Ngoan, Đều Nghe Em
-
Chương 41
Dì mất rồi?
Đông Lộ khiếp sợ nhìn La Nhạc Phúc, một mặt không thể tin được.
Mới hôm trước cô vừa mới tới thăm bà ấy, tinh thần mẹ Thẩm rõ ràng không tồi, còn cong mắt cười với cô, ngón tay cái động đậy khiến bà một lần nữa lại có thêm tia hy vọng.
Sao đột nhiên nói đi là đi, đột ngột như vậy?
Đông Lộ không nói gì, cúi đầy nhắn tin WeChat cho Thẩm Thần.
Hắn không đáp.
Bạn học trong lớp đều không hiểu rõ về tình huống trong nhà Thẩm Thần, chỉ biết hắn có một người mẹ bị bệnh nặng, cho nên khi nghe tin này, tuy rằng kinh ngạc nhưng đó cũng chỉ là về mặt tình cảm, cũng không biết nên nói gì, không khí có chút trầm.
La Nhạc Phúc không cho bọn họ thời gian giảm xóc, đem giáo án đặt ở trên bục giảng, "Được rồi, chúng ta bắt đầu học, mọi người lấy sách giáo khoa ra đi."
...
Đông Lộ đành phải thu tâm tình lại chuyên tâm học tập, thật vất vả lắm mới trụ tới lúc tan học, cô ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền chạy tới bệnh viện, lúc vào trong phòng bệnh của mẹ Thẩm, phát hiện bên trong không có ai, cả ba giường đều trống trải sạch sẽ, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều đã bị gỡ xuống đặt ở một bên.
Mọi dấu vết sinh hoạt của Thẩm Thần đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đông Lộ đứng ở cửa phòng bệnh, trong đầu trống rỗng, nghĩ tới mẹ Thẩm ôn nhu như vậy đã không còn nữa, trong lòng có một loại khó chịu không nói nên lời.
Thẩm Thần đâu rồi?
Hắn bây giờ sao rồi?
Hai y tá đi vào, nhìn thấy cô thì ngẩn người, "Tiểu thư, cô tìm ai thế?"
Đông Lộ quay đầu, "Xin hỏi người bệnh lúc trước ở căn phòng này đâu rồi ạ?"
"Người bệnh đó đã qua đời tối hôm qua, người thân đã dọn ra ngoài rồi."
Một y tá vừa nói vừa ôm chăn nệm ở trên tủ đầu giường lên, giống như là chuẩn bị đưa đi tiêu độc.
Đông Lộ: "Sao bà ấy lại qua đời? Lần trước tôi tới thăm thì rõ ràng còn rất tốt."
Y tá thuận miệng nói: "Chính là ngày hôm qua có một..."
Một y tá khác đụng đụng cánh tay cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói chuyện lung tung, quay sang Đông Lộ lễ phép nói: "Cụ thể thì chúng tôi không rõ lắm, nếu cô có quan hệ gần gũi với người bệnh thì tôi kiến nghị cô trực tiếp đi hỏi người nhà của bệnh nhân thì hơn."
"Cảm ơn." Đông Lộ thấy các cô rõ ràng là không muốn nhiều lời, cũng không có hỏi nữa, gật đầu rồi rời đi.
Cô lại tới nhà Thẩm Thần, gõ cửa nửa ngày mà không có ai mở.
Hắn rốt cuộc đã đi đâu?
Đông Lộ cau mày, tâm tình có chút nặng nề.
Lúc quay về trường học, giờ nghỉ trưa đã qua, không còn thời gian ăn cơm trưa nữa, cô tùy tiện mua hai cái bánh mì đi về phòng học ăn cho có một chút.
Mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có người đột nhiên gọi cô: "Đông Lộ, có người tìm cậu!"
Ngón tay bóc túi bánh mì của cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, thế mà lại thấy được Lục Càng đã lâu không gặp.
Vừa nhìn còn thiếu chút nữa không nhận ra.
Lục Càng đứng trước cửa lớp học, dáng người cao gầy, đồng phục mặc chỉnh tề trên người, hắn không bảy oai tám vặn giống như trước kia, tóc đã cắt đi, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan tuấn tú rõ nét, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm.
Giống như từ một du côn lưu manh tiến hóa thành học sinh ba tốt.
Lục Càng thấy cô nhìn qua đây, nâng cằm cười cười, rất có cảm giác thiếu niên dương quang sáng lạn.
Tất cả mọi người nhìn anh, sôi nổi rùng mình một cái.
Anh ta đã trải qua cái gì mà bị cải tạo thành như vậy?
Quá khủng bố rồi!
Đông Lộ chẳng có cảm giác gì, buông bánh mì đi qua hỏi: "Anh tìm tôi?"
"Ừ."
Lục Càng nhìn chằm chằm dung nhan mỹ lệ làm anh ngày đêm thương nhớ trước mắt, tim bắt đầu đập nhanh.
Không ai biết anh đã phải trả cái giá lớn như thế nào mới chạy thoát khỏi ma chảo của hai ông bà già nhà mình, chính là để có thể gặp lại cô.
Anh không kiềm chế được nỗi kích động, đang muốn biểu đạt một chút nỗi nhớ nhung của mình thì lại nghe thấy cô nói: "Thẩm Thần không có ở đây đâu."
"Thẩm Thần?"
Lục Càng sửng sốt, nhắc tới tiểu tử kia làm gì? Hắn không ở đây thì càng tốt!
Đông Lộ mê mang: "Không phải anh tới tìm cậu ấy à?"
Đương nhiên không phải!
Anh uống lộn thuốc hay sao mà tới tìm hắn!
Lục Càng nhìn vẻ mặt phiền phức "Anh không tìm hắn thì gọi tôi ra làm gì?" của Đông Lộ, vô cùng xác định nếu giờ phút này anh nói mình chỉ muốn tới gặp cô thì cô tuyệt đối sẽ không chút do dự mà xoay người rời đi.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, anh cắn răng nghẹn khuất nói: "Đúng thế, anh tới tìm hắn, hắn đâu rồi?"
"Không biết." Đông Lộ nhíu mày, giống như đang phiền lòng chuyện này.
Lục Càng là lần đầu tiên thấy vẻ mặt lo lắng này của cô.
Lại bởi vì người đàn ông khác.
"Xảy ra chuyện gì?" Con ngươi sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, trầm giọng mở miệng.
Đông Lộ nghĩ tới tình tâm nghĩa trọng mà Lục Càng đối với Thẩm Thần, liền đem chuyện xảy ra gần đây của Thẩm Thần nói cho anh biết.
Lục Càng nghe xong, biểu tình không biến hóa nhiều lắm, không có lo âu hay đau lòng như trong tưởng tượng của Đông Lộ, chỉ ngắn gọn nói: "Anh biết rồi, nếu không như vậy đi, anh cho người đi hỏi thăm tin tức của hắn một chút, sau đó lúc tan học hai chúng ta đi tìm hắn."
Anh dừng một chút, cường điệu: "Anh với em, cùng nhau đi."
"Được."
Đông Lộ biết nhân mạch của Lục Càng rất rộng, không nghĩ nhiều đã đồng ý, "Vậy tôi về lớp học trước."
"Ừ, đi đi."
Lục Càng đút tay vào túi quần, híp mắt nhìn cô đi vào phòng học, không cam lòng chép chép miệng, cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, chỉ dám dùng phương thức này để ở cạnh cô.
Bằng không Thẩm Thần có sống hay chết thì cũng chẳng liên quan cái rắm gì tới anh cả!
Bất quá vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Lục Càng lấy điện thoại gửi một tin WeChat cho Dương Tử Phàm: [Giúp tôi hỏi thăm tên tiểu tử Thẩm Thần kia đang ở đâu.]
Gửi xong lại bổ sung thêm một câu: [Cứ từ từ mà tìm, không vội.]
Tốt nhất là đừng có tìm thấy.
***
Sau khi tan học, Lục Càng tới cửa lớp chờ Đông Lộ tan học, sau đó không lâu, Đông Lộ đeo cặp sách đi ra, nhàn nhạt gật đầu với anh xem như chào hỏi, sau đó hai người sóng vai đi ra khỏi cổng trường.
Danh khí ở trường của cả hai đều không tính là thấp, nhìn thấy Đông Lộ với Lục Càng đi bên nhau, quần chúng vây xem đều có vẻ mặt ngạc nhiên, ngửi được mùi dưa.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Đông Lộ đối với ai cũng lạnh như băng thế mà lại ở bên Lục Càng?"
"Bọn họ sẽ không thật sự hẹn hò đấy chứ?"
"Rất có khả năng, theo tin tức lan truyền đã lâu thì hình như Lục Càng thích cô ấy từ trước rồi..."
"Nhìn qua còn rất đẹp đôi đấy chứ."
...
Xung quanh không ngừng truyền tới thanh âm như vậy.
Đông Lộ đang suy nghĩ, căn bản không để ý tới nó.
Lục Càng bên ngoài tỏ ra cao lãnh mười phần, kỳ thật trong lòng đã nở đầy hoa, đặc biệt hưởng thụ cảm giác hiện tại.
Các người thế mà còn tinh mắt đấy.
Có thể nói nhiều hơn thì càng tốt.
Bọn họ ra khỏi trường học, Lục Càng hình như biết Thẩm Thần ở đâu, bắt xe đưa Đông Lộ tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, gần quảng trường.
"Anh xác định Thẩm Thần ở đây?"
Đông Lộ nhìn đường phố náo nhiệt, người đến người đi nối liền không dứt, bên đường có rất nhiều quán ăn nhỏ, ăn chơi nhậu nhẹt đều có đủ, thấy thế nào cũng không giống như nơi Thẩm Thần sẽ tới...
"Ừ, bạn anh tận mắt nhìn thấy hắn xuất hiện ở gần đây." Lục Càng mặt không đổi sắc nói, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, "Đã giờ này rồi, em đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong lại đi tìm hắn."
"Như vậy thì hiệu suất quá thấp." Đông Lộ lắc đầu, "Vẫn là đi tìm người trước đi, chúng ta tách ra tìm, anh tìm ở siêu thị lớn bên kia, tôi đi dọc theo đường này."
Siêu thị lớn có máy sưởi, cũng có chỗ để nghỉ ngơi, dù sao Lục Càng cũng là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, Đông Lộ rất chu đáo nhường cho anh nơi tốt hơn.
"Tách ra tìm? Không được! Anh không đồng ý!"
Một câu này của cô liền làm nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của anh, anh như chém đinh chặt sắt cự tuyệt.
Đông Lộ: "Sao vậy? Anh không muốn nhanh tìm thấy hắn sao?"
Anh muốn cái rắm!
"..." Lục Càng khổ không nói nên lời, biểu tình có chút vặn vẹo, tắc nghẽn cơ tim muốn hộc máu.
Đông Lộ thấy anh không nói gì, tự động cho là anh đang ngạo kiều, "Vậy được rồi, chúng ta ai tìm được hắn thì gọi điện thoại cho đối phương nhé, nếu không tìm được..."
"Không tìm được thì em phải đi ăn cơm với anh!"
Việc đã tới nước này, Lục Càng không thể không tranh thủ bất luận phúc lợi gì.
Đông Lộ kỳ quái nhìn anh, không rõ tại sao anh lại kích động như vậy, gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì, "Được, đến lúc đó hội hợp."
Sau đó liền xoay người rời đi.
Lục Càng đứng ở một chỗ nhìn cô chừng mười mấy giây, mới không tình nguyện đi vào trong siêu thị lớn.
Thẩm Thần Thẩm Thần Thẩm Thần! Cô chỉ biết có Thẩm Thần!
Không phải là thích hắn rồi chứ?
Lục Càng càng nghĩ càng tức, nghẹn một bụng hỏa, tùy tiện tìm một quán nước giết thời gian.
Anh tìm cái rắm mà tìm!
Thẩm Thần căn bản là không ở đây, đây là do anh vì lừa cô đi chơi nên mới lấy ra cái cớ này.
Nhưng không nghĩ tới ra đến đây rồi mà trong lòng cô vẫn chỉ nghĩ tới Thẩm Thần, hoàn toàn không cho anh cơ hội tiếp cận.
Giờ khắc này, Lục Càng một chút cũng không vui sướng vì kế hoạch thành công, chỉ có bực bội vô tận vô cùng.
Điện thoại rung lên.
Dương Tử Phàm gửi tin nhắn WeChat: [Lão đại, em có tin tức của Thẩm Thần rồi!]
Nhanh thế?
Lục Càng càng thêm phiền.
Sao bình thường không thấy chúng nó làm việc hiệu suất như vậy?
Anh tùy tay trả lời: [Như nào?]
Dương Tử Phàm: [Có người chụp được hắn ở trong quán bar đêm khuya.]
Lục Càng: [Đó là chỗ nào?]
[Hình như là ở chỗ gần quảng trường ấy.]
Ánh mắt Lục Càng ngưng lại.
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
Anh lập tức lấy bản đồ ra tìm vị trí của quán bar đêm khuya.
Bên trên hiển thị nơi đó cách anh không quá 500 mét.
Cái đ*m!
Thật là con mẹ nó âm không không tan!
Lục Càng bỗng nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài.
***
Đông Lộ ở bên ngoài tìm đã lâu, cơ hồ là những cửa hàng gần đây cô đều đi vào xem nhưng cũng không tìm được Thẩm Thần.
Cũng không biết bạn của Lục Càng nhìn thấy hắn lúc nào, đoán chừng là đã sớm rời đi rồi cũng nên.
Đông Lộ thực sự mệt mỏi, chân lại đau, đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Mỗi lần đều là như thế này, tên kia một câu cũng không nói, điện thoại cũng không nghe liền trực tiếp biến mất, còn tắt máy, tin nhắn không hồi âm, cô tìm hắn thì có ý nghĩa gì?
Cô bất tri bất giác đi tới trước một quán bar.
Quán bar đêm khuya.
Chỉ còn nơi này nữa thôi.
Đông Lộ kỳ thật cũng không quá muốn vào, nhưng đã tìm lâu như vậy rồi, bỏ dở giữa chừng thì lại có chút không cam lòng.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, mặt mày hiện lên nét mệt mỏi.
Nếu nơi này còn không có thì cô sẽ đi về.
Không bao giờ muốn xen vào việc của hắn nữa.
Cô đẩy cửa đi vào, ánh sáng quán bar rất tối, âm nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đều đang ở trên sân nhảy, tiếng hoan hô ồn ào, mùi thuốc lá nồng nặc lưu động trong không khí, rất gay mũi.
Quỷ khóc sói gào, chướng khí mù mịt.
So với Di Độ còn loạn hơn.
Hắn thật sự ở đây sao?
Đông Lộ che lại cái mũi, nhíu nhíu mày, chịu đựng mùi lạ ở quán bar mà tìm người, lần đầu tiên phát hiện bản thân có kiên nhẫn như vậy, đến nước này rồi mà vẫn không bỏ của chạy lấy người.
Trong một thoáng chốc mà đã có không ít người tới gần cô, đều bị cô dùng dăm ba câu đuổi đi.
"Ha ha ha, vẫn là Thẩm lão đệ lợi hại, uống nhiều như vậy mà như không có việc gì."
Tiếng cười thô tục của một người đàn ông truyền tới từ đằng trước.
Trong lòng Đông Lộ run lên, nhìn qua đó.
Trên ghế dài cách đó không xa, một đám người vây ở một chỗ uống rượu mua vui, người rất nhiều, mấy cái bàn ghép lại với nhau, trên bàn bày những thứ nước sặc sỡ đầy màu sắc.
Những người đó nhìn như đám thanh niên lêu lổng, trang điểm chả ra cái gì cả, đeo khuyên tai lại còn nhuộm tóc, từng người trong số đó đều ôm một cô gái ăn mặc hở hang, còn thỉnh thoảng động chân động tay đối với người ta, cười đến đáng khinh.
Đông Lộ liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Thần, hắn ngồi giữa đám người đó, trong miệng ngậm một điếu thuốc, lười biếng dựa vào sofa, tóc mái dài gần như che khuất đôi mắt hắn, sườn mặt thâm thúy rõ ràng, nhìn không rõ biểu tình, dưới ánh đèn loang lổ lại có loại gợi cảm đồi bĩ.
Bên người hắn cũng có một cô gái xinh đẹp, chẳng qua là hắn cũng chẳng thèm nhìn, để cô ta ngồi một tên, mặc cho cô ta lấy lòng thế nào cũng đều thờ ơ, chỉ là một ly lại tiếp một ly nốc rượu vào bụng.
Đông Lộ nhìn bộ dáng kia của hắn, giữa mày ẩn chứa sự tức giận, lạnh mặt đi qua đó.
***
"Thẩm lão đệ cậu lại thua rồi, tới tới, đã hứa rồi, chai rượu này phần cậu đấy."
Kiều Trác Vĩ đấy chai rượu trắng tới bên cạnh thiếu niên mặc đồ đen, cười không có chút ý tốt nào.
Người bên cạnh cũng ồn ào theo: "Uống uống uống!"
Thẩm Thần không để bụng cười khẽ một tiếng, nhận lấy chai rượu rót vào trong miệng, đột nhiên có một bàn tay mảnh khảnh vươn ra đoạt đi chai rượu của hắn.
"Cậu đừng uống nữa."
Thanh âm áp lực lại lạnh như băng chứa đựng sự tức giận ngập trời.
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu, một cô gái mặc áo bông màu trắng xuất hiện bên người Thẩm Thần, cô xõa tóc, không trang điểm, cao gầy nhỏ nhắn, tuổi nhìn qua rất nhỏ, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp chỉ lớn bằng một bàn tay, dưới ánh đèn, lông mi cô vừa dài vừa rậm rũ xuống tạo thành một bóng ma dưới mắt, tròng mắt trong suốt gần như đạm mạc, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
Thẩm Thần dừng lại, giương mắt nhìn cô.
Kiều Trác Vĩ rất nhanh đã phản ứng lại, vuốt cằm đánh giá Đông Lộ, trong mắt không che giấu nổi sự kinh diễm, "Thẩm lão đệ, mỹ nữ này là ai thế, bạn gái cậu?"
"Sao cậu lại tới đây?"
Thẩm Thần không để ý tới cậu ta, nhìn Đông Lộ hồi lâu, đôi mắt hẹp dài đen nhánh giống như cái động không đáy, không có chút ánh sáng nào.
Hắn nhẹ xụ khóe môi xuống, "Tôi nói này, sao cậu cứ như âm hồn không tan thế, không phải cậu gắn định vị trên người tôi đấy chứ?"
Đông Lộ mắt điếc tai ngơ nhìn hắn: "Cùng tôi trở về."
"Về đâu?" Thẩm Thần cười nhạo, lấy một chai rượu qua tự rót cho mình một ly.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, có đi hay không?" Cơn giận của Đông Lộ đã lên tới đỉnh điểm.
Thẩm Thần không nói chuyện, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tâm Đông Lộ lạnh đi nửa phần, đối với hắn thất vọng tới cùng cực, mặt không biểu tình đạt chai rượu ban nãy xuống bàn, xoay người rời đi.
"Ai ai! Tiểu mỹ nữ, đừng đi vội chứ, nếu đã tới rồi thì cùng các anh uống một ly đi."
Kiều Trác Vĩ vội vàng ngăn cô lại, nháy mắt ra hiệu với những người khác, xoa xoa tay tới gần cô.
Những người khác sũng sôi nổi đứng lên, ánh mắt nhìn Đông Lộ rất lộ liễu, tiếng cười đáng khinh, "Đúng vậy, Thẩm Thần không cần em thì bọn anh cần, em bồi bọn anh chơi trong chốc lát, chờ tới thời gian thì bọn anh sẽ đưa em về nhà có được không?"
"Các người..."
Mày Đông Lộ nhăn lại, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thần bỗng nhiên đứng lên, nện một quyền thật mạnh ở trên mặt Kiều Trác Vĩ.
Kiều Trác Vĩ trở tay không kịp, theo lực đạo này bay về phía sau, đụng vào cái bàn, các loại rượu ở trên bàn đồng loạt đổ xuống, tưới đầy lên người cậu ta.
"A!!" Có người phát ra tiếng thét chói tai.
Mọi người đều ngây ngốc, sau đó lập tức phản ứng lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Thần, "Thẩm Thần, mày còn dám đánh!"
Sau đó liền vây quanh lên.
Thân thủ của Thẩm Thần rất mạnh, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bọn không chỉ không chiếm được tiện nghi mà còn bị đánh cho ngã đầy đất.
Đông Lộ là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thần đánh nhau, có chút giật mình, rất nhanh đã bình tĩnh lại muốn báo cảnh sát, một người đàn ông thấy cô lấy điện thoại ra thì liền nắm lấy tóc cô, dùng sức giật mạnh ra sau, "Con đàn bà thối này còn dám báo cảnh sát!"
Sắc mặt Đông Lộ tái nhợt, đau tới hít sâu một tiếng, Thẩm Thần thấy vậy, một chân đá văng người đàn ông kia ra, nhưng lại quay lưng về phía đối thủ, một người nắm lấy cơ hội cầm chai rượu hung hăng đập xuống vai hắn.
Máu tươi nháy mắt đã chảy ra.
Thẩm Thần kêu lên một tiếng, cong eo, lúc này còn không quên đem Đông Lộ bảo vệ ở trong ngực, gắt gao ôm lấy cô, mặc cho bọn họ quyền đá tay đấm ở trên người mình.
"Dừng tay! Mau dừng tay lại đi!"
Đông Lộ nhìn thấy bả vai nhiễm đỏ của hắn, đồng tử không ngừng co lại, lần đầu tiên trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn.
"Bạn học nhỏ, bao lớn rồi còn khóc nhè thế."
Thẩm Thần bị thương, nhìn Đông Lộ rơi lệ lại nhịn không được cười khẽ, hôn lên mắt cô, "Đừng khóc, tôi không chết được."
"Em đi nhanh đi, đừng lo cho tôi."
Đông Lộ thật sự luống cuống, nước mắt không ngừng chảy, cô duỗi tay che kín miệng vết thương của hắn, giữa khe hở ngón tay đều là máu, như thế nào cũng không khống chế được.
Cửa đột nhiên truyền tới một tiếng rống to: "Đông Lộ!"
Lục Càng thở hồng hộc chạy tới, mắt thấy một màn như vậy liền bạo nộ, "Đều cút ngay cho lão tử!"
Anh giơ tay vung cái ghế bên cạnh tới một người đàn ông trong số đó.
Hiện trường càng thêm hỗn loạn.
Quán bar đều là người của bọn họ, cơ hồ là không có phần thắng.
Lục Càng đánh một lát liền tới bên cạnh người Đông Lộ, chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Thần liền quay sang Đông Lộ hỏi han: "Em không sao chứ?"
"Cậu ấy bị thương rồi, anh mau báo cảnh sát đi!" Đông Lộ đỡ Thẩm Thần, vội la lên.
"Vừa lúc." Thẩm Thần thấy Lục Càng, đem Đông Lộ đẩy cho anh: "Anh mang cô ấy đi trước đi."
"Này..."
Đông Lộ còn chưa có phản ứng lại thì Lục Càng đã ôm cô lên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cửa.
Vào loại thời điểm này thì quan điểm của hai người cực kỳ nhất trí.
Chính là bảo vệ cho cô trước.
"Anh mau thả tôi xuống, Thẩm Thần gặp nguy hiểm rồi, anh thấy chết mà không cứu sao?"
Đông Lộ ở trên lưng Lục Càng giãy giụa muốn xuống, lòng nóng như lửa đốt.
Lục Càng: "Anh báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới đây sớm, em đi vào đó cũng chỉ làm vướng chân."
Đông Lộ: "Không chờ được nữa đâu, cậu ấy sẽ bị đánh chết."
Cô nghĩ tới cái gì, lại đập đập vào vai Lục Càng, "Tôi nghĩ ra một cách, anh thả tôi xuống đi!"
Lục Càng không chịu thả cô xuống, Đông Lộ nóng nảy, hung hăng cắn vào cổ anh, Lục Càng bị đau, lập tức buông cô ra.
Đông Lộ liền xoay người chạy trở về.
"Đông Lộ!" Lục Càng tức giận, "Trong mắt em chỉ có hắn sao?"
Bước chân Đông Lộ không hề dừng lại.
***
Quán bar rất an tĩnh, không biết vì sao mà từ khi bọn Đông Lộ đi, đám người Kiều Trác Vĩ lại không động thủ nữa, nhìn Thẩm Thần ưu nhã sửa sang lại quần áo, ánh mắt quái dị.
"Mày..." Kiều Trác Vĩ mới nói được một chữ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng còi cảnh sát.
Sắc mặt mọi người nháy mắt liền thay đổi, lập tức giải tán.
"Cảnh sát tới!"
"Chạy mau chạy mau!"
Thẩm Thần rũ mi, không động, vẫn như cũ không nhanh không chậm lấy khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, dưới một mảnh hỗn loạn, có một bàn tay nhỏ bé mềm mại chặt chẽ túm lấy hắn, "Cậu còn thất thần cái gì, còn không mau chạy!"
Thẩm Thần lúc này mới hơi hơi sửng sốt, nhìn Đông Lộ không biết chui ra từ chỗ nào, giống như đang nằm mơ.
"Sao em lại..."
Hắn còn chưa có hoàn hồn thì đã bị cô lôi đi.
Đông Lộ bộc lộ tài năng nhanh trí lấy điện thoại ra ấn mở còi cảnh sát, một tay túm Thẩm Thần chạy, khẩn trương vô cùng.
Đôi mắt Thẩm Thần nhìn cô không chớp, toàn hộ quá trình đều rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy theo cô.
Đông Lộ dẫn hắn tới một giao lộ, phía trước thoáng qua hình ảnh của một đám người, Kiều Trác Vĩ thế mà ở ngay phía trước!
Cô vội vàng dừng chân, kéo Thẩm Thần trốn vào góc tường bên cạnh.
Đông Lộ dán sát vào người hắn, sắc mặt tái nhợt, cô ngừng thở, tim đập mãnh liệt, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại đến thấp nhất, động cũng không dám động.
Thẩm Thần cũng thấy được Kiều Trác Vĩ, nhưng biểu tình lại không hề hoảng loạn, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô: "Sao em lại quay lại?"
"Tới cứu cậu." Đông Lộ không cần nghĩ đã nói, nhìn bọn Kiều Trác Vĩ càng ngày càng gần, thân thể càng thêm căng chặt, "Cậu đừng nói gì nữa, bọn họ sắp tới đây rồi."
Thẩm Thần nhìn cô gái trước mắt rõ là đang rất sợ nhưng vẫn còn cố bảo vệ hắn, đôi mắt đen thâm trầm, giống như là giếng cổ sâu vạn dặm.
"Kỳ thật, có một cách để chúng ta không bị phát hiện."
Hắn lên tiếng.
"Cách..."
Đông Lộ vừa mới hé miệng, Thẩm Thần đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Đông Lộ bỗng trợn to mắt, cánh môi có cảm giác ẩm ướt, hắn đang hôn cô!
Cô nhớ tới đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Cảnh tượng cũng dữ dội y như thế này.
Hắn cũng như vậy, không nói một lời mà hôn xuống.
Chẳng qua khi đó hắn hôn ở cằm cô, mà lúc này, hắn lại chuẩn xác ngăn chặn môi cô, trằn trọc mút mát.
Đông Lộ theo bản năng muốn đẩy ra, đôi tay nắm lấy áo hắn, Thẩm Thần lại ỷ vào việc cô không dám phát ra tiếng, càng thêm không kiêng nể gì.
Hắn không để ý tới sự phản kháng của cô, đầu lưỡi được một tấc lại tiến thêm một thước chen vào trong miệng cô, không ngừng liếm qua hàm răng, động tác ôn nhu mà triền miên.
Trong đầu Đông Lộ trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôn, không dễ dàng gì a ~
Ha ha ha biết các bạn đọc chương này có rất nhiều thắc mắc, chương sau sẽ giải thích nhé!
Lục Càng: Nam phụ thảm nhất mọi thời đại, chỉ số IQ lẫn EQ đều bị nam chủ nghiền áp.
Đông Lộ khiếp sợ nhìn La Nhạc Phúc, một mặt không thể tin được.
Mới hôm trước cô vừa mới tới thăm bà ấy, tinh thần mẹ Thẩm rõ ràng không tồi, còn cong mắt cười với cô, ngón tay cái động đậy khiến bà một lần nữa lại có thêm tia hy vọng.
Sao đột nhiên nói đi là đi, đột ngột như vậy?
Đông Lộ không nói gì, cúi đầy nhắn tin WeChat cho Thẩm Thần.
Hắn không đáp.
Bạn học trong lớp đều không hiểu rõ về tình huống trong nhà Thẩm Thần, chỉ biết hắn có một người mẹ bị bệnh nặng, cho nên khi nghe tin này, tuy rằng kinh ngạc nhưng đó cũng chỉ là về mặt tình cảm, cũng không biết nên nói gì, không khí có chút trầm.
La Nhạc Phúc không cho bọn họ thời gian giảm xóc, đem giáo án đặt ở trên bục giảng, "Được rồi, chúng ta bắt đầu học, mọi người lấy sách giáo khoa ra đi."
...
Đông Lộ đành phải thu tâm tình lại chuyên tâm học tập, thật vất vả lắm mới trụ tới lúc tan học, cô ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền chạy tới bệnh viện, lúc vào trong phòng bệnh của mẹ Thẩm, phát hiện bên trong không có ai, cả ba giường đều trống trải sạch sẽ, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều đã bị gỡ xuống đặt ở một bên.
Mọi dấu vết sinh hoạt của Thẩm Thần đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đông Lộ đứng ở cửa phòng bệnh, trong đầu trống rỗng, nghĩ tới mẹ Thẩm ôn nhu như vậy đã không còn nữa, trong lòng có một loại khó chịu không nói nên lời.
Thẩm Thần đâu rồi?
Hắn bây giờ sao rồi?
Hai y tá đi vào, nhìn thấy cô thì ngẩn người, "Tiểu thư, cô tìm ai thế?"
Đông Lộ quay đầu, "Xin hỏi người bệnh lúc trước ở căn phòng này đâu rồi ạ?"
"Người bệnh đó đã qua đời tối hôm qua, người thân đã dọn ra ngoài rồi."
Một y tá vừa nói vừa ôm chăn nệm ở trên tủ đầu giường lên, giống như là chuẩn bị đưa đi tiêu độc.
Đông Lộ: "Sao bà ấy lại qua đời? Lần trước tôi tới thăm thì rõ ràng còn rất tốt."
Y tá thuận miệng nói: "Chính là ngày hôm qua có một..."
Một y tá khác đụng đụng cánh tay cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói chuyện lung tung, quay sang Đông Lộ lễ phép nói: "Cụ thể thì chúng tôi không rõ lắm, nếu cô có quan hệ gần gũi với người bệnh thì tôi kiến nghị cô trực tiếp đi hỏi người nhà của bệnh nhân thì hơn."
"Cảm ơn." Đông Lộ thấy các cô rõ ràng là không muốn nhiều lời, cũng không có hỏi nữa, gật đầu rồi rời đi.
Cô lại tới nhà Thẩm Thần, gõ cửa nửa ngày mà không có ai mở.
Hắn rốt cuộc đã đi đâu?
Đông Lộ cau mày, tâm tình có chút nặng nề.
Lúc quay về trường học, giờ nghỉ trưa đã qua, không còn thời gian ăn cơm trưa nữa, cô tùy tiện mua hai cái bánh mì đi về phòng học ăn cho có một chút.
Mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có người đột nhiên gọi cô: "Đông Lộ, có người tìm cậu!"
Ngón tay bóc túi bánh mì của cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, thế mà lại thấy được Lục Càng đã lâu không gặp.
Vừa nhìn còn thiếu chút nữa không nhận ra.
Lục Càng đứng trước cửa lớp học, dáng người cao gầy, đồng phục mặc chỉnh tề trên người, hắn không bảy oai tám vặn giống như trước kia, tóc đã cắt đi, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan tuấn tú rõ nét, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm.
Giống như từ một du côn lưu manh tiến hóa thành học sinh ba tốt.
Lục Càng thấy cô nhìn qua đây, nâng cằm cười cười, rất có cảm giác thiếu niên dương quang sáng lạn.
Tất cả mọi người nhìn anh, sôi nổi rùng mình một cái.
Anh ta đã trải qua cái gì mà bị cải tạo thành như vậy?
Quá khủng bố rồi!
Đông Lộ chẳng có cảm giác gì, buông bánh mì đi qua hỏi: "Anh tìm tôi?"
"Ừ."
Lục Càng nhìn chằm chằm dung nhan mỹ lệ làm anh ngày đêm thương nhớ trước mắt, tim bắt đầu đập nhanh.
Không ai biết anh đã phải trả cái giá lớn như thế nào mới chạy thoát khỏi ma chảo của hai ông bà già nhà mình, chính là để có thể gặp lại cô.
Anh không kiềm chế được nỗi kích động, đang muốn biểu đạt một chút nỗi nhớ nhung của mình thì lại nghe thấy cô nói: "Thẩm Thần không có ở đây đâu."
"Thẩm Thần?"
Lục Càng sửng sốt, nhắc tới tiểu tử kia làm gì? Hắn không ở đây thì càng tốt!
Đông Lộ mê mang: "Không phải anh tới tìm cậu ấy à?"
Đương nhiên không phải!
Anh uống lộn thuốc hay sao mà tới tìm hắn!
Lục Càng nhìn vẻ mặt phiền phức "Anh không tìm hắn thì gọi tôi ra làm gì?" của Đông Lộ, vô cùng xác định nếu giờ phút này anh nói mình chỉ muốn tới gặp cô thì cô tuyệt đối sẽ không chút do dự mà xoay người rời đi.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, anh cắn răng nghẹn khuất nói: "Đúng thế, anh tới tìm hắn, hắn đâu rồi?"
"Không biết." Đông Lộ nhíu mày, giống như đang phiền lòng chuyện này.
Lục Càng là lần đầu tiên thấy vẻ mặt lo lắng này của cô.
Lại bởi vì người đàn ông khác.
"Xảy ra chuyện gì?" Con ngươi sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, trầm giọng mở miệng.
Đông Lộ nghĩ tới tình tâm nghĩa trọng mà Lục Càng đối với Thẩm Thần, liền đem chuyện xảy ra gần đây của Thẩm Thần nói cho anh biết.
Lục Càng nghe xong, biểu tình không biến hóa nhiều lắm, không có lo âu hay đau lòng như trong tưởng tượng của Đông Lộ, chỉ ngắn gọn nói: "Anh biết rồi, nếu không như vậy đi, anh cho người đi hỏi thăm tin tức của hắn một chút, sau đó lúc tan học hai chúng ta đi tìm hắn."
Anh dừng một chút, cường điệu: "Anh với em, cùng nhau đi."
"Được."
Đông Lộ biết nhân mạch của Lục Càng rất rộng, không nghĩ nhiều đã đồng ý, "Vậy tôi về lớp học trước."
"Ừ, đi đi."
Lục Càng đút tay vào túi quần, híp mắt nhìn cô đi vào phòng học, không cam lòng chép chép miệng, cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, chỉ dám dùng phương thức này để ở cạnh cô.
Bằng không Thẩm Thần có sống hay chết thì cũng chẳng liên quan cái rắm gì tới anh cả!
Bất quá vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Lục Càng lấy điện thoại gửi một tin WeChat cho Dương Tử Phàm: [Giúp tôi hỏi thăm tên tiểu tử Thẩm Thần kia đang ở đâu.]
Gửi xong lại bổ sung thêm một câu: [Cứ từ từ mà tìm, không vội.]
Tốt nhất là đừng có tìm thấy.
***
Sau khi tan học, Lục Càng tới cửa lớp chờ Đông Lộ tan học, sau đó không lâu, Đông Lộ đeo cặp sách đi ra, nhàn nhạt gật đầu với anh xem như chào hỏi, sau đó hai người sóng vai đi ra khỏi cổng trường.
Danh khí ở trường của cả hai đều không tính là thấp, nhìn thấy Đông Lộ với Lục Càng đi bên nhau, quần chúng vây xem đều có vẻ mặt ngạc nhiên, ngửi được mùi dưa.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Đông Lộ đối với ai cũng lạnh như băng thế mà lại ở bên Lục Càng?"
"Bọn họ sẽ không thật sự hẹn hò đấy chứ?"
"Rất có khả năng, theo tin tức lan truyền đã lâu thì hình như Lục Càng thích cô ấy từ trước rồi..."
"Nhìn qua còn rất đẹp đôi đấy chứ."
...
Xung quanh không ngừng truyền tới thanh âm như vậy.
Đông Lộ đang suy nghĩ, căn bản không để ý tới nó.
Lục Càng bên ngoài tỏ ra cao lãnh mười phần, kỳ thật trong lòng đã nở đầy hoa, đặc biệt hưởng thụ cảm giác hiện tại.
Các người thế mà còn tinh mắt đấy.
Có thể nói nhiều hơn thì càng tốt.
Bọn họ ra khỏi trường học, Lục Càng hình như biết Thẩm Thần ở đâu, bắt xe đưa Đông Lộ tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, gần quảng trường.
"Anh xác định Thẩm Thần ở đây?"
Đông Lộ nhìn đường phố náo nhiệt, người đến người đi nối liền không dứt, bên đường có rất nhiều quán ăn nhỏ, ăn chơi nhậu nhẹt đều có đủ, thấy thế nào cũng không giống như nơi Thẩm Thần sẽ tới...
"Ừ, bạn anh tận mắt nhìn thấy hắn xuất hiện ở gần đây." Lục Càng mặt không đổi sắc nói, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, "Đã giờ này rồi, em đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong lại đi tìm hắn."
"Như vậy thì hiệu suất quá thấp." Đông Lộ lắc đầu, "Vẫn là đi tìm người trước đi, chúng ta tách ra tìm, anh tìm ở siêu thị lớn bên kia, tôi đi dọc theo đường này."
Siêu thị lớn có máy sưởi, cũng có chỗ để nghỉ ngơi, dù sao Lục Càng cũng là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, Đông Lộ rất chu đáo nhường cho anh nơi tốt hơn.
"Tách ra tìm? Không được! Anh không đồng ý!"
Một câu này của cô liền làm nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của anh, anh như chém đinh chặt sắt cự tuyệt.
Đông Lộ: "Sao vậy? Anh không muốn nhanh tìm thấy hắn sao?"
Anh muốn cái rắm!
"..." Lục Càng khổ không nói nên lời, biểu tình có chút vặn vẹo, tắc nghẽn cơ tim muốn hộc máu.
Đông Lộ thấy anh không nói gì, tự động cho là anh đang ngạo kiều, "Vậy được rồi, chúng ta ai tìm được hắn thì gọi điện thoại cho đối phương nhé, nếu không tìm được..."
"Không tìm được thì em phải đi ăn cơm với anh!"
Việc đã tới nước này, Lục Càng không thể không tranh thủ bất luận phúc lợi gì.
Đông Lộ kỳ quái nhìn anh, không rõ tại sao anh lại kích động như vậy, gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì, "Được, đến lúc đó hội hợp."
Sau đó liền xoay người rời đi.
Lục Càng đứng ở một chỗ nhìn cô chừng mười mấy giây, mới không tình nguyện đi vào trong siêu thị lớn.
Thẩm Thần Thẩm Thần Thẩm Thần! Cô chỉ biết có Thẩm Thần!
Không phải là thích hắn rồi chứ?
Lục Càng càng nghĩ càng tức, nghẹn một bụng hỏa, tùy tiện tìm một quán nước giết thời gian.
Anh tìm cái rắm mà tìm!
Thẩm Thần căn bản là không ở đây, đây là do anh vì lừa cô đi chơi nên mới lấy ra cái cớ này.
Nhưng không nghĩ tới ra đến đây rồi mà trong lòng cô vẫn chỉ nghĩ tới Thẩm Thần, hoàn toàn không cho anh cơ hội tiếp cận.
Giờ khắc này, Lục Càng một chút cũng không vui sướng vì kế hoạch thành công, chỉ có bực bội vô tận vô cùng.
Điện thoại rung lên.
Dương Tử Phàm gửi tin nhắn WeChat: [Lão đại, em có tin tức của Thẩm Thần rồi!]
Nhanh thế?
Lục Càng càng thêm phiền.
Sao bình thường không thấy chúng nó làm việc hiệu suất như vậy?
Anh tùy tay trả lời: [Như nào?]
Dương Tử Phàm: [Có người chụp được hắn ở trong quán bar đêm khuya.]
Lục Càng: [Đó là chỗ nào?]
[Hình như là ở chỗ gần quảng trường ấy.]
Ánh mắt Lục Càng ngưng lại.
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
Anh lập tức lấy bản đồ ra tìm vị trí của quán bar đêm khuya.
Bên trên hiển thị nơi đó cách anh không quá 500 mét.
Cái đ*m!
Thật là con mẹ nó âm không không tan!
Lục Càng bỗng nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài.
***
Đông Lộ ở bên ngoài tìm đã lâu, cơ hồ là những cửa hàng gần đây cô đều đi vào xem nhưng cũng không tìm được Thẩm Thần.
Cũng không biết bạn của Lục Càng nhìn thấy hắn lúc nào, đoán chừng là đã sớm rời đi rồi cũng nên.
Đông Lộ thực sự mệt mỏi, chân lại đau, đột nhiên cảm thấy không thú vị.
Mỗi lần đều là như thế này, tên kia một câu cũng không nói, điện thoại cũng không nghe liền trực tiếp biến mất, còn tắt máy, tin nhắn không hồi âm, cô tìm hắn thì có ý nghĩa gì?
Cô bất tri bất giác đi tới trước một quán bar.
Quán bar đêm khuya.
Chỉ còn nơi này nữa thôi.
Đông Lộ kỳ thật cũng không quá muốn vào, nhưng đã tìm lâu như vậy rồi, bỏ dở giữa chừng thì lại có chút không cam lòng.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, mặt mày hiện lên nét mệt mỏi.
Nếu nơi này còn không có thì cô sẽ đi về.
Không bao giờ muốn xen vào việc của hắn nữa.
Cô đẩy cửa đi vào, ánh sáng quán bar rất tối, âm nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đều đang ở trên sân nhảy, tiếng hoan hô ồn ào, mùi thuốc lá nồng nặc lưu động trong không khí, rất gay mũi.
Quỷ khóc sói gào, chướng khí mù mịt.
So với Di Độ còn loạn hơn.
Hắn thật sự ở đây sao?
Đông Lộ che lại cái mũi, nhíu nhíu mày, chịu đựng mùi lạ ở quán bar mà tìm người, lần đầu tiên phát hiện bản thân có kiên nhẫn như vậy, đến nước này rồi mà vẫn không bỏ của chạy lấy người.
Trong một thoáng chốc mà đã có không ít người tới gần cô, đều bị cô dùng dăm ba câu đuổi đi.
"Ha ha ha, vẫn là Thẩm lão đệ lợi hại, uống nhiều như vậy mà như không có việc gì."
Tiếng cười thô tục của một người đàn ông truyền tới từ đằng trước.
Trong lòng Đông Lộ run lên, nhìn qua đó.
Trên ghế dài cách đó không xa, một đám người vây ở một chỗ uống rượu mua vui, người rất nhiều, mấy cái bàn ghép lại với nhau, trên bàn bày những thứ nước sặc sỡ đầy màu sắc.
Những người đó nhìn như đám thanh niên lêu lổng, trang điểm chả ra cái gì cả, đeo khuyên tai lại còn nhuộm tóc, từng người trong số đó đều ôm một cô gái ăn mặc hở hang, còn thỉnh thoảng động chân động tay đối với người ta, cười đến đáng khinh.
Đông Lộ liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Thần, hắn ngồi giữa đám người đó, trong miệng ngậm một điếu thuốc, lười biếng dựa vào sofa, tóc mái dài gần như che khuất đôi mắt hắn, sườn mặt thâm thúy rõ ràng, nhìn không rõ biểu tình, dưới ánh đèn loang lổ lại có loại gợi cảm đồi bĩ.
Bên người hắn cũng có một cô gái xinh đẹp, chẳng qua là hắn cũng chẳng thèm nhìn, để cô ta ngồi một tên, mặc cho cô ta lấy lòng thế nào cũng đều thờ ơ, chỉ là một ly lại tiếp một ly nốc rượu vào bụng.
Đông Lộ nhìn bộ dáng kia của hắn, giữa mày ẩn chứa sự tức giận, lạnh mặt đi qua đó.
***
"Thẩm lão đệ cậu lại thua rồi, tới tới, đã hứa rồi, chai rượu này phần cậu đấy."
Kiều Trác Vĩ đấy chai rượu trắng tới bên cạnh thiếu niên mặc đồ đen, cười không có chút ý tốt nào.
Người bên cạnh cũng ồn ào theo: "Uống uống uống!"
Thẩm Thần không để bụng cười khẽ một tiếng, nhận lấy chai rượu rót vào trong miệng, đột nhiên có một bàn tay mảnh khảnh vươn ra đoạt đi chai rượu của hắn.
"Cậu đừng uống nữa."
Thanh âm áp lực lại lạnh như băng chứa đựng sự tức giận ngập trời.
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu, một cô gái mặc áo bông màu trắng xuất hiện bên người Thẩm Thần, cô xõa tóc, không trang điểm, cao gầy nhỏ nhắn, tuổi nhìn qua rất nhỏ, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp chỉ lớn bằng một bàn tay, dưới ánh đèn, lông mi cô vừa dài vừa rậm rũ xuống tạo thành một bóng ma dưới mắt, tròng mắt trong suốt gần như đạm mạc, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
Thẩm Thần dừng lại, giương mắt nhìn cô.
Kiều Trác Vĩ rất nhanh đã phản ứng lại, vuốt cằm đánh giá Đông Lộ, trong mắt không che giấu nổi sự kinh diễm, "Thẩm lão đệ, mỹ nữ này là ai thế, bạn gái cậu?"
"Sao cậu lại tới đây?"
Thẩm Thần không để ý tới cậu ta, nhìn Đông Lộ hồi lâu, đôi mắt hẹp dài đen nhánh giống như cái động không đáy, không có chút ánh sáng nào.
Hắn nhẹ xụ khóe môi xuống, "Tôi nói này, sao cậu cứ như âm hồn không tan thế, không phải cậu gắn định vị trên người tôi đấy chứ?"
Đông Lộ mắt điếc tai ngơ nhìn hắn: "Cùng tôi trở về."
"Về đâu?" Thẩm Thần cười nhạo, lấy một chai rượu qua tự rót cho mình một ly.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, có đi hay không?" Cơn giận của Đông Lộ đã lên tới đỉnh điểm.
Thẩm Thần không nói chuyện, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tâm Đông Lộ lạnh đi nửa phần, đối với hắn thất vọng tới cùng cực, mặt không biểu tình đạt chai rượu ban nãy xuống bàn, xoay người rời đi.
"Ai ai! Tiểu mỹ nữ, đừng đi vội chứ, nếu đã tới rồi thì cùng các anh uống một ly đi."
Kiều Trác Vĩ vội vàng ngăn cô lại, nháy mắt ra hiệu với những người khác, xoa xoa tay tới gần cô.
Những người khác sũng sôi nổi đứng lên, ánh mắt nhìn Đông Lộ rất lộ liễu, tiếng cười đáng khinh, "Đúng vậy, Thẩm Thần không cần em thì bọn anh cần, em bồi bọn anh chơi trong chốc lát, chờ tới thời gian thì bọn anh sẽ đưa em về nhà có được không?"
"Các người..."
Mày Đông Lộ nhăn lại, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thần bỗng nhiên đứng lên, nện một quyền thật mạnh ở trên mặt Kiều Trác Vĩ.
Kiều Trác Vĩ trở tay không kịp, theo lực đạo này bay về phía sau, đụng vào cái bàn, các loại rượu ở trên bàn đồng loạt đổ xuống, tưới đầy lên người cậu ta.
"A!!" Có người phát ra tiếng thét chói tai.
Mọi người đều ngây ngốc, sau đó lập tức phản ứng lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Thần, "Thẩm Thần, mày còn dám đánh!"
Sau đó liền vây quanh lên.
Thân thủ của Thẩm Thần rất mạnh, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bọn không chỉ không chiếm được tiện nghi mà còn bị đánh cho ngã đầy đất.
Đông Lộ là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thần đánh nhau, có chút giật mình, rất nhanh đã bình tĩnh lại muốn báo cảnh sát, một người đàn ông thấy cô lấy điện thoại ra thì liền nắm lấy tóc cô, dùng sức giật mạnh ra sau, "Con đàn bà thối này còn dám báo cảnh sát!"
Sắc mặt Đông Lộ tái nhợt, đau tới hít sâu một tiếng, Thẩm Thần thấy vậy, một chân đá văng người đàn ông kia ra, nhưng lại quay lưng về phía đối thủ, một người nắm lấy cơ hội cầm chai rượu hung hăng đập xuống vai hắn.
Máu tươi nháy mắt đã chảy ra.
Thẩm Thần kêu lên một tiếng, cong eo, lúc này còn không quên đem Đông Lộ bảo vệ ở trong ngực, gắt gao ôm lấy cô, mặc cho bọn họ quyền đá tay đấm ở trên người mình.
"Dừng tay! Mau dừng tay lại đi!"
Đông Lộ nhìn thấy bả vai nhiễm đỏ của hắn, đồng tử không ngừng co lại, lần đầu tiên trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn.
"Bạn học nhỏ, bao lớn rồi còn khóc nhè thế."
Thẩm Thần bị thương, nhìn Đông Lộ rơi lệ lại nhịn không được cười khẽ, hôn lên mắt cô, "Đừng khóc, tôi không chết được."
"Em đi nhanh đi, đừng lo cho tôi."
Đông Lộ thật sự luống cuống, nước mắt không ngừng chảy, cô duỗi tay che kín miệng vết thương của hắn, giữa khe hở ngón tay đều là máu, như thế nào cũng không khống chế được.
Cửa đột nhiên truyền tới một tiếng rống to: "Đông Lộ!"
Lục Càng thở hồng hộc chạy tới, mắt thấy một màn như vậy liền bạo nộ, "Đều cút ngay cho lão tử!"
Anh giơ tay vung cái ghế bên cạnh tới một người đàn ông trong số đó.
Hiện trường càng thêm hỗn loạn.
Quán bar đều là người của bọn họ, cơ hồ là không có phần thắng.
Lục Càng đánh một lát liền tới bên cạnh người Đông Lộ, chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Thần liền quay sang Đông Lộ hỏi han: "Em không sao chứ?"
"Cậu ấy bị thương rồi, anh mau báo cảnh sát đi!" Đông Lộ đỡ Thẩm Thần, vội la lên.
"Vừa lúc." Thẩm Thần thấy Lục Càng, đem Đông Lộ đẩy cho anh: "Anh mang cô ấy đi trước đi."
"Này..."
Đông Lộ còn chưa có phản ứng lại thì Lục Càng đã ôm cô lên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cửa.
Vào loại thời điểm này thì quan điểm của hai người cực kỳ nhất trí.
Chính là bảo vệ cho cô trước.
"Anh mau thả tôi xuống, Thẩm Thần gặp nguy hiểm rồi, anh thấy chết mà không cứu sao?"
Đông Lộ ở trên lưng Lục Càng giãy giụa muốn xuống, lòng nóng như lửa đốt.
Lục Càng: "Anh báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới đây sớm, em đi vào đó cũng chỉ làm vướng chân."
Đông Lộ: "Không chờ được nữa đâu, cậu ấy sẽ bị đánh chết."
Cô nghĩ tới cái gì, lại đập đập vào vai Lục Càng, "Tôi nghĩ ra một cách, anh thả tôi xuống đi!"
Lục Càng không chịu thả cô xuống, Đông Lộ nóng nảy, hung hăng cắn vào cổ anh, Lục Càng bị đau, lập tức buông cô ra.
Đông Lộ liền xoay người chạy trở về.
"Đông Lộ!" Lục Càng tức giận, "Trong mắt em chỉ có hắn sao?"
Bước chân Đông Lộ không hề dừng lại.
***
Quán bar rất an tĩnh, không biết vì sao mà từ khi bọn Đông Lộ đi, đám người Kiều Trác Vĩ lại không động thủ nữa, nhìn Thẩm Thần ưu nhã sửa sang lại quần áo, ánh mắt quái dị.
"Mày..." Kiều Trác Vĩ mới nói được một chữ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng còi cảnh sát.
Sắc mặt mọi người nháy mắt liền thay đổi, lập tức giải tán.
"Cảnh sát tới!"
"Chạy mau chạy mau!"
Thẩm Thần rũ mi, không động, vẫn như cũ không nhanh không chậm lấy khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, dưới một mảnh hỗn loạn, có một bàn tay nhỏ bé mềm mại chặt chẽ túm lấy hắn, "Cậu còn thất thần cái gì, còn không mau chạy!"
Thẩm Thần lúc này mới hơi hơi sửng sốt, nhìn Đông Lộ không biết chui ra từ chỗ nào, giống như đang nằm mơ.
"Sao em lại..."
Hắn còn chưa có hoàn hồn thì đã bị cô lôi đi.
Đông Lộ bộc lộ tài năng nhanh trí lấy điện thoại ra ấn mở còi cảnh sát, một tay túm Thẩm Thần chạy, khẩn trương vô cùng.
Đôi mắt Thẩm Thần nhìn cô không chớp, toàn hộ quá trình đều rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy theo cô.
Đông Lộ dẫn hắn tới một giao lộ, phía trước thoáng qua hình ảnh của một đám người, Kiều Trác Vĩ thế mà ở ngay phía trước!
Cô vội vàng dừng chân, kéo Thẩm Thần trốn vào góc tường bên cạnh.
Đông Lộ dán sát vào người hắn, sắc mặt tái nhợt, cô ngừng thở, tim đập mãnh liệt, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại đến thấp nhất, động cũng không dám động.
Thẩm Thần cũng thấy được Kiều Trác Vĩ, nhưng biểu tình lại không hề hoảng loạn, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô: "Sao em lại quay lại?"
"Tới cứu cậu." Đông Lộ không cần nghĩ đã nói, nhìn bọn Kiều Trác Vĩ càng ngày càng gần, thân thể càng thêm căng chặt, "Cậu đừng nói gì nữa, bọn họ sắp tới đây rồi."
Thẩm Thần nhìn cô gái trước mắt rõ là đang rất sợ nhưng vẫn còn cố bảo vệ hắn, đôi mắt đen thâm trầm, giống như là giếng cổ sâu vạn dặm.
"Kỳ thật, có một cách để chúng ta không bị phát hiện."
Hắn lên tiếng.
"Cách..."
Đông Lộ vừa mới hé miệng, Thẩm Thần đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Đông Lộ bỗng trợn to mắt, cánh môi có cảm giác ẩm ướt, hắn đang hôn cô!
Cô nhớ tới đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Cảnh tượng cũng dữ dội y như thế này.
Hắn cũng như vậy, không nói một lời mà hôn xuống.
Chẳng qua khi đó hắn hôn ở cằm cô, mà lúc này, hắn lại chuẩn xác ngăn chặn môi cô, trằn trọc mút mát.
Đông Lộ theo bản năng muốn đẩy ra, đôi tay nắm lấy áo hắn, Thẩm Thần lại ỷ vào việc cô không dám phát ra tiếng, càng thêm không kiêng nể gì.
Hắn không để ý tới sự phản kháng của cô, đầu lưỡi được một tấc lại tiến thêm một thước chen vào trong miệng cô, không ngừng liếm qua hàm răng, động tác ôn nhu mà triền miên.
Trong đầu Đông Lộ trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôn, không dễ dàng gì a ~
Ha ha ha biết các bạn đọc chương này có rất nhiều thắc mắc, chương sau sẽ giải thích nhé!
Lục Càng: Nam phụ thảm nhất mọi thời đại, chỉ số IQ lẫn EQ đều bị nam chủ nghiền áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook