NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
Chương 160: Tôi cưới em!

Tôi nói rất thẳng, Cố Thanh Thiên trả lời cũng rất trực tiếp.

Cố gia chắc chắn sẽ không để một đứa con gái ba không – không quyền không thế không nhan sắc như tôi bước vào gia tộc, nhưng Cố Thanh Thiên lại bảo anh ấy có cách.

“Đồng Kha Kha, tôi có cách, nhưng em có chịu gả cho tôi không?”

Anh đang đứng trước mặt tôi, từ trên người anh tôi có thể ngửi thấy mùi hương cỏ non nhàn nhạt, đồng thời tôi có thể thấy rất rõ bóng hình của tôi phản chiếu trong mắt anh.

Nhưng thấy rõ lại không thể hiểu rõ.

Không hề có lý do nào để anh cưới tôi! Từ trước tới nay anh rõ ràng chưa từng muốn lấy tôi.

“Tại…sao?” Tôi không khỏi thốt lên.

Anh nhíu mày, sau đó đứng dậy giữ một khoảng cách với tôi rồi lạnh lùng nói, “Đồng Kha Kha, em hỏi nhiều quá đấy, giờ tôi chỉ hỏi em, gả hay không gả.”

Tôi mấp máy môi, câu đồng ý thiếu chút vuột khỏi đầu môi.

Tôi yêu hai đứa con tôi, tôi thích Cố Thanh Thiên, tất nhiên tôi muốn gả cho anh rồi.

Thế nhưng chuyện đâu có đơn giản như thế, dù Cố gia chiều theo anh nhưng còn Hạng Chương thì sao?

Nghĩ tới ánh mắt điên cuồng của Hạng Chương, tôi không khỏi rùng mình.

“Sao thế?” Cố Thanh Thiên lập tức hỏi.

Tôi hơi do dự, sau đó cảm thấy vẫn nên nói để anh có chuẩn bị tâm lý trước: “Còn Hạng Chương…”

“Anh nói rồi, chuyện Hạng Chương anh tự biết cách giải quyết, em không cần lo.” Cố Thanh Thiên lập tức cắt lời tôi, đôi lông mày nhíu chặt và vẻ mặt mất kiên nhẫn cho thấy anh ấy không muốn nghe thấy cái tên Hạng Chương một chút nào.

“Cố tổng, Hạng Chương….”

“Chuyện em giấu mọi người lén đi gặp thằng ấy để rồi sém chút xảy ra chuyện tôi còn chưa tính sổ với em đâu, bây giờ tôi không muốn em nhắc tới nó!” Cố Thanh Thiên tức giận quay mặt đi.

Tôi biết trước đây tôi quá tùy tiện, có thể an toàn sinh con đã là may mắn phước đức lắm rồi, quan trọng nhất bây giờ vẫn là con.

Nhìn đứa bé nằm bên cạnh, trong lòng tôi vừa vui lại vừa bất an.

“Đặt tên cho bé chưa?” Tôi dò hỏi.

Cố Thần Thành ừ một tiếng, hạ giọng nói: “Cố Trạch Khôn.”

Lòng tôi buốt lạnh, tới giờ con gái tôi vẫn gọi là Niếp Niếp, tôi không biết Cố Thanh Thiên muốn thế nào nên không dám đặt tên, anh trước nay cũng không nhắc gì tới việc đặt tên cho Niếp Niếp, nhưng đứa con trai vừa mới sinh này chưa gì lại đã có tên chính thức rồi.

Trong mắt của nhà họ Cố, Niếp Niếp chẳng là gì hết sao?

“Niếp Niếp… anh đặt cho nó cái tên, là Cố….”

“Niếp Niếp họ Đồng!” Tôi cắt lời anh, giọng nói có chút tức giận, sau khi nói ra cảm thấy đây có lẽ là ý hay, bèn nghiêm túc nói lại một lần nữa, “Niếp Niếp họ Đồng, nhà họ Cố các người không muốn nó thì để nó theo em, nó sẽ theo họ em!”

Sắc mặt Cố Thanh Thiên trở nên khó coi: “Con gái của tôi thì đương nhiên phải họ Cố! Nó tên Cố Nhất Đồng!”

“Cố Nhất Đồng cái gì, sao anh không nói nó là Đồng Nhất Cố.” Tôi khó chịu đáp.

“Đồng Kha Kha! Em phải làm tôi khó chịu mới chịu được à?”

Giọng anh nồng nặc ý uy hiếp, tôi nhếch môi không cam tâm nhỏ giọng đáp: “Dù sao Cố gia cũng có chịu nhận……”

“Con gái tôi tôi nhận!” Cố Thanh Thiên quát với giọng lạnh tanh, “Muốn giữ được con thì im lặng mà nghe lời đi, cho dù Trạch Khôn bị bắt đi em cũng đừng sợ, tôi có cách để thằng bé về bên em. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây, đừng nghĩ gì hết, cũng đừng đi kiếm chuyện!”

Nói xong, anh vung tay bỏ đi, tôi cũng chẳng nói gì, chỉ bĩu môi dè bỉu.

Trước đây tôi sẽ không cãi nhau với Cố Thanh Thiên như thế này, giờ thì khác rồi, chỉ cần nghĩ tới con trai sắp bị người ta bắt đi là tôi chỉ muốn giết người, chẳng lẽ còn sợ anh khó chịu sao?

Không biết Cố gia khi nào phái người tới bắt con trai tôi, trước khi việc đó xảy ra, tôi có thể mang con chạy trốn được không?

Hay là tin tưởng Cố Thanh Thiên, tin anh sẽ cưới tôi.

Haha, tôi cười tự giễu chính mình, anh cũng chỉ nói thế thôi mà tôi đã tin răm rắp, thậm chí còn mong chờ anh sẽ cưới tôi à, định mệnh nó chắc mình điên rồi!

Mấy ngày sau Cố Thanh Thiên vẫn biệt tăm, cũng chẳng có ai tới cướp đứa bé đi, tôi không biết tại sao cũng không kiếm được người để hỏi, thế là tôi nhờ hộ sĩ gọi điện thoại cho dì Trương bảo dì ấy đưa Niếp Niếp tới thăm tôi, dù sao tôi cũng đang nhớ Niếp Niếp.

Lúc dì ấy tới, tôi bèn ôm hôn cục cưng Niếp Niếp của tôi, cho con bé xem em trai của bé, hôn thỏa thuê rồi tôi mới hỏi dì Trương gần đây có nhìn thấy Cố Thanh Thiên không.

Dì Trương nói lâu nay không thấy anh, chỉ nghe nói anh cũng sống không dễ chịu gì, gần đây anh liên tục chống đối với bố anh.

“Cô Đồng à, tình hình cụ thể dì cũng không biết, chỉ nghe bà chị già giúp việc ở nhà bà chủ nói, mấy hôm nay bà chủ ngày nào cũng khóc, còn mắng cậu chủ là đồ bất hiếu.”

Lòng tôi nặng trịch, chẳng lẽ Cố Thanh Thiên thật sự đang cãi nhau với người nhà sao?

“Dì Trương, dì có mang theo điện thoại của cháu không?” Tôi vội vàng hỏi.

Dì Trương lấy điện thoại ra từ trong túi xách, tôi nhanh chóng nhận lấy rồi mở mạng tìm tin tức về tập đoàn Thiên Hoa.

Quả nhiên, khoảng thời gian này Cố Thanh Thiên không hề xuất hiện ở tập đoàn, có người nói anh chọc giận Cố Hồng Minh nên bị đì rồi, hiện giờ Cố Thần Tuyết, con gái Cố Hồng Minh đang thay Cố Thanh Thiên xử lý công việc hàng ngày trong tập đoàn.

Tay tôi run lên, lập tức quăng điện thoại không xem nữa.

Cố Thanh Thiên quả thật nói được làm được, anh thật sự muốn lấy tôi.

Tại sao tôi lại không thấy vui?

Tôi chớp chớp mắt, cố kiềm chế nước mắt đang chực trào ra, tới khi tầm mắt rõ ràng mới phát hiện dì Trương đang do dự muốn nói gì đó.

“Sao thế? Có chuyện gì à?” Lòng tôi bỗng chùng xuống.

“Cô Đồng.” Dì Trương vẻ mặt khó xử, từ trong túi lấy ra một tờ giấy bị vò thành cục, “Cái này…”

“Cái gì vậy?” Tôi nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một số điện thoại.

“Lúc dì rời khỏi, có một người đàn ông tới chặn lại bảo dì đưa cái này cho cô, anh ta nói cô gọi điện cho anh ta, nếu không sẽ làm cô hối hận.”

Tôi lập tức nhíu mày suy đoán thân phận người đàn ông đó.

Hạng Chương còn chưa từ bỏ sao?

Lúc này dì Trương lại ngập ngừng nói: “Cô Đồng, anh ta nói chuyện này không thể để thiếu gia biết, nếu không….”

Tôi run lên: “Nếu không làm sao?”

“Anh ta không nói, nhưng tôi thấy người này rất đáng sợ. Cô Đồng, anh ta là ai vậy? Chuyện này có nên nói với thiếu gia không?” Dì Trương nhỏ giọng nói.

Tôi vốn muốn nói với Cố Thanh Thiên, nhưng nghĩ tới lời dọa dẫm của Hạng Chương, tôi lại sợ hãi. Đắn đo một lúc, tôi quyết định cứ thử dò xét trước rồi tính tiếp.

Sau khi dì Trương đưa Niếp Niếp về, tôi gọi điện cho Hạng Chương hỏi mục đích của gã ta.

“Không có ý gì, tôi chỉ thấy chuyện giữa hai ta không cần thiết phải nói hết cho Cố Thanh Thiên. Bây giờ cô cũng đã sinh con cho hắn rồi, có thể trở về bên tôi được rồi đó.”

Giọng điệu của gã khiến tôi buồn nôn, tôi cười lạnh: “Trở về bên anh à, Hạng Chương, anh đang nằm mơ à?”

“Vậy cô muốn ảnh của hai người phủ tất cả mặt báo sao?” Hạng Chương lạnh giọng.

Tôi nhắm mắt lại: “Hạng Chương, anh đừng có ép tôi.”

“Đồng Kha Kha, cô cũng đừng ép tôi.” Gã ta đanh thép trả lời.

Tôi tức giận ném điện thoại xuống, nhưng hôm sau gã ta lại gọi tới, hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa.

Gã ta muốn tôi ném hai đứa nhỏ cho Cố Thanh Thiên, sau đó trở về bên cạnh gã.

Tới lúc bị gã ép tới mức sắp phát điên, tôi bèn hỏi gã, nếu tôi rời khỏi Cố Thanh Thiên, gã có trả lại ảnh và điện thoại cho tôi không.

“Đồng Kha Kha, tôi nói sẽ trả cô tin không?”

Đương nhiên không, ảnh trên điện thoại ai biết gã có lưu ở chỗ nào không?

“Hạng Chương.” Tôi thử mềm dẻo đàm phán với gã, “Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh, sau đó chúng ta ký thỏa thuận, anh không được tới làm phiền chúng tôi.”

“Chúng tôi? Cô và Cố Thanh Thiên à? Hai người bây giờ thân thiết tới mức đó rồi sao?” Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh của Hạng Chương, “Nghe nói giờ hắn ta đang làm ầm lên muốn cưới cô, đừng nói hắn yêu cô rồi nha?

“Nói bậy bạ gì ấy?” Tôi nhíu mày.

“Đồng Kha Kha, dù hai người yêu nhau thì sao? Lúc hai người ở bên nhau thì cô đang là vợ của tôi, thậm chí lúc cô sinh hai đứa con cho hắn thì cô vẫn là vợ của tôi. Tin này đảm bảo sẽ hot lắm đây, tôi còn không nỡ tung ra đâu.”

Yêu nhau…

Hai chữ này sao có thể nói về tôi và Cố Thanh Thiên, tất cả những điều anh làm đều vì con và thỏa thuận với tôi mà thôi. Tôi thích anh, sao có thể liên lụy anh?

“Có hot bằng đêm của anh và Hạ Khải Quyền không?” Tôi không khách khí giễu cợt.

Hạng Chương lập tức sững lại, sau đó bên kia điện thoại truyền tới tiếng nghiến răng: “Đồng Kha Kha, chuyện này nếu cô không nhắc tôi còn có thể kiên nhẫn thương lượng với cô, nhưng cô hủy hoại tôi rồi còn tưởng là tôi sẽ để ý mấy cái cô quay à?”

“Tôi không còn gì nữa rồi, người ta nhìn anh với ánh mắt như nhìn quái vật, đi tới đâu cũng đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cô biết cảm giác đó như thế nào không?”

“Nếu không phải Cố Thanh Thiên có thứ tôi muốn, tôi còn muốn để hai người nếm thử cái cảm giác đó!” Gã nghiến răng nghiến lợi chì chiết.

Tôi thầm hối hận, lúc đó chỉ cần nhẫn nhịn thì bây giờ có lẽ đã trao đổi video lấy lại ảnh được rồi.

Nhưng chuyện đã rồi thì không còn đường để hối nữa.

Chập tối, tôi gọi điện cho Cố Thanh Thiên nói rằng tôi muốn gặp anh.

Buổi tối, Cố Thanh Thiên đã tới, vẫn cái dáng người cao lớn ấy, nhưng tôi lại thấy trong mắt anh đầy mỏi mệt.

Tôi nhìn anh mà không cầm được nước mắt: “Cố tổng, anh không cần thiết phải….”

“Tôi nói sẽ lấy em thì sẽ lấy em, cho tôi một ít thời gian.” Anh điềm đạm nói.

Sau đó anh không nói chuyện gì với tôi nữa, anh lại thăm thằng bé một chút rồi tạm biệt tôi.

Tôi lập tức ngăn lại anh: “Cố tổng, em muốn về nhà, em nhớ Niếp Niếp.”

“Bác sĩ cho về rồi à?” Anh nhíu mày, “Tôi thấy em nên nằm viện dưỡng thêm ít ngày.”

“Em có thể xuất viện từ lâu rồi, anh cho em về đi, em ở cữ thì có dì Trương và người giúp việc lo rồi, em ổn mà.” Tôi nhìn anh năn nỉ.

Anh hơi do dự gật đầu.

Thế là ngày hôm sau tôi xuất viện, anh đưa tôi về nhà, Niếp Niếp thấy tôi mừng rỡ nhào tới đòi ôm.

Niếp Niếp ngoan của tôi! Tôi hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, không nỡ thả bé ra.

Sau đó quay qua cậu con trai đang nằm trong tã lót, tôi lại không nỡ thả xuống.

“Con của chúng ta đều rất ngoan.” Cố Thanh Thiên đứng bên giường nói.

Tôi gật đầu.

Tôi không nỡ rời khỏi Cố Thanh Thiên, anh vì tôi đã làm quá nhiều việc, chỉ cần anh đã hứa thì anh sẽ làm được.

Nhưng trên thế gian này có bao nhiêu cái không nỡ thì có bấy nhiêu cái bất đắc dĩ.

Hình là hình tôi chụp, sau đó tôi không giữ cẩn thận để điện thoại lọt vào tay hạng người như Hạng Chương, cuộc đời tôi từ lúc quen biết Hạng Chương đã rơi vào vực thẳm.

Lỗi lầm của tôi chỉ có thể chính tay tôi giải quyết.

Nhưng ngay cả loại người như tôi mà Cố Thanh Thiên vẫn thương hại, nghĩ có lẽ sẽ không bạc đãi hai đứa trẻ, thế thì tôi còn gì không yên lòng nữa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương