Ngoan Đừng Sợ Anh
78: Ngoại Truyện 9_ Em Mang Thai Rồi Đồ Ngốc


Một câu "Bà xã" của Du Hàn, khiến ánh mắt kiếp sợ của mọi người đều đổ dồn về phía này, ai nấy cũng trố mắt ra nhìn người đứng trước mặt Du Hàn là Bối Doanh Doanh --
Xung quanh đột nhiên rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ...
Chương Vi đang cầm bản thảo trên tay đi tới, nghe thấy thì bước chân dừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn hai người bọn họ, mấy giây sau mới kịp phản ứng ấp a ấp úng lên tiếng: "Bà...Bà xã? Anh Du, anh và Bối Doanh Doanh là..."
Người đàn ông vừa lỡ lời, nhìn gương mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, cố đè khóe miệng đang cong lên, thản nhiên nói --
"Cô ấy là vợ của tôi."
Để anh phòng đơn gối chiếc còn muốn anh giả vờ không quen biết vợ mình.
Trong lòng Bối Doanh Doanh đang gào khóc [QAQ].
Chương Vi và những người khác nghe thấy vậy thì đều ngạc nhiên đến mức ngây người không nói được câu nào, không thể tin được Bối Doanh Doanh lại là vợ của Du Hàn! Người ra tay vung tiền mua một lúc sáu cái túi LV xa xỉ kia, người mà siêu giàu bọn họ nói đến hôm đó là Du Hàn của Phong Cao Technolody!
"..." Chương Vi nghĩ đến trước đó cô ta đã cố tình làm Bối Doanh Doanh xấu mặt thế nào, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn rối tung lên.
Tổng biên tập biết chuyện này, lập tức chạy tới, vẻ mặt tươi cười: "Đúng là khéo mà, hóa ra Doanh Doanh là vợ của anh Du, sao trước đó anh không nói một tiếng, chúng tôi đều chẳng hay biết gì."
Du Hàn nắm tay cô, khẽ cười nói: "Không sao, cô ấy thích khiêm tốn."
"Ài, cũng trách chúng tôi không kịp hiểu ra, thảo nào lần này anh Du lại nhận bài phỏng vấn này của chúng tôi, hóa ra là nể mặt mũi của vợ."
Tổng biên tập liên tục nói mấy lời tốt đẹp, sau đó thấy thời gian cũng sắp đến, bà bảo những người khác giải tán đi làm việc của mình.
Bối Doanh Doanh đi lại vị trí bên cạnh máy quay của mình, có rất nhiều đồng nghiệp chạy lại chỗ cô, Tuần Tịch phấn kích nắm tay cô nói: "Doanh Doanh, chị hạnh phúc thật đấy, không ngờ chị nói chồng mình làm ở một công ty công nghệ lại là làm tổng giám đốc! Còn giấu bọn em đến mức vậy nữa chứ thật là quá đáng mà...!"
"Đúng đó Doanh Doanh, hâm mộ em thật đấy, có thể lấy được một người chồng giỏi như vậy..."
Mọi người mỗi người trái một câu phải một câu, nói đến mức cô phải thấy xấu hổ.

Những người từng giẫm đạp cô, từ trước đến giờ đều không thích nói chuyện để ý đến cô, bây giờ lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh nọt cô.
Tính tình của Bối Doanh Doanh vốn rất tốt, tất nhiên cô sẽ không nói gì nhiều với những người này, chăm chỉ chụp ảnh.
Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ --
"Chồng tôi đẹp trai quá đi mất hu hu hu, qua ống kính cũng có thể đẹp như vậy ~"
Khi phỏng vấn đến câu hỏi cuối cùng, Chương Vi hỏi: "Ông Du, chúng ta đều thấy được đến ngày hôm nay công ty Phong Cao Technology đã không ngừng làm mới mình và đặt được thành tựu riêng trong lĩnh vực AI.

Nhưng theo tôi biết được Phong Cao cũng phải trải qua một con đường gập ghềnh đầy những gian khổ.

Điều gì đã giúp ông chèo chống một công ty nhỏ có ba, năm người đi đến một công ty lớn như hiện tại?"
Du Hàn: "Bởi Phong Cao có hai vị đồng sáng lập với tôi cùng những nhân viên đã luôn đoàn kết đồng hành cũng như hết mình giúp đỡ từ những ngày đầu tiên.

Không có bọn họ sẽ không có Phong Cao ngày hôm nay." Anh ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh đứng ở vị trí chụp ảnh.

Ánh mắt của anh dường như vượt qua muôn ngàn sông núi rồi chỉ dừng lại duy nhất trên người của cô.
Ánh mắt của anh bất giác toát lên sự dịu dàng: "Còn có cả vợ của tôi, cô ấy đã ở bên cạnh tôi từ khi tôi không có gì.


Mỗi lần tôi nghĩ đến cô ấy, không muốn để cho cô ấy phải hối hận vì đã lựa chọn tôi, trong lòng tôi lập tức tràn đầy động lực.
Không có cô ấy, sẽ không có Du Hàn của ngày hôm nay."
Anh đã từng một mình bị bỏ rơi trong một góc tối tăm và cô đơn.

Rồi khi cô đến giống như ánh sáng chiếu rọi đến anh, sau đó cô đã trao cho anh cái ôm dịu dàng, xua tan đi tất cả lo lắng, mù mịt của anh.
-
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, nhiều người đã đến để trao đổi với Du Hàn về những vấn đề còn lại, Bối Doanh Doanh đợi đến khi cuối cùng anh cũng được nhàn rỗi, cô mới chầm chậm tiến về phía anh.
"Ông xã." Cô nở nụ cười tinh nghịch với anh.
Người đàn ông nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng, "Sao thế, bây giờ không trốn tránh anh nữa à?"
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, "Bây giờ trốn tránh còn quan trọng sao?" Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nũng nịu với anh: "Bà Du biết sai rồi, ông Du có bằng lòng tha thứ cho bà ấy không?"
Anh vươn tay giữ lấy gáy cô, "Bây giờ đi theo anh, anh sẽ tha thứ cho em."
"Hả...!Em còn đang làm việc đó."
Anh nhìn về phía tổng biên tập đang nói chuyện với nhân viên, sau đó ôm vai Bối Doanh Doanh rồi nói với tổng biên tập, "Cô ấy có thể xin nghỉ nửa ngày không? Tôi đưa cô ấy đi ăn trưa."
Tổng biên tập lập tức vội vàng gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, dù sao buổi phỏng vấn cũng kết thúc rồi, cũng nên nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay Doanh Doanh cũng không cần đi làm."
Bối Doanh Doanh: "..."
Du Hàn gật đầu, sau khi có được lời này của tổng biên tập, nghênh ngang nắm tay Bối Doanh Doanh đi ra ngoài.

Chương Vi nhìn thấy Bối Doanh Doanh, lúc ánh mắt của hai người giao nhau, cô ta lập tức cúi đầu xuống, chột dạ không dám nhìn Bối Doanh Doanh.
Hai người đi về phía chiếc Maybach, sau khi lên xe, Du Hàn nói tên một nhà hàng xong, trợ lý đóng rèm che, để lại sự riêng tư cho hàng ghế sau.
"Ông xã..." Bối Doanh Doanh đang định nói mấy lời lấy lòng anh, không ngờ anh đã nghiêng người giữ chặt vai cô, chặn đôi môi của cô.
Hai mắt cô mở to, cảm thấy anh càng ngày càng tiến thêm, ép cô lên chỗ dựa lưng không thể động đậy, giống như đang trừng phạt cô.
Cô nhỏ giọng nức nở, nhưng Du Hàn không hề mềm lòng, một lát sau do tư thế này không thoải mái cho lắm, anh trực tiếp dùng một tay ôm cô ngồi lên đùi anh, bàn tay anh vuốt ve cằm cô, giọng khàn khàn: "Trừng phạt tội không về nhà."
Bối Doanh Doanh: Khóc thút thít.

jpg
Du Hàn hôn đến khi môi cô sưng lên mới buông tha cho cô.

Cô tựa đầu vào vai anh, có thể cảm nhận được anh không kiềm chế được cảm xúc khác lạ
Cô hơi xê dịch cơ thể, muốn xem nhẹ chỗ đang gồ lên kia, sắc mặt anh nặng nề, vuốt ve vành tai của cô, nói:
"Bây giờ đã biết mấy ngày nay anh kìm nén khó chịu cỡ chưa?"
"Ừm..."
Anh thấp giọng nói: "Đồ xấu xa."

Cô vòng tay ôm cổ anh, ngửa đầu nhìn anh với ánh mắt tha thiết: "Ông xã đừng tức giận mà, tối nay mấy lần...!đều do anh quyết định hết, được không?"
Ánh mắt anh tối đi mấy phần: "Được, đêm nay không cho phép em khóc."
"Vậy...!Vậy cũng không thể quá nhiều đâu nhé." Cô tủi thân nói với anh.
Anh cong môi: "Bao nhiêu lần thì tính là nhiều?"
Mặt cô đỏ lên, đánh anh một cái rất nhẹ: "Ai da, em không muốn nói chuyện này với anh..."
Du Hàn bật cười, "Được rồi, Doanh Doanh xấu hổ thì không nói nữa."
"Bây giờ anh định đi ăn sao?"
"Ừm, bây giờ đưa em đi ăn trưa, sau đó anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, được không nào?"
Cô lắc đầu, "Em muốn cùng anh đến công ty, nhưng như vậy có quấy rầy đến anh không?"
"Không đâu, anh lo lắng em sẽ cảm thấy không được tự nhiên thôi.

Vậy thì chúng ta cùng nhau đến công ty, anh tranh thủ tối nay tan tầm sớm một chút."
"Tốt quá ~"
-
Vào giữa tháng mười một, là sinh nhật của Bối Hồng, cũng là kỷ niệm hai mươi năm thành lập tập đoàn Bối Hồng nên trong nhà đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng.
Tiệc sinh nhật dự kiến ​​vào tối thứ sáu, buổi sáng lúc đi làm, trong giờ giải lao, một vài người tán gẫu trong phòng pha đồ uống.
Mấy người vây quanh Chương Vi đang hỏi: "Chị Chương Vi, tối nay chị thật sự có thể đến dự sinh nhật của tổng giám đốc Bối Hồng sao ạ? Tuyệt thật đấy, ngay cả tổng biên tập của chúng ta cũng không được mời."
Bữa tiệc sinh nhật lần này mời rất nhiều người trong ngành hoặc là những nhân vật có mặt mũi trong giới chính trị, người nổi tiếng hoặc là doanh nhân giàu có.

Mặc dù Nam Luân là tạp chí trực thuộc tập đoàn Bối Hồng, nhưng chỉ là một tổng biên tập nho nhỏ sẽ không có đãi ngộ này.
Chương Vị cười: "Tất nhiên rồi, bố của tôi là quản lý cấp cao của tập đoàn Bối Hồng, tất nhiên tôi sẽ được đi rồi."
"Thích thật đấy, em cũng muốn đến những nơi sang trọng như vậy..."
Bối Doanh Doanh cầm cốc nước đi tới, đám người đang nói chuyện phiếm dần dần im lặng, Chương Vi quay đầu nhìn cô, giọng điệu không tự nhiên hỏi một câu: "Cô và chồng cô hôm nay chắc cũng được mời tham dự tiệc sinh nhật của tổng giám đốc tập đoàn Bối Hồng nhỉ?"
Bối Doanh Doanh rót nước, lạnh nhạt đáp lại: "Không có."
Cô là người nhà họ Bối, còn cần mời sao?
Chương Vi ngạc nhiên, không ngờ ngay cả Bối Doanh Danh cũng không có tư cách được tham dự? Bỗng chốc Chương Vi cảm thấy địa vị của mình cao hơn bọn họ mấy phần, cô ta mỉm cười, "Cũng đúng, không phải phu nhân tổng giám đốc nào cũng có thể đi."
Bối Doanh Doanh nhếch môi, quay đầu nhìn cô ta: "Buổi tối gặp lại."
Cô nói xong thì đi ra khỏi phòng pha đồ uống, Chương Vi không hiểu lắm, cái gì gọi là buổi tối gặp? Không phải Bối Doanh Doanh không được mời sao?
Không thể hiểu được.
-
Sáu giờ tối, Chương Vi và bố của cô ta bước vào trong sảnh tổ chức tiệc, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dạ hội dài màu vàng ánh kim, dáng vẻ thướt tha.

Cô ta cùng mấy người bạn tụ lại một chỗ nói chuyện.

Cùng lúc đó Bối Doanh Doanh đang ở trong phòng nghỉ, cô ngả người dựa vào ghế ghế sô pha, mái tóc đen óng như thác nước đổ xuống cánh tay trắng nõn của cô, hai mắt cô hơi khép lại, sắc mặt có hơi không tốt lắm.
Một lúc sau có người đẩy cửa ra, Du Hàn đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, đầu ngón tay xoa xoa gương mặt cô: "Em sao thế, mệt lắm à?"
Cô vươn tay ôm lấy cổ Du Hàn, tựa đầu vào vai anh, nói: "Em không biết vì sao, chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi, có thể là do trưa nay không nghỉ trưa."
Anh sờ đầu của cô, "Gần đây có phải em thường thiếu ngủ không?"
"Ừm, có thể là do công việc bận quá."
"Nếu thực sự mệt mỏi như vậy thì em chuyển sang chụp ảnh tự do đi, muốn đi nơi nào chụp cũng được, hửm?"
Cô mỉm cười, "Nhưng em một mình như vậy không phải sẽ rất cô đơn sao?"
"Nếu như vậy thì anh nhất định sẽ cố gắng dành thời gian ra ở cùng với Doanh Doanh."
"Bây giờ có phải bên ngoài có rất nhiều khách đến không anh, chúng ta phải đi ra ngoài ạ?"
"Ừm, bố mẹ bảo anh vào gọi em."
Cô được anh đỡ đứng lên, anh giúp cô chỉnh lại váy, rồi nắm tay cô chậm rãi đi ra ngoài.
Một bên khác, Chương Vi bị bố gọi lại, đến chào hỏi Bối Hồng, hai người đi đến trước mặt Bối Hồng, Chương Vi ngọt ngào gọi một tiếng: "Cháu chúc chú Bối sinh nhật vui vẻ, chúc chú phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam Sơn*.

Tập đoàn Bối Hồng ngày càng cường thịnh ạ."
*Câu chúc trên được nói tóm lược lại từ hai câu thơ:
“Phúc như đông hải trường lưu thủy
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng”
Phúc như Đông Hải trường lưu Thủy: Được dịch nghĩa theo tiếng Hán là Phúc tựa biển đông với dòng nước dài chảy mãi không có điểm dừng.

Tức ngụ ý của câu chúc cho ông bà, cha mẹ và gia đình có thật phúc lộc trong cuộc sống.

Dạt dào mênh mông như dòng nước biển Đông chảy mãi.
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Được ví tuổi Thọ như cây tùng không bao giờ già trên núi Nam Sơn.

Theo điển tích Trung Hoa, núi Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, rừng trúc không thể đếm nổi về số lượng.

Vì thế câu tuổi Thọ tỷ Nam Sơn ngụ ý tuổi nhiều, tuổi lâu không thể đếm nổi như rừng trúc ở Nam Sơn.
Bối Hồng vui vẻ cười, "Lão Chương, con gái ông đúng là biết nói chuyện hơn ông nhiều."
Bố của Chương Vi cũng cười: "Con gái có tiền đồ hơn tôi."
"Bây giờ cháu đang làm ở đâu?"
"Dạ chú, bây giờ cháu đang làm việc ở tạp chí Nam Luân."
Bối Hồng ngạc nhiên, "Nam Luân à? Con gái chú cũng làm ở đó, hai đứa có biết nhau không?"
Chương Vi ngạc nhiên: "Con...!Con gái của chú ạ?"
Bối Hồng quay đầu lại, ở phía bên ngoài xa xa, Bối Doanh Doanh đang nắm tay Du Hàn đi vào trong sảnh lớn, ông lập tức vẫy bọn họ đến.
Chương Vi nhìn theo hướng mắt của Bối Hồng, khoảnh khắc cô ta nhìn thấy người đó là ai, cả người cô ta cứng đờ tại chỗ.
Bối, Bối Doanh Doanh?

Hai người đến trước mặt Bối Hồng, Bối Hồng nắm tay con gái.

giới thiệu với hai bố con nhà họ Chương: "Đây là con gái nhỏ của tôi, Bối Doanh Doanh, còn đây là con rể của tôi, Du Hàn của công ty Phong Cao."
Chương Vi nghẹn họng, trân trối nhìn bọn họ, Bối Doanh Doanh là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bối từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng?
Bối Doanh Doanh lễ phép mỉm cười: "Cháu chào chú Chương."
"Doanh Doanh, con gái của chú Chương cũng làm ở Nam Luân, các con có quen nhau không?"
"Có quen ạ," Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt né tránh của Chương Vi, nở nụ cười xinh đẹp, "Bọn con là đồng nghiệp."
"..." Bàn tay đang cầm ly rượu của Chương Vi không kiềm chế được run lên.
Lần này cô ta thật sự biết bản thân chọc vào ai rồi.
Bối Doanh Doanh này lại giấu diếm gia thế của mình đến tận giờ phút này! Nếu Bối Doanh Doanh nói sớm một chút, cô ta nào dám đối với Bối Doanh Doanh như vậy chứ!
Nói chuyện một lúc, Du Hàn dẫn Bối Doanh Doanh qua một bên nghỉ ngơi, bản thân Bối Doanh Doanh cũng không thích xã giao, phải đi chào hỏi nhiều người không quen biết, thật sự rất phiền phức.
Anh nắm tay cô đi đến phòng ăn, đi ăn một chút gì đó, anh nhìn bánh mousse dâu tây, "Em có muốn ăn một miếng không?"
Cô xua tay, không biết tại sao cô không có cảm giác thèm ăn.
Không thể giải thích được vì sao nhưng cả người cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Anh thấy cô nghe vậy thì kéo cô vào trong lòng, hôn lên trán của cô: "Tối nay anh đưa em về nghỉ ngơi sớm, được không?"
"Ừm..."
Bỗng điện thoại Du Hàn đổ chuông, anh đi qua một bên nghe điện thoại.

Bối Doanh Doanh nhìn một bàn đầy đồ ăn phong phú nhiều thể loại, cô cầm đĩa lên định tùy tiện lấy vài món ăn chút gì đó.

Lúc cô cầm đĩa lên lại cầm không chắc, đĩa rơi xuống dưới đất, cô cúi người nhặt lên.
Lúc đang đứng dậy, cô cảm giác giống như trời đất quay cuồng.
Du Hàn nói chuyện điện thoại xong, cất điện thoại vào trong túi, trở về chỗ cũ thì phát hiện không thấy vợ mình đâu, anh khó hiểu đi tìm một vòng, bỗng thấy phía trước bàn ăn có một người nằm ngã dưới đất.
Bối Doanh Doanh không nhúc nhích, ngất xỉu nằm đó.
Du Hàn thấy người nằm đó là cô, tim anh chùng xuống, lập tức chạy tới, "Doanh Doanh, Doanh Doanh —— "
-
Bối Doanh Doanh từ trong giấc mơ hỗn loạn tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, cô có cảm giác mình đang nằm trên giường, cô quay đầu nhìn lại lập tức nhìn thấy gương mặt của Du Hàn.
"Doanh Doanh, em tỉnh rồi à?"
Viên Man Hà và Du Linh đang trò chuyện với bác sĩ ở ngoài cửa phòng cũng nhanh chóng đi tới, "Doanh Doanh, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!"
"Mẹ..." Cô nhíu mày, không biết vì sao bản thân đột nhiên ngất xỉu.
Du Hàn đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng hỏi, "Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Ánh mắt cô nhìn một vòng quanh phòng ngủ, lắc đầu, "Em không sao đâu ông xã..." Cô vuốt vuốt mái tóc dài của mình, "Xin lỗi, có phải anh đã rất lo lắng không, chắc là do em quá mệt thôi."
Cô cũng không hiểu tại sao sức khỏe cô lại trở nên kém như vậy.
Viên Man Hà và Du Linh không khỏi bật cười, "Đứa nhỏ này, con làm mẹ rồi sao mà vẫn ngốc nghếch giống đứa trẻ con thế?"
"???" Bối Doanh Doanh ngơ ngác nhìn Du Hàn, anh khẽ cong môi cười, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô, "Không phải là do em mệt quá ——
Em mang thai rồi, đồ ngốc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương