NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
-
Chương 18: Tâm sự không biết nói với ai
“Đồng Kha Kha, cô có biết đây là đâu hay không? Cho dù hiện giờ Hạng Chương có là phó phòng nhân sự, cũng không có nghĩa cô có thể tùy ý đến muộn bỏ bê công việc! Cô cũng không thử nghĩ xem, Hạng Chương anh ta ưu tú như vậy, nếu cô không cố gắng, cô dựa vào cái gì có thể xứng với người ta!”
Giám đốc Trần giống như đâm một nhát dao vào trong lòng tôi, tôi giống như có thể nhìn thấy được chữ phó phòng nhân sự màu đỏ tuyệt đẹp kia.
Hít một hơi thật sâu, tôi vô lực nói xin lỗi với anh ta, nói mình tối qua uống nhiều, hôm nay quả thực không dậy nổi, muốn xin nghỉ một hôm.
Nghe tôi năm lần bảy lượt xin lỗi, giám đốc Trần đang nổi trận lôi đình mới tạm thời buông tha cho tôi.
Thở phào một hơi, tôi cúp điện thoại, chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Khi ánh mặt trời rực rỡ khiến tôi không thể mở mắt, tôi có một loại cảm giác dường như mấy đời vậy.
Thẫn thờ đứng ở ven đường, mãi đến khi phát hiện người đi đường nhìn tôi với ánh mắt khác thường, tôi phát hiện mình không có chỗ để đi.
Trong lòng khó chịu, tôi gọi điện cho Trình Gia Tiên, hẹn cô ra ngoài giải sầu.
Trình Gia Tiên là bạn học cấp ba của tôi và Hạng Chương, cũng coi như là một đại gia, ngày ngày đều ở nhà nhàn rỗi, bất cứ lúc nào tìm cô ấy, cô ấy đều rảnh.
Nhận được điện thoại của tôi, có lẽ cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, có chút kinh ngạc: “Kha Kha, bây giờ mới mười giờ, cậu không đi làm sao?”
“Hôm nay xin nghỉ phép.” Tôi đáp lại.
“Kha Kha, gần đây không khỏe sao, không chăm chỉ đi làm lại còn nghỉ làm đi chơi với tớ, đây là lần thứ hai rồi? Chuyện này không giống cậu.”
Thực sự rất muốn nói với cô ấy, không phải tôi khác thường, chuyện gần đây tôi gặp phải quả thực không sao tưởng tượng nổi!
Nhịn không được thở dài, giọng nói lo lắng của Trình Gia Tiên truyền đến: “Rốt cuộc cậu sao vậy? Đến nhà mình đi.”
Tôi “ừm” một tiếng rồi gọi xe đến nhà Trình Gia Tiên.
Ấn chuông cửa, Trình Gia Tiên mặc đồ ngủ ra mở cửa, hiếm khi không trang điểm.
“Nào, cậu vào đi, muốn uống gì tự mình đi lấy, làm cho mình một cốc giống vậy.” Cô ngáp một cái, lười biếng nói.
Tôi quen thuộc mọi ngóc ngách đi vào, vào phòng bếp lấy hai hộp sữa, lại rót thêm hai cốc nước mang ra.
Trình Gia Tiên ngồi ở trên sofa nhìn tôi: “Biết ngay sẽ là sữa mà.”
“Tối qua nhất định cậu lại ngâm nước đi? Uống chút sữa tốt cho dạ dày, uống nước trắng trước đi.” Tôi bĩu môi, đưa nước cho cô ấy, sau đó bưng lấy cốc sữa của mình ngồi sang một bên.
Trình Gia Tiên uống hai ngụm nước xong, nhìn tôi nói: “Được rồi, nói đi, cậu và Hạng Chương có chuyện gì?”
“Hạng Chương lên chức.” Tôi nhìn xuống sàn nhà nói: “Hiện giờ là phó phòng phòng nhân sự của tập đoàn Thiên Hoa.”
Trình Gia Tiên chợt ngồi thẳng người: “Cái gì? Thật sao?”
“Cậu cũng rất ngạc nhiên sao?” Tôi cười khổ nhìn cô ta.
Trình Gia Tiên vẻ mặt không thèm ngồi về chỗ cũ: “Đương nhiên ngạc nhiên rồi, nếu tớ nhớ không lầm, Hạng Chương vào tập đoàn Thiên Hoa làm việc mới được một năm? Trẻ như vậy đã thăng chức đến vị trí này… chẹp chẹp, Kha Kha, cậu quả nhiên nhặt được bảo bối rồi, Hạng Chương tiền đồ không có giới hạn nha.”
“Mọi người đều nói như vậy….” Tôi mím môi nói.
Trình Gia Tiên kinh ngạc nhìn tôi: “Kha Kha, cậu sao vậy? Chồng cậu thăng chức cậu không vui sao?”
“Mình… vui… không nổi…” Tôi ôm lấy cốc sữa ấm nóng, toàn thân lạnh lẽo nói.
“Cái gì mà vui không nổi?” Trình Gia Tiên kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn tôi hỏi: “Đồng Kha Kha, xảy ra chuyện gì rồi? Cậu cãi nhau với Hạng Chương sao?”
Tôi lắc đầu, tâm sự chất đầy trong lòng không thể nói với ai, đột nhiên bức thiết muốn tìm một người nói chuyện.
Tôi không biết bản thân mình đúng hay sai, tôi cần một người nói cho tôi biết.
Mà ở trong thành phố lớn như vậy, ngoại trừ Hạng Chương, tôi chỉ có Trình Gia Tiên mà thôi.
Giám đốc Trần giống như đâm một nhát dao vào trong lòng tôi, tôi giống như có thể nhìn thấy được chữ phó phòng nhân sự màu đỏ tuyệt đẹp kia.
Hít một hơi thật sâu, tôi vô lực nói xin lỗi với anh ta, nói mình tối qua uống nhiều, hôm nay quả thực không dậy nổi, muốn xin nghỉ một hôm.
Nghe tôi năm lần bảy lượt xin lỗi, giám đốc Trần đang nổi trận lôi đình mới tạm thời buông tha cho tôi.
Thở phào một hơi, tôi cúp điện thoại, chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Khi ánh mặt trời rực rỡ khiến tôi không thể mở mắt, tôi có một loại cảm giác dường như mấy đời vậy.
Thẫn thờ đứng ở ven đường, mãi đến khi phát hiện người đi đường nhìn tôi với ánh mắt khác thường, tôi phát hiện mình không có chỗ để đi.
Trong lòng khó chịu, tôi gọi điện cho Trình Gia Tiên, hẹn cô ra ngoài giải sầu.
Trình Gia Tiên là bạn học cấp ba của tôi và Hạng Chương, cũng coi như là một đại gia, ngày ngày đều ở nhà nhàn rỗi, bất cứ lúc nào tìm cô ấy, cô ấy đều rảnh.
Nhận được điện thoại của tôi, có lẽ cô ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, có chút kinh ngạc: “Kha Kha, bây giờ mới mười giờ, cậu không đi làm sao?”
“Hôm nay xin nghỉ phép.” Tôi đáp lại.
“Kha Kha, gần đây không khỏe sao, không chăm chỉ đi làm lại còn nghỉ làm đi chơi với tớ, đây là lần thứ hai rồi? Chuyện này không giống cậu.”
Thực sự rất muốn nói với cô ấy, không phải tôi khác thường, chuyện gần đây tôi gặp phải quả thực không sao tưởng tượng nổi!
Nhịn không được thở dài, giọng nói lo lắng của Trình Gia Tiên truyền đến: “Rốt cuộc cậu sao vậy? Đến nhà mình đi.”
Tôi “ừm” một tiếng rồi gọi xe đến nhà Trình Gia Tiên.
Ấn chuông cửa, Trình Gia Tiên mặc đồ ngủ ra mở cửa, hiếm khi không trang điểm.
“Nào, cậu vào đi, muốn uống gì tự mình đi lấy, làm cho mình một cốc giống vậy.” Cô ngáp một cái, lười biếng nói.
Tôi quen thuộc mọi ngóc ngách đi vào, vào phòng bếp lấy hai hộp sữa, lại rót thêm hai cốc nước mang ra.
Trình Gia Tiên ngồi ở trên sofa nhìn tôi: “Biết ngay sẽ là sữa mà.”
“Tối qua nhất định cậu lại ngâm nước đi? Uống chút sữa tốt cho dạ dày, uống nước trắng trước đi.” Tôi bĩu môi, đưa nước cho cô ấy, sau đó bưng lấy cốc sữa của mình ngồi sang một bên.
Trình Gia Tiên uống hai ngụm nước xong, nhìn tôi nói: “Được rồi, nói đi, cậu và Hạng Chương có chuyện gì?”
“Hạng Chương lên chức.” Tôi nhìn xuống sàn nhà nói: “Hiện giờ là phó phòng phòng nhân sự của tập đoàn Thiên Hoa.”
Trình Gia Tiên chợt ngồi thẳng người: “Cái gì? Thật sao?”
“Cậu cũng rất ngạc nhiên sao?” Tôi cười khổ nhìn cô ta.
Trình Gia Tiên vẻ mặt không thèm ngồi về chỗ cũ: “Đương nhiên ngạc nhiên rồi, nếu tớ nhớ không lầm, Hạng Chương vào tập đoàn Thiên Hoa làm việc mới được một năm? Trẻ như vậy đã thăng chức đến vị trí này… chẹp chẹp, Kha Kha, cậu quả nhiên nhặt được bảo bối rồi, Hạng Chương tiền đồ không có giới hạn nha.”
“Mọi người đều nói như vậy….” Tôi mím môi nói.
Trình Gia Tiên kinh ngạc nhìn tôi: “Kha Kha, cậu sao vậy? Chồng cậu thăng chức cậu không vui sao?”
“Mình… vui… không nổi…” Tôi ôm lấy cốc sữa ấm nóng, toàn thân lạnh lẽo nói.
“Cái gì mà vui không nổi?” Trình Gia Tiên kinh ngạc ngồi thẳng dậy, nhìn tôi hỏi: “Đồng Kha Kha, xảy ra chuyện gì rồi? Cậu cãi nhau với Hạng Chương sao?”
Tôi lắc đầu, tâm sự chất đầy trong lòng không thể nói với ai, đột nhiên bức thiết muốn tìm một người nói chuyện.
Tôi không biết bản thân mình đúng hay sai, tôi cần một người nói cho tôi biết.
Mà ở trong thành phố lớn như vậy, ngoại trừ Hạng Chương, tôi chỉ có Trình Gia Tiên mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook