Ngoan, Đều Nghe Em
Chương 29

Đông Lộ cứng người, hơi hơi mở to mắt, tuy cô đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, nhưng sau khi chính tai nghe thấy lời hắn nói thì vẫn có cảm giác không giống nhau, có chút xấu hổ.

Sắp tới giờ vào lớp, trên hành lang đã chẳng còn ai, nhưng giáo viên tùy thời cũng đều có thể đi qua đây, không khí an tĩnh đến mức làm người ta hít thở không thông.

Tay hắn còn đang nắm lấy cô, xương ngón tay rõ ràng, gân xanh hơi nổi lên, thoạt nhìn gầy mà có lực, đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời của hắn đang nhìn thẳng vào cô.

"Nếu lời này đã nói ra rồi, vậy thì, cậu có muốn thử hẹn hò với tôi không?" Thẩm Thần liếm môi cười, vẫn là làn điệu lười biếng kia, nhưng lại ẩn giấu một tia nghiêm túc không thể bỏ qua.

"Làm bạn gái tôi được không?"

"Xin lỗi." Đông Lộ sửng sốt một lát liền lập tức từ chối, đôi mắt màu nâu nhạt không hề né tránh mà nhìn hắn, "Tạm thời tôi không có tính đến chuyện yêu đương."

Thẩm Thần làm ngơ, "Cậu có thích thôi không?"

Đông Lộ không chút nghĩ ngợi đã nói, "Không thích."

"Gạt người." Thẩm Thần nhìn chằm chằm vành tai cô, bỗng nhiên duỗi tay nhéo nhéo vành tai mềm mại đó, thấp giọng cười, "Không thích thì sao nơi này lại đỏ như thế."

"Bạn học nhỏ, lừa gạt nội tâm mình là không tốt."

Đông Lộ không hề cảm kích, nhíu mày, nghiêng đầu né đi đụng chạm của hắn, giống như là cực kì bài xích với loại hành vi này, "Cậu đừng chạm vào tôi có được không."

Là thật sự bài xích, biểu hiện ghét bỏ không hề che giấu mà hiển hiện ở trên mặt.

Thẩm Thần hơi hơi sửng sốt, bàn tay nắm lấy tay cô không khỏi buông lỏng vài phần.

Đông Lộ nhân cơ hội này dùng sức tránh sang một bên, rốt cuộc cũng thoát khỏi hắn, sau đó liền nhanh chóng lui về phía sau tạo ra khoảng cách với hắn.

Khoảng cách vô cùng an toàn.

Cô ảo não xoa xoa lỗ tai, "Đây là phản ứng sinh lý bình thường, rốt cuộc thì da mặt tôi cũng không dày như cậu."

Lúc ban đầu liền không biết làm thế nào để bớt đỏ, nhưng sau khi cảm xúc dần dần ổn định thì nhiệt độ ở bên tai cô cũng chậm rãi giảm xuống, cô rất bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi chỉ nghĩ tới chuyện học hành, không muốn làm những chuyện dư thừa, hơn nữa tôi đối với cậu không có cái ý tứ kia."

Cô dừng một chút, thả nhẹ thanh âm, "Tuy tôi chưa từng thích ai, nhưng tôi biết đại khái nó là cảm giác gì, ví dụ như mỗi thời mỗi khắc đểu muốn ở bên đối phương, sau khi cãi nhau thì muốn đối phương xin lỗi trước, nhưng những thứ cảm xúc đó tôi đều không cảm thấy ở trên người cậu."

Đông Lộ thập phần lý trí mà phân tích, "Đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa, tôi không cho cậu được thứ mà cậu muốn, cho dù thật sự ở bên nhau thì cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

Đúng vậy, cô cho không được, cô không thể trả giá giống như hắn, tâm tâm niệm niệm nhớ thương một người, không hề cố kỵ, không cần hồi đáp một người như hắn.

Mỗi ngày cô đều nhốt mình ở nhà, nghĩ xem hôm nay nên học cái gì, nên làm bài tập nào, phải mua những loại sách nào, căn bản không thừa tinh lực đi lo lắng chuyện khác.

Có đôi khi còn phải đối mặt với những lời chửi rủa khắc khẩu của Hoàng Kiến Hoa và Đông Vân, bọn họ rõ ràng đã từng yêu nhau như vậy, kết quả lại biến thành tự tra tấn lẫn nhau.

Bọn họ thay đổi một cách vô tri vô giác, cho nên từ tận đáy lòng Đông Lộ đã không có niềm tin vào tình yêu, cũng chưa từng ôm mong đợi gì với nó, kết hôn bất quá cũng chỉ là hai người hợp tác cùng nhau chung sống, hiện thực không giống như trong phim truyền hình, những thứ tốt đẹp đều là giả dối.

"Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi."

Đông Lộ nhìn Thẩm Thần, hắn nghiêng người dựa vào lan can, tay đút trong túi quần, tóc đen rũ xuống, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, cũng không biết có nghe lọt những gì cô nói hay không.

Hắn rất tốt.

Cô không muốn thương tổn hắn, cho nên lời từ chối đối với hắn so với người khác đã uyển chuyển hơn rất nhiều.

Nếu đổi lại là những nam sinh kia thì đến nói cô cũng chẳng thèm nói.

"Nếu tôi đã làm gì khiến cậu hiểu lầm, mới làm cậu lo lắng cho tôi như vậy, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể bồi thường." Đông Lộ nói, "Còn có những thứ mà tôi còn nợ cậu, cậu cứ ghi ra."

"Làm ơn đi đại tiểu thư, cậu xem tôi thành người như thế nào vậy."

Một tiếng cười nhạo đánh gãy lời nói của cô, Thẩm Thần nâng mắt lên, đồng tử thâm thúy phản chiếu ảnh ngược của cô, hắn gằn từng chữ mội: "Tôi lo lắng cho cậu chỉ vì tôi muốn lo lắng cho cậu, không phải cách để tôi theo đuổi cậu."

Hắn kéo kéo khóe miệng, tâm tình có chút phiền, trong tay sờ được bao thuốc lá, vừa muốn lấy ra thì lại nghĩ tới cái gì đó, dừng lại, lại làm như không có việc gì bỏ tay ra, "Tôi không cần cậu bồi thường, cậu cũng không cần gấp gáp phủi sạch quan hệ với tôi, sợ tôi ăn cậu sao?"

Đông Lộ biết mình đã tổn thương tới lòng tự trọng của hắn, môi khẽ mím, dứt khoát không nhiều lời nữa, gật loạn một cái, "Vậy cứ thế đi, cậu nhất định có thể tìm được cô gái tốt hơn."

Cô là thật lòng cảm thấy như vậy, tùy tiện tìm một cô gái cũng thích hợp yêu đương hơn so với cô.

Đông Lộ nói xong liền xoay người, trở về lớp học.

"Tìm không được."

Phía sau, Thẩm Thần bỗng nhiên mở miệng, nhấn mạnh, "Trên thế giới này không có người nào tốt bằng cậu."

Bước chân Đông Lộ dừng một chút, cũng không có quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

"Tôi sẽ không từ bỏ."

Thanh âm hắn chậm rãi truyền tới, trầm ổn lại có lực, "Bây giờ cậu không thích tôi cũng không sao, về sau thích cũng được."

Thật tự luyến.

Đông Lộ than nhẹ, hóa ra cô nói nhiều như vậy, tất cả đều là đàn gảy tai trâu.

Cô gia tăng cước bộ, bóng dáng mang theo chút ý tứ trốn tránh.

Thẩm Thần híp mắt nhìn cô biến mất ở cửa lớp học, không nhanh không chậm lấy bao thuốc lá ra, lấy một điếu cắn ở trong miệng.

Bật lửa.

Hắn không chút để ý mà hút thuốc, chậm rãi phun ra một vòng sương khói, đáy mắt tối tăm không rõ.

Thẳng đến khi chuông vào lớp, hắn mới dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, lười nhác quay về phòng học.

Đông Lộ trở lại chỗ ngồi xong, Chu Tiêu Hàm liền thò qua hỏi: "Thầy gọi cậu lên phòng làm gì thế, sao đi lâu như vậy?"

"Không có gì, chỉ hỏi một chút về tình hình học tập mà thôi." Đông Lộ nói xong liền thấy bài thi Toán ở trên bàn.

70 điểm.

Đối với việc chỉ lựa chọn câu hỏi điền vào chỗ trống để làm thì vẫn được tính là ổn.

Chu Tiêu Hàm nhíu mày, "Cái này thì có gì mà phải hỏi, ai cũng biết điểm Toán lần này của cậu không thể tính chứ, còn rất nhiều bài chưa điền, nếu không phải do Triệu Cầm thì thể nào cậu cũng được hơn 700 điểm, so ra cũng chẳng kém với Từ Nhu là bao đâu."

Cô nàng nói xong liền lập tức chuyển đề tài, "Cậu nhìn thành tích của Thẩm Thần kìa, đó mới thực sự là nghịch thiên, tớ còn đang thắc mắc sao môn Toán của hắn lại thấp thế, lúc đầu tớ còn tưởng là hắn dốt Toán, ai dè lúc nhìn bài thi của hắn, tớ chỉ muốn chửi thề, thì ra tất cả các bài hắn đều chỉ viết có mỗi đáp án, chẳng thèm viết lời giải chi tiết nào cả, điểm ở phần đó đều bị trừ hết, cậu nói xem sao hắn lại không viết chứ, lười sao?"

Chu Tiêu Hàm nghĩ mãi không ra.

Đông Lộ lại nghĩ tới ngày thi Toán hôm đó, cô thấy hắn ở ngoài văn phòng.

Thân hình thiếu niên cao lớn, cả người đổ mồ hôi, đôi mắt lại trầm đến kinh người.

Cô hơi thu ngón tay lại, mặt mày rũ xuống.

Cô tình nguyện không muốn biết lí do.

"Lại nói, gần đây không thấy Thẩm Thần với bọn Lục Càng đi với nhau nữa, quả nhiên lời đồn là thật." Chu Tiêu Hàm xé một túi que cay ra, nói.

Đông Lộ: "Lời đồn gì?"

"Không phải Lục Càng đã năm ba rồi sao, sắp phải thi đại học rồi, thành tích của anh ta rất kém, đã gấp muốn chết rồi. Gia đình anh ta mời gia sư học bổ túc, bây giờ mỗi ngày anh ta đều bị nhốt trong nhà không ra được, mỗi ngày đều bị ép học tới điên." Chu Tiêu Hàm cắn que cay thổn thức, "Thật đáng thương."

"..." Đông Lộ chỉ có suy nghĩ duy nhất, đó chính là rốt cuộc Thẩm Thần cũng được giải thoát rồi.

Chuông học vang lên, tiết đầu tiên là tiết Toán, lớp học dần dần an tĩnh lại.

Sau đó không lâu, La Nhạc Phúc ôm một chồng sách đi vào.

"Các bạn học, thành tích của kỳ thi vừa rồi đã có, các em thi được bao nhiêu thì bản thân cũng đã rõ rồi, thầy cũng không nói nhiều, trước khi học thầy có một chuyện muốn nói, hiện nay ở lớp bảy có một bạn học có thành tích tiến bộ vượt bậc, trải qua việc phê chuẩn của phía bên trên nên từ hôm nay trở đi cậu ấy sẽ chính thức chuyển tới học ở lớp chúng ta, mọi người hoan nghênh bạn học mới nào."

Nói xong, La Nhạc Phúc liền quay đầu nói với người bên ngoài, "Em vào đi."

Một nam sinh cao cao gầy gầy đi vào, đồng phục được ăn mặc chỉnh tề, đeo kính đen, nhìn qua văn nhã lại thanh tú, cả người toát ra vẻ trí thức, cậu ta hướng về phía cả lớp cười ôn hòa.

"Chào các cậu, tớ là Lục Vọng, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Mọi người vỗ tay.

Chu Tiêu Hàm kinh ngạc trợn to mắt, "Thế mà Lục Vọng lại tới lớp của chúng ta."

Đông Lộ nghiêng đầu, "Cậu quen hắn?"

Chu Tiêu Hàm liều mạng gật đầu, "Là người khá tốt, lúc thi giữa kỳ tớ với hắn ngồi cùng phòng, hắn ngồi ngay bên cạnh tớ, lúc thi Tiếng Anh tớ quên mang bút chì, là hắn cho tớ mượn."

Cô nàng hạ giọng: "Nghe nói hắn là em trai của Lục Càng, cũng không biết là thật hay giả."

"Được rồi, yên lặng đi." La Nhạc Phúc trên bục giảng vỗ vỗ cái bàn, "Bởi vì có bạn học mới cho nên vừa vặn chúng ta đổi chỗ ngồi một chút, lớp trưởng đi lên đem chỗ ngồi mới viết lên bảng cho thầy."

Phía dưới lập tức kêu rên.

"Sao lại đột ngột như vậy?"

"Sẽ không xếp tớ ngồi tít đằng sau đó chứ?"

"Lại đổi bạn cùng bàn à?"

Chu Tiêu Hàm không thể tiếp nhận, ôm Đông Lộ không buông tay, "Tớ không đổi tớ không đổi, tớ không muốn tách ra khỏi cậu."

Lớp trưởng đã viết chỗ ngồi mới ở trên bảng, cậu viết rất nhanh, người ngồi cùng bàn với Chu Tiêu Hàm là Lục Vọng.

Chu Tiêu Hàm chậm rãi buông Đông Lộ ra, lại còn có vẻ ngượng ngùng, "Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy cũng không tệ lắm."

Đông Lộ: "..." Có cần trọng sắc khinh bạn rõ ràng như vậy không.

Không bao lâu sau, lớp trưởng đã viết xong toàn bộ, Đông Lộ nhìn bạn cùng bàn mới của mình, ngẩn người.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thần, hắn ngồi đằng sau chơi điện thoại, hình như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn hơi cong môi, cười vừa tùy tiện vừa kiêu ngạo, tựa như muốn nói: Xem đi, cậu trốn cũng không thoát.

Đông Lộ yên lặng thu mắt lại, mặt vô biểu tình nhìn về phía La Nhạc Phúc.

Nhất định có quỷ.

Cô khẳng định trăm phần trăm là bọn họ đã làm giao dịch mờ ám không thể miêu tả gì đó với nhau.

La Nhạc Phúc hắt hơi một cái.

Sau khi lớp trưởng đi xuống, cả lớp bắt đầu chuyển chỗ.

Đông Lộ không chuyển, muốn tìm La Nhạc Phúc đổi chỗ ngồi, bây giờ cô cũng không biết nên đối mặt với Thẩm Thần như thế nào chứ càng đừng nói tới chuyện ngồi cùng bàn.

Nhưng không chờ cô hành động thì Thẩm Thần đã đi tới, thoải mái đặt đồ lên bàn cô, trêu đùa, "Bạn học nhỏ, thất thần làm gì, dọn bàn nào."

Hắn kéo cái bàn của cô tới chỗ ngồi được chỉ định, đặt cạnh cái bàn của hắn.

"Chờ chút, tôi không..." Đông Lộ vội vã đuổi theo hắn.

"Cậu không muốn ngồi cùng bàn với tôi?" Thẩm Thần đã dọn bàn cô lên đến bên cạnh hắn, giương mắt hỏi.

Đông Lộ rối rắm, "Tôi không có ý đó."

"Vậy ngồi đi."

Thẩm Thần lui ra, để cô ngồi bên trong.

Đông Lộ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vào.

Khóe môi Thẩm Thần ngậm lấy ý cười, ngồi xuống bên cạnh cô.

Trần ai lạc định.

Thấy mọi người đều ổn định chỗ ngồi, La Nhạc Phúc bắt đầu dạy hcọ.

Chu Tiêu Hàm ngồi ở tổ bốn, cách Đông Lộ rất xa, cô ấy nhìn nam sinh văn tĩnh trắng nõn ở bên cạnh, cười hì hì hỏi: "Cậu còn nhớ tớ không?"

Lục Vọng nhìn cô nàng, mỉm cười, "Đương nhiên, cậu rất đặc biệt."

Là đặc biệt đẹp hay đặc biệt xấu?

Chu Tiêu Hàm không hỏi, nhưng lại bị nụ cười của hắn làm cho đỏ mặt.

A a a, thật sự rất đẹp trai mà.

So sánh với tình huống hoa tâm nở rộ của cô nàng thì bên phía Thẩm Thần tiến triển không thuận lợi chút nào, Đông Lộ không hề để ý tới hắn.

Là thật sự không để ý tới.

Bất luận hắn nói cái gì, cô đều làm như không nghe thấy, nghiêm túc nghe giảng.

"Bạn học nhỏ, cậu sẽ không tính toán cả đời này không để ý tới tôi đó chứ?" Hắn ủy khuất nói.

Lông mi Đông Lộ khẽ run, vẫn như cũ không để ý tới hắn, bộ dáng dầu muối đều không ăn, giống như hạ quyết tâm phân rõ giới hạn với hắn.

Thẩm Thần đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã tỏ tình, Đông Lộ không giống với những cô gái bình thường, cô quá lý trí, nếu như quan hệ không tốt đến một trình độ nhất định thì khi tỏ tình, không những tăng tiến tình cảm mà ngược lại còn đem cô đẩy ra càng ngày càng xa.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không xuống tay được với một cô gái, không biết nên làm thế nào mới tốt, cúi đầu, có chút bực bội nghịch điện thoại, vừa lúc Du Minh Dương gửi tin WeChat tới đây, nói buổi tối hắn qua sớm một chút, mở party.

Thẩm Thần thuận tiện hỏi: [Hình như anh có bạn gái?]

Du Minh Dương: [Xóa hai chữ "hình như" đi, cảm ơn.]

[Sao lại theo đuổi được?]

[Cậu hỏi cái này làm gì?] Du Minh Dương phản ứng lại, gửi qua một biểu tình cười xấu xa, [Cô gái nhỏ nhà người ta từ chối cậu rồi?]

Thẩm Thần không trả lời.

Du Minh Dương lại nói: [Gọi tôi một tiếng ca ca, tôi sẽ nói cho cậu biết.]

[A.] Thẩm Thần chậm rãi gõ chữ: [Nằm mơ đi.]

Sau đó liền ném điện thoại vào trong ngăn bàn, mặc kệ anh ta.

Năm phút sau.

Hắn lại lấy điện thoại ra.

"Ca, theo đuổi thế nào?"

Gần đây trường học có tổ chức cuộc tổng vệ sinh, mỗi ngày lúc Đông Lộ đi ngang qua sân thể dục đều có thể nhìn thấy một đám học sinh đang nhổ cỏ ở trong sân, mới lúc bắt đầu cô còn tưởng là có đoàn kiểm tra từ bên trên phái xuống, nhưng sau đó lại nghe các bạn học khác kể mới biết là học sinh Nhất Trung sắp tới đây thi đấu với bọn họ.

Cửu Trung vì không muốn để thua cho nên trường học liền làm đặc biệt lớn, còn bí mật huấn luyện cho học sinh.

Nhưng ai cũng rõ ràng, bất luận bọn họ có làm như thế nào đi nữa thì cũng không thắng được Nhất Trung.

Đó là Nhất Trung đấy, nơi thiên tài tụ tập, quỷ tài hoành hành, sao có thể thắng được chứ.

Trong lòng Đông Lộ không quá để ý.

Sau khi tan học, cô giống như mọi ngày đeo cặp sách về nhà, lúc đến cổng trường, cô nhìn thấy năm học sinh có khí chất xuất chúng đang đi tới, ba nam hai nữ, mặc đồng phục của trường ngoài.

Nam sinh thì khá cao, mặc tây trang đeo cà vạt, anh khí mười phần, nữ sinh thì xinh xắn lanh lợi, mặc váy dài leggings, eo nhỏ chân dài, giá trị nhan sắc cực kì cao, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Đông Lộ nhận ra bọn họ là học sinh của Nhất Trung, cũng chỉ có đồng phục của Nhất Trung mới xịn như vậy, ập vào hơi thở toàn mùi tiền.

Trong đó có một nam sinh đầu đinh đang không ngừng hỏi thăm người qua đường, giống như là đang tìm kiếm ai đó.

Đông Lộ cúi đầu, bước nhanh qua bọn họ, ai ngờ nam sinh đó vẫn phát hiện ra cô, vội vàng đi tới, "Bạn học, chờ một chút, tôi hỏi cậu chút chuyện."

Đông Lộ đành phải dừng lại, "Chuyện gì?"

"Cậu có quen ai tên Thẩm Thần không?"

Nam sinh lộ ra một nụ cười hiền lành, đồng thời còn mở ảnh chụp trong điện thoại ra đưa cho cô xem, chỉ vào một người trong đó nói: "Đây này, chính là người này."

Nghe thấy tên Thẩm Thần, Đông Lộ ngẩn ra, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng lúc nhìn thấy ảnh chụp thì cô lại không xác định được lắm.

Trên ảnh chụp, một cậu bé phấn điêu ngọc trác mặc đồng phục không hợp với hình thể của mình, biểu tình lạnh nhạt nhìn màn ảnh, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Tóc mái hắn rất dài, che khuất đi hai mắt hắn, cái đầu chỉ cao tới vai người bên cạnh.

Rất lùn, còn vừa gầy vừa trắng, nhìn qua còn tưởng suy dinh dưỡng.

Đông Lộ nhìn hắn, trong đầu liền toát ra hai chữ.+

Ai đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương