Ngoài Tiền Ra, Tớ Còn Thích Cả Cậu Nữa
-
Chương 56: Bầu không khí kỳ lạ
CHƯƠNG 56: BẦU KHÔNG KHÍ KỲ LẠ
Qua tiết mục bữa cơm sum vầy là tiết mục uống trà bàn chuyện thiên hạ. Cả nhà ngồi quây quần bên bộ sofa ngoài phòng khách. Trong lúc chị Nhi đi pha trà, tôi ngồi gọt hoa quả, nghe bố và Bảo luận bàn võ nghệ. Bố tôi là võ sư Vịnh Xuân Quyền thì ai cũng biết rồi, còn Bảo là đai nâu Zudo thì nay mới phát hiện ra đấy. Hai trường phái võ thuật đến từ hai quốc gia võ thuật như Trung Quốc và Nhật Bản quả nhiên là cơ may hiếm gặp để trao đổi, học hỏi và nêu quan điểm. “Quần hoa” sau rất nhiều nỗ lực để xía mũi vào câu chuyện của hai cao thủ võ lâm nhưng thất bại, bèn ỉu xìu ngồi phụ tôi gọt hoa quả, phụ ít chén nhiều. Mẹ mang thêm ít mứt dừa, mứt cà rốt chị Nhi làm hôm trước. Trời lạnh mà uống trà nóng, nhâm nhi mứt ngọt thì còn gì khoái bằng.
Mẹ bắt đầu mở ti vi xem chương trình phim Đài Loan dài tập. Mẹ đã theo dõi phim này từ hơn hai năm trước, và sẽ còn tiếp tục theo dõi thêm hơn một năm nữa, nghe đâu hơn một nghìn tập cơ mà. “Quần hoa” xấu số ma xui quỷ khiến thế nào lại khen phim hay trước mặt mẹ. Thế là mẹ tôi nhìn Quân bằng ánh mắt tỏa sáng như nhìn trúng con lợn khỏe mạnh nhiều nạc (thông cảm, bệnh nghề nghiệp của bà bán thịt lợn nó ăn sâu vào máu mẹ rồi), hồ hởi kéo tay Quân kể chi tiết tiểu sử các nhân vật trong phim và tình tiết câu chuyện từ tập 1 đến tập 731 làm thằng bé mặt mũi tái mét.
Tôi ném cho cậu ta cái bản mặt dán rõ ràng thông điệp “chết cậu chưa, cho cậu chừa”, mà chưa kịp đắc ý thì có biến phát sinh...
“BỦM”.
Trong lúc người người đều hăng say với công việc của mình. Chị Nhi vừa cắn hạt dưa vừa nhắn tin với bạn trai, bố và Bảo đàm đạo võ nghệ không mệt mỏi, mẹ thao thao bất tuyệt lôi kéo thêm một fan trung thành cho bộ phim Đài Loan dài cả ngàn tập, tôi thì đang tự đắc nhìn khuôn mặt cười như mếu của Quân, một âm thanh như vậy đã gây nên chấn động có sức công phá cực kỳ lớn hệt như sóng thần ở Hawaii.
Mà những người đang nằm trong trung tâm cơn địa chấn lại còn phải hứng chịu thêm một cơn càn quét kinh hoàng của thứ mùi đặc trưng khi người ta thả bom Cacbonic. Cái này, theo thuật ngữ thế giới sử dụng, chẳng phải là “Thảm họa kép” hay sao?
Mà lạ nhỉ, theo những hiểu biết của tôi về cơ chế “xì hơi” ở con người đồng thời qua minh chứng thực tiễn là việc “xì hơi” của chính mình, tôi đã đúc kết ra một chân lý: “Rắm kêu thì không thối, rắm thối thì không kêu.” Việc một quả rắm vừa thối vừa kêu to thế này xuất hiện tại đây quả là một phát kiến vĩ đại, đi ngược lại những luận điểm khoa học đã chứng minh trước đó. Ừm, có lẽ tôi phải bổ sung mệnh đề của mình thành:
“Rắm kêu thì không thối, rắm thối thì không kêu(trừ một số trường hợp đặc biệt như cá thể bị đầy hơi kết hợp với táo bón nặng)”
Tôi còn đang hí hửng vì sự đóng góp lớn lao cho Khoa học thì phát giác bầu không khí có chút quái dị.
Chị Nhi nhìn mẹ, mẹ soi bố, bố thì liếc Bảo đầy ý tứ, Bảo không ngần ngại xoáy thẳng ánh mắt về phía Quân còn “quần hoa” thì đang nhìn tôi đầy ranh mãnh.
Ê cái tên chết bầm kia nhìn tôi như vậy là có ý gì, nhìn cái bản mặt xỏa quyệt như chắc chắn trăm phần trăm tôi là thủ phạm kia là tôi chỉ muốn nhảy lên song phi cho hắn một cước.
“Hoài An, đừng giả vờ ngây thơ nữa, sáng nay tôi thấy cậu ăn nhiều khoai lang nướng lắm.”
“Ê ê, cậu đừng có ngậm máu phun người như vậy. Thế tôi hỏi cậu, sáng nay tên nào ăn hết nửa cân hạt dẻ của tôi. Thủ phạm là cậu mới đúng.” Tôi trừng mắt.
“Mau mau thú nhận để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Tôi biết mỗi lần cậu làm việc gì sai trái là mặt mày đều ngô ngô nghê nghê như thế hết, cậu còn gì để chối cãi.”
“Tôi...”
“Thôi được rồi....Mấy đứa có thôi ngay cho mẹ không?” Mẹ không kiên nhẫn cắt ngang, tủm tỉm nhìn bố cười:
“Mẹ lấy bố con bao nhiêu năm nay, đến nách ông ấy có bao nhiêu cái lông mẹ còn biết nói gì đến quả rắm “đặc sản” không lẫn đâu được, anh nhỉ???”
Bốn đạo ánh mắt còn lại đồng loạt chuyển hướng về phía bố. Thấy vậy, bố đành bỏ xuống bộ mặt nghiêm túc không quan tâm đến sự đời đang treo trên mặt, gãi đầu xấu hổ nói:
“Xì hơi là chuyện bình thường
Không xì để đó mà trương bụng à?”
Thiên hạ lại được thêm một trận cười sảng khoái.
***
Hai giờ chiều, Bảo lễ phép chào mọi người để ra về. Tiễn Bảo xong xuôi, tôi hăng hái đẩy Quân vào nhà tắm:
“Cậu còn lần chần ở đây làm cái gì. Mau mau thay quần áo chỉnh tề rồi tàu lượn đi cho tôi nhờ cái.”
“Tàu lượn? Lượn đi đâu?” Quân nhíu mày nhìn tôi, hai chân hai tay dang rộng, nhất quyết cố thủ ở trước cửa phòng tắm.
“Ăn cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi. Cậu định ăn vạ ở đây đến bao giờ nữa.”
Quân bỏ ngoài tai lời tôi, đủng đỉnh leo lên tầng hai làm tôi tức đến dậm chân.
“Có nghe tôi nói không hả. Ê, đấy là phòng của tôi mà. Ê...”
Chỉ nghe cửa phòng bị đóng “sầm” một tiếng, bên trong phát ra giọng nói lười biếng:
“Cậu quên thỏa thuận rồi sao. Cho nên...ba ngày tới, cậu đừng hòng nhổ được tôi ra khỏi căn nhà này. Giờ tôi đi ngủ, không nhiệm vụ miễn vào.”
Mặt tôi bẹp dúm như quả bóng hết hơi. Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhà, ai mới là kẻ ăn chực đây.
Qua tiết mục bữa cơm sum vầy là tiết mục uống trà bàn chuyện thiên hạ. Cả nhà ngồi quây quần bên bộ sofa ngoài phòng khách. Trong lúc chị Nhi đi pha trà, tôi ngồi gọt hoa quả, nghe bố và Bảo luận bàn võ nghệ. Bố tôi là võ sư Vịnh Xuân Quyền thì ai cũng biết rồi, còn Bảo là đai nâu Zudo thì nay mới phát hiện ra đấy. Hai trường phái võ thuật đến từ hai quốc gia võ thuật như Trung Quốc và Nhật Bản quả nhiên là cơ may hiếm gặp để trao đổi, học hỏi và nêu quan điểm. “Quần hoa” sau rất nhiều nỗ lực để xía mũi vào câu chuyện của hai cao thủ võ lâm nhưng thất bại, bèn ỉu xìu ngồi phụ tôi gọt hoa quả, phụ ít chén nhiều. Mẹ mang thêm ít mứt dừa, mứt cà rốt chị Nhi làm hôm trước. Trời lạnh mà uống trà nóng, nhâm nhi mứt ngọt thì còn gì khoái bằng.
Mẹ bắt đầu mở ti vi xem chương trình phim Đài Loan dài tập. Mẹ đã theo dõi phim này từ hơn hai năm trước, và sẽ còn tiếp tục theo dõi thêm hơn một năm nữa, nghe đâu hơn một nghìn tập cơ mà. “Quần hoa” xấu số ma xui quỷ khiến thế nào lại khen phim hay trước mặt mẹ. Thế là mẹ tôi nhìn Quân bằng ánh mắt tỏa sáng như nhìn trúng con lợn khỏe mạnh nhiều nạc (thông cảm, bệnh nghề nghiệp của bà bán thịt lợn nó ăn sâu vào máu mẹ rồi), hồ hởi kéo tay Quân kể chi tiết tiểu sử các nhân vật trong phim và tình tiết câu chuyện từ tập 1 đến tập 731 làm thằng bé mặt mũi tái mét.
Tôi ném cho cậu ta cái bản mặt dán rõ ràng thông điệp “chết cậu chưa, cho cậu chừa”, mà chưa kịp đắc ý thì có biến phát sinh...
“BỦM”.
Trong lúc người người đều hăng say với công việc của mình. Chị Nhi vừa cắn hạt dưa vừa nhắn tin với bạn trai, bố và Bảo đàm đạo võ nghệ không mệt mỏi, mẹ thao thao bất tuyệt lôi kéo thêm một fan trung thành cho bộ phim Đài Loan dài cả ngàn tập, tôi thì đang tự đắc nhìn khuôn mặt cười như mếu của Quân, một âm thanh như vậy đã gây nên chấn động có sức công phá cực kỳ lớn hệt như sóng thần ở Hawaii.
Mà những người đang nằm trong trung tâm cơn địa chấn lại còn phải hứng chịu thêm một cơn càn quét kinh hoàng của thứ mùi đặc trưng khi người ta thả bom Cacbonic. Cái này, theo thuật ngữ thế giới sử dụng, chẳng phải là “Thảm họa kép” hay sao?
Mà lạ nhỉ, theo những hiểu biết của tôi về cơ chế “xì hơi” ở con người đồng thời qua minh chứng thực tiễn là việc “xì hơi” của chính mình, tôi đã đúc kết ra một chân lý: “Rắm kêu thì không thối, rắm thối thì không kêu.” Việc một quả rắm vừa thối vừa kêu to thế này xuất hiện tại đây quả là một phát kiến vĩ đại, đi ngược lại những luận điểm khoa học đã chứng minh trước đó. Ừm, có lẽ tôi phải bổ sung mệnh đề của mình thành:
“Rắm kêu thì không thối, rắm thối thì không kêu(trừ một số trường hợp đặc biệt như cá thể bị đầy hơi kết hợp với táo bón nặng)”
Tôi còn đang hí hửng vì sự đóng góp lớn lao cho Khoa học thì phát giác bầu không khí có chút quái dị.
Chị Nhi nhìn mẹ, mẹ soi bố, bố thì liếc Bảo đầy ý tứ, Bảo không ngần ngại xoáy thẳng ánh mắt về phía Quân còn “quần hoa” thì đang nhìn tôi đầy ranh mãnh.
Ê cái tên chết bầm kia nhìn tôi như vậy là có ý gì, nhìn cái bản mặt xỏa quyệt như chắc chắn trăm phần trăm tôi là thủ phạm kia là tôi chỉ muốn nhảy lên song phi cho hắn một cước.
“Hoài An, đừng giả vờ ngây thơ nữa, sáng nay tôi thấy cậu ăn nhiều khoai lang nướng lắm.”
“Ê ê, cậu đừng có ngậm máu phun người như vậy. Thế tôi hỏi cậu, sáng nay tên nào ăn hết nửa cân hạt dẻ của tôi. Thủ phạm là cậu mới đúng.” Tôi trừng mắt.
“Mau mau thú nhận để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật. Tôi biết mỗi lần cậu làm việc gì sai trái là mặt mày đều ngô ngô nghê nghê như thế hết, cậu còn gì để chối cãi.”
“Tôi...”
“Thôi được rồi....Mấy đứa có thôi ngay cho mẹ không?” Mẹ không kiên nhẫn cắt ngang, tủm tỉm nhìn bố cười:
“Mẹ lấy bố con bao nhiêu năm nay, đến nách ông ấy có bao nhiêu cái lông mẹ còn biết nói gì đến quả rắm “đặc sản” không lẫn đâu được, anh nhỉ???”
Bốn đạo ánh mắt còn lại đồng loạt chuyển hướng về phía bố. Thấy vậy, bố đành bỏ xuống bộ mặt nghiêm túc không quan tâm đến sự đời đang treo trên mặt, gãi đầu xấu hổ nói:
“Xì hơi là chuyện bình thường
Không xì để đó mà trương bụng à?”
Thiên hạ lại được thêm một trận cười sảng khoái.
***
Hai giờ chiều, Bảo lễ phép chào mọi người để ra về. Tiễn Bảo xong xuôi, tôi hăng hái đẩy Quân vào nhà tắm:
“Cậu còn lần chần ở đây làm cái gì. Mau mau thay quần áo chỉnh tề rồi tàu lượn đi cho tôi nhờ cái.”
“Tàu lượn? Lượn đi đâu?” Quân nhíu mày nhìn tôi, hai chân hai tay dang rộng, nhất quyết cố thủ ở trước cửa phòng tắm.
“Ăn cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi. Cậu định ăn vạ ở đây đến bao giờ nữa.”
Quân bỏ ngoài tai lời tôi, đủng đỉnh leo lên tầng hai làm tôi tức đến dậm chân.
“Có nghe tôi nói không hả. Ê, đấy là phòng của tôi mà. Ê...”
Chỉ nghe cửa phòng bị đóng “sầm” một tiếng, bên trong phát ra giọng nói lười biếng:
“Cậu quên thỏa thuận rồi sao. Cho nên...ba ngày tới, cậu đừng hòng nhổ được tôi ra khỏi căn nhà này. Giờ tôi đi ngủ, không nhiệm vụ miễn vào.”
Mặt tôi bẹp dúm như quả bóng hết hơi. Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhà, ai mới là kẻ ăn chực đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook