Một ngày trời lộng gió, thời tiết mùa thu xua tan đi cái nóng bức của mùa hạ, tôi khoác thêm áo mỏng, hai tay không ngừng đan vào nhau. Sở dĩ tôi hồi hộp là vì thái tử đã mời tôi vào cung. Vậy là sau bao nhiêu ngày bị cấm túc, tôi chính thức được bước vào cung. Người đầu tiên tôi gặp là công chúa Văn Kỳ, mới không gặp mấy ngày mà nàng đã trở nên hốc hác, khó nhận ra. Nghe nói hoàng thượng đã ban hôn công chúa Văn Kỳ với thái tử của Tây Lương. Một cô gái mới tròn mười sáu tuổi bị gả đi nơi xứ người, không khỏi khiến người ta đau xót.

Tâm sự với công chúa vài câu thì nàng phải đến Trường Xuân cung, tôi khẽ thở dài chào tạm biệt nàng, dặn dò nàng đủ thứ. Hết hôm nay là nàng sẽ đi khỏi nơi đây và không biết ngày nào trở về.

Tôi tới điện của thái tử, thấy tôi, hắn liền sai hết người lui xuống. Dáng vẻ tiều tuỵ của hắn khiến tôi phải để ý. Muội muội Văn Kỳ mà hắn yêu thương nhất sắp phải gả đi, hắn không buồn sao được. Giống như tôi và Ngọc Đàn, nếu một ngày tôi gả đi, chắc muội muội sẽ đau lòng chết mất.

Dương Kinh Thiên mặc áo lụa trắng, đường nét được may tỉ mỉ đến từng chi tiết, mặc dù tiều tuỵ nhưng vẫn không thể dìm được vẻ anh tuấn và thần thái hiếm có của hắn.

"Tiểu nữ bái kiến thái tử." Đây là lần đầu tiên tôi hành lễ với hắn, rốt cuộc tôi vẫn nên an phận đủ đường, không nên chọc giận hắn.

Khi ánh mắt chạm nhau, đôi mắt lạnh lẽo của tôi vô tình va vào ánh mắt si tình của thái tử, tạo thành tia lửa điện xoẹt ngang người tôi. Cảm giác này là sao? Tôi không thể nào cắt nghĩa được.

"Miễn lễ. Lý do ta mời nàng vào cung chính là muốn giải thích một chuyện." Để đi đến quyết định này, trong lòng hắn, buồn bã có, đau đớn có mà tuyệt vọng lại càng nhiều. Nhờ vào khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn chợt nhận ra trong mắt Ngọc Đàm không hề có hắn. Nếu đã không có hắn, vậy còn níu giữ thứ tình cảm vô nghĩa này để làm gì?, "Ta thực lòng xin lỗi về những chuyện trước kia, ta là người có lỗi với nàng, ta sẽ không bắt ép nàng trở thành thái tử phi. Vì vậy nàng không cần lo lắng, cũng không cần hận ta, những chuyện nàng không muốn làm, ta tuyệt đối sẽ không bắt ép."

Đùng! Sét đánh mang tai. Tôi khó hiểu nhìn Dương Kinh Thiên, chỉ thấy biểu cảm khổ sở của hắn. Thứ hắn đang cầm trong tay chính là ngọc bội của tôi, cách mà hắn nâng niu miếng ngọc bội không phải của mình vô tình khiến sống mũi tôi cay xè.

"Nàng đi đi. Đừng bao giờ ngoảnh đầu lại." Bờ vai vững chãi của hắn có một ngày cũng phải run rẩy, hô hấp ngày một khó khăn, hắn không cho phép bản thân gục xuống vì vậy đã tự lấy dao cứa vào lòng bàn tay, máu chảy lênh láng. Vậy mà hắn lại chẳng thể cảm nhận được nỗi đau bởi lúc này hắn đã bị gặm nhấm mất nỗi đau rồi. Đối với hắn, Ngọc Đàm chính là mặt trời trong tim hắn, len lỏi vào từng ngóc ngách, thế nhưng mặt trời cũng chỉ có thể xuất hiện vào ban sáng. Vì vậy trái tim chứa đầy vết thương của hắn cũng tự mà biết đau rồi biết chữa lành.

Chỉ là hắn không ngờ Khâu Lộ Lộ chính là nữ nhân đã qua đêm với hắn. Hắn từng ước giá như nữ nhân đó là Ngọc Đàm thì tốt biết mấy. Vì như vậy, hắn có thể đường hoàng rước nàng về dinh. Hắn không yêu Khâu Lộ Lộ đã đành, nay lại còn mang tiếng cướp đi nữ nhân của đại tướng quân Vương Ngọc Sơn. Thật chẳng biết kiếp trước hắn đã chuốc thù chuốc oán với huynh muội của Vương phủ như nào mà bây giờ lại loạn đến vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương