Ngoại Tình Ngọt Ngào
C2: Tìm người đỡ đạn

Tôi đứng đó với vẻ mặt đáng thương, đến tận khi cửa phòng làm việc mở ra, mấy thư kí nối đuôi nhau đi ra, từng người đều ủ rũ khiến cho tôi càng thêm lo sợ.

Tôi cảm thấy, báo cáo công tác gì đó nên hoãn lại trước đi, về phần văn kiện cần Cố tổng kí tên gấp này thì…

“Thư kí Lương…” Tôi chặn đường thư ký Lương Hảo Ly được Cố tổng coi trọng nhất, cười khẽ: “Giám đốc Trần nói có một văn kiện cần Cố tổng ký tên, cô xem…”

Lương Hảo Ly liếc tôi một cái: “Chuyện đó để sau đi!”

“Nhưng giám đốc Trần nói cần gấp…”

“Vậy cô tự đi vào đi!” Lương Hảo Ly khoát tay, nhíu mày ngồi vào vị trí của mình.

Mẹ kiếp, đây đúng là ép người quá đáng mà! Tôi đứng giữa phòng làm làm việc, luống cuống nhìn mấy người thư kí đang cúi đầu kia.

Bọn họ coi tôi như người vô hình, không ai chịu giúp tôi, tôi đứng đó rất lâu, sau đó đành hít sâu một hơi, đi đến trước phòng làm việc của Cố tổng gõ cửa.

Đưa đầu ra cũng là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, bị sếp tổng trách mắng còn không đáng sợ bằng bị giám đốc Trần chỉ trích.

“Vào đi!”

Một âm thanh lạnh lùng truyền đến, tôi rùng mình một cái, mở cửa bước vào.


“Cố tổng, tôi là Đồng Kha Kha ở bộ phận kinh doanh, tôi…”

“Đồng Kha Kha?”

Cố tổng đang đứng trước cửa sổ bỗng xoay người lại.

Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, bao phủ lên người anh, dường như tạo thêm cho anh một lớp ánh sáng.

Anh cao một mét tám mươi lăm, dáng người cân đối, ngũ quan hài hòa, khuôn mặt hoàn mỹ giống như một bức tượng điêu khắc.

Tôi ngơ ngẩn cả người, không thể không thừa nhận, Cố tổng, Cố Thanh Thiên thật sự là người đàn ông có ngoại hình xuất sắc nhất tôi từng gặp, xuất sắc hơn cả Hạng Chương nhà tôi.

“Người phụ trách bộ phận kinh doanh đâu phải cô?” Cố Thanh Thiên đi tới, nhìn tôi hỏi.

Anh đột nhiên tới gần, mang theo một mùi vị vừa quen thuộc vừa lạ lẫm giống như mùi cỏ tươi, tôi không biết đã ngửi thấy ở đâu.

“Là giám đốc Trần…”

“Nếu người phụ trách là giám đốc Trần thì cô tới đây làm gì?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng hỏi.

Tôi tưởng anh đang hỏi tôi, tôi vội vàng trả lời: “Là giám đốc Trần bảo tôi…”

“Tôi không biết từ bao giờ nhân viên lại được vượt cấp báo cáo?” Cố Thanh Thiên đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cằm tôi, âm thanh lạnh như băng: “Hay là cô cố ý muốn tìm lý do lên đây quyến rũ tôi?”

Tay anh dùng sức rất mạnh, tôi cảm giác như cằm mình sắp bị bóp nát.

Ôi mẹ ơi, chẳng trách không ai nguyện ý tiến vào đây lúc này, bởi vì tiến vào đây chính là tự tìm đường chết!

“Cố tổng, anh, anh hiểu lầm rồi…” Tôi bị dọa run cả người, âm thanh yếu ớt vô lực: “Giám đốc Trần bảo tôi cầm văn kiện tới xin chữ kí của anh…”

Để chứng minh, tôi còn đưa tay ra để anh nhìn tập văn kiện trong tay tôi.

Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn tôi, không có bất kì phản ứng gì.


Chuyện này là sao vậy? Tôi hoảng sợ nhìn anh: “Cố tổng?”

“Đừng nhúc nhích!” Anh ra lệnh, sau đó cúi đầu xuống ngửi tới ngửi lui ở cổ tôi, khí tức nóng hầm hập phun trên cổ tôi, mẹ kiếp, ngứa quá!

Tôi chưa bao giờ cùng người đàn ông nào tiếp xúc gần như thế, hai đầu gối tôi giống như mềm nhũn ra, bối rối nói: “Cố tổng, anh làm gì vậy?”

“Là cô?” Anh ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Gì cơ?” Tôi bối rối đẩy tay anh ra, cuối cùng thoát khỏi cánh tay rắn như sắt của anh, lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn anh.

Anh lạnh lùng nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, tối hôm qua cô ở đâu?”

“Tôi?”

Không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng tôi cảm thấy nếu như nói thật chi tiết mọi chuyện thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức trả lời: “Tôi… tối hôm qua tôi cùng chồng tôi kỉ niệm một năm ngày cưới.”

“Cô có chồng rồi?”

Trên gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của Cố Thanh Thiên bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi kết hôn một năm rồi.”

“Đó không phải là cô!” Cố Thanh Thiên thấp giọng nói.


Tôi không hiểu ý anh lắm, nhưng nhìn anh có vẻ không tức giận nữa, tôi lập tức lấy can đảm đưa tập văn kiện trong tay ra: “Cố tổng, giám đốc Trần bảo tôi tới báo cáo công tác với anh, văn kiện này cần anh kí tên gấp.”

Cố Thanh Thiên nhận lấy, liếc tôi một cái, nhanh chóng kí tên rồi ném cho tôi: “Nếu như mỗi nhân viên quèn đều muốn tới đây báo cáo công tác với tôi, vậy mấy giám đốc bộ phận do tôi trả lương cao thuê về đều có thể sa thải rồi! Cút đi!”

Trời ơi, sếp tổng này tính khí thật quái gở, nói đến là đến, nói đi là đi, mặt tôi trắng bệch, trả lời qua quýt vài tiếng, nhanh chóng chạy khỏi văn phòng.

Tôi vừa ra ngoài, vài đôi mắt liền đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi ngừng lại, nhìn về phía Lương Hảo Ly cười khổ: “Thư ký Lương, tôi xin chữ kí xong rồi, tôi xuống dưới trước…”

“Ừ!” Lương Hảo Ly có lẽ thấy tôi cũng bị chửi mắng nên có chút đồng tình, gật đầu với tôi một cái.

Đi thang máy xuống dưới, tôi trở lại bộ phận của mình, đưa văn kiện cho giám đốc Trần, sau khi hắn xem xong thì hài lòng gật đầu: “Đồng Kha Kha, làm việc không tệ, về sau tiếp tục cố gắng.”

Vừa nãy còn nói tôi phương diện nghiệp vụ có vấn đề, hiện giờ lại khen tôi làm không tệ, hắn đúng là tìm người đỡ đạn thay rồi!

Tôi chỉ hàn huyên cùng hắn vài câu rồi lập tức rời đi.

Bị giám đốc gài bẫy như thế, trong lòng tôi có chút khó chịu, liền lấy cớ ra ngoài làm hóa đơn, nhanh chóng rời khỏi công ty.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương