NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
-
Chương 21: Sau này đừng khóc nữa
Trình Gia Tiên không nói lời nào, đợi tôi khóc đến mệt lả người mới lên tiếng: “Kha Kha, nếu như cậu còn muốn khóc, thôi thì khóc hết nước mắt một lần trước mặt tớ luôn đi, cậu đã quyết định như vậy rồi, sau này dù có chịu oan ức, có muốn khóc thì cũng phải nín nhịn đấy.”
“Ít nhất cũng đừng khóc trước mặt tớ, mặc dù tớ thông cảm cho cậu, nhưng tớ sẽ coi thường cậu đấy, dù gì cũng là tự cậu lựa chọn con đường này, có khóc lóc thêm đi chăng nữa, cũng chỉ khiến người khác thấy cậu ra vẻ mà thôi.”
“Đừng để Hạng Chương biết, nếu không dù các người đến được bước cuối rồi, làm xong hết mọi thứ, vẫn không có được bất cứ thứ gì đâu.”
Nói xong, cô ấy thở dài, đứng dậy ôm lấy tôi.
“Tớ sợ anh ấy sẽ biết, lòng tự trọng của anh ấy cao như thế, tớ sợ anh ấy sẽ không chịu nổi…” Tôi nghẹn ngào nói.
Trình Gia Tiên vỗ lưng tôi, khuyên giải an ủi tôi: “Anh ấy sẽ không biết đâu, tớ sẽ giúp cậu, giúp cậu giấu anh ấy, cậu yên tâm đi.”
Tôi gật đầu, tựa đầu trên vai cô ấy, tâm trạng dần ổn định lại.
Trình Gia Tiên lau nước mắt cho tôi, cười nói với tôi: “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này cũng đừng khóc nữa, chỉ cần cậu nghĩ rằng, sau này Hạng Chương sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, thì sẽ không cảm thấy đau buồn nữa phải không nào? Hơn nữa, cái xã hội bây giờ là xã hội chỉ chê người nghèo khó chứ có chê kẻ làm gái đâu, chỉ cần cậu thành công, chẳng ai thèm để ý cậu đã từng làm gì.”
Lời nói này sao nghe lại chói tai đến thế, nhưng tôi lại không thể không mím môi mà gật đầu.
Bởi vì từ khi chấp nhận bắt đầu cuộc giao dịch này với Cố Thanh Thiên, tôi thực chất đã lựa chọn con đường làm gái này rồi.
Thấy tâm trạng của tôi đã dần dịu xuống, Trình Gia Tiên kéo tôi đứng dậy: “Được rồi, đi rửa mặt đi, lấy lại tinh thần! Hôm nay tớ đưa cậu đi chơi vui vẻ một ngày nhé!”
Nói xong, cô ấy đẩy tôi vào phòng tắm, tôi hất gáo nước lạnh lên mặt, đi ra ngoài, thấy cô ấy đang ở trong phòng đựng quần áo chọn đồ.
“Gia Tiên, cậu đang làm gì vậy?”
“Tìm cho cậu một bộ quần áo chứ sao, cậu không thể mặc bộ quần áo lao động màu lông chuột này đi chơi với tớ được đâu? Nhìn khó coi quá!”
Cô ấy vừa nói, vừa lấy một chiếc váy từ trong tủ quần áo ra nhét cho tôi: “Mặc cái này là được rồi, để tớ chọn cho cậu đôi giày với một chiếc áo khoác phù hợp nhé.”
Đó là một chiếc váy liền kiểu thu đông màu đen, cổ khoét chữ V sâu, chân váy chữ A ngắn hơn đầu gối khoảng mười cen-ti-mét, khiến cho hai chân tôi gần như lộ ra hoàn toàn.
Tôi đứng chân đất trên nền nhà, cảm thấy không tự nhiên nhìn bản thân mình trong gương.
“Gia Tiên, mặc như vậy ra ngoài không tốt đâu?”
Trình Gia Tiên cầm một cái áo khoác tới, đánh giá tôi: “Đẹp lắm! Kha Kha, dáng người của cậu rất tuyệt, sao cứ phải giấu đi cơ chứ.”
Nhìn tới đây, cô vừa nói vừa đưa tay chọc chọc phía sâu trong cổ áo: “Nhìn xem một đống tiền đây này.”
Hình ảnh phản chiếu tôi ở trong gương, trong chớp mắt gương mặt đã đỏ bừng.
Phần trên của tôi hơi mập, theo cách nói của Trình Gia Tiên thì là đầy đặn, thiết kế kiểu cổ chữ V lớn như vậy, vừa hay để lộ những phần trước kia bị che mất, mặc dù là tay áo dài, nhưng lại là mẫu thiết kế ren hoa văn, thấp thoáng ẩn hiện lớp da thịt trắng nõn mê người.
“Hay là, hay là thôi đi, tớ cảm thấy như vậy rất khó coi.” Tôi đỏ mặt nói.
Nếu bị Hạng Chương nhìn thấy, chỉ sợ anh lại mắng tôi mặc quần áo không đứng đắn.
“Không được cởi!” Trình Gia Tiên to tiếng hét lên, lấy áo khoác choàng lên trên bả vai của tôi: “Như thế này không phải được rồi sao, chẳng ai thấy đâu.”
Sau đó cô ấy lại đưa cho tôi một đôi boot cổ cao đến đầu gối, bắt tôi đi vào.
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc ăn mặc chỉnh tề, Trình Gia Tiên lại lôi tôi đến bàn trang điểm, giúp tôi chải tóc, sau đó còn tô tô chát chát trên mặt tôi một lượt.
“Được rồi, mở mắt ra nhìn đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của cô ấy, tôi mở mắt ra, nhìn bản thân mình trong gương, trông như biến thành một người khác vậy, tôi nhíu mày lại: “Gia Tiên, như vậy khó coi quá đi.”
“Hứ! Rốt cuộc mắt thẩm mỹ của cậu có bình thường không vậy!” Trình Gia Tiên phỉ nhổ tôi, “Đến phòng khách chờ tớ, hôm nay chị đây đưa cậu ra ngoài chơi thật vui mới thôi!”
“Ít nhất cũng đừng khóc trước mặt tớ, mặc dù tớ thông cảm cho cậu, nhưng tớ sẽ coi thường cậu đấy, dù gì cũng là tự cậu lựa chọn con đường này, có khóc lóc thêm đi chăng nữa, cũng chỉ khiến người khác thấy cậu ra vẻ mà thôi.”
“Đừng để Hạng Chương biết, nếu không dù các người đến được bước cuối rồi, làm xong hết mọi thứ, vẫn không có được bất cứ thứ gì đâu.”
Nói xong, cô ấy thở dài, đứng dậy ôm lấy tôi.
“Tớ sợ anh ấy sẽ biết, lòng tự trọng của anh ấy cao như thế, tớ sợ anh ấy sẽ không chịu nổi…” Tôi nghẹn ngào nói.
Trình Gia Tiên vỗ lưng tôi, khuyên giải an ủi tôi: “Anh ấy sẽ không biết đâu, tớ sẽ giúp cậu, giúp cậu giấu anh ấy, cậu yên tâm đi.”
Tôi gật đầu, tựa đầu trên vai cô ấy, tâm trạng dần ổn định lại.
Trình Gia Tiên lau nước mắt cho tôi, cười nói với tôi: “Được rồi, đừng khóc nữa, sau này cũng đừng khóc nữa, chỉ cần cậu nghĩ rằng, sau này Hạng Chương sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn, thì sẽ không cảm thấy đau buồn nữa phải không nào? Hơn nữa, cái xã hội bây giờ là xã hội chỉ chê người nghèo khó chứ có chê kẻ làm gái đâu, chỉ cần cậu thành công, chẳng ai thèm để ý cậu đã từng làm gì.”
Lời nói này sao nghe lại chói tai đến thế, nhưng tôi lại không thể không mím môi mà gật đầu.
Bởi vì từ khi chấp nhận bắt đầu cuộc giao dịch này với Cố Thanh Thiên, tôi thực chất đã lựa chọn con đường làm gái này rồi.
Thấy tâm trạng của tôi đã dần dịu xuống, Trình Gia Tiên kéo tôi đứng dậy: “Được rồi, đi rửa mặt đi, lấy lại tinh thần! Hôm nay tớ đưa cậu đi chơi vui vẻ một ngày nhé!”
Nói xong, cô ấy đẩy tôi vào phòng tắm, tôi hất gáo nước lạnh lên mặt, đi ra ngoài, thấy cô ấy đang ở trong phòng đựng quần áo chọn đồ.
“Gia Tiên, cậu đang làm gì vậy?”
“Tìm cho cậu một bộ quần áo chứ sao, cậu không thể mặc bộ quần áo lao động màu lông chuột này đi chơi với tớ được đâu? Nhìn khó coi quá!”
Cô ấy vừa nói, vừa lấy một chiếc váy từ trong tủ quần áo ra nhét cho tôi: “Mặc cái này là được rồi, để tớ chọn cho cậu đôi giày với một chiếc áo khoác phù hợp nhé.”
Đó là một chiếc váy liền kiểu thu đông màu đen, cổ khoét chữ V sâu, chân váy chữ A ngắn hơn đầu gối khoảng mười cen-ti-mét, khiến cho hai chân tôi gần như lộ ra hoàn toàn.
Tôi đứng chân đất trên nền nhà, cảm thấy không tự nhiên nhìn bản thân mình trong gương.
“Gia Tiên, mặc như vậy ra ngoài không tốt đâu?”
Trình Gia Tiên cầm một cái áo khoác tới, đánh giá tôi: “Đẹp lắm! Kha Kha, dáng người của cậu rất tuyệt, sao cứ phải giấu đi cơ chứ.”
Nhìn tới đây, cô vừa nói vừa đưa tay chọc chọc phía sâu trong cổ áo: “Nhìn xem một đống tiền đây này.”
Hình ảnh phản chiếu tôi ở trong gương, trong chớp mắt gương mặt đã đỏ bừng.
Phần trên của tôi hơi mập, theo cách nói của Trình Gia Tiên thì là đầy đặn, thiết kế kiểu cổ chữ V lớn như vậy, vừa hay để lộ những phần trước kia bị che mất, mặc dù là tay áo dài, nhưng lại là mẫu thiết kế ren hoa văn, thấp thoáng ẩn hiện lớp da thịt trắng nõn mê người.
“Hay là, hay là thôi đi, tớ cảm thấy như vậy rất khó coi.” Tôi đỏ mặt nói.
Nếu bị Hạng Chương nhìn thấy, chỉ sợ anh lại mắng tôi mặc quần áo không đứng đắn.
“Không được cởi!” Trình Gia Tiên to tiếng hét lên, lấy áo khoác choàng lên trên bả vai của tôi: “Như thế này không phải được rồi sao, chẳng ai thấy đâu.”
Sau đó cô ấy lại đưa cho tôi một đôi boot cổ cao đến đầu gối, bắt tôi đi vào.
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc ăn mặc chỉnh tề, Trình Gia Tiên lại lôi tôi đến bàn trang điểm, giúp tôi chải tóc, sau đó còn tô tô chát chát trên mặt tôi một lượt.
“Được rồi, mở mắt ra nhìn đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của cô ấy, tôi mở mắt ra, nhìn bản thân mình trong gương, trông như biến thành một người khác vậy, tôi nhíu mày lại: “Gia Tiên, như vậy khó coi quá đi.”
“Hứ! Rốt cuộc mắt thẩm mỹ của cậu có bình thường không vậy!” Trình Gia Tiên phỉ nhổ tôi, “Đến phòng khách chờ tớ, hôm nay chị đây đưa cậu ra ngoài chơi thật vui mới thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook