Ngốc À! Anh Yêu Em (Nhóc À! Em Sẽ Là Của Tôi 2)
-
Chương 8: Sinh nhật!!
Sau một chuyến ăn chơi dài ở biển bọn họ cũng đã về lại căn biệt thự và bắt đầu vào việc học và việc ở công ty. Hầu hết ai nấy đều bận rộn chỉ riêng hai cô nàng Trinh và Vy của chúng ta thì rất rảnh. Hai cô tiểu thư cứ hết giờ học lại đi chơi, mua sấm và ăn uống mà không biết chán cho đến cuối tuần.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Vy. Mọi thứ cũng không quá đặc biệt, chẳng ai nhớ đến ngày hôm nay là ngày gì. Hôm trước, Phong và Trinh đã cùng nhau sang Mỹ công tác, tuy cậu bận việc nhưng vẫn có nhiều thời gian dành cho Trinh nên đưa cô đi theo sang đấy. Chỉ còn mỗi một mình Vy ở nhà cùng người giúp việc, Tiên và Minh thì không biết đang ở đâu vì từ hôm du lịch về đã không thấy họ ở nhà. Tiên là người luôn luôn nhớ đến ngày sinh nhật của nhỏ nhưng hôm nay lại không thấy đâu lại càng khiến nhỏ buồn hơn. Và đặc biệt là Thành, anh đã là người yêu của Vy nhưng từ khi trở về nhà anh đều chú tâm vào công việc, dành thời gian cho nhỏ rất ít. Anh cũng xin lỗi nhỏ rất nhiều lần vì không thể đưa nhỏ đi chơi và bên cạnh nhỏ để chăm sóc, yêu thương. Vy cũng rất hiểu huyện nên không bướng bĩnh mà bám lấy Thành, nhưng ngay cả ngày sinh nhật của nhỏ nhỏ cũng không có anh bên cạnh. Nếu được ước nhỏ sẽ ước Thành ở bên cạnh mình trong ngày hôm nay. Vy thất vọng, chẳng còn tâm trạng cười đua, nhỏ bước từng bước chân nặng trĩu, đi khắp nhà và chợt dừng chân lại. Vy bất chợt khụy xuống đất và khóc. Tiếng khóc vang vọng khắp căng nhà. Những người giúp việc nhìn nhỏ mà thấy xót lòng nhưng chẳng biết làm gì cả. Cô tiểu thư vui vẻ, vô tư hồn nhiên ngày nào trong ngày sinh nhật còn bắt nạt họ phải chuẩn bị chỉnh chu cho tiệc sinh nhật của mình vậy mà giờ đây lại ngồi đó khóc trong chính ngày này.
Tại một nơi khác, một người đàn ông đang chú tâm đọc kĩ những hồ sơ quan trọng và kí tên, trên gương mặt điển trai hiện rõ mọi sự căng thẳng và mệt mỏi. Đôi tay đang liên tục gõ phím bỗng dưng ngừng lại, đôi chân mày cũng theo đó mà nhíu lại. Thành thấy khó chịu như ai đó đang bóp chặt tim mình vậy. Anh chợt nhớ đến Vy, người con gái của anh bây giờ đang làm gì, anh thấy rất lo cho nhỏ nên dừng ngay mọi việc và gọi thư kí vào dặn dò công việc. Sau khi bàn giao mọi thứ cho thư kí và cấp dưới, anh ngay lập tức chạy về nhà xem người con gái bé nhỏ của mình đang làm gì và có bị làm sao không.
Vừa về đến nhà, anh không nhanh không chậm đi vào nhà, không khí nhà bỗng nhiên trở nên buồn bã, anh nghe thấy tiếng khóc, chưa kịp nhận ra tiếng khóc là của ai thì một người giúp việc chạy đến và nói:" thưa cậu, tiểu thư.... ". Người giúp việc vẫn chưa nói hết câu anh đã chạy ngay đi đến chỗ Vy. Chân anh chợt dừng lại phía xa xa có một cô gái đang ngồi đấy và khóc, những người xung quanh không thể làm gì ngoài đứng gần đó mà cảm thông cho sự cô đơn của cô gái nhỏ ấy. Lòng anh bây giờ chẳng khác nào bị dao đâm. Anh tự trách kình đã hứa sẽ yêu thương Vy nhưng lại vì công việc mà vô tâm với nhỏ. Lòng anh càng đau hơn khi nghe những người giúp việc xong quanh nhắc đến ngày sinh nhật của nhỏ. Thành càng thấy tội lỗi hơn, lỗi của anh quá lớn rồi, anh phải bù đắp cho nhỏ. Anh bước từng bước đến gần Vy, không kìm được cảm xúc đau xót. Thành lập tức ôm lấy Vy và nói như đang dằn xé mình:
_ "Anh xin lỗi vì quá vô tâm. Đừng khóc nữa anh đau lắm. "
_"..../hức hức.. /" - không nói nên lời, mọi nỗi buồn và niềm hạnh phúc đều ùa vào người Vy, nhỏ chỉ biết khóc trong vòng tay anh. Khóc cho sự cô đơn, cho sự tủi thân của mình.
_ "Ngoan nào. Đừng khóc nữa. Hôm nay anh là của em." - Thành nhẹ nhàng thả Vy ra và lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má bầu bĩnh của nhỏ.
_"/ hức...hức.. / chỉ...chỉ hôm nay thôi sao"- Vy vừa cố nín khóc vừa nói như đang làm nũng và muốn bắt đền Thành.
_ "Từ giờ và mãi về sau anh sẽ là của em". - Thành nói rồi hôm lên trán Vy để xoa dịu đi phần nào sự cô đơn, tủi thân của nhỏ.
Nói rồi anh đỡ nhỏ dậy và căng dặn tất cả các gia nhân trong nhà ngay lập tức chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Vy. Thành đưa Vy lên phòng cho nhỏ thay quần áo và chuẩn bị đưa nhỏ ra ngoài. Vẫn là chổ cũ, nơi hầu hết tất cả mọi người đều sẽ đến đó để mua sắm, đó là trung tâm mua sắm. Anh tự tay chọn cho nhỏ những bộ thiết kế đẹp nhất để nhỏ mặc trong tiệc sinh nhật của mình. Khi mua sắm đã xong họ cùng nhau qua trở về, vừa bước ra khỏi shop quần áo, Vy đã ngồi khuỵ xuống, anh hốt hoảng hỏi:
_" Em có làm sao không? sao lại ngồi xuống thế này?"- vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, nhỏ vốn sức không tốt, anh sợ nhỏ bị làm sao thì anh đau lòng lắm.
_" Không.....Em không......Em mỏi...."-nói rồi Vy làm vẻ mặt nũng nịu hết sức đáng yêu làm Thành phì cười.
_" Ngốc! nào lên đây anh cổng" nói rồi anh đỡ nhỏ dậy và ngồi xuống quay lưng về phía nhỏ, chờ cho nhỏ trèo lên lưng và cổng nó về, nhỏ cũng theo đó và trèo lên lưng anh. Đi được một lúc anh chợt lên tiếng:
_" Có phải đói bụng rồi không?"
_" Hửm..... Sao anh biết?"- nhỏ bất ngờ vì anh đoán đúng điều mình không dám nói từ nãy đến giờ.
_" Ngốc! Sao lại không nói là em đã đói rồi.!?"- anh vừa nói vừa cười, giọng có hơi trách móc cũng vừa xót vì nhỏ đã đói mà lại không dám nói, trách móc là trách mình quá sơ ý.
_" Tại em đang giảm cân...!"- vừa nói Vy vừa rút vào cổ anh như ngượng ngùng.
_" Với anh. Em đã đủ xinh rồi. Không giảm cân nữa. Nếu có giảm cũng không được bỏ đói bản thân như thế"- anh nói rồi cười, sau đó lại tiếp tục cổng nhỏ đến hàng ăn dưới tầng của trung tâm mua sắm hay còn gọi là trung tâm thương mại.
Đến nơi anh mới thả nhỏ xuống, Vy thì đến bàn ngồi đợi, anh thì đi gọi món anh, sau đó anh cũng quay lại chỗ nhỏ ngồi. Thấy vẻ mặt nhỏ vẫn có vẻ không vui lắm anh liền hỏi:
_" Ngốc của anh sao vậy? Còn buồn anh việc gì à?"
_ " ummmm......em với anh chỉ đủ xinh thôi sao?"
Ra là nhỏ nãy giờ vẫn nghĩ về câu nói của anh lúc nãy, anh liền đáp:
_" Phải. Đủ xinh thôi. Xinh quá lại không kiểm soát được."- anh nói rồi cười một cách ma mị. Cô nàng ngốc nghếch vẫn không hiểu được ý trong câu nói của anh lại hỏi thêm:
_" Hở.... Thế không là đẹp nhất à?"
_"Anh không thích đẹp"
_"Vì sao? Không phải con trai đều thích gái đẹp sao?"- Vy với vẻ mặt ngây thơ.
_" Vì anh thích em."- Thành nói rồi cười, xoa đầu Vy mặc kệ cho nhỏ vẫn đang với vẻ mặt ngây thơ khó hiểu.
Với anh đẹp, xấu thực chất không hề quan trọng chỉ cần người con gái của anh không thay lòng mà thôi....!!! Hơn nữa người anh yêu bây giờ là Nhỏ, yêu sự trong sáng, ngây thơ, không lo nghĩ và vui tươi của nhỏ, yêu những thứ mà trước giờ anh chưa từng có trong cuộc đời mình.
Sau khi cả hai ăn xong, anh đứa nhỏ ra bờ sông cạnh công viên đi dạo. Vì Thanh biết Vy rất thích nơi này, thích cái không khí êm đềm, gió thoáng và một khung trời màu hồng hoàng hông lãng mạn kia, trông rất yên bình. Nhỏ rất thích thú, chạy khắp nơi dọc theo bờ sông hóng gió, Thành chầm chậm theo sau, anh không thích nơi này lắm, vì điều anh thích chính là NHỎ. anh thích cái sự vô tư lúc nhỏ chạy đùa, thích ngắm nụ cười của nhỏ, nụ cười ngây thơ ấy khiến bao nhiêu mệt nhọc trong anh tán biến theo từng cơn gió nhẹ thoáng qua. Mang lại cho người ta cảm giác yêu đời, cảm giác muốn yêu và được yêu.
Thấm thoát trời hoàng hôn cũng tắt, một màn đêm dần buông xuống, anh đứa nhỏ trở về căn biệt thự của họ. Bước vào nhà là một khung cảnh đầy tráng lệ, các gia nhân trong nhà đều đã hoàn thành tất cả những gì mà Thành đã căng dặn trước khi đi. Vy bước vào nhà với sự thích thú, vẫn là cái không khí ấy, vẫn với những hoạ tiết tráng trí ấy, tất cả đều là những gì Vy thích. Đây......Chính là nó.......Chính là sự chỉnh chu sắp xếp của Tiên......Một người bạn......Một người hiểu nhỏ hơn chính mẹ ruột của nhỏ. Ngay lập tức, Vy chạy đến hỏi quản gia:
_" Ông quản gia, tiên đâu rồi ông. Mama về rồi hả ông? Cậu ấy đâu rồi hả ông? "- Vy hỏi dồn dập làm ông quản gia không kịp trả lời.
_"Cô chủ hỏi từ từ thôi ạ. Tôi già rồi..!"- Ông quản gia chầm chậm nói.
_"À. Cháu quên mất. Vậy Mama đâu rồi hả ông? "
_"Dạ tôi không thấy cô chủ đâu thư cô"
_"Vậy cách trang trí này là....?? "-Vy có chút thất vọng nhưng vẫn hỏi thêm.
_" Dạ đây là do cô Viên bảo với mọi người làm đấy ạ."
_"Nhưng sao cô ấy lại biết được cháu thích những thứ này"-Vy khó hiểu.
_"Dạ thưa. Cô Viên là người thường hay giúp cô chủ làm mọi việc trong nhà nên chắc cô chủ bảo với cô ấy là cô thích điều này."
Vy có chút thất vọng, không nói gì thêm mà đi thẳng một mạch lên lầu. Thành từ nãy giờ vãn đứng phía sau nhìn nhỏ, nhìn cái cách nhỏ hỏi về Tiên, nhìn từng củ chỉ hành động của nhỏ anh cũng đủ hiểu nhỏ đnag buồn vì điều gì. Anh tiến đến so pha và vừa ngồi xuống vừa lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình. Anh với nét mặt không mấy vui gọi cho ai đó.
Trên lầu, Vy bước vào phòng, từng bước chân nặng trĩu, niềm vui của nhỏ không được trọn vẹn như nhỏ mong muốn. Anh đã ở đây với nhỏ, nhưng không có Tiên. Người luôn luôn nhớ về ngày sinh nhật của nhỏ mà giờ đây lại chẳng có mặt. Nhỏ bước đến chiếc giường của mình và từ từ ngã xuống chiếc giường ấy. Càng lúc nhỏ càng buồn hơn, càng thất vọng hơn rồi một dòng nước mắt đã lăn trên má nhỏ. Đôi môi khẻ nói:
_"Cậu không nhớ thật sao? "
- ----Hết chương -----
Hì ta đã quay trở lại sau một chuỗi ngày lười biếng và có chút bận rộng cộng với bí ý tưởng ^^ xin lỗi mọi người rất nhiều.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Vy. Mọi thứ cũng không quá đặc biệt, chẳng ai nhớ đến ngày hôm nay là ngày gì. Hôm trước, Phong và Trinh đã cùng nhau sang Mỹ công tác, tuy cậu bận việc nhưng vẫn có nhiều thời gian dành cho Trinh nên đưa cô đi theo sang đấy. Chỉ còn mỗi một mình Vy ở nhà cùng người giúp việc, Tiên và Minh thì không biết đang ở đâu vì từ hôm du lịch về đã không thấy họ ở nhà. Tiên là người luôn luôn nhớ đến ngày sinh nhật của nhỏ nhưng hôm nay lại không thấy đâu lại càng khiến nhỏ buồn hơn. Và đặc biệt là Thành, anh đã là người yêu của Vy nhưng từ khi trở về nhà anh đều chú tâm vào công việc, dành thời gian cho nhỏ rất ít. Anh cũng xin lỗi nhỏ rất nhiều lần vì không thể đưa nhỏ đi chơi và bên cạnh nhỏ để chăm sóc, yêu thương. Vy cũng rất hiểu huyện nên không bướng bĩnh mà bám lấy Thành, nhưng ngay cả ngày sinh nhật của nhỏ nhỏ cũng không có anh bên cạnh. Nếu được ước nhỏ sẽ ước Thành ở bên cạnh mình trong ngày hôm nay. Vy thất vọng, chẳng còn tâm trạng cười đua, nhỏ bước từng bước chân nặng trĩu, đi khắp nhà và chợt dừng chân lại. Vy bất chợt khụy xuống đất và khóc. Tiếng khóc vang vọng khắp căng nhà. Những người giúp việc nhìn nhỏ mà thấy xót lòng nhưng chẳng biết làm gì cả. Cô tiểu thư vui vẻ, vô tư hồn nhiên ngày nào trong ngày sinh nhật còn bắt nạt họ phải chuẩn bị chỉnh chu cho tiệc sinh nhật của mình vậy mà giờ đây lại ngồi đó khóc trong chính ngày này.
Tại một nơi khác, một người đàn ông đang chú tâm đọc kĩ những hồ sơ quan trọng và kí tên, trên gương mặt điển trai hiện rõ mọi sự căng thẳng và mệt mỏi. Đôi tay đang liên tục gõ phím bỗng dưng ngừng lại, đôi chân mày cũng theo đó mà nhíu lại. Thành thấy khó chịu như ai đó đang bóp chặt tim mình vậy. Anh chợt nhớ đến Vy, người con gái của anh bây giờ đang làm gì, anh thấy rất lo cho nhỏ nên dừng ngay mọi việc và gọi thư kí vào dặn dò công việc. Sau khi bàn giao mọi thứ cho thư kí và cấp dưới, anh ngay lập tức chạy về nhà xem người con gái bé nhỏ của mình đang làm gì và có bị làm sao không.
Vừa về đến nhà, anh không nhanh không chậm đi vào nhà, không khí nhà bỗng nhiên trở nên buồn bã, anh nghe thấy tiếng khóc, chưa kịp nhận ra tiếng khóc là của ai thì một người giúp việc chạy đến và nói:" thưa cậu, tiểu thư.... ". Người giúp việc vẫn chưa nói hết câu anh đã chạy ngay đi đến chỗ Vy. Chân anh chợt dừng lại phía xa xa có một cô gái đang ngồi đấy và khóc, những người xung quanh không thể làm gì ngoài đứng gần đó mà cảm thông cho sự cô đơn của cô gái nhỏ ấy. Lòng anh bây giờ chẳng khác nào bị dao đâm. Anh tự trách kình đã hứa sẽ yêu thương Vy nhưng lại vì công việc mà vô tâm với nhỏ. Lòng anh càng đau hơn khi nghe những người giúp việc xong quanh nhắc đến ngày sinh nhật của nhỏ. Thành càng thấy tội lỗi hơn, lỗi của anh quá lớn rồi, anh phải bù đắp cho nhỏ. Anh bước từng bước đến gần Vy, không kìm được cảm xúc đau xót. Thành lập tức ôm lấy Vy và nói như đang dằn xé mình:
_ "Anh xin lỗi vì quá vô tâm. Đừng khóc nữa anh đau lắm. "
_"..../hức hức.. /" - không nói nên lời, mọi nỗi buồn và niềm hạnh phúc đều ùa vào người Vy, nhỏ chỉ biết khóc trong vòng tay anh. Khóc cho sự cô đơn, cho sự tủi thân của mình.
_ "Ngoan nào. Đừng khóc nữa. Hôm nay anh là của em." - Thành nhẹ nhàng thả Vy ra và lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má bầu bĩnh của nhỏ.
_"/ hức...hức.. / chỉ...chỉ hôm nay thôi sao"- Vy vừa cố nín khóc vừa nói như đang làm nũng và muốn bắt đền Thành.
_ "Từ giờ và mãi về sau anh sẽ là của em". - Thành nói rồi hôm lên trán Vy để xoa dịu đi phần nào sự cô đơn, tủi thân của nhỏ.
Nói rồi anh đỡ nhỏ dậy và căng dặn tất cả các gia nhân trong nhà ngay lập tức chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Vy. Thành đưa Vy lên phòng cho nhỏ thay quần áo và chuẩn bị đưa nhỏ ra ngoài. Vẫn là chổ cũ, nơi hầu hết tất cả mọi người đều sẽ đến đó để mua sắm, đó là trung tâm mua sắm. Anh tự tay chọn cho nhỏ những bộ thiết kế đẹp nhất để nhỏ mặc trong tiệc sinh nhật của mình. Khi mua sắm đã xong họ cùng nhau qua trở về, vừa bước ra khỏi shop quần áo, Vy đã ngồi khuỵ xuống, anh hốt hoảng hỏi:
_" Em có làm sao không? sao lại ngồi xuống thế này?"- vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, nhỏ vốn sức không tốt, anh sợ nhỏ bị làm sao thì anh đau lòng lắm.
_" Không.....Em không......Em mỏi...."-nói rồi Vy làm vẻ mặt nũng nịu hết sức đáng yêu làm Thành phì cười.
_" Ngốc! nào lên đây anh cổng" nói rồi anh đỡ nhỏ dậy và ngồi xuống quay lưng về phía nhỏ, chờ cho nhỏ trèo lên lưng và cổng nó về, nhỏ cũng theo đó và trèo lên lưng anh. Đi được một lúc anh chợt lên tiếng:
_" Có phải đói bụng rồi không?"
_" Hửm..... Sao anh biết?"- nhỏ bất ngờ vì anh đoán đúng điều mình không dám nói từ nãy đến giờ.
_" Ngốc! Sao lại không nói là em đã đói rồi.!?"- anh vừa nói vừa cười, giọng có hơi trách móc cũng vừa xót vì nhỏ đã đói mà lại không dám nói, trách móc là trách mình quá sơ ý.
_" Tại em đang giảm cân...!"- vừa nói Vy vừa rút vào cổ anh như ngượng ngùng.
_" Với anh. Em đã đủ xinh rồi. Không giảm cân nữa. Nếu có giảm cũng không được bỏ đói bản thân như thế"- anh nói rồi cười, sau đó lại tiếp tục cổng nhỏ đến hàng ăn dưới tầng của trung tâm mua sắm hay còn gọi là trung tâm thương mại.
Đến nơi anh mới thả nhỏ xuống, Vy thì đến bàn ngồi đợi, anh thì đi gọi món anh, sau đó anh cũng quay lại chỗ nhỏ ngồi. Thấy vẻ mặt nhỏ vẫn có vẻ không vui lắm anh liền hỏi:
_" Ngốc của anh sao vậy? Còn buồn anh việc gì à?"
_ " ummmm......em với anh chỉ đủ xinh thôi sao?"
Ra là nhỏ nãy giờ vẫn nghĩ về câu nói của anh lúc nãy, anh liền đáp:
_" Phải. Đủ xinh thôi. Xinh quá lại không kiểm soát được."- anh nói rồi cười một cách ma mị. Cô nàng ngốc nghếch vẫn không hiểu được ý trong câu nói của anh lại hỏi thêm:
_" Hở.... Thế không là đẹp nhất à?"
_"Anh không thích đẹp"
_"Vì sao? Không phải con trai đều thích gái đẹp sao?"- Vy với vẻ mặt ngây thơ.
_" Vì anh thích em."- Thành nói rồi cười, xoa đầu Vy mặc kệ cho nhỏ vẫn đang với vẻ mặt ngây thơ khó hiểu.
Với anh đẹp, xấu thực chất không hề quan trọng chỉ cần người con gái của anh không thay lòng mà thôi....!!! Hơn nữa người anh yêu bây giờ là Nhỏ, yêu sự trong sáng, ngây thơ, không lo nghĩ và vui tươi của nhỏ, yêu những thứ mà trước giờ anh chưa từng có trong cuộc đời mình.
Sau khi cả hai ăn xong, anh đứa nhỏ ra bờ sông cạnh công viên đi dạo. Vì Thanh biết Vy rất thích nơi này, thích cái không khí êm đềm, gió thoáng và một khung trời màu hồng hoàng hông lãng mạn kia, trông rất yên bình. Nhỏ rất thích thú, chạy khắp nơi dọc theo bờ sông hóng gió, Thành chầm chậm theo sau, anh không thích nơi này lắm, vì điều anh thích chính là NHỎ. anh thích cái sự vô tư lúc nhỏ chạy đùa, thích ngắm nụ cười của nhỏ, nụ cười ngây thơ ấy khiến bao nhiêu mệt nhọc trong anh tán biến theo từng cơn gió nhẹ thoáng qua. Mang lại cho người ta cảm giác yêu đời, cảm giác muốn yêu và được yêu.
Thấm thoát trời hoàng hôn cũng tắt, một màn đêm dần buông xuống, anh đứa nhỏ trở về căn biệt thự của họ. Bước vào nhà là một khung cảnh đầy tráng lệ, các gia nhân trong nhà đều đã hoàn thành tất cả những gì mà Thành đã căng dặn trước khi đi. Vy bước vào nhà với sự thích thú, vẫn là cái không khí ấy, vẫn với những hoạ tiết tráng trí ấy, tất cả đều là những gì Vy thích. Đây......Chính là nó.......Chính là sự chỉnh chu sắp xếp của Tiên......Một người bạn......Một người hiểu nhỏ hơn chính mẹ ruột của nhỏ. Ngay lập tức, Vy chạy đến hỏi quản gia:
_" Ông quản gia, tiên đâu rồi ông. Mama về rồi hả ông? Cậu ấy đâu rồi hả ông? "- Vy hỏi dồn dập làm ông quản gia không kịp trả lời.
_"Cô chủ hỏi từ từ thôi ạ. Tôi già rồi..!"- Ông quản gia chầm chậm nói.
_"À. Cháu quên mất. Vậy Mama đâu rồi hả ông? "
_"Dạ tôi không thấy cô chủ đâu thư cô"
_"Vậy cách trang trí này là....?? "-Vy có chút thất vọng nhưng vẫn hỏi thêm.
_" Dạ đây là do cô Viên bảo với mọi người làm đấy ạ."
_"Nhưng sao cô ấy lại biết được cháu thích những thứ này"-Vy khó hiểu.
_"Dạ thưa. Cô Viên là người thường hay giúp cô chủ làm mọi việc trong nhà nên chắc cô chủ bảo với cô ấy là cô thích điều này."
Vy có chút thất vọng, không nói gì thêm mà đi thẳng một mạch lên lầu. Thành từ nãy giờ vãn đứng phía sau nhìn nhỏ, nhìn cái cách nhỏ hỏi về Tiên, nhìn từng củ chỉ hành động của nhỏ anh cũng đủ hiểu nhỏ đnag buồn vì điều gì. Anh tiến đến so pha và vừa ngồi xuống vừa lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình. Anh với nét mặt không mấy vui gọi cho ai đó.
Trên lầu, Vy bước vào phòng, từng bước chân nặng trĩu, niềm vui của nhỏ không được trọn vẹn như nhỏ mong muốn. Anh đã ở đây với nhỏ, nhưng không có Tiên. Người luôn luôn nhớ về ngày sinh nhật của nhỏ mà giờ đây lại chẳng có mặt. Nhỏ bước đến chiếc giường của mình và từ từ ngã xuống chiếc giường ấy. Càng lúc nhỏ càng buồn hơn, càng thất vọng hơn rồi một dòng nước mắt đã lăn trên má nhỏ. Đôi môi khẻ nói:
_"Cậu không nhớ thật sao? "
- ----Hết chương -----
Hì ta đã quay trở lại sau một chuỗi ngày lười biếng và có chút bận rộng cộng với bí ý tưởng ^^ xin lỗi mọi người rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook