Ngoan, Đừng Nháo
-
Chương 7
“Tưởng Nam Khanh, mày chạy cái gì?”
Tưởng Nam Khanh nhìn người kia, nhếch môi: “Chạy cũng cần lý do sao?”
Cô nói xong thì quay đầu lại phía sau, đúng trong dự liệu có một tên cao gầy đang đứng chặn ở đó.
Lúc này tên cao gầy kia đã đi tới trước mặt Tưởng Nam Khanh, khoanh tay lại: “Tao khuyên mày vẫn là tiết kiệm chút sức lực đi, Tưởng Nam Khanh, hôm này mày chạy không thoát đâu.”
Tưởng Nam Khanh nhìn hai người, thần sắc bình tĩnh: “Dù sao cũng phải để cho tao biết nguyên nhân chứ?”
“Nguyên nhân?” Tên to béo cười nhạo một tiếng, “Còn nhớ Lý Thư Nhã không, là cháu gái tao.”
Nói rồi chỉ chỉ chính mình.
Tưởng Nam Khanh hiểu ra: “Cho nên hôm nay chúng mày là đến trả thù?”
“Mày cảm thấy thế nào?” Tên to béo ném điếu thuốc trong tay đi, từng bước một tiến lại gần cô, “Mày đánh cháu gái tao rụng hai cái răng cửa, chẳng lẽ không nên đến tìm mày?”
Tưởng Nam Khanh nhìn hai người trước mặt, một tên to béo như trâu, một tên cao như hươu, còn cô chỉ là một tiểu cô nương 1m67, thật không dễ ứng phó.
“Hiểu, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Cô ngượng ngùng cười, không tự giác lui về sau, trong hốc mắt tràn ngập hơi nước, bộ dáng run lẩy bẩy, trông có vẻ sợ hãi.
Phản ứng của cô giống con thỏ trắng bị hù doạ, làm cho hai tên kia rất hài lòng, trong lúc nhất thời buông lỏng đề phòng.
Tên cao gầy nhìn cô đánh giá, đáy mắt đầy vẻ đắc ý: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn hống hách như thế? Nếu mày thức thời, vậy thì ngoan ngoãn giao hai cái răng cửa ra đây, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước…A!”
Tên cao gầy đột nhiên kêu thảm một tiếng, che lấy hạ bộ của mình ngã ra mặt đất, khuôn mặt hắn kìm nén đến nỗi đỏ bừng.
Tình huống này phát sinh nhanh đến mức không kịp chuẩn bị, tên to béo bên cạnh vẫn còn đang sửng sốt.
Tưởng Nam Khanh lợi dụng thời cơ, không chút do dự vùng nắm đấm tới, đánh vào một bên mắt của tên to béo, thuận tiện nhấc chân lên dùng sức đạp vào bụng dưới của hắn.
Ngay sau đó, lại vang lên một tiếng kêu đầy đau đớn, tên to béo cũng ngã lăn ra đất.
Tưởng Nam Khanh đút hai tay vào túi, thở dài một tiếng: “Hai chú không thể trụ lại hơn nữa à, đừng để bản thân bị Lý Thư Nhã lợi dụng như vậy chứ? Chuyện cô ta làm sao bị rơi mất hai cái răng cửa, hai chú vẫn là nên trở về tìm hiểu rõ ràng đi.”
Sau đó huýt sáo, lạnh nhạt đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, cô bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, vô thức quay đầu nhìn lại.
Trong con hẻm nhỏ đối diện, dưới cây ngô đồng Pháp, chàng thiếu niên đứng đó, hai tay bắt chéo, lười biếng dựa vào thân cây.
Nắng chiều xuyên qua lá cây chiếu vào làn da trắng nõn của cậu, khiến cho khuôn mặt tinh xảo trở nên mơ hồ.
Người này, chính là Mục Lăng Thành.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này của cậu, khẳng định đã đứng ở đó đứng rất lâu rồi, ít nhất thì đủ để chứng kiến toàn bộ quá trình bên này.
Tưởng Nam Khanh tức giận liếc cậu một cái, xoay người rời đi. Mục Lăng Thành chủ động đi theo, cùng cô sóng vai.
Tưởng Nam Khanh lười nhác nhìn cậu: “Thấy chết không cứu cũng không phải là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đâu.”
Khoé mắt Mục Lăng Thành khẽ cong, khuôn mặt tuấn tú cười như không cười.
Chiều nay, cậu bị hại người Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang kéo ra tiệm net, lúc ra ngoài nghe điện thoại vô tình nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đi vào con ngõ nhỏ, mà phía sau lại có hai tên bám theo.
Cậu cảm thấy tình huống không đúng, cho nên mới đi theo.
Cậu vốn là muốn giúp cô, nhưng mà cô bạn ngồi cùng bàn này nào cho cậu cơ hội.
Mới vừa rồi bị hai người kia uy hiếp đe dọa, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, Mục Lăng Thành còn cho là cô thật sự bị doạ sợ.
Ai ngờ nha đầu này giả heo ăn thịt hổ, tốc độ và lực đạo lúc ra tay đều rất nghiêm túc.
“Thật là khéo, đi đâu cũng có thể gặp được cậu.” Mục Lăng Thành không đề cập tới chuyện lúc nãy.
“Lời này hẳn là tôi nói mới đúng?” Tưởng Nam Khanh trợn trắng mắt.
“Ối!” Tưởng Nam Khanh đột nhiên hô lên một tiếng, lại nhìn hai tay trống không, “Thịt vịt nướng của mình đâu rồi?”
Nhất định là do lúc nãy quá vội, đã ném ở đâu đó rồi. Quá đáng tiếc, cô còn chưa ăn được mấy miếng!
Tưởng Nam Khanh trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lăng Thành: “Bạn cùng bàn, cậu vừa rồi thấy chết không cứu, có phải hay không nên bồi thường cho tôi?”
Mục Lăng Thành: “…” Chuyện này thì có quan hệ gì với anh chứ?
“Quên đi, tôi mời cậu có được không?” Thật ra Tưởng Nam Khanh khoong muốn về nhà sớm như vậy, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, vì vậy có thể ở bên ngoài bao lâu liền ở bấy lâu.
Mục Lăng Thành nhún vai, từ chối cho ý kiến.
____
Hai người một lần nữa quay trở lại phố ăn vặt, Tưởng Nam Khanh mua hai phần thịt vịt nướng, cùng Mục Lăng Thành vừa đi vừa ăn, thì thoảng sẽ nói mấy câu.
Ăn xong, Tưởng Nam Khanh nhìn thời gian, mới bốn giờ hơn, còn sớm.
Mục Lăng Thành đối với chuyện trong nhà cô coi như là hiểu rõ, tự nhiên cũng đoán được tâm sự của cô lúc này. Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu, có chơi game không?”
“Hả?” Tưởng Nam Khanh hoang mang mà nhìn cậu.
Mục Lăng Thành chỉ chỉ quán net trước mặt: “Lưu Minh Triết bọn họ ở bên trong, bây giờ vẫn còn sớm, đi vào chơi một lát đi.”
Tưởng Nam Khanh vẫn nhìn chằm chằm cậu, có chút không thể tin được: “Cậu…cũng chơi game?”
Mục Lăng Thành ngầm thừa nhận.
Tưởng Nam Khanh kinh ngạc há miệng, một hồi lâu mới giơ ngón tay cái lên: “Bạn cùng bàn, cậu làm mình có cái nhìn khác về học bá đấy.”
Mục Lăng Thành không để ý tới cô: “Không đi thì thôi vậy.” Sau đó quay đầu bước đi.
“Đi đi đi, cậu chờ ta một chút!” Tưởng Nam Khanh lên tiếng đáp lại, nhanh chóng theo sau.
Trong quán net, Lưu Minh Triết cùng Trần Thiếu Ngang vừa đánh thua một trận, Lưu Minh Triết tức giận đến giậm chân: “Đệt, lại thua, không được, mình muốn report hắn!”
Trần Thiếu Ngang quay đầu, nhìn thấy Mục Lăng Thành mang theo Tưởng Nam Khanh đến, nhướng mày: “Không phải đi nghe điện thoại sao?”
Lưu Minh Triết cũng nhìn về phía bên này, liền thấy Tưởng Nam Khanh đeo túi xách, dáng vẻ thanh thuần, ánh mắt cậu dò xét Mục Lăng Thành một lát, lại tươi cười nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Liên Minh Huyền Thoại, cậu có muốn chơi cùng không?”
Bên kia Mục Lăng Thành đã giúp Tưởng Nam Khanh mở máy tính, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Tưởng Nam Khanh cười nhìn về phía Lưu Minh Triết: “Mình chơi không tốt.”
“Không vấn đề, mình gánh cậu!” Lưu Minh Triết rất hưng phấn.
Chờ tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Minh Triết hỏi: “Cậu bình thường chơi vị trí nào?”
“ADC, mình chơi Caitlyn*.”
*ADC: viết tắt của từ Attack Damage Carry (Carries), là dame vật lý tầm xa.
**Caitlyn: Một tướng trong LMHT
“Vậy thì để mình SP* cậu…” Lưu Minh Triết nói được nửa câu, đột nhiên quay sang trừng Mục Lăng Thành, “Sao cậu lại lấy Morgan! Cậu đi mid, mình SP Tưởng Nam Khanh!”
Mục Lăng Thành một mặt buồn rầu: “Thế nhưng mình chọn rồi, không đổi lại được.”
Lưu Minh Triết bĩu môi, bất đắc đi mid.
Rất nhanh đã tiến vào trò chơi.
Mấy phút sau, Lưu Minh Triết nhìn tình hình chiến đấu trước mắt: “Tưởng Nam Khanh cậu rất được nha, còn nói là chơi không tốt?”
Tưởng Nam Khanh lúc này bốn cái ngón tay đang bay múa trên bàn phím, giết được một tướng. Nghe thấy Lưu Minh Triết nói vậy, hơi cong môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Cái này gọi thiên phú! Đương nhiên, người bạn cùng bàn của mình cũng SP mình nhiều lắm.”
Mục Lăng Thành liếc mắt nhìn thao tác nghiêm túc của cô, đôi mắt phức tạp phát sáng.
____
Từ trong quán net đi ra, sắc trời đã tối, bầu trời âm u, có vẻ như sắp mưa, người đi lại cũng ít hơn.
Đi đến ngã tư trước mặt, mỗi người đi một ngả. Sau khi Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang đi rồi, Mục Lăng Thành cùng Tưởng Nam Khanh vẫn đứng tại chỗ.
Mục Lăng Thành nói: “Chuyện lúc chiều…không biết những người đó có tới trả thù hay không, có cần tôi đưa cậu về không?”
Tưởng Nam Khanh vừa định nói không cần, thì phía xa có đèn xe chiếu đến, cô vô ý thức đưa tay che mắt.
Ngay sau đó, chiếc xe mô-tô kia dừng lại trước hai người, có ba tên cởi mũ bảo hiểm ra đi tới.
“Tưởng Nam Khanh, chơi vui nhỉ, nhanh như vậy liền quên đại ca của bọn này rồi?” Một trong ba tên đó cao gầy, mặc áo khoác da màu đen, trên lưng quần cài một chùm chài khóa, dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt nhìn Tưởng Nam Khanh tràn đầy địch ý.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì đoán chừng lúc này trên người Tưởng Nam Khanh đã có trăm ngàn lỗ.
Cô đảo mặt nhìn ba khuôn mặt quen thuộc: “Có việc?”
“Có việc, đương nhiên là có rồi.” Cậu ta bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, “Hôm nay mày đả thương hai người anh em của tao, món nợ này tính thế nào?”
Tưởng Nam Khanh nghĩ đến hai tên bị cô đánh lúc chiều, thì ra cùng mấy người này là cùng một bọn.
Tưởng Nam Khanh lên tiếng mỉa mai: “Lý Thư Nhã thật là không đơn giản, có thể để nhiều người vì cô ta mà ra mặt như vậy”
Tên kia bước tới gần, ngữ khí khi nói lạnh thêm mấy phần: “Nếu như mày không vô tình vô nghĩa với lão đại như vậy, mấy anh em bọn tao làm sao lại không bảo vệ mày?”
“Lý Diệp, quan hệ giữa tôi và Chương Khải Sinh không giống mấy cậu nghĩ.”
“Lão đại bị mày làm tổn thương bỏ đi Pháp, bây giờ mày nói thế nào chả được. Thế nhưng Tưởng Nam Khanh à, mày cảm thấy tao sẽ tin sao?”
“Tin hay không tùy cậu!” Tưởng Nam Khanh chẳng buồn giải thích.
Lý Diệp hít sâu một hơi: “Hôm nay tao đến không phải là muốn lý luận cùng mày, việc mày đánh gãy hai cái răng cửa của Lý Thư Nhã là thật. Nể tình lúc trước từng là anh em, tao sẽ không làm gì mày, với điều kiện mày phải đi xin lỗi Lý Thư Nhã.”
Tưởng Nam Khanh cười nhạo: “Lý Diệp, từ khi nào thì cậu trở thành con chó của cô ta rồi?”
“Ít ra, cô ta đối với Khải Sinh là thật lòng, không giống mày.”
Ngây thơ! Tưởng Nam Khanh thầm mắng trong lòng mắng, quay người muốn rời đi.
Bỗng nhiên Lý Diệp bắt lấy cánh tay cô, uy hiếp: “Đi xin lỗi Lý Thư Nhã!”
Tưởng Nam Khanh cũng có chút tức giận, dùng sức thoát khỏi tay Lí Diệp: “Cô ta bị như vậy là đáng đời!”
Lý Diệp lần nữa muốn bắt lấy tay cô.
Nhưng mà lần này, hắn ta bị người khác giữ lấy.
Lý Diệp quay đầu nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh Tưởng Nam Khanh, ngữ khí rất hùng hổ: “Tiểu tử, đây là chuyện của tao và Tưởng Nam Khanh, người ngoài như mày đừng có nhúng tay vào.”
Mục Lăng Thành vẫn không buông tay, ngữ khí lạnh nhạt, lại mang vài phần quyết liệt: “Không muốn chết thì cút ngay!”
Lý Diệp ở Tam Trung cũng có chút tiếng tăm, ở trường học ai thấy hắn ta mà không đi vòng? Không ngờ bây giờ Mục Lăng Thành lại dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn tức giận muốn đưa tay lên đánh cậu một trận.
Nhưng mà Mục Lăng Thành phản ứng còn nhanh hơn, cậu nhấc chân đạp vào mắt cá chân của hắn, thân thể Lý Diệp lảo đảo, Mục Lăng Thành nhân cơ hội bắt lấy hai tay hắn ta bẻ ra phía sau.
Lực đạo của cậu vô cùng lớn, lúc lôi kéo làm tay Lý Diêp đau như sắp gãy, hai gò má cũng đỏ lên.
“Hai thằng chúng mày bị ngu à, thất thần cái gì, đánh nó!” Hắn ta gần như gào lên với hai người phía sau.
Hai tên phía sau đang sững sờ nhanh chóng định thần lại, nhìn nhau một chút, lai cùng nhau nhào tới Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành khẽ chau mày, nhấc chân lên, dùng sức đá văng Lý Diệp, tiếp đón hai tên còn lại
____
Không biết qua bao lâu, thời điểm Tưởng Nam Khanh định thần lại, Mục Lăng Thành đã đứng trước mặt cô, nói chuyện như chưa có gì xảy ra: “Đi thôi.”
Tưởng Nam Khanh nhớ lại hình ảnh mấy tên kia chật vật từ dưới đất bò lên, lái xe bỏ đi, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú chàng trai trước mặt: “Bạn học Mục Lăng Thành, cậu lại lần nữa làm tôi phải thay đổi suy nghĩ về học bá đấy.”
Mấy người Lý Diệp bọn họ ở Tam Trung không ít lần đánh nhau, cũng là có chút năng lực, vậy mà lại dễ dàng bị Mục Lăng Thành giải quyết, Tưởng Nam Khanh không thể không kinh ngạc.
Vẻ mặt cô đầy sùng bái nhìn cậu, hai con mắt sáng long lanh, cười rộ lên để lộ chiếc má lúm, đẹp không sao tả xiết.
Mục Lăng Thành tức giận nhìn cô: “Tưởng Nam Khanh, buổi chiều cậu bị theo dõi, bây giờ lại gặp mấy tên này, tôi khuyên cậu thành thật giải thích, đến cùng là có chuyện gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tưởng Nam Khanh liền cúi đầu trầm mặc, Mục Lăng Thành thấy cô như vậy cũng sửng sốt.
Bản thân cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là vô tình thốt ra. Mấu chốt là giọng điệu của cậu, giống như là hai người thật sự có quan hệ…
Mặc dù giữa hai người có hôn ước, nhưng đã là thời đại nào rồi, đoán chừng không ai coi trọng chuyện này.
Cậu và Tưởng Nam Khanh chỉ đơn thuần là bạn cùng bàn, vừa rồi hỏi câu đó…Đúng là cậu đã quản nhiều rồi.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Mục Lăng Thành nói.
Tưởng Nam Khanh hoàn hồn, vội vàng cự tuyệt: “Không cần làm phiền cậu như vậy, tôi đạp xe về là được rồi.” Cô chỉ xe đạp công cộng ven đường.
“Hôm nay gặp chuyện nguy hiểm như vậy, nếu như tôi không đưa cậu về nhà, nếu để mẹ tôi biết, nhất định sẽ mắng tôi một trận.” Mục Lăng Thành nói xong, chủ động đi về chỗ xe đạp, quét mã.
Tưởng Nam Khanh cũng không từ chối nữa, đi theo phía sau.
____
Tưởng Nam Khanh dừng lại trước một quán bún thập cẩm cay, cười với Mục Lăng Thành: “Tôi mời cậu một bữa, coi như cảm ơn cậu.”
Sao cô ấy có thể một mình một ý như vậy chứ?
Mục Lăng Thành trong lòng nghĩ như vậy, mặt ngoài vẫn là nhàn nhạt đáp ứng.
Lúc ăn cơm, hai người đều rất yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Mãi đến khi ăn xong, Tưởng Nam Khanh mới đột nhiên nhìn cậu mỉm cười: “Lúc mẹ tôi đến tìm chú Mục nhờ chú ấy cho tôi chuyển trường, có phải đã nói, vì tôi đánh một bạn học nữ gãy hai cái răng cửa cho nên bị Tam Trung đuổi học không?”
Mục Lăng Thành trầm mặc.
Tưởng Nam Khanh nhấp một hớp nước, cười: “Năm lớp 8, tôi và mẹ đến nhà chú Quách, lúc đấy đang trong thời kỳ phản nghịch, quen được một tiểu lưu manh, tên là Chương Khải Sinh.”
“Cậu ấy trong nhà có tiền, tính cách hướng ngoại cởi mở, làm người cũng rất trượng nghĩa. Bởi vì biết rõ tôi không thích về nhà, cậu ấy thường xuyên mang tôi đến tiệm net chơi. Ba người vừa rồi là anh em của cậu ấy, mọi người do lăn lộn mà quen biết nhau. Về sau chúng tôi cùng thi đỗ Tam Trung, trải qua năm lớp mười rất vui vẻ.”
“Tôi là người tùy tiện, tính tình không giống con gái, luôn coi Chương Khải Sinh là anh em. Ai biết cậu ấy đối với tôi không giống thế, một hôm trời tối cậu ấy tỏ tình với tôi. Tôi liền lập tức từ chối, sau khi hoàn hồn liền đấm cậu ấy một cái, mắng cậu ấy có bệnh tâm thần, rồi xoay người bỏ đi.”
“Về sau liên tục mấy ngày liền Chương Khải Sinh không đi học, tôi lại không quá để ý chuyện này. Mãi một tuần sau mới biết cậu ấy cùng gia đình đi Pháp. Cậu ấy yên lặng rời đi, đến mấy anh em thân thiết cũng không nói.
Mấy người Lí Diệp bọn họ không hiểu sao lại biết chuyện Chương Khải Sinh tỏ tình với tôi, sau đó bị tôi từ chối. Nên cho rằng, cậu ấy bị tôi làm tổn thương mới bỏ đi Pháp. Cho nên cả đám bọn họ nói sau này sẽ không đội trời chung với tôi.”
“Lúc ấy lớp chúng tôi có một nữ sinh tên là Lý Thư Nhã, ầm thầm thích Chương Khải Sinh, bình thường không ít lần đối nghịch với tôi. Ngày đó thi thử xong, cô ta tự nhiên chặn tôi ở cầu thang, nói tôi làm tổn thương Chương Khải Sinh, một hai bắt tôi tìm Chương Khải Sinh về. Kết quả lúc giằng co, cậu ta không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, chấn động não, gãy hai răng cửa.”
“Cầu thang của trương học không có camera giám sát, cậu ta nói tôi đẩy cậu ta xuống, tôi cũng chỉ có thể nhận lấy tội danh này.”
Tưởng Nam Khanh đột nhiên nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười lộ ra bất đắc dĩ: “Cậu nói thử xem chuyện này có phải buồn cười lắm không. Tôi chỉ từ chối lời tỏ tình của một người, kết quả lại vác thêm bao nhiêu rắc rối lên người, trở thành người con gái phụ tình.”
Ngẩng đầu, phát hiện Mục Lăng Thành đang nhìn mình, Tưởng Nam Khanh giật mình một lát, hoang mang mà nhìn cậu: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”
Mục Lăng Thành hoàn hồn, ngữ khí thoải mái: “Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như bạn cùng bàn tôi có mị lực như vậy, có thể làm cho Chương Khải Sinh kia vì bị từ chối mà chạy đi Pháp. Có khi tôi phải suy xét lại cậu một chút.”
Mục Lăng Thành bình thường nói không nhiều, nhưng rất biết làm dịu không khí.
Tưởng Nam Khanh không nhịn cười được, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều: “Nếu quả thật giống lời cậu nói, vậy cậu ta chính là kiểu lụy tình. Hoặc là, cậu ta đi Pháp vốn là chuyện không liên quan đến tôi?”
Mặc dù nói là Tưởng Nam Khanh mời cơm, nhưng cuối cùng vẫn là Mục Lăng Thành chủ động trả tiền, lại đưa cô trở về nhà.
Cửa lớn khu biệt thự, Tưởng Nam Khanh tạm biệt Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành không nói gì, lên xe đang muốn đi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Quách Mậu Tuyết: “Mục Lăng Thành? Sao cậu lại ở đây?”
Tưởng Nam Khanh nghe tiếng quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Thanh cùng Quách Mậu Tuyết từ trong tiểu khu đi ra.
Tưởng Nam Khanh nhìn người kia, nhếch môi: “Chạy cũng cần lý do sao?”
Cô nói xong thì quay đầu lại phía sau, đúng trong dự liệu có một tên cao gầy đang đứng chặn ở đó.
Lúc này tên cao gầy kia đã đi tới trước mặt Tưởng Nam Khanh, khoanh tay lại: “Tao khuyên mày vẫn là tiết kiệm chút sức lực đi, Tưởng Nam Khanh, hôm này mày chạy không thoát đâu.”
Tưởng Nam Khanh nhìn hai người, thần sắc bình tĩnh: “Dù sao cũng phải để cho tao biết nguyên nhân chứ?”
“Nguyên nhân?” Tên to béo cười nhạo một tiếng, “Còn nhớ Lý Thư Nhã không, là cháu gái tao.”
Nói rồi chỉ chỉ chính mình.
Tưởng Nam Khanh hiểu ra: “Cho nên hôm nay chúng mày là đến trả thù?”
“Mày cảm thấy thế nào?” Tên to béo ném điếu thuốc trong tay đi, từng bước một tiến lại gần cô, “Mày đánh cháu gái tao rụng hai cái răng cửa, chẳng lẽ không nên đến tìm mày?”
Tưởng Nam Khanh nhìn hai người trước mặt, một tên to béo như trâu, một tên cao như hươu, còn cô chỉ là một tiểu cô nương 1m67, thật không dễ ứng phó.
“Hiểu, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Cô ngượng ngùng cười, không tự giác lui về sau, trong hốc mắt tràn ngập hơi nước, bộ dáng run lẩy bẩy, trông có vẻ sợ hãi.
Phản ứng của cô giống con thỏ trắng bị hù doạ, làm cho hai tên kia rất hài lòng, trong lúc nhất thời buông lỏng đề phòng.
Tên cao gầy nhìn cô đánh giá, đáy mắt đầy vẻ đắc ý: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn hống hách như thế? Nếu mày thức thời, vậy thì ngoan ngoãn giao hai cái răng cửa ra đây, từ đây chúng ta nước sông không phạm nước…A!”
Tên cao gầy đột nhiên kêu thảm một tiếng, che lấy hạ bộ của mình ngã ra mặt đất, khuôn mặt hắn kìm nén đến nỗi đỏ bừng.
Tình huống này phát sinh nhanh đến mức không kịp chuẩn bị, tên to béo bên cạnh vẫn còn đang sửng sốt.
Tưởng Nam Khanh lợi dụng thời cơ, không chút do dự vùng nắm đấm tới, đánh vào một bên mắt của tên to béo, thuận tiện nhấc chân lên dùng sức đạp vào bụng dưới của hắn.
Ngay sau đó, lại vang lên một tiếng kêu đầy đau đớn, tên to béo cũng ngã lăn ra đất.
Tưởng Nam Khanh đút hai tay vào túi, thở dài một tiếng: “Hai chú không thể trụ lại hơn nữa à, đừng để bản thân bị Lý Thư Nhã lợi dụng như vậy chứ? Chuyện cô ta làm sao bị rơi mất hai cái răng cửa, hai chú vẫn là nên trở về tìm hiểu rõ ràng đi.”
Sau đó huýt sáo, lạnh nhạt đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, cô bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, vô thức quay đầu nhìn lại.
Trong con hẻm nhỏ đối diện, dưới cây ngô đồng Pháp, chàng thiếu niên đứng đó, hai tay bắt chéo, lười biếng dựa vào thân cây.
Nắng chiều xuyên qua lá cây chiếu vào làn da trắng nõn của cậu, khiến cho khuôn mặt tinh xảo trở nên mơ hồ.
Người này, chính là Mục Lăng Thành.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này của cậu, khẳng định đã đứng ở đó đứng rất lâu rồi, ít nhất thì đủ để chứng kiến toàn bộ quá trình bên này.
Tưởng Nam Khanh tức giận liếc cậu một cái, xoay người rời đi. Mục Lăng Thành chủ động đi theo, cùng cô sóng vai.
Tưởng Nam Khanh lười nhác nhìn cậu: “Thấy chết không cứu cũng không phải là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đâu.”
Khoé mắt Mục Lăng Thành khẽ cong, khuôn mặt tuấn tú cười như không cười.
Chiều nay, cậu bị hại người Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang kéo ra tiệm net, lúc ra ngoài nghe điện thoại vô tình nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đi vào con ngõ nhỏ, mà phía sau lại có hai tên bám theo.
Cậu cảm thấy tình huống không đúng, cho nên mới đi theo.
Cậu vốn là muốn giúp cô, nhưng mà cô bạn ngồi cùng bàn này nào cho cậu cơ hội.
Mới vừa rồi bị hai người kia uy hiếp đe dọa, nhìn bộ dáng đáng thương của cô, Mục Lăng Thành còn cho là cô thật sự bị doạ sợ.
Ai ngờ nha đầu này giả heo ăn thịt hổ, tốc độ và lực đạo lúc ra tay đều rất nghiêm túc.
“Thật là khéo, đi đâu cũng có thể gặp được cậu.” Mục Lăng Thành không đề cập tới chuyện lúc nãy.
“Lời này hẳn là tôi nói mới đúng?” Tưởng Nam Khanh trợn trắng mắt.
“Ối!” Tưởng Nam Khanh đột nhiên hô lên một tiếng, lại nhìn hai tay trống không, “Thịt vịt nướng của mình đâu rồi?”
Nhất định là do lúc nãy quá vội, đã ném ở đâu đó rồi. Quá đáng tiếc, cô còn chưa ăn được mấy miếng!
Tưởng Nam Khanh trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lăng Thành: “Bạn cùng bàn, cậu vừa rồi thấy chết không cứu, có phải hay không nên bồi thường cho tôi?”
Mục Lăng Thành: “…” Chuyện này thì có quan hệ gì với anh chứ?
“Quên đi, tôi mời cậu có được không?” Thật ra Tưởng Nam Khanh khoong muốn về nhà sớm như vậy, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, vì vậy có thể ở bên ngoài bao lâu liền ở bấy lâu.
Mục Lăng Thành nhún vai, từ chối cho ý kiến.
____
Hai người một lần nữa quay trở lại phố ăn vặt, Tưởng Nam Khanh mua hai phần thịt vịt nướng, cùng Mục Lăng Thành vừa đi vừa ăn, thì thoảng sẽ nói mấy câu.
Ăn xong, Tưởng Nam Khanh nhìn thời gian, mới bốn giờ hơn, còn sớm.
Mục Lăng Thành đối với chuyện trong nhà cô coi như là hiểu rõ, tự nhiên cũng đoán được tâm sự của cô lúc này. Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu, có chơi game không?”
“Hả?” Tưởng Nam Khanh hoang mang mà nhìn cậu.
Mục Lăng Thành chỉ chỉ quán net trước mặt: “Lưu Minh Triết bọn họ ở bên trong, bây giờ vẫn còn sớm, đi vào chơi một lát đi.”
Tưởng Nam Khanh vẫn nhìn chằm chằm cậu, có chút không thể tin được: “Cậu…cũng chơi game?”
Mục Lăng Thành ngầm thừa nhận.
Tưởng Nam Khanh kinh ngạc há miệng, một hồi lâu mới giơ ngón tay cái lên: “Bạn cùng bàn, cậu làm mình có cái nhìn khác về học bá đấy.”
Mục Lăng Thành không để ý tới cô: “Không đi thì thôi vậy.” Sau đó quay đầu bước đi.
“Đi đi đi, cậu chờ ta một chút!” Tưởng Nam Khanh lên tiếng đáp lại, nhanh chóng theo sau.
Trong quán net, Lưu Minh Triết cùng Trần Thiếu Ngang vừa đánh thua một trận, Lưu Minh Triết tức giận đến giậm chân: “Đệt, lại thua, không được, mình muốn report hắn!”
Trần Thiếu Ngang quay đầu, nhìn thấy Mục Lăng Thành mang theo Tưởng Nam Khanh đến, nhướng mày: “Không phải đi nghe điện thoại sao?”
Lưu Minh Triết cũng nhìn về phía bên này, liền thấy Tưởng Nam Khanh đeo túi xách, dáng vẻ thanh thuần, ánh mắt cậu dò xét Mục Lăng Thành một lát, lại tươi cười nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Liên Minh Huyền Thoại, cậu có muốn chơi cùng không?”
Bên kia Mục Lăng Thành đã giúp Tưởng Nam Khanh mở máy tính, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Tưởng Nam Khanh cười nhìn về phía Lưu Minh Triết: “Mình chơi không tốt.”
“Không vấn đề, mình gánh cậu!” Lưu Minh Triết rất hưng phấn.
Chờ tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, Lưu Minh Triết hỏi: “Cậu bình thường chơi vị trí nào?”
“ADC, mình chơi Caitlyn*.”
*ADC: viết tắt của từ Attack Damage Carry (Carries), là dame vật lý tầm xa.
**Caitlyn: Một tướng trong LMHT
“Vậy thì để mình SP* cậu…” Lưu Minh Triết nói được nửa câu, đột nhiên quay sang trừng Mục Lăng Thành, “Sao cậu lại lấy Morgan! Cậu đi mid, mình SP Tưởng Nam Khanh!”
Mục Lăng Thành một mặt buồn rầu: “Thế nhưng mình chọn rồi, không đổi lại được.”
Lưu Minh Triết bĩu môi, bất đắc đi mid.
Rất nhanh đã tiến vào trò chơi.
Mấy phút sau, Lưu Minh Triết nhìn tình hình chiến đấu trước mắt: “Tưởng Nam Khanh cậu rất được nha, còn nói là chơi không tốt?”
Tưởng Nam Khanh lúc này bốn cái ngón tay đang bay múa trên bàn phím, giết được một tướng. Nghe thấy Lưu Minh Triết nói vậy, hơi cong môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Cái này gọi thiên phú! Đương nhiên, người bạn cùng bàn của mình cũng SP mình nhiều lắm.”
Mục Lăng Thành liếc mắt nhìn thao tác nghiêm túc của cô, đôi mắt phức tạp phát sáng.
____
Từ trong quán net đi ra, sắc trời đã tối, bầu trời âm u, có vẻ như sắp mưa, người đi lại cũng ít hơn.
Đi đến ngã tư trước mặt, mỗi người đi một ngả. Sau khi Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang đi rồi, Mục Lăng Thành cùng Tưởng Nam Khanh vẫn đứng tại chỗ.
Mục Lăng Thành nói: “Chuyện lúc chiều…không biết những người đó có tới trả thù hay không, có cần tôi đưa cậu về không?”
Tưởng Nam Khanh vừa định nói không cần, thì phía xa có đèn xe chiếu đến, cô vô ý thức đưa tay che mắt.
Ngay sau đó, chiếc xe mô-tô kia dừng lại trước hai người, có ba tên cởi mũ bảo hiểm ra đi tới.
“Tưởng Nam Khanh, chơi vui nhỉ, nhanh như vậy liền quên đại ca của bọn này rồi?” Một trong ba tên đó cao gầy, mặc áo khoác da màu đen, trên lưng quần cài một chùm chài khóa, dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt nhìn Tưởng Nam Khanh tràn đầy địch ý.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì đoán chừng lúc này trên người Tưởng Nam Khanh đã có trăm ngàn lỗ.
Cô đảo mặt nhìn ba khuôn mặt quen thuộc: “Có việc?”
“Có việc, đương nhiên là có rồi.” Cậu ta bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, “Hôm nay mày đả thương hai người anh em của tao, món nợ này tính thế nào?”
Tưởng Nam Khanh nghĩ đến hai tên bị cô đánh lúc chiều, thì ra cùng mấy người này là cùng một bọn.
Tưởng Nam Khanh lên tiếng mỉa mai: “Lý Thư Nhã thật là không đơn giản, có thể để nhiều người vì cô ta mà ra mặt như vậy”
Tên kia bước tới gần, ngữ khí khi nói lạnh thêm mấy phần: “Nếu như mày không vô tình vô nghĩa với lão đại như vậy, mấy anh em bọn tao làm sao lại không bảo vệ mày?”
“Lý Diệp, quan hệ giữa tôi và Chương Khải Sinh không giống mấy cậu nghĩ.”
“Lão đại bị mày làm tổn thương bỏ đi Pháp, bây giờ mày nói thế nào chả được. Thế nhưng Tưởng Nam Khanh à, mày cảm thấy tao sẽ tin sao?”
“Tin hay không tùy cậu!” Tưởng Nam Khanh chẳng buồn giải thích.
Lý Diệp hít sâu một hơi: “Hôm nay tao đến không phải là muốn lý luận cùng mày, việc mày đánh gãy hai cái răng cửa của Lý Thư Nhã là thật. Nể tình lúc trước từng là anh em, tao sẽ không làm gì mày, với điều kiện mày phải đi xin lỗi Lý Thư Nhã.”
Tưởng Nam Khanh cười nhạo: “Lý Diệp, từ khi nào thì cậu trở thành con chó của cô ta rồi?”
“Ít ra, cô ta đối với Khải Sinh là thật lòng, không giống mày.”
Ngây thơ! Tưởng Nam Khanh thầm mắng trong lòng mắng, quay người muốn rời đi.
Bỗng nhiên Lý Diệp bắt lấy cánh tay cô, uy hiếp: “Đi xin lỗi Lý Thư Nhã!”
Tưởng Nam Khanh cũng có chút tức giận, dùng sức thoát khỏi tay Lí Diệp: “Cô ta bị như vậy là đáng đời!”
Lý Diệp lần nữa muốn bắt lấy tay cô.
Nhưng mà lần này, hắn ta bị người khác giữ lấy.
Lý Diệp quay đầu nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh Tưởng Nam Khanh, ngữ khí rất hùng hổ: “Tiểu tử, đây là chuyện của tao và Tưởng Nam Khanh, người ngoài như mày đừng có nhúng tay vào.”
Mục Lăng Thành vẫn không buông tay, ngữ khí lạnh nhạt, lại mang vài phần quyết liệt: “Không muốn chết thì cút ngay!”
Lý Diệp ở Tam Trung cũng có chút tiếng tăm, ở trường học ai thấy hắn ta mà không đi vòng? Không ngờ bây giờ Mục Lăng Thành lại dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn tức giận muốn đưa tay lên đánh cậu một trận.
Nhưng mà Mục Lăng Thành phản ứng còn nhanh hơn, cậu nhấc chân đạp vào mắt cá chân của hắn, thân thể Lý Diệp lảo đảo, Mục Lăng Thành nhân cơ hội bắt lấy hai tay hắn ta bẻ ra phía sau.
Lực đạo của cậu vô cùng lớn, lúc lôi kéo làm tay Lý Diêp đau như sắp gãy, hai gò má cũng đỏ lên.
“Hai thằng chúng mày bị ngu à, thất thần cái gì, đánh nó!” Hắn ta gần như gào lên với hai người phía sau.
Hai tên phía sau đang sững sờ nhanh chóng định thần lại, nhìn nhau một chút, lai cùng nhau nhào tới Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành khẽ chau mày, nhấc chân lên, dùng sức đá văng Lý Diệp, tiếp đón hai tên còn lại
____
Không biết qua bao lâu, thời điểm Tưởng Nam Khanh định thần lại, Mục Lăng Thành đã đứng trước mặt cô, nói chuyện như chưa có gì xảy ra: “Đi thôi.”
Tưởng Nam Khanh nhớ lại hình ảnh mấy tên kia chật vật từ dưới đất bò lên, lái xe bỏ đi, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú chàng trai trước mặt: “Bạn học Mục Lăng Thành, cậu lại lần nữa làm tôi phải thay đổi suy nghĩ về học bá đấy.”
Mấy người Lý Diệp bọn họ ở Tam Trung không ít lần đánh nhau, cũng là có chút năng lực, vậy mà lại dễ dàng bị Mục Lăng Thành giải quyết, Tưởng Nam Khanh không thể không kinh ngạc.
Vẻ mặt cô đầy sùng bái nhìn cậu, hai con mắt sáng long lanh, cười rộ lên để lộ chiếc má lúm, đẹp không sao tả xiết.
Mục Lăng Thành tức giận nhìn cô: “Tưởng Nam Khanh, buổi chiều cậu bị theo dõi, bây giờ lại gặp mấy tên này, tôi khuyên cậu thành thật giải thích, đến cùng là có chuyện gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tưởng Nam Khanh liền cúi đầu trầm mặc, Mục Lăng Thành thấy cô như vậy cũng sửng sốt.
Bản thân cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là vô tình thốt ra. Mấu chốt là giọng điệu của cậu, giống như là hai người thật sự có quan hệ…
Mặc dù giữa hai người có hôn ước, nhưng đã là thời đại nào rồi, đoán chừng không ai coi trọng chuyện này.
Cậu và Tưởng Nam Khanh chỉ đơn thuần là bạn cùng bàn, vừa rồi hỏi câu đó…Đúng là cậu đã quản nhiều rồi.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Mục Lăng Thành nói.
Tưởng Nam Khanh hoàn hồn, vội vàng cự tuyệt: “Không cần làm phiền cậu như vậy, tôi đạp xe về là được rồi.” Cô chỉ xe đạp công cộng ven đường.
“Hôm nay gặp chuyện nguy hiểm như vậy, nếu như tôi không đưa cậu về nhà, nếu để mẹ tôi biết, nhất định sẽ mắng tôi một trận.” Mục Lăng Thành nói xong, chủ động đi về chỗ xe đạp, quét mã.
Tưởng Nam Khanh cũng không từ chối nữa, đi theo phía sau.
____
Tưởng Nam Khanh dừng lại trước một quán bún thập cẩm cay, cười với Mục Lăng Thành: “Tôi mời cậu một bữa, coi như cảm ơn cậu.”
Sao cô ấy có thể một mình một ý như vậy chứ?
Mục Lăng Thành trong lòng nghĩ như vậy, mặt ngoài vẫn là nhàn nhạt đáp ứng.
Lúc ăn cơm, hai người đều rất yên tĩnh, không ai lên tiếng.
Mãi đến khi ăn xong, Tưởng Nam Khanh mới đột nhiên nhìn cậu mỉm cười: “Lúc mẹ tôi đến tìm chú Mục nhờ chú ấy cho tôi chuyển trường, có phải đã nói, vì tôi đánh một bạn học nữ gãy hai cái răng cửa cho nên bị Tam Trung đuổi học không?”
Mục Lăng Thành trầm mặc.
Tưởng Nam Khanh nhấp một hớp nước, cười: “Năm lớp 8, tôi và mẹ đến nhà chú Quách, lúc đấy đang trong thời kỳ phản nghịch, quen được một tiểu lưu manh, tên là Chương Khải Sinh.”
“Cậu ấy trong nhà có tiền, tính cách hướng ngoại cởi mở, làm người cũng rất trượng nghĩa. Bởi vì biết rõ tôi không thích về nhà, cậu ấy thường xuyên mang tôi đến tiệm net chơi. Ba người vừa rồi là anh em của cậu ấy, mọi người do lăn lộn mà quen biết nhau. Về sau chúng tôi cùng thi đỗ Tam Trung, trải qua năm lớp mười rất vui vẻ.”
“Tôi là người tùy tiện, tính tình không giống con gái, luôn coi Chương Khải Sinh là anh em. Ai biết cậu ấy đối với tôi không giống thế, một hôm trời tối cậu ấy tỏ tình với tôi. Tôi liền lập tức từ chối, sau khi hoàn hồn liền đấm cậu ấy một cái, mắng cậu ấy có bệnh tâm thần, rồi xoay người bỏ đi.”
“Về sau liên tục mấy ngày liền Chương Khải Sinh không đi học, tôi lại không quá để ý chuyện này. Mãi một tuần sau mới biết cậu ấy cùng gia đình đi Pháp. Cậu ấy yên lặng rời đi, đến mấy anh em thân thiết cũng không nói.
Mấy người Lí Diệp bọn họ không hiểu sao lại biết chuyện Chương Khải Sinh tỏ tình với tôi, sau đó bị tôi từ chối. Nên cho rằng, cậu ấy bị tôi làm tổn thương mới bỏ đi Pháp. Cho nên cả đám bọn họ nói sau này sẽ không đội trời chung với tôi.”
“Lúc ấy lớp chúng tôi có một nữ sinh tên là Lý Thư Nhã, ầm thầm thích Chương Khải Sinh, bình thường không ít lần đối nghịch với tôi. Ngày đó thi thử xong, cô ta tự nhiên chặn tôi ở cầu thang, nói tôi làm tổn thương Chương Khải Sinh, một hai bắt tôi tìm Chương Khải Sinh về. Kết quả lúc giằng co, cậu ta không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, chấn động não, gãy hai răng cửa.”
“Cầu thang của trương học không có camera giám sát, cậu ta nói tôi đẩy cậu ta xuống, tôi cũng chỉ có thể nhận lấy tội danh này.”
Tưởng Nam Khanh đột nhiên nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười lộ ra bất đắc dĩ: “Cậu nói thử xem chuyện này có phải buồn cười lắm không. Tôi chỉ từ chối lời tỏ tình của một người, kết quả lại vác thêm bao nhiêu rắc rối lên người, trở thành người con gái phụ tình.”
Ngẩng đầu, phát hiện Mục Lăng Thành đang nhìn mình, Tưởng Nam Khanh giật mình một lát, hoang mang mà nhìn cậu: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”
Mục Lăng Thành hoàn hồn, ngữ khí thoải mái: “Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như bạn cùng bàn tôi có mị lực như vậy, có thể làm cho Chương Khải Sinh kia vì bị từ chối mà chạy đi Pháp. Có khi tôi phải suy xét lại cậu một chút.”
Mục Lăng Thành bình thường nói không nhiều, nhưng rất biết làm dịu không khí.
Tưởng Nam Khanh không nhịn cười được, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều: “Nếu quả thật giống lời cậu nói, vậy cậu ta chính là kiểu lụy tình. Hoặc là, cậu ta đi Pháp vốn là chuyện không liên quan đến tôi?”
Mặc dù nói là Tưởng Nam Khanh mời cơm, nhưng cuối cùng vẫn là Mục Lăng Thành chủ động trả tiền, lại đưa cô trở về nhà.
Cửa lớn khu biệt thự, Tưởng Nam Khanh tạm biệt Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành không nói gì, lên xe đang muốn đi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Quách Mậu Tuyết: “Mục Lăng Thành? Sao cậu lại ở đây?”
Tưởng Nam Khanh nghe tiếng quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Thanh cùng Quách Mậu Tuyết từ trong tiểu khu đi ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook