Ngọc Đàm Hoàng Hậu
-
Chương 34
Đêm cuối trước khi trở thành thái tử phi tôi tự nhốt một mình trong phòng, mặc Tiểu Tuyết liên tục đập cửa lo lắng gọi:"Tiểu thư, người mau mở cửa cho nô tì." Tôi vẫn quyết không mở, thậm chí còn để ngoài tai lời Tiểu Tuyết nói.
Tôi ở trong phòng, lấy một cuộn dây thừng to từ chỗ biểu ca, luồn sợi dây lên chiếc cột trên mái nhà. Xong xuôi tôi tự tay viết một lá thư tuyệt mệnh. Vậy mà khi tôi chỉ mới đứng lên ghế, cầm sợi dây thừng, cửa bất ngờ bị phá mở toang ra. Dương Kinh Thiên mặt mày hốt hoảng bước vào, theo sau là Tiểu Tuyết cũng hốt hoảng không kém,"Nàng muốn làm cái gì?"
Tôi trừng mắt nhìn Dương Kinh Thiên, nếu không phải do hắn bày mưu tính kế lừa tôi mắc bẫy thì bây giờ tôi đang ở đền Trúc Sơn rồi. Tôi hận hắn, căm phẫn hắn. Vì vậy tôi chẳng nể nang gì, đằng nào cũng chết, chi bằng chết sớm hơn chút. Nghĩ là làm tôi gọi thẳng tên hắn:"Dương Kinh Thiên."
Tiểu Tuyết ở đằng sau không khỏi chấn động, nàng bịt chặt miệng mình, vội vàng nhìn qua sắc mặt của thái tử. Chỉ thấy một thái tử vững vàng như núi, trên mặt loáng thoáng vài giọt mồ hôi:"Ta ở đây, nàng muốn gì ta cũng chiều, chỉ cần nàng đừng làm chuyện bậy bạ, có được hay không?"
Lúc này Tiểu Tuyết chỉ có thể thốt lên câu:"Ôi trời ơi!" Thái tử đã nhường nhịn tiểu thư đến mức này rồi vậy mà tiểu thư không chấp nhận thì cũng chịu.
Được đà lấn tới tôi chẳng màng tới thế sự, nói:"Ta không muốn làm thái tử phi, ngươi nghe rõ chưa? Nếu bây giờ ngươi không đồng ý huỷ hôn ta sẽ chết trước mặt ngươi."
"TIỂU THƯ!!!"
"NGỌC ĐÀM!!!"
Tất thảy Dương Kinh Thiên và Tiểu Tuyết đều chấn động hét lớn, vẻ mặt của hắn tái mét, đôi môi mấp mé không thành tiếng. Hắn muốn phát điên vì nàng,"Ngọc Đàm chuyện gì ta cũng có thể làm cho nàng chỉ riêng chuyện huỷ bỏ hôn ước là ta không thể đồng ý với nàng. Kể cả khi nàng chết rồi ta sẽ sai người đào mộ nàng lên để thành thân với ta. Nàng rõ chưa?"
Thái độ nghiêm túc, đặc biệt là cực kỳ bình tĩnh của Dương Kinh Thiên khiến tôi nhũn hết chân, hai tay cũng không còn chút sức lực nào, tôi biết hắn nói vậy là để doạ tôi nhưng lại mang cảm giác chân thực khó tả.
"Tiểu Tuyết ngươi trông chừng tiểu thư cho tốt, nếu tiểu thư bỏ trốn, ta sẽ không tha cho nhà ngươi." Dương Kinh Thiên phất áo rời đi, theo sau là câu nói của Tiểu Tuyết:"Vâng thưa thái tử."
Tôi ở trong phòng, lấy một cuộn dây thừng to từ chỗ biểu ca, luồn sợi dây lên chiếc cột trên mái nhà. Xong xuôi tôi tự tay viết một lá thư tuyệt mệnh. Vậy mà khi tôi chỉ mới đứng lên ghế, cầm sợi dây thừng, cửa bất ngờ bị phá mở toang ra. Dương Kinh Thiên mặt mày hốt hoảng bước vào, theo sau là Tiểu Tuyết cũng hốt hoảng không kém,"Nàng muốn làm cái gì?"
Tôi trừng mắt nhìn Dương Kinh Thiên, nếu không phải do hắn bày mưu tính kế lừa tôi mắc bẫy thì bây giờ tôi đang ở đền Trúc Sơn rồi. Tôi hận hắn, căm phẫn hắn. Vì vậy tôi chẳng nể nang gì, đằng nào cũng chết, chi bằng chết sớm hơn chút. Nghĩ là làm tôi gọi thẳng tên hắn:"Dương Kinh Thiên."
Tiểu Tuyết ở đằng sau không khỏi chấn động, nàng bịt chặt miệng mình, vội vàng nhìn qua sắc mặt của thái tử. Chỉ thấy một thái tử vững vàng như núi, trên mặt loáng thoáng vài giọt mồ hôi:"Ta ở đây, nàng muốn gì ta cũng chiều, chỉ cần nàng đừng làm chuyện bậy bạ, có được hay không?"
Lúc này Tiểu Tuyết chỉ có thể thốt lên câu:"Ôi trời ơi!" Thái tử đã nhường nhịn tiểu thư đến mức này rồi vậy mà tiểu thư không chấp nhận thì cũng chịu.
Được đà lấn tới tôi chẳng màng tới thế sự, nói:"Ta không muốn làm thái tử phi, ngươi nghe rõ chưa? Nếu bây giờ ngươi không đồng ý huỷ hôn ta sẽ chết trước mặt ngươi."
"TIỂU THƯ!!!"
"NGỌC ĐÀM!!!"
Tất thảy Dương Kinh Thiên và Tiểu Tuyết đều chấn động hét lớn, vẻ mặt của hắn tái mét, đôi môi mấp mé không thành tiếng. Hắn muốn phát điên vì nàng,"Ngọc Đàm chuyện gì ta cũng có thể làm cho nàng chỉ riêng chuyện huỷ bỏ hôn ước là ta không thể đồng ý với nàng. Kể cả khi nàng chết rồi ta sẽ sai người đào mộ nàng lên để thành thân với ta. Nàng rõ chưa?"
Thái độ nghiêm túc, đặc biệt là cực kỳ bình tĩnh của Dương Kinh Thiên khiến tôi nhũn hết chân, hai tay cũng không còn chút sức lực nào, tôi biết hắn nói vậy là để doạ tôi nhưng lại mang cảm giác chân thực khó tả.
"Tiểu Tuyết ngươi trông chừng tiểu thư cho tốt, nếu tiểu thư bỏ trốn, ta sẽ không tha cho nhà ngươi." Dương Kinh Thiên phất áo rời đi, theo sau là câu nói của Tiểu Tuyết:"Vâng thưa thái tử."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook