ông quái gở. Nói là quá gở vì rõ ràng nàng đang đi đường của nàng thì bất ngờ bị hắn chặn đường. Tướng mạo không tới nỗi nào mà, nàng liên tục đánh giá và soi sét hắn.
"Cuối cùng ta cũng gặp được muội rồi, Đàn Nhi." Hắn hào hứng nhìn nàng trong khi nàng lại thấy sợ hãi vô cùng. Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình thản, lạnh lùng nói,"Ngươi là ai?"
"Muội thật sự không nhớ ta?"
Vương Ngọc Đàn bỗng cảm thấy nực cười, hỏi vặn lại hắn,"Vì sao ta phải nhớ người." Câu hỏi của nàng khiến hắn đứng hình, một lúc sau hắn liền cười lớn. Sau đó ngang nhiên giữ tay nàng khi nàng có ý định rời đi.
"Muội nghe cho rõ đây, ta là Lục Phàm, là con trai của chỉ huy sứ Lục Đình." Nói xong mặt hắn liền đắc ý, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo mà nàng lại cực kỳ ghét những thể loại này.
Khoan, gượm đã. Chỉ huy sứ Lục Đình ư? Đó chẳng phải là cha của Lục Diệp sao? Vương Ngọc Đàn nhìn hắn sau đó lại nhìn dáng vẻ của Lục chỉ huy mấy hôm trước. Đúng là càng nhìn càng thấy khác nhau, chỉ có Lục Diệp là nhìn rất giống Lục chỉ huy.
"Muội nhớ đấy! Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, vị hôm may đắng hơn mọi khi,"Lí Nguyệt Nhi này không ngờ lại ngông cuồng như vậy. Xem ra bấy lâu nay ta đã bị cô ta lừa dối không ít rồi."
Mộng Uyển là cô cô thân cận nhất bên cạnh hoàng hậu, bà ta xuất thân từ chùa An Tâm mà ra vì thế lòng dạ vô cùng hiểm độc và tàn ác. Mỗi lần thấy hoàng hậu phiền lòng về một ai đó, bà ta nhận ra đó là nhắc nhở của hoàng hậu phải trừ khử người đó đi, vội vàng đáp lại,"Nô tì tuân lệnh."
Số mệnh của Lí Nguyệt Nhi chỉ có thể đi được tới đây thôi. Khoảng thời gian vui vẻ, thân thiết giữa hoàng hậu với nàng ta từ nay sẽ chỉ còn là quá khứ. Rõ ràng bây giờ bà đã hiểu lý do thái tử nhất quyết từ chối lập Lí Nguyệt Nhi lên làm thái tử phi. Bởi vì nàng ta quá tự mãn và ngông cuồng. Nàng ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần lấy lòng hoàng hậu bằng đôi ba món quà có giá trị là sẽ từ vịt hoá thiên nga ngay lập tức. Tuy nhiên nàng ta đã sai lầm khi đối đầu trực tiếp với thải tử phi. Vương Ngọc Đàm được thái tử yêu thương hết mực, cha nàng là Vương tể tướng, là người hoàng thượng nể phục và tin tưởng hết mình. Biểu ca nàng là Vương tướng quân đa mưu cơ trí, văn võ song toàn. Dường như nàng sinh ra đã ở vạch đích vì thế những vị tiểu thư khác phải nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu thì nàng chẳng cần làm gì nó đã tự tìm tới nàng rồi.
"Hoàng hậu, có chuyện lớn rồi." Mộng Uyển cô cô hớt hải chạy vào, gương mặt bà ta nhem nhuốc, quần áo thì ướt sũng,"Lí Nguyệt Nhi đã tử tự rồi ạ!"
Hoàng hậu đập bàn quát lớn,"Cái gì?"
"Khi nô tì định ra ray với cô ta, không ngờ cô ta nhanh tay hơn đã tự dùng lửa thiêu rụi cơ thể của mình. Ngọn lửa vô cùng dữ dội, ngay cả nô tì cũng suýt bị thiêu cháy nếu không phải nô tì sớm nhảy ra ngoài." Đến hiện tại bà ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, Lí Nguyệt Nhi vốn nổi tiếng là kẻ nhát gan, sợ chết vậy mà lại dám tử tự bằng cách đau đớn như vậy khiến bà ta không khỏi sốc.
"Được rồi, ngươi tạm thời lui ra đi. Chuyện này coi như chấm dứt tại đây." Hoàng hậu mệt mỏi nằm xuống giường, nước mắt bỗng rơi xuống lã chã không dứt. Lí Nguyệt Nhi chết rồi. Không phải do Mộng Uyển giết mà là do nàng ta tử tự. Bà nhớ tới dịp sinh thần của thái tử, bà và Lí Nguyệt Nhi đã cùng nhau làm một bức tượng hình con hổ để tặng Thiên Nhi. Khi ấy bà vô cùng hạnh phúc khi biết có người cùng sở thích với bà. Lí Nguyệt Nhi giống như phiên bản thời trẻ của bà vậy. Xinh đẹp, trẻ trung, tâm hồn tự do phóng khoáng, có tài làm gốm, sứ và tượng. Có nàng ta bầu bạn, bà liền cảm thấy cuộc sống bỗng bớt nhàm chán hơn. Thêm nữa nàng ta thường kể chuyện bản thân đi làm gốm, sứ như nào? Cách thầy giảng dạy và chuyện bọn trẻ con xúm lại xin nàng ta những bức tượng ra sao? Mỗi lần như vậy bà đều bắt nàng ta phải kể chi tiết, sau đó liền cười mãn nguyện khi biết bọn trẻ rất thích những bức tượng đó. Chỉ là người đầu trắng đã phải đưa tiễn kẻ đầu xanh, tất cả những ký ức giữa bà và Lí Nguyệt Nhi giờ đây sẽ mãi mãi là hồi ức. Nếu có ai hỏi về hồi ức đó, bà sẽ sẵn sàng nói,"Đẹp lắm!"
Phủ Vương tể tướng, Vương Ngọc Đàn được mẹ sai đưa cống phẩm mà biểu ca nhận được từ Tây Tạng cho Vương Ngọc Đàm. Tất nhiên nàng đồng ý liền, đã lâu ngày không gặp tỷ tỷ rồi.
Khi chỉ còn vài bước chân là tới đông cung, Vương Ngọc Đàn đụng phải một tên đàn ông quái gở. Nói là quá gở vì rõ ràng nàng đang đi đường của nàng thì bất ngờ bị hắn chặn đường. Tướng mạo không tới nỗi nào mà, nàng liên tục đánh giá và soi sét hắn.
"Cuối cùng ta cũng gặp được muội rồi, Đàn Nhi." Hắn hào hứng nhìn nàng trong khi nàng lại thấy sợ hãi vô cùng. Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình thản, lạnh lùng nói,"Ngươi là ai?"
"Muội thật sự không nhớ ta?"
Vương Ngọc Đàn bỗng cảm thấy nực cười, hỏi vặn lại hắn,"Vì sao ta phải nhớ người." Câu hỏi của nàng khiến hắn đứng hình, một lúc sau hắn liền cười lớn. Sau đó ngang nhiên giữ tay nàng khi nàng có ý định rời đi.
"Muội nghe cho rõ đây, ta là Lục Phàm, là con trai của chỉ huy sứ Lục Đình." Nói xong mặt hắn liền đắc ý, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo mà nàng lại cực kỳ ghét những thể loại này.
Khoan, gượm đã. Chỉ huy sứ Lục Đình ư? Đó chẳng phải là cha của Lục Diệp sao? Vương Ngọc Đàn nhìn hắn sau đó lại nhìn dáng vẻ của Lục chỉ huy mấy hôm trước. Đúng là càng nhìn càng thấy khác nhau, chỉ có Lục Diệp là nhìn rất giống Lục chỉ huy.
"Muội nhớ đấy! Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook