Ngọc Cầm Cố Túng
-
12: - Có Phải Cô Bị Ngốc Hay Không
Lúc ở một mình Cố Hiểu Mộng hầu như không xuống bếp, đại đa số đều là trợ lý mua đến cho cô.
Nhưng mà vừa nghĩ tới buổi tối được cũng Lý Ninh Ngọc ăn chung nhịn không được mà thật sự vui vẻ.
Thậm chí ngay cả mùi dầu mỡ bình thường thật khó ngửi hôm nay lại đặc biệt thơm.
Lý Ninh Ngọc là người không chủ trương làm thêm giờ, cho nên trừ phi thật sự cần thiết, toàn bộ Tập đoàn Thượng Ngọc đều là năm giờ rưỡi tan làm.
Lý Ninh Ngọc lái xe trở về nhà.
Cô nhìn chiếc xe luôn luôn đậu bên cạnh xe mình, không biết là của ai.
Nó đã đậu ở đây ba tháng, phủ đầy bụi, xem ra hôm nay đã được lái ra ngoài rửa.
- Lý tổng, tan làm rồi sao?
Bảo vệ bãi đậu xe nhìn thấy Lý Ninh Ngọc, lễ phép chào hỏi.
- Cậu Vương, cậu biết chiếc xe này là của ai không?
Lý Ninh Ngọc thật tò mò, đúng lúc gặp bảo vệ liền thuận miệng hỏi một câu.
- Đây là xe của vị đại minh tinh ở đối diện nhà cô.
Nói đến cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy thật sự đặc biệt.
Mấy ngày trước tôi nghe người bán cao ốc này nói, căn nhà đối diện nhà cô đã có người đặt cọc, cô ấy vì mua được căn phòng kia mà nhiều lần tìm chủ nhà, dùng "ba lần đến nhà tranh" để hình dung cũng không quá đáng.
Sau đó còn tăng giá lên gần ba trăm nghìn mới thuyết phục dược người ta nhường lại cho cô ấy.
(Chú thích của tui: Lưu Bị khi đó đang ở Tân Cương, đã ba lần đến nhà để nhờ Gia Cát Lượng giúp đỡ.
Ngày nay, nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ để chỉ sự chân thành)
Cậu Vương này mới mười tám tuổi, tính tình thẳng thắng, chuyện trong lòng không kìm được.
Hơn nữa anh ta thấy Lý Ninh Ngọc là người không tệ lắm.
Cho tới bây giờ cũng không làm khó anh ta, dĩ nhiên là muốn nói chuyện với Lý Ninh Ngọc nhiều một chút.
Sau khi nói tạm biệt cậu Vương, Lý Ninh Ngọc một mình đi thang máy lên nhà.
Trong đầu cô hồi tưởng lại những điều Cố Hiểu Mộng nói với cô sáng hôm nay.
Cô ấy nói, cô ấy vào làng giải trí không phải là vì chàng rể vàng mà là vì cô.
Lại liên tưởng đến những lời cậu Vương kia vừa nói.
Lý Ninh Ngọc có chút nghĩ không ra.
Cố Hiểu Mộng tiếp cận mình rốt cuộc là vì cái gì?
Lý Ninh Ngọc ra khỏi thang máy, đứng đó nhìn cửa nhà Cố Hiểu Mộng, nhíu mày.
Trên người mình hẳn là không có thứ gì để con bé này muốn đâu? (Tui: Là muốn cả người chị từ trên xuống dưới luôn á chị ơi)
- Chị Ngọc, chị về rồi?
Cố Hiểu Mộng nghe âm báo thang máy nhưng thật lâu sau cũng không có nghe tiếng mở cửa.
Cố Hiểu Mộng mang theo nghi ngờ ra mở cửa, đã thấy Lý Ninh Ngọc chau mày đứng nhìn cửa nhà cô có vẻ như đang suy nghĩ điều gì, ngay cả cô mở cửa cũng không nhận ra.
- Ừm.
Lý Ninh Ngọc lấy lại tinh thần đi về phía Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng tránh đường cho Lý Ninh Ngọc, chờ Lý Ninh Ngọc vào lại giúp Lý Ninh Ngọc lấy dép.
- Cơm sắp xong rồi, chị ngồi ghế đợi em một chút.
Cố Hiểu Mộng chờ Lý Ninh Ngọc thay dép xong, tay thản nhiên kéo tay Lý Ninh Ngọc đi tới phòng khách, sau đó mới buông ra rồi đi đến phòng bếp.
Lý Ninh Ngọc ngồi trên ghế salon nhìn Cố Hiểu Mộng trong bếp nấu nướng.
Mái tóc dài mềm mại giờ phút này đã buộc lên thành đuôi ngựa, cánh tay thon dài cầm cái sạn.
Đôi tay kia không phải là đôi tay thường xuyên xuống bếp, nhưng mà bây giờ vì cô buộc lên mái tóc dài, tay cầm sạn nấu nướng.
Trong lòng Lý Ninh Ngọc chợt thấy ấm áp, thật lâu rồi cô không có loại cảm giác này - cảm giác gia đình.
Lý Ninh Ngọc bỏ ý định hỏi Cố Hiểu Mộng tại sao lại tiếp cận mình.
Cô muốn tự mình quan sát và tìm ra câu trả lời.
- Em nấu xong rồi.
Chị mau rửa tay ăn cơm thôi.
Cố Hiểu Mộng đem món cuối cùng, thịt lợn băm nhỏ sốt Bắc Kinh, đặt ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc nhẹ giọng nói.
Dáng vẻ tươi cười của Cố Hiểu Mộng cứ như vậy không chút phòng bị nào xông vào trong mắt Lý Ninh Ngọc.
Đây là nụ cười trong trẻo nhất mà cô từng thấy, tựa như ngàn vì sao chạy vào mắt cô.
(Tui: Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ)
- Chị phát ngốc gì vậy! Mau đi rửa tay rồi ăn nè.
Cố Hiểu Mộng đi đến kéo Lý Ninh Ngọc còn đang ngẩn người đi tới phòng vệ sinh.
Hơn nữa, còn quan tâm giúp cô ấy mở vòi nước, chỉ thiếu tự mình rửa tay cho Lý Ninh Ngọc.
Hai người ngồi xuống ăn cơm.
Cố Hiểu Mộng để tô canh bên tay phải Lý Ninh Ngọc, tiếp theo là đậu hủ khô xào hành và thịt lợn băm nhỏ sốt Bắc Kinh.
Sau đó dùng đũa tre gắp thức ăn để vào đĩa Lý Ninh Ngọc.
- Tôi có thể tự gắp, cô mau ăn đi.
Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng lại gắp cho cô một ít rau cải, mở miệng nói.
Cô không đến nổi một bữa ăn cũng cần người phục vụ.
- Hôm nay chị mệt sao? Em cảm thấy tâm trạng chị không tốt lắm.
Cố Hiểu Mộng phát hiện từ sau khi trở về Lý Ninh Ngọc vẫn luôn buồn buồn.
Mặc dù bình thường cô ấy cũng không nói nhiều, nhưng mà sẽ không làm cho người khác cảm thấy im lìm như vậy.
- Có sao? Có thể gần cuối năm nhiều việc nên hơi mệt.
Lý Ninh Ngọc xuôi theo Cố Hiểu Mộng nói tiếp.
Cố Hiểu Mộng dặn dò cô nếu mệt mỏi cũng phải chú ý sức khỏe.
Sau đó hai người không nói lời nào nữa, trong phòng chỉ còn âm thanh chén đũa va chạm.
- Một diễn viên ăn khách thù lao một bộ phim mấy chục triệu như cô, hẳn là có thu nhập không ít nhỉ? Tại sao ở nhà cô đều là quần áo thông thường vậy? (Tui: Cái đồ không có nổi một ngàn tỷ!)
Lý Ninh Ngọc nghĩ đến chuyện video ngắn hôm nay, thuận miệng hỏi một câu.
- Nếu như em nói, thù lao quay một bộ phim bao nhiêu em cũng không biết, chị có tin không? Vả lại, nhất định phải mặc quần áo mấy chục nghìn tệ sao? Em thấy thoải mái là được rồi.
Cho tới bây giờ Cố Hiểu Mộng cũng chưa từng hỏi Amy là mình quay một bộ phim có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Bởi vì tiền đối với cô mà nói chỉ là con số.
Trong mắt cô mấy chục triệu với mấy đồng đều giống nhau.
- Tại sao?
- Em vào làng giải trí không phải vì tiền.
Ngoại trừ quay phim và những buổi họp báo cần thiết thì cái gì em cũng không nhận.
Thu nhập so với những nghệ sĩ ăn khách khác không thể nào so sánh.
Tiền đối với em đủ dùng là được rồi, khi chết cũng không mang theo được, cần gì phải cố chấp?
Sống hai kiếp người, Cố Hiểu Mộng so với bất kỳ người nào càng thông suốt.
- Chút nữa cô cho tôi xem hợp đồng của cô với Giải trí Thiên tỷ một chút.
- Ăn cơm xong em tìm cho chị.
Từ khi ký hợp đồng đến nay cô cũng chưa xem qua.
Khi đó chỉ muốn tiến vào làng giải trí để thuận tiện tìm kiếm Lý Ninh Ngọc, những thứ khác cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Cơm nước xong, Cố Hiểu Mộng cắt cho Lý Ninh Ngọc một ít trái cây.
Lý Ninh Ngọc ngồi trong phòng khách ăn trái cây xem tin tức kinh tế tài chính.
Cố Hiểu Mộng vào phòng làm việc lục lọi tìm hợp đồng, tìm thật lâu mới tìm thấy hợp đồng từ trong một cái hộp bằng giấy.
Cố Hiểu Mộng cầm hợp đồng ngồi xuống bên cạnh Lý Ninh Ngọc, đưa cho cô ấy.
Lý Ninh Ngọc mở hợp đồng ra đọc cẩn thận, càng đọc chân mày nhíu càng sâu.
- Lúc cô ký hợp đồng không có đọc qua sao?
Lý Ninh Ngọc buông hợp đồng xuống quay đầu nhìn Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng ôm gối ôm hình trái táo ngồi bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
- Không có, sao vậy?
Cố Hiểu Mộng dùng nĩa xiên một miếng thanh long, đưa lên trước mặt Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc do dự một chút cũng há miệng ra.
- Đây hoàn toàn là một hợp đồng bất bình đẳng, cô cùng bọn họ chia thu nhập sau thuế tỷ lệ hai tám, người ta tám cô hai.
Nói cách khác, khi quay một bộ phim nếu như thu nhập sau thuế của cô là mười triệu, cô chỉ có thể nhận được hai triệu.
Sau đó tiền lương cho thợ trang điểm, trợ lý đều là cô trả.
Như vậy, một năm cũng chỉ có thể nhận được mấy triệu.
Hợp đồng bất công như vậy cô không thèm nhìn đã ký, có phải cô bị ngốc hay không?
Lý Ninh Ngọc thật muốn mở đại não Cố Hiểu Mộng ra, xem xem đầu óc con bé này có phải là bị thiếu cái gì hay không!
- Lúc đó em cũng không có xem, dù sao em vào làng giải trí không phải vì tiền tài cũng không phải vì lợi ích.
Quan trọng nhất chính là, mục đích em vào làng giải trí đã đạt được rồi.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc cười nói, Lý Ninh Ngọc lắc đầu bất lực một cái.
Trong lòng vẫn đang nghĩ, làm sao có thể giúp Cố Hiểu Mộng nhận được những gì cô ấy nên được nhận.
Trước kia xem như cho qua, nhưng mà về sau tỷ lệ phân chia nhất định phải tăng lên.
------
Lý Ninh Ngọc bảo thư ký tung ra tin tức nói rằng có công ty giải trí muốn chiêu mộ Cố Hiểu Mộng, sẵn sàng vì Cố Hiểu Mộng trả số tiền bồi thường hợp đồng lớn.
Thậm chí Lý Ninh Ngọc còn muốn mở một công ty giải trí cho Cố Hiểu Mộng, nhưng mà suy nghĩ một chút, Lý Ninh Ngọc còn chưa đến mức mất hết lý trí.
Có câu, lời nói dối được nói một nghìn lần sẽ biến thành lời nói thật.
Công ty quản lý của Cố Hiểu Mộng - công ty Giải trí Thiên Tỷ đứng ngồi không yên, dự định ký hợp đồng lại với Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng đem chuyện này nói với Lý Ninh Ngọc.
Ngày hôm sau, Lý Ninh Ngọc cho cố vấn pháp lý công ty đi cùng Cố Hiểu Mộng đến công ty Thiên Tỷ.
Toàn bộ quá trình Cố Hiểu Mộng không nói lời nào, đều là để luật sư cùng Tổng tài công ty Thiên Tỷ nói chuyện.
Cố Hiểu Mộng biết, chuyện có người muốn chiêu mộ cô là do Lý Ninh Ngọc tung ra.
Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của Tổng giám đốc phơi nắng, lười biếng nhìn ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Lý Ninh Ngọc cử cố vấn pháp lý công ty mình đi, rõ ràng chính là muốn nói cho Tổng giám đốc Giải trí Thiên Tỷ biết, Cố Hiểu Mộng đã có Tập đoàn Thượng Ngọc làm chỗ dựa, đừng hòng chèn ép cô ấy nữa.
------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Ngọc vì Cố Hiểu Mộng đau lòng muốn chết mà còn không biết...
-----------------
Tui: Em cứ việc làm những gì mình thích, cả thế giới cứ để tôi lo! muahahaha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook