Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa
-
Chương 8: Từ địa ngục đến thiên đường
CHƯƠNG 8 : TỪ ĐỊA NGỤC ĐẾN THIÊN ĐƯỜNG
Ai đó nói rằng, nếu cuộc đời có hình dạng giống như đồ thị hàm số, thì nhất định không phải đường thẳng đứng, nằm ngang hay đường chéo mà phải là đồ thị hình Sin lên lên xuống xuống. Nói toẹt ra nghĩa là hết lên voi rồi lại xuống chó ấy. Và tôi đã được trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời ấy, một cách không thể chân thực hơn.
Chiều nay kẹt xe, hớt hơ hớt hải đến chỗ làm, đang định cắm đầu cắm cổ thay đồng phục cho kịp giờ thì bị anh trưởng bộ phận lôi lại:
“Hoài An, ra anh bảo”
“Ơ, gì ạ”
Anh kéo tôi ra một góc, thì thào :
“ Hoài An ơi Hoài An, bao nhiêu người em không đắc tội, sao lại đụng trúng ổ kiến lửa như vậy”.
Trong lúc đầu óc còn mụ mị, chưa hiểu cái mô tê khỉ gió gì, anh ấy lại bồi thêm:
“ Em có quyết định thôi việc rồi đó. Sáng nay trợ lý Sếp tổng đi cùng cậu Quân có qua đây, đích thân chỉ thị cho phòng nhân sự.”
Tôi mới mếu mếu máo máo:
“Làm gì có chuyện đuổi việc nhân viên mà không có lý do như thế chứ. Rõ ràng là vi phạm hợp đồng mà. Anh ơi, anh phải đứng về phía em. Em là nhân viên nhiệt tình chăm chỉ nhất rạp mình mà.”
“Lí do nghỉ là vì có thái độ bất lịch sự với khách hàng. Việc này lại còn là ý của cậu Quân, anh cũng vô phương can thiệp. Mà em dại quá, sao lại đắc tội với con trai duy nhất của Chủ tịch, khác nào trứng chọi đá chứ”.
Con trai Chủ tịch. Không ngờ những điều mình suy đoán lại là sự thật. Sau một hồi khóc nháo, nước mắt nước mũi ròng ròng mà không lay chuyển được tình thế, tôi bèn ngậm đắng nuốt cay, biến đau thương thành hành động. Mua ngay vé của phim “Me before you”, gọi 1 lúc 2 nước 2 bỏng ngô hầm hầm chui vào rạp ngồi.
Nắm từng nắm bỏng ngô lớn nhét đầy miệng nhai soạt soạt, tưởng tượng mớ bỏng ngô trong miệng là tay, chân, đầu, tim gan phèo phổi của tên chết bầm đó mà ngấu nghiến. Hắn ta là ai chứ, chỉ thở nhẹ một cái đã lấy đi sự nghiệp của tôi, làm chết đói con lợn đất của tôi, phủ sạch mồ hôi công sức của tôi. Thật đáng hận, đáng hận. Càng nghĩ càng ức chế, cuối cùng không kìm được mà bật khóc ngon lành.
Trên màn hình lớn đang chiếu đoạn Will tặng cho Louisa đôi tất ong nghệ, những tràng cười lớn vang lên trong rạp, nhỏ dần rồi im bặt bởi những tiếng khóc rống cắt ngang với âm lượng ngày một lớn và cấp độ ngày càng gia tăng
*nức nở*hức hức*huhu*OA OA*GÀO THÉT*
“TÊN CHẾT BẦM ...TÔI NGUYỀN RỦA ANH...OA OA OA”
Rời khỏi rạp chiếu với bọng mắt sưng vù, trong lòng có một tẹo áy náy với cặp đôi ngồi cạnh. Chắc họ bị kinh sợ không ít...
Cái đó có gì đáng nói chứ, việc đáng nói ở đây là : HOÀI AN TÔI CHÍNH THỨC THẤT NGHIỆP RỒI.
Lang thang lang thang giết thời gian, lơ ngơ thế nào lại gặp được bạn béo trong bộ đồng phục Highland Coffee. Ồ, hóa ra bạn làm thêm ở đây. Bạn nói bạn vừa hết ca, đang chuẩn bị về. Trông bạn vẫn tròn tròn, đáng yêu lại thêm phần gần gũi, dễ mến nữa. Đứng trước vẻ mặt ấy, tôi cũng quên cả buồn.
Trông thấy mặt tôi buồn thiu, bạn mới hỏi han xem tôi có gì không ổn không. Nỗi đau vừa được kìm nén hơn 60 phút đồng hồ lại có dip bộc phát. Con bé lại bật khóc ngon lành. Hại bạn bối ra bối rối thì thầm:
“ Có gì từ từ nói. Mọi người đang nhìn kìa. Họ đang nghĩ tớ “lấy thịt đè người”, bắt nạt cậu đấy”.
Xong bị bạn kéo vào trong quán ngồi, còn gọi tốt bụng gọi cho tôi 1 bánh mỳ thịt nướng, 1 freeze trà xanh nữa. Hành động mang than sưởi ấm trong ngày đông lạnh của bạn làm tôi xúc động, xém tí lại lệ tuôn đầy mặt.
Tôi vừa ngoạm bánh mì, vừa kể cho bạn ngon ngành về mối tình ngang trái à nhầm mối hận sâu sắc giữa tôi và tên chết bầm. Bạn chỉ ngồi chăm chú lắng nghe.
“Thế đấy, cái tên nhỏ mọn đó đã đuổi việc mình chỉ trong một nốt nhạc. Bảo, cậu nói xem , mấy đứa nhà giàu đều quái thai giống nhau phải không”
Bảo nghe thế chỉ cười, không phản bác cũng không tán thành nhận định của tôi. Rút cho tôi tờ giấy ăn thứ 10, cậu ấy kết luận:
“Thôi được rồi, chốt lại là cậu đang thất nghiệp đúng không,đừng bi thương nữa. Nghe tớ nói này, cậu có muốn làm nhân viên phục vụ quán cà phê không ???”
Tôi nuốt ực miếng bánh mì trong miệng, nhìn cậu ấy say đắm bằng ánh mắt của con cún nhìn khúc xương lớn.
Chiều hôm ấy, bên trong quán cà phê đông đúc, Hoài An đã gặp được thiên thần hộ mệnh của đời mình.
Ai đó nói rằng, nếu cuộc đời có hình dạng giống như đồ thị hàm số, thì nhất định không phải đường thẳng đứng, nằm ngang hay đường chéo mà phải là đồ thị hình Sin lên lên xuống xuống. Nói toẹt ra nghĩa là hết lên voi rồi lại xuống chó ấy. Và tôi đã được trải nghiệm cái cảm giác tuyệt vời ấy, một cách không thể chân thực hơn.
Chiều nay kẹt xe, hớt hơ hớt hải đến chỗ làm, đang định cắm đầu cắm cổ thay đồng phục cho kịp giờ thì bị anh trưởng bộ phận lôi lại:
“Hoài An, ra anh bảo”
“Ơ, gì ạ”
Anh kéo tôi ra một góc, thì thào :
“ Hoài An ơi Hoài An, bao nhiêu người em không đắc tội, sao lại đụng trúng ổ kiến lửa như vậy”.
Trong lúc đầu óc còn mụ mị, chưa hiểu cái mô tê khỉ gió gì, anh ấy lại bồi thêm:
“ Em có quyết định thôi việc rồi đó. Sáng nay trợ lý Sếp tổng đi cùng cậu Quân có qua đây, đích thân chỉ thị cho phòng nhân sự.”
Tôi mới mếu mếu máo máo:
“Làm gì có chuyện đuổi việc nhân viên mà không có lý do như thế chứ. Rõ ràng là vi phạm hợp đồng mà. Anh ơi, anh phải đứng về phía em. Em là nhân viên nhiệt tình chăm chỉ nhất rạp mình mà.”
“Lí do nghỉ là vì có thái độ bất lịch sự với khách hàng. Việc này lại còn là ý của cậu Quân, anh cũng vô phương can thiệp. Mà em dại quá, sao lại đắc tội với con trai duy nhất của Chủ tịch, khác nào trứng chọi đá chứ”.
Con trai Chủ tịch. Không ngờ những điều mình suy đoán lại là sự thật. Sau một hồi khóc nháo, nước mắt nước mũi ròng ròng mà không lay chuyển được tình thế, tôi bèn ngậm đắng nuốt cay, biến đau thương thành hành động. Mua ngay vé của phim “Me before you”, gọi 1 lúc 2 nước 2 bỏng ngô hầm hầm chui vào rạp ngồi.
Nắm từng nắm bỏng ngô lớn nhét đầy miệng nhai soạt soạt, tưởng tượng mớ bỏng ngô trong miệng là tay, chân, đầu, tim gan phèo phổi của tên chết bầm đó mà ngấu nghiến. Hắn ta là ai chứ, chỉ thở nhẹ một cái đã lấy đi sự nghiệp của tôi, làm chết đói con lợn đất của tôi, phủ sạch mồ hôi công sức của tôi. Thật đáng hận, đáng hận. Càng nghĩ càng ức chế, cuối cùng không kìm được mà bật khóc ngon lành.
Trên màn hình lớn đang chiếu đoạn Will tặng cho Louisa đôi tất ong nghệ, những tràng cười lớn vang lên trong rạp, nhỏ dần rồi im bặt bởi những tiếng khóc rống cắt ngang với âm lượng ngày một lớn và cấp độ ngày càng gia tăng
*nức nở*hức hức*huhu*OA OA*GÀO THÉT*
“TÊN CHẾT BẦM ...TÔI NGUYỀN RỦA ANH...OA OA OA”
Rời khỏi rạp chiếu với bọng mắt sưng vù, trong lòng có một tẹo áy náy với cặp đôi ngồi cạnh. Chắc họ bị kinh sợ không ít...
Cái đó có gì đáng nói chứ, việc đáng nói ở đây là : HOÀI AN TÔI CHÍNH THỨC THẤT NGHIỆP RỒI.
Lang thang lang thang giết thời gian, lơ ngơ thế nào lại gặp được bạn béo trong bộ đồng phục Highland Coffee. Ồ, hóa ra bạn làm thêm ở đây. Bạn nói bạn vừa hết ca, đang chuẩn bị về. Trông bạn vẫn tròn tròn, đáng yêu lại thêm phần gần gũi, dễ mến nữa. Đứng trước vẻ mặt ấy, tôi cũng quên cả buồn.
Trông thấy mặt tôi buồn thiu, bạn mới hỏi han xem tôi có gì không ổn không. Nỗi đau vừa được kìm nén hơn 60 phút đồng hồ lại có dip bộc phát. Con bé lại bật khóc ngon lành. Hại bạn bối ra bối rối thì thầm:
“ Có gì từ từ nói. Mọi người đang nhìn kìa. Họ đang nghĩ tớ “lấy thịt đè người”, bắt nạt cậu đấy”.
Xong bị bạn kéo vào trong quán ngồi, còn gọi tốt bụng gọi cho tôi 1 bánh mỳ thịt nướng, 1 freeze trà xanh nữa. Hành động mang than sưởi ấm trong ngày đông lạnh của bạn làm tôi xúc động, xém tí lại lệ tuôn đầy mặt.
Tôi vừa ngoạm bánh mì, vừa kể cho bạn ngon ngành về mối tình ngang trái à nhầm mối hận sâu sắc giữa tôi và tên chết bầm. Bạn chỉ ngồi chăm chú lắng nghe.
“Thế đấy, cái tên nhỏ mọn đó đã đuổi việc mình chỉ trong một nốt nhạc. Bảo, cậu nói xem , mấy đứa nhà giàu đều quái thai giống nhau phải không”
Bảo nghe thế chỉ cười, không phản bác cũng không tán thành nhận định của tôi. Rút cho tôi tờ giấy ăn thứ 10, cậu ấy kết luận:
“Thôi được rồi, chốt lại là cậu đang thất nghiệp đúng không,đừng bi thương nữa. Nghe tớ nói này, cậu có muốn làm nhân viên phục vụ quán cà phê không ???”
Tôi nuốt ực miếng bánh mì trong miệng, nhìn cậu ấy say đắm bằng ánh mắt của con cún nhìn khúc xương lớn.
Chiều hôm ấy, bên trong quán cà phê đông đúc, Hoài An đã gặp được thiên thần hộ mệnh của đời mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook