Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
-
35: Xuân Thần - Thủy Thần
Hi Hoa có chút ngẩn người nhìn hắn, Nguyệt Liên nhìn y, đôi mắt ôn nhu lại pha đau buồn, hắn cười trừ: "Vẫn là một mình tự biết sẽ tốt hơn, đúng như ngươi nói, ta cố chấp..
Không cho ngươi thấy chính là mục đích của ta."
Hắn rời khỏi, Hi Hoa từng bước đi theo sau, hắn nói hắn không có kỳ vọng, liệu có phải là không kỳ vọng tình cảm của hắn được y đáp trả, y không biết hình xăm đó thì dù sau này hai người có như thế nào, chính hắn cũng không làm y khó xử.
"Đồ ngốc, tên tra rồng."
Hi Hoa mắng nhỏ, gạ gẫm người ta cho đã, đợi người ta mềm lòng lại quay sang nói không kỳ vọng, đây là hận sắt không rèn thành thép, một cước muốn đạp bay hắn đây mà.
"T..
tra..
rồng?".
Nguyệt Liên xoay người, vẻ mặt hoang mang.
Hi Hoa hừ một tiếng bước qua cố ý đẩy vai hắn, nói: "Ta về Hoa giới.
Tránh ra!"
Nguyệt Liên cười thầm kéo y lại: "Nào nào..
ở lại với ta, ta sai rồi, lại đây ăn cùng ta..
Ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi."
Hi Hoa bị kéo lại, cũng không miễn cưỡng rời đi.
Đợi cả hai dùng bữa xong thì ngồi ở hậu viện nhâm nhi trà, chung quy cũng bàn chuyện cái gì mà Xuân thần, Thủy thần.
"Lần này độ kiếp ngoài ý muốn, nhưng dù có hay không muốn, kết quả cũng phải nhậm chức, đạo chỉ đã ban xuống, ngươi cũng nên xem qua."
Nhìn một chồng tấu chương, Hi Hoa liền chỉ vào một tấu vàng nhạt nằm trong đống đó.
Nguyệt Liên chống má nói: "Cái này quả nhiên không thể từ chối, nhưng ta lại thấy thích thú."
"Thích thú?"
Nguyệt Liên gật đầu, nhìn qua Hi Hoa: "Chính là Xuân Hoa Thủy Nguyệt, ta thích điều đó."
Hi Hoa tặc lưỡi: "Nghiêm túc nào!"
"Ta đang nghiêm túc nha!".
Chiếc cằm của Hi Hoa nhẹ nhàng bị nâng lên, Nguyệt Liên nhỏ giọng nói: "Vì ngươi là Xuân Thần thì ta mới làm Thủy Thần đó."
Tên này quả nhiên rất biết làm mềm lòng người, cũng không biết mấy cái lời này ai dạy cho hắn nữa.
Hi Hoa đập bỏ tay Nguyệt Liên ra khỏi cằm mình khiến hắn "âu" một tiếng, y cũng không nói nữa.
Nguyệt Liên thấy y không nói liền được nước lấn tới ngồi sát y, để cằm mình kê lên vai y: "Bảo bối, ta thích ngươi lâu như vậy rồi, ngươi đã thích lại ta chưa."
"Cuối tháng này Tam Thanh sẽ tổ chức lễ sắc phong, ngươi cũng nên sắp xếp đến gặp Vạn Uyên chiến thần bắt đầu học lễ nghi đi."
Bị phớt lờ, Nguyệt Liên bày mặt mèo con dụi dụi vào vai y: "Ngươi để ý đến ta đi mà..
Sao ngươi không thể dễ thương như lúc lịch kiếp vậy?"
Hi Hoa đẩy đầu hắn ra, nhạt nhòa nói: "Không có so sánh sẽ không có đau thương, nếu ngươi muốn tìm người bán manh thì tìm người khác đi.
Ta - không - rảnh!"
Nguyệt Liên hậm hực hất tay Hi Hoa rồi đẩy y ngã ra sàn.
"Này..
Nguyệt Liên!"
Tay đều bị giữ lại, Nguyệt Liên nằm trên người y cười tươi: "Tiểu bảo bối nói không thật lòng, chính là loại người ngạo kiều."
Hi Hoa nghiêng đầu cười khinh nói: "Ngươi có vẻ cũng thích bị đùa giỡn như vậy!"
Nguyệt Liên cúi xuống hôn lên trán Hi Hoa, ánh mắt tỏa sáng ngời: "Chỉ muốn thử một chút thôi.
Ta đã là người của ngươi, nào dám đùa quá trớn.
Chí ít vẫn có thu nhập lớn, đó là Hoa Hoa nhà người ta tỉnh dậy không bao lâu liền chạy đến đây thăm hỏi mình, còn tự tay nấu bữa sáng.
Ta đương nhiên cũng tự nhận rõ thành công của bản thân!"
"Vậy sao? Sao ta lại không nhận ra nhỉ? Ngươi thành công lúc nào, ta cũng chưa từng thừa nhận có tình cảm với ngươi."
Hi Hoa làm lơ, khóe miệng Nguyệt Liên khẽ cong lên: "Muốn biết thành công hay chưa, ngươi có thừa nhận hay không thì thử một lần sẽ biết."
Nguyệt Liên đưa lưỡi liếm nhẹ môi.
Hi Hoa thở ra, rút tay đẩy mặt hắn ra: "Ngồi dậy đi, ngươi nặng chết đi được."
"Ta chưa có làm gì, ngươi lại tìm nước rút rồi sao?".
Nói là vậy nhưng Nguyệt Liên vẫn ngồi dậy kéo Hi Hoa lên, xong xuôi vẫn ngồi chống má nhìn y, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên ấn hoa văn, phút chốc lại cười rất vui vẻ.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người.
Hi Hoa trở về Hoa giới, nhưng nữa đường lại tạt ngang qua một cánh rừng đào.
Y ngồi dưới gốc cây trên vách mà ngắm cảnh vật phía dưới, từ đâu một cơn gió thổi đến, một bóng người lặng lẽ xuất hiện, cúi người hành lễ: "Hoa thần, Ta.."
"Cảnh vật được mấy khi xuân sắc, tận hưởng một chút cũng không sao."
Ôn Diện nghe vậy nên đã nhẹ nhàng ngồi xuống sau lưng y mà yên lặng nhìn cảnh vật.
Hi Hoa đưa tay đón một luồng gió vô hình, ánh mắt y vẫn hướng về xa xăm nói: "Lỗi của ngươi rất ít, ta có thể bỏ qua, coi như cả hai chúng ta giúp nhau.
Ta giúp ngươi phi thăng thượng thần, ngươi giúp ta trải qua tình kiếp tang thương, có qua có lại cũng không tồi."
Ôn Diện vẫn ngồi yên không nói.
Hi Hoa chớp mắt nhẹ nhàng: "Nhưng đệ đệ ngươi - Ôn Ngọc thì khó mà bỏ qua.
Hắn ba lần bảy lượt muốn phá hỏng lịch kiếp của ta, tuy không thành công nhưng hắn thân là thần tiên lại ra tay sát hại phàm nhân, việc này Hoa giới và Điểu tộc vốn không liên quan đến nhau, ta vẫn thấy bất bình thay.
Ôn Diện, ngươi thân là ca ca hắn chắc chắn đã xử lí xong mọi chuyện chu toàn, vậy ngươi có biết lí do vì sao hắn làm vậy không?"
"Ta..
Biết, vẫn mong Hoa thần trách phạt, là ta không biết quản".
Ôn Diện có chút ngập ngừng, Hi Hoa thở ra từ từ đứng dậy nói: "Tự quy luật nhân sinh sẽ trả lại tất cả mọi thứ.
Ta cũng không quản chuyện của các ngươi được.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Hoa giới sẽ cắt giảm nửa phần lương thực cho Điểu tộc, riêng Ôn Ngọc, ta muốn ngươi phải đưa ra cho ta một hình phạt thích đáng, nếu không đến khi Kính Văn thượng thần lập sổ sách, đê đệ ngươi cũng không thoát tội."
Ôn Diện cúi người hành lễ: "Đa tạ Hoa thần đã nương tay.
Ta đã đi độ kiếp cho những phàm nhân bị đệ đệ ta ra tay sát hại.
Riêng đệ ấy, ta đã hủy ba ngàn năm linh lực và không cho phép bước qua cửa nhân gian nữa."
Nửa phần lương thực và tự đưa ra hình phạt quả nhiên đã quá nhẹ tay, chính hắn còn sợ cả dòng tộc của hắn sẽ bị Hoa đế lôi đầu đến Thiên Cửu trị tội, tính mạng đệ đệ hắn cũng khó bảo toàn.
Đang thầm thở nhẹ nhõm, trước mặt đã xuất hiện một lọ thuốc nhỏ, hắn ngẩn người nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa chậm rãi nói: "Lúc lịch kiếp, Đế Long bị ép bức pháp lực nên vô ảnh hưởng đến thần thức của ngươi, về chuyện này dù đúng hay sai, lỗi trước tiên đều tính lên người Đế Long.
Ngươi cầm lấy lọ thuốc dưỡng thần này, coi như ta thay hắn nhận lỗi, cả tộc ngươi đừng tìm hắn đòi tội."
Ôn Diện nhận lấy lọ thuốc, đôi mi rũ xuống nói: "Hoa thần và Đế Long.."
Hắn chợt khẽ mỉm cười: "Đa tạ.
Thật sự ta cũng không hề có ý gì với Đế Long, ta hiểu chuyện này mà."
Hi Hoa gật đầu rồi nói: "Mọi chuyện xong rồi, thuốc này không liều lượng, không kiêng cử, ngươi cứ từ từ mà dùng.
Sau này đừng nhắc về chuyện lịch kiếp nữa." Nói xong y quay lưng đi.
"Hi Hoa!"
Hi Hoa chợt dừng lại ngoảnh mặt nhìn.
Ôn Diện có chút kinh ngạc, hình như không dám tin mình lại gọi y, hắn khẽ nuốt nước bọt, lại nói: "Ta thật tâm, rất thích ngài..
Nhưng mà..
ta biết.."
"Ngài, Chắc chắn đã tìm đúng người.
Ngài phải hạnh phúc.
Ta, ta thích ngài là thật..
Nhưng ta, nhưng ta lại muốn nhìn ngài hạnh phúc hơn..
Ta..
ta không có ích kỷ."
Khuôn mặt Ôn Diện đỏ lên, như không thể tiếp tục nói hắn liền xoay người hóa thành chim ưng bay đi thật nhanh.
Hi Hoa giương ánh mắt nhìn hình bóng khuất trong trời xanh, yêu một người chính là muốn người ấy hạnh phúc, đạo lý này liệu mấy ai ngộ nhận.
Hi Hoa nhớ năm đó mình từng giúp một con chim ưng bị thương lại lạc đàn trở về đoàn tụ với gia đình, nó lại nhớ y đến giờ, nhưng chung quy vẫn là cảm tình vụn vặt, biết dừng lại và biết chấp nhận, đó mới chính là tình cảm đẹp.
"Đa tạ."
Về đến Hoa giới, Hi Hoa có chút ngỡ ngàng nhìn thiên binh đứng xếp hàng dài, còn có một cỗ xe dát vàng lớn.
"Tham kiến Hoa thần!"
Hi Hoa gật đầu đi qua, lão Chu đứng trước cổng thủy kính thấy y liền nhỏ giọng nói: "Là Thiên Đế cùng Thiên Hậu, ngoài ra còn có Phi Yên tam công chúa."
"Đến bao lâu rồi?"
"Lúc điện hạ rời đi được hai nén nhang".
Hi Hoa gật đầu rồi đi vào, một hướng thẳng bay đến Hoa cung
"Tham kiến điện hạ!".
Các tiên nữ cùng Hoa tiên cúi người, Dương Tử vội chạy đến đi sau y: "Điện hạ, không biết người Thiên Cửu đến làm gì, mà Hoa Đế đã tập hợp hai mươi tư Hoa tướng vào cùng bàn bạc, đến giờ vẫn chưa xong."
Hi Hoa dừng chân, hỏi: "Có thể là bàn chuyện Xuân thần, ta đến xem sao."
"Vâng! Đệ có chút hồi hộp, điện hạ hãy chuẩn bị tinh thần một chút."
Hi Hoa cười cợt: "Không phải Phụ thân tính gả ta đi nữa chứ?"
Dương Tử phồng má: "Điện hạ yên tâm, không gả được đâu, Đế Long sẽ không cho!"
Mặt Hi Hoa ngẩn ra rồi nhăn lại: "Đệ là gián điệp hắn gửi đến sao?"
"Không có..
Nhưng đó là sự thật không thể phản kháng."
Hi Hoa lắc đầu ngao ngán đứng dậy tiến vào đại điện.
Trong điện mọi người đã yên vị trí, Hi Hoa đi vào, các Hoa tướng hành lễ với y xong, y mới hành lễ với phụ thân, Thiên Đế, Thiên Hậu.
Thiên Hậu nhìn y, nét mặt thoáng kinh ngạc, sau lại âm trầm vô cùng.
Thiên Đế hỏi: "Thần vừa từ Long giới về sao? Trẫm nghe trên người thần có mùi biển."
"Vâng ạ! Có ghé đến thăm hỏi Đế Long."
Thiên Đế mỉm cười ôn nhu: "Sức khỏe thần cũng chưa ổn định, vẫn nên giữ gìn mội chút, thần ngồi đi, vừa hay cũng đang muốn bàn bạc với thần một chuyện."
"Vâng".
Hi Hoa bước lên bậc tam cấp ngồi ở bậc hai, ánh mắt có chút liếc nhẹ về phía Hoa Đế.
Thiên Đế lên tiếng: "Thiên Hậu, Hoa giới có nhiều cảnh đẹp, nàng cùng Phi Yên nên đi xem một chút, tâm tình cũng thư thái hơn."
Thiên Hậu có chút ngỡ ngàng rồi cũng nhẹ nhàng nói: "Vâng!"
Bà là bậc mẫu nghi của thiên hạ, lời ít ý nhiều phải rõ, nhưng qua ánh mắt vẫn thấy bà có chút gì đó không muốn đi.
Hoa Đế nhàn nhạt gọi: "Lập Hạ cùng Tiểu Mãn, hai ngươi thay ta đưa Thiên Hậu cùng công chúa đi dạo Hoa giới đi."
Lập Hạ và Tiễu Mãn là một trong hai mươi tư khí tiết, họ cùng tuân mệnh rồi mời Thiên Hậu cùng tiểu công chúa đi.
Trong điện còn lại ít người, Thiên Đế mới nói: "Cuối tháng này là lễ sắc phong cho Hi Hoa làm Xuân Thần, sau này sẽ cùng Thiên Cửu cai quản tứ hải bát hoang.
Chỉ là lễ sắc phong lắm lễ nghĩ phức tạp, con vẫn nên bắt đầu học từ giờ."
Hoa Đế nhâm nhi trà nói: "Lễ nghi Thiên Cửu lắm phiền phức, dù gì Hi Hoa vẫn là người Hoa giới, cũng không phải gả vào cho Thiên Cửu, nên học cái gì cần học thôi."
Thiên Đế lắc đầu nói: "Trẫm đương nhiên biết, chỉ là lần này người đứng ra tiếp quản không phải trẫm mà là Vạn Uyên chiến thần.
Không nên có chút sai sót nào.
Trẫm đã căn dặn cùng phân bố người chỉ bảo, Hi Hoa, con thấy khi nào thì bắt đầu."
Hi Hoa có chút đắn đo nói: "Đa tạ Thiên Đế đã chiếu cố.
Chỉ là thần còn phải lo chuyện ở Hoa giới trước đã.
Một người hai việc, quản không tốt một trong hai liền không giữ trọn trọng trách.
Thần sẽ sớm quản giáo xong mọi việc rồi sẽ đến diện kiến Vạn Uyên chiến thần."
Lập Xuân hoa tướng nhẹ nhàng nói: "Thứ cho thần có ý kiến, thần thấy lễ sắc phong này có quá sớm hay không? Hi Hoa điện hạ cũng chỉ vừa tiến nhập đài sen, thời gian để tu bổ linh lực rất cần thiết.
Nói về lễ sắc phong còn phải vận một phần linh lực Minh Châu Ngọc Thuyết Lưu và chịu thiên đạo, thần chỉ e.."
Thiên Đế có chút trầm mặt, Hoa Đế nói: "Chuyện này tuy về tình về lý Lập Xuân nói không sai, nhưng mọi thứ đã không thể chậm trễ.
Chuyện này đã không còn là vấn đề riêng của Hoa giới mà lại là vấn đề chung của tứ hải bát hoang.
Tứ hải bát hoang cần nhất chính là Thất Thần sư, trong đó Hỏa Thần, Phong thần, Lôi thần, Dạ Thần và Địa thần đã có, chỉ còn thiếu Thủy thần và Xuân thần thôi.
Tình hình tứ hải bát hoang bây giờ loạn lạc, thiếu Thất thần sư cũng giống như thiếu cột chống nhà, chậm rãi liền sẽ thu được kết quả không mong muốn."
"Mà Xuân thần chính là người vạn năm hiếm thấy, phải có duyên số mới được thiên đạo chỉ điểm".
Thiên Đế giương mắt nhìn Hi Hoa, sâu trong đó là nỗi bộn bề như nhớ lại chuyện cũ, ông khàn khàn nói: "Hi Hoa, thần có chịu chấp thuận vì tứ hải bát hoang không?"
Mọi ánh mắt đều nhìn về Hi Hoa, y bây giờ chỉ muốn biết nếu như có Nguyệt Liên ngồi ở đây, hắn sẽ trả lời như thế nào.
Chỉ là đây là nhiệm vụ của riêng y, tuy không xấu nhưng có thể sau này sẽ đánh đổi rất nhiều, hoặc gia đình, hoặc người thương, nhưng thân làm thần, không vì chúng sinh thì vì ai, y dù gì cũng đã một lần vì chúng sinh mà tuẫn mạng.
Hi Hoa từ tốn nói:
"Nếu như thiên đạo đã chọn thần, thần đương nhiên phải chấp thuận.
Tuy có thể ban đầu sẽ rất khó khăn nhưng thần tin sẽ làm được."
Cơ mặt Thiên Đế có chút giãn ra, ngài vẫn sợ Hi Hoa bị áp lực, chức phận này để một người chỉ mới tám vạn tuổi đảm nhận, chính ngài cũng thấy lo lắng thay.
Nhưng thiên đạo là thiên đạo không thể chối cãi, ngài sẽ giúp y khi có thể.
"Vậy khi nào lo chuyện Hoa giới xong hãy báo với ta."
"Vâng!"
Đoàn xe Thiên Đế rời đi, Hi Hoa khẽ thở dài, đằng sau Tiểu Mãn Hoa tướng hừ một tiếng: "Làm Thiên Hậu mà không có phong thái gì cả."
Hi Hoa ngạc nhiên hỏi: "Tiễu Mãn, ngài lại có bức xúc sao?"
Tiểu Mãn phất tay áo màu vàng nhạt, chán ghét nói: "Điện hạ, ta chính là không ưa Lạc Tịnh Hương..
Bảo đi dạo thì thôi đi, còn cố ý lượn qua lượn lại trước mộ phần Hoa Mẫu nương nương, một nén nhang cũng không thèm thắp, còn tiểu công chúa kia không biết lễ nghi, cứ thế mà khinh thường các hoa tiên, chê bai họ đủ thứ."
Lập Hạ vuốt lưng cho Tiễu Mãn hạ hỏa, nói: "Tiểu Mãn muội có chút nóng giận nên có đôi lời không được nhẹ nhàng, điện hạ, chung quy vẫn có căn cứ rõ ràng."
Hi Hoa thở dài xong chỉ mỉm cười nhẹ: "Hai vị vất vả rồi, ta cũng không nghĩ Thiên Hậu sẽ đến Hoa giới, chí ít cũng đã gần sáu vạn năm rồi."
Lập Xuân ôn hòa xoa đầu Hi Hoa: "Điện hạ..
đôi lúc nhẫn nhịn cũng không phải là tốt, ngài cũng biết Lạc Tịnh Hương vốn không có thiện cảm với Hoa Mẫu nương nương và ngài, đối với việc này quả nhiên đã làm giảm phong thái của bà ta.
Sau này Điện hạ làm Xuân thần, là thần của tứ hải bát hoang, bà ta sẽ không dám làm gì nữa đâu."
Đại Hàn trầm giọng nói: "Cũng không cần đợi.
Sau này đến Hoa giới mà còn có ý không tốt, chúng ta đều sẽ không nể chức vị đâu.
Từ trước đến nay ai cũng biết Hoa giới luôn giải quyết mọi chuyện bằng hòa bình nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, tránh ỷ thế lộng quyền."
Dương Tử nhanh nhảu nói: "Đại Hàn thúc thúc, sau này nếu người muốn đánh nhau đừng quên con nhé."
Đại Hàn liếc nhẹ: "Con lo chăm sóc điện hạ đi đã!"
Hi Hoa cười nói, ánh mắt dịu đi: "Thật sự có chư vị, về Hoa giới ta bớt lo lắng hẳn.
Sau này còn nhờ vả mọi người nhiều."
"Là việc phải làm mà hahaha!"
Hi Hoa rời đi, hướng đến Tẩy Hoa mà đến, theo đường trải rợp hoa, y đi đến đã thấy Hoa đế đang bày ít hoa cắm vào bình, ông nói: "Thần Phù trước giờ đều thích hoa Mẫu Đơn vàng, thích ăn trái sơn trà, thói quen ấy không bỏ được."
"Phụ thân!"
Hoa Đế mỉm cười không nhìn y, lại như đang thủ thỉ: "Nhìn xem Hoa nhi đã lớn thế này, cũng sắp trở thành Xuân thần rồi, sau này lại có gia đình riêng.
Bà xem gia nuôi nó có giỏi không?"
Hi Hoa thầm lặng bước đến thắp hương, Hoa Đế ngồi ở bục khẽ thở ra, giọng khàn khàn kể lại chuyện cũ: "Ta nhớ năm đó, Thần Phù nàng là đóa sen do Nữ Oa nuôi dưỡng, tu vi thâm cao, ai ai cũng ngưỡng mộ nàng và đều đồng lòng nghĩ rằng chức vị Xuân thần chắc chắn là của nàng.
Đúng như mọi người nghĩ, nàng được thiên đạo chọn là Xuân thần, chỉ tiếc là nàng lại lựa chọn phế đi tu vi, không muốn nhận chức đó."
Hi Hoa ngồi ở cạnh Hoa đế, nói: "Mẫu thân nói người thân là nữ nhi không thể làm chuyện lớn, vả lại đã có gia đình, người chọn làm phụ nữ công dung ngôn hạnh sống trọn vì phu tử chứ không muốn quan tâm đến thiên hạ nữa."
"Đúng vậy..".
Hoa Đế nhàn nhạt đáp, xong lại nhỏ giọng nói: "Nhưng ai cũng biết còn có nguyên nhân thứ hai nàng phải nhất thiết phế bỏ tu vi của mình.
Vì trong lúc tiến nhập đài sen, nàng lại hạ sinh ra đứa con mình mang ba năm.
Nếu Thiên lôi còn giáng xuống, e là đứa con nhỏ sẽ bị ảnh hưởng mà đánh tan thành xương khói.
Nàng chọn chuyển hết tu vi của mình cho nó.."
Hi Hoa không nói, ánh mắt rũ xuống nhìn đôi hài.
Hoa đế khẽ cười: "Làm Xuân thần cũng rất tốt, chính là không ai dám đụng vào nhưng nàng nghĩ phúc phận đó, nàng trao tặng cho đứa con của mình thì tốt hơn, nó thân nam nhi phải bảo vệ nhiều thứ, ít ra cũng còn thứ sẽ bảo vệ được nó.
Gia từng nghĩ tội gì phải làm như vậy, nhưng khi nàng mất đi, gia một thân nuôi con khôn lớn, gia mới hiểu, vì người mình sinh ra, cả nàng và gia đều sẽ đánh đổi mọi thứ để bảo vệ."
Bầu trời hôm nay sáng ngời, từng cánh chim chao nghiêng nhẹ nhàng mà êm đềm, ông híp mắt như cố nhìn rõ, Hi Hoa chợt hỏi: "Phụ thân..
Không muốn con làm Xuân thần sao?"
Hoa Đế trầm tư lại nhìn Hi Hoa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc y: "So với việc nhìn con ở trên Thiên Cửu thì ta thích nhìn con ngồi ở đây thắp hương cho mẫu thân con hơn.
Chỉ là, chuyện này vốn dĩ không có cái gọi là làm theo ý mình, con cứ làm hết sức có thể, ở đằng sau có gia, ở trong tâm có mẫu thân, không sợ gì cả."
Nói xong Hoa Đế đứng dậy, giọng sảng khoái lên: "Bây giờ ta cùng hai mươi tư hoa tướng chuẩn bị y phục thượng lễ cho con, trước khi lên Thiên Cửu, con cần phải hoàn thành lễ nghi Hoa giới, cơ mật ngàn năm sẽ trao lại cho con."
Hi Hoa chớp mắt, nghiêng đầu cười nói: "Sống hơn tám vạn năm rồi cuối cùng cũng chờ được cái cơ mật của Phụ thân."
Hoa Đế xùy một tiếng: "Con nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Ta đi đây..
A, đưa cho ta ấn hoa đi"
Hi Hoa vội tháo dây chuyền có ấn hoa ra rồi đưa cho Hoa Đế: "Đây ạ!"
Hoa Đế cầm lấy để vào ống tay rồi rời đi.
Hi Hoa ngồi một mình thẩn thờ ngắm xung quanh, tự cảm thấy nơi này có chút yên tĩnh đến lạ thường, từng đóa sen rung ring trong gió, tiếng quẩy nước của đàn cá nghe rõ mồn một.
Y đang tự hỏi sau khi lên làm Xuân thần, y sẽ phải làm những gì, không biết có giống như làm Hoa thần ở Hoa giới không.
Tiểu bảo bối..
Hi Hoa giật mình xoay người tìm kiếm, chuyện gì vậy, y vừa nghe giọng Nguyệt Liên, nhưng Thiên Đế đang đến Long giới, hắn phải ở đó chứ.
Hi Hoa có chút hoang mang, lại ổn định chắc y nghe nhầm, có thể là do nghe thành quen nên đôi khi nhận nhầm ai đó gọi mà thôi.
Hi Hoa thở dài, Nguyệt Liên, Nguyệt Liên, cái tên nó khác hẳn với tính cách của con người, ban đầu làm cho người ta ghét bỏ, càng về sau lại khiến người ta không quên được hắn.
Hi Hoa thổi tóc mai bên mặt chống cằm nhìn xa xăm, tự dưng thấy nhớ hắn quá, muốn gặp hắn, thích nghe hắn trêu đùa, thích hắn làm nũng, thích nhìn hình xăm trên ngực hắn.
Nghĩ đến đây khóe môi khẽ cong lên, trong lòng tự có cảm giác hạnh phúc.
"E hèm..
Tương tư cách trở đôi bờ, người trông hoa rụng, kẻ chờ trăng lên.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook