Ngoan Đừng Sợ Anh
27: Một Đường Mạnh Mẽ Quật Ngã Tất Cả Đối Thủ


Du Hàn im lặng hai giây, anh đứng lên, ho khan hai tiếng: “Cậu ngồi đây chờ, tôi đi mua nước.” Bên ngoài nắng to, nên anh sẽ không để cô đi theo.
"Được."
Anh đang định đi, lại xoay người lại, bàn tay khẽ xoa đầu cô, cảnh cáo: "Không được phép chạy lung tung."
Bối Doanh Doanh: "..."
Sau khi anh đi, cô ngoan ngoãn ngồi yên tại cô chờ anh quay lại, cô nghĩ lại nội dung cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người bọn họ, khóe môi lơ đãng cong lên.
Không biết vì sao, nhưng cô...!Rất thích ở cùng một chỗ với anh.
Anh thật sự là người bạn tốt của cô.
Một lúc sau, cô đang ngồi ngẩn người thì nghe thấy tiếng nói chuyện của hai bạn nữ từ xa đi đến:
"Quỳ Quỳ, hôm nay mình bao, cậu muốn uống gì?"
"Gì cũng được, haiz, vẫn là ở chỗ này mát mẻ hơn..."
Ánh mắt của Bối Doanh Doanh nhìn về phía phát ra tiếng nói, cô nhìn thấy Tư Quỳ và Liên Lâm đang khoác tay nhau đi dạo dưới bóng cây trên con đường nhỏ, dần dần xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Hai người bọn họ cũng nhìn thấy Bối Doanh Doanh, Liên Lâm nhíu mày: "Bối Doanh Doanh, cậu làm gì ở đây?"
Người này ngay khi vừa đến đã hùng hổ chất vấn, ra đòn phủ đầu.
Bối Doanh Doanh nghe thấy vậy, trong lòng khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô chớp chớp mắt nói, "Có chuyện gì sao?"
"Bây giờ đang trong giờ học, cậu cũng biết chọn chỗ ngồi lười biếng đó nha, thầy thể dục nói rồi, trừ khi đi mua nước, còn không thì không được rời khỏi sân tập." Liên Lâm trừng cô.
"...!Mình ngồi đây đợi bạn."
Tư Quỳ trợn mắt trắng, bắt đầu phát huy sở trường của mình -- vô duyên vô cớ giội nước bẩn lên người khác: "Chờ bạn? Tôi thấy cậu đang ngồi đây làm chuyện lén lút thì có? Tôi phải đi báo với thầy thể dục, cậu không chịu luyện tập đàng hoàng...!Chạy ra đây hẹn hò!"
Ngay khi giọng nói sắc bén của cô ta vang lên, một nam sinh bước ra từ góc đường nhỏ, anh nhìn về phía cô ta với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng.
"Đi đi, cậu đi nói với thầy thể dục là tôi và Bối Doanh Doanh đang hẹn hò."
Hai người Tư Quỳ và Liên Lâm nhìn thấy Du Hàn đột nhiên xuất hiện, sửng sốt đến ngây người.
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn anh, không ngờ anh đi nhanh như vậy.
Đầu lưỡi Tư Quỳ như xoắn cả lại: "Du Hàn...!Cậu, cậu sao lại ở đây..."
"Tôi ở đâu có phải nên báo trước với cậu một tiếng không?" Du Hàn đi đến bên cạnh Bối Doanh Doanh, đưa sữa bò vị ô mai cho cô, chớp mắt giọng của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Cậu uống đi, xem có thích không."
Tư Quỳ: "???!!!"
Du Hàn lần nữa ngước mắt nhìn về phía Tư Quỳ, "Tôi phát hiện cậu thả rắm rất nhiều đấy.

Nếu cậu thích xen vào chuyện của người khác như vậy, không bằng trực tiếp vào hội học sinh của chúng tôi đi giám sát các học sinh khác đi.

Tôi là hội trưởng sẽ rất hoan nghênh cậu."
Tư Quỳ bị anh nói đỏ cả vành mắt, quay đầu định rời đi, thì lại nghe thấy Du Hàn lần nữa lên tiếng.

"Chờ một chút."
Cô ta quay đầu lại, thấy Du Hàn sờ đầu Bối Doanh Doanh một cái, trầm giọng đặt câu hỏi: "Hai người bọn họ còn nói cậu cái gì không?"
"...?!"
Tư Quỳ bị sốc không thể tin nổi.
Bối Doanh Doanh khẽ lắc đầu, lúc này Du Hàn mới nói với Tư Quỳ: "Bây giờ có thể đi rồi, cảnh cáo cậu, lần sau đừng làm phiền chúng tôi."
Tư Quỳ tức giận chạy ra khỏi chỗ hóng mát, môi đỏ bị cô ta cắn chặt đến trắng bệch, Liên Lâm cũng chạy theo: "Quỳ Quỳ, cậu đừng tức giận..."
"Cậu nhìn thái độ bảo vệ Bối Doanh Doanh của Du Hàn xem! Mình biết Du Hàn từ năm lớp mười đến bây giờ, chưa từng thấy cậu ấy đối xử với nữ sinh như vậy!" Cơn tức giận của Tư Quỳ dường như sắp chạm đến nóc.
Liên Lâm không biết phải nói sao với bạn mình: "Tư Quỳ, cậu còn chưa nhìn ra Du Hàn có ý với Bối Doanh Doanh sao?"
Nhiều chuyện xảy ra như vậy, đồ ngốc nhìn vào cũng biết, cũng chỉ có duy nhất Tư Quỳ vẫn chìm trong ảo tưởng "Mình rất ưu tú, Du Hàn nhất định sẽ thích mình".
Liên Lâm cũng không biết làm cách nào để khuyên người bạn này.
Tư Quỳ cắn môi, Liên Lâm kéo tay cô ta, mềm giong khuyên bảo: "Chúng ta không cần thiết cứ phải bám lấy Du Hàn như vậy, cậu ấy cơ bản không thích cậu, cậu cũng nên nhìn rõ hiện thực một chút..."
"Ai da, biết rồi, biết rồi, biết rồi!"
Tư Quỳ bật khóc...
Bối Doanh Doanh đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, cùng lúc đó cuộc thi biện luận cũng đang diễn ra sôi nổi.

Sau khi đội của bọn họ đánh bại đội Không Sợ Hãi, bọn họ lần lượt PK những đội còn lại.
"Chúng ta chúc mừng đội chiến thắng trong cuộc biện luận lần này, đội NR!"
"Tôi xin tuyến bố, đội NR chiến thắng đội Quang Ảnh với tỉ số 2:1!"
"Đội NR tuy là đội mới, chưa có kinh nghiệm thi đấu trước đó nhưng màn trình diễn của NR trên sân hôm nay khiến tôi rất ngạc nhiên."
"Tôi rất thích bài phát biểu năng động và đầy nhiệt huyết của NR."
...
Cứ như vậy, NR chẳng khác nào con ngựa bất kham, một đường thẳng mạnh mẽ quật ngã hết đối thủ trên đường.

Có rất nhiều học sinh quan tâm đến cuộc thi biện luận này, cộng thêm có Du Hàn giá trị của đội được buff lên rất cao, trên diễn đàn của trường có rất nhiều bạn học nữ mê check-in ở nơi tổ chức cuộc thi, quay video, lại còn đến cổ vũ đội của bọn họ.
Lúc bốn người luyện tập, thường xuyên có bạn học có lòng tốt đến đưa trà sữa và đồ ăn vặt.
Sau khi NR càn quét hết bảng vòng sơ loại, tiến vào vòng đấu loại trực tiếp, liên tiếp KO một số ứng cử viên được yêu thích của năm nay, cuối cùng thẳng tiến bước vào trận chung kết.
Mà đối thủ của bọn họ trong trận chung kết là đội "Elk Girls" của Bối Sơ Nhan.

Bốn thành viên trong đội đều là nữ, mọi người ca tụng bọn họ là "Tứ đại mỹ nhân của trường Cao Lâm".
Mà đội trưởng của đội Elk Girls là Bối Sơ Nhan.


Cô ta không bao giờ nghĩ rằng em gái của cô ta, trong lòng cô ta, là đứa em gái không đáng để nhắc đến, không có một chút tính uy hiếp nào, vậy mà lại có thể vào được vòng chung kết!"
Cô ta trơ mắt nhìn Bối Doanh Doanh giống như bật nút hack, qua mỗi trận đấu càng tiến bộ hơn, càng thêm tự tin thoải mái.
Khi cô ta biết Bối Doanh Doanh chiến thắng và giành được vé vào vòng chung kết, cô ta đã tức giận đến mức mất ngủ hai, ba ngày.
Nhưng có một hôm, giáo viên phụ trách cuộc thi biện luận bí mật nói với cô ta.
"Sơ Nhan, trận chung kết lần này, các em nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

Cô lén nói cho em biết thôi, thầy cô vẫn đặt hy vọng rất nhiều vào các em.

Các em đại diện cho trường thi đấu sẽ tốt hơn, các em có kinh nghiệm, hơn nữa năm ngoái thành tích đạt được cũng rất cao, dù sao thì đội NR vẫn không quá thành thục trong chuyện này."
Đáy mắt Bối Sơ Nhan sáng ngời, "Vậy...Kết quả đã được định sẵn rồi sao ạ?"
Cô giáo lắc đầu, "Trận chung kết lần này, trường chúng ta mời giáo viên trường khác đến làm ban giám khảo, kết quả cô không quyết định được.

Nhưng mấy ngày này sẽ sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp phụ đạo cho các em, cơ hội thắng của các em sẽ cao hơn rất nhiều."
Bối Sơ Nhan dần dần nở nụ cười, "Cảm ơn cô, chúng em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy cô."
Sau đó liên tiếp mấy buổi tối giờ tự học, bốn thành viên trong đội Elk Girls bí mật được giáo viên rèn luyện riêng, mà chuyện này vô tình bị Vương Thụ Trạch phát hiện.
Ngày hôn đó Vương Thụ Trạch hẹn mấy người bạn đi chơi đá bóng, lúc đi ngang qua dãy phòng thí nghiệm, cậu ta nhìn thấy đội Elk Girls đang ở trong một căn phòng trống luyện tập cùng với giáo viên làm ban giám khảo của cuộc thi biện luận.
Vương Thụ Trạch cảm thấy khó hiểu, kể lại chuyện này cho Viên Gia nghe, Viên Gia nghe xong cũng rất ngạc nhiên: "Vì sao chúng ta không có giáo viên phụ đạo?! Chuyện này có chỗ không đúng."
Cuối cùng sau khi bọn họ hiểu ra, cũng đã biết được sự thật.
Vương Thụ Trạch cực kỳ phẫn nộ: "Dựa vào cái gì chứ! Đây rõ ràng là thiên vị mà! Thầy cô cho rằng thiên vị đội bên kia như vậy, bọn mình sẽ không thắng được sao?!"
Bối Doanh Doanh biết chuyện cũng không biết phải làm gì hơn.

Rất nhiều người, kể cả những đội bị bọn họ đánh bại đều cho rằng đội bọn họ thắng là do may mắn, đằng nào cũng không đi đến được cuối cùng.
Vương Thụ Trạch nói muốn đi tìm giáo viên đối chất, nhưng bị Du Hàn cản lại: "Bây giờ đi cũng không làm gì được hết, thứ hai là thi rồi." Hơn nữa thầy cô cũng sẽ chỉ tìm một cái cớ qua loa với bọn họ mà thôi.
Vương Thụ Trạch ngồi trên bậc thang, hai tay ôm lấy đầu, Bối Doanh Doanh và Du Hàn đứng dựa vào bức tường bên cạnh, cũng im lặng không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Viên Gia là người đầu tiên có động tĩnh, cậu ta quay đầu lại nhìn mọi người.
"Mình dẫn các cậu đi gặp một người."
Buổi chiều thứ bảy.
Trong phòng khách với phong cách trang trí kiểu Trung Quốc cổ điển, mấy người bọn họ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen bằng gỗ óc chó.


Vương Thụ Trạch nhìn nam sinh trước mặt, chậm rãi đặt ly trà xuống, vẻ mặt đờ đẫn: "Anh...!Anh không phải là Viên Thụ...!Quán quân trong cuộc thi biện luận cấp quốc gia năm ngoái đấy chứ?!"
Viên Thụ, người đã giành được nhiều chức vô địch trong các cuộc thi biện luận trong nước, được biết đến với danh xưng "Miệng vàng trong giới biện luận", trở thành tấm gương sáng của rất nhiều người.
Viên Thụ cười cười, mặt mày ôn hòa, "Ừm, tôi là anh trai của Tiểu Gia, tôi đã nghe thằng bé kể về các cậu rồi."
Vương Thụ Trạch và hai người còn lại đều rất ngạc nhiên, bởi vì bọn họ đều cho rằng một đại thần như anh chỉ xuất hiện trong màn hình điện thoại, trở thành đối tượng để học hỏi và noi theo.

Bọn họ vẫn thường xem các video tranh tài của Viên Thụ để học tập kinh nghiệm.
Biểu cảm của Viên Gia có hơi mất tự nhiên: "Các cậu đừng làm vẻ mặt như vậy..."
Vương Thụ Trạch vỗ lên vai cậu ta một cái: "Con mẹ nó không biết ngại à, bây giờ mới nói ra!" Có một anh trai đỉnh của chóp như vậy, một tài nguyên tốt như vậy, may mà cậu ta phát hiện đội Elk Girls có người giúp, nếu không đoán chừng Viên Gia sống chết cũng sẽ không chịu nói!
Vẻ mặt Viên Gia trở nên cứng ngắc, không biết trả lời thế nào, Viên Thụ mở miệng trước: "Thật ra đúng lúc mấy ngày gần đây tôi có thời gian, mới về nhà mấy ngày."
"Anh Viên Thụ, em có xem video của anh, em cực kỳ hâm mộ anh luôn đó, anh có thể cho em xin chữ ký được không..." Vương Thụ Trạch bật chế độ fan em trai.
Viên Gia không thèm ngó tới cái dáng vẻ không có tiền đồ này của cậu ta, vội vàng kéo cậu ta lại: "Anh, nói chuyện chính luôn đi?"
"Đúng đúng..."
Viên Thụ cười cười, thái độ vẫn ôn hòa như cũ, "Như vậy đi, các em đưa đề bài tranh luận và bản thảo cho anh xem một chút?"
Năm người ngồi cùng một chỗ, nói chuyện một mạch hết bốn, năm tiếng.

Viên Thụ không hổ là tay chơi đã trải qua trăm cuộc thi biện luận, anh chỉ ra rất nhiều lỗ hổng và đưa ra đề nghị cho bọn họ.

Một buổi chiều này hiệu quả bằng cả ba, bốn ngày bọn họ tự mình luyện tập.
Cái này giống như câu nói, nghe vua nói một buổi, hơn cả mười năm đọc sách.
Chạng vạng tối, mẹ của Viên Gia mời ba người bọn họ ở lại ăn cơm, bọn họ khéo léo từ chối, dù sao cũng đã làm phiền cả buổi chiều rồi.

Trước khi đi, Viên Gia nhận được điện thoại, cậu ta đi ra một góc nói chuyện, Viên Thụ tiễn ba người ra ngoài cửa.
Viên Thụ đột nhiên nói: "Thật ra không phải Tiểu Gia cố ý giấu diếm quan hệ của anh và em ấy với các em đâu.

Thằng bé hy vọng các em có thể dựa vào chính bản thân mình giành chiến thắng.

Tiểu Gia muốn chứng minh với anh cái gì anh đều biết," Viên Thụ bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nhưng trong lòng của anh, Tiểu Gia giỏi hơn cả anh đây."
Lúc này ba người bọn họ mới hiểu được, nguyên nhân thật sự vì sao Viên Gia tham gia cuộc thi biện luận lần này.
Thật ra cậu ta muốn chứng minh thực lực của bản thân mình cho anh trai ưu tú thấy.

Trong lòng ngưỡng mộ Viên Thụ, càng muốn không ngừng phấn đấu đến gần hơn.
Ra khỏi tàu điện ngầm, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng nhau đi vào khu biệt thự, cô gái nhỏ tâm tình rất tốt, nghiêng đầu thoải mái ngắm cảnh bên đường, Du Hàn nhướng lông mày, "Đây là cảm giác bản thân sắp giành được quán quân rồi?"
Cô ngước lên nhìn anh, hàng lông mi cong cong, ánh mắt trong veo: "Mình có thể len lén nói rằng có một chút cảm giác rất chân thật là như vậy không? Mình hình như bản thân mình cảm thấy rất có khả năng đó..."
Anh sờ đầu cô: "Không có đâu."
"Thật ra mình cũng không biết kết quả sẽ như thế nào." Cô khẽ thở ra một hơi.
Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ đứng trên sân khấu thi đấu với Bối Sơ Nhan, nếu là trước đây cô sẽ không có đủ can đảm.

Trước đó mỗi khi nghĩ đến Bối Sơ Nhan, cô sẽ rất sợ.

Mà bây giờ, cô lại cảm giác bừng bừng khí thế.
Cô vừa mong đợi vừa thấp thỏm.
"Không sao đâu, cho dù kết quả có như thế nào, cậu đã giỏi hơn một tháng trước rất nhiều rồi.
Hai người về đến nhà, lúc ở trước cửa thay giày, Viên Man Hà đi ra, nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, biểu cảm không có gì khác thường: "Đúng lúc chuẩn bị ăn cơm."
Viên Man Hà biết hai đứa cùng một đội thi.
"Tiểu Hàn, hay là hôm nay cháu ngồi ăn cơm với chúng ta luôn đi? Dì nấu canh gà để bồi bổ cho ba đứa đấy."
"Cảm ơn dì, không cần đâu ạ." Du Hàn vẫn như cũ, lựa chọn từ chối khéo.
Bố Sơ Nhan từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau cực kỳ chói mắt, cô ta tiến lên trước kéo tay mẹ mình, mỉm cười với Du Hàn rồi nói:
"Thôi đi mẹ, người giúp việc ngồi ăn cơm cùng bàn với chúng ta, không ổn lắm đâu?"
Bối Sơ Nhan đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "người giúp việc".
Bối Doanh Doanh nhướng mày, cơn tức giận nổi lên, cô cảm thấy khó chịu hơn cả khi Bối Sơ Nhan mỉa mai cô.
Cô đang định mở miệng nói giúp Du Hàn, anh đã nhanh hơn, nói: "Cảm ơn dì, cháu có hơi mệt, cháu về phòng nghỉ ngơi trước."
"Cũng được..."
Du Hàn rời đi, Bối Sơ Nhan hất cằm về phía Bối Doanh Doanh, kéo tay mẹ quay người đi vào trong phòng bếp.
Bối Sơ Nhan ngồi vào bàn ăn, Bối Doanh Doanh thì đi tìm Viên Man Hà, "Mẹ ơi, ...!Con có thể bưng cho Du Hàn một bát canh gà không?"
Viên Man Hà hơi sửng sốt một chút, chợt cười gật đầu, "Tất nhiên là được rồi, bây giờ mẹ múc cho con một bát." Bà phát hiện con gái nhỏ thật sự hiền lành giống như một tiểu thiên sứ, bà đưa bát canh gà cho cô, không quên hỏi: "Gần đây con và Du Hàn chơi với nhau rất hợp phải không?"
Cô gái nhỏ đỏ mặt, nhanh chóng nói: "Chúng con chỉ là bạn học..."
Viên Man Hà bật cười: "Mẹ biết, như thế này rất tốt."
Bối Doanh Doanh quay người rời đi, bỗng đứng lại, cô quay người lại chân thành nói với mẹ mình: "Mẹ, thật ra Du Hàn cực kỳ tốt luôn đó mẹ, cậu ấy ở trường thường xuyên giúp đỡ con, hơn nữa thành tích cũng rất tốt, cậu ấy không phải giống như trong tưởng tượng của mọi người đâu..."
Một thiếu niên ưu tú như vậy, cô không muốn có bất kỳ ai nói xấu anh.
"Ừm, mẹ biết các con đều rất ngoan."
Bối Doanh Doanh bưng canh gà đi ra phòng khách, Bối Sơ Nhan nhìn thấy lập tức đứng lên, đuổi theo ngăn cô lại, hạ giọng nói: "Bối Doanh Doanh, mày có ý gì đây? Đưa cho Du Hàn à?"
Bối Doanh Doanh vốn đang rất tức giận, lúc này thái độ lạnh nhạt hơn mấy phần: "Không ngồi cùng bàn ăn cơm, bưng cho cậu ấy một bát canh cũng không được sao?"
Bối Sơ Nhan tức đến bật cười, "Thảo nào Du Hàn thích để ý mày đến vậy, hóa ra là mày bám lấy cậu ta, lấy lòng cậu ta như vậy?"
"Có liên quan gì đến chị à?"
"Mày!...! Tao không cho phép!" Bối Sơ Nhan đột nhiên như mất lý trí, giành lấy bát canh trong tay Bối Doanh Doanh, do dùng lực lớn, canh gà nóng lập tức đổ ra tay Bối Sơ Nhan, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, thu hút sự chú ý của Viên Man Hà.
"Hai đứa làm cái gì thế?" Viên Man Hà vội chạy đến.
Bối Sơ Nhan che mu bàn tay bị bỏng, đang định mở miệng đổ tội cho Bối Doanh Doanh, cô ta đã thấy hai mắt đứa em gái trước mặt này đã đỏ hoe, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, giọng nói mềm mại có chút tủi thân: "Con muốn đưa canh cho Du Hàn, nhưng không biết vì sao chị không cho, còn muốn giành lấy bát canh của con..."
Viên Man Hà nhíu mày, "Nhan Nhan, em gái nói đúng không?!"
"Con..." Bối Sơ Nhan chột dạ không biết giải thích thế nào, người mẹ vẫn luôn dịu dàng lúc này đang giận đến tái mặt nhìn cô ta: "Vừa rồi con ở trước mặt Tiểu Hàn nói khó nghe như vậy mẹ đã không nói gì rồi, từ nhỏ mẹ dạy con thế nào hả, người giúp việc cũng là người, không được khinh thường người ta, con có học được cách tôn trọng người khác không? Bây giờ còn muốn giành cả canh là có ý gì?"
Bối Sơ Nhan hoảng sợ, "Mẹ..." Cô ta lớn đến từng này tuổi rồi, mẹ chưa từng tức giận nói chuyện với cô ta như vậy!
Thái độ của mẹ cũng chưa bao giờ cương quyết như vậy: "Bối Sơ Nhan, con biết sai chưa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương