Ngoan, Dỗ Anh
-
Chương 65: Phiên ngoại 15: Chuyện nhân vật phụ (10)
Edit: Xiao Yi.
Mấy ngày tiếp theo, trời đổ tuyết lớn, năm mới dần sang.
Lúc này, sắc trời còn chưa sáng hẳn, quang cảnh yên tĩnh, người của thành phố lớn vẫn còn ngủ say.
Một chiếc xe bảo mẫu [1] dừng ngay trước cửa biệt thự nào đó, không bao lâu sau, cổng lớn của biệt thự mở ra, người đi ra là một cô gái khoác áo lông màu trắng với mái tóc dài hơi cuộn sóng, xoã xuống sau lưng, khi cô cúi đầu che khuất một nửa gương mặt.
Có người tới mở cửa xe, cô chỉ thuận thế ngồi vào rồi ngáp một cái, vừa mệt vừa lười. Lúc lơ đễnh nghiêng đầu, cô chợt thấy bên cạnh còn có một người đàn ông khác đang ngồi.
Anh mặc áo len màu trắng kín cổ và khoác áo khoác đen dài màu đen bên ngoài, đôi chân dài của anh bắt chéo lại, lười biếng ngả lưng trên ghế. Dáng vẻ của anh rất khôi ngô, đường nét khuôn mặt điển trai, đuôi mắt đào hoa rất quyến rũ, nhìn qua không hề có ý cười mà chỉ có hứng thú đánh giá cô.
Cô gái khựng người một chút, nhắm mắt thêm ba giây rồi mở mắt ra, đôi mắt phượng trong veo nheo lại mấy lần. Sau khi xác định mình không hoa mắt, cô mới lười nhác rũ mi, cất giọng nhẹ nhàng nhưng ủ rũ, “Tiền bối Cố à, anh về nước hồi nào thế ạ?”
Trong lúc nói chuyện, cô còn giơ tay che miệng ngáp thêm một cái.
Cố Trí Dương liếc cô, “Quách Mậu Tuyết, tôi có nói cho em hai giờ khuya nay tôi xuống máy bay chưa?”
Quách Mậu Tuyết suy nghĩ rồi gật đầu, “Hình như có nói ạ.”
Cô mở mắt nhìn anh, như nhận ra cái gì, liền vội nói: “Anh sẽ không ghim em vì không tới sân bay đón anh đấy chứ? Em có một tiết mục thuộc chương trình giải trí, hai giờ mới xong, bây giờ còn định tới Hoành Điếm quay phim đây ạ. Tối qua tới giờ em mới ngủ được có hai tiếng.”
Quách Mậu Tuyết vừa xoè hai ngón tay cái ra lắc lắc trước mặt anh, vừa nhíu mày nói ra ấm ức của mình.
Cố Trí Dương bắt lại cái tay của cô, “Nói chung là hơn một tháng không gặp, anh vừa xuống máy bay đã chạy đến tìm em, còn phản ứng của em thì bình tĩnh như này hả?”
“…” Quách Mậu Tuyết khựng mấy giây.
Cô rút được tay về, cười nói: “Có thể là em nghỉ ngơi không đủ nên cách chào đón anh không đúng. Anh đợi em điều chỉnh một lát, thử lại lần nữa.”
Quách Mậu Tuyết ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Nửa ngày sau, cô đảo mắt nhìn về phía này, đối diện với gương mặt đẹp trai đến hại người của Cố Trí Dương, cô giật mình thẳng lưng một chút, trong mắt lộ ra sự vui mừng, “Ô kìa! Tiền bối Cố, anh về khi nào thế ạ? Sao anh không nói cho em một tiếng để em đi đón anh?”
Cố Trí Dương: “…”
Quách Mậu Tuyết xáp lại, chằm chằm dò xét khuôn mặt của anh nửa ngày, nặn ra dáng vẻ không nỡ xa rời và thương yêu, “Tiền bối ơi, sao anh gầy thế này? Có phải công việc gần đây rất khổ không ạ?”
Khoé miệng của Cố Trí Dương giật giật hai lần, bị cô quay mòng mòng, rất nhanh tin là thật.
Quách Mậu Tuyết càng diễn càng xuất thần. Cô nhào vào lòng anh, ôm cổ của anh, “Tiền bối, hơn một tháng không gặp rồi, em rất nhớ anh đấy ạ.”
“… Đủ rồi bà nội nhỏ!” Cố Trí Dương bất đắc dĩ cười khẽ.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay lướt qua gương mặt của cô, khoé môi cong lên, “Đùa thú vị không?”
Quách Mậu Tuyết hất cằm lên, cười tủm tỉm rồi hôn lên môi anh một cái, “Cũng tạm ạ, em tỉnh ngủ hơn rồi.”
Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên hỏi: “À mà sao anh lên xe em ngồi được thế? Không bị người khác nhìn thấy ạ?”
Cố Trí Dương đáp: “Lúc xuống máy bay anh không mặc bộ quần áo này, là đổi cái khác rồi.”
Quách Mậu Tuyết đảo mắt nhìn túi của anh, “Sao điện thoại của anh cứ sáng đèn vậy?”
Cô giúp anh lấy ra, là điện thoại của người đại diện gọi tới.
“Sao anh không nghe máy?” Quách Mậu Tuyết ấn mở rồi bật loa ngoài.
Bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhẫn nhịn của người đại diện, “Mến gửi, cậu đi tìm bé con nhà cậu có thể nói trước với tôi một tiếng không? Tốt xấu gì cũng phải để tôi chuẩn bị một chút chứ!”
“Chuyện của hai người không thể lộ ra ánh sáng vào lúc này được, cậu bất cẩn bị chó săn [2] để ý thì phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, Tiểu Ngô nói cậu cuỗm áo khoác của tôi đi mặc rồi hả? ? ?”
Quách Mậu Tuyết đảo mắt qua áo khoác trên người anh một vòng.
Sắc mặt của Cố Trí Dương rất bình tĩnh, thấp giọng giải thích bên tai cô, “Áo khoác của anh ấy có mũ, tiện cho việc nguỵ trang.”
Trong điện thoại, người đại diện vẫn lải nhải không ngừng, tận tình khuyên bảo, thậm chí ngữ điệu càng về sau càng nhỏ nhẹ, “Anh giai, chín giờ sáng mai chúng ta có buổi họp báo, anh nhớ chưa ạ?”
Quách Mậu Tuyết muốn ói, run lẩy bẩy chỉ vào điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh giai, anh ấy bị anh bức điên rồi kìa!”
Giọng nói của cô rất nhẹ, hơi ấm phả lên vành tai của anh, có hơi ngứa ngáy.
Nhịp tim của Cố Trí Dương khựng lại một chút, nói vào điện thoại một tiếng ‘Biết rồi’, sau đó cúp máy. Anh đưa mắt nhìn cô, trong đồng tử loé ra thâm ý, “Em vừa nói gì, hửm?”
“Dạ?” Quách Mậu Tuyết nhớ lại, “Em vừa nói ‘anh gi…”
Cô mím môi, đột nhiên ngậm miệng.
Cố Trí Dương chồm người qua, phủ kín môi cô, hôn sâu.
Quách Mậu Tuyết không dám cử động, sợ làm tài xế và trợ lý nghe được tiếng động bất thường này.
Cũng may, Cố Trí Dương không làm càn, rất nhanh đã buông cô ra. Anh đảo lòng bàn tay qua môi đỏ kiều diễm của cô, “Em chuyển đi hồi nào thế?”
Trước đây, lúc hai người vừa thành đôi đã tương đối dính chặt lấy nhau, Quách Mậu Tuyết ở chỗ anh, gần đây mới chuyển về.
Quách Mậu Tuyết níu lại quần áo bị anh làm nhăn rồi ngồi xuống, “Gần đây em bận việc quá, nếu như em thường xuyên ra vào chỗ anh lại khiến nó chẳng mấy chốc lộ ra ánh sáng đấy.”
“Sắp tới anh không bận, có thể ở chỗ em.”
“… Hôm qua có việc đột xuất nên em mới được về, bình thường vẫn ở khách sạn cùng người của đoàn làm phim thôi ạ.” Quách Mậu Tuyết vỗ vỗ gương mặt có hơi nóng của mình.
Cô cởi áo lông trên người xuống, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cố Trí Dương cười cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, vươn tay kéo cô qua, “Muốn nói với em một chuyện nghiêm túc này.”
“Dạ?”
Cố Trí Dương: “Em biết Chu Thịnh Nam không?”
Quách Mậu Tuyết hồi tưởng một chút, “Anh nói người mẫu nổi tiếng trên trang bìa tạp chí ấy ạ? Hình như chị ấy là diễn viên khách mời cùng bộ phim lần này của em, nhân vật là chị gái cùng cha khác mẹ với em. Chỉ là chị ấy tựa hồ rất bận, ở đoàn làm phim em cũng không gặp mấy lần.”
“Hẳn là hôm nay chị ấy đã ở đó rồi.” Cố Trí Dương nói: “Dường như kinh tế của chị ấy gặp khó khăn nên mới thử bước vào giới diễn xuất. Nhưng chị ấy không có kỹ năng diễn như người được đào tạo chính quy, đây là bộ phim đầu tiên chị ấy nhận vai. Có thể chị ấy sẽ gặp khó khăn, em ở đoàn làm phim hãy quan tâm chị ấy một chút.”
Quách Mậu Tuyết nhướn mày rất nhẹ, không nói câu nào.
Cố Trí Dương cười khẽ thành tiếng, giải thích: “Bạn trai của chị ấy là Cận Bùi Niên. Anh ấy tìm anh nhờ vả mấy câu, chị ấy muốn tự lực cánh sinh, sợ rằng sẽ làm mệt chính mình.”
Quách Mậu Tuyết suy nghĩ, “Là Tổng giám đốc Cận của xí nghiệp Cận thị đó sao? Hai người rất thân nhau ạ?”
Cô biết hầu hết bạn bè của Cố Trí Dương, nhưng lại không có nhiều ấn tượng với người này.
Cố Trí Dương nói: “Quan hệ bạn bè của anh tuy rộng nhưng phần lớn đều là xã giao thôi. Cận Bùi Niên không tính là quen, chỉ là anh ấy và anh họ là bạn cùng phòng ký túc thời Đại học, mà Chu Thịnh Nam cũng là bạn cùng phòng với Tần Noãn nữa.”
“Thì ra là thế!” Quách Mậu Tuyết giơ ngón tay ra hiệu OK, nhận lời chuyện anh vừa nói.
“Đúng rồi,” Đột nhiên, cô nhớ ra cái gì, liền hỏi: “Hai ngày trước em rảnh, không có làm gì nên xem Weibo của anh thử. Sau đó phát hiện mấy chỗ, anh giải thích chút đi?”
Cố Trí Dương nghi hoặc nhìn cô.
Quách Mậu Tuyết mở điện thoại ra, vào một trạng thái Weibo của Cố Trí Dương rồi chỉ cho anh nhìn, “Câu này:
Tim tôi nguyện hướng về minh nguyệt,
Minh nguyệt lại hướng về nơi xa.”
“Lúc ấy em mới học cấp ba, tuy không theo đuổi ngôi sao là anh nhưng vẫn mơ hồ nhớ rõ chuyện trạng thái Weibo này của anh đã dấy lên một làn sóng thì phải?”
Cô lại chỉ vào dòng trạng thái khác, “Ngay sau đó, anh đã đăng trạng thái này, giải thích nó chỉ là lời kịch. Nhưng em đã điều tra rồi, phát hiện tất cả vai diễn của anh làm gì có câu thoại này?”
“Điều tra rồi phát hiện được?” Cố Trí Dương chợt buồn cười, xoa bóp mặt cô, “Sao em rảnh thế? Còn tra hết câu thoại mấy năm nay của anh cơ à?”
“Anh đừng có cười đùa tí tởn với em, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.” Quách Mậu Tuyết giật tay anh xuống, nâng mắt hỏi:
“Nếu đã không phải câu thoại thì anh có thể giải thích cho em một chút, ‘minh nguyệt’ là ai, ‘nơi xa’ là ai không hả?”
Cố Trí Dương: “…”
Quách Mậu Tuyết đánh vào bả vai của anh, quan sát sắc mặt của anh, “Sao không nói gì?”
Cố Trí Dương bất đắc dĩ chỉ vào lịch năm hiện tại, “Em xem đi, bây giờ cách khi đó bao nhiêu năm rồi?”
Quách Mậu Tuyết đưa mắt nhìn rồi đường hoàng nói: “Có lâu lắm đâu? Hơn mười năm một chút à?”
“…” Đúng là giáo dục phải cùng đẳng cấp mới nói chuyện được.
Cố Trí Dương lấy điện thoại ra, tìm hai trạng thái Weibo năm xưa rồi xoá đi trước mặt cô.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Quách Mậu Tuyết, anh xoa xoa gương mặt cô, nói: “Giải thích của anh chính là: anh cực kỳ yêu em.”
Sau đó, Cố Trí Dương ôm cô vào lòng, trao cô một cái hôn sâu.
Mười năm trước, Cố Ngôn Thanh đã nói anh cứ nhìn về phía trước, sẽ có một cô gái thích hợp hơn đang chờ anh. Khi ấy, anh rất xem thường câu này, cho rằng Cố Ngôn Thanh được nước còn khoe mẽ.
Mấy câu này cùng lắm xuất phát từ sự thương hại của người thắng cuộc mà thôi!
Nhưng mà…
Năm tháng trôi qua như nước chảy sông dài, tất cả những chuyện lẫn người quan trọng của anh năm đó, vô thức trở thành gió thoảng mây bay.
Chỉ cần con người không dậm chân tại quá khứ mà ưỡn ngực tiến về phía trước, không cần quá mức cố gắng. Đôi khi, chỉ cần nâng mắt một cái hay quay đầu nhìn lại, ta chợt có được hạnh phúc dành riêng cho mình.
…
Lúc Quách Mậu Tuyết tới đoàn làm phim, trời còn chưa sáng, nhưng đạo diễn đã bấm máy quay phim rồi.
Quách Mậu Tuyết lại gần, lập tức nghe thấy tiếng gào thét của đạo diễn, “Đúng là tôi không nói được trình độ diễn xuất của các cô tốt đến đâu, nhưng đừng có gây trở ngại chứ?”
“Vẻ mặt và cử chỉ khi nói chuyện lẫn tay chân đều cứng ngắc thế này khác gì con rối đâu? Được rồi được rồi, tự mình xem lại một chút đi!”
Bên cạnh còn có người nhỏ giọng móc mỉa: “Đây là lần thứ mấy rồi? Sao còn chưa được đạo diễn thông qua vậy? Đúng là người mẫu chỉ có dáng người và gương mặt là nhìn nổi thôi.”
Chu Thịnh Nam đỏ mắt đi qua, tiếng móc mỉa của mọi người tuy dần dừng lại nhưng vẫn truyền đến tai cô, nhất thời khiến cô khó kìm được xấu hổ.
Quách Mậu Tuyết đi qua, bộ phim lấy bối cảnh dân quốc cũ, lúc này Chu Thịnh Nam đang mặc một bộ sườn xám đơn bạc, dáng người tốt vô cùng, khí chất bình thường cũng đạt, rất có thần thái của phụ nữ Giang Nam.
Hốc mắt của Chu Thịnh Nam đỏ lên càng tăng thêm mấy phần động lòng người.
Quách Mậu Tuyết đi qua, cười nói: “Ngày đầu tiên mà chị căng thẳng như thế rồi, bình ổn tâm trạng lại đi, không sao đâu ạ. Lúc em còn là người mới cũng hay bị chửi á.”
Mấy năm nay của Chu Thịnh Nam vốn thuận buồm xuôi gió, ở giới thời trang cũng có tên tuổi, rất lâu rồi chưa từng ấm ức như vậy. Cho nên lúc này, Chu Thịnh Nam không ngẩng đầu lên nổi, mi mắt ẩm ướt vẫn luôn rũ xuống.
Bất ngờ nghe thấy giọng nói dịu dàng trấn an mình, cô giật mình ngẩng đầu dậy, lập tức nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô gái nọ đang ôn hoà nhìn mình, mỉm cười nhẹ nhàng, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ưu nhã.
Bằng dáng vẻ vừa đơn thuần vừa ngọt ngào và kỹ năng diễn xuất nhập thần của mình, mấy năm qua Quách Mậu Tuyết trở thành hoa đán [3] nổi danh từ Nam ra Bắc, fan hâm mộ trên Weibo vượt ngưỡng trăm triệu người, Chu Thịnh Nam biết Quách Mậu Tuyết, chỉ là cô nàng đột nhiên chủ động an ủi làm cô có hơi bất ngờ.
Quách Mậu Tuyết cởi áo lông màu trắng trên người xuống cho Chu Thịnh Nam, “Trời đang rất lạnh đấy ạ, trước tiên mặc ấm một chút, em phải đi trang điểm rồi.”
Chu Thịnh Nam sững người nhận lấy áo khoác cô nàng đưa cho. Cô còn chưa kịp nói gì thì cô nàng đã bị nhóm người khác vây quanh rời đi mất rồi.
Trợ lý đưa thêm áo khoác qua, lại đưa thêm cốc nước nóng cho cô sưởi ấm tay, cất giọng an ủi: “Chị Nam đừng nhụt chí nhé, khác nghề như cách núi cách sông vậy, dù sao sớm muộn gì chuyện này cũng tới.”
“Chỉ là đạo diễn này nổi tiếng hà khắc, thật ra ông ấy đối với ai cũng vậy, đối với vị tai to mặt lớn Quách Mậu Tuyết này cũng thế thôi ạ. Chị nhìn nam diễn viên chính Trần Dự kia đi, cũng là tiểu thịt tươi [4] đang hot trong giới giải trí, không phải cũng bị đạo diễn mắng rất thảm sao ạ?”
Chu Thịnh Nam đặt cốc nước xuống chỗ ngồi nghỉ, cười với trợ lý, “Chị không sao, cậu không cần ở đây hầu chị đâu. Nếu cậu bận thì cứ đi trước đi, tự chị chỉnh đốn lại một chút.”
Trợ lý đáp lời, sau đó rời đi, Chu Thịnh Nam tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Đúng là cô đã luyện tập rất tốt ở nhà, vốn dĩ có chút tự tin nhưng lại không ngờ xảy ra chuyện này, mới hôm đầu diễn đã bị mắng như vậy.
Chu Thịnh Nam thở dài, có hơi đau đầu.
Cô đưa mắt nhìn xem cảnh diễn bên kia, Quách Mậu Tuyết đã thay trang phục diễn xong, lúc này là phân cảnh của cô nàng, người vây quanh xem không ít.
Là phân cảnh rơi lệ mà khiêu vũ giữa đống tuyết, nhất định rất khó, nhưng Quách Mậu Tuyết nắm tâm lý rất tốt, từng động tác đều vô cùng kiều diễm, như có như không bật ra cảm xúc đau thương.
Xung quanh có không ít fan hâm mộ của Quách Mậu Tuyết, luôn miệng khen ngợi. Chu Thịnh Nam nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang xì xào bàn tán:
“Quách Mậu Tuyết đúng là tiên nữ mà! Phân cảnh này đẹp quá luôn, kỹ thuật diễn cũng tuyệt vời nữa!”
“Đúng nha, không hổ danh là người do một tay ảnh đế [5] đào tạo, trong giới giải trí này không có nhiều diễn viên có được cấp bậc như cô ấy đâu.”
“Nhắc tới chuyện này mới nhớ, quan hệ giữa cô ấy và Cố Trí Dương là như nào nhỉ? Mình cảm thấy Cố Trí Dương đối với cô ấy như chỗ dựa vững chắc luôn, chiều đến như thế, thật sự chỉ là quan hệ anh em trong nghề thôi sao?”
“Ai mà biết được, chỉ là chủ đề này không thể nói. Mặc dù fan ghép đôi họ vẫn có nhưng fan hâm mộ của Cố Trí Dương hơi cuồng, không thích thần tượng nhà mình bó buộc bên Quách Mậu Tuyết nên thường xuyên xâu xé tới đầu rơi máu chảy. Chuyện đã như vậy hẳn là họ không thành đôi đâu.”
“Từ khi theo nghề diễn, Quách Mậu Tuyết vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tài nguyên tốt liên tục không ngừng, còn không phải do Cố Trí Dương cho sao? Mình cảm thấy người sáng suốt đều nhìn ra được Cố Trí Dương không có bất kỳ giới hạn cưng chiều nào với cô ấy cả. Nếu như họ có tình cảm thật, fan hâm mộ của Cố Trí Dương ghét cũng vô dụng thôi, ai bảo Quách Mậu Tuyết là người trong lòng của thần tượng nhà họ làm chi?”
“Nhưng mình phải nói thật, mình cảm thấy họ xứng đôi cực luôn. Nếu như họ đóng cặp trong một bộ phim nhất định sẽ có siêu nhiều người quan tâm, không chừng sẽ tạo ra thêm một làn sóng fan ghép đôi họ nữa đó.”
…
Sau khi diễn xong, Quách Mậu Tuyết đi qua, Chu Thịnh Nam liền trả áo khoác lông lại cho cô, “Cảm ơn.”
Quách Mậu Tuyết nhận lấy rồi khoác lên người, không hề tỏ ra kiêu ngạo, thay vào đó là cùng Chu Thịnh Nam tới khu nghỉ để ngồi, “Chị điều chỉnh tâm trạng sao rồi?”
Chu Thịnh Nam mím môi, “Cũng tạm ổn thôi.”
Quách Mậu Tuyết nói: “Thật ra em cảm thấy chị hơi căng thẳng quá thôi ạ, tính của đạo diễn lại hơi nóng, cho nên ông ấy phê bình chị liền khiến chị căng thẳng hơn.”
Chu Thịnh Nam ngạc nhiên, có hơi không hiểu thiện ý này.
Quách Mậu Tuyết cười, giải thích: “Trong phim, chị là chị của em, giữa chúng ta cũng không phải đối thủ, cho nên em muốn giữ gìn mối quan hệ này, sẽ tiện hơn rất nhiều ạ. Đây là thói quen nhiều năm của em rồi.”
Dứt lời, Quách Mậu Tuyết cầm kịch bản lên đọc một chút rồi ngẩng đầu nói: “Lại đây, chị em mình diễn thử một lát.”
Quách Mậu Tuyết rất ôn hoà, thi thoảng còn hướng dẫn vài chỗ, Chu Thịnh Nam dần tìm được cảm giác diễn, phân cảnh buổi chiều cũng theo đó mà tốt hơn so với buổi sáng. Sắc mặt đen xì của đạo diễn cuối cùng cũng có được mấy phần hoà hoãn, tuy không thể nói là rất hài lòng nhưng ít ra, ông không còn nổi trận lôi đình nữa.
Quách Mậu Tuyết còn có một phân cảnh quay đêm, lúc quay xong thì phát hiện Chu Thịnh Nam vẫn đang chờ mình, lập tức có hơi kinh ngạc, “Sao chị không về nghỉ sớm đi ạ?”
Chu Thịnh Nam cười cười, đưa áo khoác cho cô nàng rồi nói: “Hôm nay chị vẫn chưa kịp cảm ơn em. Nghe mọi người nói em sẽ ở khách sạn nên ở lại chờ một chút, tiện thể xem em diễn xuất đặng học hỏi kinh nghiệm.”
Quách Mậu Tuyết nói ‘cảm ơn’ rồi khoác áo lên người, sau đó mời Chu Thịnh Nam cùng nhau ngồi xe về khách sạn.
Quách Mậu Tuyết xem như dễ thân, Chu Thịnh Nam cũng dễ gần với mọi người bên ngoài, cho nên sau hai ngày chung đụng, họ rất nhanh quen biết lẫn nhau, còn cùng nhau cười cười nói nói, giải toả mệt mỏi và buồn bực trên đường trở về.
Chu Thịnh Nam ở phòng khách sạn tầng 7, Quách Mậu Tuyết ở tầng 12, sau khi hai người tạm biệt trong thang máy, Chu Thịnh Nam lê tấm thân mỏi mệt về phòng.
Lúc mở cửa vào, cô bất ngờ ngửi thấy mùi hương nồng đậm, kinh ngạc quay đầu, cô nhìn thấy Cận Bùi Niên đang đứng cách mình không xa.
Chu Thịnh Nam liền giật mình, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, nhìn anh chằm chằm, “Anh… Sao anh lại ở đây?”
Cận Bùi Niên đi tới, xoa xoa mặt cô, khoé môi cong lên, nhẹ giọng hỏi: “Về muộn thế này, em có mệt không?”
“Vẫn ổn ạ,” Chu Thịnh Nam cười nói: “Em vừa có được một người bạn mới, hôm nay là ngày đầu tiên em diễn xuất, nếu như không có em ấy, chắc là em bị mắng rất thảm.”
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Chu Thịnh Nam rất biết ơn, lại có chút phấn khởi, “Anh có biết người đó là ai không nào?”
Suy tư một lát, Cận Bùi Niên lắc đầu, hỏi lại: “Ai thế?”
Chu Thịnh Nam đáp: “Chính là nữ diễn viên chính trong bộ phim lần này đấy ạ, là Quách Mậu Tuyết liên tục nhiều năm nhận giải Nữ chính được yêu thích nhất. Trước đây em học diễn xuất đã xem qua rất nhiều bộ phim của em ấy.”
Trong mắt cô như toả ra ánh sáng.
Chu Thịnh Nam cong môi cười, khó diễn tả được sự vui vẻ lúc này, “Em không ngờ con người em ấy lại tốt như vậy, còn giúp đỡ em trong khi diễn nữa cơ.”
“Có lẽ vì em khiến mọi người quý mến đấy.” Cận Bùi Niên bóp bóp mặt cô, hôn xuống trán cô một cái rồi cười nói: “Đã rất muộn rồi, anh có nhờ người nấu canh cho em, uống xong thì nghỉ ngơi sớm chút nào.”
Mấy ngày tiếp theo, trời đổ tuyết lớn, năm mới dần sang.
Lúc này, sắc trời còn chưa sáng hẳn, quang cảnh yên tĩnh, người của thành phố lớn vẫn còn ngủ say.
Một chiếc xe bảo mẫu [1] dừng ngay trước cửa biệt thự nào đó, không bao lâu sau, cổng lớn của biệt thự mở ra, người đi ra là một cô gái khoác áo lông màu trắng với mái tóc dài hơi cuộn sóng, xoã xuống sau lưng, khi cô cúi đầu che khuất một nửa gương mặt.
Có người tới mở cửa xe, cô chỉ thuận thế ngồi vào rồi ngáp một cái, vừa mệt vừa lười. Lúc lơ đễnh nghiêng đầu, cô chợt thấy bên cạnh còn có một người đàn ông khác đang ngồi.
Anh mặc áo len màu trắng kín cổ và khoác áo khoác đen dài màu đen bên ngoài, đôi chân dài của anh bắt chéo lại, lười biếng ngả lưng trên ghế. Dáng vẻ của anh rất khôi ngô, đường nét khuôn mặt điển trai, đuôi mắt đào hoa rất quyến rũ, nhìn qua không hề có ý cười mà chỉ có hứng thú đánh giá cô.
Cô gái khựng người một chút, nhắm mắt thêm ba giây rồi mở mắt ra, đôi mắt phượng trong veo nheo lại mấy lần. Sau khi xác định mình không hoa mắt, cô mới lười nhác rũ mi, cất giọng nhẹ nhàng nhưng ủ rũ, “Tiền bối Cố à, anh về nước hồi nào thế ạ?”
Trong lúc nói chuyện, cô còn giơ tay che miệng ngáp thêm một cái.
Cố Trí Dương liếc cô, “Quách Mậu Tuyết, tôi có nói cho em hai giờ khuya nay tôi xuống máy bay chưa?”
Quách Mậu Tuyết suy nghĩ rồi gật đầu, “Hình như có nói ạ.”
Cô mở mắt nhìn anh, như nhận ra cái gì, liền vội nói: “Anh sẽ không ghim em vì không tới sân bay đón anh đấy chứ? Em có một tiết mục thuộc chương trình giải trí, hai giờ mới xong, bây giờ còn định tới Hoành Điếm quay phim đây ạ. Tối qua tới giờ em mới ngủ được có hai tiếng.”
Quách Mậu Tuyết vừa xoè hai ngón tay cái ra lắc lắc trước mặt anh, vừa nhíu mày nói ra ấm ức của mình.
Cố Trí Dương bắt lại cái tay của cô, “Nói chung là hơn một tháng không gặp, anh vừa xuống máy bay đã chạy đến tìm em, còn phản ứng của em thì bình tĩnh như này hả?”
“…” Quách Mậu Tuyết khựng mấy giây.
Cô rút được tay về, cười nói: “Có thể là em nghỉ ngơi không đủ nên cách chào đón anh không đúng. Anh đợi em điều chỉnh một lát, thử lại lần nữa.”
Quách Mậu Tuyết ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy rồi nhắm mắt lại lần nữa.
Nửa ngày sau, cô đảo mắt nhìn về phía này, đối diện với gương mặt đẹp trai đến hại người của Cố Trí Dương, cô giật mình thẳng lưng một chút, trong mắt lộ ra sự vui mừng, “Ô kìa! Tiền bối Cố, anh về khi nào thế ạ? Sao anh không nói cho em một tiếng để em đi đón anh?”
Cố Trí Dương: “…”
Quách Mậu Tuyết xáp lại, chằm chằm dò xét khuôn mặt của anh nửa ngày, nặn ra dáng vẻ không nỡ xa rời và thương yêu, “Tiền bối ơi, sao anh gầy thế này? Có phải công việc gần đây rất khổ không ạ?”
Khoé miệng của Cố Trí Dương giật giật hai lần, bị cô quay mòng mòng, rất nhanh tin là thật.
Quách Mậu Tuyết càng diễn càng xuất thần. Cô nhào vào lòng anh, ôm cổ của anh, “Tiền bối, hơn một tháng không gặp rồi, em rất nhớ anh đấy ạ.”
“… Đủ rồi bà nội nhỏ!” Cố Trí Dương bất đắc dĩ cười khẽ.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay lướt qua gương mặt của cô, khoé môi cong lên, “Đùa thú vị không?”
Quách Mậu Tuyết hất cằm lên, cười tủm tỉm rồi hôn lên môi anh một cái, “Cũng tạm ạ, em tỉnh ngủ hơn rồi.”
Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên hỏi: “À mà sao anh lên xe em ngồi được thế? Không bị người khác nhìn thấy ạ?”
Cố Trí Dương đáp: “Lúc xuống máy bay anh không mặc bộ quần áo này, là đổi cái khác rồi.”
Quách Mậu Tuyết đảo mắt nhìn túi của anh, “Sao điện thoại của anh cứ sáng đèn vậy?”
Cô giúp anh lấy ra, là điện thoại của người đại diện gọi tới.
“Sao anh không nghe máy?” Quách Mậu Tuyết ấn mở rồi bật loa ngoài.
Bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nhẫn nhịn của người đại diện, “Mến gửi, cậu đi tìm bé con nhà cậu có thể nói trước với tôi một tiếng không? Tốt xấu gì cũng phải để tôi chuẩn bị một chút chứ!”
“Chuyện của hai người không thể lộ ra ánh sáng vào lúc này được, cậu bất cẩn bị chó săn [2] để ý thì phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, Tiểu Ngô nói cậu cuỗm áo khoác của tôi đi mặc rồi hả? ? ?”
Quách Mậu Tuyết đảo mắt qua áo khoác trên người anh một vòng.
Sắc mặt của Cố Trí Dương rất bình tĩnh, thấp giọng giải thích bên tai cô, “Áo khoác của anh ấy có mũ, tiện cho việc nguỵ trang.”
Trong điện thoại, người đại diện vẫn lải nhải không ngừng, tận tình khuyên bảo, thậm chí ngữ điệu càng về sau càng nhỏ nhẹ, “Anh giai, chín giờ sáng mai chúng ta có buổi họp báo, anh nhớ chưa ạ?”
Quách Mậu Tuyết muốn ói, run lẩy bẩy chỉ vào điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh giai, anh ấy bị anh bức điên rồi kìa!”
Giọng nói của cô rất nhẹ, hơi ấm phả lên vành tai của anh, có hơi ngứa ngáy.
Nhịp tim của Cố Trí Dương khựng lại một chút, nói vào điện thoại một tiếng ‘Biết rồi’, sau đó cúp máy. Anh đưa mắt nhìn cô, trong đồng tử loé ra thâm ý, “Em vừa nói gì, hửm?”
“Dạ?” Quách Mậu Tuyết nhớ lại, “Em vừa nói ‘anh gi…”
Cô mím môi, đột nhiên ngậm miệng.
Cố Trí Dương chồm người qua, phủ kín môi cô, hôn sâu.
Quách Mậu Tuyết không dám cử động, sợ làm tài xế và trợ lý nghe được tiếng động bất thường này.
Cũng may, Cố Trí Dương không làm càn, rất nhanh đã buông cô ra. Anh đảo lòng bàn tay qua môi đỏ kiều diễm của cô, “Em chuyển đi hồi nào thế?”
Trước đây, lúc hai người vừa thành đôi đã tương đối dính chặt lấy nhau, Quách Mậu Tuyết ở chỗ anh, gần đây mới chuyển về.
Quách Mậu Tuyết níu lại quần áo bị anh làm nhăn rồi ngồi xuống, “Gần đây em bận việc quá, nếu như em thường xuyên ra vào chỗ anh lại khiến nó chẳng mấy chốc lộ ra ánh sáng đấy.”
“Sắp tới anh không bận, có thể ở chỗ em.”
“… Hôm qua có việc đột xuất nên em mới được về, bình thường vẫn ở khách sạn cùng người của đoàn làm phim thôi ạ.” Quách Mậu Tuyết vỗ vỗ gương mặt có hơi nóng của mình.
Cô cởi áo lông trên người xuống, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cố Trí Dương cười cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa, vươn tay kéo cô qua, “Muốn nói với em một chuyện nghiêm túc này.”
“Dạ?”
Cố Trí Dương: “Em biết Chu Thịnh Nam không?”
Quách Mậu Tuyết hồi tưởng một chút, “Anh nói người mẫu nổi tiếng trên trang bìa tạp chí ấy ạ? Hình như chị ấy là diễn viên khách mời cùng bộ phim lần này của em, nhân vật là chị gái cùng cha khác mẹ với em. Chỉ là chị ấy tựa hồ rất bận, ở đoàn làm phim em cũng không gặp mấy lần.”
“Hẳn là hôm nay chị ấy đã ở đó rồi.” Cố Trí Dương nói: “Dường như kinh tế của chị ấy gặp khó khăn nên mới thử bước vào giới diễn xuất. Nhưng chị ấy không có kỹ năng diễn như người được đào tạo chính quy, đây là bộ phim đầu tiên chị ấy nhận vai. Có thể chị ấy sẽ gặp khó khăn, em ở đoàn làm phim hãy quan tâm chị ấy một chút.”
Quách Mậu Tuyết nhướn mày rất nhẹ, không nói câu nào.
Cố Trí Dương cười khẽ thành tiếng, giải thích: “Bạn trai của chị ấy là Cận Bùi Niên. Anh ấy tìm anh nhờ vả mấy câu, chị ấy muốn tự lực cánh sinh, sợ rằng sẽ làm mệt chính mình.”
Quách Mậu Tuyết suy nghĩ, “Là Tổng giám đốc Cận của xí nghiệp Cận thị đó sao? Hai người rất thân nhau ạ?”
Cô biết hầu hết bạn bè của Cố Trí Dương, nhưng lại không có nhiều ấn tượng với người này.
Cố Trí Dương nói: “Quan hệ bạn bè của anh tuy rộng nhưng phần lớn đều là xã giao thôi. Cận Bùi Niên không tính là quen, chỉ là anh ấy và anh họ là bạn cùng phòng ký túc thời Đại học, mà Chu Thịnh Nam cũng là bạn cùng phòng với Tần Noãn nữa.”
“Thì ra là thế!” Quách Mậu Tuyết giơ ngón tay ra hiệu OK, nhận lời chuyện anh vừa nói.
“Đúng rồi,” Đột nhiên, cô nhớ ra cái gì, liền hỏi: “Hai ngày trước em rảnh, không có làm gì nên xem Weibo của anh thử. Sau đó phát hiện mấy chỗ, anh giải thích chút đi?”
Cố Trí Dương nghi hoặc nhìn cô.
Quách Mậu Tuyết mở điện thoại ra, vào một trạng thái Weibo của Cố Trí Dương rồi chỉ cho anh nhìn, “Câu này:
Tim tôi nguyện hướng về minh nguyệt,
Minh nguyệt lại hướng về nơi xa.”
“Lúc ấy em mới học cấp ba, tuy không theo đuổi ngôi sao là anh nhưng vẫn mơ hồ nhớ rõ chuyện trạng thái Weibo này của anh đã dấy lên một làn sóng thì phải?”
Cô lại chỉ vào dòng trạng thái khác, “Ngay sau đó, anh đã đăng trạng thái này, giải thích nó chỉ là lời kịch. Nhưng em đã điều tra rồi, phát hiện tất cả vai diễn của anh làm gì có câu thoại này?”
“Điều tra rồi phát hiện được?” Cố Trí Dương chợt buồn cười, xoa bóp mặt cô, “Sao em rảnh thế? Còn tra hết câu thoại mấy năm nay của anh cơ à?”
“Anh đừng có cười đùa tí tởn với em, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.” Quách Mậu Tuyết giật tay anh xuống, nâng mắt hỏi:
“Nếu đã không phải câu thoại thì anh có thể giải thích cho em một chút, ‘minh nguyệt’ là ai, ‘nơi xa’ là ai không hả?”
Cố Trí Dương: “…”
Quách Mậu Tuyết đánh vào bả vai của anh, quan sát sắc mặt của anh, “Sao không nói gì?”
Cố Trí Dương bất đắc dĩ chỉ vào lịch năm hiện tại, “Em xem đi, bây giờ cách khi đó bao nhiêu năm rồi?”
Quách Mậu Tuyết đưa mắt nhìn rồi đường hoàng nói: “Có lâu lắm đâu? Hơn mười năm một chút à?”
“…” Đúng là giáo dục phải cùng đẳng cấp mới nói chuyện được.
Cố Trí Dương lấy điện thoại ra, tìm hai trạng thái Weibo năm xưa rồi xoá đi trước mặt cô.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Quách Mậu Tuyết, anh xoa xoa gương mặt cô, nói: “Giải thích của anh chính là: anh cực kỳ yêu em.”
Sau đó, Cố Trí Dương ôm cô vào lòng, trao cô một cái hôn sâu.
Mười năm trước, Cố Ngôn Thanh đã nói anh cứ nhìn về phía trước, sẽ có một cô gái thích hợp hơn đang chờ anh. Khi ấy, anh rất xem thường câu này, cho rằng Cố Ngôn Thanh được nước còn khoe mẽ.
Mấy câu này cùng lắm xuất phát từ sự thương hại của người thắng cuộc mà thôi!
Nhưng mà…
Năm tháng trôi qua như nước chảy sông dài, tất cả những chuyện lẫn người quan trọng của anh năm đó, vô thức trở thành gió thoảng mây bay.
Chỉ cần con người không dậm chân tại quá khứ mà ưỡn ngực tiến về phía trước, không cần quá mức cố gắng. Đôi khi, chỉ cần nâng mắt một cái hay quay đầu nhìn lại, ta chợt có được hạnh phúc dành riêng cho mình.
…
Lúc Quách Mậu Tuyết tới đoàn làm phim, trời còn chưa sáng, nhưng đạo diễn đã bấm máy quay phim rồi.
Quách Mậu Tuyết lại gần, lập tức nghe thấy tiếng gào thét của đạo diễn, “Đúng là tôi không nói được trình độ diễn xuất của các cô tốt đến đâu, nhưng đừng có gây trở ngại chứ?”
“Vẻ mặt và cử chỉ khi nói chuyện lẫn tay chân đều cứng ngắc thế này khác gì con rối đâu? Được rồi được rồi, tự mình xem lại một chút đi!”
Bên cạnh còn có người nhỏ giọng móc mỉa: “Đây là lần thứ mấy rồi? Sao còn chưa được đạo diễn thông qua vậy? Đúng là người mẫu chỉ có dáng người và gương mặt là nhìn nổi thôi.”
Chu Thịnh Nam đỏ mắt đi qua, tiếng móc mỉa của mọi người tuy dần dừng lại nhưng vẫn truyền đến tai cô, nhất thời khiến cô khó kìm được xấu hổ.
Quách Mậu Tuyết đi qua, bộ phim lấy bối cảnh dân quốc cũ, lúc này Chu Thịnh Nam đang mặc một bộ sườn xám đơn bạc, dáng người tốt vô cùng, khí chất bình thường cũng đạt, rất có thần thái của phụ nữ Giang Nam.
Hốc mắt của Chu Thịnh Nam đỏ lên càng tăng thêm mấy phần động lòng người.
Quách Mậu Tuyết đi qua, cười nói: “Ngày đầu tiên mà chị căng thẳng như thế rồi, bình ổn tâm trạng lại đi, không sao đâu ạ. Lúc em còn là người mới cũng hay bị chửi á.”
Mấy năm nay của Chu Thịnh Nam vốn thuận buồm xuôi gió, ở giới thời trang cũng có tên tuổi, rất lâu rồi chưa từng ấm ức như vậy. Cho nên lúc này, Chu Thịnh Nam không ngẩng đầu lên nổi, mi mắt ẩm ướt vẫn luôn rũ xuống.
Bất ngờ nghe thấy giọng nói dịu dàng trấn an mình, cô giật mình ngẩng đầu dậy, lập tức nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô gái nọ đang ôn hoà nhìn mình, mỉm cười nhẹ nhàng, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ưu nhã.
Bằng dáng vẻ vừa đơn thuần vừa ngọt ngào và kỹ năng diễn xuất nhập thần của mình, mấy năm qua Quách Mậu Tuyết trở thành hoa đán [3] nổi danh từ Nam ra Bắc, fan hâm mộ trên Weibo vượt ngưỡng trăm triệu người, Chu Thịnh Nam biết Quách Mậu Tuyết, chỉ là cô nàng đột nhiên chủ động an ủi làm cô có hơi bất ngờ.
Quách Mậu Tuyết cởi áo lông màu trắng trên người xuống cho Chu Thịnh Nam, “Trời đang rất lạnh đấy ạ, trước tiên mặc ấm một chút, em phải đi trang điểm rồi.”
Chu Thịnh Nam sững người nhận lấy áo khoác cô nàng đưa cho. Cô còn chưa kịp nói gì thì cô nàng đã bị nhóm người khác vây quanh rời đi mất rồi.
Trợ lý đưa thêm áo khoác qua, lại đưa thêm cốc nước nóng cho cô sưởi ấm tay, cất giọng an ủi: “Chị Nam đừng nhụt chí nhé, khác nghề như cách núi cách sông vậy, dù sao sớm muộn gì chuyện này cũng tới.”
“Chỉ là đạo diễn này nổi tiếng hà khắc, thật ra ông ấy đối với ai cũng vậy, đối với vị tai to mặt lớn Quách Mậu Tuyết này cũng thế thôi ạ. Chị nhìn nam diễn viên chính Trần Dự kia đi, cũng là tiểu thịt tươi [4] đang hot trong giới giải trí, không phải cũng bị đạo diễn mắng rất thảm sao ạ?”
Chu Thịnh Nam đặt cốc nước xuống chỗ ngồi nghỉ, cười với trợ lý, “Chị không sao, cậu không cần ở đây hầu chị đâu. Nếu cậu bận thì cứ đi trước đi, tự chị chỉnh đốn lại một chút.”
Trợ lý đáp lời, sau đó rời đi, Chu Thịnh Nam tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Đúng là cô đã luyện tập rất tốt ở nhà, vốn dĩ có chút tự tin nhưng lại không ngờ xảy ra chuyện này, mới hôm đầu diễn đã bị mắng như vậy.
Chu Thịnh Nam thở dài, có hơi đau đầu.
Cô đưa mắt nhìn xem cảnh diễn bên kia, Quách Mậu Tuyết đã thay trang phục diễn xong, lúc này là phân cảnh của cô nàng, người vây quanh xem không ít.
Là phân cảnh rơi lệ mà khiêu vũ giữa đống tuyết, nhất định rất khó, nhưng Quách Mậu Tuyết nắm tâm lý rất tốt, từng động tác đều vô cùng kiều diễm, như có như không bật ra cảm xúc đau thương.
Xung quanh có không ít fan hâm mộ của Quách Mậu Tuyết, luôn miệng khen ngợi. Chu Thịnh Nam nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang xì xào bàn tán:
“Quách Mậu Tuyết đúng là tiên nữ mà! Phân cảnh này đẹp quá luôn, kỹ thuật diễn cũng tuyệt vời nữa!”
“Đúng nha, không hổ danh là người do một tay ảnh đế [5] đào tạo, trong giới giải trí này không có nhiều diễn viên có được cấp bậc như cô ấy đâu.”
“Nhắc tới chuyện này mới nhớ, quan hệ giữa cô ấy và Cố Trí Dương là như nào nhỉ? Mình cảm thấy Cố Trí Dương đối với cô ấy như chỗ dựa vững chắc luôn, chiều đến như thế, thật sự chỉ là quan hệ anh em trong nghề thôi sao?”
“Ai mà biết được, chỉ là chủ đề này không thể nói. Mặc dù fan ghép đôi họ vẫn có nhưng fan hâm mộ của Cố Trí Dương hơi cuồng, không thích thần tượng nhà mình bó buộc bên Quách Mậu Tuyết nên thường xuyên xâu xé tới đầu rơi máu chảy. Chuyện đã như vậy hẳn là họ không thành đôi đâu.”
“Từ khi theo nghề diễn, Quách Mậu Tuyết vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tài nguyên tốt liên tục không ngừng, còn không phải do Cố Trí Dương cho sao? Mình cảm thấy người sáng suốt đều nhìn ra được Cố Trí Dương không có bất kỳ giới hạn cưng chiều nào với cô ấy cả. Nếu như họ có tình cảm thật, fan hâm mộ của Cố Trí Dương ghét cũng vô dụng thôi, ai bảo Quách Mậu Tuyết là người trong lòng của thần tượng nhà họ làm chi?”
“Nhưng mình phải nói thật, mình cảm thấy họ xứng đôi cực luôn. Nếu như họ đóng cặp trong một bộ phim nhất định sẽ có siêu nhiều người quan tâm, không chừng sẽ tạo ra thêm một làn sóng fan ghép đôi họ nữa đó.”
…
Sau khi diễn xong, Quách Mậu Tuyết đi qua, Chu Thịnh Nam liền trả áo khoác lông lại cho cô, “Cảm ơn.”
Quách Mậu Tuyết nhận lấy rồi khoác lên người, không hề tỏ ra kiêu ngạo, thay vào đó là cùng Chu Thịnh Nam tới khu nghỉ để ngồi, “Chị điều chỉnh tâm trạng sao rồi?”
Chu Thịnh Nam mím môi, “Cũng tạm ổn thôi.”
Quách Mậu Tuyết nói: “Thật ra em cảm thấy chị hơi căng thẳng quá thôi ạ, tính của đạo diễn lại hơi nóng, cho nên ông ấy phê bình chị liền khiến chị căng thẳng hơn.”
Chu Thịnh Nam ngạc nhiên, có hơi không hiểu thiện ý này.
Quách Mậu Tuyết cười, giải thích: “Trong phim, chị là chị của em, giữa chúng ta cũng không phải đối thủ, cho nên em muốn giữ gìn mối quan hệ này, sẽ tiện hơn rất nhiều ạ. Đây là thói quen nhiều năm của em rồi.”
Dứt lời, Quách Mậu Tuyết cầm kịch bản lên đọc một chút rồi ngẩng đầu nói: “Lại đây, chị em mình diễn thử một lát.”
Quách Mậu Tuyết rất ôn hoà, thi thoảng còn hướng dẫn vài chỗ, Chu Thịnh Nam dần tìm được cảm giác diễn, phân cảnh buổi chiều cũng theo đó mà tốt hơn so với buổi sáng. Sắc mặt đen xì của đạo diễn cuối cùng cũng có được mấy phần hoà hoãn, tuy không thể nói là rất hài lòng nhưng ít ra, ông không còn nổi trận lôi đình nữa.
Quách Mậu Tuyết còn có một phân cảnh quay đêm, lúc quay xong thì phát hiện Chu Thịnh Nam vẫn đang chờ mình, lập tức có hơi kinh ngạc, “Sao chị không về nghỉ sớm đi ạ?”
Chu Thịnh Nam cười cười, đưa áo khoác cho cô nàng rồi nói: “Hôm nay chị vẫn chưa kịp cảm ơn em. Nghe mọi người nói em sẽ ở khách sạn nên ở lại chờ một chút, tiện thể xem em diễn xuất đặng học hỏi kinh nghiệm.”
Quách Mậu Tuyết nói ‘cảm ơn’ rồi khoác áo lên người, sau đó mời Chu Thịnh Nam cùng nhau ngồi xe về khách sạn.
Quách Mậu Tuyết xem như dễ thân, Chu Thịnh Nam cũng dễ gần với mọi người bên ngoài, cho nên sau hai ngày chung đụng, họ rất nhanh quen biết lẫn nhau, còn cùng nhau cười cười nói nói, giải toả mệt mỏi và buồn bực trên đường trở về.
Chu Thịnh Nam ở phòng khách sạn tầng 7, Quách Mậu Tuyết ở tầng 12, sau khi hai người tạm biệt trong thang máy, Chu Thịnh Nam lê tấm thân mỏi mệt về phòng.
Lúc mở cửa vào, cô bất ngờ ngửi thấy mùi hương nồng đậm, kinh ngạc quay đầu, cô nhìn thấy Cận Bùi Niên đang đứng cách mình không xa.
Chu Thịnh Nam liền giật mình, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, nhìn anh chằm chằm, “Anh… Sao anh lại ở đây?”
Cận Bùi Niên đi tới, xoa xoa mặt cô, khoé môi cong lên, nhẹ giọng hỏi: “Về muộn thế này, em có mệt không?”
“Vẫn ổn ạ,” Chu Thịnh Nam cười nói: “Em vừa có được một người bạn mới, hôm nay là ngày đầu tiên em diễn xuất, nếu như không có em ấy, chắc là em bị mắng rất thảm.”
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Chu Thịnh Nam rất biết ơn, lại có chút phấn khởi, “Anh có biết người đó là ai không nào?”
Suy tư một lát, Cận Bùi Niên lắc đầu, hỏi lại: “Ai thế?”
Chu Thịnh Nam đáp: “Chính là nữ diễn viên chính trong bộ phim lần này đấy ạ, là Quách Mậu Tuyết liên tục nhiều năm nhận giải Nữ chính được yêu thích nhất. Trước đây em học diễn xuất đã xem qua rất nhiều bộ phim của em ấy.”
Trong mắt cô như toả ra ánh sáng.
Chu Thịnh Nam cong môi cười, khó diễn tả được sự vui vẻ lúc này, “Em không ngờ con người em ấy lại tốt như vậy, còn giúp đỡ em trong khi diễn nữa cơ.”
“Có lẽ vì em khiến mọi người quý mến đấy.” Cận Bùi Niên bóp bóp mặt cô, hôn xuống trán cô một cái rồi cười nói: “Đã rất muộn rồi, anh có nhờ người nấu canh cho em, uống xong thì nghỉ ngơi sớm chút nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook