Ngoan, Anh Yêu Em
-
Chương 36: Đồng Yên nổi giận
Đồng Yên nhận được thông báo phải đi công tác ở thành phố
khác, nếu như bình thường khẳng định Lăng Khiên đã gọi điện cho lão Chu để bảo
ông ta hủy bỏ sự an bài này, nhưng bở vì anh vẫn không nghĩ được cách nào để thẳng
thắn nói với Đồng Yên, lại sợ trong thời gian này Tiếu Diệc Trần sẽ làm trái với
điều kiện đi tìm Đồng Yên, cho nên khi Đồng Yên trưng cầu ý kiến của anh, anh
trực tiếp thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đáp ứng.
Đồng Yên đang công tác ở thành phố gần thành phố G, chủ yếu là đi quảng cáo, Lucy cùng đồng hành với cô. Còn Lăng Khiên cứ mỗi lúc trời tối cũng sẽ gọi điện cho cô.
Cô đi công tác ba ngày. Cô trở về vào lúc hai giờ chiều ngày thứ tư bằng máy bay. Mặt trời ở thành phố G rất ấm áp, bầy trời vạn dặm không mây, các cô từ phi trường đi ra ngoài trực tiếp bắt xe trở về công ty.
Quay về công ty, Thiến Thiến không có ở đây, Đồng Yên đem hợp đồng vừa ký với quản lý của công ty quảng cáo sửa sang lại, lúc xong đã là giờ tan làm. Cô lấy ra từ trong túi xanh một hộp quà xinh xắn, cười cười chuẩn bị đặt vào ngăn kéo bàn làm việc của Thiến Thiến, ngày mai sẽ cho cô ấy một sự bất ngờ vui vẻ lớn. Mới vừa đi tới bàn làm việc của Thiến Thiến, thì thấy trên bàn làm việc của cô ấy một tập bản thảo viết tay, trên đầu là một dòng chữ nói rõ nội dung hấp dẫn của bản thảo này.
“Tiếu Diệc Trần – tổng tài của tập đoàn Trần Dương tuyên bố sang năm tập đoàn Trần Dương sẽ rút lui khỏi thành phố G, tiếp tục chiến đấu ở các thị trường thành thị ở duyên hải khác để phát triển tốt hơn.”
Đồng Yên nhìn bản thảo vẫn còn chưa làm xong thì nhất thời đứng ngây ngốc không phản ứng, vẻ mặt mê man và khiếp sợ không thể nói ra lời. Cô hoàn hoàn không thể suy nghĩ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Tiếu Diệc Trần tại sao lại quyết định để Trần Dương rút lui khỏi ngành truyền thông ở thành phố G này, nguy cơ của cổ phiếu Trần Dương vừa mới được giải trừ, lúc này đáng lẽ ra phải chiếm lại thị trường chứ? Anh tại sao phải lựa chọn rời khỏi đây? Cô không tin Tiếu Diệc Trần – một người luôn khinh địch như vậy lại bị đánh cho tới mức suy sụp. Anh làm như vậy nhất định là vì bất đắc dĩ, người nào đã buộc anh phải rời khỏi thành phố G?
Lăng Khiên cắn chặt môi, sắc mặt ngày càng tái nhợt, chỗ ngực trái tưởng như nhảu cả ra bên ngoài bị cô đè ép trở về. Cuối cùng cô nghe được một tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập, cô giật mình mạnh một cái, qua thật lâu mới luống cuống trở về chỗ ngồi của mình.
Một dãy số lạ hiện không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, không hiểu tại sao trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu, chuông điện thoại trong khi cô thấp thỏm bất an thì ngưng lại.
Nhưng khi cô khẽ thở ra một hơi dài, tiếng chuông như đòi mạng lại vang lên một lần nữa. Vẫn là mã số lại đó, cuối cùng cô quyết định nhấn nút nghe.
“Alo? Xin hỏi ai vậy?
“Yên Yên, là tôi, Tương Dao.”
“…….”
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Không gian thoáng mát, phong cách ưu nhã của nhà hàng Tây cùng tiếng dàn du dương phiêu đãng trong không trung làm cho tâm tình người ta không tự chủ mà buông lỏng, nhưng không bao gồm Đồng Yên.
Cô nhìn người phụ nữ đối diện một thân trang phục đẹp đẽ kiểu gì cũng không thể hình dung ra đây là người bạn thân thiết nhất đã cùng mình ở chung phòng thời đại học. Đồng Yên nhìn Tương Dao không hề chớp mắt lấy một cái, trong lúc bất chợt có chút đồng cảm với cô ta. Mặc dù trên mặt cô ta là nụ cười không chê vào đâu được nhưng ánh mắt lại vô cùng mệt mỏi, mặc dù là cô ta bằng tuổi cô nhưng khóe mắt đã có một vài nếp nhăn. Đã bốn năm rồi hai người không gặp lại nhau nhưng hiện giờ trên người cô ta toát ra chút tang thương.
Nghĩ đến cái từ này, Đồng Yên từ từ cúi đầu, bàn tay nắm chặt cốc cà phê trước mặt không tự chủ mà run rẩy.
“Yên Yên, chúng ta đã hơn bốn năm rồi không gặp mặt, cậu một chút cũng không thay đổi. Vẫn là vẻ đơn thuần, ngoan ngoãn như vậy.” Tương Dao ưu nhã nhấp một ngụm cà phê, hơi mỉm cười nói.
Đồng Yên trầm mặc một hồi, đưa mắt nhìn Tương Dao, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì: “Dao Dao, cậu hôm nay tới tìm mình chỉ đơn thuần là ôn chuyện cũ thôi sao?”
Tương Dao cười khẽ: “Đúng như cậu nói thôi, đơn thuần là ôn chuyện cũ, muốn nói ra chuyện bốn năm trước với cậu. Chẳng lẽ cậu đối với chuyện lúc ấy tôi đã lừa gạt Tiếu Diệc Trần như thế nào một chút cũng không hứng thú sao?”
Đồng Yên trong nháy mắt hiện lên một tia đau đớn, nhìn cô ta nhàn nhạt nói: “Không có hứng thú.”
Tương Dao vuốt ve cốc cà phê, cười nói: “Xem ra cậu thật sự là không thương hắn ta. Tiếu Diệc Trần thật đúng là một người đàn ông đáng thương.”
Đồng Yên mím môi, buông thõng mí mắt không nói gì.
Tương Dao thu hồi nụ cười, có chút thổn thức mở miệng: “Cho dù cậu không có hứng thú thì tôi vẫn phải nói. Chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố G, nếu như hôm nay không nói sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đồng Yên nắm chặt cốc cà phê, ngẩng đầu nhìn Tương Dao hỏi: “Diệc Trần bây giờ thế nào rồi? Các cậu thật sự phải rời khỏi thành phố G?”
Tương Dao chớp mắt một cái, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, lạnh lùng nói: “Thật khó mà ngờ cậu vẫn còn quan tâm đến sự sống chết của hắn ta. Chúng ta hôm nay vừa uống rượu vừa hàn huyên. Tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết mấy năm nay cuộc sống của hắn ta như thế nào.”
Đồng Yên trong lòng khẽ đau, cô có một ý muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Tương Dao không có cho Đồng Yên thời giand để đổi ý, từ từ mở miệng: “Lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Diệc Trần tôi đã yêu anh ta rồi, khi đó tình cảm của các người vô cùng tốt đẹp. Tôi nhìn Diệc Trần cưng chiều cậu, đáp ứng mọi điều cậu muốn, trong lòng tôi đau giống như vị dao cắt vậy. Tôi cố ý thân cận cậu, mục đích chính là muốn tiếp cận anh ta.”
Thời điểm cậu bị người nhà giam lỏng gọi điện cầu cứu tôi, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt trời cao ban cho mình, vì vậy tôi đã nói với Tiếu Diệc Trần rằng cậu thật ra đã sớm yêu vị hôn phu kia rồi, chẳng qua là không có cách nào đối mặt với anh ta, rồi liền bảo tôi nói rõ ràng với anh ta hộ cậu. Lúc đầu Tiếu Diệc Trần không tin, ta liền để cho anh ta gọi điện cho cậu nhưng anh ta không gọi được, tôi nói rằng cậu đã cùng vị hôn phu kia đi du lịch rồi sau đó sẽ trở về đính hôn.
Tiếu Diệc Trần muốn đi tìm cậu nhưng tôi kéo anh ta lại, an ủi anh ta sau đó cùng anh ta uống rượu, sau đó thừa dịp anh ta say không biết gì rồi lên giường. Khi anh ta tỉnh lại thì đã hoàn toàn mộng mị, anh ta không hề biết rằng cậu đính hôn. Anh ta tức giận đến choáng váng đầu óc.
Cho nên tôi cũng có công trong việc giật dây cho buổi lễ đính hôn diễn ra. Yên Yên, cậu không biết được rằng khi tôi thấy được cậu hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người thì trong lòng tôi thoải mái đến mức nào đâu.
Tin tức cậu tự sát là sau khi chúng tôi về nước mới nghe được nhưng khi đó tôi và Tiếu Diệc Trần đã kết hôn rồi. Anh ta âm thầm truy tìm tin tức của cậu nhưng không hề có bất cứ kết quả nào.
Tôi lấy lòng ba mẹ Tiếu Diệc Trần bằng mọi cách, tôi cho rằng chỉ cần tôi thật lòng đối tốt với anh ta thì cuối cùng sẽ có một ngày anh ta yêu tôi, lại không nghĩ rằng cậu về nước làm tôi trở tay không kịp. Khi Tiếu Diệc Trần muốn ly hôn thì tôi lại mang thai. Tôi quả thực rất vui vẻ, trong thời gian đó anh ta thường xuyên về nhà. Tôi luôn cẩn thận dưỡng thai, trong lòng tràn ngập vui sướng nhưng thật là trời cao không có mắt. Tôi sảy thải, hơn nữa có thể cả đời sẽ không còn cơ hội mang thai. Yên Yên, cậu biết không? Trong một khắc kia tôi quả thực hận không thể đem cậu bầm thây vạn đoạn.”
Giọng nói Tương Dao run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy hận ý.
Đồng Yên bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng càng ngày càng lạnh, mọi cảm xúc đồng cảm cùng có lỗi lúc mới gặp lại giờ hoàn toàn biến mất. Đồng Yên không nói gì, chẳng qua là chỉ nhìn Tương Dao, chờ cô ta nói tiếp.
Tương Dao cúi đầu bình phục lại tâm một chút, uống một ngụm cà phê rồi mở miệng một lần nữa.
“Lúc cậu đồng ý tiếp nhận Lăng Khiên, Tiếu Diệc Trần anh ta giống như là một kẻ vậy. Anh ta cự tuyệt chung một phòng với tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự chán ghét, sau đó chuyển ra ngoài sống. Rồi từ từ tôi phát hiện ra, trong mắt anh ta tràn ngập ưu thương và khổ sở, tôi đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khi Tiếu Diệc Trần cố ý muốn ly hôn, tôi đã quyết định phá hủy anh ta ngay lập tức. Tôi với anh ta rằng muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Trần Dương, Đồng Yên, không thể không nói Tiếu Diệc Trần rất yêu cậu, vì thế có thể cùng Lăng Khiên cạnh tranh công bằng. Hắn thế nhưng đã đáp ứng điều kiện vô lý đó của tôi, sau đó tôi liền để em trai tôi giúp mình mua cổ phiếu Trần Dương. Tôi muốn làm cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt, nhưng mà tôi biết lực lượng của mình không thể vặn ngã anh ta, cho nên tôi đã đi tìm Lăng Khiên. Khi Lăng Khiên biết được kế hoạch của tôi thì đã vui vẻ đồng ý hợp tác.”
Nói tới đây, trên mặt Tương Dao đã đổi thành nụ cười đắc ý. Cô ta nhìn Đồng Yên sắc mặt càng ngày càng khó coi, tâm tình thoải mái tới cực điểm. Tương Dao lại gọi thêm một ly cà phê nữa, không tiếp tục nói gì thêm, chẳng qua chỉ ngồi đó thưởng thức vẻ mặt đau đớn của người phụ nữ đối diện rồi cười khẽ.
Đồng Yên cúi đầu, hai tay để dưới bàn đã nắm chặt thành nắm đấm. Cô buông thõng mí mắt để người đối diện không nhìn thấy mọi biến hóa trong đáy mắt mình nhưng đôi hàng mi không ngừng rung động cho thấy, giờ phút này Đồng Yên đang cực lực đè nén tâm tình của mình.
Cách bàn của hai người không xa, Lục Tư Triết vừa bước vào của thì nhìn thấy Đồng Yên, đang định cất tiếng gọi thì nhanh chóng nhìn thấy người phụ nữ đối diện cô. Anh giật mình, sững sờ trong giây lát rồi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lăng Khiên. Sau khi đối phương bắt máy anh lập tức nói ngắn gọn địa chỉ rồi thêm một câu: “Sủng vật nhà cậu đang ngồi nói chuyện cùng Tương Dao ở đó.”
Lúc Lăng Khiên nhận được điện thoại của Tư Triết là anh đang cùng Tiếu Diệc Trần ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Trần Dương. Nghe được câu nói của Lục Tư Triết, trong nháy mắt cả người anh bị chấn động không phản ứng, ngây ngốc trong vài giây, mặt trắng bệch như tới giây tôi ném hợp đồng, đã ngã ghế lăn rồi vội vàng chạy ra ngoài. Tiếu Diệc Trần ngơ ngác không hiểu nhưng cũng chạy theo Lăng Khiên ra ngoài.
Trong một nhà hàng kiểu Tây, Đồng Yên vẫn trầm mặc. Qua một khắc đồng hồ, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nâng tầng mắt nhìn thẳng Tương Dao hỏi: “Ý của cậu là, Lăng Khiên hợp tác với cậu để phá đổ Tiếu Diệc Trần, buộc anh ta rời khỏi thành phố G?”
Tương Dao gật đầu, cười nói: “Không tệ. Yên Yên, cậu đúng là một người may mắn, một người yêu có khả năng vì cậu mà loại bỏ đi chướng ngại vật không làm quầy rầy cuốc sống sau này của các người. Mặc dù thủ đoạn của anh ta có hơi hèn hạ nhưng hiệu quả thực sự rõ ràng.”
Đồng Yên nhìn Tương Dao vẫn nở nụ cười không đổi, một lúc lâu không nói gì, sau đó từ từ đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, hai hàm răng cắn chặt lại, cô dùng giọng nói cực kỳ lạnh lẽo mở miệng: “Tương Dao, cậu cảm thấy cậu rất ủy khuất phải không? Cậu cảm thấy tới giờ vẫn không chiếm được trái tim của Tiếu Diệc Trần là do tôi tạo thành có phải không?”
Tương Dao nhìn Đồng Yên, trong mắt hiện lên tia bối rối.
Đồng Yên tiếp tục mở miệng: “Cậu sai lầm rồi. Cho dù không có tôi thì Tiếu Diệc Trần cũng sẽ không yêu cậu đâu. Cậu có biết nguyên nhân vì sao không? Bởi vì cậu là một người không có lương tâm, đơn giản là không đáng để bất luận một ai yêu thương.
Cậu có tư cách hận tôi sao? Không hề có, cậu hoàn toàn không có. Sự kiện năm đó tất cả mọi người đều có lý do để hận tôi, bao gồm cả Tiếu Diệc Trần nhưng duy chỉ có cậu là không có. Sau khi về nước tôi thật sự là muốn trả thù cậu, nhưng mà cuối cùng tôi phát hiện tình cảm của mình dành cho Tiếu Diệc Trần hoàn toàn không còn nữa, do đó tôi đã buông tay. Nếu không tôi đã thật muốn chia rẽ các người. Mới vừa trở về nước tôi liền yêu cầu anh ta ly hôn với cậu, cậu bây giờ có phải đã hoài nghi năng lực của tôi? Nhưng sở dĩ tôi không có làm như vậy, bởi vì tôi cảm thấy cậu thực sự yêu Tiếu Diệc Trần. Do đó tôi hi vọng anh ta nhận được hạnh phúc.”
Nói tới đây thì Đồng Yên ngừng lại, cúi đầu trầm mặc rồi lại nói tiếp: “Cậu nói Lăng Khiên ép buộc Tiếu Diệc Trần rời khỏi đâu, tôi hoàn toàn tin điều này. Đây là phong cách của anh ấy, nhưng mà nói rằng anh ấy hợp tác với cậu thì hoàn toàn giả dối và vô lý. Riêng năng lực của anh ấy căn bản là không cần hợp tác với cậu rồi, cho dù có cần đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không bao giờ đồng ý hợp tác. Bở vì anh ấy không thể nào hợp tác với người đã từng làm tổn thương tôi như vậy được.”
Cậu hôm nay nói nhiều như vậy, là do Lăng Khiên ép buộc được Tiếu Diệc Trần rời khỏi thành phố G, và cậu không phục. Cậu biết Lăng Khiên không hề nói chuyện này cho tôi biết, vì thế cậu lợi dụng điều này để khích bác quan hệ giữa chúng tôi, để làm cho tôi đau lòng sau đó tới gặp anh ấy bất bình hộ Tiếu Diệc Trần sao?
Đáng tiếc cậu tính sai rồi, tôi đã không còn yêu Tiếu Diệc Trần nữa. Khi anh ta lợi dụng ba tôi, mọi áy náy cuối cùng của tôi đối với anh ta đã biến mất. Tôi nói cho biết rõ ràng hơn một chút, việc Lăng Khiên lừa gạt tôi, tôi thực sự rất tức giận, nhưng tôi không phải là Tiếu Diệc Trần. Đã yêu thì phải tin tưởng nhau, loại tín nhiệm này không thể chỉ vì mấy lời nói tùy tiện của cậu mà có thể biến mất được, hơn nữa anh ấy cũng đã không để cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt sao? Về phần ép Trần Dương rút lui khỏi thành phố G, tôi hoàn toàn có thể lý giải đó là vì cạnh tranh kinh doanh. Và Tiếu Diệc Trần tài nghệ không bằng người ta thì thua là đúng thôi, đã chấp nhận đánh cuộc thì phải có gan chấp nhận thua cuộc, không cần cậu phải lấy danh vợ trước thay anh ta ra mặt.”
Đồng Yên nói dõng dạc, thanh âm bình tĩnh mà trầm ổn, ngữ điệu không nhanh không chậm, thẳng thắn đối diện làm Tương Dao á khẩu không cách nào phản biện được. Sau khi nói xong, cô cúi đầu yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người. Khi quay ra đằng sau thì ngây ngẩn cả người.
Hai người đàn ông cao lớn cực kỳ đẹp trai không biết đứng đằng sau cô từ khi nào. Một người trên mặt là vô hạn đau đớn cùng cô đơn, một người vừa khiếp sợ vừa vui sướng.
Cô nhìn một trong hai người lạnh lùng nói: “Tiếu Diệc Trần, quản vợ trước của anh cho tốt vào, không nên để cho cô ta tùy tiện cắn người.”
Sau đó hướng sang người còn lại đang dùng nụ cười chân thành và thâm tình đang nhìn mình, oán hận nói: “Cười cái gì cười. Lăng Khiên, anh là đại lừa gạt. Tôi muốn chia tay.”
Đồng Yên đang công tác ở thành phố gần thành phố G, chủ yếu là đi quảng cáo, Lucy cùng đồng hành với cô. Còn Lăng Khiên cứ mỗi lúc trời tối cũng sẽ gọi điện cho cô.
Cô đi công tác ba ngày. Cô trở về vào lúc hai giờ chiều ngày thứ tư bằng máy bay. Mặt trời ở thành phố G rất ấm áp, bầy trời vạn dặm không mây, các cô từ phi trường đi ra ngoài trực tiếp bắt xe trở về công ty.
Quay về công ty, Thiến Thiến không có ở đây, Đồng Yên đem hợp đồng vừa ký với quản lý của công ty quảng cáo sửa sang lại, lúc xong đã là giờ tan làm. Cô lấy ra từ trong túi xanh một hộp quà xinh xắn, cười cười chuẩn bị đặt vào ngăn kéo bàn làm việc của Thiến Thiến, ngày mai sẽ cho cô ấy một sự bất ngờ vui vẻ lớn. Mới vừa đi tới bàn làm việc của Thiến Thiến, thì thấy trên bàn làm việc của cô ấy một tập bản thảo viết tay, trên đầu là một dòng chữ nói rõ nội dung hấp dẫn của bản thảo này.
“Tiếu Diệc Trần – tổng tài của tập đoàn Trần Dương tuyên bố sang năm tập đoàn Trần Dương sẽ rút lui khỏi thành phố G, tiếp tục chiến đấu ở các thị trường thành thị ở duyên hải khác để phát triển tốt hơn.”
Đồng Yên nhìn bản thảo vẫn còn chưa làm xong thì nhất thời đứng ngây ngốc không phản ứng, vẻ mặt mê man và khiếp sợ không thể nói ra lời. Cô hoàn hoàn không thể suy nghĩ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Tiếu Diệc Trần tại sao lại quyết định để Trần Dương rút lui khỏi ngành truyền thông ở thành phố G này, nguy cơ của cổ phiếu Trần Dương vừa mới được giải trừ, lúc này đáng lẽ ra phải chiếm lại thị trường chứ? Anh tại sao phải lựa chọn rời khỏi đây? Cô không tin Tiếu Diệc Trần – một người luôn khinh địch như vậy lại bị đánh cho tới mức suy sụp. Anh làm như vậy nhất định là vì bất đắc dĩ, người nào đã buộc anh phải rời khỏi thành phố G?
Lăng Khiên cắn chặt môi, sắc mặt ngày càng tái nhợt, chỗ ngực trái tưởng như nhảu cả ra bên ngoài bị cô đè ép trở về. Cuối cùng cô nghe được một tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập, cô giật mình mạnh một cái, qua thật lâu mới luống cuống trở về chỗ ngồi của mình.
Một dãy số lạ hiện không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, không hiểu tại sao trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu, chuông điện thoại trong khi cô thấp thỏm bất an thì ngưng lại.
Nhưng khi cô khẽ thở ra một hơi dài, tiếng chuông như đòi mạng lại vang lên một lần nữa. Vẫn là mã số lại đó, cuối cùng cô quyết định nhấn nút nghe.
“Alo? Xin hỏi ai vậy?
“Yên Yên, là tôi, Tương Dao.”
“…….”
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Không gian thoáng mát, phong cách ưu nhã của nhà hàng Tây cùng tiếng dàn du dương phiêu đãng trong không trung làm cho tâm tình người ta không tự chủ mà buông lỏng, nhưng không bao gồm Đồng Yên.
Cô nhìn người phụ nữ đối diện một thân trang phục đẹp đẽ kiểu gì cũng không thể hình dung ra đây là người bạn thân thiết nhất đã cùng mình ở chung phòng thời đại học. Đồng Yên nhìn Tương Dao không hề chớp mắt lấy một cái, trong lúc bất chợt có chút đồng cảm với cô ta. Mặc dù trên mặt cô ta là nụ cười không chê vào đâu được nhưng ánh mắt lại vô cùng mệt mỏi, mặc dù là cô ta bằng tuổi cô nhưng khóe mắt đã có một vài nếp nhăn. Đã bốn năm rồi hai người không gặp lại nhau nhưng hiện giờ trên người cô ta toát ra chút tang thương.
Nghĩ đến cái từ này, Đồng Yên từ từ cúi đầu, bàn tay nắm chặt cốc cà phê trước mặt không tự chủ mà run rẩy.
“Yên Yên, chúng ta đã hơn bốn năm rồi không gặp mặt, cậu một chút cũng không thay đổi. Vẫn là vẻ đơn thuần, ngoan ngoãn như vậy.” Tương Dao ưu nhã nhấp một ngụm cà phê, hơi mỉm cười nói.
Đồng Yên trầm mặc một hồi, đưa mắt nhìn Tương Dao, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì: “Dao Dao, cậu hôm nay tới tìm mình chỉ đơn thuần là ôn chuyện cũ thôi sao?”
Tương Dao cười khẽ: “Đúng như cậu nói thôi, đơn thuần là ôn chuyện cũ, muốn nói ra chuyện bốn năm trước với cậu. Chẳng lẽ cậu đối với chuyện lúc ấy tôi đã lừa gạt Tiếu Diệc Trần như thế nào một chút cũng không hứng thú sao?”
Đồng Yên trong nháy mắt hiện lên một tia đau đớn, nhìn cô ta nhàn nhạt nói: “Không có hứng thú.”
Tương Dao vuốt ve cốc cà phê, cười nói: “Xem ra cậu thật sự là không thương hắn ta. Tiếu Diệc Trần thật đúng là một người đàn ông đáng thương.”
Đồng Yên mím môi, buông thõng mí mắt không nói gì.
Tương Dao thu hồi nụ cười, có chút thổn thức mở miệng: “Cho dù cậu không có hứng thú thì tôi vẫn phải nói. Chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố G, nếu như hôm nay không nói sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đồng Yên nắm chặt cốc cà phê, ngẩng đầu nhìn Tương Dao hỏi: “Diệc Trần bây giờ thế nào rồi? Các cậu thật sự phải rời khỏi thành phố G?”
Tương Dao chớp mắt một cái, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, lạnh lùng nói: “Thật khó mà ngờ cậu vẫn còn quan tâm đến sự sống chết của hắn ta. Chúng ta hôm nay vừa uống rượu vừa hàn huyên. Tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết mấy năm nay cuộc sống của hắn ta như thế nào.”
Đồng Yên trong lòng khẽ đau, cô có một ý muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Tương Dao không có cho Đồng Yên thời giand để đổi ý, từ từ mở miệng: “Lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Diệc Trần tôi đã yêu anh ta rồi, khi đó tình cảm của các người vô cùng tốt đẹp. Tôi nhìn Diệc Trần cưng chiều cậu, đáp ứng mọi điều cậu muốn, trong lòng tôi đau giống như vị dao cắt vậy. Tôi cố ý thân cận cậu, mục đích chính là muốn tiếp cận anh ta.”
Thời điểm cậu bị người nhà giam lỏng gọi điện cầu cứu tôi, tôi cảm thấy đây là thời cơ tốt trời cao ban cho mình, vì vậy tôi đã nói với Tiếu Diệc Trần rằng cậu thật ra đã sớm yêu vị hôn phu kia rồi, chẳng qua là không có cách nào đối mặt với anh ta, rồi liền bảo tôi nói rõ ràng với anh ta hộ cậu. Lúc đầu Tiếu Diệc Trần không tin, ta liền để cho anh ta gọi điện cho cậu nhưng anh ta không gọi được, tôi nói rằng cậu đã cùng vị hôn phu kia đi du lịch rồi sau đó sẽ trở về đính hôn.
Tiếu Diệc Trần muốn đi tìm cậu nhưng tôi kéo anh ta lại, an ủi anh ta sau đó cùng anh ta uống rượu, sau đó thừa dịp anh ta say không biết gì rồi lên giường. Khi anh ta tỉnh lại thì đã hoàn toàn mộng mị, anh ta không hề biết rằng cậu đính hôn. Anh ta tức giận đến choáng váng đầu óc.
Cho nên tôi cũng có công trong việc giật dây cho buổi lễ đính hôn diễn ra. Yên Yên, cậu không biết được rằng khi tôi thấy được cậu hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người thì trong lòng tôi thoải mái đến mức nào đâu.
Tin tức cậu tự sát là sau khi chúng tôi về nước mới nghe được nhưng khi đó tôi và Tiếu Diệc Trần đã kết hôn rồi. Anh ta âm thầm truy tìm tin tức của cậu nhưng không hề có bất cứ kết quả nào.
Tôi lấy lòng ba mẹ Tiếu Diệc Trần bằng mọi cách, tôi cho rằng chỉ cần tôi thật lòng đối tốt với anh ta thì cuối cùng sẽ có một ngày anh ta yêu tôi, lại không nghĩ rằng cậu về nước làm tôi trở tay không kịp. Khi Tiếu Diệc Trần muốn ly hôn thì tôi lại mang thai. Tôi quả thực rất vui vẻ, trong thời gian đó anh ta thường xuyên về nhà. Tôi luôn cẩn thận dưỡng thai, trong lòng tràn ngập vui sướng nhưng thật là trời cao không có mắt. Tôi sảy thải, hơn nữa có thể cả đời sẽ không còn cơ hội mang thai. Yên Yên, cậu biết không? Trong một khắc kia tôi quả thực hận không thể đem cậu bầm thây vạn đoạn.”
Giọng nói Tương Dao run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy hận ý.
Đồng Yên bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng càng ngày càng lạnh, mọi cảm xúc đồng cảm cùng có lỗi lúc mới gặp lại giờ hoàn toàn biến mất. Đồng Yên không nói gì, chẳng qua là chỉ nhìn Tương Dao, chờ cô ta nói tiếp.
Tương Dao cúi đầu bình phục lại tâm một chút, uống một ngụm cà phê rồi mở miệng một lần nữa.
“Lúc cậu đồng ý tiếp nhận Lăng Khiên, Tiếu Diệc Trần anh ta giống như là một kẻ vậy. Anh ta cự tuyệt chung một phòng với tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sự chán ghét, sau đó chuyển ra ngoài sống. Rồi từ từ tôi phát hiện ra, trong mắt anh ta tràn ngập ưu thương và khổ sở, tôi đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khi Tiếu Diệc Trần cố ý muốn ly hôn, tôi đã quyết định phá hủy anh ta ngay lập tức. Tôi với anh ta rằng muốn hai mươi phần trăm cổ phần của Trần Dương, Đồng Yên, không thể không nói Tiếu Diệc Trần rất yêu cậu, vì thế có thể cùng Lăng Khiên cạnh tranh công bằng. Hắn thế nhưng đã đáp ứng điều kiện vô lý đó của tôi, sau đó tôi liền để em trai tôi giúp mình mua cổ phiếu Trần Dương. Tôi muốn làm cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt, nhưng mà tôi biết lực lượng của mình không thể vặn ngã anh ta, cho nên tôi đã đi tìm Lăng Khiên. Khi Lăng Khiên biết được kế hoạch của tôi thì đã vui vẻ đồng ý hợp tác.”
Nói tới đây, trên mặt Tương Dao đã đổi thành nụ cười đắc ý. Cô ta nhìn Đồng Yên sắc mặt càng ngày càng khó coi, tâm tình thoải mái tới cực điểm. Tương Dao lại gọi thêm một ly cà phê nữa, không tiếp tục nói gì thêm, chẳng qua chỉ ngồi đó thưởng thức vẻ mặt đau đớn của người phụ nữ đối diện rồi cười khẽ.
Đồng Yên cúi đầu, hai tay để dưới bàn đã nắm chặt thành nắm đấm. Cô buông thõng mí mắt để người đối diện không nhìn thấy mọi biến hóa trong đáy mắt mình nhưng đôi hàng mi không ngừng rung động cho thấy, giờ phút này Đồng Yên đang cực lực đè nén tâm tình của mình.
Cách bàn của hai người không xa, Lục Tư Triết vừa bước vào của thì nhìn thấy Đồng Yên, đang định cất tiếng gọi thì nhanh chóng nhìn thấy người phụ nữ đối diện cô. Anh giật mình, sững sờ trong giây lát rồi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lăng Khiên. Sau khi đối phương bắt máy anh lập tức nói ngắn gọn địa chỉ rồi thêm một câu: “Sủng vật nhà cậu đang ngồi nói chuyện cùng Tương Dao ở đó.”
Lúc Lăng Khiên nhận được điện thoại của Tư Triết là anh đang cùng Tiếu Diệc Trần ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Trần Dương. Nghe được câu nói của Lục Tư Triết, trong nháy mắt cả người anh bị chấn động không phản ứng, ngây ngốc trong vài giây, mặt trắng bệch như tới giây tôi ném hợp đồng, đã ngã ghế lăn rồi vội vàng chạy ra ngoài. Tiếu Diệc Trần ngơ ngác không hiểu nhưng cũng chạy theo Lăng Khiên ra ngoài.
Trong một nhà hàng kiểu Tây, Đồng Yên vẫn trầm mặc. Qua một khắc đồng hồ, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nâng tầng mắt nhìn thẳng Tương Dao hỏi: “Ý của cậu là, Lăng Khiên hợp tác với cậu để phá đổ Tiếu Diệc Trần, buộc anh ta rời khỏi thành phố G?”
Tương Dao gật đầu, cười nói: “Không tệ. Yên Yên, cậu đúng là một người may mắn, một người yêu có khả năng vì cậu mà loại bỏ đi chướng ngại vật không làm quầy rầy cuốc sống sau này của các người. Mặc dù thủ đoạn của anh ta có hơi hèn hạ nhưng hiệu quả thực sự rõ ràng.”
Đồng Yên nhìn Tương Dao vẫn nở nụ cười không đổi, một lúc lâu không nói gì, sau đó từ từ đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, hai hàm răng cắn chặt lại, cô dùng giọng nói cực kỳ lạnh lẽo mở miệng: “Tương Dao, cậu cảm thấy cậu rất ủy khuất phải không? Cậu cảm thấy tới giờ vẫn không chiếm được trái tim của Tiếu Diệc Trần là do tôi tạo thành có phải không?”
Tương Dao nhìn Đồng Yên, trong mắt hiện lên tia bối rối.
Đồng Yên tiếp tục mở miệng: “Cậu sai lầm rồi. Cho dù không có tôi thì Tiếu Diệc Trần cũng sẽ không yêu cậu đâu. Cậu có biết nguyên nhân vì sao không? Bởi vì cậu là một người không có lương tâm, đơn giản là không đáng để bất luận một ai yêu thương.
Cậu có tư cách hận tôi sao? Không hề có, cậu hoàn toàn không có. Sự kiện năm đó tất cả mọi người đều có lý do để hận tôi, bao gồm cả Tiếu Diệc Trần nhưng duy chỉ có cậu là không có. Sau khi về nước tôi thật sự là muốn trả thù cậu, nhưng mà cuối cùng tôi phát hiện tình cảm của mình dành cho Tiếu Diệc Trần hoàn toàn không còn nữa, do đó tôi đã buông tay. Nếu không tôi đã thật muốn chia rẽ các người. Mới vừa trở về nước tôi liền yêu cầu anh ta ly hôn với cậu, cậu bây giờ có phải đã hoài nghi năng lực của tôi? Nhưng sở dĩ tôi không có làm như vậy, bởi vì tôi cảm thấy cậu thực sự yêu Tiếu Diệc Trần. Do đó tôi hi vọng anh ta nhận được hạnh phúc.”
Nói tới đây thì Đồng Yên ngừng lại, cúi đầu trầm mặc rồi lại nói tiếp: “Cậu nói Lăng Khiên ép buộc Tiếu Diệc Trần rời khỏi đâu, tôi hoàn toàn tin điều này. Đây là phong cách của anh ấy, nhưng mà nói rằng anh ấy hợp tác với cậu thì hoàn toàn giả dối và vô lý. Riêng năng lực của anh ấy căn bản là không cần hợp tác với cậu rồi, cho dù có cần đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không bao giờ đồng ý hợp tác. Bở vì anh ấy không thể nào hợp tác với người đã từng làm tổn thương tôi như vậy được.”
Cậu hôm nay nói nhiều như vậy, là do Lăng Khiên ép buộc được Tiếu Diệc Trần rời khỏi thành phố G, và cậu không phục. Cậu biết Lăng Khiên không hề nói chuyện này cho tôi biết, vì thế cậu lợi dụng điều này để khích bác quan hệ giữa chúng tôi, để làm cho tôi đau lòng sau đó tới gặp anh ấy bất bình hộ Tiếu Diệc Trần sao?
Đáng tiếc cậu tính sai rồi, tôi đã không còn yêu Tiếu Diệc Trần nữa. Khi anh ta lợi dụng ba tôi, mọi áy náy cuối cùng của tôi đối với anh ta đã biến mất. Tôi nói cho biết rõ ràng hơn một chút, việc Lăng Khiên lừa gạt tôi, tôi thực sự rất tức giận, nhưng tôi không phải là Tiếu Diệc Trần. Đã yêu thì phải tin tưởng nhau, loại tín nhiệm này không thể chỉ vì mấy lời nói tùy tiện của cậu mà có thể biến mất được, hơn nữa anh ấy cũng đã không để cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt sao? Về phần ép Trần Dương rút lui khỏi thành phố G, tôi hoàn toàn có thể lý giải đó là vì cạnh tranh kinh doanh. Và Tiếu Diệc Trần tài nghệ không bằng người ta thì thua là đúng thôi, đã chấp nhận đánh cuộc thì phải có gan chấp nhận thua cuộc, không cần cậu phải lấy danh vợ trước thay anh ta ra mặt.”
Đồng Yên nói dõng dạc, thanh âm bình tĩnh mà trầm ổn, ngữ điệu không nhanh không chậm, thẳng thắn đối diện làm Tương Dao á khẩu không cách nào phản biện được. Sau khi nói xong, cô cúi đầu yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người. Khi quay ra đằng sau thì ngây ngẩn cả người.
Hai người đàn ông cao lớn cực kỳ đẹp trai không biết đứng đằng sau cô từ khi nào. Một người trên mặt là vô hạn đau đớn cùng cô đơn, một người vừa khiếp sợ vừa vui sướng.
Cô nhìn một trong hai người lạnh lùng nói: “Tiếu Diệc Trần, quản vợ trước của anh cho tốt vào, không nên để cho cô ta tùy tiện cắn người.”
Sau đó hướng sang người còn lại đang dùng nụ cười chân thành và thâm tình đang nhìn mình, oán hận nói: “Cười cái gì cười. Lăng Khiên, anh là đại lừa gạt. Tôi muốn chia tay.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook