"Cô này...." Bác tài xế không khởi động xe mà chần chờ nhìn tôi.

Tôi hờ hững nhìn về phía trước, bên tai nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên đang hét to ngoài cửa sổ, đằng sau ghế là tiếng khóc của Niếp Niếp và Trạch Khôn.

Tôi nhắm mắt lại, sau đó hạ cửa kính xe nói với anh: "Cố Thanh Thiên, anh đừng chỉ biết cáu ầm lên thế nữa, tôi mang Niếp Niếp và Trạch Khôn đi là có lý do."

Tôi liếc mắt nhìn về phía Ôn Nhã Gia đang đứng gần đó rồi thản nhiên bật cười: "Anh từng nói, nếu tôi chết sẽ tìm mẹ kế cho Niếp Niếp và Trạch Khôn, nhưng thật ra dù tôi không chết thì anh cũng sẽ tìm mẹ kế cho hai đứa, đúng không?"

"Người mẹ kế đó chính là cô ta phải không?" Tôi hất cằm về phía Ôn Nhã Gia, "Vì thế tôi mới quyết định mang con đi."

"Anh biết Ôn Nhã Gia là người thế nào không? Trong lòng anh cô ta tốt đẹp bao nhiêu thì trong mắt tôi cô ta đáng sợ bấy nhiêu."

"Tôi đánh người trong lòng anh nên anh bảo tôi đi ra ngoài làm nguội cái đầu, nhưng anh không biết lý do tại sao tôi đánh cô ta."

Tôi cười lạnh nhìn Cố Thanh Thiên: "Chỉ vì Trạch Khôn khóc không cho cô ta bế, thế mà cô ta nhân lúc không ai chú ý nhéo tím bầm chân thằng bé ngay trước mặt tôi."

"Chỉ thương cho Trạch Khôn khóc thảm như thế, tôi còn tưởng thằng bé quấy khóc, tôi còn la nó nữa chứ, thằng bé còn nhỏ như thế, biết gì mà giải thích gì chứ."

"Cố Thanh Thiên, trước đây anh không lấy Ôn Nhã Gia, tôi còn có thể để Trạch Khôn lại, nay anh muốn lấy cô ta thì cứ lấy đi, cô ta là người trong mộng của anh mà, nhưng tôi không muốn để con của tôi rơi vào tay bà mẹ kế ác độc như cô ta. Bây giờ tôi có thể mang con đi được chưa."

Cố Thanh Thiên cúi xuống lặng lẽ nhìn tôi, sau đó quay mặt đi: "Bác tài, đi đi."

Bác tài xế cũng là người nói nhiều, ông ấy thở dài cao giọng nói, "Tôi bảo chứ, cái anh bên ngoài kia, anh nghĩ kỹ đi, bố mẹ tốt nhất là bố mẹ ruột, vợ tốt nhất là vợ đầu tiên, anh đừng vì một người đàn bà mà đánh mất vợ con.”

"Bác tài, chạy đi ạ." Tôi dở khóc dở cười bảo ông ấy.

"Đợi chút!" Cố Thanh Thiên bắt lấy cửa sổ gọi, "Đồng Kha Kha, đây là lý do em bỏ đi sao?"

"Anh có quan tâm tới lý do của tôi à?" Tôi cười phá lên, "Cố tổng, Ôn Nhạc Gia Tiên nhân trong mộng của ngài vẫn đang chờ ngài đó, tôi xin gửi lời chúc tân hôn vui vẻ tới ngài trước nha? Chậc chậc, tôi thấy ngài phải giữ sức khỏe đó, cẩn thận bị người ta bẫy đó nha!"

"Bác tài xế, đi thôi, còn không đi cháu sẽ gọi điện thoại phàn nàn với tổng đài đó!"

Tài xế cười: "Được rồi được rồi, đi thôi nào!"

Xe bắt đầu chạy, Cố Thanh Thiên vẫn đang bắt lấy cửa sổ, tôi dứt khoát nâng cửa xe lên.

"Đồng Kha Kha!" Cố Thanh Thiên đuổi theo, "Anh bảo em đứng lại, em nghe anh nói một câu cuối cùng."

Đáng tiếc, tôi đang ngồi trên xe, không đứng lại được.

Nhìn bóng hình Cố Thanh Thiên ngày càng xa qua gương chiếu hậu, tầm mắt tôi dần trở nên mơ hồ.

"Haizz, hà tất phải như vậy, tôi nói cô gì ơi, thôi thì đưa con về đi." Bác tài xế vừa lái vừa thở dài.

Tôi không để ý tới ông ấy, sau khi ngừng khóc, tôi mở túi tiền Ôn Nhã Gia đưa cho tôi, vé máy bay là không có cửa rồi, nhưng mua vé tàu giường nằm vẫn đủ.

"Bác à, phiền bác chạy tới nhà ga." Tôi lập tức nói.


"Cô gái à, tôi thấy cô nên đi mua quần áo trước đi."

Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ bệnh nhân đang mặc, có lẽ đúng là nên đi thay đồ trước, ăn mặc kiểu này có khi nhân viên ở nhà ga còn không cho tôi vào.

Nghĩ xong, tôi mang con tới nhà ga xem lịch tàu chạy trước, sau khi biết hôm nay không có chuyến liền chọn một nhà nghỉ gần đó ngủ lại, sau đó mới đi mua quần áo.

Mua đồ xong thì trở về nhà nghỉ, lúc này tôi nhìn thấy Triệu Văn Mãnh đang chờ trước nhà nghỉ, còn có hai bác sĩ đi theo.

"Đồng Kha Kha." Triệu Văn Mãnh nhảy lên bậc thềm ngăn tôi lại, "Tôi không phải Cố tổng, cô đừng tránh mặt tôi."

"Anh đến đây làm gì?" Tôi nhíu mày hỏi.

"Cô còn chưa khỏe mà, tôi đưa hai bác sĩ tới khám cho cô." Triệu Văn Mãnh trả lời, "Cô đừng từ chối, đây là sắp xếp của Cố tổng, tôi chỉ là chân chạy thôi."

Tôi biết, chỉ cần còn ở Phùng Thị thì tôi vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Cố Thanh Thiên, nhưng tôi cũng không muốn trốn, cái cần nói đã nói rõ hết rồi."

"Anh nói cho Cố Thanh Thiên đừng có làm phiền tôi nữa! Anh đưa bác sĩ về đi, nếu không khỏe tôi tự đi bác sĩ khám."

Nói xong tôi dắt hai đứa bé bước vào nhà nghỉ, không ngờ Triệu Văn Mãnh vẫn theo tôi tới tận cửa phòng.

"Triệu Văn Mãnh, anh muốn làm gì hả?" Tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức.

Triệu Văn Mãnh đưa điện thoại cho tôi cười lấy lòng: "Cố tổng nói có chuyện muốn nói với cô."

Nhìn chiếc điện thoại được đưa tới trước mắt, tôi cười lạnh quay sang chỗ khác: "Nên nói cũng đã nói rồi, còn gì để nói nữa."

"Cô Đồng, cô nghe điện thoại đi, đừng làm khó tôi mà." Triệu Văn Mãnh năn nỉ.

Tôi từng làm thư ký của Cố Thanh Thiên nên biết cái khó của Triệu Văn Mãnh, thấy anh ta như vậy, tôi chỉ đành thở dài cầm điện thoại lên nghe.

"Alo, Cố tổng còn có chuyện gì muốn dạy bảo tôi à?" Tôi lạnh lùng hỏi.

Triệu Văn Mãnh nháy mắt ý bảo tôi nói chuyện khách sáo một chút.

Tôi không có để ý anh ta, vừa nghe điện thoại vừa mở cửa đưa các con vào.

Cũng không biết có phải Triệu Văn Mãnh chơi xỏ tôi không, trong điện thoại không hề nghe thấy tiếng gì.

Cũng không đúng, điện thoại đã có tín hiệu kết nối rồi, chỉ là Cố Thanh Thiên không chịu mở miệng mà thôi.

"Cố tổng, nếu ngài vẫn im lặng thì tôi cúp máy đây." Tôi nhíu mày nói.

Ngay lập tức, bên kia điện thoại truyền tới giọng Cố Thanh Thiên: "Đồng Kha Kha..."

Tôi đứng ở hành lang nhìn Triệu Văn Mãnh cười cười đi vào phòng giúp tôi trông con, vừa nghe thấy tiếng gọi của Cố Thanh Thiên, trong phút chốc tôi bỗng cảm giác cả hành lang đều trở nên tĩnh mịch, trống rỗng một cách đáng sợ.


"Đồng Kha Kha, em muốn đi anh không cản, nhưng anh cầu xin em đừng biến mất, em muốn đi đâu cũng được, chỉ cần cho anh địa chỉ để anh có thể đi tìm em, được không em?”

Tôi nhắm mắt lại.

Một Cố Thanh Thiên không gì không làm được lại đang cầu khẩn tôi, đây là thật hay mơ?

"Đừng từ chối anh như thế! Dù thế nào thì anh cũng là bố của các con, em không thể cứ thế cắt đứt quan hệ giữa bố con anh!" Cố Thanh Thiên vội vàng nói cứ như sợ tôi sẽ từ chối anh ấy.

"Em đi, anh không cản, anh cũng sẽ không cướp con lại, anh thề những việc trước đây anh hứa với em anh đều làm được! Em có thể đường đường chính chính mang con rời khỏi Cố gia, rời khỏi anh, trách nhiệm của người làm bố mẹ anh sẽ đảm đương, mọi thứ đều theo ý em, thật đó!"

"Vì thế, em có thể.... đừng biến mất được không!"

Đây là sự thật sao, hành lang yên tĩnh như một chiếc máy thời gian, hoặc là có một lỗ đen thời gian nào đó tác động khiến tôi có thể nghe được những lời không giống Cố Thanh Thiên chút nào.

Ảo giác sao?

Nhưng dù là ảo giác thì tôi cũng không thể từ chối lời cầu xin của anh ấy, trên thế gian nào ai có thể từ chối lời khẩn cầu của Cố Thanh Thiên.

"Được, chờ tôi sắp xếp ổn định sẽ báo lại cho anh." Tôi thản nhiên nói.

"Cảm ơn em!" Cố Thanh Thiên hạ giọng nói.

"Còn có chuyện gì khác không? Nếu không tôi cúp đó." Tôi khách sáo hỏi.

Cố Thanh Thiên im lặng mấy giây rồi nói: "Đồng Kha Kha, em nói... thế nào là yêu?"

"Cái gì?"

Câu hỏi của anh ấy mơ hồ không rõ, tôi còn chưa hiểu muốn hỏi lại thì anh đã cúp máy.

Tôi ngẩn ngơ đứng ở hành lang trầm tư suy nghĩ, anh ấy có nói câu cuối sao? Hay chỉ là ảo giác của tôi thôi.

Thế nào là yêu ấy à?

Tôi lắc lắc đầu, đây chắc chắn không phải là vấn đề của Cố Thanh Thiên, vừa rồi chắc chắn là ảo giác.

Trở về phòng, tôi trả điện thoại cho Triệu Văn Mãnh, anh ta cứ nhìn tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì thêm mà rời đi.

Tối tôi ôm lấy con ngủ, rõ ràng hai đứa còn nằm bên cạnh nhưng tôi ngủ không hề ngon một chút nào, trong mơ Cố Thanh Thiên đứng trước mặt tôi giống như máy phát không ngừng lặp lại: "Đồng Kha Kha, thế nào là yêu?"

Trời sáng, Triệu Văn Mãnh lại tới đây, không những mang theo rất nhiều hành lý còn mang theo chị Linh.

"Lại gì nữa đây?" Tôi nhíu mày hỏi.


Triệu Văn Mãnh mặt như đưa đám nói: "Cố tổng bảo tôi và chị Linh tới chăm sóc cô và các con, hành lý là quần áo và đồ chơi thích nhất của hai bé.

"Đồng Kha Kha!" Anh ta đột nhiên mếu máo, "Cố tổng không ngờ lại kêu tôi đi theo cô chăm sóc hai đứa nó, cô nói xem, có phải tôi bị đuổi việc rồi không?"

Nhìn cái mặt đau khổ như ăn mướp đắng của anh ta, tôi dở khóc dở cười: "Tôi không cần các người đi theo, về đi."

"Không được, lời Cố tổng tôi sao dám không nghe?" Triệu Văn Mãnh cúi đầu giọng ỉu xìu.

Chị Linh thì đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, "Cô Đồng, cô cho tôi theo cô đi, trước đây xảy ra chuyện là tôi có lỗi với cậu chủ nhỏ, với cô và ngài Cố, tôi thề sau này sẽ chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ."

"Chị Linh, chị đừng nói thế!" Tôi vội kéo tay chị Linh, "Chị không sao chứ, có bị thương không?"

"Tôi không sao, Tạ Yên Duyên dù có bắt giam tôi nhưng cũng không ra tay quá độc ác." Chị Linh trả lời.

Tôi biết hai người bọn họ phải theo tôi là do Cố Thanh Thiên sắp xếp, anh không yên tâm về tôi.

Bó tay lắc đầu, tôi thở dài đưa bọn họ đi mua vé tàu tới thị trấn nhỏ kia.

Sau một hành trình dài, tôi đưa con và hai người họ về thị trấn nhỏ mà tôi từng sống,

Nhà hàng xóm thấy tôi dẫn cả một đoàn người về đều lén chỉ trỏ bàn luận.

Tôi coi như không thấy dẫn mọi người vào nhà, sau đó đóng cửa lại.

Trong nhà khắp nơi đều đóng một tầng bụi, xem ra sau khi tôi bỏ đi, Toàn Hà Đăng cũng rời đi, hơn nữa còn chưa từng quay lại.

"Đây chính là nơi tôi sống, dọn dẹp lại là có thể ở rồi." Tôi nói với Triệu Văn Mãnh và chị Linh.

Hai người giống như được lên dây cót, kích động nghe lệnh tôi bắt đầu dọn dẹp, giống như tôi vốn là thủ lĩnh của họ vậy.

Mắt thấy bọn họ chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, tôi không biết nên cười hay khóc.

Có bọn họ ở bên chăm sóc các con đúng là chuyện tốt, điều băn khoăn duy nhất chính là công việc nhân viên quán cafe của tôi không biết có thể tiếp tục làm không, nhiều người như thế này với mức lương đó thì không thể đủ sống được.

Sau này tôi mới biết nỗi băn khoản của tôi chỉ là lo bò trắng răng, Triệu Văn Mãnh đã tới đây theo lệnh của Cố Thanh Thiên thì tất nhiên không thiếu tiền.

Anh ta tới chưa được ba ngày đã lắp đặt trang trí đầy đủ tiện nghi cho căn nhà và cái sân nhỏ của tôi, còn dùng một số tiền lớn để sửa chữa lại căn nhà.

Làm thế chẳng lẽ để đón Cố Thanh Thiên đến à? Thôi kệ, dù sao cũng không phải tiền của tôi.

Rảnh rỗi không có việc gì làm tôi sẽ nói chuyện với Triệu Văn Mãnh và chị Linh, bọn họ đều nói chắc chắn trong một tuần nữa Cố Thanh Thiên sẽ tới, địa chỉ đã gửi cho anh rồi.

Ai biết được Cố Thanh Thiên không những một tuần không tới, một tháng sau cũng thấy mặt mũi đâu.

Triệu Văn Mãnh vô cùng sốt ruột, anh ta hỏi tôi như thế có phải anh ta đã bị đá khỏi tập đoàn Thiên Hoa rồi không.

"Anh về mà hỏi Cố tổng của anh đi." Tôi cười khúc khích nhìn anh ta.

Triệu Văn Mãnh nói, "Đồng Kha Kha, sao giờ cô lại trở thành thế này, không những trở nên gian xảo mà ngay cả một lời an ủi tôi cũng không thèm nói luôn!"

Nay trời rất đẹp, tôi vươn vai một cái từ trên ghế đứng dậy: "Triệu Văn Mãnh, tôi nói với anh đều là thật lòng, anh ở đây làm gì, không bằng trở về bên Cố tổng."

Ánh nắng có chút chói chang, nói xong tôi thích ý nhắm mắt lại.


Lúc lâu sau không thấy Triệu Văn Mãnh nói gì, tôi đang muốn hỏi anh ta đã nghĩ xong chưa thì đằng sau truyền tới một giọng nói đã lâu không nghe thấy.

"Nếu anh ta vô dụng, vậy tôi sa thải anh ta nhé?"

Tôi bỗng cứng người lại, cả người đang được phơi nắng ấm áp bỗng như bị ném vào hầm băng, tôi run rẩy không dám tin quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Cố Thanh Thiên đang đút hai tay vào túi quần, dựa vào cửa nháy mắt nhìn tôi.

"Đồng Kha Kha, lâu rồi không gặp."

Tôi lắc lắc đầu cảm thấy chóng mặt, không biết là do nắng hay là vì anh.

Cố Thanh Thiên, đúng là lâu rồi không gặp! Tôi thầm trả lời trong lòng, ánh mắt tôi tham lam nhìn đắm đuối anh, cứ thế không nỡ dời ánh mắt đi.

"Đồng Kha Kha, em cứ nhìn thế thì anh không chịu nổi nữa đâu."

Không biết từ lúc nào anh đã đứng trước mặt tôi buông lời trêu chọc.

Ý thức được bản thân mất khống chế, tôi vội cụp mắt xoay người đi. Triệu Văn Mãnh vừa mới còn ở trong sân giờ đã mất tung mất tích.

Hiện giờ chỉ còn tôi và Cố Thanh Thiên ở đây.

Sau lưng bỗng lạnh toát, tôi bất giác muốn chạy trốn, nhưng Cố Thanh Thiên đã kịp từ đằng sau ôm lấy tôi.

"Đừng đi, cho anh ôm một lát thôi." Anh dịu dàng thì thầm bên tai tôi.

Tôi cứng người đứng sững tại chỗ, mọi cảm giác đều tập trung về tai, cả người bắt đầu nóng lên.

Tay anh ngày càng xấu tính, một tay đã dời xuống eo, cũng không biết từ lúc nào đã xoay người tôi lại, sau đó siết chặt tôi vào lòng.

"Kha Kha....." Anh áp sát mặt tôi, thì thầm bên tai tôi.

Trái tim tôi như muốn nổ tung, máu toàn thân như dồn hết lên não, tôi không kiềm chế nổi run lên.

Anh gọi tôi là Kha Kha.

Tiếng gọi khiến tôi nổi hết da gà, tiếng gọi khiến trời thu chuyển dời thành mùa đông, mà tôi thì đang run rẩy trong cơn gió đông ấy.

Cắn mạnh lưỡi, tôi cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo

"Cố tổng, phiền anh buông tôi ra trước rồi muốn nói gì thì nói." Tôi đang ép sát vào ngực anh, giọng nói trở nên khàn khàn.

Trả lời tôi là nụ hôn của anh.

Anh ngậm lấy môi tôi như sợ tôi sẽ nói tiếp, không ngừng đòi hỏi đến mức tôi không thở nổi.

Sau một nụ hôn nghiêng trời lệch đất, tôi đứng cũng không đứng nổi, cả người dựa hẳn vào Cố Thanh Thiên.

Tôi không cam tâm cắn răng nói: "Cố tổng, anh đang làm gì thế? Thả tôi ra ngay, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!"

"Kha Kha em có biết không, em đỏ mặt khàn giọng nói muốn báo cảnh sát thế này thì làm gì có tí uy hiếp nào!" Cố Thanh Thiên nhẹ giọng nói, cùng lúc đó không ngừng dùng ngón tay cái vân vê môi tôi.

"Còn có cái này, vừa đỏ vừa ngọt...."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương