Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn
Chương 32: Quá yêu gì cũng liều

A Chiếu ở bên Phó Kính Thù đã lâu, rất ít khi thấy hắn uống rượu. Thường ngày Phó Kính Thù phải tham gia tiệc tùng xã giao không ít, nhưng trên bàn rượu hắn cực kỳ kiềm chế, có cách riêng để thoái thác. A Chiếu là người phụ trách đưa đón, thường phát hiện sau khi tiện tàn, khách khứa đều say tuý luý, riêng hắn vẫn tỉnh táo vô cùng.

A Chiếu chỉ một lần duy nhất nghe được, Phương Đăng trong lúc bông đùa có nói, vẻ mặt thâm sâu không thấy đáy của Phó Thất trên bàn rượu chẳng qua là cố tỏ ra nguy hiểm, chứ kỳ thực hắn uống rất kém. Có những lúc Phương Đăng ép hắn cùng uống vài ly, thể nào người gục xuống trước cũng là hắn.

Bây giờ A Chiếu biết, bà chị chẳng hề nói sai.

Phó Kính Thù say rồi, không chỉ bởi hai ly tequila, mà còn vì hắn không muốn tỉnh nữa.

Bằng những lời kể đứt đoạn trong cơn say của hắn, A Chiếu lần đầu biết được chuyện hắn ngày đầu đặt chân đến Malaysia, đã bất lực và hoảng hốt thế nào trước căn biệt thự của Phòng Ba tại Kuala Lumpur; được nghe kể về thứ tình cảm phức tạp hắn dành cho bà Trịnh, vừa là sợ hãi vừa cảm kích vô cùng; hắn chán ngán và cảnh giác ra sao trong cái căn biệt thự mà xung quanh đầy những “người thân” mưu tính hãm hại hắn từng giây từng phút.

Phó Kính Thù nói hiện tại sức khoẻ của bà Trịnh mỗi ngày mỗi khác, một năm quá nửa thời gian phải nằm trên giường bệnh. Ai nấy ngoài miệng thì nói mong bà sống lâu trăm tuổi, nhưng trong lòng đều rõ ngày tháng còn lại của bà không nhiều. Vợ chồng Phó Duy Mẫn vô cùng sốt ruột, nửa ngấm ngầm nửa công khai tìm mọi cách lấy lòng bà, họ có nhiều thì giờ túc trực bên giường bệnh hơn kẻ luôn bận rộn công vụ như Phó Kính Thù rất nhiều, họ có hàng tỉ cơ hội tỏ ra ân cần chăm nom mẹ già...

Đứa con cả của vợ chồng Phó Duy Mẫn đã tròn mười tám tuổi, nghe nói rất thông minh, có chí tiến thủ, gương mặt lẫn tác phong có vài phần giống với ông ngoại Phó Truyền Thanh năm xưa, càng ngày càng mong được bà ngoại quan tâm đến. Vợ chồng họ tỏ rõ nguyện vọng cho con cả đổi sang họ mẹ, như vậy, đứa trẻ có thể kế tục hương hoả nhà họ Phó, vả chăng trong mình nó mang dòng máu của bà Trịnh, xứng đáng với tổ nghiệp họ Phó hơn đứa con hoang thân phận thấp hèn như Phó Thất nhiều. Hiện tại bà Trịnh chưa có động thái gì, mỗi lần con gái con rể nhắc đến, bà chỉ nói cháu mình còn nhỏ, Phó Thất mấy năm nay làm việc rất tốt. Có điều chẳng ai dám chắc trước cơn hấp hối, hoặc sau mỗi lần hôn mê, bà đột nhiên lại thay đổi quyết định. Hai người em của bà Trịnh vốn là thứ gió chiều nào theo chiều nấy, hôm nay họ tỏ vẻ khách sáo với Phó Kính Thù, nhưng hễ đánh hơi thấy tiếng gió, họ có thể lập tức trở mặt ngay.

Ly rượu trong tay Phó Kính Thù không ngừng rung động, hắn nói với A Chiếu, hiện nay hắn vẫn đủ khả năng áp chế đám người đó, nhưng không chừng chỉ chớp mắt mọi thứ đều đảo lộn, đến lúc ấy tâm huyết bao năm hắn dồn vào công việc sẽ chỉ là may váy cưới hộ người.

A Chiếu chốc chốc phải dìu thân hình chao đảo của Phó Kính Thù dậy, lau chùi rượu rơi rớt quanh ly của hắn. Nó cũng biết anh Bảy chẳng khi nào được thoải mái đầu óc, nhưng vì anh Bảy cứ vờ ra vẻ thảnh thơi, nên đến bây giờ nó mới thật thấm thía, trước mặt càng vinh quang bao nhiêu, sau lưng càng hung hiểm bấy nhiêu.

A Chiếu còn biết, chiều nay anh Bảy đã đi tìm Phương Đăng. Chỗ ở mới của Phương Đăng là do A Chiếu sai người dò la ra được, nó cứ tưởng lần này anh Bảy đến khuyên nhủ, những hiềm khích trước kia trong lòng chị sẽ tan chảy như băng tuyết mùa xuân. Người một nhà, có mâu thuẫn nào không thể hoá giải? Không ngờ, anh Bảy về đến nơi lại trở thành thế này. Sau khi say, tuyệt nhiên Phó Kính Thù không nhắc đến Phương Đăng, nhưng A Chiếu có ngốc đến mấy cũng biết, tất cả phiền muộn kia đều vì chị mình mà ra.

A Chiếu chưa bao giờ cảm thấy trách chị nhiều như lúc này. Đàn bà là chúa cứng đầu, vì một chuyện nhỏ mà rầy rà mãi không thôi, tại sao không thông cảm cho nỗi khổ của đàn ông. Trong con mắt của A Chiếu, anh Bảy quan tâm chị nó như thế là đủ lắm rồi, chẳng lẽ chị thật sự nhẫn tâm đi theo cái gã họ Lục kia? A Chiếu không thể hiểu nổi quyết định này, càng không bao giờ chấp nhận được. Nó, chị và anh Bảy đã bình an vô sự bao nhiêu năm, cùng nhau vượt qua tất cả, chẳng có lý do gì để một người lạ giữa chừng nhảy ra phá phách.

Nghĩ đến đây, lòng A Chiếu buồn rười rượi, không nhịn được cất tiếng hỏi.

“Anh Bảy, chị em đi lần này không về nữa thật ư? Anh bảo chị ấy đang nghĩ cái quỷ gì không biết?”

Phó Kính Thù ngả lưng trên sô pha nói với A Chiếu: “Anh hỏi cậu một câu trước, tại sao có nhiều người vượt qua khó khăn bên nhau, mà rốt cuộc không thể cùng nhau nếm trải hạnh phúc?”

A Chiếu lắc đầu không biết. Trong từ điển riêng của nó, “Đồng cam cộng khổ” là một định luật bất di bất dịch.

Phó Kính Thù dĩ nhiên không hy vọng A Chiếu có thể cho hắn một câu trả lời, hắn tự nói với mình: “Bởi vì người đi trước không được lựa chọn, còn người đến sau thì có.”

A Chiếu vẫn cảm thấy mông lung, thực ra nó chỉ quan tâm một điều, “Chị em muốn đi, bây giờ phải làm sao hả anh?”

Phó Kính Thù cười, “A Chiếu, anh không phải thần thông quảng đại, có những chuyện không thể cứu vãn được, không thể giữ thì đành để cô ấy đi. Anh đã đồng ý với chị em, để cô ấy đi bất cứ nơi nào cô ấy muốn.”

Câu trả lời này khiến A Chiếu vô cùng ngạc nhiên, lòng bỗng chốc nguội lạnh quá nửa. Nó không kìm được siết chặt bàn tay lại, đấm một cái lên bàn uống trà, không quá mạnh cũng không quá nhẹ. Ly rượu và cái chai đổ xiên đổ vẹo trên bàn rung động mất một lúc.

“Sao chị ấy lại như thế?”

“Sao cô ấy lại không thể như thế?” Phó Kính Thù hỏi ngược lại, “Đừng trách chị em, chúng ta đều chưa từng nghĩ cho cô ấy. Nếu anh là cô ấy, có lẽ anh đã đi từ lâu. Phương Đăng nói rất đúng, dù có giữ được cô ấy lại, anh cũng có thể cho cô ấy được gì? Đôi khi anh cảm thấy mình ra xã hội thì nên công nên trạng, nhưng trước Phương Đăng, anh chỉ là đồ bỏ. A Chiếu, hôm đó em hỏi, chị em là gì đối với anh? Câu hỏi thật đơn giản, nhưng anh không trả lời nổi, anh không dám nghĩ đến câu trả lời. Phương Đăng như chính bản thân anh, cô ấy không muốn nghe những lời như thế nữa, nhưng đối với anh, đó là sự thực. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, cái quá khứ mà anh không muốn nhớ lại nhất dường như tái hiện ra trước mắt, ngay cả những mặt đen tối nhất cũng phô bày. Anh sợ, nhưng càng không rời xa cô ấy được.”

A Chiếu nghĩ rất đơn giản.

“Con người ta yêu nhất chẳng phải là bản thân mình sao?”

Phó Kính Thù uống tương đối nhiều, khó mà trụ vững được nữa, ly rượu trên tay đổ chan chứa ra sô pha, còn hắn thì mê man đi. A Chiếu phải rất chú tâm mới hiểu tương đối những lời nói mê sảng của hắn.

“... Ái cực phiên thành vô bất xá[1]... đó là bài thơ Trần Tán đã viết... Tôi chẳng là gì hết, chỉ có cái thân xác này... Cô ấy sớm đã nhìn ra tôi là kẻ vô sỉ... Đi... đi cũng tốt thôi.”

[1] Khi đã quá yêu thì chẳng buồn níu giữ.

A Chiếu luống cuống đặt Phó Kính Thù nằm ngay ngắn trên ghế sô pha, sau đó ngồi bên cạnh thẫn thờ mất một lúc. Yêu là gì, với nó đó thật là một câu đố phức tạp. Có lẽ nó chưa từng yêu. Thảng hoặc, não nó hiện ra gương mặt Minh Tử, nó lại vội vã gắng bôi xoá cho nhạt nhoà. Tình yêu duy nhất nó được thấy là thứ tình cảm giữa chị và anh Bảy, đó có lẽ là thứ duy nhất anh Bảy từng đặt hết niềm tin. Bây giờ ngay thứ tình cảm ấy cũng đã đổi thay rồi sao?

Nó bỗng nghe một tiếng động khe khẽ, trong đêm sâu tĩnh lặng bỗng trở nên đặc biệt bắt tai, tiếng rung của chiếc di động bị Phó Kính Thù ném vào góc sô pha. A Chiếu nhặt điện thoại lên, đang nghĩ không biết có nên gọi anh Bảy dậy, chợt nhìn thấy trên màn hình hiển thị tin nhắn do Phương Đăng gửi tới. Nó chỉ do dự chưa đến một giây, là ấn mở. Trong tin nhắn chỉ có một câu.

“Em đã từng yêu anh.”

A Chiếu quay lại nhìn gã đàn ông mắt nhắm nghiền, mặt mày nhăn nhó đang nằm thườn thượt trên sô pha, lặng lẽ xoá bỏ tin nhắn ấy.

Ngày hôm sau, Phó Kính Thù vẫn đến phòng làm việc đúng giờ. Sau khi tỉnh lại, hắn mất kha khá thời gian vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nếu nói hắn khó chịu vì mùi rượu toả ra trên cơ thể, thà nói hắn chán ghét cái tôi yếu đuối phải nương nhờ men rượu để vượt qua nỗi đau thì đúng hơn.

Hơn chín giờ, viên trợ lý đánh điện vào phòng làm việc, nói có một người phụ nữ không hẹn trước muốn gặp hắn. Người đầu tiên Phó Kính Thù nghĩ đến là Phương Đăng, hắn đứng bật dậy, đột nhiên sức nghĩ bản thân mình thật buồn cười. Anh trợ lý đã theo hắn mấy năm nay, sao lại không biết mặt Phương Đăng, rượu quả đúng là một thứ đáng sợ. Hắn ngồi xuống day day ấn đường, hỏi người đó họ gì.

Người trợ lý nói, cô ta tên Cổ Minh Tử.

Khi Minh Tử bước vào phòng, người cô nhìn thấy là một Phó Kính Thù tỉnh táo ung dung như chưa bao giờ thay đổi. Hai người từng ăn cơm cùng nhau vài lần, nhưng chưa bao giờ cô chủ động đến nơi làm việc tìm hắn.

Phó Kính Thù chào hỏi vài câu khách sáo, thư ký mang cà phê vào, đúng vị cà phê cô từng gọi khi hai người ăn cơm cùng nhau. Minh Tử nhấp thử một ngụm, hơi kinh ngạc, rồi lại thầm khâm phục. A Chiếu là kẻ vô tâm, làm ăn cẩu thả, chẳng bao giờ để ý việc gì. Hắn và Phó Kính Thù có quan hệ thân mật, nhưng rõ ràng là hai kiểu cách sống hoàn toàn tương phản.

“Nếu muốn gặp tôi, thực ra cô cứ gọi điện báo trước, sau khi tan sở tôi sẽ cho người đến đón.” Phó Kính Thù nói vẻ lễ độ.

Minh Tử đáp: “Sở dĩ tôi đến đây là vì tôi chưa xác định thật rõ, hôm nay mình đến vì việc công hay việc tư.”

“Ồ?” Phó Kính Thù tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

“Anh còn muốn kết hôn với tôi không?”

Đến đây Phó Kính Thù không thể không lộ vẻ kinh ngạc. Hắn trầm ngâm giây lát, rồi khẽ cười nói: “Chẳng phải cô muốn tìm kiếm cảm giác nổ ‘Bùm’ một cái ư?”

“Nổ một lần là đủ.” Minh Tử đặt tách cà phê xuống, điềm nhiên nhìn thẳng vào người ngồi sau bàn làm việc, “Ý tôi nói đến việc gì, chắc anh hiểu cả. Câu chuyện của tôi dưới con mắt anh sợ rằng chẳng khác nào chuyện tiếu lâm.”

“Những cô gái vào độ tuổi cô, mong chờ một tình yêu sôi nổi không phải cái tội, tôi không quá bất ngờ.” Phó Kính Thù dịu dàng nói.

Minh Tử cười méo mặt, “Chữ yêu mà quá dễ dãi nói ra, thì có sôi nổi thế nào cũng nhàm. Tôi tưởng hắn yêu tôi, còn thề thốt rằng tôi là một phần của hắn, a ha. Sau này tôi mới hiểu, tôi là mẩu ruột thừa, là mẩu dom lòi, là phần có thể thích cắt bỏ lúc nào thì cắt. Tôi không định giấu anh, và biết chẳng giấu nổi anh. Hôm nay tôi đến, có nghĩa rằng tôi đã quyết định xong. Có đồng ý hay không, anh chỉ cần một lời thôi.”

Phó Kính Thù rất trân trọng tính cách này dứt khoát của cô gái trẻ, hắn ngắm nghía cây bút trong tay, chậm rãi nói: “Để tôi đoán nhé, nhà cô xảy ra việc gì đúng không? Hay là...” Ánh mắt hắn lướt nhanh khắp người cô, để tránh thất lễ, hắn mau chóng nhìn đi chỗ khác, nhưng ý tứ thì lộ rõ.

“Cha tôi nói đúng, anh là người thông minh.” Minh Tử bất giác đứng thẳng lưng, giống như muốn bản thân mình không dao động, “Đúng như những gì anh đoán.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Phó Kính Thù vẫn lặng đi mất một lúc.

“Nó có biết không?” Hắn hỏi.

Minh Tử lắc đầu, “Tôi tuyệt đối không nói cho hắn biết, cho dù cuộc trao đổi giữa chúng ta có thành hay không, cũng xin anh giữ giúp tôi bí mật này.”

“Cô nói ‘trao đổi’ à?” Nụ cười của Phó Kính Thù ánh lên vẻ ngẫm ngợi.

“Nói trắng ra không phải thế ư? Nếu anh muốn nói cách nào cho dễ nghe hơn, tôi xin theo.” Minh Tử nói.

“Cô suy nghĩ cho kỹ!” Phó Kính Thù sợ cô gái quá bồng bột, còn hắn sẽ không tuỳ tiện đổ vỏ hộ người ta.

Sắc mặt Minh Tử trắng bệch, nhưng vẫn điềm nhiên nói tiếp: “Tôi nghĩ rất kỹ rồi. Anh chắc cũng hiểu, gia đình tôi sẽ không chấp nhận đứa bé này, tôi buộc phải cho nó một thân phận chính đáng.”

“Cô không nghĩ A Chiếu sẽ...”

“Đừng nhắc đến, hắn ta không xứng.” Minh Tử không để Phó Kính Thù nói hết câu. Cô hơi cao giọng, nhưng dáng vẻ kiên quyết, có thể thấy rõ đó không phải lời nói trong lúc nóng giận, “Hắn không thể là một người cha tốt, cho dù hắn hồi tâm chuyển ý, gia đình không ngăn trở, tôi và hắn cũng không thể. Con là của tôi, chẳng liên quan gì đến ai khác. Sau khi anh cưới tôi, anh muốn làm gì tuỳ thích, tôi chỉ cần một danh phận. Cuộc trao đổi này anh không hề thiệt, anh sẽ có Phó gia viện, lại được cả quyền chuyển giao tài sản cuối cùng của bà Trịnh. Đợi khi bà trăm tuổi, tôi và anh sẽ ly dị, lúc đó nhà họ Phó đã do anh làm chủ, anh tha hồ muốn gì được nấy.”

Phó Kính Thù cười cười, cúi đầu không đáp.

“Sao, anh sợ mình không đeo nổi hai tấm sừng trên đầu à?” Lời nói của Minh Tử đầy vẻ khiêu khích.

“Trong lúc làm ăn, tôi chỉ tính chuyện làm ăn, không cần biết đến gì khác.” Phó Kính Thù cười nói, “Tôi chỉ đang suy nghĩ cho kỹ, xem vụ mua bán này có lời hay không.”

Minh Tử rốt cuộc không che giấu nổi sự nôn nóng, “Thế bây giờ anh nghĩ sao?”

Phó Kính Thù đáp: “Nghe ra vụ này không tệ.”

Một tuần sau, Phó Kính Thù và Cổ Minh Tử vội vã bay về Đài Bắc và Kuala Lumpur, chính thức ra mắt hai bên gia đình. Hai người vừa đi khỏi, A Chiếu liền đến tìm Phương Đăng.

Phương Đăng và Lục Nhất vừa mua đồ từ siêu thị gần đó về, bất ngờ gặp A Chiếu đang đứng dưới tầng.

“Chị!”, A Chiếu kêu lên.

Phương Đăng kinh ngạc nói: “Sao cậu lại đến đây?”

“Em có chuyện muốn nói.” A Chiếu bước về phía Phương Đăng, lúc đi qua Lục Nhất, nó hất mạnh bả vai vào anh. Nó chẳng thèm xin lỗi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và khinh thường.

“Cậu làm gì thế!” Phương Đăng quát.

Lục Nhất bị A Chiếu đẩy mạnh đến nỗi lảo đảo cả người. Anh từng gặp A Chiếu, biết rằng cậu ta như thể em trai ruột của Phương Đăng, nên không phản ứng lại, dịu giọng nói với Phương Đăng: “Hai người cứ từ từ nói chuyện, anh mang đồ lên nhà cất trước nhé.”

A Chiếu lườm theo bóng lưng Lục Nhất, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.

“Thằng bỏ đi!”

“Tô Quang Chiếu, nói lại lần nữa chị nghe.” Phương Đăng lạnh lùng nói.

Chỉ có vài làn cô gọi rõ cả họ cả tên nó, đều là khi đã rất giận. A Chiếu tuy không cảm thấy mình nói sai, nhưng không muốn đối đầu với chị vào lúc này, đành biện bạch: “Chị xem thằng đó nhát chết có ra dáng đàn ông không cơ chứ?”

“Sao lại không, chẳng lẽ chỉ có những đứa thích dùng nắm đấm giải quyết mọi chuyện như cậu mới là đàn ông chân chính?” Phương Đăng mỉa mai.

A Chiếu sầm mặt đáp: “Em ghét thằng này, và còn ghét việc chị về hùa với nó thế này nhiều lần.”

“Lúc đầu khi cậu khuyên tôi vì anh Bảy của cậu đến tiếp cận con người kia, sao không nói như thế đi?”

“Lúc đó em nào biết chị lại phim giả tình thật. Đã lấy được cái mình cần thì thôi đi, sao cứ quấn lấy hắn làm cái gì?”

Thấy A Chiếu cứ khăng khăng lẽ phải thuộc về mình, Phương Đăng bỗng thấy buồn, “Cậu càng lúc càng giống Phó Thất.”

Phương Đăng bắt đầu nghi ngờ, việc mình quyết định để A Chiếu đi theo Phó Thất biết đâu là sai. Nếu nó vẫn ở trong quán lẩu biểu diễn xe sợi mì, không biết chừng sẽ vẫn là cậu thanh niên giản đơn vui vẻ, có hơi bồng bột, có hơi bướng bỉnh, nhưng ít nhất tấm lòng nó thiện lương. Ở bên Phó Thất, nghe quen tai, nhìn quen mắt, A Chiếu càng ngày càng giống với anh Bảy mà nó sùng bái, nhưng không có được lý trí và khả năng kiềm chế như Phó Thất, chỉ kế thừa được cái nham hiểm liều lĩnh mà thôi.

“Chị, tỉnh ngộ đi, chị giận dỗi quá đà rồi đấy!”

“Đến cậu cũng nghĩ chị đang giận dỗi à? Chị không muốn giải thích nữa, chị có lý do để mà giận dỗi” Phương Đăng lạnh nhạt nói, “Chị chưa bao giờ tỉnh như lúc này, còn đang hối hận vì tỉnh ra quá muộn.”

“Vì một thằng đàn ông như kia mà chị trở mặt với anh Bảy, chẳng đoái hoài cả tình nghĩa biết bao năm giữa chúng ta, thế mà gọi là tỉnh?” A Chiếu hét lên.

Phương Đăng nói: “Nếu chị không màng tình nghĩa, thì đã đi thẳng rồi. Chẳng lẽ những việc chị làm vì Phó Thất còn chưa đủ ư? Về cậu, A Chiếu, chị nợ cậu cái gì?”

“Chị, em không muốn chị đi.” A Chiếu lay lay cánh tay Phương Đăng, giống y như lúc nhỏ, “Chị uống phải bùa mê thuốc lú gì của thằng họ Lục kia? Em phải lên tính sổ với nó.”

“Cậu đằng làm xằng, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lục Nhất, đó là quyết định của riêng chị.” Phương Đăng vội cảnh cáo.

“Chị không biết anh Bảy buồn thế nào đâu.”

“Hắn buồn? Còn chị thì không chắc? Cả đời chị chỉ được sống vì hắn ư? Chị chịu thế là đủ, giờ đây chị chỉ muốn sống vì mình một lần, sống cuộc đời bình thường như bao người khác.”

“Khi bắt gặp em và Minh Tử ở bên nhau, chị đã khuyên em những gì? Chị bắt em lập tức cắt đứt quan hệ với cô ấy. Em nghe lời chị, nhưng còn chị, chị lại làm thế này à?”

“Đây là hai chuyện khác nhau!” Phương Đăng nhận ra không thể nói lý lẽ với A Chiếu được.

A Chiếu gào lên: “Có gì khác đâu? Em có thể bỏ Minh Tử, cái gã họ Lục kia thì có quan trọng gì?”

“Em có yêu Cổ Minh Tử không? Em đang vui đùa đó thôi!”

“Sao chị biết em không yêu, mà yêu là cái quái gì? Chị yêu gã họ Lục đó, thì được phép bỏ mặc tất cả à? Em còn lâu mới ích kỷ như chị, thứ quan trọng nhất với em chỉ có chị và anh Bảy, tình nghĩa giữa chúng ta quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời.”

Đây không phải lần đầu Phương Đăng thấy A Chiếu cứng đầu cứng cổ như vậy. Có lẽ chỉ những kẻ chịu đủ cô đơn mới dễ dàng ỷ lại và điên cuồng vì tình cảm đến mức kỳ quặc như thế. A Chiếu đối xử với cái “gia đình” trong mơ của nó như vậy, và cô, chẳng cũng từng làm thế với Phó Thất đó sao?

“Bây giờ chị không nói rõ với cậu được. Chuyện cậu và Cổ Minh Tử, coi như chị sai. Nếu cậu yêu, thì đừng buông tay con bé. Sẽ có một ngày cậu hiểu, chẳng có điều gì là thật, chỉ có cái người nhìn thấy được, sờ nắm được, tình nguyện ở bên cậu cả đời, mới đáng để cậu phải hy sinh.”

A Chiếu cứ như không nghe thấy Phương Đăng nói gì, vẫn cứng đầu lặp lại lần nữa: “Em chỉ hỏi chị một câu thôi. Chị thật sự muốn đi với gã kia à?”

“Phải!” Phương Đăng đáp một cách đơn giản dứt khoát, cô cầm lấy tay A Chiếu, “Cậu không còn nhỏ nữa, không cần tôi lúc nào cũng ở bên. Con người chẳng thể mãi mãi như lúc nhỏ được. A Chiếu, chúng ta không thể quay về ngày xưa, giả dụ còn trân trọng chút tình nghĩa với nhau, vậy thì nhân lúc nó chưa hoàn toàn biến mất, hãy xa nhau đi thôi. Rời xa, ít nhất vẫn biết nhung nhớ, còn nhớ...”

“Nếu em cầu xin chị thì sao?” A Chiếu nghiến răng, chẳng biết từ lúc nào, khoé mắt nó đã đỏ hoe.

Phương Đăng quay mặt đi, không muốn nhìn bộ dạng nó như vậy, ghìm lòng nói: “Xin lỗi A Chiếu, chị không thể quay đầu được nữa. Cậu đi đi.”

Thấy nó vẫn đứng im bất động, Phương Đăng đành quay mình rời đi trước.

“Chị! Từ bé em đã không cha không mẹ, lúc bị người ta bắt nạt ở cô nhi viện, em luôn nghĩ, chết sớm đi được thì tốt, kiếp sau cố mà đầu thai vào nhà tử tế. Rồi em gặp được chị, cả anh Bảy nữa. Hai người đối tốt với em, em cảm thấy cuộc sống của mình dần có ý nghĩa. Em cứ như có người thân mới, Gia đình của em là hai người, chị đi, cái gia đình ấy sẽ tan nát!”

Giọng A Chiếu nức nở, như một đứa trẻ tội nghiệp. Phương Đăng không quay lại. Sớm muộn rồi nó sẽ tỉnh ra, sẽ hiểu cái gọi là gia đình thực sự không phải như nó tưởng tượng. Ba người không phải người một nhà, chỉ là đánh bạn cùng nhau bước qua đêm tối. Cô đi, nó mới có cơ hội trưởng thành, mới tìm ra nơi thực sự thuộc về mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương